Edit: Nguyệt Hạ
Beta : Anh Ngoc
Tịch dương đổ về phía tây, từng đám mây nơi chân trời bị tịch dương nhuộm thành màu ráng hồng. Xa xa nhìn lại, một mảnh qucố sắc thiên không, mang theo vài phần ấm áp.
Săn bắn tỷ thí cũng đã chấm dứt. Tất cả mọi người một lần nữa trở về giữa sân săn bắn. Trên mặt đều tràn đầy hăng hái tươi cười.
Lạc Khuynh Hoàng thay trang phục nữ tử, tĩnh tọa trên ghế trong yến hội sắp đặt riêng cho nữ quyến bên cạnh. Lông mi thật dài che khuất ánh mắt của nàng, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc của nàng giờ phút này. Khóe môi nàng mang theo một tia thản nhiên tươi cười, kèm thêm mấy phần bí hiểm.
“Đem con mồi tất cả giao cho quan thẩm tra để kiểm tra.” Quân Vũ Thần nhìn thoáng qua các vị hoàng tử thắng lợi trở về, ánh mắt không dấu vết lướt qua Quân Khuynh Vũ, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, tiếp theo lại mỉm cười nói, “Kết quả tỷ thí rất nhanh sẽ biết được. Các vị trước an vị đi.”
“Tuân chỉ.” Mọi người nghe được lời nói của Quân Vũ Thần, liền trở về an vị trên vị trí của mình.
Lăng Cảnh Lan ngồi ở bên trái bên cạnh Quân Vũ Thần. Xiêm y màu đen như mặc ngọc bằng tơ lụa làm cho khí chất tuấn mỹ vô song của hắn bộc lộ càng rõ ràng. Trên mặt hắn là một ý cười thản nhiên.
Lăng Cảnh Lan có thân phận cực kỳ tôn quý, hơn nữa bản thân hắn lại tuấn mỹ vô song, tất nhiên khiến cho nhất chúng tiểu thư quan gia ái mộ. Nhưng con ngươi của Lăng Cảnh Lan cũng chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi tối tăm mang theo vài phần đánh giá.
Lạc Khuynh Hoàng không hờn giận nhíu mày. Nàng cũng không chán ghét Lăng Cảnh Lan, nhưng Lăng Cảnh Lan nhân chuyện được nàng cứu lần trước mà nhiều lần dây dưa với nàng, làm nàng có chút phiền lòng. Huống chi hắn hiện tại nhìn nàng chằm chằm như vậy, không phải là muốn nàng trở thành cái bia sống để cho các vị tiểu thư quan gia công kích sao.
Quả nhiên, theo ánh mắt của Lăng Cảnh Lan, Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy bản thân lập tức bị đặt vào trong muôn vàn ánh mắt ghen tị. Khóe môi nàng giương lên một chút ý cười lười biếng, làm như không chút nào để ý. Chỉ là đôi mày của nàng có chút nhíu lại, chứng tỏ nàng cũng không thích như vậy.
Lăng Cảnh Lan chú ý tới thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, bất động thanh sắc dời đi tầm mắt.
Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được vô số ánh mắt cũng chuyển dời theo, bất đắc dĩ ngoéo khóe môi một cái, nâng mắt nhìn lại. Chỉ thấy Âu Dương Triệt mặc nhất kiện áo choàng màu xanh, ngồi bên cạnh Lăng Cảnh Lan.
Âu Dương Triệt dung mạo so với Lăng Cảnh Lan cũng không kém cỏi, nhất là đôi mắt hoa đào, tựa hồ có thể làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, đánh giá mỹ nữ xung quanh, chọc rất nhiều tiểu thư quan gia đều đỏ bừng mặt.
Nhưng Lạc Khuynh Hoàng chú ý thấy ánh mắt Âu Dương Triệt luôn luôn lưu luyến trên người Quân Thiên Lam. Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng nhíu mi, chẳng lẽ Âu Dương Triệt coi trọng Quân Thiên Lam?!
Quân Thiên Lam dung mạo không thể nghi ngờ là thập phần xuất chúng, cùng với thân phận tôn quý, Âu Dương Triệt thích nàng cũng có gì không kỳ quái. Chỉ là một người tuỳ tiện như Âu Dương Triệt, làm sao có thể thích Quân Thiên Lam luôn luôn quy củ?! Huống chi, ánh mắt Âu Dương Triệt nhìn Quân Thiên Lam, tựa hồ cũng không phải ái mộ.
Cẩn thận đánh giá, đó như là ánh mắt nhìn con mồi. Con ngươi đen như mực kia đem hết thảy cảm xúc che dấu rất sâu, nhưng Lạc Khuynh Hoàng vẫn ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ sẽ phát sinh chuyện gì đó.
“Tỷ thí săn bắn đã chấm dứt. Yến hội này, là tiệc tẩy trần vì Lăng quốc thái tử cùng Tây Quyết thái tử.” Quân Vũ Thần thanh âm hùng hậu, nhưng cũng ẩn ẩn để lộ ra vài phần bệnh trạng, hắn tựa nửa người trên ghế, sắc mặt có vài phần tái nhợt.
Lạc Khuynh Hoàng lo lắng nâng mắt, nhìn bệnh trạng lộ rõ trên mặt Quân Vũ Thần. Trong trí nhớ, Quân Vũ Thần hẳn là còn có thể sống tiếp ba năm nữa, không nên phát bệnh như thế a. Chẳng lẽ Quân Hồng Phong chết đã kích thích đến bệnh tình của Quân Vũ Thần? “Đa tạ Cẩm đế.” Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt đều đứng lên, đối Quân Vũ Thần thi lễ.
“Nhị vị thái tử đường xa mà đến, Cẩm quốc ta tự nhiên tận tình tiếp đãi.” Quân Vũ Thần cười đáp, nâng mắt quét một vòng tiểu thư quan gia ở đây, cười nói, “Các vị đang ngồi, có tài nghệ gì cứ việc trình diễn, coi như là nghênh đón hai vị thái tử.”
Quân Vũ Thần nói xong, lập tức có tiểu thư quan gia nóng lòng muốn thử đứng lên. Hai vị thái tử này đều là nhân trung long phượng, nếu có thể được bọn họ nhìn trúng, chính là vận may của các nàng.
Trầm tư hồi lâu, lập tức liền có người đứng dậy.
“Tư Nguyệt xin bêu xấu.” Nhẹ nhàng ôn nhu thanh âm vang lên trong không trung.
Lạc Khuynh Hoàng lười biếng nâng lên đôi mắt, chỉ thấy một hoàng sam nữ tử đứng giữa sân. Nữ tử mặt mày cũng coi như đoan chính, giờ phút này mắc cỡ đỏ mặt, vụng trộm nhìn Lăng Cảnh Lan. Cánh tay trong tay áo cũng bởi vì khẩn trương mà run run.
Tiếng đàn đứt quãng từ tay nữ tử đánh ra. Đại khái là vì khẩn trương, một khúc nàng đàn lại có vài phần không đúng, trên mặt không khỏi xuất hiện thần sắc ảo não.
Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng không mang theo cảm tình nhìn nữ tử ở giữa sân. Nữ tử này ước chừng là đã mất tâm vì Lăng Cảnh Lan, muốn biểu diễn tài nghệ trước mặt hắn, làm cho hắn động tâm. Chỉ là vì quá mức khẩn trương, ngược lại không bày ra được trình độ vốn có.
“Cầm nghệ thế này cũng dám đi ra bêu xấu?!” Tiếng đàn vừa dứt, nàng kia còn chưa đứng dậy, liền nghe được một tiếng nói lạnh lùng trào phúng.
Trong mắt nàng kia dĩ nhiên ẩn ẩn nước mắt. Nhưng khi trông thấy người nói, lại chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, tất cung tất kính hướng về người nói chuyện hành lễ, “Tam công chúa giáo huấn phải.”
Quân Ngữ Yên cao ngạo ngước lên, liếc nhìn nàng kia một cái, trong mắt mang theo ba phần tức giận bảy phân kiêu căng, giống như một con khổng tước cao ngạo đi tới giữa sân, khóe môi giương lên ngượng ngùng tươi cười, đối với Lăng Cảnh Lan nói, “Ngữ Yên bêu xấu.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân mình ngồi thẳng chuẩn bị đánh đàn của Quân Ngữ Yên, khóe môi giương lên một chút châm chọc. Quân Ngữ Yên này sợ là cũng thích Lăng Cảnh Lan rồi, bởi vậy khi nhìn thấy nữ tử kia có ý đối với Lăng Cảnh Lan mới tức giận như thế.
Nhưng nàng nhớ rõ là, Quân Ngữ Yên không phải thích Lưu Tử Hiên sao?! Ánh mắt không khỏi nhìn về phía sau tìm kiếm một chút, chỉ thấy Lưu Tử Hiên vẫn phong lưu phóng khoáng như trước, tựa hồ đối với hành vi Quân Ngữ Yên không hề để ý chút nào. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cười nhạo trong lòng, hai người bọn họ bất quá cũng là gặp dịp thì chơi, nhất thời động tình mà thôi, nàng lại cho là thực.
Cầm kỹ của Quân Ngữ Yên xác thực cao hơn không ít so với nữ tử tên Tử Nguyệt kia, có thể xưng là hạng nhất. Chỉ là ở trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, cầm kỹ như vậy vẫn không đáng nhắc tới .
Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng ngồi trên vị trí, hàm chứa ý cười nghiền ngẫm. Nàng vốn không có tâm tư đi lấy lòng bất cứ kẻ nào, tự nhiên cũng không có tâm tư phân cao thấp với Quân Ngữ Yên. Chính là Quân Ngữ Yên tựa hồ không tính buông tha nàng đâu.
Quân Ngữ Yên đàn xong một khúc, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng. Trong ánh mắt hàm chứa ba phần hận ý bảy phân khinh miệt, Quân Ngữ Yên câu môi cười nói, “Từ lâu đã nghe danh Khuynh Hoàng quận chúa cầm kỹ vô song, không biết Ngữ Yên có phúc phần được thưởng thức hay không?”
Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn Quân Ngữ Yên, hiện rõ hờ hững cùng khinh thường. Cằm nàng có chút nhếch lên, phác nên một độ cong hoàn hảo.
Quân Ngữ Yên thấy Lạc Khuynh Hoàng không trả lời nàng, thậm chí lại lộ ra thần sắc khinh bỉ, không khỏi thẹn quá hoá giận, đối với Lạc Khuynh Hoàng quát lớn, “Lạc Khuynh Hoàng lớn mật, ngươi dám không trả lời bản công chúa?! Chẳng lẽ bản công chúa còn không xứng nghe một chút cầm nghệ của ngươi sao?”
Lông mi thật dài của Lạc Khuynh Hoàng nâng lên, lộ ra ánh mắt lợi hại, khóe môi giương lên một chút tươi cười nghiền ngẫm. Quân Ngữ Yên nhiều lần đối nghịch với nàng, nàng cũng không cần phải nhịn nàng ta nữa.
Công chúa thì thế nào?! Đắc tội Lạc Khuynh Hoàng nàng, cho dù ngươi là hoàng hậu, ta cũng sẽ hảo hảo giáo huấn một chút!
“Tam công chúa lời ấy sai rồi. Công chúa muốn nghe Khuynh Hoàng đánh đàn, đương nhiên không có gì không ổn. Chính là hai vị thái tử đường xa mà đến, tất nhiên phải đặt bọn họ lên trước, nay công chúa cứng rắn muốn Khuynh Hoàng đánh đàn cho công chúa nghe, không phải là không đem hai vị thái tử để vào mắt sao?!” Thanh âm Lạc Khuynh Hoàng như ngọc thạch va vào nhau, thanh thúy dễ nghe, gằn từng tiếng cũng thập phần rõ ràng.
Quân Ngữ Yên nguyên bản còn đang dương dương tực đắt lập tức liền thay đổi sắc mặt. Một đôi mắt đẹp oán hận trừng Lạc Khuynh Hoàng, mang theo ba phần oán độc bảy phần cáu giận.
Quân Ngữ Yên từ lâu đã nghe nói Lạc Khuynh Hoàng cầm kỹ vô song, nhưng nàng vẫn không tin. Nàng cảm thấy cầm nghệ của nàng đã rất cao tuyệt rồi, căn bản không tin Lạc Khuynh Hoàng có thể siêu việt hơn nàng. Nàng vừa rồi nói như vậy, bất quá là muốn tỷ thí với Lạc Khuynh Hoàng trước mặt mọi người, làm cho Lạc Khuynh Hoàng xấu mặt.
Nhưng là Lạc Khuynh Hoàng lại không hề phản ứng với đề nghị của nàng, không khỏi làm nàng cảm thấy mất hết mặt mũi, cho nên mới thẹn quá hoá giận quát lớn, thật không ngờ lại bị Lạc Khuynh Hoàng bắt được nhược điểm.
Quân Khuynh Vũ ngồi cách đó không xa, một thân hồng y như đuốc, động tác hắn uống rượu phác nên một độ cong thản nhiên trong không trung, hắn tà mị giương lên khóe môi, trong mắt mang theo vài phần hứng thú. Quân Ngữ Yên cái đồ ngu ngốc nữ nhân này muốn cùng Hoàng nhi đấu, còn kém xa lắm a!
Quân Kiền Linh mày cũng nhíu nhíu. Quân Ngữ Yên cũng là nữ nhi của hoàng hậu, là thân muội muội của thái tử đã bị phế, đương nhiên bất hòa với Quân Kiền Linh. Nay Quân Ngữ Yên muốn tự rước lấy nhục, hắn cũng là một bộ xem kịch vui.
Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt một bên uống rượu, một bên thản nhiên nhìn động tĩnh bên này.
“Bản công chúa bất quá nhất thời nóng nảy mà thôi.” Quân Ngữ Yên cúi rũ mắt, rất không cam lòng nhận sai, tiếp theo lại khí thế bức người nói, “Nếu Khuynh Hoàng quận chúa cũng biết là khách ở xa tới, vậy thỉnh Khuynh Hoàng quận chúa đánh một khúc, vì hai vị thái tử đón gió tẩy trần, Khuynh Hoàng quận chúa sẽ không từ chối đi?”
“Tam công chúa xác định muốn ta đánh đàn sao?” Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Ngữ Yên. Hôm nay Lạc Khuynh Hoàng mặc nhất kiện quần áo màu lam nhạt, đai lưng màu trắng, làm cho khí chất của nàng càng thêm xuất trần, nàng mỉm cười như vậy, tựa như Hằng Nga tiên tử, thanh lệ lãnh diễm.
Quân Ngữ Yên không nghe được châm chọc trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, nghĩ rằng Lạc Khuynh Hoàng sau khi nghe được cầm nghệ của nàng thì sợ hãi, vì thế liền cao ngạo hất cằm, cười nói, “Tất nhiên! Không phải là Khuynh Hoàng quận chúa không dám chứ?!”
“Ha ha.” Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười giống như tiếng suối chảy dưới ánh trăng, thanh linh dễ nghe, nàng chậm rãi từ trên chỗ ngồi đi ra, mọi người chỉ cảm thấy mỗi bước đi của nàng, đều cao nhã tự nhiên.
Bước từng bước đi tới bên cạnh Quân Ngữ Yên, Lạc Khuynh Hoàng đạm mạc nhìn nàng. Dáng người Lạc Khuynh Hoàng vốn cao gầy, cùng với một thân khí độ cao quý tự nhiên, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy, Lạc Khuynh Hoàng mới là công chúa cao cao tại thượng.
“Muốn ta đánh đàn, tam công chúa cũng đừng hối hận.” Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng đi lướt qua Quân Ngữ Yên, lạnh lùng nói. Thanh âm rất nhỏ, vừa đủ để Quân Ngữ Yên nghe thấy.
Quân Ngữ Yên nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng lướt qua, trong mắt lại tăng thêm vài phần oán độc.
Lạc Khuynh Hoàng lam y phiêu phiêu, đi tới cạnh cầm, thản nhiên trang nhã ngồi xuống. Vươn ngón tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng mơn trớn cầm trước mặt, lập tức phát ra một chuỗi tiếng đàn vô cùng êm tai.
Cầm này mặc dù không thể so với Phượng Minh cầm mẫu thân để lại cho nàng, nhưng cũng coi như là hảo cầm thượng đẳng. Huống chi, cầm kỹ cao tuyệt như nàng, căn bản không cần cầm tốt phụ trợ.
Cho dù chỉ là những thanh âm rời rạc chưa thành giai điệu, đã muốn làm cho mọi người trố mắt. Người biết cầm kỹ tự nhiên sẽ hiểu, cách thức Lạc Khuynh Hoàng điều chỉnh tiếng đàn đó so với quân Ngữ Yên không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Vẻ đắc ý trên mặt Quân Ngữ Yên biến mất không ít, kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Chẳng lẽ cầm kỹ của Lạc Khuynh Hoàng thật sự cao tuyệt hơn nàng sao?! Không có khả năng! Nàng từ nhỏ đã học đánh đàn, tự phụ cầm kỹ cao tuyệt, Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể so sánh với nàng được!
Không để ý đến những ánh mắt kinh diễm cùng đánh giá tụ trên người nàng, Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt đưa tay điều chỉnh xong, chuẩn bị đánh đàn.
Tiếng đàn chậm rãi từ đầu ngón tay Lạc Khuynh Hoàng phát ra.
Hiện tại, Lạc Khuynh Hoàng đang tấu bản “Tri âm tri kỷ” cực kì bình thường. Từ tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng, mọi người tựa hồ được đưa vào một vùng thiên địa rộng lớn. Xung quanh như thấy được những dãy núi nguy nga trải dài vô tận, nhìn thấy nước suối tinh khiết chảy dưới chân núi.
Tiếng đàn đột nhiên lên cao. Mọi người chỉ cảm thấy những dãy núi cảnh đẹp ý vui xung quanh lập tức trở nên cao ngất dựng thẳng lên, như mang theo từng cơn áp lực đè nén, mà những con suối ồ ồ chảy cũng lập tức xốc lên sóng to dữ dội, có một loại khoáng đạt không thể nói nên lời.
Đầu ngón tay Lạc Khuynh Hoàng nhanh chóng thay đổi, hình ảnh trước mắt mọi người lần lượt biến đổi, Lạc Khuynh Hoàng một lần lại một lần bày ra những hình ảnh khác nhau.
Tri âm tri kỷ không khó tấu. Khó là làm sao tấu được xuất sắc như thế, có thể làm cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mà cảnh giới này lại cao xa khoáng đạt như thế, thật sự khó có thể tưởng tượng được tiếng đàn này xuất phát từ tay một nữ tử khuê các.
Âm cuối chậm rãi kết thúc. Trên mặt mọi người vẫn còn hiện ra thần sắc si mê.
Trong lúc mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đứng lên.
Quân Ngữ Yên ngốc lăng lăng đứng tại chỗ. Trên mặt không hề có chút huyết sắc nào, nàng cắn chặt môi, không thể tin nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đồng tử gắt gao co rút lại. Nếu không phải chính tai nghe thấy, nàng tuyệt sẽ không tin tưởng trên thế gian này lại có người có thể đem bản “Tri âm tri kỷ” tấu xuất sắc như thế!
Giai điệu càng bình thường, thì càng khó có thể tấu được xuất sắc. Thời điểm tỷ thí cầm kỹ, thường thường sẽ lựa chọn những cầm khúc khó nhất để biểu diễn cầm kỹ cao siêu. Vừa nghe Lạc Khuynh Hoàng tấu “Tri âm tri kỷ”, trong lòng nàng rất vui sướng, nghĩ là cầm kỹ của Lạc Khuynh Hoàng cũng không có gì hơn người, nhưng thật không ngờ tới, Lạc Khuynh Hoàng có thể đem một khúc Tri âm tri kỷ tấu thành như thế!
Đôi mắt đẹp tràn ngập oán độc cùng kinh ngạc, Quân Ngữ Yên thật sự thua xa Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng dĩ nhiên đi tới bên cạnh nàng.
“Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, đừng hối hận.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nói bên tai Quân Ngữ Yên, nháy mắt khi Lạc Khuynh Hoàng đi lướt qua người Quân Ngữ Yên, còn bị vây mọi người còn đang trong trạng thái si mê rốt cục bừng tỉnh, nổ ra từng tràng pháo tay nồng nhiệt.
Từng tràng vỗ tay kia như một cái tát vang dội đánh thẳng về phía Quân Ngữ Yên. Nàng cắn chặt môi, chỉ cảm thấy mọi người ở đây hình như đều đang dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng! Nguyên bản bọn họ đang kinh diễm vì cầm kỹ cao tuyệt của nàng, nhưng chỉ vì Lạc Khuynh Hoàng biểu diễn mà đánh vỡ hết thảy!
Tất cả là vì tiện nữ nhân Lạc Khuynh Hoàng! Vì sao ả ta luôn đối nghịch với nàng?! Nàng đường đường là công chúa một nước, cư nhiên thua kém một cái nữ nhi của đại tướng quân sao?!
“Lạc Khuynh Hoàng!” Thanh âm Quân Ngữ Yên mang theo bực tức cùng oán độc vang lên sau lưng Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng bộ pháp dừng lại một chút, nhưng không hề xoay người. Khóe môi của nàng nhếch lên ý cười trào phúng. Quân Ngữ Yên này đúng là ngu không ai bằng.
Liễu Tâm Huệ tinh thông tính kế, giỏi ngụy trang, làm sao lại dạy dỗ ra một nữ nhi ngu xuẩn như vậy?!
“Tam công chúa còn có gì chỉ giáo?” Lạc Khuynh Hoàng xoay người lại, con ngươi sâu thẳm nhìn Quân Ngữ Yên, thản nhiên đứng đó, giống như tiên tử thoát tục, thân hình nàng tản ra thản nhiên lạnh lùng, làm cho người ta chùn bước.
Quân Ngữ Yên chỉ cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng cố ý nhục nhã nàng, nhất thời trong lòng khí huyết cuồn cuộn, nàng cáu giận nhìn Lạc Khuynh Hoàng, căm hận nói, “Lạc Khuynh Hoàng, ngươi cố ý tấu “Tri âm tri kỷ”, là muốn nhục nhã bản công chúa có phải không?!”
“Là tam công chúa muốn ta tấu cầm khúc. Ta chỉ là đàn một khúc “Tri âm tri kỷ” bình thường nhất, làm sao lại biến thành nhục nhã tam công chúa?” ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng dần dần lợi hại, ý cười trên khóe môi cũng nhiễm vài phần lạnh lùng, từng chữ từng chữ, sang sảng nói, “Nếu như tam công chúa thật sự cảm thấy bị nhục nhã, kia cũng là người tự rước lấy nhục!”
Bốn chữ “tự rước lấy nhục” nói càng phá lệ rõ ràng có lực. Tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều nghe được rành mạch, trong lòng không khỏi cảm thán lá gan Lạc Khuynh Hoàng thật lớn, dám nói như vậy với Quân Ngữ Yên, nhưng cũng cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng nói một chút cũng không có sai, không phải là chính Quân Ngữ Yên tự rước lấy nhục sao?!
Lạc Khuynh Hoàng đã có ý chối từ, Quân Ngữ Yên lại khí thế bức người, cứng rắn muốn Lạc Khuynh Hoàng tấu một khúc cầm khúc. Lạc Khuynh Hoàng chọn một khúc “tri âm tri kỷ” cơ bản nhất, vốn là không muốn phân cao thấp với Quân Ngữ Yên, nhưng mà tiếng đàn này khác biệt một trời một vực, làm cho mọi người vừa nghe đã phân định được cao thấp.
Chuyện này vốn không phải lỗi của Lạc Khuynh Hoàng. Muốn trách chỉ có thể trách Quân Ngữ Yên học nghệ không tinh còn tự phụ quá độ.
“Ngươi.” Quân Ngữ Yên còn định nói thêm, lại nghe tiếng nói ôn hòa uyển chuyển của Liễu Tâm Huệ truyền đến, “Ngữ Yên, trở về!”
“Mẫu hậu. . .” Quân Ngữ Yên nghe thấy thanh âm của Liễu Tâm Huệ, vạn phần ủy khuất nhìn Liễu Tâm Huệ.
Liễu Tâm Huệ nhìn bộ dáng Quân Ngữ Yên đáng thương hề hề, trong lòng tất nhiên vô cùng đau lòng. Đối với Quân Ngữ Yên và Quân Hiền Tề, từ nhỏ nàng đã rất sủng ái bọn họ, không chịu được khi nhìn bọn họ chịu nửa phần ủy khuất, cũng chính vì vậy, mới khiến cho cả hai hài tử đều không nên thân như vậy.
Tình huống bây giờ, nếu Quân Ngữ Yên còn tiếp tục dây dưa, sẽ càng thêm mất hết lễ nghi, làm cho người ta khinh thường nữ nhi, bởi vậy nàng chỉ có thể kêu Quân Ngữ Yên trở về!
Bất quá, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên dám làm cho bảo bối nữ nhi của nàng chịu ủy khuất, khoản nợ này, nàng nhất định sẽ nhớ kỹ.
Tình huống bây giờ, nếu Quân Ngữ Yên còn tiếp tục dây dưa, sẽ càng thêm mất hết lễ nghi, làm cho người ta khinh thường nữ nhi, bởi vậy nàng chỉ có thể kêu Quân Ngữ Yên trở về!
Bất quá, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên dám làm cho bảo bối nữ nhi của nàng chịu ủy khuất, khoản nợ này, nàng nhất định sẽ nhớ kỹ.
“Thiết yến hôm nay là vì khoản đãi hai vị thái tử, ngươi một mực so cầm kỹ phân cao thấp cùng Khuynh Hoàng quận chúa, chẳng phải là mất hết cấp bậc lễ nghĩa sao?” Liễu Tâm Huệ dịu dàng nhu hòa nói với Quân Ngữ Yên.
Quân Ngữ Yên nghe Liễu Tâm Huệ nói như thế, cũng không dám nói thêm nữa. Tuy nói mẫu hậu luôn luôn ôn nhu với nàng, nhưng nàng cũng rất sợ mẫu hậu. Đơn giản bởi vì nàng đã từng thấy mẫu hậu làm sao đối phó với cung nhân và các vị tần phi, hoàn toàn bất đồng với hình tượng ôn hoà của mẫu hậu.
Lạc Khuynh Hoàng đem ánh mắt di tới trên mặt Liễu Tâm Huệ. Chỉ thấy trên khuôn mặt trang dung tinh xảo của bà mang theo tươi cười không chê vào đâu được, quả nhiên là vô cùng dịu dàng phong độ.
Liễu Tâm Huệ có thể yên vị nhiều như vậy năm, tâm cơ cũng không hề đơn giản. Nguyên bản nàng cũng không muốn đấu cùng Liễu Tâm Huệ, nhưng Liễu Tâm Huệ là hung thủ hại chết mẫu phi của Quân Khuynh Vũ, vì vậy, nàng sẽ không dễ dàng buông tha Liễu Tâm Huệ.
Ánh mắt bất động thanh sắc lướt qua cây trâm trên đầu Liễu Tâm Huệ, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút ý cười lạnh lẽo. Thản nhiên về tới chỗ ngồi.
Trong sân lập tức lâm vào tĩnh mịch. Nghe xong một khúc Lạc Khuynh Hoàng tấu, làm sao còn có nữ tử nào dám tiến lên tấu tiếp, một đám đều sững sờ tại chỗ.
“Bản thái tử từ lâu đã nghe danh nữ tử Cẩm quốc đều là đa tài đa nghệ , hôm nay tận mắt chứng kiến quả nhiên không tầm thường a.” Trong nghi mọi người lâm vào tĩnh mịch, thanh âm hơi ngả ngớn của Âu Dương Triệt vang lên, trong mắt hắn hàm chứa vài phần nghiền ngẫm, nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng mím môi cười yếu ớt, như là chưa từng nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Triệt nghiền ngẫm, thản nhiên nói, “Cầm kỹ bất quá chỉ là một trong vô số những tài năng, các vị tiểu thư có phải còn có rất nhiều tài nghệ khác phải không?”
Tiếng nói vừa dứt, lập tức liền có tiểu thư quan gia rục rịch đứng lên. Có rất nhiều tiểu thư quan gia nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt mang theo hữu hảo cùng cảm kích.
Mới vừa nghe xong tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng, các nàng đều quá mức khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy theo không kịp, đúng là không dám trở tiến lên. Nay được Lạc Khuynh Hoàng chỉ điểm, các nàng mới sáng tỏ.
Chỉ cần các nàng không biểu diễn đánh đàn, sẽ không đụng chạm tới Lạc Khuynh Hoàng, tự nhiên cũng sẽ không bị đem ra so sánh. Như vậy, sẽ không cần lo lắng mình kém quá xa, tự biết xấu hổ.
Rất nhiều nữ tử đều lên đài biểu diễn, tài nghệ quả thật là nhiều mặt. Bất quá là ca múa chiếm đa số.
“Thần nữ Nạp Lan Lâm, cả gan mượn giấy và bút mực dùng một chút.” Tiếng nói thanh thúy, không tính được có bao nhiêu dễ nghe, nhưng rất là thoải mái.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Nạp Lan Lâm một cái, rồi nghiêng mặt nhìn Lạc Vân Chỉ đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy một đôi con ngươi của Lạc Vân Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Nạp Lan Lâm, trong mắt hiện lên vài phần tán thưởng, vài phần tình cảm.
“Tẩu tử tương lai muốn phô diễn tài nghệ a. Muội phải hảo hảo nhìn xem.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút ý cười bỡn cợt, thấp giọng nói bên tai Lạc Vân Chỉ.
Hai má trắng nõn của Lạc Vân Chỉ lập tức nhiễm một vệt đỏ ửng khả nghi, có tật giật mình phản bác nói, “Ta thấy muội gần đây càng ngày càng không có quy củ rồi.”
Lạc Khuynh Hoàng thè lưỡi, trong mắt mang theo vài phần bướng bỉnh, đối Lạc Vân Chỉ cười nói, “Kia cũng là do ca ca ban cho a.”
Lạc Vân Chỉ nhìn bộ dáng bướng bỉnh giảo hoạt của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ biết bất đắc dĩ nở nụ cười. Ai bảo đây là muội muội thương yêu của hắn, không muốn để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào đây.
Lăng Cảnh Lan ngồi cách đó không xa nhẹ nhíu mày. Hắn nghĩ nữ tử như Lạc Khuynh Hoàng sẽ không có bộ dáng trẻ con như vậy, nhưng nhìn nàng đối với Lạc Vân Chỉ nghịch ngợm le lưỡi, hắn lại có chút ghen tị với Lạc Vân Chỉ.
Vì sao hắn ta có thể làm cho Lạc Khuynh Hoàng dỡ xuống lớp ngụy trang, ngoạn nháo như trẻ con vậy?!
Mày hung hăng nhíu lại, thêm một ly rượu vào bụng. Lăng Cảnh Lan không ngừng nhắc nhở chính mình, người hắn thích là nữ tử ngày đó cứu hắn, chứ không phải Lạc Khuynh Hoàng. Không cần lại nhìn nàng! Không được lại nhìn nàng!
Ánh mắt Âu Dương Triệt cũng như vô tình lướt qua hai má Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một chút kinh dị, lập tức bị đôi mắt đen như mực ẩn đi.
Chỉ qua một lát, Nạp Lan Lâm đã buông bút xuống. Một vị thái giám liền đem họa đồ của Nạp Lan Lâm triển lãm cho mọi người.
Lạc Khuynh Hoàng ngưng mắt nhìn lại. Hoạ đồ của Nạp Lan Lâm chính là một bức chân dung.
Ít ỏi vài nét bút phác nên hình tượng một tướng quân bách chiến bách thắng. Áo giáp nặng trĩu che lấp bộ dạng tướng quân. Chỉ có thể nhìn thấy một người, một ngựa.
Không thể không nói, họa kỹ của Nạp Lan Lâm cực kì cao siêu, chỉ cần vài nét bút, đã có thể họa nên một tướng quân bách chiến bách thắng sinh động như thế. Thậm chí ngay cả bề ngoài cũng không hề tinh tế, đã toát ra một cỗ khí thế không thể nói nên lời.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút tươi cười vui mừng. Tẩu tử tương lai của nàng không chỉ có tài hoa hơn người, trí tuệ rộng lớn, đối ca ca lại một mảnh tình thâm nha, thông qua bức tướng quân đồ này, người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng nàng lại nhìn xem rõ ràng, không phải chính là ca ca Lạc Vân Chỉ của nàng sao?!
“Nạp Lan tiểu thư thật sự là một tay hảo họa a.” một tiếng nói hơi trẻ con vang lên.
Lạc Khuynh Hoàng theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở cuối chỗ ngồi của các vị hoàng tử là một tiểu nam hài mặc thâm tử sắc cẩm bào. Nam hài kia bất quá trên dưới mười hai tuổi, ánh mắt lại hiện ra một cỗ quý khí.
Nam hài nhìn Nạp Lan Lâm, không chút tiếc rẻ lời khen nói.
“Đa tạ thập tam hoàng tử khen ngợi.” Nạp Lan Lâm nghe thấy lời khen của nam hài kia có chút sửng sốt, tiện đà thản nhiên hành lễ với thập tam hoàng tử Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa là con của Hinh phi nương nương Thủy Lan Hinh. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mẫu thân của hắn rất được sủng ái, tự nhiên cũng không có người dám khinh thường hắn.
Nhưng vẫn có người cố tình dám chỉ trích hắn. Này chỉ sợ là đồng ngôn vô kỵ*.
(*: lời trẻ con không hề cố kỵ điều gì)
Chỉ nghe thanh âm của Liễu Cẩn Nguyệt vang lên, “Nạp Lan tỷ tỷ đừng để ý đến hắn! Hắn làm sao hiểu được thưởng họa!”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng thiên chân khả ái của Liễu Cẩn Nguyệt, không khỏi mỉm cười. Nàng đã gặp qua Liễu Cẩn Nguyệt vài lần, là Liễu Tư Triệt và Liễu Cẩm Tú bảo hộ nàng thật tốt quá đi. Nàng vẫn là một bộ không sợ trời không sợ đất.
Lần đầu tiên Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng chế ngạo Quân Ngữ Yên trước mặt mọi người mặt.
Lần thứ hai Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng không hề cố kỵ chỉ trích Quân Hiền Tề nạp thiếp.
Lần thứ ba Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng nói Quân Diệp Hoa căn bản không biết thưởng họa.
“Cẩn Nguyệt. Không được vô lễ.” Tiếng nói ấm áp như gió xuân tháng ba, ôn nhuận như ngọc. Liễu Tư Triệt liếc mắt nhìn Liễu Cẩn Nguyệt một cái, ôn nhu ngăn cản nói.
“Liễu Cẩn Nguyệt, ngươi nói bậy bạ gì đó!” Quân Diệp Hoa bị lời nói của Liễu Cẩn Nguyệt chọc cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hổn hển quát Liễu Cẩn Nguyệt.
Liễu Cẩn Nguyệt bị Liễu Tư Triệt ngăn cản, tự nhiên không dám tiếp tục đối nghịch với Quân Diệp Hoa. Tránh ở phía sau Liễu Tư Triệt, Liễu Cẩn Nguyệt hướng về phía Quân Diệp Hoa làm một cái mặt quỷ.
Quân Diệp Hoa thấy Liễu Cẩn Nguyệt làm như thế, lại tức đến độ giơ chân.
“Cẩn Nguyệt không hiểu chuyện, thập tam hoàng tử đừng cùng nàng so đo.” Liễu Tư Triệt tự nhiên chú ý tới động tác của Liễu Cẩn Nguyệt ở sau lưng hắn, có chút bất đắc dĩ kéo Liễu Cẩn Nguyệt đến trước người, sau đó ôn hòa thi lễ nói với Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa vốn đang muốn nói tiếp, đã thấy mẫu phi ngồi bên cạnh Quân Vũ Thần cho hắn một cái thần sắc cảnh cáo, đành phẫn nộ ngậm miệng lại, nhưng cũng không quên trừng mắt nhìn Liễu Cẩn Nguyệt một cái.
Lạc Khuynh Hoàng khóe môi ôm lấy ý cười thản nhiên, hai hài tử này thật thú vị. Chính là không biết cái hồn nhiên đó, có thể giữ được bao lâu.
Quân Khuynh Vũ nhìn một màn nhạc đệm này, bên trong con ngươi luôn sâu như biển cũng uẩn tích vài phần ôn nhu.
“Từ lâu đã nghe danh trưởng tử của thừa tướng không chỉ có mưu lược vô song, còn tinh thông nhạc lý, vừa rồi nghe một khúc “Tri âm tri kỷ” của Khuynh Hoàng quận chúa, bản cung thực bội phục, không biết Liễu công tử có thể cũng tấu một khúc hay không, làm cho bản cung cùng hai vị thái tử đây một lần thưởng thức?” Tiếng nói nhu nhược mà đính nhè nhẹ kiều mỵ của Thủy Lan Hinh vang lên.
Lạc Khuynh Hoàng mày có chút nhíu lại. Thủy Lan Hinh rõ ràng là vì chuyện vừa rồi mà cố ý gây khó dễ cho Liễu Tư Triệt. Một khúc tri âm tri kỷ của nàng lúc nãy, biểu diễn xong đã làm cho các tiểu thư quan gia ở đây muốn đánh đàn cũng không dám tấu, chỉ vì tiếng đàn của nàng quá mức xuất sắc, nếu tấu, chỉ sợ khó có thể sánh kịp.
Ánh mắt hàm chứa vài phần thân thiết đặt lên nười Liễu Tư Triệt. Dường như đã nhận ra ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng vọng tới, khóe môi Liễu Tư Triệt giương lên một chút ý cười thản nhiên.
Người có tâm đều nghe ra ý làm khó dễ trong lời nói của Hinh phi nương nương. Vì e ngại Hinh phi nương nương thánh sủng không suy, tự nhiên không có ai dám làm trái ý tứ của Hinh phi nương nương, tự nhiên đều nhìn Liễu Tư Triệt, muốn nhìn xem hắn ứng đối như thế nào.
“Vẫn là Hinh phi nương nương có ý tứ, Tư Triệt đành bêu xấu.” Thanh âm Liễu Tư Triệt vẫn bình tĩnh như trước, không hề có ý dây dưa.
Hắn chậm rãi đứng dậy, tử y liễm diễm, từng bước sinh liên.
Con ngươi thâm thúy tối tăm che lấp sương mù, khóe môi nhếch lên ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã. Liễu Tư Triệt chậm rãi đi tới giữa sân. Lạnh nhạt thản nhiên ngồi xuống bàn cầm.
“Tranh.” Tiếng đàn réo rắt vang lên khi ngón tay Liễu Tư Triệt gian chạm vào.
Thời điểm Liễu Tư Triệt chạm vào cầm huyền, giống như mang theo khí thế thiên quân vạn mã lôi đình, trong nháy mắt mọi người chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, lại có loại nhuệ khí ra trận giết địch.
Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng trong nháy mắt trở nên sáng rực. Đó là một loại vui sướng khi cầm ngộ tri âm.
Liễu Tư Triệt tấu một khúc “Phá trận tử”. So với một khúc “Tri âm tri kỷ” của nàng khác nhau rất lớn, cảm giác gợi cho người ta cũng khác nhau rất lớn, nhưng tâm tình trong đó, cũng có vài phần tương tự.
Bình tĩnh mà xem xét, cầm kỹ của Liễu Tư Triệt cũng không kém hơn nàng. Khúc phá trận tử này cũng cực kì xảo diệu, tránh va chạm cùng tiếng đàn của nàng, lấy góc độ của nam tử, bày ra những hình ảnh nhung mã chinh chiến.
Tiếng đàn dừng lại, sắc mặt Thủy Lan Hinh trở nên có chút khó coi, khóe môi mang theo một chút ý cười ngượng ngùng, nói, “Hôm nay được nghe thấy tiếng đàn của Liễu công tử và Khuynh Hoàng quận chúa, thật sự là tam sinh hữu hạnh a!”
“Hinh phi nương nương tán thưởng.” Liễu Tư Triệt như trước không gấp không vội, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
Tiếp theo lại là nhất chúng tiểu thư quan gia biểu diễn.
“Các vị tiểu thư tài nghệ đều xuất sắc. Thiên Lam mặc cảm, lúc này hiến vũ một cái, mong các vị vui lòng chỉ giáo.” Quân Thiên Lam nhanh nhẹn như bướm xuất hiện trên sân.
Con ngươi Trương Tuân trong nháy mắt trở nên thập phần sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn Quân Thiên Lam.
Tay áo hồng nhạt của Quân Thiên Lam phi vũ trong không trung, cả người như một con bướm nhanh nhẹn, cộng thêm dung mạo Quân Thiên Lam xinh đẹp như hoa, vũ khúc này nhảy đẹp không sao tả xiết.
Âu Dương Triệt si mê nhìn Quân Thiên Lam, làm như cực kì luyến mộ. Nhưng Lạc Khuynh Hoàng lại có thể từ trong con ngươi đen như mực của hắn đoán ra hắn không hẳn là si mê như vậy, bởi vì sâu trong đôi mắt hắn vẫn còn duy trì thanh tỉnh.
“Một khúc vũ này của Ngũ công chúa thật sự khiến cho Triệt mỗ ái mộ không thôi.” Thanh âm biếng nhác của Âu Dương Triệt từ từ vang lên, từng chữ một vang vọng trên toàn bộ yến hội.
Yến hội lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Quân Thiên Lam vừa mới nhảy xong, dáng người đứng thẳng cơ hồ lung lay, hai má vì khiêu vũ mà trở nên hồng nhuận trong nháy mắt mất hết huyết sắc, mang theo vài phần trắng bệch không bình thường, nàng nhẹ nhàng cắn môi, tận lực trấn định đáp, “Đa tạ Tây Quyết thái tử khen ngợi.”
“Ngũ công chúa không cần khách khí, gọi ta Triệt là được rồi. Không biết ta có thể gọi Ngũ công chúa là Thiên Lam?” khóe môi Âu Dương Triệt ôm lấy nụ cười tà khí, một đôi con ngươi gắt gao bám chặt bóng dáng Quân Thiên Lam, như nhìn trúng con mồi, cười nói.
Thân mình Quân Thiên Lam lại hung hăng run lên, xa xa nhìn lại, giống như một con bướm gãy cánh lung lay trong gió, Quân Thiên Lam dù sao cũng là công chúa một nước, trong nháy mắt đã khôi phục trấn định, cố giương lên một chút tươi cười, đáp, “Đương nhiên có thể.”
“Thiên Lam vì sao không dám ngẩng đầu nhìn ta? Chẳng lẽ bộ dạng ta thực xấu sao?” Âu Dương Triệt tựa hồ đối với câu trả lời của Quân Thiên Lam thập phần vừa lòng, đôi mắt đen vẫn nhìn Quân Thiên Lam, câu môi trêu đùa.
Gương mặt Quân Thiên Lam sớm đã không còn huyết sắc, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, cười nói, “Thái tử long chương phượng tư, làm sao có thể xấu?”
“Đều nói là nên gọi ta Triệt.” Âu Dương Triệt ra vẻ không hài lòng nói, tiếp theo lại tiếp tục nở nụ cười, “Nếu Thiên Lam cảm thấy ta không xấu, vậy không bằng gả cho ta, được không?”
Lời nói của Âu Dương Triệt như một đạo kinh lôi, làm cho cả yến hội lập tức sôi trào.
Từ lúc Âu Dương Triệt bắt đầu nói chuyện với Quân Thiên Lam, mọi người cũng đã ẩn ẩn đoán được ý đồ của Âu Dương Triệt. Bởi vậy, gương mặt Trương Tuân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bởi vậy, Quân Thiên Lam mỗi khi trả lời một câu, sắc mặt lại thêm trắng một phần.
Ý cười trên khoé môi Lạc Khuynh Hoàng có chút ngưng trụ.
Nàng quả nhiên đoán không sai. Âu Dương Triệt lần này tiến đến, thật là cố ý hoà thân. Nay Cẩm quốc cùng Lăng quốc hữu ý giao hảo, Tây Quyết vốn là không bằng hai quốc cường này, nếu không hoà thân, chỉ sợ phải chờ diệt vong .
Chính là, vì sao Âu Dương Triệt lựa chọn Quân Thiên Lam, mà không phải Quân Ngữ Yên đây.
Dựa theo tôn ti, Quân Thiên Lam chỉ là nữ nhi của phi tử sở sinh, mà Quân Ngữ Yên là chính cung hoàng hậu sinh ra, địa vị đương nhiên tôn quý hơn nhiều, vì sao Âu Dương Triệt không chọn Quân Ngữ Yên đây?!
Ánh mắt không tự giác lướt qua hai má Quân Khuynh Vũ. Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lưu chuyển trầm trọng không hiểu, tà mị ý cười tựa hồ cũng có chút ngưng trệ, hắn nhìn Âu Dương Triệt, ngón tay gắt gao nắm lại, lộ ra từng đốt ngón tay trắng bệch.
Lạc Khuynh Hoàng trong lòng đột nhiên một trận sáng tỏ.
Âu Dương Triệt quả nhiên không phải người đơn giản, đã xem thế cục Cẩm quốc thấu triệt rõ ràng, bởi vậy mới có thể cầu thú Quân Thiên Lam. Nguyên nhân chân chính là bởi vì, nàng ấy là người mà Quân Khuynh Vũ để ý sao?
“Thái tử đừng đùa. Thiên Lam thấp kém, làm sao có thể trèo cao được.” Trên mặt Quân Thiên Lam hiện lên một tia xấu hổ, nhìn Âu Dương Triệt, cười nói.
Âu Dương Triệt mỉm cười nhìn Quân Thiên Lam, nhìn không ra hỉ giận, đột nhiên, hắn ra khỏi chỗ ngồi, xốc lên áo choàng, hướng về phía Quân Vũ Thần thi lễ, cao giọng nói, “Triệt đối Ngũ công chúa vừa gặp đã yêu, muốn thú nàng làm thái tử phi, hy vọng Cẩm đế thành toàn.”
Thân mình Quân Thiên Lam lại hung hăng run lên, trong mắt nàng tràn ngập sợ hãi.
Lạc Khuynh Hoàng biết Quân Thiên Lam không muốn gả. Từ bách hoa thịnh yến lần trước, Lạc Khuynh Hoàng cũng đã nhìn ra Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân tình tố, chỉ sợ hai người đã muốn tình ý tương thông đi, Quân Thiên Lam làm sao nguyện ý gả cho Âu Dương Triệt đây?
Chính là nay Âu Dương Triệt lấy thân phận thái tử Tây Quyết cầu hôn Quân Thiên Lam, nếu Quân Vũ Thần không đáp ứng, chẳng phải quá không nể mặt sao?!
Cẩm quốc đương nhiên không sợ Tây Quyết. Nhưng mà nếu như vậy, tất nhiên sẽ tổn hại thanh danh Cẩm quốc. Thái độ Lăng quốc nay ái muội không rõ, nếu Cẩm quốc không nể mặt Tây Quyết, lại không có được sự trợ giúp của Lăng quốc, chẳng phải là đầy rẫy nguy cơ sao?!
“Hoàng thượng.”
Một tiếng hô long trời lở đất, hấp dẫn ánh mắt mọi người, Trương Tuân mặc một thân thanh sam bình thường, gương mặt tuấn tú vì khẩn trương mà đỏ bừng, nhưng cũng vạn phần kiên định tiêu sái đi qua, quỳ xuống bên người Âu Dương Triệt.
Quân Thiên Lam thấy Trương Tuân đi đến, trong mắt nảy lên ưu hỉ, một đôi con ngươi gắt gao nhìn chăm chú vào Trương Tuân.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười. Chưa từng dự đoán được Trương Tuân này thoạt nhìn văn nhược, lại có dũng khí như thế. Xem tư thế này, không phải là muốn cùng Âu Dương Triệt cướp người đấy chứ?!
Bất quá đừng nói là Trương Tuân, chỉ sợ chính là hoàng tử, cũng không đấu lại Âu Dương Triệt thái tử một nước a. Muốn ngăn cản Quân Thiên Lam gả cho Âu Dương Triệt, biện pháp duy nhất chính là bản thân Âu Dương Triệt buông tha cho.
“Phụ vương.” Quân Khuynh Vũ tà mị thản nhiên lên tiếng, đánh gãy lời Trương Tuân muốn nói tiếp, hắn một thân hồng y như đuốc, tùy ý tiêu sái, dưới chân như có thêm tuyết liên nở rộ, phá lệ tà mị.
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Quân Khuynh Vũ, hắn tựa hồ không hề hay biết, khóe môi vẫn giữ ý cười tà mị, miễn cưỡng nói, “Sắc trời đã không còn sớm, nhi thần cảm thấy vẫn nên thỉnh hai vị thái tử đi nghỉ trước, về phần hôn sự này là đại sự, cũng không thể nói hai ba câu liền qua loa quyết định, không phải sao?”
Một phen lười biếng nói không chút để ý. Nhưng cũng là những câu có lý, hơn nữa còn vô tình lộ ra một chút bá khí, khiến cho người ta không thể phản bác.
Quân Vũ Thần tự nhiên cũng không nguyện ý cứ như vậy mà gả nữ nhi bảo bối đến Tây Quyết xa xôi. Thế cục giữa Tây Quyết và Cẩm quốc hắn không phải không rõ, làm sao nguyện ý gả Quân Thiên Lam đi, khổ nỗi không biết ứng đối thế nào, vừa vặn Quân Khuynh Vũ nói như thế, cho hắn một cái bậc thang.
“Khuynh Vũ nói rất có đạo lý, trẫm cũng hiểu được, không bằng hai vị thái tử đi trước nghỉ tạm, chuyện hôn sự này, chúng ta ngày khác lại bàn, không biết ý của Tây Quyết thái tử như thế nào?” Quân Vũ Thần nhìn Âu Dương Triệt hỏi.
Âu Dương Triệt nhếch một chút tươi cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nói, “Một khi đã như vậy, Triệt cũng không cưỡng cầu.”
Quân Thiên Lam rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt có chút dịu đi. Trương Tuân quỳ trên mặt đất cũng chảy ra nhè nhẹ mồ hôi, cảm kích nhìn Quân Khuynh Vũ.
Một câu của Quân Vũ Thần, mọi người cũng đều tản ra.
Quân Thiên Lam vội vàng chạy về phía Quân Khuynh Vũ, cả người giống như đóa hoa trong mưa gió, điềm đạm đáng yêu nói, “Thất đệ, ta không muốn gả.”
Cùng một mẹ sinh ra, Quân Khuynh Vũ đối với Quân Thiên Lam tự nhiên thân mật, làm sao không rõ tâm tư của Quân Thiên Lam, nghe nàng nói như thế, liền đáp, “Ta biết. Ngũ tỷ yên tâm, ta sẽ giúp tỷ.”
Một câu, cấp cho Quân Thiên Lam một viên thuốc an thần. Người khác có lẽ khinh thường Quân Khuynh Vũ, nhưng nàng biết, Quân Khuynh Vũ đã đáp ứng, sẽ không nuốt lời.
Beta : Anh Ngoc
Tịch dương đổ về phía tây, từng đám mây nơi chân trời bị tịch dương nhuộm thành màu ráng hồng. Xa xa nhìn lại, một mảnh qucố sắc thiên không, mang theo vài phần ấm áp.
Săn bắn tỷ thí cũng đã chấm dứt. Tất cả mọi người một lần nữa trở về giữa sân săn bắn. Trên mặt đều tràn đầy hăng hái tươi cười.
Lạc Khuynh Hoàng thay trang phục nữ tử, tĩnh tọa trên ghế trong yến hội sắp đặt riêng cho nữ quyến bên cạnh. Lông mi thật dài che khuất ánh mắt của nàng, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc của nàng giờ phút này. Khóe môi nàng mang theo một tia thản nhiên tươi cười, kèm thêm mấy phần bí hiểm.
“Đem con mồi tất cả giao cho quan thẩm tra để kiểm tra.” Quân Vũ Thần nhìn thoáng qua các vị hoàng tử thắng lợi trở về, ánh mắt không dấu vết lướt qua Quân Khuynh Vũ, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, tiếp theo lại mỉm cười nói, “Kết quả tỷ thí rất nhanh sẽ biết được. Các vị trước an vị đi.”
“Tuân chỉ.” Mọi người nghe được lời nói của Quân Vũ Thần, liền trở về an vị trên vị trí của mình.
Lăng Cảnh Lan ngồi ở bên trái bên cạnh Quân Vũ Thần. Xiêm y màu đen như mặc ngọc bằng tơ lụa làm cho khí chất tuấn mỹ vô song của hắn bộc lộ càng rõ ràng. Trên mặt hắn là một ý cười thản nhiên.
Lăng Cảnh Lan có thân phận cực kỳ tôn quý, hơn nữa bản thân hắn lại tuấn mỹ vô song, tất nhiên khiến cho nhất chúng tiểu thư quan gia ái mộ. Nhưng con ngươi của Lăng Cảnh Lan cũng chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi tối tăm mang theo vài phần đánh giá.
Lạc Khuynh Hoàng không hờn giận nhíu mày. Nàng cũng không chán ghét Lăng Cảnh Lan, nhưng Lăng Cảnh Lan nhân chuyện được nàng cứu lần trước mà nhiều lần dây dưa với nàng, làm nàng có chút phiền lòng. Huống chi hắn hiện tại nhìn nàng chằm chằm như vậy, không phải là muốn nàng trở thành cái bia sống để cho các vị tiểu thư quan gia công kích sao.
Quả nhiên, theo ánh mắt của Lăng Cảnh Lan, Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy bản thân lập tức bị đặt vào trong muôn vàn ánh mắt ghen tị. Khóe môi nàng giương lên một chút ý cười lười biếng, làm như không chút nào để ý. Chỉ là đôi mày của nàng có chút nhíu lại, chứng tỏ nàng cũng không thích như vậy.
Lăng Cảnh Lan chú ý tới thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, bất động thanh sắc dời đi tầm mắt.
Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được vô số ánh mắt cũng chuyển dời theo, bất đắc dĩ ngoéo khóe môi một cái, nâng mắt nhìn lại. Chỉ thấy Âu Dương Triệt mặc nhất kiện áo choàng màu xanh, ngồi bên cạnh Lăng Cảnh Lan.
Âu Dương Triệt dung mạo so với Lăng Cảnh Lan cũng không kém cỏi, nhất là đôi mắt hoa đào, tựa hồ có thể làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, đánh giá mỹ nữ xung quanh, chọc rất nhiều tiểu thư quan gia đều đỏ bừng mặt.
Nhưng Lạc Khuynh Hoàng chú ý thấy ánh mắt Âu Dương Triệt luôn luôn lưu luyến trên người Quân Thiên Lam. Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng nhíu mi, chẳng lẽ Âu Dương Triệt coi trọng Quân Thiên Lam?!
Quân Thiên Lam dung mạo không thể nghi ngờ là thập phần xuất chúng, cùng với thân phận tôn quý, Âu Dương Triệt thích nàng cũng có gì không kỳ quái. Chỉ là một người tuỳ tiện như Âu Dương Triệt, làm sao có thể thích Quân Thiên Lam luôn luôn quy củ?! Huống chi, ánh mắt Âu Dương Triệt nhìn Quân Thiên Lam, tựa hồ cũng không phải ái mộ.
Cẩn thận đánh giá, đó như là ánh mắt nhìn con mồi. Con ngươi đen như mực kia đem hết thảy cảm xúc che dấu rất sâu, nhưng Lạc Khuynh Hoàng vẫn ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ sẽ phát sinh chuyện gì đó.
“Tỷ thí săn bắn đã chấm dứt. Yến hội này, là tiệc tẩy trần vì Lăng quốc thái tử cùng Tây Quyết thái tử.” Quân Vũ Thần thanh âm hùng hậu, nhưng cũng ẩn ẩn để lộ ra vài phần bệnh trạng, hắn tựa nửa người trên ghế, sắc mặt có vài phần tái nhợt.
Lạc Khuynh Hoàng lo lắng nâng mắt, nhìn bệnh trạng lộ rõ trên mặt Quân Vũ Thần. Trong trí nhớ, Quân Vũ Thần hẳn là còn có thể sống tiếp ba năm nữa, không nên phát bệnh như thế a. Chẳng lẽ Quân Hồng Phong chết đã kích thích đến bệnh tình của Quân Vũ Thần? “Đa tạ Cẩm đế.” Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt đều đứng lên, đối Quân Vũ Thần thi lễ.
“Nhị vị thái tử đường xa mà đến, Cẩm quốc ta tự nhiên tận tình tiếp đãi.” Quân Vũ Thần cười đáp, nâng mắt quét một vòng tiểu thư quan gia ở đây, cười nói, “Các vị đang ngồi, có tài nghệ gì cứ việc trình diễn, coi như là nghênh đón hai vị thái tử.”
Quân Vũ Thần nói xong, lập tức có tiểu thư quan gia nóng lòng muốn thử đứng lên. Hai vị thái tử này đều là nhân trung long phượng, nếu có thể được bọn họ nhìn trúng, chính là vận may của các nàng.
Trầm tư hồi lâu, lập tức liền có người đứng dậy.
“Tư Nguyệt xin bêu xấu.” Nhẹ nhàng ôn nhu thanh âm vang lên trong không trung.
Lạc Khuynh Hoàng lười biếng nâng lên đôi mắt, chỉ thấy một hoàng sam nữ tử đứng giữa sân. Nữ tử mặt mày cũng coi như đoan chính, giờ phút này mắc cỡ đỏ mặt, vụng trộm nhìn Lăng Cảnh Lan. Cánh tay trong tay áo cũng bởi vì khẩn trương mà run run.
Tiếng đàn đứt quãng từ tay nữ tử đánh ra. Đại khái là vì khẩn trương, một khúc nàng đàn lại có vài phần không đúng, trên mặt không khỏi xuất hiện thần sắc ảo não.
Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng không mang theo cảm tình nhìn nữ tử ở giữa sân. Nữ tử này ước chừng là đã mất tâm vì Lăng Cảnh Lan, muốn biểu diễn tài nghệ trước mặt hắn, làm cho hắn động tâm. Chỉ là vì quá mức khẩn trương, ngược lại không bày ra được trình độ vốn có.
“Cầm nghệ thế này cũng dám đi ra bêu xấu?!” Tiếng đàn vừa dứt, nàng kia còn chưa đứng dậy, liền nghe được một tiếng nói lạnh lùng trào phúng.
Trong mắt nàng kia dĩ nhiên ẩn ẩn nước mắt. Nhưng khi trông thấy người nói, lại chỉ có thể nuốt xuống lời muốn nói, tất cung tất kính hướng về người nói chuyện hành lễ, “Tam công chúa giáo huấn phải.”
Quân Ngữ Yên cao ngạo ngước lên, liếc nhìn nàng kia một cái, trong mắt mang theo ba phần tức giận bảy phân kiêu căng, giống như một con khổng tước cao ngạo đi tới giữa sân, khóe môi giương lên ngượng ngùng tươi cười, đối với Lăng Cảnh Lan nói, “Ngữ Yên bêu xấu.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân mình ngồi thẳng chuẩn bị đánh đàn của Quân Ngữ Yên, khóe môi giương lên một chút châm chọc. Quân Ngữ Yên này sợ là cũng thích Lăng Cảnh Lan rồi, bởi vậy khi nhìn thấy nữ tử kia có ý đối với Lăng Cảnh Lan mới tức giận như thế.
Nhưng nàng nhớ rõ là, Quân Ngữ Yên không phải thích Lưu Tử Hiên sao?! Ánh mắt không khỏi nhìn về phía sau tìm kiếm một chút, chỉ thấy Lưu Tử Hiên vẫn phong lưu phóng khoáng như trước, tựa hồ đối với hành vi Quân Ngữ Yên không hề để ý chút nào. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cười nhạo trong lòng, hai người bọn họ bất quá cũng là gặp dịp thì chơi, nhất thời động tình mà thôi, nàng lại cho là thực.
Cầm kỹ của Quân Ngữ Yên xác thực cao hơn không ít so với nữ tử tên Tử Nguyệt kia, có thể xưng là hạng nhất. Chỉ là ở trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, cầm kỹ như vậy vẫn không đáng nhắc tới .
Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng ngồi trên vị trí, hàm chứa ý cười nghiền ngẫm. Nàng vốn không có tâm tư đi lấy lòng bất cứ kẻ nào, tự nhiên cũng không có tâm tư phân cao thấp với Quân Ngữ Yên. Chính là Quân Ngữ Yên tựa hồ không tính buông tha nàng đâu.
Quân Ngữ Yên đàn xong một khúc, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng. Trong ánh mắt hàm chứa ba phần hận ý bảy phân khinh miệt, Quân Ngữ Yên câu môi cười nói, “Từ lâu đã nghe danh Khuynh Hoàng quận chúa cầm kỹ vô song, không biết Ngữ Yên có phúc phần được thưởng thức hay không?”
Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn Quân Ngữ Yên, hiện rõ hờ hững cùng khinh thường. Cằm nàng có chút nhếch lên, phác nên một độ cong hoàn hảo.
Quân Ngữ Yên thấy Lạc Khuynh Hoàng không trả lời nàng, thậm chí lại lộ ra thần sắc khinh bỉ, không khỏi thẹn quá hoá giận, đối với Lạc Khuynh Hoàng quát lớn, “Lạc Khuynh Hoàng lớn mật, ngươi dám không trả lời bản công chúa?! Chẳng lẽ bản công chúa còn không xứng nghe một chút cầm nghệ của ngươi sao?”
Lông mi thật dài của Lạc Khuynh Hoàng nâng lên, lộ ra ánh mắt lợi hại, khóe môi giương lên một chút tươi cười nghiền ngẫm. Quân Ngữ Yên nhiều lần đối nghịch với nàng, nàng cũng không cần phải nhịn nàng ta nữa.
Công chúa thì thế nào?! Đắc tội Lạc Khuynh Hoàng nàng, cho dù ngươi là hoàng hậu, ta cũng sẽ hảo hảo giáo huấn một chút!
“Tam công chúa lời ấy sai rồi. Công chúa muốn nghe Khuynh Hoàng đánh đàn, đương nhiên không có gì không ổn. Chính là hai vị thái tử đường xa mà đến, tất nhiên phải đặt bọn họ lên trước, nay công chúa cứng rắn muốn Khuynh Hoàng đánh đàn cho công chúa nghe, không phải là không đem hai vị thái tử để vào mắt sao?!” Thanh âm Lạc Khuynh Hoàng như ngọc thạch va vào nhau, thanh thúy dễ nghe, gằn từng tiếng cũng thập phần rõ ràng.
Quân Ngữ Yên nguyên bản còn đang dương dương tực đắt lập tức liền thay đổi sắc mặt. Một đôi mắt đẹp oán hận trừng Lạc Khuynh Hoàng, mang theo ba phần oán độc bảy phần cáu giận.
Quân Ngữ Yên từ lâu đã nghe nói Lạc Khuynh Hoàng cầm kỹ vô song, nhưng nàng vẫn không tin. Nàng cảm thấy cầm nghệ của nàng đã rất cao tuyệt rồi, căn bản không tin Lạc Khuynh Hoàng có thể siêu việt hơn nàng. Nàng vừa rồi nói như vậy, bất quá là muốn tỷ thí với Lạc Khuynh Hoàng trước mặt mọi người, làm cho Lạc Khuynh Hoàng xấu mặt.
Nhưng là Lạc Khuynh Hoàng lại không hề phản ứng với đề nghị của nàng, không khỏi làm nàng cảm thấy mất hết mặt mũi, cho nên mới thẹn quá hoá giận quát lớn, thật không ngờ lại bị Lạc Khuynh Hoàng bắt được nhược điểm.
Quân Khuynh Vũ ngồi cách đó không xa, một thân hồng y như đuốc, động tác hắn uống rượu phác nên một độ cong thản nhiên trong không trung, hắn tà mị giương lên khóe môi, trong mắt mang theo vài phần hứng thú. Quân Ngữ Yên cái đồ ngu ngốc nữ nhân này muốn cùng Hoàng nhi đấu, còn kém xa lắm a!
Quân Kiền Linh mày cũng nhíu nhíu. Quân Ngữ Yên cũng là nữ nhi của hoàng hậu, là thân muội muội của thái tử đã bị phế, đương nhiên bất hòa với Quân Kiền Linh. Nay Quân Ngữ Yên muốn tự rước lấy nhục, hắn cũng là một bộ xem kịch vui.
Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt một bên uống rượu, một bên thản nhiên nhìn động tĩnh bên này.
“Bản công chúa bất quá nhất thời nóng nảy mà thôi.” Quân Ngữ Yên cúi rũ mắt, rất không cam lòng nhận sai, tiếp theo lại khí thế bức người nói, “Nếu Khuynh Hoàng quận chúa cũng biết là khách ở xa tới, vậy thỉnh Khuynh Hoàng quận chúa đánh một khúc, vì hai vị thái tử đón gió tẩy trần, Khuynh Hoàng quận chúa sẽ không từ chối đi?”
“Tam công chúa xác định muốn ta đánh đàn sao?” Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Ngữ Yên. Hôm nay Lạc Khuynh Hoàng mặc nhất kiện quần áo màu lam nhạt, đai lưng màu trắng, làm cho khí chất của nàng càng thêm xuất trần, nàng mỉm cười như vậy, tựa như Hằng Nga tiên tử, thanh lệ lãnh diễm.
Quân Ngữ Yên không nghe được châm chọc trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, nghĩ rằng Lạc Khuynh Hoàng sau khi nghe được cầm nghệ của nàng thì sợ hãi, vì thế liền cao ngạo hất cằm, cười nói, “Tất nhiên! Không phải là Khuynh Hoàng quận chúa không dám chứ?!”
“Ha ha.” Lạc Khuynh Hoàng cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười giống như tiếng suối chảy dưới ánh trăng, thanh linh dễ nghe, nàng chậm rãi từ trên chỗ ngồi đi ra, mọi người chỉ cảm thấy mỗi bước đi của nàng, đều cao nhã tự nhiên.
Bước từng bước đi tới bên cạnh Quân Ngữ Yên, Lạc Khuynh Hoàng đạm mạc nhìn nàng. Dáng người Lạc Khuynh Hoàng vốn cao gầy, cùng với một thân khí độ cao quý tự nhiên, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy, Lạc Khuynh Hoàng mới là công chúa cao cao tại thượng.
“Muốn ta đánh đàn, tam công chúa cũng đừng hối hận.” Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng đi lướt qua Quân Ngữ Yên, lạnh lùng nói. Thanh âm rất nhỏ, vừa đủ để Quân Ngữ Yên nghe thấy.
Quân Ngữ Yên nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng lướt qua, trong mắt lại tăng thêm vài phần oán độc.
Lạc Khuynh Hoàng lam y phiêu phiêu, đi tới cạnh cầm, thản nhiên trang nhã ngồi xuống. Vươn ngón tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng mơn trớn cầm trước mặt, lập tức phát ra một chuỗi tiếng đàn vô cùng êm tai.
Cầm này mặc dù không thể so với Phượng Minh cầm mẫu thân để lại cho nàng, nhưng cũng coi như là hảo cầm thượng đẳng. Huống chi, cầm kỹ cao tuyệt như nàng, căn bản không cần cầm tốt phụ trợ.
Cho dù chỉ là những thanh âm rời rạc chưa thành giai điệu, đã muốn làm cho mọi người trố mắt. Người biết cầm kỹ tự nhiên sẽ hiểu, cách thức Lạc Khuynh Hoàng điều chỉnh tiếng đàn đó so với quân Ngữ Yên không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Vẻ đắc ý trên mặt Quân Ngữ Yên biến mất không ít, kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Chẳng lẽ cầm kỹ của Lạc Khuynh Hoàng thật sự cao tuyệt hơn nàng sao?! Không có khả năng! Nàng từ nhỏ đã học đánh đàn, tự phụ cầm kỹ cao tuyệt, Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể so sánh với nàng được!
Không để ý đến những ánh mắt kinh diễm cùng đánh giá tụ trên người nàng, Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt đưa tay điều chỉnh xong, chuẩn bị đánh đàn.
Tiếng đàn chậm rãi từ đầu ngón tay Lạc Khuynh Hoàng phát ra.
Hiện tại, Lạc Khuynh Hoàng đang tấu bản “Tri âm tri kỷ” cực kì bình thường. Từ tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng, mọi người tựa hồ được đưa vào một vùng thiên địa rộng lớn. Xung quanh như thấy được những dãy núi nguy nga trải dài vô tận, nhìn thấy nước suối tinh khiết chảy dưới chân núi.
Tiếng đàn đột nhiên lên cao. Mọi người chỉ cảm thấy những dãy núi cảnh đẹp ý vui xung quanh lập tức trở nên cao ngất dựng thẳng lên, như mang theo từng cơn áp lực đè nén, mà những con suối ồ ồ chảy cũng lập tức xốc lên sóng to dữ dội, có một loại khoáng đạt không thể nói nên lời.
Đầu ngón tay Lạc Khuynh Hoàng nhanh chóng thay đổi, hình ảnh trước mắt mọi người lần lượt biến đổi, Lạc Khuynh Hoàng một lần lại một lần bày ra những hình ảnh khác nhau.
Tri âm tri kỷ không khó tấu. Khó là làm sao tấu được xuất sắc như thế, có thể làm cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mà cảnh giới này lại cao xa khoáng đạt như thế, thật sự khó có thể tưởng tượng được tiếng đàn này xuất phát từ tay một nữ tử khuê các.
Âm cuối chậm rãi kết thúc. Trên mặt mọi người vẫn còn hiện ra thần sắc si mê.
Trong lúc mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đứng lên.
Quân Ngữ Yên ngốc lăng lăng đứng tại chỗ. Trên mặt không hề có chút huyết sắc nào, nàng cắn chặt môi, không thể tin nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đồng tử gắt gao co rút lại. Nếu không phải chính tai nghe thấy, nàng tuyệt sẽ không tin tưởng trên thế gian này lại có người có thể đem bản “Tri âm tri kỷ” tấu xuất sắc như thế!
Giai điệu càng bình thường, thì càng khó có thể tấu được xuất sắc. Thời điểm tỷ thí cầm kỹ, thường thường sẽ lựa chọn những cầm khúc khó nhất để biểu diễn cầm kỹ cao siêu. Vừa nghe Lạc Khuynh Hoàng tấu “Tri âm tri kỷ”, trong lòng nàng rất vui sướng, nghĩ là cầm kỹ của Lạc Khuynh Hoàng cũng không có gì hơn người, nhưng thật không ngờ tới, Lạc Khuynh Hoàng có thể đem một khúc Tri âm tri kỷ tấu thành như thế!
Đôi mắt đẹp tràn ngập oán độc cùng kinh ngạc, Quân Ngữ Yên thật sự thua xa Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng dĩ nhiên đi tới bên cạnh nàng.
“Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, đừng hối hận.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nói bên tai Quân Ngữ Yên, nháy mắt khi Lạc Khuynh Hoàng đi lướt qua người Quân Ngữ Yên, còn bị vây mọi người còn đang trong trạng thái si mê rốt cục bừng tỉnh, nổ ra từng tràng pháo tay nồng nhiệt.
Từng tràng vỗ tay kia như một cái tát vang dội đánh thẳng về phía Quân Ngữ Yên. Nàng cắn chặt môi, chỉ cảm thấy mọi người ở đây hình như đều đang dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng! Nguyên bản bọn họ đang kinh diễm vì cầm kỹ cao tuyệt của nàng, nhưng chỉ vì Lạc Khuynh Hoàng biểu diễn mà đánh vỡ hết thảy!
Tất cả là vì tiện nữ nhân Lạc Khuynh Hoàng! Vì sao ả ta luôn đối nghịch với nàng?! Nàng đường đường là công chúa một nước, cư nhiên thua kém một cái nữ nhi của đại tướng quân sao?!
“Lạc Khuynh Hoàng!” Thanh âm Quân Ngữ Yên mang theo bực tức cùng oán độc vang lên sau lưng Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng bộ pháp dừng lại một chút, nhưng không hề xoay người. Khóe môi của nàng nhếch lên ý cười trào phúng. Quân Ngữ Yên này đúng là ngu không ai bằng.
Liễu Tâm Huệ tinh thông tính kế, giỏi ngụy trang, làm sao lại dạy dỗ ra một nữ nhi ngu xuẩn như vậy?!
“Tam công chúa còn có gì chỉ giáo?” Lạc Khuynh Hoàng xoay người lại, con ngươi sâu thẳm nhìn Quân Ngữ Yên, thản nhiên đứng đó, giống như tiên tử thoát tục, thân hình nàng tản ra thản nhiên lạnh lùng, làm cho người ta chùn bước.
Quân Ngữ Yên chỉ cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng cố ý nhục nhã nàng, nhất thời trong lòng khí huyết cuồn cuộn, nàng cáu giận nhìn Lạc Khuynh Hoàng, căm hận nói, “Lạc Khuynh Hoàng, ngươi cố ý tấu “Tri âm tri kỷ”, là muốn nhục nhã bản công chúa có phải không?!”
“Là tam công chúa muốn ta tấu cầm khúc. Ta chỉ là đàn một khúc “Tri âm tri kỷ” bình thường nhất, làm sao lại biến thành nhục nhã tam công chúa?” ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng dần dần lợi hại, ý cười trên khóe môi cũng nhiễm vài phần lạnh lùng, từng chữ từng chữ, sang sảng nói, “Nếu như tam công chúa thật sự cảm thấy bị nhục nhã, kia cũng là người tự rước lấy nhục!”
Bốn chữ “tự rước lấy nhục” nói càng phá lệ rõ ràng có lực. Tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều nghe được rành mạch, trong lòng không khỏi cảm thán lá gan Lạc Khuynh Hoàng thật lớn, dám nói như vậy với Quân Ngữ Yên, nhưng cũng cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng nói một chút cũng không có sai, không phải là chính Quân Ngữ Yên tự rước lấy nhục sao?!
Lạc Khuynh Hoàng đã có ý chối từ, Quân Ngữ Yên lại khí thế bức người, cứng rắn muốn Lạc Khuynh Hoàng tấu một khúc cầm khúc. Lạc Khuynh Hoàng chọn một khúc “tri âm tri kỷ” cơ bản nhất, vốn là không muốn phân cao thấp với Quân Ngữ Yên, nhưng mà tiếng đàn này khác biệt một trời một vực, làm cho mọi người vừa nghe đã phân định được cao thấp.
Chuyện này vốn không phải lỗi của Lạc Khuynh Hoàng. Muốn trách chỉ có thể trách Quân Ngữ Yên học nghệ không tinh còn tự phụ quá độ.
“Ngươi.” Quân Ngữ Yên còn định nói thêm, lại nghe tiếng nói ôn hòa uyển chuyển của Liễu Tâm Huệ truyền đến, “Ngữ Yên, trở về!”
“Mẫu hậu. . .” Quân Ngữ Yên nghe thấy thanh âm của Liễu Tâm Huệ, vạn phần ủy khuất nhìn Liễu Tâm Huệ.
Liễu Tâm Huệ nhìn bộ dáng Quân Ngữ Yên đáng thương hề hề, trong lòng tất nhiên vô cùng đau lòng. Đối với Quân Ngữ Yên và Quân Hiền Tề, từ nhỏ nàng đã rất sủng ái bọn họ, không chịu được khi nhìn bọn họ chịu nửa phần ủy khuất, cũng chính vì vậy, mới khiến cho cả hai hài tử đều không nên thân như vậy.
Tình huống bây giờ, nếu Quân Ngữ Yên còn tiếp tục dây dưa, sẽ càng thêm mất hết lễ nghi, làm cho người ta khinh thường nữ nhi, bởi vậy nàng chỉ có thể kêu Quân Ngữ Yên trở về!
Bất quá, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên dám làm cho bảo bối nữ nhi của nàng chịu ủy khuất, khoản nợ này, nàng nhất định sẽ nhớ kỹ.
Tình huống bây giờ, nếu Quân Ngữ Yên còn tiếp tục dây dưa, sẽ càng thêm mất hết lễ nghi, làm cho người ta khinh thường nữ nhi, bởi vậy nàng chỉ có thể kêu Quân Ngữ Yên trở về!
Bất quá, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên dám làm cho bảo bối nữ nhi của nàng chịu ủy khuất, khoản nợ này, nàng nhất định sẽ nhớ kỹ.
“Thiết yến hôm nay là vì khoản đãi hai vị thái tử, ngươi một mực so cầm kỹ phân cao thấp cùng Khuynh Hoàng quận chúa, chẳng phải là mất hết cấp bậc lễ nghĩa sao?” Liễu Tâm Huệ dịu dàng nhu hòa nói với Quân Ngữ Yên.
Quân Ngữ Yên nghe Liễu Tâm Huệ nói như thế, cũng không dám nói thêm nữa. Tuy nói mẫu hậu luôn luôn ôn nhu với nàng, nhưng nàng cũng rất sợ mẫu hậu. Đơn giản bởi vì nàng đã từng thấy mẫu hậu làm sao đối phó với cung nhân và các vị tần phi, hoàn toàn bất đồng với hình tượng ôn hoà của mẫu hậu.
Lạc Khuynh Hoàng đem ánh mắt di tới trên mặt Liễu Tâm Huệ. Chỉ thấy trên khuôn mặt trang dung tinh xảo của bà mang theo tươi cười không chê vào đâu được, quả nhiên là vô cùng dịu dàng phong độ.
Liễu Tâm Huệ có thể yên vị nhiều như vậy năm, tâm cơ cũng không hề đơn giản. Nguyên bản nàng cũng không muốn đấu cùng Liễu Tâm Huệ, nhưng Liễu Tâm Huệ là hung thủ hại chết mẫu phi của Quân Khuynh Vũ, vì vậy, nàng sẽ không dễ dàng buông tha Liễu Tâm Huệ.
Ánh mắt bất động thanh sắc lướt qua cây trâm trên đầu Liễu Tâm Huệ, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút ý cười lạnh lẽo. Thản nhiên về tới chỗ ngồi.
Trong sân lập tức lâm vào tĩnh mịch. Nghe xong một khúc Lạc Khuynh Hoàng tấu, làm sao còn có nữ tử nào dám tiến lên tấu tiếp, một đám đều sững sờ tại chỗ.
“Bản thái tử từ lâu đã nghe danh nữ tử Cẩm quốc đều là đa tài đa nghệ , hôm nay tận mắt chứng kiến quả nhiên không tầm thường a.” Trong nghi mọi người lâm vào tĩnh mịch, thanh âm hơi ngả ngớn của Âu Dương Triệt vang lên, trong mắt hắn hàm chứa vài phần nghiền ngẫm, nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng mím môi cười yếu ớt, như là chưa từng nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Triệt nghiền ngẫm, thản nhiên nói, “Cầm kỹ bất quá chỉ là một trong vô số những tài năng, các vị tiểu thư có phải còn có rất nhiều tài nghệ khác phải không?”
Tiếng nói vừa dứt, lập tức liền có tiểu thư quan gia rục rịch đứng lên. Có rất nhiều tiểu thư quan gia nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt mang theo hữu hảo cùng cảm kích.
Mới vừa nghe xong tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng, các nàng đều quá mức khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy theo không kịp, đúng là không dám trở tiến lên. Nay được Lạc Khuynh Hoàng chỉ điểm, các nàng mới sáng tỏ.
Chỉ cần các nàng không biểu diễn đánh đàn, sẽ không đụng chạm tới Lạc Khuynh Hoàng, tự nhiên cũng sẽ không bị đem ra so sánh. Như vậy, sẽ không cần lo lắng mình kém quá xa, tự biết xấu hổ.
Rất nhiều nữ tử đều lên đài biểu diễn, tài nghệ quả thật là nhiều mặt. Bất quá là ca múa chiếm đa số.
“Thần nữ Nạp Lan Lâm, cả gan mượn giấy và bút mực dùng một chút.” Tiếng nói thanh thúy, không tính được có bao nhiêu dễ nghe, nhưng rất là thoải mái.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Nạp Lan Lâm một cái, rồi nghiêng mặt nhìn Lạc Vân Chỉ đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy một đôi con ngươi của Lạc Vân Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Nạp Lan Lâm, trong mắt hiện lên vài phần tán thưởng, vài phần tình cảm.
“Tẩu tử tương lai muốn phô diễn tài nghệ a. Muội phải hảo hảo nhìn xem.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút ý cười bỡn cợt, thấp giọng nói bên tai Lạc Vân Chỉ.
Hai má trắng nõn của Lạc Vân Chỉ lập tức nhiễm một vệt đỏ ửng khả nghi, có tật giật mình phản bác nói, “Ta thấy muội gần đây càng ngày càng không có quy củ rồi.”
Lạc Khuynh Hoàng thè lưỡi, trong mắt mang theo vài phần bướng bỉnh, đối Lạc Vân Chỉ cười nói, “Kia cũng là do ca ca ban cho a.”
Lạc Vân Chỉ nhìn bộ dáng bướng bỉnh giảo hoạt của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ biết bất đắc dĩ nở nụ cười. Ai bảo đây là muội muội thương yêu của hắn, không muốn để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào đây.
Lăng Cảnh Lan ngồi cách đó không xa nhẹ nhíu mày. Hắn nghĩ nữ tử như Lạc Khuynh Hoàng sẽ không có bộ dáng trẻ con như vậy, nhưng nhìn nàng đối với Lạc Vân Chỉ nghịch ngợm le lưỡi, hắn lại có chút ghen tị với Lạc Vân Chỉ.
Vì sao hắn ta có thể làm cho Lạc Khuynh Hoàng dỡ xuống lớp ngụy trang, ngoạn nháo như trẻ con vậy?!
Mày hung hăng nhíu lại, thêm một ly rượu vào bụng. Lăng Cảnh Lan không ngừng nhắc nhở chính mình, người hắn thích là nữ tử ngày đó cứu hắn, chứ không phải Lạc Khuynh Hoàng. Không cần lại nhìn nàng! Không được lại nhìn nàng!
Ánh mắt Âu Dương Triệt cũng như vô tình lướt qua hai má Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một chút kinh dị, lập tức bị đôi mắt đen như mực ẩn đi.
Chỉ qua một lát, Nạp Lan Lâm đã buông bút xuống. Một vị thái giám liền đem họa đồ của Nạp Lan Lâm triển lãm cho mọi người.
Lạc Khuynh Hoàng ngưng mắt nhìn lại. Hoạ đồ của Nạp Lan Lâm chính là một bức chân dung.
Ít ỏi vài nét bút phác nên hình tượng một tướng quân bách chiến bách thắng. Áo giáp nặng trĩu che lấp bộ dạng tướng quân. Chỉ có thể nhìn thấy một người, một ngựa.
Không thể không nói, họa kỹ của Nạp Lan Lâm cực kì cao siêu, chỉ cần vài nét bút, đã có thể họa nên một tướng quân bách chiến bách thắng sinh động như thế. Thậm chí ngay cả bề ngoài cũng không hề tinh tế, đã toát ra một cỗ khí thế không thể nói nên lời.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút tươi cười vui mừng. Tẩu tử tương lai của nàng không chỉ có tài hoa hơn người, trí tuệ rộng lớn, đối ca ca lại một mảnh tình thâm nha, thông qua bức tướng quân đồ này, người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng nàng lại nhìn xem rõ ràng, không phải chính là ca ca Lạc Vân Chỉ của nàng sao?!
“Nạp Lan tiểu thư thật sự là một tay hảo họa a.” một tiếng nói hơi trẻ con vang lên.
Lạc Khuynh Hoàng theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở cuối chỗ ngồi của các vị hoàng tử là một tiểu nam hài mặc thâm tử sắc cẩm bào. Nam hài kia bất quá trên dưới mười hai tuổi, ánh mắt lại hiện ra một cỗ quý khí.
Nam hài nhìn Nạp Lan Lâm, không chút tiếc rẻ lời khen nói.
“Đa tạ thập tam hoàng tử khen ngợi.” Nạp Lan Lâm nghe thấy lời khen của nam hài kia có chút sửng sốt, tiện đà thản nhiên hành lễ với thập tam hoàng tử Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa là con của Hinh phi nương nương Thủy Lan Hinh. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mẫu thân của hắn rất được sủng ái, tự nhiên cũng không có người dám khinh thường hắn.
Nhưng vẫn có người cố tình dám chỉ trích hắn. Này chỉ sợ là đồng ngôn vô kỵ*.
(*: lời trẻ con không hề cố kỵ điều gì)
Chỉ nghe thanh âm của Liễu Cẩn Nguyệt vang lên, “Nạp Lan tỷ tỷ đừng để ý đến hắn! Hắn làm sao hiểu được thưởng họa!”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng thiên chân khả ái của Liễu Cẩn Nguyệt, không khỏi mỉm cười. Nàng đã gặp qua Liễu Cẩn Nguyệt vài lần, là Liễu Tư Triệt và Liễu Cẩm Tú bảo hộ nàng thật tốt quá đi. Nàng vẫn là một bộ không sợ trời không sợ đất.
Lần đầu tiên Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng chế ngạo Quân Ngữ Yên trước mặt mọi người mặt.
Lần thứ hai Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng không hề cố kỵ chỉ trích Quân Hiền Tề nạp thiếp.
Lần thứ ba Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng nói Quân Diệp Hoa căn bản không biết thưởng họa.
“Cẩn Nguyệt. Không được vô lễ.” Tiếng nói ấm áp như gió xuân tháng ba, ôn nhuận như ngọc. Liễu Tư Triệt liếc mắt nhìn Liễu Cẩn Nguyệt một cái, ôn nhu ngăn cản nói.
“Liễu Cẩn Nguyệt, ngươi nói bậy bạ gì đó!” Quân Diệp Hoa bị lời nói của Liễu Cẩn Nguyệt chọc cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hổn hển quát Liễu Cẩn Nguyệt.
Liễu Cẩn Nguyệt bị Liễu Tư Triệt ngăn cản, tự nhiên không dám tiếp tục đối nghịch với Quân Diệp Hoa. Tránh ở phía sau Liễu Tư Triệt, Liễu Cẩn Nguyệt hướng về phía Quân Diệp Hoa làm một cái mặt quỷ.
Quân Diệp Hoa thấy Liễu Cẩn Nguyệt làm như thế, lại tức đến độ giơ chân.
“Cẩn Nguyệt không hiểu chuyện, thập tam hoàng tử đừng cùng nàng so đo.” Liễu Tư Triệt tự nhiên chú ý tới động tác của Liễu Cẩn Nguyệt ở sau lưng hắn, có chút bất đắc dĩ kéo Liễu Cẩn Nguyệt đến trước người, sau đó ôn hòa thi lễ nói với Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa vốn đang muốn nói tiếp, đã thấy mẫu phi ngồi bên cạnh Quân Vũ Thần cho hắn một cái thần sắc cảnh cáo, đành phẫn nộ ngậm miệng lại, nhưng cũng không quên trừng mắt nhìn Liễu Cẩn Nguyệt một cái.
Lạc Khuynh Hoàng khóe môi ôm lấy ý cười thản nhiên, hai hài tử này thật thú vị. Chính là không biết cái hồn nhiên đó, có thể giữ được bao lâu.
Quân Khuynh Vũ nhìn một màn nhạc đệm này, bên trong con ngươi luôn sâu như biển cũng uẩn tích vài phần ôn nhu.
“Từ lâu đã nghe danh trưởng tử của thừa tướng không chỉ có mưu lược vô song, còn tinh thông nhạc lý, vừa rồi nghe một khúc “Tri âm tri kỷ” của Khuynh Hoàng quận chúa, bản cung thực bội phục, không biết Liễu công tử có thể cũng tấu một khúc hay không, làm cho bản cung cùng hai vị thái tử đây một lần thưởng thức?” Tiếng nói nhu nhược mà đính nhè nhẹ kiều mỵ của Thủy Lan Hinh vang lên.
Lạc Khuynh Hoàng mày có chút nhíu lại. Thủy Lan Hinh rõ ràng là vì chuyện vừa rồi mà cố ý gây khó dễ cho Liễu Tư Triệt. Một khúc tri âm tri kỷ của nàng lúc nãy, biểu diễn xong đã làm cho các tiểu thư quan gia ở đây muốn đánh đàn cũng không dám tấu, chỉ vì tiếng đàn của nàng quá mức xuất sắc, nếu tấu, chỉ sợ khó có thể sánh kịp.
Ánh mắt hàm chứa vài phần thân thiết đặt lên nười Liễu Tư Triệt. Dường như đã nhận ra ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng vọng tới, khóe môi Liễu Tư Triệt giương lên một chút ý cười thản nhiên.
Người có tâm đều nghe ra ý làm khó dễ trong lời nói của Hinh phi nương nương. Vì e ngại Hinh phi nương nương thánh sủng không suy, tự nhiên không có ai dám làm trái ý tứ của Hinh phi nương nương, tự nhiên đều nhìn Liễu Tư Triệt, muốn nhìn xem hắn ứng đối như thế nào.
“Vẫn là Hinh phi nương nương có ý tứ, Tư Triệt đành bêu xấu.” Thanh âm Liễu Tư Triệt vẫn bình tĩnh như trước, không hề có ý dây dưa.
Hắn chậm rãi đứng dậy, tử y liễm diễm, từng bước sinh liên.
Con ngươi thâm thúy tối tăm che lấp sương mù, khóe môi nhếch lên ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã. Liễu Tư Triệt chậm rãi đi tới giữa sân. Lạnh nhạt thản nhiên ngồi xuống bàn cầm.
“Tranh.” Tiếng đàn réo rắt vang lên khi ngón tay Liễu Tư Triệt gian chạm vào.
Thời điểm Liễu Tư Triệt chạm vào cầm huyền, giống như mang theo khí thế thiên quân vạn mã lôi đình, trong nháy mắt mọi người chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, lại có loại nhuệ khí ra trận giết địch.
Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng trong nháy mắt trở nên sáng rực. Đó là một loại vui sướng khi cầm ngộ tri âm.
Liễu Tư Triệt tấu một khúc “Phá trận tử”. So với một khúc “Tri âm tri kỷ” của nàng khác nhau rất lớn, cảm giác gợi cho người ta cũng khác nhau rất lớn, nhưng tâm tình trong đó, cũng có vài phần tương tự.
Bình tĩnh mà xem xét, cầm kỹ của Liễu Tư Triệt cũng không kém hơn nàng. Khúc phá trận tử này cũng cực kì xảo diệu, tránh va chạm cùng tiếng đàn của nàng, lấy góc độ của nam tử, bày ra những hình ảnh nhung mã chinh chiến.
Tiếng đàn dừng lại, sắc mặt Thủy Lan Hinh trở nên có chút khó coi, khóe môi mang theo một chút ý cười ngượng ngùng, nói, “Hôm nay được nghe thấy tiếng đàn của Liễu công tử và Khuynh Hoàng quận chúa, thật sự là tam sinh hữu hạnh a!”
“Hinh phi nương nương tán thưởng.” Liễu Tư Triệt như trước không gấp không vội, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.
Tiếp theo lại là nhất chúng tiểu thư quan gia biểu diễn.
“Các vị tiểu thư tài nghệ đều xuất sắc. Thiên Lam mặc cảm, lúc này hiến vũ một cái, mong các vị vui lòng chỉ giáo.” Quân Thiên Lam nhanh nhẹn như bướm xuất hiện trên sân.
Con ngươi Trương Tuân trong nháy mắt trở nên thập phần sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn Quân Thiên Lam.
Tay áo hồng nhạt của Quân Thiên Lam phi vũ trong không trung, cả người như một con bướm nhanh nhẹn, cộng thêm dung mạo Quân Thiên Lam xinh đẹp như hoa, vũ khúc này nhảy đẹp không sao tả xiết.
Âu Dương Triệt si mê nhìn Quân Thiên Lam, làm như cực kì luyến mộ. Nhưng Lạc Khuynh Hoàng lại có thể từ trong con ngươi đen như mực của hắn đoán ra hắn không hẳn là si mê như vậy, bởi vì sâu trong đôi mắt hắn vẫn còn duy trì thanh tỉnh.
“Một khúc vũ này của Ngũ công chúa thật sự khiến cho Triệt mỗ ái mộ không thôi.” Thanh âm biếng nhác của Âu Dương Triệt từ từ vang lên, từng chữ một vang vọng trên toàn bộ yến hội.
Yến hội lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Quân Thiên Lam vừa mới nhảy xong, dáng người đứng thẳng cơ hồ lung lay, hai má vì khiêu vũ mà trở nên hồng nhuận trong nháy mắt mất hết huyết sắc, mang theo vài phần trắng bệch không bình thường, nàng nhẹ nhàng cắn môi, tận lực trấn định đáp, “Đa tạ Tây Quyết thái tử khen ngợi.”
“Ngũ công chúa không cần khách khí, gọi ta Triệt là được rồi. Không biết ta có thể gọi Ngũ công chúa là Thiên Lam?” khóe môi Âu Dương Triệt ôm lấy nụ cười tà khí, một đôi con ngươi gắt gao bám chặt bóng dáng Quân Thiên Lam, như nhìn trúng con mồi, cười nói.
Thân mình Quân Thiên Lam lại hung hăng run lên, xa xa nhìn lại, giống như một con bướm gãy cánh lung lay trong gió, Quân Thiên Lam dù sao cũng là công chúa một nước, trong nháy mắt đã khôi phục trấn định, cố giương lên một chút tươi cười, đáp, “Đương nhiên có thể.”
“Thiên Lam vì sao không dám ngẩng đầu nhìn ta? Chẳng lẽ bộ dạng ta thực xấu sao?” Âu Dương Triệt tựa hồ đối với câu trả lời của Quân Thiên Lam thập phần vừa lòng, đôi mắt đen vẫn nhìn Quân Thiên Lam, câu môi trêu đùa.
Gương mặt Quân Thiên Lam sớm đã không còn huyết sắc, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, cười nói, “Thái tử long chương phượng tư, làm sao có thể xấu?”
“Đều nói là nên gọi ta Triệt.” Âu Dương Triệt ra vẻ không hài lòng nói, tiếp theo lại tiếp tục nở nụ cười, “Nếu Thiên Lam cảm thấy ta không xấu, vậy không bằng gả cho ta, được không?”
Lời nói của Âu Dương Triệt như một đạo kinh lôi, làm cho cả yến hội lập tức sôi trào.
Từ lúc Âu Dương Triệt bắt đầu nói chuyện với Quân Thiên Lam, mọi người cũng đã ẩn ẩn đoán được ý đồ của Âu Dương Triệt. Bởi vậy, gương mặt Trương Tuân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bởi vậy, Quân Thiên Lam mỗi khi trả lời một câu, sắc mặt lại thêm trắng một phần.
Ý cười trên khoé môi Lạc Khuynh Hoàng có chút ngưng trụ.
Nàng quả nhiên đoán không sai. Âu Dương Triệt lần này tiến đến, thật là cố ý hoà thân. Nay Cẩm quốc cùng Lăng quốc hữu ý giao hảo, Tây Quyết vốn là không bằng hai quốc cường này, nếu không hoà thân, chỉ sợ phải chờ diệt vong .
Chính là, vì sao Âu Dương Triệt lựa chọn Quân Thiên Lam, mà không phải Quân Ngữ Yên đây.
Dựa theo tôn ti, Quân Thiên Lam chỉ là nữ nhi của phi tử sở sinh, mà Quân Ngữ Yên là chính cung hoàng hậu sinh ra, địa vị đương nhiên tôn quý hơn nhiều, vì sao Âu Dương Triệt không chọn Quân Ngữ Yên đây?!
Ánh mắt không tự giác lướt qua hai má Quân Khuynh Vũ. Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lưu chuyển trầm trọng không hiểu, tà mị ý cười tựa hồ cũng có chút ngưng trệ, hắn nhìn Âu Dương Triệt, ngón tay gắt gao nắm lại, lộ ra từng đốt ngón tay trắng bệch.
Lạc Khuynh Hoàng trong lòng đột nhiên một trận sáng tỏ.
Âu Dương Triệt quả nhiên không phải người đơn giản, đã xem thế cục Cẩm quốc thấu triệt rõ ràng, bởi vậy mới có thể cầu thú Quân Thiên Lam. Nguyên nhân chân chính là bởi vì, nàng ấy là người mà Quân Khuynh Vũ để ý sao?
“Thái tử đừng đùa. Thiên Lam thấp kém, làm sao có thể trèo cao được.” Trên mặt Quân Thiên Lam hiện lên một tia xấu hổ, nhìn Âu Dương Triệt, cười nói.
Âu Dương Triệt mỉm cười nhìn Quân Thiên Lam, nhìn không ra hỉ giận, đột nhiên, hắn ra khỏi chỗ ngồi, xốc lên áo choàng, hướng về phía Quân Vũ Thần thi lễ, cao giọng nói, “Triệt đối Ngũ công chúa vừa gặp đã yêu, muốn thú nàng làm thái tử phi, hy vọng Cẩm đế thành toàn.”
Thân mình Quân Thiên Lam lại hung hăng run lên, trong mắt nàng tràn ngập sợ hãi.
Lạc Khuynh Hoàng biết Quân Thiên Lam không muốn gả. Từ bách hoa thịnh yến lần trước, Lạc Khuynh Hoàng cũng đã nhìn ra Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân tình tố, chỉ sợ hai người đã muốn tình ý tương thông đi, Quân Thiên Lam làm sao nguyện ý gả cho Âu Dương Triệt đây?
Chính là nay Âu Dương Triệt lấy thân phận thái tử Tây Quyết cầu hôn Quân Thiên Lam, nếu Quân Vũ Thần không đáp ứng, chẳng phải quá không nể mặt sao?!
Cẩm quốc đương nhiên không sợ Tây Quyết. Nhưng mà nếu như vậy, tất nhiên sẽ tổn hại thanh danh Cẩm quốc. Thái độ Lăng quốc nay ái muội không rõ, nếu Cẩm quốc không nể mặt Tây Quyết, lại không có được sự trợ giúp của Lăng quốc, chẳng phải là đầy rẫy nguy cơ sao?!
“Hoàng thượng.”
Một tiếng hô long trời lở đất, hấp dẫn ánh mắt mọi người, Trương Tuân mặc một thân thanh sam bình thường, gương mặt tuấn tú vì khẩn trương mà đỏ bừng, nhưng cũng vạn phần kiên định tiêu sái đi qua, quỳ xuống bên người Âu Dương Triệt.
Quân Thiên Lam thấy Trương Tuân đi đến, trong mắt nảy lên ưu hỉ, một đôi con ngươi gắt gao nhìn chăm chú vào Trương Tuân.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười. Chưa từng dự đoán được Trương Tuân này thoạt nhìn văn nhược, lại có dũng khí như thế. Xem tư thế này, không phải là muốn cùng Âu Dương Triệt cướp người đấy chứ?!
Bất quá đừng nói là Trương Tuân, chỉ sợ chính là hoàng tử, cũng không đấu lại Âu Dương Triệt thái tử một nước a. Muốn ngăn cản Quân Thiên Lam gả cho Âu Dương Triệt, biện pháp duy nhất chính là bản thân Âu Dương Triệt buông tha cho.
“Phụ vương.” Quân Khuynh Vũ tà mị thản nhiên lên tiếng, đánh gãy lời Trương Tuân muốn nói tiếp, hắn một thân hồng y như đuốc, tùy ý tiêu sái, dưới chân như có thêm tuyết liên nở rộ, phá lệ tà mị.
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Quân Khuynh Vũ, hắn tựa hồ không hề hay biết, khóe môi vẫn giữ ý cười tà mị, miễn cưỡng nói, “Sắc trời đã không còn sớm, nhi thần cảm thấy vẫn nên thỉnh hai vị thái tử đi nghỉ trước, về phần hôn sự này là đại sự, cũng không thể nói hai ba câu liền qua loa quyết định, không phải sao?”
Một phen lười biếng nói không chút để ý. Nhưng cũng là những câu có lý, hơn nữa còn vô tình lộ ra một chút bá khí, khiến cho người ta không thể phản bác.
Quân Vũ Thần tự nhiên cũng không nguyện ý cứ như vậy mà gả nữ nhi bảo bối đến Tây Quyết xa xôi. Thế cục giữa Tây Quyết và Cẩm quốc hắn không phải không rõ, làm sao nguyện ý gả Quân Thiên Lam đi, khổ nỗi không biết ứng đối thế nào, vừa vặn Quân Khuynh Vũ nói như thế, cho hắn một cái bậc thang.
“Khuynh Vũ nói rất có đạo lý, trẫm cũng hiểu được, không bằng hai vị thái tử đi trước nghỉ tạm, chuyện hôn sự này, chúng ta ngày khác lại bàn, không biết ý của Tây Quyết thái tử như thế nào?” Quân Vũ Thần nhìn Âu Dương Triệt hỏi.
Âu Dương Triệt nhếch một chút tươi cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nói, “Một khi đã như vậy, Triệt cũng không cưỡng cầu.”
Quân Thiên Lam rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt có chút dịu đi. Trương Tuân quỳ trên mặt đất cũng chảy ra nhè nhẹ mồ hôi, cảm kích nhìn Quân Khuynh Vũ.
Một câu của Quân Vũ Thần, mọi người cũng đều tản ra.
Quân Thiên Lam vội vàng chạy về phía Quân Khuynh Vũ, cả người giống như đóa hoa trong mưa gió, điềm đạm đáng yêu nói, “Thất đệ, ta không muốn gả.”
Cùng một mẹ sinh ra, Quân Khuynh Vũ đối với Quân Thiên Lam tự nhiên thân mật, làm sao không rõ tâm tư của Quân Thiên Lam, nghe nàng nói như thế, liền đáp, “Ta biết. Ngũ tỷ yên tâm, ta sẽ giúp tỷ.”
Một câu, cấp cho Quân Thiên Lam một viên thuốc an thần. Người khác có lẽ khinh thường Quân Khuynh Vũ, nhưng nàng biết, Quân Khuynh Vũ đã đáp ứng, sẽ không nuốt lời.
Danh sách chương