Lạc Khuynh Hoàng hơi nghiêng hai má, mâu quang nhìn về phía xa xa, một chút cũng không muốn quan tâm đến Lạc Khuynh Quốc. Gió phiêu khởi vào trong tay áo nàng, tựa như cửu thiên tiên tử thanh nhã vô trần, cao quý nói không nên lời.

Lạc Khuynh Quốc đứng bên cạnh nàng, nhưng tuyệt nhiên không có chút cảm giác tự biết xấu hổ. Nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ thanh cao của Lạc Khuynh Hoàng, tâm Lạc Khuynh Quốc lại càng sinh thêm tức giận, đưa tay bắt lấy tóc Lạc Khuynh Hoàng, liều mạng lôi kéo.

Một bên rít gào nói, “Lạc Khuynh Hoàng, ngươi rốt cục là đang tính toán gì? Đừng tưởng rằng ngươi là con vợ cả thì ngươi có thể bày ra bộ dáng thanh cao, mẫu thân ngươi đoản mệnh đã thành quỷ nhiều năm mà vẫn chiếm vị trí chính thê, bằng không ta đã sớm trở thành trưởng nữ phủ đại tướng quân này”.

Lạc Khuynh Hoàng bị Lạc Khuynh Quốc nắm lấy tóc có chút sinh đau, tóc cũng bị Lạc Khuynh Quốc xả rơi xuống mấy phần. Nàng nghe thấy từ trên cây bên cạnh truyền đến một hồi khí tức không ổn định , khóe môi hiện lên chút tươi cười.

“Khuynh Quốc. Ngươi đang làm gì vậy? Dừng tay cho ta.” Thanh âm Lạc Nguyên thay đổi từ kinh ngạc, phẫn nộ và cuối cùng là sốt ruột vang lên. Lạc Khuynh Quốc nghe vậy mới giật mình buông lỏng tay.

Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy thanh âm của Lạc Nguyên, mâu trung đen như mực hiện lên chút tinh quang, khóe môi xẹt nhanh chút ý cười, tiện đà ngẩng đầu lên, không tránh chút chật vật nhìn về phía Lạc Nguyên, hai mắt nàng tràn đầy nước mắt, ủy khuất cắn môi, bộ dáng nhất mực bị nhận hết mọi khi dễ.

Lạc Khuynh Quốc nhìn đến bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng lúc này, lập tức hiểu ra mọi việc, liền giải thích, “Phụ thân. Người hãy nghe con nói.”

“A” Lạc Khuynh Quốc chưa kịp nói được gì thêm đã bị Lạc Nguyên tát một cái liền ngã xuống, nàng không cam lòng ủy khuất nhìn Lạc Nguyên, vẻ mặt không thể tin được.

Lạc Nguyên chỉ tiếc bản thân đã không nghiêm khắc dạy dỗ nữ tử liền chỉ trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Quốc, tức giận nói, “Ngươi ở sau lưng ta khi dễ Khuynh Hoàng, lại còn mặt mũi bảo ta nghe ngươi nói?”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng ra vẻ phẫn nộ cùng chút đau lòng không giấu nổi nơi đáy mắt của Lạc Nguyên mà khóe môi hiện lên một tia cười lạnh. Lạc Nguyên cũng có ngày vì nữ nhi của hắn mà đau lòng? Nàng nghĩ đến, Lạc Nguyên vốn là một người chỉ biết đến quyền thế.

Mâu quang thản nhiên nhìn về phía Lạc Khuynh Quốc, liền bắt gặp bộ dáng cùng vẻ mặt tức giận của Lạc Khuynh Quốc mà không khỏi cười khẽ. Thật sự là đại ngu xuẩn, Lạc Khuynh Quốc như vậy, lại vẫn có thể có được vài phần thiệt tình của Lạc Nguyên, cũng xem như là vận khí của nàng ta.

“Khuynh Hoàng. Con không sao chứ?” Lạc Nguyên lập tức thay Lạc Khuynh Hoàng sửa sang lại tóc, giả vờ bày ra một bộ dáng đau lòng, đối Lạc Khuynh Hoàng nói.

Lạc Khuynh Hoàng cắn môi, vẫn là không nói lời nào. Chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Quốc lại càng phẫn nộ, lập tức đứng dậy, hướng Lạc Nguyên nói, “Phụ thân, sự tình không phải như người tưởng, là Lạc Khuynh Hoàng. Tiện nhân đó bắt con hướng mình hành lễ nên con mới như thế.”

Lạc Nguyên nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Quốc liền đem ánh mắt dò hỏi hướng Lạc Khuynh Hoàng, lòng Lạc Khuynh Hoàng lướt qua qua một tia cười lạnh, trên mặt vẫn là bộ dáng dịu dàng cùng ủy khuất, nói, “Không sai. Là Khuynh Hoàng bắt tỷ tỷ hành lễ. Khuynh Hoàng nay đã là quận chúa được hoàng thượng thân phong, tỷ tỷ hướng Khuynh Hoàng hành lễ cũng không có gì là không ổn. Bất quá Khuynh Hoàng chỉ lo lắng, nếu ỷ lại đều là người trong phủ nên không cần phân biệt cấp bậc lễ nghĩa, thì chỉ e rằng người khác sẽ chê cười phủ đại tướng quân không biết cấp bậc lễ nghĩa. Con nào biết đâu rằng….”

Lạc Khuynh Hoàng cố ý nghẹn ngào một chút khi nói ra những lời này. Sắc mặt Lạc Nguyên đã muốn trở nên thập phần khó coi, hắn liếc nhìn Lạc Khuynh Quốc một cái, mâu trung hiện lên một tia tự trách bản thân đã không nghiêm khắc dạy dỗ, Lạc Khuynh Quốc còn định mở miệng phản bác, lại tựa hồ không biết nên phản bác như thế nào.

“Nào biết đâu rằng tỷ tỷ không những không cảm kích, tiến tới nắm lấy tóc Khuynh Hoàng, lại còn đem cây trâm thất hoàng tử tặng cho Khuynh Hoàng làm rơi xuống đất vỡ nát.”

Lạc Khuynh Hoàng chỉ tay vào cây trâm bị cắt thành hai đoạn rơi trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Lạc Nguyên nhìn cây trâm, sắc mặt càng thêm khó coi. Lạc Khuynh Hoàng nói đến việc này, đều dùng lý lẽ nhằm muốn nói Lạc Khuynh Quốc chính là quá mức ngang ngược vô lí. Lạc Khuynh Quốc động thủ với Lạc Khuynh Hoàng còn chưa tính, thế lại còn nghĩ đến việc làm gãy cây trâm thất hoàng tử tặng cho Lạc Khuynh Hoàng.

Phải biết rằng Quân Khuynh Vũ là vị hoàng tử được hoàng thượng hết mực sủng ái, tương lai dù không kế thừa ngai vàng thì cũng sẽ là vương gia, vẫn là không thể đắc tội, nếu Lạc Khuynh Hoàng có thể gả cho Quân Khuynh Vũ, thì địa vị của phủ đại tướng quân được củng cố là việc không thể nghi ngờ. Huống hồ Quân Khuynh Vũ xưa nay là một thân làm theo ý mình, ngay cả Quân Vũ Thần cũng không có cách nào ngăn cản, nếu hắn biết cây trâm do hắn tặng đã bị gãy thì không biết chuyện họa gì sẽ ập đến.

Lần trước bởi do một lần thiên vị Vương U Nhược đã khiến Quân Vũ Thần phẫn nộ. Lúc này đây hắn vô luận thế nào cũng không dám thiên vị Lạc Khuynh Quốc, nghĩ đến đây, Lạc Nguyên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Quốc, “Khuynh Quốc. Ngươi thật sự là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Còn không mau hướng Khuynh Hoàng hành lễ?”

Lạc Khuynh Quốc tuy không cam lòng, nhưng trông sắc mặt Lạc Nguyên rất tức giận, nên không dám hướng Lạc Nguyên mà đối nghịch, liền không cam tâm đối Lạc Khuynh Thành hành lễ, mâu trung lộ vẻ oán độc cùng bức bối.

“Khuynh Hoàng không phải so đo chút điểm cấp bậc lễ nghĩa ấy, thật sự chỉ vì nghĩ cho thanh danh của phủ đại tướng quân.” Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Quốc một cái, trong sâu kín thở dài một hơi, lại nhìn về phía cây trâm, làm như khó xử nói, “Cây trâm này, còn không biết hướng thất hoàng tử ăn nói lời công đạo thế nào.”

Lạc Nguyên nhìn thoáng qua cây trâm đã muốn gãy, lại liếc nhìn Lạc Khuynh Quốc, trong lòng nghĩ đến, xem ra lúc này là không thể nuông chiều Lạc Khuynh Quốc, vì thế liền hô, “Người đâu. Đại tiểu thư không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ra tay động thủ với nhị tiểu thư, còn thất thủ làm gãy trâm của nhị tiểu thư, giải xuống cho ta, phạt hai mươi trượng. Một tháng không thể xuất môn.”

Lạc Khuynh quốc nghe thấy lời nói của Lạc Nguyên. Mắt liền hiện lên một tia không thể tin, ngơ ngác nhìn Lạc Nguyên, cơ hồ là hô khóc, “Phụ thân. Người muốn đánh con?”

Lạc Nguyên vẫn là nghiêm mặt quát, “Mang tới hậu viện đi,”

Lạc Khuynh Hoàng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Quốc. Nàng nghĩ rằng dựa vào chút cảm tình của Lạc Nguyên, là có thể bình yên vô sự. Nhưng chuyện này hóa ra lại không thể dựa vào, người trước mắt giờ đây dường như chỉ có quyền thế chứ không còn chút cảm tình.

Lạc Nguyên không hề liếc mắt nhìn đến Lạc Khuynh Quốc một lần, vẫn là quan tâm hỏi, “Khuynh Hoàng. Con không sao chứ?”

“Con không sao. Phụ thân phạt như vậy, có hay không đã quá nặng?” Lạc Khuynh Hoàng yếu đuối hỏi.

“Phụ thân chỉ làm đúng mực. Khuynh Hoàng nên hảo nghỉ ngơi.” Lạc Nguyên liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giọng yên tâm cùng ân cần nói.

Lạc Khuynh Hoàng gật đầu đáp ứng. Trong lòng vẫn là cười nhẹ, dự là Lạc Nguyên cũng không dám lại làm điều gì vì tư mà thiên vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện