Nam Cung Lãnh Dạ đánh một giấc thật say rồi mới tỉnh dậy, một giấc ngủ an tâm thoải mái không chút cố kỵ lo lắng. Mọi người trong Nam Cung gia tộc không ai đi lên đánh thức anh, tất cả đều ngầm hiểu với nhau, ăn ý để cho anh nghỉ ngơi. Anh vò vò tóc ngồi dậy từ trên chiếc giường êm ái quen thuộc, đôi mắt theo bản năng liếc về phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài trời đã sẩm tối, thở dài một cái rồi đứng dậy.
Khoác tạm lên người chiếc áo sơ mi màu đen, Nam Cung Lãnh Dạ có chút lười biếng lết chân từng bước đi vào trong phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, anh cũng không muốn tiếp tục ở trong phòng nữa, định bụng đi xuống dưới nhà.
“Anh hai, anh dậy rồi à? Vừa đúng lúc, ông ngoại bảo em lên gọi anh dậy. Cả nhà về rồi, chúng ta nên ăn cơm…” Cửa mở cạch một tiếng, Nam Cung Lãnh Dạ lập tức thấy Nam Cung Nguyên Nguyên đứng sẵn ở bên ngoài, đang vươn tay muốn gõ cửa phòng anh. Nhìn thấy anh đi ra, cô bé vui mừng kêu lên một tiếng.
“Ừ.” Gật nhẹ đầu, anh cùng em gái đi xuống nhà.
Nam Cung Nguyên Nguyên len lén liếc mắt nhìn anh trai đang đi bên cạnh mình, khóe miệng nhịn không được cong cong lên. Chậc chậc… anh hai tuy mới tỉnh dậy, đầu tóc có chút hơi rối loạn, quần áo cũng mặc không quá chỉnh tề, thế nhưng không gây cho người ta cảm giác luộm thuộm, ngược lại mang theo một chút phóng khoáng cuồng dã khó tả. Nhìn đi, đây chính là điểm tốt của có khuôn mặt và vóc dáng đẹp! Kể cả dù có mặc áo rách thì cũng vẫn đẹp trai!
Ai nha ~ mấy vị tiểu thư thích anh trai mà ở đây, nhất định sẽ bị dáng vẻ tùy ý này của anh làm cho phát cuồng. Mình có anh trai đẹp trai như vậy… thực là đáng tự hào! Mỗi lần đi dạo hoặc là dự tiệc, có anh hai đi theo cùng, nhất định cô bé sẽ được mọi người xung quanh xuýt xoa ghen tị lẫn ngưỡng mộ, vô cùng vô cùng đắc ý.
Tuy rằng Nam Cung Lãnh Dạ đối với em gái không phải quá nuông chiều, thậm chí có đôi khí khá phũ phàng và bạo lực, thế nhưng Nam Cung Nguyên Nguyên vẫn rất thích bám lấy anh. Nam Cung Nguyên Nguyên cứ hí hửng và đắc ý như vậy, không ngừng nghĩ loạn trong đầu, đã hoàn toàn quên mất ông anh trai Nam Cung Lãnh Dịch cùng với vị hôn phu Hạ Thiên Khải cũng ưu tú không kém của mình.
Nhìn cô em gái đang cười một cách thích thú, Nam Cung Lãnh Dạ khẽ cau mày: Con nhóc này lại bắt đầu hoang tưởng suy nghĩ linh tinh gì nữa rồi…
Hai anh em đi xuống dưới nhà, quả nhiên mọi người trong nhà đã về hết rồi. Trên bàn ăn, đồ ăn thức uống cũng đã được bày ra, tuy rằng chỉ là những món bình thường đơn giản, thế nhưng nóng hổi nhìn thơm ngon vô cùng, rất kích thích vị giác lẫn thị giác.
Nhà Nam Cung rất đông người, cho nên ngồi ăn cơm phải chia làm hai bàn lớn mới có thể ngồi hết được. Vì tuổi tác thế hệ bất đồng, Nam Cung Tĩnh Hải thường tập trung những người lớn tuổi trưởng bối ngồi chung một bàn, để một bàn còn lại để cho đám người trẻ tuổi thoải mái ngồi ăn với nhau.
Nam Cung Lãnh Dạ đối với các chú các cô cùng ông nội và cha mẹ chào hỏi qua một hồi rồi mới bước về phía bàn ăn. Hiện tại các anh chị em họ, em trai Nam Cung Lãnh Dịch cùng hai người bạn là Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đã ngồi sẵn ở xung quanh bàn ăn, chỉ chờ Nam Cung Lãnh Dạ và Nam Cung Nguyên Nguyên tới nữa là có thể bắt đầu bữa ăn.
Bàn ăn toàn người trẻ tuổi, lúc nào cũng nhộn nhịp buôn đi bán lại đủ chuyện. Tuy nhiên Nam Cung Lãnh Dạ vừa ngồi vào một cái, lập tức các anh chị không ai hẹn ai liền ngậm chặt miệng lại. Mọi người theo bản năng im lặng trong vài giây, sau đó liên thanh hỏi han Nam Cung Lãnh Dạ, chúc mừng và chào mừng anh trở về nhà.
“Ừ.” Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhàn ừ một tiếng, không để ý lắm.
Một tiếng ừ, quả thực đã làm cho những người xung quanh không biết phải nói tiếp thế nào. Cuối cùng, Nam Cung Lãnh Dịch phải lên tiếng giải vây cho mọi người: “Mau ăn cơm thôi…”
“Đúng đúng, mau ăn cơm, ăn cơm…” Vã mồ hôi hột nhìn vẻ mặt vẫn lạnh tanh của Nam Cung Lãnh Dạ, mấy người anh chị em họ an tĩnh ngoan ngoãn cúi đầu, bàn tay máy móc lùa cơm vào trong miệng, lòng dạ đắng chát…
Anh họ cả đi ra ngoài một chuyến về, khí tràng còn khó gần và đáng sợ hơn trước!!!
Không biết vì sao, tất cả các anh chị em họ nhà Nam Cung gia tộc đều rất sợ anh họ cả Nam Cung Lãnh Dạ này. Có lẽ là tại anh rất lạnh lùng và nét mặt lúc nào cũng nghiêm túc, hoặc cũng có thể vì lý do nào đó khác! Tóm lại, đây là bản năng, bản năng khi kẻ yếu gặp phải kẻ mạnh hơn. Ở trước mặt Nam Cung Lãnh Dạ, cho dù kẻ bướng bỉnh nghịch ngợm nhất cũng tuyệt đối không dám giở trò mèo hay ồn ào gì!
“Phì…” Mặc Sở Minh là con nuôi nhà Nam Cung gia, từ nhỏ sống bên cạnh Nam Cung Lãnh Dạ. Y không biết bao nhiêu lần từng chứng kiến cảnh Nam Cung Lãnh Dạ đàn áp người khác bằng khí thế thế này, thế nhưng lần nào coi lại cũng vẫn thấy thực thú vị và buồn cười.
“Ăn cơm đi.” Mục Hoằng thấy Mặc Sở Minh như vậy, âm thầm huých tay nhắc nhở y. Nói cho cùng thì hai người bọn họ thân thiết nhất vẫn chỉ có ba anh em Nam Cung Lãnh Dạ mà thôi, với những người khác cùng thế hệ trong Nam Cung gia tộc tiếp xúc rất ít, vẫn không nên cười trong trường hợp này thì hơn.
“Khụ… ừ, ăn cơm.” Y cũng hiểu ý của hắn, cho nên hắng giọng, nén cười giả bộ bình thản cúi đầu ăn cơm.
So với các anh chị em họ đang căng thẳng tới sống lưng thẳng tắp, xem chừng hai anh em Nguyên Cung Lãnh Dịch và Nam Cung Nguyên Nguyên là thoải mái nhất. Bọn họ từ nhỏ tới lớn đã được sống chung và rèn giũa bởi Nam Cung Lãnh Dạ, đương nhiên khí thế át người của anh đối với hai người cũng ảnh hưởng nhỏ hơn hẳn so với những người khác. Hơn nữa cả hai cũng biết anh trai cũng không phải hoàn toàn quá đáng sợ như những gì mọi người tưởng.
Nam Cung Tĩnh Hải cùng con trai, con gái, con dâu, con rể ngồi bên bàn sát bên cạnh cũng chú ý tới động tĩnh của bàn bên này, thấy tất cả đám trẻ im thin thít ăn cơm lùa cơm, không ai nói gì cả thì cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Mọi khi không phải ăn cơm đều ồn tới mức khiến cho bàn trưởng bối bọn họ đau hết cả đầu sao?! Hôm nay có Nam Cung Lãnh Dạ tọa chấn, quả nhiên khiến cho một đám con cháu bướng bỉnh này nửa câu cũng không dám hé.
“Mấy đứa bọn con trên đường về như thế nào?” Đột nhiên, Nam Cung Tĩnh Hải mở miệng hỏi, ánh mắt liếc về phía Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đang ngồi kế sát nhau. Lúc trước ba người mới trở về, ông muốn để cả ba nghỉ ngơi trước, hiện tại đã ngủ một giấc thật no rồi, lão cũng tranh thủ bữa ăn cơm hỏi luôn một thể.
“Dạ, tốc độ cũng coi như là khá nhanh, từ thành phố D trở về thủ đô mất hơn 2 tháng một chút.” Mặc Sở Minh kính cẩn trả lời thay cho cả ba.
“Từ thành phố D? Đúng là tốc độ khá nhanh.” Nam Cung Dịch Khương khá bất ngờ.
Trước mạt thế ba người rời đi khảo sát, mục tiêu cũng có tới vài thành phố, cho nên người nhà Nam Cung không nắm được chính xác vị trí đường đi của cả ba để dò tìm. Không ngờ, hóa ra khi mạt thế bùng nổ, ba người bọn họ lại ở tận thành phố D.
Từ thành phố D trở về thủ đô nếu muốn nhanh thì nhất định phải đi bằng máy bay. Còn nếu như di chuyển bằng tàu hỏa cùng ô tô thì phải mất trên dưới 2 tháng tới 3 tháng. Trong hoàn toàn mạt thế nguy hiểm nước sôi lửa bỏng, vật tư thiếu thốn,… Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Mặc Sở Minh và Mục Hoằng vẫn có thể bình an vô sự không thương tích trở về thành phố trong thời gian 2 tháng, nói tốc độ nhanh cũng chẳng hề sai.
“Về nhà là tốt rồi.” Nghĩ tới con trai mình phải chiến đấu một đường dài căng thẳng nguy hiểm trùng trùng như vậy, Âu Dương Trúc trong lòng xót xa. Bà cảm thấy lúc này con trai có thể bình an ngồi ở đây, ăn cơm cũng mọi người trong nhà, đó đã là ơn huệ lớn nhất.
“Đúng đúng, đúng là như vậy, về nhà là tốt nhất rồi.” Hai người thím cùng với cô út của anh cũng đồng thanh gật đầu lên tiếng “May mắn, may mắn…”
“Anh hai, em quên chưa hỏi anh, rốt cuộc anh với Hoằng ca ca và Minh ca ca có phải là dị năng giả không?” Trưởng bối nói chuyện cùng nhóm ba người Nam Cung Lãnh Dạ, ai dám xen vào giữa chừng, chỉ có duy nhất Nam Cung Nguyên Nguyên là có lá gan này. Cô bé ngồi sát cạnh anh, hơi nghiêng người vươn tay níu níu áo của anh làm nũng.
Nam Cung Nguyên Nguyên hỏi câu này quả thực đã gãi đúng vào chỗ ngứa của những người khác. Tuy theo phán đoán của mọi người về việc này, có thể đẩy nhanh tốc độ trở về thủ đô, hơn nữa trên người lại sạch sẽ không có một chút vết thương nào, khả năng rất cao là cả ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng đều là dị năng giả, hơn nữa thực lực còn rất cao, thế nhưng chung quy không có cam đoan chắc chắn thì không thể khẳng định được.
“Chà…” Nam Cung Tĩnh Hải híp mắt nhìn hai anh em Nam Cung Lãnh Dạ và Nam Cung Nguyên Nguyên, khóe miệng cong cong. Lão vốn muốn gọi riêng ba người kia vào thư phòng hỏi riêng, không ngờ lại bị cô cháu gái này cướp mất.
“Anh là dị năng giả cường hóa toàn thân.” Mục Hoằng cười cười, vui vẻ đáp.
“Anh là dị năng giả hệ thủy.” Mặc Sở Minh cũng hào phóng trả lời. Hiện tại y đã hoàn toàn không còn so đo về việc mình là dị năng giả hệ thủy, một hệ dị năng phụ trợ. Sau một thời gian nghiên cứu, y đã phát hiện ra hệ thủy có nhiều cách chiến đấu rất mạnh.
“Bọn anh hiện tại đều là dị năng giả cấp 3 sơ giai.” Nghĩ nghĩ một chút, Mục Hoằng đem luôn cả cấp bậc dị năng nói ra, tránh chút nữa lại bị hỏi.
“Rất tốt!”
Cấp 3 sơ giai tại căn cứ thủ đô này không được coi mạnh nhất nhưng cũng nằm trong hàng ngũ cường giả rồi. Hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng thế nhưng một đường chém chém giết giết vội vàng muốn trở về, lại có thể đồng đều đều là dị năng giả cấp 3 sơ giai, thực lực rất đáng để Nam Cung Dịch Khương mở miệng khen một tiếng.
Ông không biết rằng Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng trở về thủ đô hoàn toàn không phải chỉ có ba người với nhau, mà là lập đội ngũ với đám người Cố Diệp Ninh. Chuyện tinh hạch mà căn cứ thủ đô luôn giấu giếm chưa công khai ra ngoài, quân đội luôn coi đó là thế mạnh, đã bị Cố Diệp Ninh chỉ điểm cho ba người Nam Cung Lãnh Dạ từ lâu rồi. Cho nên, một đường đi lâu như vậy, hấp thụ nhiều tinh hạch như vậy, nếu mà không tăng thực lực lên cấp 3 thì quả thực đáng xấu hổ cho tiềm lực hơn người của cả Mặc Sở Minh và Mục Hoằng.
“Thế còn anh hai em thì sao?” Cô bé Nam Cung Nguyên Nguyên quan tâm nhất vẫn chính là dị năng của anh trai mình, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp nhìn hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng.
“Em tự hỏi anh em đi.” Mặc Sở Minh đắc ý cười tủm tỉm.
“Anh hai ~ ~ ~ ~” Thế là Nam Cung Nguyên Nguyên bắt đầu ra chiêu làm nũng, tầm mắt chuyển về phía anh trai của mình nãy giờ vẫn đang im lặng bình tĩnh ăn cơm “Anh hai ~ nói cho em biết đi, dị năng của anh là gì vậy? Có lợi hại hay không?”
Nam Cung Lãnh Dạ tuyệt đối không phải là Cố Liệt Hạo, không phải là Cố Diệp Phi, không phải là Cố Tĩnh Huyên, càng không phải là Cố Phong Hạ. Anh đối với chiêu làm nũng của Nam Cung Nguyên Nguyên, một chút cũng không bị ảnh hưởng, cũng không bị cô bé làm cho mềm lòng, tâm hoàn toàn vững chắc như núi.
“Anh hai…” Ngay cả Nam Cung Lãnh Dịch cũng tò mò, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Nam Cung Lãnh Dịch vừa lên tiếng, Nam Cung Lãnh Dạ hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, thái độ cũng có chút mềm xuống. Điều này sao có thể thoát khỏi con mắt của Nam Cung Nguyên Nguyên. Cô bé không khỏi phồng mồm lên,hậm hực vô cùng. Anh hai quả nhiên là quan tâm anh ba hơn cô bé!!!
Ánh mắt của Nam Cung Lãnh Dạ lại liếc một cái nhìn mọi người xung quanh, phát hiện ra ai cũng đang dỏng tai hướng về phía này nghe ngóng, anh mới có chút bất đắc dĩ thở ra.
“Tam hệ dị năng. Lôi, hỏa biến dị, không gian.” Vốn anh cũng chẳng muốn giấu diếm, vì vậy thản nhiên trả lời. Nói ra một câu, từ thì rất ít, nhưng từ nào cũng đủ để gây chấn động cho toàn bộ người nhà Nam Cung gia tộc “Hiện tại đang cấp 4 sơ giai.”
Phụt --- -----
Phụt --- -----
Phụt --- -----
Phụt --- -----
Phụt!!!!!!!!!!!!!!!
“Anh họ cả, anh… anh… anh… sao anh trâu quá vậy???” Đám em họ ngồi bên cạnh cuối cùng nhịn không được nữa, đồng loạt đồng thanh hét lên. Đã biết anh họ cả chắc chắn dị năng không tầm thường, nhưng thế này cũng đã quá vượt mức tưởng tượng của bọn họ rồi, có biết không?!
“Anh hai, sao anh trâu quá vậy?” Nam Cung Nguyên Nguyên mếu máo.
“Anh hai, sao… anh trâu quá vậy?” Nam Cung Lãnh Dịch cũng cảm giác bản thân như sắp hết hơi rồi. Anh hai nhà mình, quả thực quá mức trâu bò! Cứ tưởng ông anh này đã tới cực hạn rồi, vậy mà cuối cùng lại vượt qua cả suy nghĩ của cậu!
Lúc này đây các bậc trưởng bối là Nam Cung Tĩnh Hải, Nam Cung Dịch Khương, Âu Dương Trúc,… cũng câm nín không nói nên lời. Vẫn hiểu là con trai (cháu trai) tiềm năng thể chất và tinh thần vốn đều đã rất tốt, khả năng trở thành dị năng giả cực kỳ cao, không ngờ kết quả lại ‘tốt’ tới mức này.
Kỳ thực ra người trẻ tuổi như Nam Cung Lãnh Dạ đạt được thực lực cấp 4 không phải là không có, giống như ba anh em bên Cố gia gia tộc vậy, chính là ví dụ đơn giản và dễ hiểu nhất. Điều khiến người của Nam Cung gia tộc sửng sốt nhất chính là bởi vì số lượng dị năng mà anh sở hữu cơ. Tận - những - ba - hệ - dị - năng! Hơn nữa trong đó có hai hệ là hệ hỏa biến dị và hệ lôi!!! Thực lực kiểu này, quả thực không phải muốn cho người ta ghen tị muốn chết sao!!!
“Khụ, ba hệ dị năng sao?” Nam Cung Tĩnh Hải quả nhiên là người có tinh thần thép, rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, hơi nhíu nhíu mày có chút nghi hoặc mở miệng hỏi. Sở nghiên cứu thủ đô đã từng thông báo nhân loại chỉ có thể sở hữu cùng lắm là hai hệ dị năng, vậy mà hiện tại cháu trai lại có những ba hệ dị năng, đây rốt cuộc là chuyện gì? “Hệ dị năng thứ ba là hệ không gian của con được kích phát muộn hơn hai hệ dị năng trước một khoảng thời gian ngắn. Con cũng không rõ là chuyện gì, khi phát hiện ra thì hệ dị năng thứ ba đã tồn tại.” Nam Cung Lãnh Dạ đối với việc ông nội thắc mắc, rất lễ phép đáp lời giải thích.
“Chuyện này, con tạm thời đừng nói cho người bên ngoài biết, ta lo lắng sẽ có người đánh chủ ý xấu.” Nam Cung Dịch Khương hắng giọng nhắc nhở.
“Vâng, con biết rồi.” Anh gật đầu.
Chuyện dị năng thứ ba này, hiện tại ngoại trừ người nhà cùng với nhóm người Cố Diệp Ninh ra, anh không có dự định nói cho ai biết nữa. Người có tới hệ ba dị năng như anh, ắt hẳn sẽ trở thành ‘con mồi’ khiến cho đám biến thái ở sở nghiên cứu thèm muốn một phen. Khác người bao giờ cũng không phải chuyện tốt. Không phải Nam Cung Lãnh Dạ cùng Nam Cung gia không có khả năng chống lại sở nghiên cứu, chỉ là hiện tại thế cục thủ đô chưa định rõ, anh cũng không muốn tự dưng lại rước phiền toái vào người, vướng tay vướng chân!
“Anh hai, lát nữa ăn xong, anh biểu diễn chút dị năng cho em xem đi.” Hai mắt của Nam Cung Nguyên Nguyên bừng sáng, vô cùng hưng trí nhìn anh trai của mình. Dị năng hệ hỏa biến dị đó nha, dị năng hệ lôi đó nha, còn có cả dị năng không gian mà cô bé chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Ăn cơm đi! Nói nhiều quá!” Nhìn cô em gái vô tâm vô phế này, Nam Cung Lãnh Dạ bất đắc dĩ.
Cầm một chiếc bánh bao trên bàn nhét vào miệng em gái út, trực tiếp ngăn cô bé tiếp tục lải nhải bên tai mình.
Bữa ăn này coi như trôi qua một cách vui vẻ, người nhà Nam Cung gia ăn xong liền để cho người hầu trong nhà dọn dẹp bát đĩa xuống, mọi người tụ tập ngồi ở trong phòng khách. Nhóm người lớn cùng với Nam Cung Tĩnh Hải bàn về vấn đề quản lý quân đội cùng một vài kế hoạch dự án chiến đấu tập kích tang thi do bên chính phủ đề ra. Nam Cung Tĩnh Hải dù hiện tại chỉ là người bình thường không có dị năng thế nhưng khả năng chiến lược chỉ huy của lão thì có thể nói là khó ai bì được. Còn nhóm tiểu bối đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi, không có hứng thú với những vấn đề phức tạp nhạy cảm kia, tự mình tìm cách chơi đùa.
Nam Cung Nguyên Nguyên quấn lấy anh trai lớn một hồi nũng nịu đòi xem dị năng của anh, cuối cùng vẫn bị phũ phàng khước từ. Không được như nguyện ý, cô bé hậm hực bĩu môi một cái rồi chạy theo mấy cô chị em họ, cùng nhau chơi bài ở góc phòng. Nam Cung Lãnh Dịch thường ngày tính tình ôn nhuận lại rất hiểu chuyện, nói thẳng ra là một người già trước tuổi. Cậu không thích cùng các anh em họ khác náo loạn, vì vậy an tĩnh ngồi bên cạnh Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh, nghe các anh nói chuyện.
“Hử?” Có tiếng báo tin nhắn tới, Nam Cung Lãnh Dạ lấy ra thẻ chứng minh của mình, lấy số gửi tới là số của Cố Diệp Ninh, khóe miệng không khỏi cong lên một độ cung nho nhỏ.
Nam Cung Lãnh Dịch vẫn luôn chú ý tới anh trai, làm sao lại không phát hiện ra nụ cười vui vẻ kia của anh. Cậu đánh một cái rùng mình, mắt mở thực to, theo bản năng rụt người lại, ghé tới bên cạnh Mục Hoằng và Mặc Sở Minh, thì thầm: “Anh hai, anh ấy mới… vừa cười kìa?”
Trời ạ, cái nụ cười sủng nịnh đó… là anh hai mình thật sao?
“À, chắc là ‘người kia’ gửi tới rồi.” Mặc Sở Minh tủm tỉm cười như hồ ly. Lúc trước khi chia tay, y đã thấy Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Diệp Ninh trao đổi số liên lạc.
“Người kia?” Cậu nhíu mày, vẻ mặt phức tạp “Minh ca, không lẽ anh hai em thực sự thích… ai đó sao?” Nam Cung Lãnh Dịch dè dặt đè thấp giọng hỏi.
Nói thật là ban nãy Mục Hoằng và Mặc Sở Minh đã nói chuyện này rồi, thế nhưng Nam Cung Lãnh Dịch vẫn có một cảm giác không hề chân thực. Anh hai cậu thế nhưng lại biết thích một người nào đó khác sao? Đây quả thực là một việc mà trước đây cậu chưa từng bao giờ dám nghĩ tới. Tính tình anh hai cậu như vậy cho dù có người bảo Nam Cung Lãnh Dạ sẽ sống cô độc cả đời thì cậu cũng sẽ tin! Hơn nữa anh hai cũng không có phản ứng gì, không thanh minh cùng chẳng thừa nhận, cho nên cậu với em gái cứ nghĩ Mục Hoằng và Mặc Sở Minh chỉ nói vui thôi.
Thế - nhưng - mà… hiện tại anh hai là trưng ra cái nụ cười ngọt ngào kia, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình đặt trong thẻ chứng minh! Tất cả nói lên điều gì? Nói lên quả thực anh hai của cậu động tâm rồi!!! Mục Hoằng và Mặc Sở Minh không hề nói dối!!! A A A A A!!!
“Không tin lời bọn anh hả?” Mặc Sở Minh duỗi tay cốc một phát lên trán của cậu xem như trừng phạt về cái tội dám không tin lời y nói.
“Anh trai em của thực biết yêu rồi, bọn anh không dám đem chuyện này ra đùa đâu.” Mục Hoằng nhìn vẻ mặt hoang mang không thể chấp nhận được sự thật của Nam Cung Lãnh Dịch, không chút khách khí ha ha bật cười.
Nói thật, Mục Hoằng vô cùng thông cảm cho phản ứng này của Nam Cung Lãnh Dịch. Nếu không phải hắn tự mắt chứng kiến cả một quá trình, nhìn Nam Cung Lãnh Dạ tỉ mỉ săn sóc bảo vệ cho Cố Diệp Ninh, hắn cũng sẽ rất khó tin Nam Cung đại thiếu lại thích một ai đó. Hơn nữa… lại còn là thích đơn phương… ( TT v TT )
“Vậy… chị dâu là ai thế?”
Ban nãy thứ nhất là không tin tưởng, thứ hai là còn ngại anh hai ngồi ở đó, Nam Cung Lãnh Dịch vẫn luôn đè nén không dám hỏi ra điều mình thắc mắc. Hiện tại, cậu nhịn không nổi nữa. Cậu thực sự vô cùng tò mò cô gái khiến anh trai mình động tâm là ai! Ai da, hi vọng anh hai có mắt nhìn người một chút. Chị dâu của cậu không cần xinh đẹp, phải siêu việt, phải có gia có thế, thế nhưng ít ra cũng phải là một người tính nết tốt, trong nhà trong sạch, bằng không ông nội cùng cha mẹ nhất định sẽ không đồng ý để chị dâu vào cửa nhà Nam Cung đâu!!!
Cậu không muốn tình cảm mới chớm nở của anh hai bị bóp chết trong trứng nước!
“Cái đó…” Nhìn vẻ mặt vừa tò mò lại vừa lo lắng của Nam Cung Lãnh Dịch, hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh cũng hiểu cậu đang lo lắng cái gì. Hắn đang tính mở miệng trả lời thì đột nhiên từ bên ngoài, quản gia nhà Nam Cung từ ngoài cửa bước vào.
“Lão lão gia, lão gia, phu nhân…”
Quản gia nhà Nam Cung năm nay đã ngoài 60 tuổi, đi theo Nam Cung Tĩnh Hải từ khi Nam Cung Tĩnh Hải vẫn chỉ là một binh sĩ bình thường giữ chức thiếu tá trong quân đội. Nam Cung gia tộc từng bước phát triển, từng bước thành công tới ngày hôm nay, lão quản gia là một trong những công thần không thể không kể tới. Bao năm nay lão quản gia luôn cung cúc tận tụy, trung tâm một lòng, vô cùng được người nhà Nam Cung tôn kính coi trọng.
Lúc này nhìn thấy lão quản gia bước nhanh đi vào, mọi người tạm dừng lại việc đang làm, quay đầu đồng loạt nhìn về hướng lão quản gia, kêu một tiếng xem như chào hỏi: “Lão quản gia…”
“A Thiệu, có chuyện gì vậy?” Nam Cung Tĩnh Hải vừa thấy lão quản gia liền híp mắt cười, vẻ mặt ôn tồn hỏi lão quản gia. Từ cử chỉ biểu cảm có thể thấy được Nam Cung Tĩnh Hải rất tin tưởng và thân thiết đối với lão quản gia tên A Thiệu này.
“Bẩm lão lão gia, là người của Lưu gia tới. Người Lưu gia do Lưu tiểu thư đi đầu, cô ấy hiện đang ở ngoài công, muốn xin được gặp lão lão gia cùng các vị lão gia, phu nhân cùng các tiểu thư, công tử.” Lão quản gia khom người kính cẩn đáp, không hề vượt quá giới hạn.
“Lưu gia? Lưu tiểu thư?”
Nghe tới danh từ này, lập tức Nam Cung Tĩnh Hải nhướng mày. Lưu gia từ chiều hôm nay đã đánh tiếng trước rồi, chỉ là lão không nghĩ tới người của Lưu gia lại gấp gáp tới vậy, nhà bọn họ ăn cơm xong chưa được bao lâu thì đã kéo đoàn kéo lũ mò tới. Ánh mắt của lão mang theo ý tứ thâm sâu liếc về phía mấy người còn ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy chia thành hai phe phái rõ rệt. Nam Cung Dịch Khương cùng với hai người em trai và cậu em rể thản nhiên uống trà, tựa hồ không quá quan tâm tới Lưu gia cùng Lưu tiểu thư kia. Ngược lại, nhóm phụ nữ do Âu Dương Trúc đứng đầu lại mỉm cười vui vẻ, xem chừng rất có cảm tình với vị Lưu tiểu thư kia.
“Ai nha, là Khinh Vũ tới sao?” Cô út quay đầu tủm tỉm trêu ghẹo Âu Dương Trúc “Chị dâu, em nghe nói Khinh Vũ vì muốn tặng cho chị một chiếc áo lông, đã phải tốn rất nhiều tâm tư tìm kiếm đấy nha.”
“Con bé này thật có lòng.” Âu Dương Trúc cũng cười, gật nhẹ đầu.
“Cái gì chứ, cô ta lại tới thật sao?” Nam Cung Nguyên Nguyên đang ngồi chơi bài cùng với các anh chị em họ nghe tiếng gió, lập tức ngẩng đầu lên. Không giống mẹ mình khá yêu thích Lưu Khinh Vũ, cô bé bĩu môi nhăn mày biểu lộ khó chịu tỏ rõ bản thân không ưa vị Lưu tiểu thư kia.
“Được rồi, mặc xác cô ta đi.” Mấy anh chị em họ ngồi bên cạnh Nam Cung Nguyên Nguyên thấy cô bé ghét bỏ rõ ràng như vậy, đành thấp giọng nhắc nhở. Dù sao đối phương cũng là khách, cho dù bất mãn thế nào cũng không nên thể hiện quá rõ ra ngoài mặt. Bọn họ đối với Lưu Khinh Vũ ấn tượng cũng không phải là quá tốt, cho nên cũng chẳng hào hứng gì mấy.
Trái với bên kia ồn ào, bên này náo nhiệt, chỗ vị trí Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng, Mặc Sở Minh cùng với Nam Cung Lãnh Dịch đang ngồi lại phá lệ an tĩnh. Nam Cung Lãnh Dịch giống em gái mình, không ưa thích nổi Lưu Khinh Vũ, cậu chỉ hận không thể tránh càng xa cô nàng càng tốt. Mà ba người còn lại thì ngay cả mặt mũi Lưu Khinh Vũ như thế nào cũng chưa từng gặp qua. Dù sao… cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ!
“A Thiệu, bảo Lưu tiểu thư vào đây đi.” Nam Cung Tĩnh Hải nhìn cục diện trong nhà như vậy, chỉ cười cười, phất tay bảo với lão quản gia.
Lão quản gia lui ra ngoài, không tới vài phút đã lại trở vào. Lần này không đi một mình nữa, theo sau lão là một nhóm năm người. Cô gái đi đầu tiên dáng người cao dong dỏng, mái tóc màu đen mượt mà xõa ngang vai, đôi mắt to đen láy, làn da trắng nõn, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười nhàn nhạt khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiết. Bước đi thong thả, cử chỉ từ tốn, quả thực là một mỹ nhân phương đông lễ độ. Bốn người con trai đi theo phía sau cô gái thân hình rất cao lớn, đồng dạng mặc một bộ vét màu đen, nét mặt nghiêm nghị, có lẽ là bảo tiêu gì đó. Bọn họ hiện tại mỗi người bê một chồng đủ các loại quà được gói gém tinh xảo tỉ mỉ.
“Con chào mọi người.” Lưu Khinh Vũ vừa mới bước vào liền thân mật chào hỏi với mọi người.
“Lưu tiểu thư tới rồi hả.” Nam Cung Tĩnh Hải gật nhẹ đầu, không giấu vết kéo giãn khoảng cách đối với Lưu Khinh Vũ “Cha của cô có đánh tiếng từ trước, nói là chiều tối muốn qua Nam Cung gia nhà chúng tôi để gặp mặt. Không biết là có việc gì vậy?” Trực tiếp hỏi tới việc chính.
“Không có gì đâu ạ, cha của con chỉ là nghe nói Nam Cung đại thiếu gia mới trở về, cho nên muốn đem một ít quà mừng gửi sang.” Lưu Khinh Vũ đối với sự xa cách của Nam Cung Tĩnh Hải làm như không thấy, lễ độ mỉm cười, thanh âm trong trẻo không e ngại đáp lại.
Vừa dứt lời, ánh mắt liền phiêu tới nhóm người đang an tĩnh ngồi ở một bên kia, trong giây lát không khỏi sửng sốt. Trong số bốn người này, cô chỉ biết có một mình Nam Cung Lãnh Dịch. Ba người còn lại, một người thanh niên đeo kính, một người đàn ông vạm vỡ cao to, ngoài ra còn có một thanh niên anh tuấn tới bức người. Lưu Khinh Vũ đã tìm hiểu rất kĩ về người nhà Nam Cung gia tộc, làm sao lại không đoán được thân phận của ba người này. Tầm mắt không ngừng đảo quanh trên người thanh niên vẻ mặt lạnh như băng không cảm xúc kia, trái tim lập tức tăng tốc.
Đó là… Nam Cung Lãnh Dạ sao?
“Khụ khụ khụ…” Vốn đang có chút ngẩn ngơ, Lưu Khinh Vũ bị một tràng những tiếng ho mang theo khó chịu cắt ngang tâm tư. Cô theo bản năng quay đầu lại liền thấy Nam Cung Nguyên Nguyên đang phồng má trợn mắt không hài lòng nhìn mình “Lưu tiểu thư, không nên nhìn chằm chằm vào anh hai của tôi như vậy. Cô không biết hành động đó rất vô lễ sao?”
“A…” Lưu Khinh Vũ bị một câu này của Nam Cung Nguyên Nguyên làm cho không biết phải đáp lại như thế nào. Quả thực việc một người con gái nhìn chằm chằm vào một người con trai trong lần đầu tiên gặp mặt là vô cùng không tốt “Chị… không phải cố ý…”
Cô vươn tay vén tóc ra sau tai, hơi cúp mi, lúng túng mở miệng, khuôn mặt đỏ bừng vì mang theo xấu hổ. Biểu hiện như vậy khiến cho người ta không cảm thấy cô thất lễ nữa mà ngược lại còn cảm thấy Lưu Khinh Vũ là một cô gái e thẹn đáng yêu.
Nam Cung Nguyên Nguyên thấy Lưu Khinh Vũ như vậy, trong lòng xì một tiếng khinh thường. Đúng là làm bộ làm tịch, thực chán ghét! Cô bé biết chẳng thể nào kéo được bộ mặt giả tạo kia của Lưu Khinh Vũ xuống, cho nên trực tiếp bỏ qua, đi tới ngồi xuống vị trí giữa hai người anh trai Nam Cung Lãnh Dạ và Nam Cung Lãnh Dịch của mình.
“Nguyên Nguyên, con không được nói như vậy với Khinh Vũ tỷ.”
Âu Dương Trúc có chút bất đắc dĩ nhìn con gái cưng náo loạn, đành phải mở miệng nhắc nhở. Đôi lúc bà thực không rõ vì sao con gái nhỏ nhà mình lại luôn tỏ ra không thích Lưu Khinh Vũ. Trong mắt bà, Lưu Khinh Vũ là một cô gái gia giáo, nhu mì, lễ độ lại có hiểu biết, chưa kể tới gia thế của cô cũng rất tốt, nằm trong mười gia tộc lớn nhất hiện nay. Nếu cô gái này muốn làm con dâu của bà, bà cũng sẽ không phản đối.
“Dịch ca ca, anh xem kìa, sức quyến rũ anh hai thực đáng sợ. Cô nàng họ Lưu kia nhìn một cái liền ngây ngẩn, quên luôn cả sự tồn tại của anh.” Nam Cung Nguyên Nguyên chẳng thèm nghe lời mẹ mình nhắc nhở, nghiêng đầu thấp giọng thì thầm bên tai Nam Cung Lãnh Dịch.
“Suỵt, nói ít thôi.” Cốc một cái nhẹ lên trán của em gái, Nam Cung Lãnh Dịch trừng mắt cảnh báo. Cái con nhóc này, chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả.
“Dì Âu Dương, không sao đâu ạ.” Lưu Khinh Vũ hợp thời chen vào “Nguyên Nguyên còn nhỏ tuổi, dì đừng trách em ấy.”
“Ai ~ là Khinh Vũ hiểu chuyện, đứa nhỏ Nguyên Nguyên này còn phải rèn luyện nhiều lắm.” Âu Dương Trúc lắc nhẹ đầu, thở dài. Con gái nhà người ta trưởng thành hiểu chuyện như vậy, vậy mà đứa nhỏ nhà mình lại cứ mãi hồn nhiên nghịch ngợm chẳng giống ai. Sau này nhất định phải nhắc nhở Lãnh Dịch cùng với Thiên Khải, không được chiều con nhóc này quá mức nữa.
Lưu Khinh Vũ đối với bảo tiêu ở phía sau cho một cái ánh mắt, bắt đầu mang quà cáp được gói ghém cẩn thận ra, tặng cho từng người ngồi ở đây. Cô đưa cho Nam Cung Tĩnh Hải một bộ sứ cao cấp dùng để pha trà, nghe nói trước mạt thế được nhập khẩu từ Nhật Bản về; đưa cho mấy vị trưởng bối khác nào là khăn quàng cổ, nào là khăn tay; đặc biệt lúc bước tới trước Âu Dương Trúc, Lưu Khinh Vũ nhã nhặn mỉm cười nói:
“Dì Âu Dương, con mới mau được một chiếc áo lông chồn để tặng dì, dì nhìn thử xem có thích không ạ? Loại áo lông này mặc vào mùa đông thì rất ấm áp.”
“Ha ha, không cần không cần, dì tin vào ánh mắt của Khinh Vũ.” Lưu Khinh Vũ vì muốn tìm áo lông tặng cho bà, đã phải tiêu hao không ít tài lực, chuyện này Âu Dương Trúc cũng như những người khác trong cao tầng căn cứ thủ đô ai ai cũng rõ. Bà quý ở tấm lòng, cầm hộp quà trong tay, đối với Lưu Khính Vũ càng nhìn càng thêm vừa mắt.
“Khả năng vuốt mông ngựa số một a.” Mục Hoằng ngồi một bên nhịn không được nhẹ giọng cảm thán với Mặc Sở Minh. Mặc Sở Minh nheo mắt lại, không nói hai lời liền gật đầu tán thành. Cô nàng Lưu Khinh Vũ này quả nhiên không đơn giản!
“Em đã bảo mà, cô ta cáo lắm.” Nam Cung Nguyên Nguyên tựa vào vai của Nam Cung Lãnh Dịch, hừ một tiếng “Mẹ bây giờ quý cô ta lắm luôn.”
Nam Cung Lãnh Dạ ánh mắt phiêu một cái nhìn lướt qua Lưu Khinh Vũ đang cùng mẹ mình vui vẻ nói chuyện; lại nhìn về hướng ông nội, cha cùng các chú từ sau khi nhận quà xong vẫn im lặng không nói lời nào; anh nhướng nhướng mày, trong mắt mang theo một tia hiểu rõ. Thu hồi lại tầm mắt, nâng ly nước lên, nhấp một ngụm. Lưu Khinh Vũ cùng Lưu gia sao?
“Lãnh Dịch, Nguyên Nguyên, đây là đồng hồ và vòng tay chị mới tìm được, đều là hàng giới hạn của nước ngoài, các em cũng thử xem có thích hay không?”
Vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng đi tới phía anh em nhà Nam Cung. Lưu Khinh Vũ không dám tùy tiện thô lỗ bắt chuyện với ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng, sợ bị cho là vô lễ giống như ban nãy, vì vậy cho nên cô rời mục tiêu tới hai người quen thuộc hơn là Nam Cung Nguyên Nguyên cùng với Nam Cung Lãnh Dịch.
Lưu Khinh Vũ biết Nam Cung Nguyên Nguyên không thích mình. Đối với việc này, cô cũng cực kỳ bất đắc dĩ, không rõ bản thân đã đắc tội với vị tiểu thư này vào lúc nào. Còn về Nam Cung Lãnh Dịch, cô càng thêm không nắm chắc được vị thiếu gia này trong lòng nghĩ cái gì. Tuy nhiên nhìn cách Nam Cung Lãnh Dịch cưng chiều Nam Cung Nguyên Nguyên, xem chừng khả năng Nam Cung Lãnh Dịch có cảm tình với mình là rất thấp.
Lưu Khinh Vũ là người cao ngạo, nói thẳng ra, cô cũng chẳng thích thú gì việc phải mặt nóng áp mông lạnh đối với Nam Cung Nguyên Nguyên và Nam Cung Lãnh Dịch. Chỉ là hiện tại Lưu gia đang cần câu thông quan hệ với Nam Cung gia, Lưu Khinh Vũ cũng chẳng dám chọc vào hai vị tiểu tổ tông này. Đừng nhìn Âu Dương Trúc luôn ở trước mặt cô chê trách Nam Cung Nguyên Nguyên không hiểu chuyện mà nhầm tưởng, nếu như cô dám đụng tới Nam Cung Nguyên Nguyên, khi ấy khẳng định Âu Dương Trúc sẽ trở mặt ngay.
Hơn nữa, hiện tại Nam Cung Lãnh Dạ cũng đã trở về. So với mục tiêu Nam Cung Lãnh Dịch trẻ hơn cô vài tuổi trước kia, Lưu Khinh Vũ càng thích người như Nam Cung Lãnh Dạ hơn. Nam Cung Lãnh Dạ tính cách lạnh lùng, cực kỳ khó nắm bắt, đây là chuyện toàn bộ thủ đô đều hiểu rõ. Tuy anh không cưng chiều Nam Cung Nguyên Nguyên như Nam Cung Lãnh Dịch, nhưng ở tại một mặt nào đó, Nam Cung Lãnh Dạ rất bao che khuyết điểm. Lưu Khinh Vũ nếu như không nịnh nọt được hai người em trai em gái này của anh, vậy thì cũng đừng mơ tiếp cận được anh!
“Cảm ơn.” Nam Cung Lãnh Dịch vẫn rất lễ độ, gật nhẹ đầu đáp lại Lưu Khinh Vũ. Mà Nam Cung Nguyên Nguyên, nhận cũng không thèm nhận, quay đầu sang bên khác.
“…” Lưu Khinh Vũ bị hành động của Nam Cung Nguyên Nguyên khiến cho sững sờ, nhất thời đôi tay đang cầm món quà không biết phải làm sao. Mặc Sở Minh bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Nguyên Nguyên tùy ý, vươn tay thay cô bé cầm lấy món quà kia.
“Tôi thay Nguyên Nguyên nhận.” Không nhìn mặt tông thì cũng phải nhìn mặt phật. Lưu gia cũng là gia tộc lớn, hiện tại thế cục thủ đô chưa định, tốt nhất không nên làm quá mức. Nam Cung Nguyên Nguyên vô tâm vô tư không thèm suy nghĩ tới vấn đề này, thế nhưng Mặc Sở Minh thân là mưu sĩ của Nam Cung gia, sao có thể bỏ mặc.
“Được.” Người ta cho mình mặt mũi, cho mình nấc thang để đi xuống, Lưu Khinh Vũ đối với Mặc Sở Minh tươi cười biết ơn “Anh là Mặc tiên sinh đúng không?”
“Phải, tôi là Mặc Sở Minh, hân hạnh được gặp Lưu tiểu thư.” Vươn tay bắt tay đối với Lưu Khinh Vũ, Mặc Sở Minh giới thiệu bản thân, sau đó quay sang chỉ Mục Hoằng bên cạnh “Anh ta là Mục Hoằng, chắc là Lưu tiểu thư đã từng nghe qua.”
“Danh tiếng của Mục tiên sinh đương nhiên tôi đã nghe qua.”
“Được người đẹp biết tới tên, vô cùng hân hạnh.” Mục Hoằng cười cười, cũng chào hỏi ngược lại đối với Lưu Khinh Vũ. Ngoài mặt thân thiện nhưng trong giọng điệu, hắn đã thu lại vài phần phóng khoáng thường ngày, càng nhiều thêm chút xa lạ. Hắn không thích có người đánh chủ ý lên trên người Nam Cung đại thiếu!
“Còn đây là… Nam Cung đại thiếu gia, Nam Cung Lãnh Dạ?” Cuối cùng cũng có cơ hội để tiếp cận Nam Cung Lãnh Dạ, Lưu Khinh Vũ lộ ra một nụ cười mà cô tự cho rằng rất ngọt ngào và e thẹn, đối với anh xấu hổ thấp giọng hỏi.
“Lưu tiểu thư.”
Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhạt gật đầu, ngay cả mắt cũng chỉ nâng lên một chút rồi lại cụp xuống, tiếp tục chăm chú nhìn chằm chằm vào nước trà trong cốc. Thái độ như vậy, quả thực chẳng khác nào gió tuyết mùa đông thổi qua. Nụ cười trên khuôn mặt của Lưu Khinh Vũ cứng đờ như hóa tượng, da mặt lúc trắng lúc xanh, biến hóa vô cùng đa dạng.
Biểu hiện của anh như vậy, so với Nam Cung Nguyên Nguyên tùy ý ghét bỏ, so với Nam Cung Lãnh Dịch lạnh nhạt xa cách còn có tính sát thương hơn. Lạnh lùng như vậy, chẳng khác nào không đem sự hiện diện của Lưu Khinh Vũ cô để vào trong mắt.
“A, Khinh Vũ, con đừng để tâm, thằng nhóc này tính tình là như vậy đấy.” Bầu không khí bị đóng băng trong vòng một nốt nhạc, Âu Dương Trúc nhìn màu da mặt của Lưu Khinh Vũ liên tục biến đổi, có chút khó xử lên tiếng giảng hòa “Lãnh Dạ, con… sao lại…”
Bà muốn nhắc nhở con trai lớn một chút, dù sao người ta cũng là con gái, phải cho người ta một chút mặt mũi chứ. Thế nhưng, thời điểm quay sang, Âu Dương Trúc lại chẳng biết nên nói gì. Tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ không phải bà không rõ, thái độ này tuyệt đối là bình thường. Nếu như anh tươi cười niềm nở với Lưu Khinh Vũ, vậy mới là có vấn đề đấy!
“Hôm nay, chúc mừng anh trở về thủ đô, em có món quà…” Lưu Khinh Vũ nhịn xuống ấm ức trong lòng, cô quả thực chưa bao giờ mất mặt như vậy. Môi hơi nhếch lên cố gượng cười, từ trong lòng lấy ra một món qua đưa tới trước mặt của Nam Cung Lãnh Dạ.
“Lưu tiểu thư vẫn nên cầm quà về đi. Tôi có tính khiết phích, không thích nhận quà của người khác.” Nam Cung Lãnh Dạ không nhìn Lưu Khinh Vũ dù chỉ một cái, uống nốt một ngụm cuối cùng trong cốc trà, thản nhiên đứng dậy, quay đầu nói với Nam Cung Nguyên Nguyên “Nhóc con, không phải nói muốn nhìn thấy dị năng của anh sao? Đi, lên phòng, anh cho nhóc xem.”
“Thực sự?” Nam Cung Nguyên Nguyên vốn đang cực kỳ khó chịu bởi Lưu Khinh Vũ cứ bám dính lấy anh hai nhà mình, nghe thấy anh nói như vậy, vui mừng nhảy cẫng khỏi ghế “Anh hai, anh nói thật đấy chứ, không được gạt em đâu đấy.”
“Có bao giờ anh nói mà chưa làm chưa?” Khinh bỉ nhìn cô nhóc đang túm lấy cánh tay của mình, Nam Cung Lãnh Dạ vươn tay túm lấy cổ áo của Nam Cung Nguyên Nguyên, ném qua Nam Cung Lãnh Dịch ở bên cạnh “Tiểu Dịch, ôm lấy nhóc, anh không muốn nó cứ đánh đu trên người anh.” Nói rồi xoay người đi trước.
Trước khi lên gác còn quăng lại một câu: “Ông nội, cha, mẹ, chú, cô, thím, con lên nhà nghỉ ngơi trước, hôm nay chạy một đường về, mệt mỏi quá rồi.”
“Ê, Dạ, chờ tớ với.” Mặc Sở Minh thấy vậy cũng đứng dậy đuổi theo.
“Đợi với nào.” Mục Hoằng cũng cầm lấy áo khoắc đang vắt ở sau ghế, nhanh chóng theo kịp bước chân của Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh.
Nam Cung Lãnh Dịch đứng hiu hiu trong gió nhìn bóng lưng cao lớn của anh trai, ấm ức: Anh, bộ nhìn em giống như muốn bị Nguyên Nguyên đánh đu trên người lắm sao? Sao anh có thể quăng con bé cho em như vậy?
Nam Cung Nguyên Nguyên: Này! Các anh có phải anh trai của em không hả? o(╥ω╥`)o
Khoác tạm lên người chiếc áo sơ mi màu đen, Nam Cung Lãnh Dạ có chút lười biếng lết chân từng bước đi vào trong phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, anh cũng không muốn tiếp tục ở trong phòng nữa, định bụng đi xuống dưới nhà.
“Anh hai, anh dậy rồi à? Vừa đúng lúc, ông ngoại bảo em lên gọi anh dậy. Cả nhà về rồi, chúng ta nên ăn cơm…” Cửa mở cạch một tiếng, Nam Cung Lãnh Dạ lập tức thấy Nam Cung Nguyên Nguyên đứng sẵn ở bên ngoài, đang vươn tay muốn gõ cửa phòng anh. Nhìn thấy anh đi ra, cô bé vui mừng kêu lên một tiếng.
“Ừ.” Gật nhẹ đầu, anh cùng em gái đi xuống nhà.
Nam Cung Nguyên Nguyên len lén liếc mắt nhìn anh trai đang đi bên cạnh mình, khóe miệng nhịn không được cong cong lên. Chậc chậc… anh hai tuy mới tỉnh dậy, đầu tóc có chút hơi rối loạn, quần áo cũng mặc không quá chỉnh tề, thế nhưng không gây cho người ta cảm giác luộm thuộm, ngược lại mang theo một chút phóng khoáng cuồng dã khó tả. Nhìn đi, đây chính là điểm tốt của có khuôn mặt và vóc dáng đẹp! Kể cả dù có mặc áo rách thì cũng vẫn đẹp trai!
Ai nha ~ mấy vị tiểu thư thích anh trai mà ở đây, nhất định sẽ bị dáng vẻ tùy ý này của anh làm cho phát cuồng. Mình có anh trai đẹp trai như vậy… thực là đáng tự hào! Mỗi lần đi dạo hoặc là dự tiệc, có anh hai đi theo cùng, nhất định cô bé sẽ được mọi người xung quanh xuýt xoa ghen tị lẫn ngưỡng mộ, vô cùng vô cùng đắc ý.
Tuy rằng Nam Cung Lãnh Dạ đối với em gái không phải quá nuông chiều, thậm chí có đôi khí khá phũ phàng và bạo lực, thế nhưng Nam Cung Nguyên Nguyên vẫn rất thích bám lấy anh. Nam Cung Nguyên Nguyên cứ hí hửng và đắc ý như vậy, không ngừng nghĩ loạn trong đầu, đã hoàn toàn quên mất ông anh trai Nam Cung Lãnh Dịch cùng với vị hôn phu Hạ Thiên Khải cũng ưu tú không kém của mình.
Nhìn cô em gái đang cười một cách thích thú, Nam Cung Lãnh Dạ khẽ cau mày: Con nhóc này lại bắt đầu hoang tưởng suy nghĩ linh tinh gì nữa rồi…
Hai anh em đi xuống dưới nhà, quả nhiên mọi người trong nhà đã về hết rồi. Trên bàn ăn, đồ ăn thức uống cũng đã được bày ra, tuy rằng chỉ là những món bình thường đơn giản, thế nhưng nóng hổi nhìn thơm ngon vô cùng, rất kích thích vị giác lẫn thị giác.
Nhà Nam Cung rất đông người, cho nên ngồi ăn cơm phải chia làm hai bàn lớn mới có thể ngồi hết được. Vì tuổi tác thế hệ bất đồng, Nam Cung Tĩnh Hải thường tập trung những người lớn tuổi trưởng bối ngồi chung một bàn, để một bàn còn lại để cho đám người trẻ tuổi thoải mái ngồi ăn với nhau.
Nam Cung Lãnh Dạ đối với các chú các cô cùng ông nội và cha mẹ chào hỏi qua một hồi rồi mới bước về phía bàn ăn. Hiện tại các anh chị em họ, em trai Nam Cung Lãnh Dịch cùng hai người bạn là Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đã ngồi sẵn ở xung quanh bàn ăn, chỉ chờ Nam Cung Lãnh Dạ và Nam Cung Nguyên Nguyên tới nữa là có thể bắt đầu bữa ăn.
Bàn ăn toàn người trẻ tuổi, lúc nào cũng nhộn nhịp buôn đi bán lại đủ chuyện. Tuy nhiên Nam Cung Lãnh Dạ vừa ngồi vào một cái, lập tức các anh chị không ai hẹn ai liền ngậm chặt miệng lại. Mọi người theo bản năng im lặng trong vài giây, sau đó liên thanh hỏi han Nam Cung Lãnh Dạ, chúc mừng và chào mừng anh trở về nhà.
“Ừ.” Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhàn ừ một tiếng, không để ý lắm.
Một tiếng ừ, quả thực đã làm cho những người xung quanh không biết phải nói tiếp thế nào. Cuối cùng, Nam Cung Lãnh Dịch phải lên tiếng giải vây cho mọi người: “Mau ăn cơm thôi…”
“Đúng đúng, mau ăn cơm, ăn cơm…” Vã mồ hôi hột nhìn vẻ mặt vẫn lạnh tanh của Nam Cung Lãnh Dạ, mấy người anh chị em họ an tĩnh ngoan ngoãn cúi đầu, bàn tay máy móc lùa cơm vào trong miệng, lòng dạ đắng chát…
Anh họ cả đi ra ngoài một chuyến về, khí tràng còn khó gần và đáng sợ hơn trước!!!
Không biết vì sao, tất cả các anh chị em họ nhà Nam Cung gia tộc đều rất sợ anh họ cả Nam Cung Lãnh Dạ này. Có lẽ là tại anh rất lạnh lùng và nét mặt lúc nào cũng nghiêm túc, hoặc cũng có thể vì lý do nào đó khác! Tóm lại, đây là bản năng, bản năng khi kẻ yếu gặp phải kẻ mạnh hơn. Ở trước mặt Nam Cung Lãnh Dạ, cho dù kẻ bướng bỉnh nghịch ngợm nhất cũng tuyệt đối không dám giở trò mèo hay ồn ào gì!
“Phì…” Mặc Sở Minh là con nuôi nhà Nam Cung gia, từ nhỏ sống bên cạnh Nam Cung Lãnh Dạ. Y không biết bao nhiêu lần từng chứng kiến cảnh Nam Cung Lãnh Dạ đàn áp người khác bằng khí thế thế này, thế nhưng lần nào coi lại cũng vẫn thấy thực thú vị và buồn cười.
“Ăn cơm đi.” Mục Hoằng thấy Mặc Sở Minh như vậy, âm thầm huých tay nhắc nhở y. Nói cho cùng thì hai người bọn họ thân thiết nhất vẫn chỉ có ba anh em Nam Cung Lãnh Dạ mà thôi, với những người khác cùng thế hệ trong Nam Cung gia tộc tiếp xúc rất ít, vẫn không nên cười trong trường hợp này thì hơn.
“Khụ… ừ, ăn cơm.” Y cũng hiểu ý của hắn, cho nên hắng giọng, nén cười giả bộ bình thản cúi đầu ăn cơm.
So với các anh chị em họ đang căng thẳng tới sống lưng thẳng tắp, xem chừng hai anh em Nguyên Cung Lãnh Dịch và Nam Cung Nguyên Nguyên là thoải mái nhất. Bọn họ từ nhỏ tới lớn đã được sống chung và rèn giũa bởi Nam Cung Lãnh Dạ, đương nhiên khí thế át người của anh đối với hai người cũng ảnh hưởng nhỏ hơn hẳn so với những người khác. Hơn nữa cả hai cũng biết anh trai cũng không phải hoàn toàn quá đáng sợ như những gì mọi người tưởng.
Nam Cung Tĩnh Hải cùng con trai, con gái, con dâu, con rể ngồi bên bàn sát bên cạnh cũng chú ý tới động tĩnh của bàn bên này, thấy tất cả đám trẻ im thin thít ăn cơm lùa cơm, không ai nói gì cả thì cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Mọi khi không phải ăn cơm đều ồn tới mức khiến cho bàn trưởng bối bọn họ đau hết cả đầu sao?! Hôm nay có Nam Cung Lãnh Dạ tọa chấn, quả nhiên khiến cho một đám con cháu bướng bỉnh này nửa câu cũng không dám hé.
“Mấy đứa bọn con trên đường về như thế nào?” Đột nhiên, Nam Cung Tĩnh Hải mở miệng hỏi, ánh mắt liếc về phía Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đang ngồi kế sát nhau. Lúc trước ba người mới trở về, ông muốn để cả ba nghỉ ngơi trước, hiện tại đã ngủ một giấc thật no rồi, lão cũng tranh thủ bữa ăn cơm hỏi luôn một thể.
“Dạ, tốc độ cũng coi như là khá nhanh, từ thành phố D trở về thủ đô mất hơn 2 tháng một chút.” Mặc Sở Minh kính cẩn trả lời thay cho cả ba.
“Từ thành phố D? Đúng là tốc độ khá nhanh.” Nam Cung Dịch Khương khá bất ngờ.
Trước mạt thế ba người rời đi khảo sát, mục tiêu cũng có tới vài thành phố, cho nên người nhà Nam Cung không nắm được chính xác vị trí đường đi của cả ba để dò tìm. Không ngờ, hóa ra khi mạt thế bùng nổ, ba người bọn họ lại ở tận thành phố D.
Từ thành phố D trở về thủ đô nếu muốn nhanh thì nhất định phải đi bằng máy bay. Còn nếu như di chuyển bằng tàu hỏa cùng ô tô thì phải mất trên dưới 2 tháng tới 3 tháng. Trong hoàn toàn mạt thế nguy hiểm nước sôi lửa bỏng, vật tư thiếu thốn,… Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Mặc Sở Minh và Mục Hoằng vẫn có thể bình an vô sự không thương tích trở về thành phố trong thời gian 2 tháng, nói tốc độ nhanh cũng chẳng hề sai.
“Về nhà là tốt rồi.” Nghĩ tới con trai mình phải chiến đấu một đường dài căng thẳng nguy hiểm trùng trùng như vậy, Âu Dương Trúc trong lòng xót xa. Bà cảm thấy lúc này con trai có thể bình an ngồi ở đây, ăn cơm cũng mọi người trong nhà, đó đã là ơn huệ lớn nhất.
“Đúng đúng, đúng là như vậy, về nhà là tốt nhất rồi.” Hai người thím cùng với cô út của anh cũng đồng thanh gật đầu lên tiếng “May mắn, may mắn…”
“Anh hai, em quên chưa hỏi anh, rốt cuộc anh với Hoằng ca ca và Minh ca ca có phải là dị năng giả không?” Trưởng bối nói chuyện cùng nhóm ba người Nam Cung Lãnh Dạ, ai dám xen vào giữa chừng, chỉ có duy nhất Nam Cung Nguyên Nguyên là có lá gan này. Cô bé ngồi sát cạnh anh, hơi nghiêng người vươn tay níu níu áo của anh làm nũng.
Nam Cung Nguyên Nguyên hỏi câu này quả thực đã gãi đúng vào chỗ ngứa của những người khác. Tuy theo phán đoán của mọi người về việc này, có thể đẩy nhanh tốc độ trở về thủ đô, hơn nữa trên người lại sạch sẽ không có một chút vết thương nào, khả năng rất cao là cả ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng đều là dị năng giả, hơn nữa thực lực còn rất cao, thế nhưng chung quy không có cam đoan chắc chắn thì không thể khẳng định được.
“Chà…” Nam Cung Tĩnh Hải híp mắt nhìn hai anh em Nam Cung Lãnh Dạ và Nam Cung Nguyên Nguyên, khóe miệng cong cong. Lão vốn muốn gọi riêng ba người kia vào thư phòng hỏi riêng, không ngờ lại bị cô cháu gái này cướp mất.
“Anh là dị năng giả cường hóa toàn thân.” Mục Hoằng cười cười, vui vẻ đáp.
“Anh là dị năng giả hệ thủy.” Mặc Sở Minh cũng hào phóng trả lời. Hiện tại y đã hoàn toàn không còn so đo về việc mình là dị năng giả hệ thủy, một hệ dị năng phụ trợ. Sau một thời gian nghiên cứu, y đã phát hiện ra hệ thủy có nhiều cách chiến đấu rất mạnh.
“Bọn anh hiện tại đều là dị năng giả cấp 3 sơ giai.” Nghĩ nghĩ một chút, Mục Hoằng đem luôn cả cấp bậc dị năng nói ra, tránh chút nữa lại bị hỏi.
“Rất tốt!”
Cấp 3 sơ giai tại căn cứ thủ đô này không được coi mạnh nhất nhưng cũng nằm trong hàng ngũ cường giả rồi. Hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng thế nhưng một đường chém chém giết giết vội vàng muốn trở về, lại có thể đồng đều đều là dị năng giả cấp 3 sơ giai, thực lực rất đáng để Nam Cung Dịch Khương mở miệng khen một tiếng.
Ông không biết rằng Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng trở về thủ đô hoàn toàn không phải chỉ có ba người với nhau, mà là lập đội ngũ với đám người Cố Diệp Ninh. Chuyện tinh hạch mà căn cứ thủ đô luôn giấu giếm chưa công khai ra ngoài, quân đội luôn coi đó là thế mạnh, đã bị Cố Diệp Ninh chỉ điểm cho ba người Nam Cung Lãnh Dạ từ lâu rồi. Cho nên, một đường đi lâu như vậy, hấp thụ nhiều tinh hạch như vậy, nếu mà không tăng thực lực lên cấp 3 thì quả thực đáng xấu hổ cho tiềm lực hơn người của cả Mặc Sở Minh và Mục Hoằng.
“Thế còn anh hai em thì sao?” Cô bé Nam Cung Nguyên Nguyên quan tâm nhất vẫn chính là dị năng của anh trai mình, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp nhìn hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng.
“Em tự hỏi anh em đi.” Mặc Sở Minh đắc ý cười tủm tỉm.
“Anh hai ~ ~ ~ ~” Thế là Nam Cung Nguyên Nguyên bắt đầu ra chiêu làm nũng, tầm mắt chuyển về phía anh trai của mình nãy giờ vẫn đang im lặng bình tĩnh ăn cơm “Anh hai ~ nói cho em biết đi, dị năng của anh là gì vậy? Có lợi hại hay không?”
Nam Cung Lãnh Dạ tuyệt đối không phải là Cố Liệt Hạo, không phải là Cố Diệp Phi, không phải là Cố Tĩnh Huyên, càng không phải là Cố Phong Hạ. Anh đối với chiêu làm nũng của Nam Cung Nguyên Nguyên, một chút cũng không bị ảnh hưởng, cũng không bị cô bé làm cho mềm lòng, tâm hoàn toàn vững chắc như núi.
“Anh hai…” Ngay cả Nam Cung Lãnh Dịch cũng tò mò, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Nam Cung Lãnh Dịch vừa lên tiếng, Nam Cung Lãnh Dạ hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, thái độ cũng có chút mềm xuống. Điều này sao có thể thoát khỏi con mắt của Nam Cung Nguyên Nguyên. Cô bé không khỏi phồng mồm lên,hậm hực vô cùng. Anh hai quả nhiên là quan tâm anh ba hơn cô bé!!!
Ánh mắt của Nam Cung Lãnh Dạ lại liếc một cái nhìn mọi người xung quanh, phát hiện ra ai cũng đang dỏng tai hướng về phía này nghe ngóng, anh mới có chút bất đắc dĩ thở ra.
“Tam hệ dị năng. Lôi, hỏa biến dị, không gian.” Vốn anh cũng chẳng muốn giấu diếm, vì vậy thản nhiên trả lời. Nói ra một câu, từ thì rất ít, nhưng từ nào cũng đủ để gây chấn động cho toàn bộ người nhà Nam Cung gia tộc “Hiện tại đang cấp 4 sơ giai.”
Phụt --- -----
Phụt --- -----
Phụt --- -----
Phụt --- -----
Phụt!!!!!!!!!!!!!!!
“Anh họ cả, anh… anh… anh… sao anh trâu quá vậy???” Đám em họ ngồi bên cạnh cuối cùng nhịn không được nữa, đồng loạt đồng thanh hét lên. Đã biết anh họ cả chắc chắn dị năng không tầm thường, nhưng thế này cũng đã quá vượt mức tưởng tượng của bọn họ rồi, có biết không?!
“Anh hai, sao anh trâu quá vậy?” Nam Cung Nguyên Nguyên mếu máo.
“Anh hai, sao… anh trâu quá vậy?” Nam Cung Lãnh Dịch cũng cảm giác bản thân như sắp hết hơi rồi. Anh hai nhà mình, quả thực quá mức trâu bò! Cứ tưởng ông anh này đã tới cực hạn rồi, vậy mà cuối cùng lại vượt qua cả suy nghĩ của cậu!
Lúc này đây các bậc trưởng bối là Nam Cung Tĩnh Hải, Nam Cung Dịch Khương, Âu Dương Trúc,… cũng câm nín không nói nên lời. Vẫn hiểu là con trai (cháu trai) tiềm năng thể chất và tinh thần vốn đều đã rất tốt, khả năng trở thành dị năng giả cực kỳ cao, không ngờ kết quả lại ‘tốt’ tới mức này.
Kỳ thực ra người trẻ tuổi như Nam Cung Lãnh Dạ đạt được thực lực cấp 4 không phải là không có, giống như ba anh em bên Cố gia gia tộc vậy, chính là ví dụ đơn giản và dễ hiểu nhất. Điều khiến người của Nam Cung gia tộc sửng sốt nhất chính là bởi vì số lượng dị năng mà anh sở hữu cơ. Tận - những - ba - hệ - dị - năng! Hơn nữa trong đó có hai hệ là hệ hỏa biến dị và hệ lôi!!! Thực lực kiểu này, quả thực không phải muốn cho người ta ghen tị muốn chết sao!!!
“Khụ, ba hệ dị năng sao?” Nam Cung Tĩnh Hải quả nhiên là người có tinh thần thép, rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, hơi nhíu nhíu mày có chút nghi hoặc mở miệng hỏi. Sở nghiên cứu thủ đô đã từng thông báo nhân loại chỉ có thể sở hữu cùng lắm là hai hệ dị năng, vậy mà hiện tại cháu trai lại có những ba hệ dị năng, đây rốt cuộc là chuyện gì? “Hệ dị năng thứ ba là hệ không gian của con được kích phát muộn hơn hai hệ dị năng trước một khoảng thời gian ngắn. Con cũng không rõ là chuyện gì, khi phát hiện ra thì hệ dị năng thứ ba đã tồn tại.” Nam Cung Lãnh Dạ đối với việc ông nội thắc mắc, rất lễ phép đáp lời giải thích.
“Chuyện này, con tạm thời đừng nói cho người bên ngoài biết, ta lo lắng sẽ có người đánh chủ ý xấu.” Nam Cung Dịch Khương hắng giọng nhắc nhở.
“Vâng, con biết rồi.” Anh gật đầu.
Chuyện dị năng thứ ba này, hiện tại ngoại trừ người nhà cùng với nhóm người Cố Diệp Ninh ra, anh không có dự định nói cho ai biết nữa. Người có tới hệ ba dị năng như anh, ắt hẳn sẽ trở thành ‘con mồi’ khiến cho đám biến thái ở sở nghiên cứu thèm muốn một phen. Khác người bao giờ cũng không phải chuyện tốt. Không phải Nam Cung Lãnh Dạ cùng Nam Cung gia không có khả năng chống lại sở nghiên cứu, chỉ là hiện tại thế cục thủ đô chưa định rõ, anh cũng không muốn tự dưng lại rước phiền toái vào người, vướng tay vướng chân!
“Anh hai, lát nữa ăn xong, anh biểu diễn chút dị năng cho em xem đi.” Hai mắt của Nam Cung Nguyên Nguyên bừng sáng, vô cùng hưng trí nhìn anh trai của mình. Dị năng hệ hỏa biến dị đó nha, dị năng hệ lôi đó nha, còn có cả dị năng không gian mà cô bé chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Ăn cơm đi! Nói nhiều quá!” Nhìn cô em gái vô tâm vô phế này, Nam Cung Lãnh Dạ bất đắc dĩ.
Cầm một chiếc bánh bao trên bàn nhét vào miệng em gái út, trực tiếp ngăn cô bé tiếp tục lải nhải bên tai mình.
Bữa ăn này coi như trôi qua một cách vui vẻ, người nhà Nam Cung gia ăn xong liền để cho người hầu trong nhà dọn dẹp bát đĩa xuống, mọi người tụ tập ngồi ở trong phòng khách. Nhóm người lớn cùng với Nam Cung Tĩnh Hải bàn về vấn đề quản lý quân đội cùng một vài kế hoạch dự án chiến đấu tập kích tang thi do bên chính phủ đề ra. Nam Cung Tĩnh Hải dù hiện tại chỉ là người bình thường không có dị năng thế nhưng khả năng chiến lược chỉ huy của lão thì có thể nói là khó ai bì được. Còn nhóm tiểu bối đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi, không có hứng thú với những vấn đề phức tạp nhạy cảm kia, tự mình tìm cách chơi đùa.
Nam Cung Nguyên Nguyên quấn lấy anh trai lớn một hồi nũng nịu đòi xem dị năng của anh, cuối cùng vẫn bị phũ phàng khước từ. Không được như nguyện ý, cô bé hậm hực bĩu môi một cái rồi chạy theo mấy cô chị em họ, cùng nhau chơi bài ở góc phòng. Nam Cung Lãnh Dịch thường ngày tính tình ôn nhuận lại rất hiểu chuyện, nói thẳng ra là một người già trước tuổi. Cậu không thích cùng các anh em họ khác náo loạn, vì vậy an tĩnh ngồi bên cạnh Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh, nghe các anh nói chuyện.
“Hử?” Có tiếng báo tin nhắn tới, Nam Cung Lãnh Dạ lấy ra thẻ chứng minh của mình, lấy số gửi tới là số của Cố Diệp Ninh, khóe miệng không khỏi cong lên một độ cung nho nhỏ.
Nam Cung Lãnh Dịch vẫn luôn chú ý tới anh trai, làm sao lại không phát hiện ra nụ cười vui vẻ kia của anh. Cậu đánh một cái rùng mình, mắt mở thực to, theo bản năng rụt người lại, ghé tới bên cạnh Mục Hoằng và Mặc Sở Minh, thì thầm: “Anh hai, anh ấy mới… vừa cười kìa?”
Trời ạ, cái nụ cười sủng nịnh đó… là anh hai mình thật sao?
“À, chắc là ‘người kia’ gửi tới rồi.” Mặc Sở Minh tủm tỉm cười như hồ ly. Lúc trước khi chia tay, y đã thấy Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Diệp Ninh trao đổi số liên lạc.
“Người kia?” Cậu nhíu mày, vẻ mặt phức tạp “Minh ca, không lẽ anh hai em thực sự thích… ai đó sao?” Nam Cung Lãnh Dịch dè dặt đè thấp giọng hỏi.
Nói thật là ban nãy Mục Hoằng và Mặc Sở Minh đã nói chuyện này rồi, thế nhưng Nam Cung Lãnh Dịch vẫn có một cảm giác không hề chân thực. Anh hai cậu thế nhưng lại biết thích một người nào đó khác sao? Đây quả thực là một việc mà trước đây cậu chưa từng bao giờ dám nghĩ tới. Tính tình anh hai cậu như vậy cho dù có người bảo Nam Cung Lãnh Dạ sẽ sống cô độc cả đời thì cậu cũng sẽ tin! Hơn nữa anh hai cũng không có phản ứng gì, không thanh minh cùng chẳng thừa nhận, cho nên cậu với em gái cứ nghĩ Mục Hoằng và Mặc Sở Minh chỉ nói vui thôi.
Thế - nhưng - mà… hiện tại anh hai là trưng ra cái nụ cười ngọt ngào kia, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình đặt trong thẻ chứng minh! Tất cả nói lên điều gì? Nói lên quả thực anh hai của cậu động tâm rồi!!! Mục Hoằng và Mặc Sở Minh không hề nói dối!!! A A A A A!!!
“Không tin lời bọn anh hả?” Mặc Sở Minh duỗi tay cốc một phát lên trán của cậu xem như trừng phạt về cái tội dám không tin lời y nói.
“Anh trai em của thực biết yêu rồi, bọn anh không dám đem chuyện này ra đùa đâu.” Mục Hoằng nhìn vẻ mặt hoang mang không thể chấp nhận được sự thật của Nam Cung Lãnh Dịch, không chút khách khí ha ha bật cười.
Nói thật, Mục Hoằng vô cùng thông cảm cho phản ứng này của Nam Cung Lãnh Dịch. Nếu không phải hắn tự mắt chứng kiến cả một quá trình, nhìn Nam Cung Lãnh Dạ tỉ mỉ săn sóc bảo vệ cho Cố Diệp Ninh, hắn cũng sẽ rất khó tin Nam Cung đại thiếu lại thích một ai đó. Hơn nữa… lại còn là thích đơn phương… ( TT v TT )
“Vậy… chị dâu là ai thế?”
Ban nãy thứ nhất là không tin tưởng, thứ hai là còn ngại anh hai ngồi ở đó, Nam Cung Lãnh Dịch vẫn luôn đè nén không dám hỏi ra điều mình thắc mắc. Hiện tại, cậu nhịn không nổi nữa. Cậu thực sự vô cùng tò mò cô gái khiến anh trai mình động tâm là ai! Ai da, hi vọng anh hai có mắt nhìn người một chút. Chị dâu của cậu không cần xinh đẹp, phải siêu việt, phải có gia có thế, thế nhưng ít ra cũng phải là một người tính nết tốt, trong nhà trong sạch, bằng không ông nội cùng cha mẹ nhất định sẽ không đồng ý để chị dâu vào cửa nhà Nam Cung đâu!!!
Cậu không muốn tình cảm mới chớm nở của anh hai bị bóp chết trong trứng nước!
“Cái đó…” Nhìn vẻ mặt vừa tò mò lại vừa lo lắng của Nam Cung Lãnh Dịch, hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh cũng hiểu cậu đang lo lắng cái gì. Hắn đang tính mở miệng trả lời thì đột nhiên từ bên ngoài, quản gia nhà Nam Cung từ ngoài cửa bước vào.
“Lão lão gia, lão gia, phu nhân…”
Quản gia nhà Nam Cung năm nay đã ngoài 60 tuổi, đi theo Nam Cung Tĩnh Hải từ khi Nam Cung Tĩnh Hải vẫn chỉ là một binh sĩ bình thường giữ chức thiếu tá trong quân đội. Nam Cung gia tộc từng bước phát triển, từng bước thành công tới ngày hôm nay, lão quản gia là một trong những công thần không thể không kể tới. Bao năm nay lão quản gia luôn cung cúc tận tụy, trung tâm một lòng, vô cùng được người nhà Nam Cung tôn kính coi trọng.
Lúc này nhìn thấy lão quản gia bước nhanh đi vào, mọi người tạm dừng lại việc đang làm, quay đầu đồng loạt nhìn về hướng lão quản gia, kêu một tiếng xem như chào hỏi: “Lão quản gia…”
“A Thiệu, có chuyện gì vậy?” Nam Cung Tĩnh Hải vừa thấy lão quản gia liền híp mắt cười, vẻ mặt ôn tồn hỏi lão quản gia. Từ cử chỉ biểu cảm có thể thấy được Nam Cung Tĩnh Hải rất tin tưởng và thân thiết đối với lão quản gia tên A Thiệu này.
“Bẩm lão lão gia, là người của Lưu gia tới. Người Lưu gia do Lưu tiểu thư đi đầu, cô ấy hiện đang ở ngoài công, muốn xin được gặp lão lão gia cùng các vị lão gia, phu nhân cùng các tiểu thư, công tử.” Lão quản gia khom người kính cẩn đáp, không hề vượt quá giới hạn.
“Lưu gia? Lưu tiểu thư?”
Nghe tới danh từ này, lập tức Nam Cung Tĩnh Hải nhướng mày. Lưu gia từ chiều hôm nay đã đánh tiếng trước rồi, chỉ là lão không nghĩ tới người của Lưu gia lại gấp gáp tới vậy, nhà bọn họ ăn cơm xong chưa được bao lâu thì đã kéo đoàn kéo lũ mò tới. Ánh mắt của lão mang theo ý tứ thâm sâu liếc về phía mấy người còn ngồi bên cạnh mình, chỉ thấy chia thành hai phe phái rõ rệt. Nam Cung Dịch Khương cùng với hai người em trai và cậu em rể thản nhiên uống trà, tựa hồ không quá quan tâm tới Lưu gia cùng Lưu tiểu thư kia. Ngược lại, nhóm phụ nữ do Âu Dương Trúc đứng đầu lại mỉm cười vui vẻ, xem chừng rất có cảm tình với vị Lưu tiểu thư kia.
“Ai nha, là Khinh Vũ tới sao?” Cô út quay đầu tủm tỉm trêu ghẹo Âu Dương Trúc “Chị dâu, em nghe nói Khinh Vũ vì muốn tặng cho chị một chiếc áo lông, đã phải tốn rất nhiều tâm tư tìm kiếm đấy nha.”
“Con bé này thật có lòng.” Âu Dương Trúc cũng cười, gật nhẹ đầu.
“Cái gì chứ, cô ta lại tới thật sao?” Nam Cung Nguyên Nguyên đang ngồi chơi bài cùng với các anh chị em họ nghe tiếng gió, lập tức ngẩng đầu lên. Không giống mẹ mình khá yêu thích Lưu Khinh Vũ, cô bé bĩu môi nhăn mày biểu lộ khó chịu tỏ rõ bản thân không ưa vị Lưu tiểu thư kia.
“Được rồi, mặc xác cô ta đi.” Mấy anh chị em họ ngồi bên cạnh Nam Cung Nguyên Nguyên thấy cô bé ghét bỏ rõ ràng như vậy, đành thấp giọng nhắc nhở. Dù sao đối phương cũng là khách, cho dù bất mãn thế nào cũng không nên thể hiện quá rõ ra ngoài mặt. Bọn họ đối với Lưu Khinh Vũ ấn tượng cũng không phải là quá tốt, cho nên cũng chẳng hào hứng gì mấy.
Trái với bên kia ồn ào, bên này náo nhiệt, chỗ vị trí Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng, Mặc Sở Minh cùng với Nam Cung Lãnh Dịch đang ngồi lại phá lệ an tĩnh. Nam Cung Lãnh Dịch giống em gái mình, không ưa thích nổi Lưu Khinh Vũ, cậu chỉ hận không thể tránh càng xa cô nàng càng tốt. Mà ba người còn lại thì ngay cả mặt mũi Lưu Khinh Vũ như thế nào cũng chưa từng gặp qua. Dù sao… cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ!
“A Thiệu, bảo Lưu tiểu thư vào đây đi.” Nam Cung Tĩnh Hải nhìn cục diện trong nhà như vậy, chỉ cười cười, phất tay bảo với lão quản gia.
Lão quản gia lui ra ngoài, không tới vài phút đã lại trở vào. Lần này không đi một mình nữa, theo sau lão là một nhóm năm người. Cô gái đi đầu tiên dáng người cao dong dỏng, mái tóc màu đen mượt mà xõa ngang vai, đôi mắt to đen láy, làn da trắng nõn, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười nhàn nhạt khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiết. Bước đi thong thả, cử chỉ từ tốn, quả thực là một mỹ nhân phương đông lễ độ. Bốn người con trai đi theo phía sau cô gái thân hình rất cao lớn, đồng dạng mặc một bộ vét màu đen, nét mặt nghiêm nghị, có lẽ là bảo tiêu gì đó. Bọn họ hiện tại mỗi người bê một chồng đủ các loại quà được gói gém tinh xảo tỉ mỉ.
“Con chào mọi người.” Lưu Khinh Vũ vừa mới bước vào liền thân mật chào hỏi với mọi người.
“Lưu tiểu thư tới rồi hả.” Nam Cung Tĩnh Hải gật nhẹ đầu, không giấu vết kéo giãn khoảng cách đối với Lưu Khinh Vũ “Cha của cô có đánh tiếng từ trước, nói là chiều tối muốn qua Nam Cung gia nhà chúng tôi để gặp mặt. Không biết là có việc gì vậy?” Trực tiếp hỏi tới việc chính.
“Không có gì đâu ạ, cha của con chỉ là nghe nói Nam Cung đại thiếu gia mới trở về, cho nên muốn đem một ít quà mừng gửi sang.” Lưu Khinh Vũ đối với sự xa cách của Nam Cung Tĩnh Hải làm như không thấy, lễ độ mỉm cười, thanh âm trong trẻo không e ngại đáp lại.
Vừa dứt lời, ánh mắt liền phiêu tới nhóm người đang an tĩnh ngồi ở một bên kia, trong giây lát không khỏi sửng sốt. Trong số bốn người này, cô chỉ biết có một mình Nam Cung Lãnh Dịch. Ba người còn lại, một người thanh niên đeo kính, một người đàn ông vạm vỡ cao to, ngoài ra còn có một thanh niên anh tuấn tới bức người. Lưu Khinh Vũ đã tìm hiểu rất kĩ về người nhà Nam Cung gia tộc, làm sao lại không đoán được thân phận của ba người này. Tầm mắt không ngừng đảo quanh trên người thanh niên vẻ mặt lạnh như băng không cảm xúc kia, trái tim lập tức tăng tốc.
Đó là… Nam Cung Lãnh Dạ sao?
“Khụ khụ khụ…” Vốn đang có chút ngẩn ngơ, Lưu Khinh Vũ bị một tràng những tiếng ho mang theo khó chịu cắt ngang tâm tư. Cô theo bản năng quay đầu lại liền thấy Nam Cung Nguyên Nguyên đang phồng má trợn mắt không hài lòng nhìn mình “Lưu tiểu thư, không nên nhìn chằm chằm vào anh hai của tôi như vậy. Cô không biết hành động đó rất vô lễ sao?”
“A…” Lưu Khinh Vũ bị một câu này của Nam Cung Nguyên Nguyên làm cho không biết phải đáp lại như thế nào. Quả thực việc một người con gái nhìn chằm chằm vào một người con trai trong lần đầu tiên gặp mặt là vô cùng không tốt “Chị… không phải cố ý…”
Cô vươn tay vén tóc ra sau tai, hơi cúp mi, lúng túng mở miệng, khuôn mặt đỏ bừng vì mang theo xấu hổ. Biểu hiện như vậy khiến cho người ta không cảm thấy cô thất lễ nữa mà ngược lại còn cảm thấy Lưu Khinh Vũ là một cô gái e thẹn đáng yêu.
Nam Cung Nguyên Nguyên thấy Lưu Khinh Vũ như vậy, trong lòng xì một tiếng khinh thường. Đúng là làm bộ làm tịch, thực chán ghét! Cô bé biết chẳng thể nào kéo được bộ mặt giả tạo kia của Lưu Khinh Vũ xuống, cho nên trực tiếp bỏ qua, đi tới ngồi xuống vị trí giữa hai người anh trai Nam Cung Lãnh Dạ và Nam Cung Lãnh Dịch của mình.
“Nguyên Nguyên, con không được nói như vậy với Khinh Vũ tỷ.”
Âu Dương Trúc có chút bất đắc dĩ nhìn con gái cưng náo loạn, đành phải mở miệng nhắc nhở. Đôi lúc bà thực không rõ vì sao con gái nhỏ nhà mình lại luôn tỏ ra không thích Lưu Khinh Vũ. Trong mắt bà, Lưu Khinh Vũ là một cô gái gia giáo, nhu mì, lễ độ lại có hiểu biết, chưa kể tới gia thế của cô cũng rất tốt, nằm trong mười gia tộc lớn nhất hiện nay. Nếu cô gái này muốn làm con dâu của bà, bà cũng sẽ không phản đối.
“Dịch ca ca, anh xem kìa, sức quyến rũ anh hai thực đáng sợ. Cô nàng họ Lưu kia nhìn một cái liền ngây ngẩn, quên luôn cả sự tồn tại của anh.” Nam Cung Nguyên Nguyên chẳng thèm nghe lời mẹ mình nhắc nhở, nghiêng đầu thấp giọng thì thầm bên tai Nam Cung Lãnh Dịch.
“Suỵt, nói ít thôi.” Cốc một cái nhẹ lên trán của em gái, Nam Cung Lãnh Dịch trừng mắt cảnh báo. Cái con nhóc này, chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả.
“Dì Âu Dương, không sao đâu ạ.” Lưu Khinh Vũ hợp thời chen vào “Nguyên Nguyên còn nhỏ tuổi, dì đừng trách em ấy.”
“Ai ~ là Khinh Vũ hiểu chuyện, đứa nhỏ Nguyên Nguyên này còn phải rèn luyện nhiều lắm.” Âu Dương Trúc lắc nhẹ đầu, thở dài. Con gái nhà người ta trưởng thành hiểu chuyện như vậy, vậy mà đứa nhỏ nhà mình lại cứ mãi hồn nhiên nghịch ngợm chẳng giống ai. Sau này nhất định phải nhắc nhở Lãnh Dịch cùng với Thiên Khải, không được chiều con nhóc này quá mức nữa.
Lưu Khinh Vũ đối với bảo tiêu ở phía sau cho một cái ánh mắt, bắt đầu mang quà cáp được gói ghém cẩn thận ra, tặng cho từng người ngồi ở đây. Cô đưa cho Nam Cung Tĩnh Hải một bộ sứ cao cấp dùng để pha trà, nghe nói trước mạt thế được nhập khẩu từ Nhật Bản về; đưa cho mấy vị trưởng bối khác nào là khăn quàng cổ, nào là khăn tay; đặc biệt lúc bước tới trước Âu Dương Trúc, Lưu Khinh Vũ nhã nhặn mỉm cười nói:
“Dì Âu Dương, con mới mau được một chiếc áo lông chồn để tặng dì, dì nhìn thử xem có thích không ạ? Loại áo lông này mặc vào mùa đông thì rất ấm áp.”
“Ha ha, không cần không cần, dì tin vào ánh mắt của Khinh Vũ.” Lưu Khinh Vũ vì muốn tìm áo lông tặng cho bà, đã phải tiêu hao không ít tài lực, chuyện này Âu Dương Trúc cũng như những người khác trong cao tầng căn cứ thủ đô ai ai cũng rõ. Bà quý ở tấm lòng, cầm hộp quà trong tay, đối với Lưu Khính Vũ càng nhìn càng thêm vừa mắt.
“Khả năng vuốt mông ngựa số một a.” Mục Hoằng ngồi một bên nhịn không được nhẹ giọng cảm thán với Mặc Sở Minh. Mặc Sở Minh nheo mắt lại, không nói hai lời liền gật đầu tán thành. Cô nàng Lưu Khinh Vũ này quả nhiên không đơn giản!
“Em đã bảo mà, cô ta cáo lắm.” Nam Cung Nguyên Nguyên tựa vào vai của Nam Cung Lãnh Dịch, hừ một tiếng “Mẹ bây giờ quý cô ta lắm luôn.”
Nam Cung Lãnh Dạ ánh mắt phiêu một cái nhìn lướt qua Lưu Khinh Vũ đang cùng mẹ mình vui vẻ nói chuyện; lại nhìn về hướng ông nội, cha cùng các chú từ sau khi nhận quà xong vẫn im lặng không nói lời nào; anh nhướng nhướng mày, trong mắt mang theo một tia hiểu rõ. Thu hồi lại tầm mắt, nâng ly nước lên, nhấp một ngụm. Lưu Khinh Vũ cùng Lưu gia sao?
“Lãnh Dịch, Nguyên Nguyên, đây là đồng hồ và vòng tay chị mới tìm được, đều là hàng giới hạn của nước ngoài, các em cũng thử xem có thích hay không?”
Vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng đi tới phía anh em nhà Nam Cung. Lưu Khinh Vũ không dám tùy tiện thô lỗ bắt chuyện với ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng, sợ bị cho là vô lễ giống như ban nãy, vì vậy cho nên cô rời mục tiêu tới hai người quen thuộc hơn là Nam Cung Nguyên Nguyên cùng với Nam Cung Lãnh Dịch.
Lưu Khinh Vũ biết Nam Cung Nguyên Nguyên không thích mình. Đối với việc này, cô cũng cực kỳ bất đắc dĩ, không rõ bản thân đã đắc tội với vị tiểu thư này vào lúc nào. Còn về Nam Cung Lãnh Dịch, cô càng thêm không nắm chắc được vị thiếu gia này trong lòng nghĩ cái gì. Tuy nhiên nhìn cách Nam Cung Lãnh Dịch cưng chiều Nam Cung Nguyên Nguyên, xem chừng khả năng Nam Cung Lãnh Dịch có cảm tình với mình là rất thấp.
Lưu Khinh Vũ là người cao ngạo, nói thẳng ra, cô cũng chẳng thích thú gì việc phải mặt nóng áp mông lạnh đối với Nam Cung Nguyên Nguyên và Nam Cung Lãnh Dịch. Chỉ là hiện tại Lưu gia đang cần câu thông quan hệ với Nam Cung gia, Lưu Khinh Vũ cũng chẳng dám chọc vào hai vị tiểu tổ tông này. Đừng nhìn Âu Dương Trúc luôn ở trước mặt cô chê trách Nam Cung Nguyên Nguyên không hiểu chuyện mà nhầm tưởng, nếu như cô dám đụng tới Nam Cung Nguyên Nguyên, khi ấy khẳng định Âu Dương Trúc sẽ trở mặt ngay.
Hơn nữa, hiện tại Nam Cung Lãnh Dạ cũng đã trở về. So với mục tiêu Nam Cung Lãnh Dịch trẻ hơn cô vài tuổi trước kia, Lưu Khinh Vũ càng thích người như Nam Cung Lãnh Dạ hơn. Nam Cung Lãnh Dạ tính cách lạnh lùng, cực kỳ khó nắm bắt, đây là chuyện toàn bộ thủ đô đều hiểu rõ. Tuy anh không cưng chiều Nam Cung Nguyên Nguyên như Nam Cung Lãnh Dịch, nhưng ở tại một mặt nào đó, Nam Cung Lãnh Dạ rất bao che khuyết điểm. Lưu Khinh Vũ nếu như không nịnh nọt được hai người em trai em gái này của anh, vậy thì cũng đừng mơ tiếp cận được anh!
“Cảm ơn.” Nam Cung Lãnh Dịch vẫn rất lễ độ, gật nhẹ đầu đáp lại Lưu Khinh Vũ. Mà Nam Cung Nguyên Nguyên, nhận cũng không thèm nhận, quay đầu sang bên khác.
“…” Lưu Khinh Vũ bị hành động của Nam Cung Nguyên Nguyên khiến cho sững sờ, nhất thời đôi tay đang cầm món quà không biết phải làm sao. Mặc Sở Minh bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Nguyên Nguyên tùy ý, vươn tay thay cô bé cầm lấy món quà kia.
“Tôi thay Nguyên Nguyên nhận.” Không nhìn mặt tông thì cũng phải nhìn mặt phật. Lưu gia cũng là gia tộc lớn, hiện tại thế cục thủ đô chưa định, tốt nhất không nên làm quá mức. Nam Cung Nguyên Nguyên vô tâm vô tư không thèm suy nghĩ tới vấn đề này, thế nhưng Mặc Sở Minh thân là mưu sĩ của Nam Cung gia, sao có thể bỏ mặc.
“Được.” Người ta cho mình mặt mũi, cho mình nấc thang để đi xuống, Lưu Khinh Vũ đối với Mặc Sở Minh tươi cười biết ơn “Anh là Mặc tiên sinh đúng không?”
“Phải, tôi là Mặc Sở Minh, hân hạnh được gặp Lưu tiểu thư.” Vươn tay bắt tay đối với Lưu Khinh Vũ, Mặc Sở Minh giới thiệu bản thân, sau đó quay sang chỉ Mục Hoằng bên cạnh “Anh ta là Mục Hoằng, chắc là Lưu tiểu thư đã từng nghe qua.”
“Danh tiếng của Mục tiên sinh đương nhiên tôi đã nghe qua.”
“Được người đẹp biết tới tên, vô cùng hân hạnh.” Mục Hoằng cười cười, cũng chào hỏi ngược lại đối với Lưu Khinh Vũ. Ngoài mặt thân thiện nhưng trong giọng điệu, hắn đã thu lại vài phần phóng khoáng thường ngày, càng nhiều thêm chút xa lạ. Hắn không thích có người đánh chủ ý lên trên người Nam Cung đại thiếu!
“Còn đây là… Nam Cung đại thiếu gia, Nam Cung Lãnh Dạ?” Cuối cùng cũng có cơ hội để tiếp cận Nam Cung Lãnh Dạ, Lưu Khinh Vũ lộ ra một nụ cười mà cô tự cho rằng rất ngọt ngào và e thẹn, đối với anh xấu hổ thấp giọng hỏi.
“Lưu tiểu thư.”
Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhạt gật đầu, ngay cả mắt cũng chỉ nâng lên một chút rồi lại cụp xuống, tiếp tục chăm chú nhìn chằm chằm vào nước trà trong cốc. Thái độ như vậy, quả thực chẳng khác nào gió tuyết mùa đông thổi qua. Nụ cười trên khuôn mặt của Lưu Khinh Vũ cứng đờ như hóa tượng, da mặt lúc trắng lúc xanh, biến hóa vô cùng đa dạng.
Biểu hiện của anh như vậy, so với Nam Cung Nguyên Nguyên tùy ý ghét bỏ, so với Nam Cung Lãnh Dịch lạnh nhạt xa cách còn có tính sát thương hơn. Lạnh lùng như vậy, chẳng khác nào không đem sự hiện diện của Lưu Khinh Vũ cô để vào trong mắt.
“A, Khinh Vũ, con đừng để tâm, thằng nhóc này tính tình là như vậy đấy.” Bầu không khí bị đóng băng trong vòng một nốt nhạc, Âu Dương Trúc nhìn màu da mặt của Lưu Khinh Vũ liên tục biến đổi, có chút khó xử lên tiếng giảng hòa “Lãnh Dạ, con… sao lại…”
Bà muốn nhắc nhở con trai lớn một chút, dù sao người ta cũng là con gái, phải cho người ta một chút mặt mũi chứ. Thế nhưng, thời điểm quay sang, Âu Dương Trúc lại chẳng biết nên nói gì. Tính cách của Nam Cung Lãnh Dạ không phải bà không rõ, thái độ này tuyệt đối là bình thường. Nếu như anh tươi cười niềm nở với Lưu Khinh Vũ, vậy mới là có vấn đề đấy!
“Hôm nay, chúc mừng anh trở về thủ đô, em có món quà…” Lưu Khinh Vũ nhịn xuống ấm ức trong lòng, cô quả thực chưa bao giờ mất mặt như vậy. Môi hơi nhếch lên cố gượng cười, từ trong lòng lấy ra một món qua đưa tới trước mặt của Nam Cung Lãnh Dạ.
“Lưu tiểu thư vẫn nên cầm quà về đi. Tôi có tính khiết phích, không thích nhận quà của người khác.” Nam Cung Lãnh Dạ không nhìn Lưu Khinh Vũ dù chỉ một cái, uống nốt một ngụm cuối cùng trong cốc trà, thản nhiên đứng dậy, quay đầu nói với Nam Cung Nguyên Nguyên “Nhóc con, không phải nói muốn nhìn thấy dị năng của anh sao? Đi, lên phòng, anh cho nhóc xem.”
“Thực sự?” Nam Cung Nguyên Nguyên vốn đang cực kỳ khó chịu bởi Lưu Khinh Vũ cứ bám dính lấy anh hai nhà mình, nghe thấy anh nói như vậy, vui mừng nhảy cẫng khỏi ghế “Anh hai, anh nói thật đấy chứ, không được gạt em đâu đấy.”
“Có bao giờ anh nói mà chưa làm chưa?” Khinh bỉ nhìn cô nhóc đang túm lấy cánh tay của mình, Nam Cung Lãnh Dạ vươn tay túm lấy cổ áo của Nam Cung Nguyên Nguyên, ném qua Nam Cung Lãnh Dịch ở bên cạnh “Tiểu Dịch, ôm lấy nhóc, anh không muốn nó cứ đánh đu trên người anh.” Nói rồi xoay người đi trước.
Trước khi lên gác còn quăng lại một câu: “Ông nội, cha, mẹ, chú, cô, thím, con lên nhà nghỉ ngơi trước, hôm nay chạy một đường về, mệt mỏi quá rồi.”
“Ê, Dạ, chờ tớ với.” Mặc Sở Minh thấy vậy cũng đứng dậy đuổi theo.
“Đợi với nào.” Mục Hoằng cũng cầm lấy áo khoắc đang vắt ở sau ghế, nhanh chóng theo kịp bước chân của Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh.
Nam Cung Lãnh Dịch đứng hiu hiu trong gió nhìn bóng lưng cao lớn của anh trai, ấm ức: Anh, bộ nhìn em giống như muốn bị Nguyên Nguyên đánh đu trên người lắm sao? Sao anh có thể quăng con bé cho em như vậy?
Nam Cung Nguyên Nguyên: Này! Các anh có phải anh trai của em không hả? o(╥ω╥`)o
Danh sách chương