Màn đêm bao trùm.

Đêm mười lăm ánh trăng phá lệ sáng tỏ, trong màn trời tối đen, đem cả một góc phía hoàng cung yên lặng chiếu sáng lên.

Băng trì là nơi tập hợp thiên địa hàn khí, lạnh vô cùng, mặc dù thời tiết nơi đây quanh năm như vậy nhưng vẫn nhè nhẹ phát ra hàn khí , khi hàn khí mãnh liệt dâng lên toát lên một sự nguy hiểm vô hình, ở dưới ánh trăng sương mù mờ mịt mông lung.

Ở sau băng trì, Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng đang thoải mái nằm trên ghế, hai người vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, giống như tuyết liên mọc ở đỉnh tuyết sơn thánh khiết không thể xâm phạm

Trong bóng đêm, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng có vẻ phá lệ sáng ngời , bên trong còn xen lẫn nhè nhẹ sát khí, giống như hoa độc che dấu mùi hương, khiến người không rét mà run. Môi của nàng hơi hơi ôm lấy, tạo thành độ cung xơ xát tiêu điều

Quân Khuynh Vũ ngồi ở bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, vẫn y phục lửa đỏ như trước, quần áo giống như ráng hồng mặc trên người hắn, lộ ra thân hình hoàn mỹ, khoé môi hắn nhếch lên,mang theo vẻ tà mị không kiềm chế được,nhưng bên trong vẻ tà mị không giấu được nụ cười lạnh lẽo

”Đến đây”. Con ngươi Quân Khuynh Vũ ẩn trong bóng đêm có chút sáng ngời, khoé môi gợi lên chút ý cười nghiền ngẫm, hạ giọng nói với Lạc Khuynh Hoàng.

Theo giọng nói của Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được sát khí bao trùm, chỉ thấy một đám hắc y nhân thân ảnh giống như mưa tiễn bắn về phía bọn họ.

Thân ảnh hắc y nhân còn chưa đến gần Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng, đã ngã xuống hơn phân nửa, liên tiếp những tiếng đau đớn vang lên cùng sợ hãi .

“Xem ra là ta đánh giá cao thực lực của bọn họ,một cái cơ quan đã chết hơn phân nửa, thật sự là không thú vị”.Quân Khuynh Vũ cố gắng không kiềm chế được nhún vai, thản nhiên tự đắc từ ghế trên đứng lên, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên trào phúng cùng khinh thường, đem tay áo bào lắc lắc, đạm mạc nhìn phía trước.

Phía trước hàng trăm tên hắc y nhân, mà đứng trước đám hắc y nhân lập lờ quần áo trắng không ai khác là Quân Kiều Linh. Trên mặt Quân Kiền Linh mang theo hận ý thấu xương, nhìn Quân Kuynh Vũ nói : ”giỏi cho ngươi Quân Khuynh Vũ,cư nhiên bày ra cơ quan! thật sự là ti bỉ !”

”Ngươi tới nơi này làm cái gì ? Chẳng lẽ không phải vì giết bản điện hạ sao ? Ngươi muốn giết bản điện hạ, bản điện hạ bất quá bố trí chút cơ quan, sao gọi là ti bỉ ?”. Quân Khuynh Vũ nhíu mày, không chút để ý nói,mỗi cái giơ tay nhấc chân vô cùng tao nhã, mà sau lưng sự tao nhã lại cất dấu sự lạnh lẽo, bất ngờ phát ra sát khí, cùng với một thân hồng y tạo thành sự chói mắt.

Quân Kiền Linh nghe được ẩn ý trong lời nói của Quân Khuynh Vũ, sắc mặt trầm trầm, lấy tay chỉ vào Quân Khuynh Vũ, mang theo vài phần đắc ý nói :” Nếu biết ý đồ của ta, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, không cần giãy dụa! Đừng tưởng rằng ngươi vẫn như trước kia đứng ở chỗ này, ta sẽ sợ ngươi !”

”Không cần giãy dụa sao?”Bên trong đôi mắt đen thùi của Quân Khuynh Vũ loé ra tia sáng sâu không lường được, sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển,vừa nghiền ngẫm mà con ngươi giống như lập tức lóe ra quang mang làm cho người ta sợ hãi hoang mang ,khoé môi gợi lên nụ cười xơ xác tiêu điều,nói :” Lời này hẳn là bản điện hạ nên nói với ngươi”.

Vừa dứt lời, cây quạt trong tay Quân Khuynh Vũ tựa như có linh tính bay đi ra ngoài, độ cong biến hoá một cách kỳ lạ ở dưới ánh trăng giơ lên một chút hoàn mỹ,cây quạt bay ra đi một vòng, lại lần nữa quay về trong tay Quân Khuynh Vũ .

Mà cây quạt đi qua nơi nào,máu tươi văng khắp nơi, giống như nét mực màu đỏ ở trên bức hoạ cuộn tròn, hơn mười hắc y nhân vô thanh vô tức ngã xuống, thậm chí ngay cả Quân Khuynh Vũ ra tay như thế nào đều chưa kịp thấy.

Quân Kiền Linh thấy một màn như vậy,ánh mắt mở thật to,đồng tử có chút co rút lại, trên mặt hiện lên một tia bối rối rõ ràng, không tự chủ được từng bước rút lui, nhìn Quân Khuynh Vũ, qua hồi lâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh , trấn định nói:” Quân Khuynh Vũ! Ngươi không cần làm ta sợ, ta biết ngươi bất quá là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi nhất chiêu kia phản phệ, chỉ sợ ngươi ngay cả muốn động một chút cũng không được ! Ngươi may mắn một lần còn sống, lúc này đây, cũng không có vận khí tốt như vậy !”

Nguyên bản hờ hững đứng ở phía sau Quân Khuynh Vũ , Lạc Khuynh Hoàng nghe được Quân Kiền Linh nói những lời này, bên trong con ngươi đen nhánh đột nhiên hiện lên sát khí, ánh mắt của nàng giống như thấm vào hàn khí ngàn năm bắn về phía Quân Kiền Linh, thanh âm giống như đến từ địa ngục lạnh như băng, “Quân Kiền Linh! Trí nhớ của ngươi thật không sai! Như vậy, chúng ta có phải hay không nên tính luôn món nợ lần trước ? !”

“Trừ bỏ Quân Kiền Linh. Toàn bộ giết sạch.” Quân Khuynh Vũ đem Lạc Khuynh Hoàng lôi kéo lui lại mấy bước, trên mặt hiện lên một tia thần sắc lạnh lùng, dung nhan cao nhã giống như băng tuyết vạn năm không chút biến hóa , không có chút cảm tình.

Nghe được mệnh lệnh của Quân Khuynh Vũ, tứ đại hộ pháp lập tức đi ra từ trong bóng tối , Thanh Long, Bạch Mộ, Chu Tước, Huyền Vũ. Bốn người ra tay như điện, cùng trăm tên sát thủ còn lại giao chiến cùng nhau.

Tuy nói là hai đấm mạnh địch bốn tay, nhưng thực lực kém không phải một chút, bởi vậy cho dù tứ đại hộ pháp có mạnh cũng rơi vào thế hạ phong, nhưng có qua có lại chém giết lẫn nhau cũng là chiếm hết ưu thế, bọn họ cơ hồ mỗi một chiêu đi xuống đều có thể giết chết một gã sát thủ, xuống tay tốc độ nhanh như thiểm điện,tuyệt không lưu tình chút nào.

Quân Khuynh Vũ đứng nhìn ở ngoài phạm vi chém giết , trên mặt mang theo thần sắc lạnh lùng , bên trong con ngươi đen thui không có chút cảm tình lóe ra ánh mắt lạnh như băng, cả người đứng ở dưới ánh trăng, giống như vị thần , nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé.

Quân Kiền Linh nhìn một màn như vậy trở tay không kịp, cơ hồ không thể tin được. Tứ đại hộ pháp rõ ràng không ở bên người Quân Khuynh Vũ, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện? Mà võ công bọn họ thế nhưng đáng sợ đến như vậy, nhiều sát thủ như vậy , nhưng bọn họ bốn người lại như vào chỗ không người.

Thẳng đến giờ phút này, Quân Kiền Linh mới chính thức ý thức được vì sao trên giang hồ tất cả mọi người đối Lưu Tô các kính sợ vô cùng, nghe tin đã sợ mất mật, bởi vì, thực lực Lưu Tô các, đáng sợ giống như quỷ thần.

“A!”tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên, tiếng chém giết lẫn nhau có vẻ phá lệ bén nhọn.

Ánh mắt mọi người đều theo tiếng kêu sợ hãi nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng nhỏ xuất hiện ở phụ cận vòng vây chém giết, thân mình nhỏ kia ở trong bóng đêm có chút phát run, có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Bởi vì cách khá xa, thêm khoảng cách tứ đại hộ pháp đang cùng sát thủ bên trong chém giết, Lạc Khuynh Hoàng thấy không rõ lắm bộ dạng nữ tử kia , nàng nhíu chân mày nhìn Quân Khuynh Vũ, giống như đang hỏi, người này thế nào lại biết băng trì, còn từ phía sau chạy tới? “Ta cũng không biết là ai.” Quân Khuynh Vũ cũng không có thấy rõ ràng bộ dạng nàng kia , chỉ đại khái thấy rõ ràng hình dáng nàng ta,

“Bạch Mộ. Đem nàng kia mang lại đây.” Quân Khuynh Vũ nâng mâu nhìn thoáng qua Bạch Mộ cách hắn gần nhất, từ từ mở miệng.

Bạch Mộ rất nhanh lĩnh mệnh, đem nàng kia đưa tới trước mặt Quân Khuynh Vũ . Nàng kia thân mình còn lạnh run, một đôi mắt ngập nước giống như nai con hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ, tựa hồ nhìn thấy chuyện tình không thể tin .

“Chủ tử, nàng. . .” Bạch Mộ tựa hồ là nhận thức nữ tử này, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, hình như là muốn mở miệng thay nữ tử này lưu chuyển, nhìn thoáng qua nàng kia, lấy tư thái tao nhã mà cao cao tại thượng hỏi, “Thập nhất muội chạy tới nơi này làm cái gì?”

“Thập nhất muội?” Bạch Mộ nghe Quân Khuynh Vũ nói, tựa hồ là thập phần kinh ngạc, hắn nhìn người nữ tử bên cạnh quần áo cũng không ngăn nắp, có chút kinh ngạc hỏi, “Ngươi là công chúa?”

“Ân.”Thập nhất công chúa sợ hãi đáp, sau đó nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt đã muốn có lệ ý, thanh âm run run nói, “Ngày hôm qua vị công tử này cứu muội, hôm nay muội ở trong cung nhìn thấy hắn, liền theo lại đây, thật không ngờ. . . .”

Mâu trung thập nhất công chúa hiện lên một tia kinh hoảng, tựa hồ là không dám quay đầu, cả người đều run run lợi hại. Bạch Mộ nghe Thập nhất công chúa nói, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, đem Thập nhất công chúa che ở phía sau, nhìn Quân Khuynh Vũ nói, “Chủ tử, thuộc hạ cho rằng Thập nhất công chúa chính là Vô Tâm chi thất, còn thỉnh chủ tử giơ cao đánh khẽ.”

Quân Khuynh Vũ nâng mắt nhìn thoáng qua Bạch Mộ, trên mặt Bạch Mộ là thần sắc khẩn cầu , mà Thập nhất công chúa lại giống như nai con chấn kinh đứng ở phía sau Bạch Mộ, xem ra là thật sợ hãi.

Bên trong con ngươi tối tắm của Quân Khuynh Vũ hiện lên một chút thâm sắc. Thập nhất công chúa tính tình hắn là hiểu biết , nhát gan ôn hòa, không phải cố ý tới . Nay thấy như vậy một màn, nàng chỉ sợ cũng là sợ hãi, hẳn là cũng là không dám nơi nơi nói lung tung .

Huống chi, hắn cũng không sợ người khác thấy một màn như vậy. Bởi vì, hắn muốn dùng lý do danh chính ngôn thuận giết chết Quân Kiền Linh!

Ánh mắt vừa chuyển, khóe môi gợi lên một chút ý cười, Quân Khuynh Vũ nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Mộ, từ từ nói, “Vô Tâm chi thất lại như thế nào? Nàng lại xem những chuyện không nên xem .”

Bạch Mộ nghe Quân Khuynh Vũ nói, sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn Thập nhất công chúa một cái, trong mắt lướt qua một tia không đành lòng, đối với Quân Khuynh Vũ quỳ xuống, trịnh trọng nói, “Thuộc hạ nguyện ý lấy đầu mình cam đoan, nàng sẽ không nói lung tung.”

“Nha?” Trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lướt qua một tia giảo hoạt, khóe môi gợi lên một chút nghiền ngẫm tươi cười, hỏi, “Các ngươi bất quá vừa mới nhận thức một ngày, ngươi liền nguyện ý lấy đầu mình thay nàng bảo đảm?”

Bạch Mộ ánh mắt có chút lóe. Quân Khuynh Vũ nói đúng, hắn cùng Thập nhất công chúa bất quá vừa mới nhận thức một ngày mà thôi. Hôm qua hắn phụng mệnh tiến cung, nhìn thấy nàng bị người làm nhục, hắn nghĩ Thập nhất công chúa chỉ là một tiểu cung nữ, nhìn thấy chướng mắt, liền ra tay cứu nàng.

Thập nhất công chúa đối hắn ngàn ân vạn tạ, hắn cũng không có đặt ở trong lòng, chỉ là đồng tình với Thập nhất công chúa mà thôi. Hôm nay thời điểm nhìn thấy Thập nhất công chúa hắn cũng thực kinh ngạc, thời điểm khi nghe được nàng là công chúa, hắn càng thêm kinh ngạc .

Đối với Thập nhất công chúa, hắn rất là đồng tình, nhất là nhìn Thập nhất công chúa đến đáng thương giống như nai con ánh mắt sợ hãi, tâm hắn liền không đành lòng. Cư nhiên thốt ra, lấy đầu mình thay nàng bảo đảm.

“Bạch Mộ đại ca, ngươi đứng lên đi.” Nghe Quân Khuynh Vũ nói,Thập nhất công chúa tựa hồ cũng đã tiếp nhận thế cục hiện tại, ánh mắt của nàng hiện lên một tia kiên quyết, quỳ xuống,nhìn Quân Khuynh Vũ, chính là thanh âm vẫn là nhịn không được run run, “Thất ca ca, hết thảy đều là lỗi của muội, cùng Bạch Mộ đại ca không có vấn đề gì.”

Nghe được lời nói của Thập nhất công chúa, Quân Khuynh Vũ khóe môi gợi lên một chút ý cười, bên trong con ngươi đen thùi cũng toát ra vài phần ý cười.

Lạc Khuynh Hoàng đứng bên cạnh Quân Khuynh Vũ cũng gợi lên khóe môi, từ từ nói, “Các ngươi đều đứng lên đi. Vũ là tha thứ cho các ngươi rồi.”

Bạch Mộ cùng Thập nhất công chúa nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, có chút nửa tin nửa ngờ, nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ trên mặt như trước lộ vẻ sâu không lường được, hắn nhìn bọn họ từ từ nói, “Bản điện như thế nào lại không phân tốt xấu liền sát hại muội muội sao? Huống chi việc hôm nay, bản điện hạ cũng không sợ người khác biết!”

Nghe được Quân Khuynh Vũ khẳng định, Bạch Mộ trên mặt hiện lên một chút sắc mặt vui mừng, đem Thập nhất công chúa nâng lên, Thập nhất công chúa nhìn Bạch Mộ, trên mặt hiện lên một tia khả nghi đỏ ửng.

Nàng ở thâm cung nhiều năm, cho tới nay cũng không được coi trọng, nhận hết khi dễ, nguyên bản vẫn thầm mến Liễu Tư Triệt, nhưng ở vạn gia yến bị cự tuyệt, mất hết can đảm cũng hoàn toàn đã chết tâm.cứ tưởng phải ở thâm cung cả đời, nhưng thật không ngờ, lại gặp Bạch Mộ.

Bạch Mộ cứu nàng , đối với nàng nói chuyện vô cùng ôn nhu, làm cho lòng của nàng không tự giác nhảy lên, đêm qua vẫn không có ngủ ngon, vẫn nghĩ đến Bạch Mộ, hôm nay lại nhìn thấy Bạch Mộ, liền theo lại đây, ai ngờ gặp được một màn như vậy .

Bất quá cũng bởi vì như thế, nàng mới có thể nhìn thấy Bạch Mộ liều mình vì nàng cầu tình, làm cho nàng biết, trên đời này cũng còn có người nguyện ý lấy tánh mạng mình ra bảo đảm vì nàng cầu tình !

“Buông bản điện hạ ra!” thời điểm mấy người đang nói chuyện, bên kia chiến đấu đã muốn chấm dứt,toàn bộ sát thủ bị giết , mà Quân Kiền Linh bị huyền vũ cùng Thanh Long bắt lại đưa đến trước mặt Quân Khuynh Vũ.

“Quân Kiền Linh. Ngươi ý muốn mưu sát bản điện hạ , bị bản điện hạ trực tiếp bắt lấy, ngươi còn có cái gì nói? !” Quân Khuynh Vũ trên cao nhìn xuống nhìn Quân Kiền Linh, khóe môi ôm lấy lãnh liệt ý cười, từ từ hỏi.

Quân Kiền Linh trên mặt hiện lên không cam lòng, tức giận, hận ý, đủ loại vẻ mặt hay thay đổi, hắn oán hận nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hừ! Quân Khuynh Vũ, ngươi không cần đắc ý! Một chiêu vừa rồi của ngươi tạo thành phản phệ hơn nữa lúc trước ngươi đã chịu huyết cổ phản phệ, tình trạng thân thể của ngươi sợ là rất mau sẽ đi đến nơi nào đó. Cho dù ta không có được đế vị, ngươi cũng giống ta không thể có được!”

“Nha? Thật không?” Bên trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ gợi lên một tia trào phúng, hắn chậm rãi ngồi xuống, cùng Quân Kiền Linh nhìn thẳng, khóe môi gợi lên ý cười, từ từ nói, “Nếu bản điện hạ nói cho ngươi biết, huyết cổ của bản điện hạ đã giải ?”

“Cái gì? ! Làm sao có thể? !” Quân Kiền Linh kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ, một đôi con ngươi gắt gao theo dõi hắn, tựa hồ muốn đem Quân Khuynh Vũ nhìn thấu .

“Này ta còn phải đa tạ ngươi . Nếu không phải lần đó ngã xuống vách núi, ta bị huyết cổ phản phệ, Hoàng nhi cũng sẽ không đập nồi dìm thuyền đem huyết cổ độ lên trên người nàng, nếu không phải Hoàng nhi đem huyết cổ lên trên người nàng,ta cũng sẽ không phải đi Thiên Sơn cầu tuyết công tử trị liệu cho Hoàng nhi, huyết cổ này cũng không có khả năng hoàn toàn giải trừ!” Quân Khuynh Vũ từng chữ từng chữ nói, từng câu từng chữ giống như lợi nhận, đâm vào trong lòng Quân Kiền Linh.

Ánh mắt Quân Kiền Linh mờ mịt một mảnh, hắn cười một cách điên cuồng nhìn Quân Khuynh Vũ, không cam lòng nói, “Cho dù như thế thì như thế nào? Ngươi như thế nào chứng minh ta muốn giết ngươi? Cho dù ta muốn giết ngươi,ngươi cũng không thể giết ta!”

“Này, ngày mai thì ngươi sẽ biết được. Ngươi hảo hảo quý trọng sinh mệnh của ngươi một buổi tối cuối cùng đi!” Quân Khuynh Vũ chậm rãi đứng lên, một lần nữa trên cao nhìn xuống nhìn Quân Kiền Linh.

Trong mắt Quân Kiền Linh tràn ngập sợ hãi cùng nghi hoặc, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, nhưng Quân Khuynh Vũ cũng không bao giờ quay đầu lại nhìn hắn, kéo Lạc Khuynh Hoàng ly khai.

Ngày kế, trong triều đình, Quân Khuynh Vũ chỉ tội Quân Kiền Linh thông đồng với Lăng quốc tam hoàng tử Lăng Dịch Hiên, ý đồ mưu phản, hơn nữa ở đêm mười lăm , ý đồ ám sát hắn căn cứ chính xác.

Quân Vũ Thần giận dữ, điều tra rõ chứng cớ là thật, lập tức hạ lệnh đem Quân Kiền Linh đi ngọ môn xử trảm, lễ bộ thượng thư thư thay Quân Kiền Linh cầu tình, bị Quân Vũ Thần bãi miễn chức quan

Đến tận đây, thế cục trong triều lại một lần đã xảy ra kịch biến. Quân Khuynh Vũ một chiêu không chỉ loại bỏ Quân Kiền Linh một kì phùng địch thủ, lại mượn cơ hội này đem thế lực trong triều thanh tẩy, ở bên trong lục bộ thượng thư, hắn đã khống chế bốn người trong đó. Mà đại tướng quân binh quyền, nay cũng đã bị hắn nắm giữ ở trong tay.

Mà Quân Hiền Tề, bên trong lục bộ thượng thư chỉ còn hai người ủng hộ, cho dù có thừa tướng cùng hoàng hậu chống đỡ, nhưng không có sự sủng ái của hoàng thượng, sợ là cũng khó địch cùng Quân Khuynh Vũ

Trong khoảng thời gian ngắn, triều thần người trong tâm hoảng sợ, đều chuẩn bị đầu nhập vào Quân Khuynh Vũ.

“Nghe nói thư quý phi đi tìm hoàng hậu.” Hậu viện phủ đệ của Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên uống trà, mâu trung hiện lên một tia ưu sắc, thản nhiên nói.

Quân Khuynh Vũ sóng mắt lưu chuyển, khóe môi gợi lên một chút bí hiểm tươi cười, từ từ nói, “Tư Triệt cũng không làm lỗ vốn sinh ý. Hắn nếu tự tay đem cơ hộ hủy diệt Quân Kiền Linh nhường cho ta, cũng đã làm tốt chuẩn bị, không có khả năng trơ mắt nhìn ta chiếm tiện nghi.”

“Sau khi Quân Kiền Linh chết. Ở mặt ngoài thoạt nhìn huynh được nhiều lễ bộ thượng thư duy trì, kỳ thật, thư quý phi vì báo thù, đem thế lực còn lại của thư gia toàn bộ giao cho Quân Hiền Tề. Qua nhiều năm như vậy , thế lực thư gia có khả năng vượt qua một cái lễ bộ thượng thư a!” Lạc Khuynh Hoàng cũng buông xuống chén trà, hơi nhíu mi, đáp.

“Ta sớm biết rằng Tư Triệt không phải dễ dàng bị đánh bại như vậy .” Bên trong con ngươi tối tăm của Quân Khuynh Vũ mang theo hứng thú cùng hưng phấn gặp kỳ phùng địch thủ, gợi lên môi, cười nói, “Bất quá hiện tại ta thực quan tâm kết cục của Lăng Dịch Hiên .”

“Hoàng thượng đã đem chứng cứ Quân Kiền Linh cùng Lăng Dịch Hiên cấu kết giao cho Lăng quốc quốc chủ, nói vậy hắn cũng sẽ không có kết cục tốt, dù sao cấu kết ngoại quốc vẫn là vấn đề mẫn cảm nhất.”Bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng không có bao nhiêu phập phồng, từ từ nói.

Quân Khuynh Vũ cũng là nhíu mày, lắc lắc ngón tay, câu môi nói, “cái đó cũng không phải tất cả.Lăng Dịch Hiên là ca ca Vũ Lưu, nàng sẽ không thấy chết mà không cứu. Người khác không biết ta cùng Tư Triệt, Vũ Lưu tự nhiên phải biết . Nàng nếu chưa từng ngăn cản Lăng Dịch Hiên, tất là đã vì hắn an bài tốt lắm đường lui.”

Đường lui? Lạc Khuynh Hoàng mày nhẹ nhàng nhíu mi. Lăng Vũ Lưu có thể an bài đường lui gì đây? Chẳng lẽ là, vu oan giá họa? !

Mâu quang Lạc Khuynh Hoàng có chút rùng mình, hiện lên một chút lượng sắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện