Edit: Nguyệt Hạ

Tống Linh bị Liễu Tư Triệt gắt gao nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy đôi con ngươi đen như mực kia như đã xem thấu hết thảy thế gian, giống như một hắc động không đáy, lóe ra tối tăm vô hạn. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, không tự giác đem ánh mắt nhìn về phía Quân Hồng Phong.

Quân Hồng Phong thấy ánh mắt Tống Linh mơ hồ nhìn lại đây, toàn thân tóc gáy đều dựng lên, trên mặt hiện lên một tia kinh hoảng. Hắn nguyên bản là muốn mượn dịp này trừ bỏ Quân Hiền Tề, thật không ngờ lại bị Liễu Tư Triệt phá hủy. Hắn không biếtvì sao long bào vô duyên vô cớ biến thành mãng bào, chỉ biết là Quân Hiền Tề chắc chắn đã tránh được một kiếp .

Hiện tại Liễu Tư Triệt còn truy cứu đến chuyện thái tử phi sinh non, nếu bị Quân Vũ Thần biết việc này là hắn và Tống Linh một tay mưu đồ, như vậy hắn không chỉ là có ý định mưu hại con của thái tử, hãm hại thái tử, này cũng không phải là tiểu tội danh, nhẹ thì biếm làm thứ dân, nặng thì đầu rơi xuống đất a!

Tống Linh nhìn phía quân Hồng Phong xin giúp đỡ bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhưng trong nháy mắt này cũng đã đủ rồi. Con ngươi hắc bạch phân minh của Liễu Tư Triệt trầm xuống, càng thêm sâu không lường được. Ánh mắt hắn dần trở nên lợi hại, giọng điệu cũng không còn ôn nhuận, “Tống cô nương nhìn tứ hoàng tử là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là tứ hoàng tử sai sử Tống cô nương ám toán thái tử phi, giá họa thái tử?!”

Liễu Tư Triệt mạnh mẽ chất vấn.

Kỳ thật sự tình phát triển đến nước này, người có chút thông minh đã muốn nhìn rõ ràng hết thảy. Khổ nỗi là không có chứng cớ thôi.

Tống Linh nghe thấy Liễu Tư Triệt chất vấn, cả người từng bước lùi về phía sau. Sắc mặt đại biến, cuống quít phủ nhận nói, “Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ngươi có chứng cớ không?!”

Quân Hồng Phong gắt gao mím môi, thần sắc như lâm đại địch, trong mắt không che dấu kích động. Quân Kiền Linh ngồi bên cạnh Quân Hồng Phong, mang theo mấy phần trào phúng nhìn Quân Hồng Phong.

Nguyên bản kế hoạch làm cho Quân Hồng Phong trước hại chết Quân Hiền Tề, sau hắn lại vạch mặt Quân Hồng Phong, như vậy có thể nhất cử lưỡng tiện, thoải mái đạt được thái tử vị. Nhưng là thật không ngờ Quân Hồng Phong lại bị Liễu Tư Triệt bức đến như thế, chẳng những không hại chết Quân Hiền Tề, ngược lại là tự thân khó bảo toàn. Liễu Tư Triệt, quả nhiên là mưu lược vô song, không thể khinh thường.

Quân Khuynh Vũ hồng y như lửa, ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu thưởng thức ly rượu, thần sắc cũng không ngưng trọng như những người khác, khóe môi hắn vẫn giương lên tươi cười tà mị,trong mắt hoa đào hẹp dài không có dấy lên chút gợn sóng, tựa hồ đối với việc này tuyệt không kinh ngạc, giống như đã nắm lấy hết thảy, đều chạy không khỏi mưu tính của hắn.

Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ khí định thần nhàn, không khỏi nhíu mày, người này đã sớm biết sự tình sẽ diễn ra như thế sao?! Không khỏi gợi lên một chút tươi cười hàm xúc, nói, “Tống sườn phi muốn chứng cớ sao? Vụng trộm bỏ xạ hương trong phòng thái tử phi, cũng thật đủ ngoan độc. Chỉ tiếc, miệng hạ nhân của Tống sườn phi cũng không phải luôn kiên cố đâu.”

Tống Linh nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt đại biến. Chuyện nàng sai Xuân Hương bỏ xạ hương trong phòng Liễu Cẩm Tú không hề nói cho người khác, Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể biết?! Chẳng lẽ Xuân Hương thật sự phản bội nàng?!

Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến bộ dáng Tống Linh thất kinh, ý cười trên khóe môi càng thêm sâu sắc. Xuân Hương cũng không có phản bội Tống Linh, nàng chỉ là cố ý thử Tống Linh mà thôi.

Thời điểm nàng bắt mạch cho Liễu Cẩm Tú đã nhìn ra Liễu Cẩm Tú là vì xạ hương nên cuống rốn mới không tốt, nàng cẩn thận kiểm tra vật trên người Liễu Cẩm Tú, tựa hồ không có xạ hương, nhưng là trên thân thể của nàng đã có một cỗ hương vị xạ hương, chỉ sợ là trong phòng nàng có xạ hương đi.

Tống Linh cùng Liễu Cẩm Tú xưa nay bất hòa,sau khi vào phủ cho tới bây giờ chưa hề bước vào phòng của Liễu Cẩm Tú. Nếu muốn bỏ xạ hương trong phòng Liễu Cẩm Tú, tất nhiên là thông qua hạ nhân, bởi vậy, nàng cố ý nói như vậy, là muốn nhìn phản ứng của Tống Linh. Quả nhiên không khác sở liệu của nàng.

“Như thế nào, Tống sườn phi còn muốn để Khuynh Hoàng thỉnh nàng lại đây đối chất sao?” Lạc Khuynh Hoàng liếc nhìn Tống Linh một cái, một bộ khí định thần nhàn, như là đã định liệu trước, mặc cho ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ trên tay nàng thật sự nắm giữ chứng cớ.

Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng một bộ không có chuyện gì lạ, khóe môi không khỏi gợi lên, Hoàng nhi của hắn thật đúng là biết diễn a. Chỉ sợ nàng cũng chỉ mới biết chuyện xạ hương lúc bắt mạch cho Liễu Cẩm Tú, thế nhưng có thể giả bộ như đã biết từ lâu, quả nhiên không phải phúc hắc bình thường. Không hổ là nữ nhân mà Quân Khuynh Vũ hắn coi trọng.

Còn trong mắt Quân Kiền Linh hiện lên một tia mê muội. Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ nhi của Lạc Nguyên, đại tướng quân cùng thừa tướng xưa nay bất hòa, Lạc Khuynh Hoàng vì sao phải ra tay trợ giúp Liễu gia?! Hơn nữa xem bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ đã sớm biết kế hoạch Tống Linh ám hại Liễu Cẩm Tú, vậy nàng vì sao không sớm ra tay ngăn cản, chẳng lẽ là vì muốn đẩy Quân Hồng Phong vào chỗ chết?!

Trên nét mặt già nua của Liễu Viễn Chinh cũng hiện lên một tia nghi hoặc. Lạc Khuynh Hoàng đang làm cái gì?! Vì sao phải ra tay trợ giúp Liễu gia bọn họ?! Lấy lập trường của đại tướng quân, không phải là hẳn nên bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội diệt Liễu gia bọn hắn sao?!

Chỉ có trong mắt Liễu Tư Triệt là không có nghi hoặc. Con ngươi hắc bạch phân minh của hắn nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi chậm rãi gợi lên một chút độ cong thản nhiên. Mặc dù là địch, nàng vẫn nguyện ý giúp hắn, đây không phải là đại biểu, hắn ở lòng của nàng, còn có một chút vị trí sao? Chỉ cần một chút vị trí, như vậy đủ rồi. Khuynh Hoàng, kiếp này, chúng ta không thể ở cùng một chỗ. Có lẽ nhất định phải hướng đao kiếm về phía nhau, ta chỉ cầu, thời điểm kiếm của nàng hướng về phía ta, sẽ có một chút do dự, như vậy đủ rồi.

Mọi người thần sắc khác nhau, trong nháy mắt, Tống Linh cũng là ra vẻ trấn định hô, “Hừ! Ai biết các ngươi có mua chuộc Xuân Hương hay không?!”

“Nha?” Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Tống Linh, con ngươi tối tăm lóe ra vài phần đùa cợt, tiếp tục nói, “Nguyên lai Tống sườn phi là phái Xuân Hương bỏ xạ hương trong phòng thái tử phi?”

Lời này vừa nói,mặt Tống Linh lập tức trở nên trắng bệch. Nàng bị Lạc Khuynh Hoàng nói cho tâm hoảng ý loạn, thế nhưng trong lúc vô ý khai ra Xuân Hương, đây không phải là chưa đánh đã khai sao?! Tống Linh hối hận không kịp, hận không thể lập tức cắn nát đầu lưỡicủa mình.

“Điêu phụ lớn mật! Dám hại tôn nhi của bổn cung, nói, rốt cuộc là ai sai sử ngươi?!” Liễu Tâm Huệ nghe Tống Linh nói như thế, vỗ bàn, tức giận nói.

Hôm nay vốn là sinh thần của nàng, lại biến thành tình trạng như bây giờ. Đầu tiên là thiên thốn độc xà, làm nàng kinh hoảng không nhẹ, may mắn hữu kinh vô hiểm, lại tự dưng bị Quân Khuynh Vũ cầm mất quyền thống soái kinh thành tả quân. Lại còn thái tử phi sinh non, nháo ra sự kiện long bào, làm hại con nàng mất đi thái tử vị, suýt nữa thì chết, nay đã biết chân tướng vì sao Liễu Cẩm Tú sinh non, nàng tất nhiên là giận không thể át.

Tống Linh bị Liễu Tâm Huệ quát lớn như thế, lại thất kinh, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi, cố ý thiết kế làm cho thái tử phi sinh non, giá họa thái tử, đây chính là tội lớn chém đầu a!

Quân Hiền Tề nghe thấy hết thảy, trong mắt hiện lên vài phần không thể tin, hắn nhìn Tống Linh, hỏi, “Ngươi đến tột cùng vì sao phải làm như vậy? Cố ý mưu hại Cẩm Tú, hãm hại ta? Ta đối với ngươi, chẳng lẽ còn không đủ tốt sao?!”

“Hiền Tề! Ngươi đến bây giờ còn chưa nhìn rõ sao? Nàng rõ ràng là do người sai sử, cố ý tiếp cận ngươi, tìm cơ hội hãm hại ngươi!” Liễu Tâm Huệ nhìn đứa con của mình vẫn là một bộ khăng khăng một mực, không khỏi tận tình khuyên bảo nói.

Quân Hiền Tề nghe Liễu Tâm Huệ nói như thế, nâng mắt nhìn về phía Tống Linh, tiếp tục truy vấn nói, “Thật không?! Ngươi thật là do người ta sai sử, cố ý tiếp cận ta, muốn hãm hại ta? Vậy ngươi nói ngươi thiệt tình ngưỡng mộ ta, cảm thấy ta là thật sự có năng lực, không phải phế vật chỉ biết dựa vào lực lượng mẫu tộc, cũng là giả sao?!”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Hiền Tề nói như thế, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

Quân Hiền Tề tuy rằng là thái tử tôn sư, nhưng cũng là dựa vào thế lực mẫu tộc mới có thể bảo trụ thái tử vị. Trong lòng hắn, kỳ thật vẫn có chút không tự tin. Mà Tống Linh hoàn toàn là bắt được điểm này, bù lại hết sức đồng lòng an ủi Quân Hiền Tề, bởi vậy mới được Quân Hiền Tề xem là tri kỷ.

“Hiền Tề, ngươi còn hồ đồ như vậy sao?” Quân Vũ Thần thản nhiên liếc nhìn Quân Hiền Tề một cái, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Tống Linh, trầm giọng hỏi, “Tống Linh, ngươi rốt cuộc là doai sai sử? Nếu không nói ra sự thật, trẫm nhất định nghiêm trị không tha!”

Sắc mặt Quân Vũ Thần âm trầm đáng sợ. Nguyên bản là một hồi thọ yến êm đẹp, lại làm cho triều thần chê cười, mất hết mặt mũi hoàng gia, hắn như thế nào có thể vui vẻ?!

“Là. . .” Tống Linh liếc nhìn Quân Hồng Phong một cái, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, nàng đang muốn mở miệng, Quân Hồng Phong một chưởng đánh úp lại, một chưởng đánh chết Tống Linh.

Trong mắt Tống Linh hiện lên một chút không thể tin, khóe môi dạng khai một chút ý cười thê tuyệt, máu tươi không ngừng theo miệng nàng trào ra, nàng chính là thống khổ nhìn Quân Hồng Phong, không cam lòng nhắm hai mắt lại.

“Tống Linh này thật đáng giận. Nhi thần nhất thời tức giận, thỉnh phụ vương khoan thứ.” (khoan dung tha thứ)Quân Hồng Phong nhìn Tống Linh tắt thở, trên mặt lạnh lùng chỉ có chán ghét, hắn khom người nói.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn quân Hồng Phong, khóe môi dạng khai một chút ý cười trào phúng. Người sáng suốt đều nhìn ra được, Quân Hồng Phong là giết người diệt khẩu mà thôi. Trước mặt mọi người giết người diệt khẩu, mọi người tuy rằng nhìn ra được, nhưng là tử vô đối chứng, nhưng cũng không có cách nào buộc tội Quân Hồng Phong, nhiều nhất buộc hắn một cái tội danh vô vương pháp, xúc động giết người. Tội này so với hãm hại huynh trưởng, có ý định cướp thái tử vị, cũng thật là nhẹ hơn.

Chỉ tiếc, một lòng say mê của Tống Linh đã phó thác sai người.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt không cam lòng cùng khiếp sợ của Tống Linh, trong lòng lướt qua một tia thống khổ. Ánh mắt Tống Linh quyết tuyệt nhìn Quân Hồng Phong lúc nãy, nàng xem rất rõ ràng. Kia rõ ràng là ánh mắt có chết cũng không nguyện ý khai ra Quân Hồng Phong. Nhưng Quân Hồng Phong chính là có tật giật mình giết nàng, bởi vậy nàng trước khi chết mới có thể không cam lòng cùng khiếp sợ như vậy, mới có thể cười đến thống khổ như vậy.

Tống Linh có ác độc, có nhẫn tâm, nhưng nàng đối Quân Hồng Phong cũng là một mảnh thật tình. Có bao nhiêu nữ tử, nhất khang si tình chịu sai phó, cuối cùng lại bị nam nhân hoàng tộc hung hăng vứt bỏ. Bọn họ từ nhỏ đã trưởng thành trong âm mưu, trong mắt bọn họ chỉ có chính bọn họ, chỉ có quyền lợi tối cao, tình yêu, đối với bọn họ mà nói, có lẽ chỉ là một loại công cụ mà thôi.

Thản nhiên đảo qua mặt Tống Linh. Chỉ trách nàng đã yêu sai người.

Ánh mắt từng chút từng chút chuyển tới hai má Quân Khuynh Vũ. Dung mạo điên đảo chúng sinh, mắt hoa đào hẹp dài thời điểm đảo qua Tống Linh không có nửa phần thương hại, thời điểm chạm đến đôi mắt của nàng lại hóa thành nhất uông xuân thủy.

Nhất vô tình đế vương gia. Nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng. Không phải bởi vì tin tưởng tình yêu của đế vương gia, mà là bởi vì tin tưởng Quân Khuynh Vũ. Chính là bởi vì tin tưởng hắn mà thôi.

Nhìn Quân Khuynh Vũ, khóe môi của nàng dạng khai một chút ý cười ôn nhu, hướng về phía Quân Khuynh Vũ nhẹ nhàng cười, nhất thời bách hoa vô sắc. Quân Khuynh Vũ chỉ cảm thấy mãn thất lưu quang cũng không hơn khóe môi nhợt nhạt cười của Lạc Khuynh Hoàng. Cười như vậy, ngay cả trăm hoa đua nở, cũng không bằng nửa phần hào quang của nàng a.

Dời ánh mắt, đôi mắt tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng thẳng tắp bắn về phía Quân Hồng Phong, xốc lên ý cười lãnh liệt, nghiền ngẫm hỏi, “Tứ hoàng tử nghĩ rằng giết Tống Linh, sẽ tử vô đối chứng sao?”

Bạc tình như vậy, người như Quân Hồng Phong, chết còn chưa đủ!

Huống chi, nàng nếu đã muốn ra tay thay Liễu Cẩm Tú đòi một cái công đạo, còn trả cho Liễu Tư Triệt một cái nhân tình, nàng tự nhiên sẽ giúp đến cùng. Huống chi, trừ bỏ Quân Hồng Phong, đối Quân Khuynh Vũ cũng là có lợi .

Quân Hồng Phong nhìn Lạc Khuynh Hoàng, chỉ thấy nàng tươi cười trấn định tự nhiên, mặt mày tràn ngập tự tin cùng bày mưu nghĩ kế, trong đôi mắt đen như mực mang theo lạnh nhạt, hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Thành cùng Tống Linh trước đó đều là vì tự loạn đầu trận tuyến mới có thể bị Lạc Khuynh Hoàng dụ khai ra, nay hắn trăm ngàn phải trấn định, không thể lộ ra nửa phần dấu vết.

Chỉ cần bọn họ không có chứng cớ, cho dù biết là hắn thì như thế nào?! Không có chứng cớ, thì không thể xử phạt hắn.

Nghĩ đến đây, Quân Hồng Phong bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, nhưng mặt lạnh lùng vẫn có chút biến sắc. Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng chỉ là một nữ tử ôn nhu, lại cố tình có một cỗ thâm trầm, con ngươi tối tăm kia thế nhưng có một loại sức mạnh không hiểu được, ngay cả hắn đều không tự chủ mà cảm thấy sợ hãi.

“Khuynh Hoàng tiểu thư đang nói cái gì. Hồng Phong không rõ. Hồng Phong bất quá là nhất thời tức giận mới ra tay giết nàng mà thôi.” Quân Hồng Phong xiết chặt nắm tay , đến mức lộ cả xương cốt, hắn cố tự trấn định nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói.

Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút tươi cười trào phúng, con ngươi đen như mực lóe ra hào quang, giống như thanh chủy thủ nổi lên hàn quangtrong đêm đen, làm cho người ta không rét mà run. Một khắc kia, hồng y như hỏa, làm cho Lạc Khuynh Hoàng như ánh sáng mặt trời, cao cao tại thượng, có được sức mạnh của thần linh.

Ánh mắt của mọi người trên đại điện đều gắt gao nhìn chăm chú vào Lạc Khuynh Hoàng. Chỉ cảm thấy bóng dáng đơn bạc, hồng y như đuốc như có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Lạc Khuynh Hoàng cho dù không nói lời nào, cũng có thể làm cho người ta cảm giác được áp lực vô biên vô hạn.

Trong mắt Quân Kiền Linh rốt cục hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn chỉ biết là Lạc Khuynh Hoàng kinh thải tuyệt diễm, cầm kỳ thư họa, binh pháp mưu lược mọi thứ tinh thông, lại không biết rằng, nàng còn có khí thế như thế, thủ đoạn như thế.

Trong mắt Lạc Nguyên, Liễu Viễn Chinh, Quân Vũ Thần cũng đều hiện lên kinh ngạc. Nhất là Lạc Nguyên, hắn hoàn toàn thật không ngờ nữ nhi hắn vẫn giả ý lấy lòng cư nhiên có thể tao nhã như thế,trong lòng âm thầm nghĩ, may mắn những năm gần đây hắn vẫn giả ý lấy lòng nàng, nếu không, hắn thật sự không dám tưởng tượng kết cục nếu đối địch với nàng. Giờ khắc này, trong lòng hắn đột nhiên có chút sợ hãi Lạc Khuynh Hoàng.

Chỉ có Quân Khuynh Vũ, khóe miệng vẫn tươi cười như trước, bàn tay thưởng thức ly rượu cũng chưa từng mảy may tạm dừng. Chính là trong đôi mắt hoa đào hẹp dài cũng là tràn đầy ôn nhu. Hoàng nhi của hắn rốt cục muốn vỗ cánhbay cao. Hoàng nhi của hắn, rốt cục toả ra hào quang vạn trượng, không hề có phần hào che dấu. Hào quang kia, thật là chói mắt a.

Liễu Tư Triệt lẳng lặng đứng bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi luôn luôn vô bi vô hỉ cũng để lộ ra vài phần kinh diễm. Sớm biết Lạc Khuynh Hoàng không giống nữ tử bình thường, nhưng thật không ngờ nàng lại tao nhã như thế.

Quân Hồng Phong bị Lạc Khuynh Hoàng nhìn như thế, tự nhiên không rét mà run, thân mình hắn cơ hồ có chút không tự giác mà phát run, nhưng vẫn tự trấn định nói, “Khuynh Hoàng tiểu thư không phản đối sao?”

Nghe được lời nói của Quân Hồng Phong, Lạc Khuynh Hoàng thu liễm ánh mắt, khóe môi xốc lên tươi cười, nói, “Tống Linh đã chết. Nhưng thị vệ vừa đi lục soát phủ thái tử thì chưa. Hắn chẳng lẽ không phải là người của tứ hoàng tử sao?”

Nghe thấy lời của Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt Quân Hồng Phong hiện lên một tia mất tự nhiên. Lạc Khuynh Hoàng bước từng bước tới trước mặt Quân Hồng Phong, nàng ước chừng thấp hơn Quân Hồng Phong nửa cái đầu, nhưng khí thế không chút thua kém hắn, nàng cười nói, “Tứ hoàng tử đại khái là sợ thị vệ không thể tìm thấy long bào bị cất giấu, cho nên mua chuộc thị vệ, Khuynh Hoàng nói có đúng hay không?”

“Khuynh Hoàng tiểu thư nói đùa.” Quân Hồng Phong xả ra một chút tươi cười, ánh mắt lóe ra bất định, nói, “Làm gì có long bào, rõ ràng là mãng bào, bản điện bất quá chỉ là đùa đại ca một chút mà thôi.”

“Đáng tiếc trò đùa này không hề buồn cười a.” Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng tối sầm lại, từ từ nói, “Ai nói là mãng bào. Rõ ràng chính là long bào!”

Lạc Khuynh Hoàng chắc chắn nói. Từ sau khi phát hiện hướng đi của Quân Hồng Phong, nàng liền phái người nghiêm mật giám thị phủ thái tử, long bào này tuyệt đối vẫn còn trong phủ thái tử, làm sao có thể biến thành mãng bào?! Huống chi thị vệ tìm được long bàokia, tất nhiên phải kiểm tra thực hư một phen, làm sao có thể cầm mãng bào mà trình lên?

Tuy rằng nàng không biết Liễu Tư Triệt đã làm gì. Nhưng nhất kiện này, nhất định là long bào Quân Hồng Phong dùng để hãm hại Quân Hiền Tề.

Lạc Khuynh Hoàng vừa dứt lời, lập tức khiến cho mọi người xôn xao bàn tán. Quân VũThần cũng có chút kinh ngạc hỏi, “Khuynh Hoàng, đây rõ ràng là mãng bào a, trẫm đã xem qua.”

“Huyền cơ trong đó, phải hỏi Liễu công tử.” Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút tươi cười, nhìn về phía Liễu Tư Triệt, nàng chỉ có thể giúp đến đây, còn chuyện sau này, phải dựa vào Liễu Tư Triệt đi.

“Xin thứ cho Tư Triệt khi quân. Đây quả thật là long bào. Trong lúcTư Triệt vuốt ve long bào, đã dùng lực cắt nát long trảo, mới khiến cho ngũ trảo biến thành tứ trảo. Hoàng thượng có thể phái người kiểm tra thực hư.” Liễu Tư Triệt tao nhã nói, con ngươi tối tăm lạnh nhạt, tựa hồ chắc chắn Quân Vũ Thần sẽ không trừng trị tội khi quân của hắn.

Quả nhiên, Quân Vũ Thần nghe Liễu Tư Triệt nói như thế, chính là phái người kiểm tra thực hư, sau khi nhận được kết quả, hắn nghiêm khắc nhìn về phía Quân Hồng Phong, quát lớn, “Nghịch tử! Ngươi còn có cái gì để nói?!”

Sắc mặt Quân Hồng Phong trắng bệch, đã sớm không còn trấn định, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng.

“Ngươi. . .” Quân Vũ Thần nhìn bộ dáng cam chịu Quân Hồng Phong, nhất thời cấp hỏa công tâm, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ôm ngực, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, hắn suy yếu quát, “Người tới! Đem tứ hoàng tử tha xuống cho trẫm, chính ngọ ngày mai, xử trảm cùng Lạc Khuynh Thành!”

“Phụ vương! Nhi thần biết sai rồi!” Quân Hồng Phong nghe Quân Vũ Thần hạ lệnh kéohắn ra ngoài xử trảm, không khỏi liên tục cầu xin tha thứ. Hắn không muốn chết a!

“Tha xuống đi.” Quân Vũ Thần trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng vẫn thản nhiên phất phất tay,gương mặt tựa hồ lại già đi rất nhiều, liên tục ho khan, hiển nhiên là cấp hỏa công tâm, làm cho bệnh tình lại nặng thêm .

“Buông! Buông!” Quân Hồng Phong nội lực bất phàm, thị vệ bình thường tự nhiên không phải đối thủ của hắn, thình lình liền bị hắn vùng vẫy thoát ra, hắn nhảy một cái đến trước mặtLạc Khuynh Hoàng, một phen bóp chặt cổLạc Khuynh Hoàng, không cam lòng nói, “Ngươi vì sao phải giúp Liễu gia?! Đại tướng quân cùng Liễu gia không phải luôn bất hòa sao?!”

Lạc Khuynh Hoàng không hề dự đoán được quân Hồng Phong sẽ làm ra hành động điên cuồng như thế,mà Quân Hồng Phong võ công hơn người, động tác cực nhanh, nhất thời không phản ứng kịp, đã bị quân Hồng Phong bóp ở cổ.

“Nghịch tử! Ngươi muốn làm gì?! Buông Khuynh Hoàng ra!” Quân Vũ Thần nhìn thấy hành động của Quân Hồng Phong, lập tức từ trên ghế đứng lên, lại bởi vì cấp hỏa công tâm, lại ngã xuống ghế, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Cơ hồ đồng thời với lúc Quân Vũ Thần hô lên, Quân Khuynh Vũ hồng y như gió, vô cùng quỷ mỵ, nháy mắt bắt lấy cổ Quân Hồng Phong, thanh âm giống như tu la đến từ địa ngục, “Quân Hồng Phong, ngươi nếu không buông tay, bản điện lập tức bẻ gãy cổ của ngươi!”

“Tứ hoàng tử, buông Khuynh Hoàng tiểu thư ra!” Cùng lúc đó, Liễu Tư Triệt thấy một màn biến cố, cũng lạnh lùng mím môi, lộ ra sát khí lãnh liệt.

Quân Hồng Phong nhìn quanh bốn phía, đem thần sắc lo lắng rõ rệt của đám người Quân Vũ Thần, Quân Khuynh Vũ, Liễu Tư Triệt, Lạc Vân Chỉ thu vào trong mắt, giống như không hề nghe thấy lời nói của bọn họ, cũng không cảm nhận được sát khí của Quân Khuynh Vũ, điên cuồng cười, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dữ tợn nói, “Lạc Khuynh Hoàng! Quả thật là kinh thải tuyệt diễm! Không chỉ có phụ vương sủng ái ngươi, ngay cả Liễu công tử cùng thất đệ đều ái mộ ngươi a?!”

Không đợi Lạc Khuynh Hoàng có phản ứng, Quân Hồng Phong lại đem ánh mắt dời tới trên mặt Quân Khuynh Vũ, tự giễu nói, “Thất đệ võ công trác tuyệt, khí thế phi phàm, như thế nào có thể là vật trong ao*?!Mấy năm nay đệ lừa chúng ta thật thảm! Hôm nay nếu không phải vì Lạc Khuynh Hoàng, sợ là cũng không thấy được thất đệ khí khái như thế đi?! Chỉ tiếc, tâm Lạc Khuynh Hoàng có lẽ đã theo Liễu công tử, nếu không vì sao lại ra tay tương trợ Liễu gia?!”(NH:-* theo ta hiểu “vật trong ao” là chỉ những vật linh tinh vô dụng)

Nghe thấy lời nói của Quân Hồng Phong, Quân Vũ Thần trên gương mặt nguyên bản bụi bại lộ ra một chút hào quang. Hắn chính là kinh ngạc vìt hân thủ khí độ của Quân Khuynh Vũ hôm nay, lại chưa từng nghĩ nhiều. Nay nghe Quân Hồng Phong nói như thế, lại có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ những năm gần đây Quân Khuynh Vũ bất cần đời chính là giấu tài?! Nếu thật sự là như thế, hắn sẽ không ngại mà đem thái tử vị giao cho Quân Khuynh Vũ.

Quân Kiền Linh đang xem kịch vui thần sắc cũng dần trở nên phức tạp. Quân Hồng Phong nói đúng, Quân Khuynh Vũ tuyệt đối không giống mặt ngoài bất cần đời như vậy, tầm thường vô vi. Thử hỏi một người bất cần đời, tầm thường vô vi, làm sao có thể có thân thủ cao tuyệtnhư thế?! Làm sao có thể có khí thế khiếp người như thế?!

Sợ là mấy năm nay, bọn họ đều bị Quân Khuynh Vũ lừa. Quân Khuynh Vũ không phải là vật trong ao, ngày sau tất là kình địch của hắn. Nhìn Lạc Khuynh Hoàng tuy bị Quân Hồng Phong bóp cổ vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, trong lòng hắn không khỏi một trận phiền chán, người trong lòng nàng, thật sự là Liễu Tư Triệt sao?! Nếu không lấy tính tình hờ hữngcủa nàng, vì sao lại ra tay tương trợ?!

“Tâm ýcủa Hoàng nhi, không cần ngươi quan tâm.” Bàn tay Quân Khuynh Vũ giữ Quân Hồng Phong lại nắm thật chặt, sát khí làm cho người ta sợ hãi trải rộng toàn thân, giống như mở ra bỉ ngạn đầy hoa mạn châu sa, tràn ngập hơi thở tử vong cùng tuyệt vọng, hắn từng chữ một nói, “Buông nàng ra!”

“Buông ra?! Ta không buông.” Quân Hồng Phong nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một chút điên cuồng cùng hung ác nham hiểm, cười nói, “Dù sao ta đã là người sắp chết, có thể kéo nàng cùng chết, cũng tốt!”

Tất cả mọingười trên đại điện đều hít vào một ngụm khí lạnh. Quân Khuynh Vũ vì Quân Hồng Phong còn nắm cổ Lạc Khuynh Hoàng nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Liễu Tư Triệt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng một bên. Lạc Vân Chỉ cơ hồ muốn từ trên chỗ ngồi nhảy ra, một đôi con ngươi tràn ngập lo lắng.

Lạc Khuynh Quốc ngồi phía sau Lạc Vân Chỉ giương lên ý cười oán độc. Thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng lợi hại như thế, vô cùng nổi bật trên yến hội, chỉ tiếc, khoe khoang cũng có cái giá của nó. Một đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Quân Hồng Phong, hận không thể hối thúc hắn lập tức bóp chết tiện nhân Lạc Khuynh Hoàng kia!

Trong lúc mọi người có đủ mọi loại sắc mặt khác nhau, bị Quân Hồng Phong gắt gao giữ chặt cổ không thể nhúc nhích, Lạc Khuynh Hoàng chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười kia giống như cây hoa thuốc phiện nở rộ, tuyệt mỹ xinh đẹp, mang theo hơi thở tử vong, đôi môi đỏ thắm của nàng khẽ mở, cười nói, “Cùng chết? Ngươi không xứng.”

Lời nói nhẹ nhàng ôn nhu hàm chứa túc sát vô hạn. Cánh tay Quân Hồng Phong nắm cổ Lạc Khuynh Hoàng cũng bởi vậy có chút nới lỏng.

Trong tích tắc, con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên nở rộ quang hoa, sắc bén như chủy thủ,ý cười lãnh liệt trên khóe môi nàng không thay đổi, thân mình mềm dẻo xoay một độ cong bất khả tư nghị, tránh khỏi tay Quân Hồng Phong, đồng thời Quân Khuynh Vũ ra tay như điện, nhanh chóng điểm trụ yếu huyệt của Quân Hồng Phong.

Hành động cơ hồ diễn ra trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp sợ hãi kêu than, Quân Hồng Phong đã bị Quân Khuynh Vũ điểm trụ huyệt đạo, đứng bất động tại chỗ.

Liễu Tư Triệt vẫn lẳng lặng đứngnhư trước, trong mắt âm thầm lướt qua một tia buồn bã. Vừa rồi chuyện tình phát sinh quá nhanh, người khác có lẽ không nhìn thấy rõ, nhưng hắn là thấy rất rõ ràng Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái, cũng thấy được hai người phối hợpthiên y vô phùng.(áo tiên không thấy vết chỉ khâu, không chê vào đâu được)

“Ngươi. . .” Quân Hồng Phong bị Quân Khuynh Vũ điểm huyệt, kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, không thể tin nói, “Ngươi biết võ công?!”

“Thì tính sao?” Búi tóc trên đầu Lạc Khuynh Hoàng vì động tác quá mạnh mà rơi xuống, ba ngàn tóc đen xoã trên vai, tóc đen như mực quấn quanh hồng y rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, càng khiến nàng giống như thiên nữ, sóng mắt lưu chuyển, lại nói không hết phong lưu hàm súc, mở ra vạn trượng quang hoa.

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ tất cả mọi người đều khuynh đảovì nàng. Liễm diễm tao nhã như thế, nữ tử thế gian,vạn nhất còn có ai có thể sánh bằng?! Quả nhiên là Cẩm quốc đệ nhất mỹ nhân a! E là Lăng quốc đệ nhất mỹ nhân được xưng tài nghệ song tuyệt, Lăng quốc Vũ Lưu công chúa cũng không thể sánh bằng đi.

“Lạc Khuynh Hoàng ta tuy mệnh không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà không phải ai nói muốn, đều có thể có được!” Bên trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng ngập tràn sát khí, giống như khí thế của thiên quân vạn mã, ánh mắt của nàng chậm rãi quét qua bốn phía, khóe môi giương lên tuyệt mỹ ý cười, lạnh giọng nói.

Trên đại điện, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến đâu, nơi đó liền có một mảnh băng hàn lạnh thấu xương. Không ai hoài nghi lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, cho dù nàng chỉ là một nữ tử xinh đẹp ôn nhu nhược nhược, nhưng giờ phút này nhìn thần sắc của nàng, không ai dám xem thường nàng. Nữ tử như vậy, thật đúng với danh xưng.

Khuynh Hoàng. Khuynh Hoàng. Quả thật là khuynh thế chi hoàng a.

Quân Hồng Phong vì những lời nàycủa Lạc Khuynh Hoàng, cũng một hồi sửng sốt. Dung mạo Lạc Khuynh Hoàng tuyệt sắc, tài nghệ có một không hai, còn có địa vị hiển hách, đã sớm làm hắn động tâm. Chính là, hắn kỹ không bằng người, cuối cùng vẫn là thua trong trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này, thậm chí thua cả tính mệnh của mình.

“Còn không mau đem tứ hoàng tử lôi xuống?!” Một đạo tiếng nói cao cao tại thượng tà mị đánh vỡ cục diện tĩnh mịch trên đại điện.

Ánh mắt mọi người lại dời đi. Đồng dạng đều chuyển tới trên người Quân Khuynh Vũ một thân hồng y như lửa, sợi tóc như mực của Quân Khuynh Vũ tự nhiên xoã xuống trên quần áo ráng hồng, sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào hẹp dài, đều có một cỗ khí thế đế vương, mãnh liệt không hề thua kém so với khí thế của Lạc Khuynh Hoàng vừa rồi, nhưng cũng không áp chế lẫn nhau, tương phản nhưng cũng hài hòa vô cùng.

Hai người một trước một sau, cũng là hồng y như hỏa, phong hoa tuyệt đại. Mọi người đều bị hai người thu hút, nhất thời nhưng quên mất nói năng.

Thị vệ bị Quân Khuynh Vũ phân phó kinh sợ vì khí thế của Quân Khuynh Vũ, quên xin chỉ thị của Quân Vũ Thần, liền lập tức đem Quân Hồng Phong kéo ra ngoài. Quân Hồng Phong bị khí thế của hai người trấn áp, ngoài kinh ngạc cũng chỉ có kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn đã quên giãy dụa.

Đợi đến khi mọi người phục hồi tinh thần, Quân Hồng Phong đã bị người lôi kéo đi xuống. Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ không biết khi nào đã về lại chỗ ngồi, một bộ thản nhiên tự đắc.

Trên gương mặt mang theo ốm yếu của Quân Vũ Thần xẹt qua một chút tinh quang, khóe môi dần dần giương lên mỉm cười. Không hổ là con của hắn và Lưu Ly! Những năm gần đây, thế nhưng ngay cả hắn cũng bị lừa!

“Yến hội hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, trẫm cảm thấy rất mệt mỏi. Sẽ không phụng bồi.” Sắc mặt Quân Vũ Thần tái nhợt, thật sâu nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, dựa vào một đám cung nhân dìu đứng lên ly khai yến hội, cũng mang đi một đám thái y.

Liễu Tâm Huệ thấy Quân Vũ Thần rời đi, cũng không còn hưng trí. Cắn chặt răng, vội vàng đi theo. Hảo hảo một hồi sinh thần yến hội, thế nhưng lại trở thành tình trạng như bây giờ.

Sắc mặt Liễu Cẩm Tú vẫn tái nhợt như trước. Quân Hiền Tề trải qua đại nạn, mới hiểu được ai mới là người thật tâm với hắn. Ánh mắt nhìn Liễu Cẩm Tú tràn ngập áy náy cùng đau lòng, thấy Quân Vũ Thần cùng Liễu Tâm Huệ rời đi, cũng vội vàng mang theo Liễu Cẩm Tú hồi phủ an dưỡng.

Quân Kiền Linh nhìn Quân Hiền Tề rời đi, trong mắt xẹt qua một tia thâm ý.

Quân Hồng Phong bị xử tử. Quân Hiền Tề bị phế thái tử vị. Nguyên bản đây là thời cơ tốt nhất để hắn đoạt thái tử vị, nhưng Quân Khuynh Vũ lại đâm một nhát ở phía sau. Thái tử vị của hắn, chỉ sợ không thể dễ dàng đoạt tới tay như vậy.

Quân Khuynh Vũ những năm gần đây giấu tài, đã lừa gạt mọi người, đủ thấy hắn có tâm cơ mưu lược sâu thế nào. Hôm nay nhìn hắn một thân võ côngkhí độ, quả nhiên không phải người bình thường có thể có, ngày sau chỉ sợ hắn chính là kình địch. Mà Quân Hiền Tề tuy rằng bị phế, tạm thời thất thế, nhưng Liễu Tư Triệt so với tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn nhiều, có Liễu gia chống lưng, Quân Hiền Tề một ngày chưa chết, một ngày đó có thể đông sơn tái khởi!

Thế cục hiện giờ thoạt nhìn là một mảnh tốt, kỳ thật cũng không hề lạc quan. Còn có nửa tháng nữa là lập thu, đến lúc đó sẽ tiến hành săn bắn. Hắn nhất định phải giành đượchảo cảm của phụ vương trong cuộc tỷ thí săn bắn.

Về phần đầu xuân sang năm. Ánh mắt Quân Kiền Linh phiêu tới trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, chỉ thấy trên dung nhan tái tuyết khi sương(NH: ta nghĩ giống như câu “hoa nhường nguyệt thẹn),dưới đáy mắt nàng là một mảnh ý cười đạm bạc, một ly rồi một ly, tao nhã tự nhiên. Nếutrong phong phi yến đầu xuân sang năm hắn có thể thú Lạc Khuynh Hoàng, như vậy sự tình có thể sẽ dễ dàng hơn.

Lạc Khuynh Hoàng không chỉ có được sủng ái của phụ vương, binh quyền đại tướng quân, bản thân nàng cũng là kinh thải tuyệt diễm, rất được lòng hắn. Nếu có thể thú Lạc Khuynh Hoàng, sẽ có thật nhiềulợi ích a. Chỉ là tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, hắn cũng là đoán không ra.

Hắn nghĩ nàng có tình ý với Liễu Tư Triệt, nhưng xem ngôn hành cử chỉ nàng trong lúc đó tựa hồ cũng không có ý này. Hắn cho rằng tâm của nàng đặt nơi Quân Khuynh Vũ, nhưng là nàng lại thề thốt phủ nhận. Những năm gần đây, hắn chỉ nghĩ đến Lạc Khuynh Hoàng ngoài danh hiệu Cẩm quốc đệ nhất mỹ nhân danh hiệu chỉ là cái gối thêu hoa, nào biết đâu nàng là nữ tử kinh thải tuyệt diễm như thế?!

Xem ra còn phải đi thiên lao cứu Lạc Khuynh Thành ra. Tuy rằng giờ phút này hắn đối Lạc Khuynh Thành đã không còn một tia hảo cảm nào, nhưng Lạc Khuynh Thành dù sao cũng là người hiểu biết Lạc Khuynh Hoàng cùng phủ thừa tướng nhất mà hắn có thể lợi dụng. Huống chi, Lạc Khuynh Thành tựa hồ cũng rất có tâm kế, lưu nàng lại, có lẽ còn có tác dụng.

Quân Khuynh Vũ ngồi không xa vị trí của Quân Kiền Linh, đôi mắt hoa đào hẹp dài như vô tình đảo qua hai máQuân Kiền Linh, khóe môi nhếch lên một chút tươi cười hàm xúc không rõ. Ngón tay thon dài tao nhã cầm ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lạc Khuynh Hoàng ngồi ở vị trí đối diện. Cảm giác được trên đại điện bắn tới đủ loại ánh mắt: ngưỡng mộ, khâm phục, thăm dò, ghen tị. Nàng bất vi sở động. Trong tay vân vê ly rượu, con ngươi tối tăm tĩnh lặng như rượu trong chén, nhìn không ra chút gợn sóng.

Hôm nay nàng đã bộc lộ một phen trên đại điện, chỉ sợ là đã làm cho nhất chúng quan viên phải nhìn nàng bằng một con mắt khác. Nhìn thì nhìn cũng không có trở ngại gì! Nàng đã ẩn nhẫn đủ lâu, từ nay về sau, liền làm cho bọn họ nhận diện chân chính nàng đi! Lúc này đây, nàng đã không muốn cố ý thu liễm chính mình, nàng nên vì chính mình, tuỳ tiện tiêu sái mà sống!

Ngồi bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Vân Chỉ nhìn tươi cười tự tin trên sườn mặt tuyệt mỹcủa Lạc Khuynh Hoàng, lộ ra thần sắcvui mừng. Hắn đã sớm biết muội muội này nên là phượng hoàng giương cánh bay cao! Từ lâu hắn đã cảm thấy nữ tử đương thời không có người nào có thể đánh đồngvới muội muội của hắn, nay lại càng thêm kiên định với ý nghĩ này.

Nửa năm trước hắn từng đi sứ Lăng quốc, cũng từng cùng danh dương thiên hạ Lăng quốc đệ nhất mỹ nhân Vũ Lưu công chúa gặp mặt một lần. Bất quá chỉ là xa xa liếc mắt một cái, hắn liền cảm thấy Vũ Lưu công chúa thiên tư quốc sắc, không hề thua kém so với Lạc Khuynh Hoàng. Nhưng hôm nay nhìn phương hoa của Lạc Khuynh Hoàng, hắn mới cảm thấy, Vũ Lưu công chúa sợ là căn bản không thể so sánh cùng.

“Khuynh Hoàng, vừa rồi có bị doạ không?” Lạc Nguyên cẩn thận hỏi han đánh gãy suy nghĩ của Lạc Vân Chỉ và Lạc Khuynh Hoàng. Hai người nhất tề nghiêng hai má.

Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng tối tăm sâu không lường được, khóe môi gợi lên, lười biếng nói, “Không nhọc phụ thân quan tâm.”

Ngữ điệu thanh thanh thản nhiên, mang theo vài phần không chút để ý, con ngươi tối tăm thâm trầm tùy ý nhìn Lạc Nguyên, giống như căn bản không đem Lạc Nguyên để vào trong mắt.

Lạc Nguyên thấybộ dáng Lạc Khuynh Hoàng không chút để ý, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng là nghĩ đến bây giờ không thể đắc tội Lạc Khuynh Hoàng, liền lại nâng lên khuôn mặt tươi cười, nói, “Không bị dọa là tốt rồi. Nhưng là Khuynh Hoàng a, ngươi không phải là không biết phụ thân cùng thừa tướng có điều bất hòa, vì sao còn muốn ra tay tương trợ?”

Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời nói của Lạc Nguyên, lông mi nhẹ nhàng nhíu lại, ý cười trên khóe môi càng phát ra xinh đẹp làm cho người ta không thể nắm bắt, sóng mắt lưu chuyển, thản nhiên quét về phía Lạc Nguyên, không thấy được có bao nhiêu sắc bén, nhưng là khí thế bức người, hờ hững hỏi lại, “Phụ thân là đang trách tội Khuynh Hoàng sao?”

Lạc Nguyên tựa hồ không đoán được Lạc Khuynh Hoàng sẽ hỏi lạinhư thế, trong khoảng thời gian ngắn, thần sắc xấu hổ, cũng không biết trả lời như thế nào, hé ra nét mặt già nua nghẹn đỏ bừng.

Hắn tỉ mỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hàm chứa tinh quang. Khí thế của Lạc Khuynh Hoàng giờ phút này mặc dù không sắc bén, nhưng vẫn khiến cho hắn không dám nhìn thẳng. Hắn thật không biết nữ nhi dưỡng ở khuê phòng này khi nào thì trở nên lợi hại như thế, thế nhưng không để hắn vào mắt?! Cư nhiên dám nói chuyện với hắn như thế. Ngữ khí không chút để ý, rõ ràng chính là công nhiên khiêu chiến uy nghiêm của hắn.

Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên đem khó chịu cùng tinh quang trong mắt Lạc Nguyên thu vào đáy mắt, ý cười trên khóe môi cũng không hề thay đổi. Tức giận sao?! Vậy thì sao?! Nàng nếu đã lựa chọn không tiếp tục ẩn nhẫn nữa, thì sẽ có bản lĩnh đối kháng.

Lạc Nguyên hiện tại tức giận thì như thế nào?! Nàng là Khuynh Hoàng quận chúa được Quân Vũ Thần sủng ái, lại là nữ thần trong mắt mọi người, Lạc Nguyên nếu đối nàng không tốt, không chỉ có Quân Vũ Thần không tha cho hắn, chỉ sợ cả thiên hạ này, dân chúng đông đúc, cũng sẽ từ từ hạ gục hắn .

Huống chi lấy tâm tư của Lạc Nguyên, làm sao xem không hiểu thế cục bây giờ?! Tứ hoàng tử chết. Thái tử bị phế. Nay thái tử vị chỉ còn dừng trên tay Quân Kiền Linh cùng Quân Khuynh Vũ. Phủđại tướng quân lấy cái gì đi khống chế một hoàng tử, biện pháp tốt nhất chính là đám hỏi.

Muốn đám hỏi, tự nhiên không thể đắc tội nàng. Bất quá, muốn an bài hôn nhân của nàng, thì chỉ có bốn chữ, không có khả năng!

Trầm mặc đối diện, vô hình hỏa hoa va chạm giữa cha và con gái. Qua hồi lâu, Lạc Nguyên mới nghẹn ra tươi cười, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, “Phụ thân đương nhiên không phải trách tội Khuynh Hoàng. Chỉ là Liễu Tư Triệt mưu lược quá thâm, không phải đối tượng thích hợp để kết hôn, Khuynh Hoàng cần phải hảo hảo suy nghĩ.”

Lướt qua một tia cười lạnh, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên tự đắc giơ lên ly rượu trên bàn, lạnh nhạt tự nhiên uống một ngụm, không chút để ý đáp, “Nhân duyêncủa Khuynh Hoàng, sẽ không nhọc phụ thân lo lắng.”

“Ngươi. . .” Dù là Lạc Nguyên có bao nhiêu nhẫn nại, cũng chịu không nổi Lạc Khuynh Hoàng vài lần ba bận chống đối, hắn mang theo vài phần bực bội chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng, mặt đỏ lên.

Lạc Khuynh Hoàng vẫn như trước không vội không nóng nảy, thần sắc hờ hững, thân thủ đem ngón tay Lạc Nguyên đẩy trở về, lạnh nhạt nói, “Phụ thân muốn như thế nào? Chẳng lẽ còn ngại Lạc Khuynh Thành nháo chưa đủ phiền toái sao?!”

Lạc Nguyên bị Lạc Khuynh Hoàng nói như vậy, trong lòng nhất thời chợt lạnh. Ý đồ mưu hại hoàng hậu nương nương là tội lớn, hoàng thượng cho dù ngoài mặt không trách tội, trong lòng tất nhiên cũng có khó chịu. Thêm nữa, cho dù hoàng thượng khoan thứ, hoàng hậu nương nương cũng tất sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đại tướng quân cùng thừa tướng xưa nay bất hòa, nay lại vào thế nước với lửa, nếu không tìm kiếm chỗ dựa, thì cũng đầy rẫy nguy cơ.

Càng làm cho hắn kinh tâm hơn là giọng điệu cùng ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng. Tựa hồ nàng đã sớm dự liệu hết thảy, hết thảy đều bị nàng đùa bỡn. Một cỗ hàn khí nhất thời dâng lên từ đáy lòng bao phủ Lạc Nguyên, hắn lần đầu tiên cảm thấy, nữ nhi trước mặt vô cùng xa lạ, cũng là vô cùng đáng sợ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện