“Tiểu Ninh, làm sao vậy?” Xe đi trên đường hơi nghiêng lắc, Nam Cung Lãnh Dạ nhạy bén phát hiện ra tâm trạng của Cố Diệp Ninh đang ngồi bên cạnh dường như dao động kịch liệt, anh liền ôn nhu ân cần quay sang hỏi.
“Không có gì.” Cố Diệp Ninh sắc mặt tối sầm lại, nhíu chặt mày, lắc đầu. Tuy rằng cô đáp thì như vậy, thế nhưng ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của cô vô cùng không tốt.
“Chẳng lẽ lại có nguy hiểm gì sao?”
Mặc Sở Minh ngồi tại ghế phó lái quay đầu lại nhìn Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ, hỏi. Không thể trách y nghĩ như vậy, bởi vì mỗi lần có nguy hiểm sắp tiếp cận thì Cố Diệp Ninh đều là người phát hiện ra trước tiên, thậm chí năng lực so với Chu Nhi là dị năng giả hệ tinh thần còn nhạy bén hơn.
“Hả? Tại sao vậy?” Diệp Thiên đang lái xe nghiêng đầu khó hiểu nhìn Mặc Sở Minh, không rõ vì sao y lại hỏi như vậy.
“Tiểu Ninh rất giỏi trong việc cảm ứng nguy hiểm.” Mục Hoằng ngồi ở hàng ghế cuối xe đang tra dầu vào khẩu súng, ha ha cười giải thích “Rất nhiều lần nhờ em ấy mà đội ngũ của chúng tôi đã thoát được tai họa đấy.”
“Thật sự?” Giật mình đưa mắt nhìn Cố Diệp Ninh, có vẻ không tin tưởng lắm.
Từ khi bắt đầu xuất phát từ tới giờ cũng đã qua vài ngày, bọn họ chạy liên tục không ngừng nghỉ, cho nên cũng đã cách rất xa căn cứ thành phố C. Diệp Thiên sau khi tham gia vào đội ngũ thì hầu như một đường bọn họ đi đều khá là an ổn thoải mái. Ngoại trừ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện vài đàn tang thi cấp thấp nhưng số lượng cũng không quá nhiều ra thì có thể nói là không có một chút nguy hiểm nào. Đối với mấy đàn tang thi cấp thấp này, không cần bọn họ trực tiếp ra tay, tông xe qua là được. Cho nên Diệp Thiên vẫn chưa được biết tới khả năng cảm nhận nguy hiểm nhạy bén của Cố Diệp Ninh.
Mọi người cũng không ai thắc mắc hay khó hiểu vì sao những kẻ địch nguy hiểm như tang thi biến dị cao cấp, thực vật biến dị, động vật biến dị lại không xuất hiện trên đường. Cố Diệp Ninh đã nói rõ ràng, hiện tại tuy rằng động vật và thực vật biến dị đã xuất hiện, nhưng số lượng cực kỳ thưa thớt, phải qua một đoạn thời gian nữa chúng mới thực sự chân chính lộ diện trên diện rộng.
Còn về tang thi biến dị cao cấp… tuy nói rằng tốc độ của tang thi phát triển rất nhanh, thế nhưng để tang thi có biến dị thăng cấp thì cũng là quá trình không đơn giản. Tài nguyên để tăng cấp của chúng chính là máu thịt của người, đặc biệt là máu thịt của dị năng giả. Sau khi tang thi có được tài nguyên, chúng cần thời gian để hấp thu tài nguyên, đồng hóa tài nguyên,…
Người bình thường và dị năng giả cấp thấp thì không nói, nhưng tại thời điểm hiện tại, muốn bắt được một dị năng giả có thực lực tương đối để ăn thịt, đối với tang thi mà nói cũng chẳng dễ dàng gì. Nói tóm lại, lượng tang thi cấp 1 còn có thể xem như là kha khá, tuy nhiên từ tang thi cấp 2 trở lên thì có số lượng rất ít.
Nói thật là Cố Diệp Ninh có đôi lúc cũng không hiểu được đội ngũ của mình rốt cuộc được ngôi sao nào ‘ưu ái’ chiếu mệnh. Bạn nói xem, người ta chạy một đường dài, tang thi cấp cao nhất giỏi lắm là tang thi cấp 2; mà đội ngũ của cô, trong vòng một tháng, không chỉ tang thi cấp 2 mà kể cả tang thi cấp 3, yêu thụ cấp 4 cũng gặp hết rồi. Hơn nữa, một lần gặp liền gặp cả đống chứ không phải chỉ một con.
Này… thực sự là quá quá xui xẻo!
May mà thực lực mọi người trong đội ngũ đồng đều lại rất mạnh, chứ phải mà vào đội ngũ khác, có khi đã bị diệt ngay từ lúc chưa tới căn cứ thành phố C rồi ấy chứ, chứ đừng mơ mộng gì là đi tới thủ đô.
“Có phải chúng ta sắp đi qua một trấn nhỏ không? Đi tới đó, cần cẩn thận.” Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng Cố Diệp Ninh cũng đối với mọi người nói ra cảnh báo.
“Quả thực có nguy hiểm sao?” Mặc Sở Minh sửng sốt, y đoán bừa vậy mà cũng trúng?!
“Tôi không chắc lắm, cẩn thận vẫn hơn.” Cô lắc nhẹ đầu.
Ở trong kiếp trước, thời điểm đi qua khu vực đó, cô đã bị đồng đội trong đội ngũ hãm hại, mà tiểu Nha cũng chết tại nơi đó. Hiện tại cô không rõ con tang thi cấp 4 hệ hỏa chết tiệt có còn ở đó hay không?! Nếu nó vẫn ở đó, năng lực của nó vẫn như đời kiếp trước hay là đã mạnh hơn rồi?! Tóm lại, cô không dám chắc bất cứ điều gì. Tất cả đều là bởi vì cô dựa vào những gì tại kiếp trước đã xảy ra để suy đoán mà thôi.
“Tiểu Ninh đã nói thế thì cứ cẩn thận đi.” Nam Cung Lãnh Dạ đối với Mặc Sở Minh gật đầu ra hiệu, dù sao có phòng bị trước vẫn còn hơn không. Nếu thật sự linh cảm của cô chính xác, bọn họ sẽ không bị luống cuống tay chân.
“Ừm, để tôi thông báo cho xe trước.” Mục Hoằng lôi ra một bộ đàm, sau đó truyền âm với xe ô tô đi phía trước xe của bọn họ.
Chẳng biết Cố Tĩnh Huyên làm thế nào mà có được bộ đàm này. Anh ta để tại trên hai xe, như vậy liên lạc truyền tin rất thuận tiện, không cần mỗi lần muốn nói gì lại phải dừng xe ven đường. Xe của Cố Tĩnh Huyên vì có Chu Nhi bên trong cho nên đi đằng trước dò đường. Mà năng lực của Cố Tĩnh Huyên, Minh Tu, Chu Tề Sa đều là tấn công tầm xa, nếu như có gặp vật cản ở trước thì bọn họ cũng dễ dàng xử lý được. Mà trên xe của Nam Cung Lãnh Dạ đi sau, hầu như người ngồi ở trên toàn là những người có khả năng tấn công tầm rộng, liên tục cùng khả năng bảo vệ kiên cố, cho nên nhận nhiệm vụ ngăn ngừa tàn sát tang thi đuổi theo.
“Tiểu Nha…” Nhìn Mục Hoằng đang truyền thông tin cho xe của Cố Tĩnh Huyên đằng trước, Cố Diệp Ninh khẽ cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt màu bạc lạnh lẽo như băng. Cô vươn tay, vuốt ve bộ lông trắng mềm mại như nhung của tiểu Nha đang gối đầu trên đùi mình, thấp giọng thì thào.
Nếu con tang thi hệ hỏa cấp 4 kia vẫn thật sự có ở đấy, tao với mày nhất định phải giết chết nó!
Kiếp trước cô vô năng, thực lực kém, không đấu được nó. Thế nhưng kiếp này, nó muốn đấu, cô nhất định sẽ cho nó biết hai chữ ‘thê thảm’ là gì!
Tiểu Nha, nhất định… phải báo thù cho kiếp trước của mày!
.
.
.
Hai chiếc xe đi không bao lâu liền tới gần khu vực thị trấn nhỏ. Mọi người còn đang cẩn trọng đề phòng chú ý bốn phía xem có nguy hiểm hay không thì đã thấy vài chiếc xe điên cuồng lao về hướng bọn họ. Mặc Sở Minh cùng Diệp Thiên ngồi ở hàng ghế đầu có thể thấy rõ ràng được sắc mặt của những người đang trên những chiếc xe đối diện kia. Những người đó ai ai cũng vô cùng kinh hãi, dường như đang sợ hãi và bị thứ gì đó đuổi theo sau. Thậm chí có không ít người đã gào khóc tuyệt vọng, tiếng khóc lan ra cả bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Mặc Sở Minh và Diệp Thiên nhíu mày quay sang nghi hoặc nhìn nhau.
“Mọi người, Tiểu Chu Nhi nói phía trước có tang thi cao cấp! Số lượng khá là nhiều!” Đúng lúc này, từ bộ đàm truyền tới tiếng cảnh báo của Cố Tĩnh Huyên. Tất cả mọi người trên xe nghe được, lập tức quay sang nhìn Cố Diệp Ninh với ánh mắt thán phục.
“Em giỏi, tiểu Ninh! Lần này lại đoán đúng nữa rồi!” Mục Hoằng dù đã chứng kiến rất nhiều lần cô cảnh báo nguy hiểm chính xác, thế nhưng lần nào cũng vẫn cảm thấy thực khó tin. Nếu không phải biết rõ Cố Diệp Ninh là song hệ dị năng băng phong thì hắn còn tưởng cô có dị năng hệ tinh thần nữa kia.
“Chú ý chuẩn bị chiến đấu.” Nam Cung Lãnh Dạ điềm nhiên nói. Bọn họ muốn tới thủ đô, nhất định phải băng qua được khu vực này. Cho dù có tang thi cao cấp xuất hiện đi chăng nữa thì vẫn phải đương đầu, kiểu gì cũng phải chiến một phen.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn những người còn lại trong đội ngũ, thấy ngay sau khi Nam Cung Lãnh Dạ nói xong thì tất cả đều đã vào tư thế chuẩn bị chiến đấu sẵn sàng. Ngoài ra Diệp Thiên còn phát hiện ra những thành viên trong đội ngũ này thường sử dụng vũ khí trước tiên, sau đó tiêu diệt được kha khá tang thi rồi mới bắt đầu dùng tới dị năng.
Diệp Thiên làm chức đội trưởng trong quân đội đã một thời gian, quan sát một thời gian, anh ta hiểu được vì sao Vũ trung tướng lại tin tưởng để cho mình gia nhập vào đội ngũ này.
Không chỉ thực lực mạnh còn biết bảo toàn sức mạnh, hành động nhanh nhẹn, bề ngoài rất tùy ý nhưng thật ra mỗi thành viên đều có sự ăn ý và kỉ luật nhất định. Tất cả đều ngầm thống nhất với nhau, lấy Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ làm hai người đứng đầu. À, hiện tại chắc thêm một người nữa là Cố Tĩnh Huyên.
Đây là một đội ngũ hoàn hảo, đoàn kết, thực lực trung bình của mỗi đội viên đồng đều tới hiếm có. Với khả năng của bọn họ, an toàn tới được thủ đô cũng không phải là quá khó khăn.
KÉT!!!
“Này, mau chạy đi, đằng sau có tang thi, một đàn tang thi!!!” Một số người ở trên những chiếc xe đang điên cuồng lao về phía đội ngũ bọn họ thấy bọn họ liền gào lên ầm ĩ nhắc nhở.
“Chết tiệt! Mặc kệ bọn họ! Muốn chết thì để bọn họ chết đi! Tang thi sắp lao tới tận mông rồi kia kìa!!!” Có người trên xe bên kia thấy bên phía đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ không ai thèm để tâm tới lời cảnh báo, tức giận quát người lái xe.
Những người lái xe bên đoàn xe kia chần chừ một chút, thấy quả thực đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ căn bản không sợ chết, cắn răng phóng xe vượt qua. Mạt thế nguy hiểm, người với người chả khác gì bèo nước gặp nhau, ai quản người khác sống chết ra sao chứ! Nói cho cùng, con người cũng là loại động vật ích kỉ. Một khi đã dính tới lợi ích của bản thân, bọn họ đâu thèm để tâm tới cái gì khác nữa, những việc tàn khốc nhất cũng có thể làm ra.
“Tốt lắm, tang thi tự tìm tới tận cửa, đỡ mất công phải đi tìm.” Nhóm Nam Cung Lãnh Dạ đối với sự tuyệt tình của những người kia cũng chẳng thèm để tâm. Mục Hoằng cười lạnh một tiếng.
“Anh!” Cố Diệp Ninh vươn tay cầm bộ đàm, đối với Cố Tĩnh Huyên ở xe bên kia nói “Tang thi nhiều như vậy, không thể đâm xe xuyên qua, chúng ta bắt buộc phải ra tay. Hiện tại anh bảo Tề Sa dừng xe lại, em sẽ tìm cách để tạm thời ngăn tang thi lại, tranh thủ kéo dài chút thời gian chuẩn bị cho chúng ta.”
“Anh biết rồi.” Thanh âm du dương ôn hòa của Cố Tĩnh Huyên truyền tới.
Xe của Cố Tĩnh Huyên đi ở phía trước, đương nhiên đã nhìn thấy đàn tang thi đang lao tới phía này. Đàn tang thi rất đông, chắc cũng phải mấy chục con. Đại đa số là tang thi cấp thấp, nhưng cũng có thể phát hiện ra không ít tang thi cấp cao xen lẫn đứng phía sau. Động tác của Cố Tĩnh Huyên rất nhanh, gần như ngay lập tức, Cố Tĩnh Huyên ra lệnh một tiếng, Chu Tề Sa đang lái xe quành tay lái, chiếc xe rít một tiếng rồi phanh gấp dừng ở một bên.
KÉT!!!
Diệp Thiên quan sát thấy xe của Cố Tĩnh Huyên đã dừng lại, kết hợp với đoạn đối thoại vừa rồi, anh ta tinh nhạy phán đoán, cũng đánh tay lái dừng xe lại tho.
Cố Diệp Ninh thấy xe dừng, vươn tay ra hiệu cho Mặc Sở Minh. Mặc Sở Minh gật nhẹ đầu, ấn vào cái nút cạnh vô lăng, mở ra phần cửa thông gió ở nóc xe. Cố Diệp Ninh đứng dậy, từ cửa thông gió, nửa người xuất hiện bên ngoài xe, vung tay một cái, lập tức ở trước hai chiếc xe của đội ngũ bọn họ, một bức tường băng thật lớn xuất hiện.
“Tường băng!” Cố Diệp Ninh ra tay dùng chiêu thức một cái, thực lực trâu bò tới độ khiến người người ghen tị căm phẫn, thế nhưng nét mặt của cô lại bình thản lạnh nhạt vô cùng.
Tường băng trong suốt thi thoảng ánh lên những đợt ánh sáng màu băng lam, dưới ánh mặt trời phát ra những tia hàn khí lạnh lẽo mờ nhạt màu trắng. Diệp Thiên trợn tròn mắt nhìn bức tường cao sừng sững 6 - 7 mét, dày cả chục centimet đang chặn lại cả một đội quân tang thi kia, hít một ngụm khí lạnh.
Thực - quá - trâu - bò!!!
“…” Diệp Thiên không khỏi âm thầm tặc lưỡi… quả nhiên có phong phạm cao thủ ~
Nam Cung Lãnh Dạ từ hai bên hông lôi ra hai khẩu súng màu bạc, kiểm tra đạn một lần. Sau khi chắc chắn rằng số đạn đủ dùng để chiến đấu, anh cầm lên bộ đàm, đối với những người bên xe của Cố Tĩnh Huyên lẫn người đang ngồi trên xe của mình phụ trách, nói.
“Xuống xe thôi. Tang thi số lượng khá nhiều, cho nên chút nữa mọi người cố gắng 2 người một tổ ra tay chiến đầu, tiện thể để đề phòng giúp đỡ cho nhau.” Tang thi cấp cao đã có một chút trí năng, tốc độ nhanh lại biết đánh lén, không thể không cẩn thận.
“Được.” Những người khác ứng thanh.
Mọi người nhanh chóng xuống xe, kể cả tiểu Nha. Những người khác nhìn thấy tiểu Nha, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sáng. Ai da, tiểu Nha lần này cũng chiến đấu, thật tò mò không biết nó có dị năng là gì?!
Trong khi mọi người đang mang theo tâm tình tò mò đối với dị năng của tiểu Nha thì ở một bên, Diệp Thiên đang âm thầm vô cùng hưng phấn. Diệp Thiên đối với lần chiến đấu này trong lòng tràn ngập chờ mong. Tuy rằng tang thi rất nhiều, nguy hiểm cũng cao, nhưng cứ nghĩ tới đây là lần đầu tiên được chiến đấu cũng mọi người, anh ta không khỏi sinh ra một tia kích động.
Tường băng của Cố Diệp Ninh không khỏi là thực lực của dị năng giả cấp 4, bức tường kéo dài ngăn chặn, khiến cho lũ tang thi không ngừng gào thét va đập nhưng vẫn không vượt qua được. Chỉ tới khi tang thi cấp cao không còn nhẫn nại nữa, chúng rít gào một tiếng thật dài, đẩy ra lũ tang thi cấp thấp đứng chắn phía trước, sau đó sử dụng dị năng liên tục tàn phá, trên vách tường băng mới bắt đầu hiện lên những vết nứt. Thế nhưng, từng đó thời gian kéo dài đã quá đủ để những người khác trong đội ngũ chuẩn bị.
“Tường băng sắp bị phá, mọi người chuẩn bị chiến đấu!” Tiếng hô cảnh báo của Mục Hoằng vừa kết thúc, tiếng ầm ầm vang lên, tường băng bị dị năng của đám tang thi cao cấp phá vỡ thành từng tảng, vụn băng mang theo hàn khí lan ra khắp trong không khí.
Tang thi phá được tường băng, vui thích rít gào, chúng nhao ra như một bầy ong vỡ tổ, hướng về phía ‘thức ăn’ trước mắt lao tới. Đối với tang thi, người bình thường đã rất có sức hút, thế nhưng máu thịt của dị năng giả, đặc biệt là những dị năng giả cấp cao thì càng khiến cho chúng nó phát cuồng hơn. Không thể không nói, đám người Cố Diệp Ninh tại trong mắt bọn tang thi lúc này đã trở thành ‘những miếng thịt’ tươi ngon nhất.
Nhưng… ‘những miếng thịt’ tươi ngon cũng không hề hiền lành. Muốn ăn được ‘những miếng thịt’ tươi ngon này, cũng phải cần xem xem chúng nó có bản lĩnh hay không!
Đoàng… đoàng… đoàng…
Mở màn đầu tiên chính là hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh. Mục Hoằng dùng một khẩu súng máy có trọng lượng rất lớn, thế nhưng khi khẩu súng máy kia được hắn cầm lên, khiến cho người ta có cảm giác nó chẳng nặng bao nhiêu. Một rải đạn kéo dài trên mặt đất được hắn điên cuồng tạc phá, bắn về đám tang thi đang nhào tới kia. Mặc Sở Minh thì dùng súng bắn tỉa, y nửa người tựa ở trên mui xe, chuẩn xác bắn vào từng đầu tang thi một.
Lớp tang thi đi đầu bị hai người này bắn hạ không ít. Cũng có một vài con tang thi tránh thoát được, thế nhưng khi chúng nhao lên, cách nơi đội ngũ bọn đứng khoảng gần chục mét thì lập tức bị Hạ Kỳ Phong, Chu Tề Sa cùng Minh Tu dùng dao và gậy sắt đánh chết. Diệp Thiên thấy như vậy, cũng lôi khẩu súng lục tùy thân ra giúp đỡ những con tang thi muốn đánh lén. Chỉ có Cố Tĩnh Huyên, Cố Diệp Ninh, Chu Nhi, tiểu Nha và Nam Cung Lãnh Dạ là vẫn đứng yên chưa ra tay.
“Tang thi cấp thấp cũng chết kha khá rồi, tang thi cấp cao sẽ rất nhanh lao lên.” Nam Cung Lãnh Dạ lên nòng một tiếng, hạ mi mắt, thấp giọng nói với Cố Tĩnh Huyên và Cố Diệp Ninh.
“Mọi người chú ý một chút, em cảm nhận thấy có sự tồn tại bất thường. Thế nhưng vì lý do nào đó, em nhìn ra được thực lực của đối phương.” Chu Nhi ngay từ lúc xuống xe đã dùng tinh thần lực cảm nhận bốn phía. Hiện tại cảm giác được có bất thường, cô bé lập tức nghiêng đầu đối với ba người cảnh báo.
“Là tang thi cấp 4!” Nghe tới đây, trong mắt Cố Diệp Ninh lóe lên một tia sắc lạnh. Cô vươn tay, theo bản năng vuốt ve bộ lông của tiểu Nha đang đứng bên cạnh.
Quả nhiên là nó! Nó vẫn tồn tại… giống như kiếp trước!
“Grừ!” Giống như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân không tốt, tiểu Nha gầm một tiếng an ủi. Nhìn thấy đôi mắt vàng kim xinh đẹp như bảo thạch của nó, tâm trạng của Cố Diệp Ninh có chút buông lỏng. Phải rồi, hiện tại dù là cô hay tiểu Nha cũng không phải phế vật mặc con tang thi kia dày xéo như kiếp trước nữa rồi!
“Tiểu Nha, lát nữa tận lực giết chóc đi nhé.” Chọc chọc vào tai xù lông của tiểu Nha, Cố Diệp Ninh mỉm cười, trong nụ cười không khỏi lây dính một chút tàn khốc huyết tinh.
“Tiểu Ninh, cô khẳng định có tang thi cấp 4 sao?” Nam Cung Lãnh Dạ nghe thấy giọng cô chắc chắn như vậy, có chút hơi bất ngờ. Tuy mở miệng hỏi như thế, nhưng trong lòng anh cũng đã có đáp án xác định. Có thể nói, đối với lời của Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ hiện tại gần như là tín nhiệm tuyệt đối.
“Ừm, lát nữa nếu con tang thi đó xuất hiện, tôi muốn tự mình chiến đấu với nó.” Ý muốn Nam Cung Lãnh Dạ hay bất cứ người nào khác cũng đừng nhúng tay vào.
“Ninh nhi, rất nguy hiểm!” Cố Tĩnh Huyên không đồng ý lắm. Tuy Cố Diệp Ninh hiện tại là dị năng giả cấp 4, thế nhưng thực lực của tang thi cấp 4 cũng không phải nói chơi. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, một mình đối mặt với tang thi cấp 4 rõ ràng không phải là một ý kiến hay.
“Để tiểu Nha cùng em chiến đấu là được rồi.” Cũng biết Cố Tĩnh Huyên lo lắng cho mình, cô không tức giận cũng không phản bác, khéo léo lấy cớ để thuyết phục anh ta “Em cũng muốn thử sức với thực lực của mới của mình một chút. Nếu thật sự không chịu được áp lực của tang thi cấp 4, khi ấy anh và Lãnh Dạ ra tay trợ giúp cũng không muộn mà.”
“Đúng thế, nếu cô gặp nguy hiểm, tôi nhất định ra tay…” Nam Cung Lãnh Dạ nghe thấy cô không quên đề cập tới mình, trong lòng vui vẻ vô cùng, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Quả nhiên… dạo gần đây Cố Diệp Ninh đã dần bắt đầu tin tưởng ỷ lại vào anh rồi!
“Hừ!” Cố Tĩnh Huyên nghe thấy cô gộp thêm Nam Cung Lãnh Dạ thì nụ cười ôn hòa trên mặt lập tức biến mất, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cái tên đáng ghét! Vui cái gì chứ? Không phải Ninh nhi chỉ là tiện mồm thêm tên của anh vào thôi sao? Anh so được với Cố Tĩnh Huyên tôi chắc!!!
Cố Tĩnh Huyên cảm thấy cái người tên Nam Cung Lãnh Dạ này quả thực… càng nhìn càng thấy ngứa mắt! Không chỉ có ý tứ không trong sáng với Ninh nhi, còn mua chuộc con sói trắng tiểu Nha kia, tìm cách ‘chia cắt’ không cho anh ta cùng em gái ngồi chung một xe. Đúng rồi, lại còn không biết lừa gạt thế nào, có thể khiến cho em gái bảo bối của anh ta đồng ý đeo chung vòng đôi nữa chứ!!!
Tóm lại, Cố Tĩnh Huyên từng bước từng bước xếp Nam Cung Lãnh Dạ vào danh sách đen của mình!
“Anh ~” Cố Diệp Ninh thấy Cố Tĩnh Huyên mãi không trả lời, vươn tay kéo kéo tay anh ta.
“Thôi được rồi… em phải cẩn thận một chút, chú ý đừng để bị thương.” Hậm hực một chút, thế nhưng cuối cùng Cố Tĩnh Huyên vẫn thỏa hiệp. Anh ta vươn tay, xoa xoa mái tóc của cô, thấp giọng nhắc nhở.
Cố Diệp Ninh làm nũng, Cố Tĩnh Huyên làm sao có thể từ chối nổi. Aiz ~ ai bảo anh ta cưng Cố Diệp Ninh như vậy cơ chứ?! Em gái muốn đánh, anh ta đành phải nhường, ngoan ngoãn lui về sau làm hậu phương vững chắc cho em gái.
Mà thời điểm này, tang thi cấp cao cũng bắt đầu xông tới. Tang thi triển khai rất nhiều dị năng, những màu sắc đặc trưng không ngừng phóng tới tấn công bọn họ, tiếng rít gào vang bên tai khiến cho người ta đinh tai nhức óc. Những người khác trong đội ngũ biết lực sát thương của vũ khí lạnh cùng súng đối với tang thi cao cấp gần như là bằng 0, vì vậy cũng đã bắt đầu cất đi những vũ khí tùy thân, trực tiếp sử dụng dị năng.
Mục Hoằng đeo bao tay vào, hét một tiếng, bắt đầu dùng dị năng. Những đường cơ bắp nổi lên cuồn cuộn mang theo sức mạnh thật lớn đánh xuống, một lần lại một lần đem cơ thể của những tang thi xung quanh đập nát. Máu tươi cùng dịch vàng hôi thối văng lung tung trên không trung, cảnh tượng rất đáng sợ nhưng lại kích thích sự hung bạo trong huyết quản của hắn.
Chu Tề Sa vươn hai cánh tay ra, lửa dọc theo da thịt trắng nõn căng mịn mà xuất hiện, hóa thành hai lưỡi dao đỏ rực diễm lệ. Mỗi một lần vung tay, bất cứ tang thi nào ở trong phạm vi hai lưỡi dao lửa khổng lồ kia đều sẽ bị Chu Tề Sa thiêu chết. Cô ta đứng sát cạnh Mục Hoằng, kết hợp cùng với hắn, thuận lợi tiêu diệt không ít tang thi cấp cao.
Mà Minh Tu và Hạ Kỳ Phong từ trước đã luôn kết hợp với nhau, ăn ý không chê vào đâu được, hai đứa quay lưng vào nhau, bảo vệ phía sau của đồng đội. Minh Tu bên này một tay phóng ra chiêu Kim vũ, dùng những kim châm đâm cho tang thi thành con nhím; một tay khác sử dụng Kim hóa, hóa thành một lưỡi đao sắc bén, lia tới đâu đầu tang thi bị cắt tới đó. Hạ Kỳ Phong sử dụng dị năng hệ ám cố định thân thể của tang thi, sau đó phóng ra độc, dùng độc ăn mòn da thịt của tang thi cho tới khi chúng chỉ còn lại những bãi xương cốt nhây nhuốc trên mặt đất.
Diệp Thiên bị cảnh tượng chiến đấu kích động, cũng bắt đầu điều động dị năng. Anh ta không thay đạn nữa, sử dụng dị năng hệ kim để tạo ra đạn. Đạn do dị năng hệ kim tạo ra cứng gấp vài lần so với đạn thường, có thể xuyên được qua lớp da thịt cực kỳ cứng rắn của tang thi cao cấp. Đạn sau khi được bắn ra lại được Diệp Thiên sử dụng dị năng hệ trọng lực điều khiển, mỗi một viên đều mạnh mẽ xoay tròn xoáy trúng vào não của tang thi. Cho dù tang thi có cố gắng tránh thoát thế nào cũng vẫn bị viên đạn kia đuổi riết sát xao không thoát nổi.
“Cẩn thận!” Một tiếng quát khiến cho Diệp Thiên đang cực kỳ tập trung không khỏi giật mình. Chỉ thấy vút một tiếng, bên tai có một thứ gì đó man mát lành lạnh lướt qua, sau đó con tang thi đang định đánh lén bên trái Diệp Thiên liền bị quất một phát văng ra vài mét.
“A!” Diệp Thiên có chút ngây ngốc nhìn Mặc Sở Minh tay hiện lên roi nước tiến về phía mình.
“Chú ý một chút, may mà vừa rồi tôi ra tay kịp thời, không thì anh đã bị tang thi kia cào thương rồi.” Mặc Sở Minh nhíu mày nhắc nhở Diệp Thiên.
“Cảm ơn.” Gật gật đầu, Diệp Thiên đối với y nói. Anh ta không phải người tự cao tự đại, rất biết khiêm tốn nghe góp ý để rút kinh nghiệm. Diệp Thiên không thể không công nhận, tuy bản thân năng lực rất tốt nhưng chung quy vẫn hơi thiếu kinh nghiệm quần ẩu một chút.
“Tôi với anh một tổ chiến đấu.” Nhớ tới người này là được Vũ trung tướng nhờ vả bọn họ, Mặc Sở Minh quyết định chú ý chỉ dẫn anh ta một chút, tránh để anh ta bị thương trong lúc chiến đấu.
“Ừ.”
Diệp Thiên trong mắt hiện lên một tia cảm kích, gật đầu sau đó tiếp tục tập trung bắn tang thi, một mặt đưa lưng quay về hướng của Mặc Sở Minh. Mặc Sở Minh nhìn thấy hành động này, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Tin tưởng giao lưng của mình cho đối phương, dứt khoát như vậy, Diệp Thiên này xem chừng cũng là một đồng đội tốt có thể kết giao được.
Bên kia ba đôi Mặc Sở Minh - Diệp Thiên, Minh Tu - Hạ Kỳ Phong, Mục Hoằng - Chu Tề Sa kết hợp xem như ăn ý, thế nhưng không thể bằng được tổ hợp hung tàn ba dị năng giả cấp 4, một thú biến dị và một dị năng giả cấp 3 hệ tinh thần bên này.
Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!!!
“Thổ thứ.”
Cố Tĩnh Huyên hất ngón tay một cái, bốn phía mặt đất bởi vì tác động dị năng của Cố Tĩnh Huyên mà không ngừng xao động, đất đá mù mịt. Sau đó, những chiếc gai đất nhọn hoắt khổng lồ cứng rắn giống như bàn chông nhanh như chớp đồng loạt xuất hiện. Đàn tang thi không kịp phản ứng, toàn thân bị những chiếc gai đất kia đâm cho thủng lỗ chỗ lên người, máu văng khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Đó chưa phải là kết thúc, Cố Tĩnh Huyên khom tay lại, lập tức đất ầm ầm bay lên, dùng tốc độ mắt thường thấy được lơ lửng trong không trung. Sau đó đất đá kết dính lại, tạo hình thành một quả cầu khổng lồ, bao bọc lấy một đám tang thi, khóa chúng ở bên trong. Đất đá rất dày, kết dính vững chắc khiến cho tang thi ở trong không cách nào thoát ra được.
“Cầu gai.” Thanh âm nhẹ bẫng nhàn nhạt vang lên, trên bề mặt phẳng nhẵn của những quả cầu đất khổng lồ đang vây nhốt tang thi đột nhiên lõm xuống thành từng lỗ từng lỗ một. Ngay tức thì, những thanh âm gào rít rợn thảm khốc người âm u truyền ra ngoài.
Két… vài chục giây sau, trên những quả cầu đất xuất hiện một vết nứt dài, quả cầu đầu chia làm hai nửa rơi ra, để lộ ra cảnh tượng bên trong. Hóa ra những lỗ lõm xuống trên bề mặt bên ngoài quả cầu đã biến thành gai nhọn ở bề mặt bên trong. Chiêu Cầu gai này của Cố Tĩnh Huyên rõ ràng là một lấy ý tưởng từ một loại dụng cụ tra tấn thời trung cổ. Tang thi bên trong quả cầu bị những chiếc gai nhọn dày đặc này đâm cho máu thịt nát bét không ra hình người. Huyết dịch đỏ chảy dòng dòng tạo thành những vũng máu lớn, nhỏ tong tóc xuống mặt đất.
Nam Cung Lãnh Dạ liếc mắt một cái nhìn cảnh tượng kinh khủng máu me này, không khỏi hơi nhíu mày. Cố Tĩnh Huyên từ đầu tới cuối nét mặt thong dong ôn nhu hiền lành, thế nhưng ra chiêu nào thì chiêu đó cũng đậm một mảnh huyết tinh tàn khốc. Quả nhiên… người này là một kẻ không nên trêu chọc đắc tội vào.
Vút!!!
Cảm nhận được có thứ gì sắp sửa lao tới phía mình, Nam Cung Lãnh Dạ nhanh như chớp, dùng phản xạ kinh người né tránh. Anh khuỵu một gối xuống, đôi mắt màu café ánh lên tia sáng sắc lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong thâm trầm, nhìn về con tang thi cao cấp mới đánh lén mình bằng dị năng hệ phong kia.
Hừ! Muốn đánh lén anh sao? “Võng lôi!” Nam Cung Lãnh Dạ lật bàn tay, lập tức trong không trung những đạo tia sét màu tím xinh đẹp mang theo uy áp cường đại liền xuất hiện. Chúng đan xen vào nhau, tạo thành một lưới điện khổng lồ, đè xuống người con tang thi đánh lén kia cùng những tang thi cao cấp khác đứng xung quanh nó trong một phạm vi nhất định.
“Grào!!!”
Tiếng tang thi lần nữa lại thảm thiết vang lên, mùi thịt thối bị cháy khét cùng khói đen dày đặc trong không khí. Mặc dù Nam Cung Lãnh Dạ trong lòng âm thầm ‘nghĩ xấu’ về Cố Tĩnh Huyên, thế nhưng cảnh tượng anh tạo ra thì lại đáng sợ không chút kém cạnh so với bên của Cố Tĩnh Huyên.
“Tiểu Chu Nhi, có cảm nhận được con tang thi cấp 4 kia ở đâu không?” Cố Diệp Ninh lần này không ra tay trực tiếp mà chủ yếu là bảo vệ Chu Nhi. Thi thoảng cô mới vứt ra vài băng chùy trợ giúp nếu như có tang thi muốn tiếp cận Cố Tĩnh Huyên và Nam Cung Lãnh Dạ.
“Không có, nó dường như trốn mất rồi.” Chu Nhi lắc đầu, chán nản nói.
Cô bé ngay từ đầu đã không ngừng sử dụng dị năng để cảm nhận vị trí của con tang thi cấp 4 trong lời Cố Diệp Ninh nói. Thế nhưng trong một chốc ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên bộc phát uy áp của dị năng giả cấp 4 thì ngay lập tức khí tức mỏng manh kỳ dị mà trước đó cô bé cảm nhận được lập tức biến mất. Tựa như là… con tang thi cấp 4 kia thấy khả năng chiến thắng là rất thấp, độ nguy hiểm quá cao, cho nên liền bỏ trốn vậy.
“Cái gì?” Cau chặt mày, thanh âm của cô cao lên vài phần. Biến mất? Bỏ trốn? Con tang thi chết tiệt kia thế nhưng cứ như vậy trốn thoát được? Trong lòng của Cố Diệp Ninh có một cỗ lửa giận không tên bùng lên, thế nhưng cô hiểu, chuyện này không phải không có khả năng.
Năng lực suy nghĩ của tang thi cấp độ càng cao thì sẽ càng tăng lên. Tang thi cấp 1 đã biết sử dụng lợi thế tốc độ dị năng của mình để tấn công, tang thi cấp 2 thì biết liên kết lại với nhau để vây công con mồi, tang thi cấp 3 đã có thể biết lợi dụng khả năng khống chế tang thi cấp thấp hơn để tính kế con người. Vì vậy, tang thi cấp 4 đương nhiên có khả năng cảm nhận được nguy hiểm rồi trốn đi nếu như biết bản thân không đánh lại được.
Cảm giác hừng hực ra trận sau đó lại ra về tay không thật sự rất… đáng ghét!
“Tiểu Nha, lên, cắn chết đám tang thi đó cho tao!” Cố Diệp Ninh hận tới nghiến răng, chút nữa là có thể báo thù được, vậy mà lại bị vụt mất. Ánh mắt màu bạc lạnh như băng nhìn về hướng những con tang thi cao cấp đang vây quanh mình, tiểu Nha cùng Chu Nhi.
Bọn tang thi này không phải là thủ hạ của con tang thi cấp 4 hệ hỏa kia sao? Như vậy giết chết bọn tang thi này, sẽ khiến cho thế lực của con tang thi cấp 4 hệ hỏa kia bị giảm sút!
Tốt! Được lắm! Trong lòng của cô ra quyết định, nhất quyết phải giết sạch cho hả giận!
“Grừ!!!” Tiểu Nha nghe được chủ nhân ra lệnh, hưng phấn gầm một tiếng. Tiếng gầm của nó tràn ngập uy nghiêm khiến cho những người khác nghe được không khỏi ngừng lại động tác, liếc mắt về phía của tiểu Nha.
Toàn bộ bộ lông màu trắng như tơ của tiểu Nha không gió mà bay lên, mang theo vài phần cuồng dã ngạo mạn. Đôi mắt màu vàng kim tựa như bảo thạch từ từ bị một màu tím sẫm lan tràn xâm chiếm. Từ cơ thể của nó, những đợt khí gờn gợn xuất hiện, áp lực lập tức tỏa ra, đè ép không ít tang thi cấp thấp. Bốn chân của nó thon dài mạnh mẽ, tại gót, bốn ngọn lửa màu tím bùng lên. Màu tím trong trẻo thanh khiết cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng lại mang theo sự bí ẩn yêu mị mà nguy hiểm.
“Hệ hỏa biến dị?” Mục Hoằng và Chu Tề Sa đứng gần đó nhất giật mình kêu lên. Tiểu Nha bộc phát dị năng, hóa ra là dị năng hệ hỏa biến dị giống như Nam Cung Lãnh Dạ. Chẳng qua Nam Cung Lãnh Dạ sở hữu ngọn lửa màu trắng, còn tiểu Nha là lửa màu tím.
“Ngọn lửa này… không nóng.” Chu Tề Sa nghi hoặc nhíu mày. Cô ta là dị năng giả hệ lửa, cực kỳ nhạy cảm với nhiệt độ của lửa.
Không nói tới dị năng hệ hỏa biến dị sở hữu ngọn lửa trắng có nhiệt độ cực hạn thiêu trụi tất cả của Nam Cung Lãnh Dạ, chỉ cần là dị năng hệ hỏa bình thường đã rất nóng, dù đứng cách vài chục mét vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ. Vậy mà ngọn lửa màu tím của tiểu Nha lại hoàn toàn không phát ra một chút nhiệt nào. Hoặc là nên nói, nhiệt độ của ngọn lửa này là nhiệt độ ổn định ôn hòa nhất, khiến cho người ta không cảm nhận được nhiệt độ của nó.
Tuy nhiên, nhiệt độ thì ôn hòa, nhưng không có nghĩa ngọn lửa này ôn hòa. Tiểu Nha chậm rãi bước từng bước lên phía trước, mỗi một bước của nó, tiếng xèo… xèo… không ngừng phát ra. Cúi đầu nhìn, hoàn toàn có thể dễ dàng thấy được sau mỗi bước chân tiểu Nha giẫm xuống, mặt đất, đất cát, cây cỏ,… mọi thứ sẽ bị ngọn lửa màu tím kia ăn mòn tới mức hóa thành một thứ chất lỏng màu đen đặc sệt.
“Grào!!!” Tiểu Nha há mồm một cái, từ trong khoang miệng ngưng tụ ra một quả cầu lửa màu tím. Sau đó theo tiếng gầm của nó, ngọn lửa bắn ra thành một cột lửa, tốc độ không thua gì súng máy laze, lao thẳng về hướng đám tang thi. Cột lửa lia tới đâu, tang thi bị ăn mòn thành chất lỏng màu đen tới đó.
“Chủ nhân đã là biến thái rồi, thú nuôi cũng có cần phải không chịu kém cạnh như vậy không?” Mặc Sở Minh nhìn tang thi gào rú vì cơ thể đang tan chảy ra, không khỏi thoát mồ hôi lạnh. Tiểu Nha kia cứ như vậy một lần liền đột phá trở thành dị thú cấp 3.
Đây - thật - sự - đúng - là - không - để - cho - người - ta - sống - mà!!!
“Dị thú… lợi hại như vậy sao?” Diệp Thiên lắp bắp.
Cố Diệp Ninh trước khi rời căn cứ thành phố C đã nói qua cho Vũ trung tướng về vấn đề thực vật và động vật cũng sẽ biến dị và có dị năng, để ông có chuẩn bị và ứng phó. Diệp Thiên cũng có mặt ở đó và được nghe qua, thế nhưng tai nghe sao bằng mắt thấy. Tới tận hôm nay mới được chứng kiến tận mắt, Diệp Thiên cảm nhận sâu sắc… động vật và thực vật biến dị còn nguy hiểm hơn nhiều so với anh ta nghĩ trước đó.
Nhìn tiểu Nha không ngừng tấn công, phóng ra những cầu lửa màu tím, bật nhảy cắn chính xác vào cổ của tang thi, tốc độ và sức mạnh cũng đều được cường hóa khiến cho lang tính của nó càng thêm được bộc lộ rõ ràng, Diệp Thiên không khỏi hoảng hốt. May mà thực vật cùng động vật biến dị không dễ dàng, cho nên số lượng ít. Bằng không, nếu thực vật cùng động vật biến dị mà cũng nhiều như tang thi, như vậy, con người tranh đấu sao nổi?!
“Tiểu Nha thực suất.” Những người khác lại không nghĩ nhiều như Diệp Thiên, tất cả đang vô cùng kinh ngạc hoặc là hứng thú nhìn về phía tiểu Nha. Mắt của Hạ Kỳ Phong đã biến thành trái tim hồng phấn lấp lánh, cực kỳ ngưỡng mộ ngắm nghía ngọn lửa màu tím vây xung quanh thân thể của tiểu Nha.
“A, em cũng muốn có một dị thú!!!” Minh Tu hâm mộ không thôi, chép chép miệng, thấp giọng rầm rì. Có một con dị thú như tiểu Nha, quả thực là có thêm một trợ thủ đắc lực.
“Xem ra nuôi không phí cơm.” Cố Tĩnh Huyên tủm tỉm híp mắt cười, hài lòng gật đầu.
“…” Mà so với tất cả, Nam Cung Lãnh Dạ ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng cực kỳ tự hào. Tiểu Nha, quả nhiên là không tầm thường. Trước nó là lang vương một cõi rừng sâu nước độc, sau nó là dị thú sở hữu khả năng chiến đấu kinh người.
Quả nhiên, từ trước tới giờ, ánh mắt chọn lựa của anh chưa từng sai!
Mả trong khi tất cả đang để ý tới tiểu Nha một thân một mình đơn độc ‘săn giết’ tang thi, Cố Diệp Ninh lặng lẽ đưa mắt nhìn về một hướng xa xa vô định, đáy mắt tràn ngập thù hận.
Triệu Thiên Nam, Khúc Miêu Miêu, kể cả người đàn ông mà cô gọi là cha, người thiếu nữ cô từng cho là em gái của mình, tất cả bọn họ đều đã đối xử tệ bạc với cô. Thế nhưng, tất cả bọn họ gộp lại cũng không thể nào khiến cô căm hận bằng đám người Hoàng Trịnh Kha, Đỗ Tịch cùng hai anh em Dịch Dương và Dịch Thiến cùng con tang thi cấp 4 hệ hỏa kia.
Cố Diệp Ninh thậm chí vẫn còn cảm giác được toàn thân mình đang bị bao bọc bởi ngọn lửa với nhiệt độ nóng rực. Đó là cơn đau xâm nhập vào tủy cốt máu thịt, ăn sâu vào linh hồn, đau đớn tới tột cùng. Cho dù bản thân có kêu gào thế nào, đáp lại, cũng chỉ là sự thiêu đốt trong tuyệt vọng. Cho dù bản thân có cố gắng thế nào, cũng không thể cứu sống lại được tiểu Nha.
Cho nên, cô có thể mắt nhắm mắt mở không quan tâm với Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam, cắt đứt với gia tộc bên nội của cô, miễn là đời này họ không lại tiếp tục chọc tới cô thì cô cũng sẽ không tính toán với đám người họ. Chỉ duy nhất đám người Hoàng Trịnh Kha cùng con tang thi cấp 4 hệ hỏa kia, cô - tuyệt - đối - không - bỏ - qua - cho!!!
Nắm đấm xiết chặt lại, Cố Diệp Ninh trong lòng thầm thề, hiện tại để cho con tang thi kia chạy mất, thế nhưng nhất định sẽ có một ngày, đích thân cô sẽ tìm cách truy lùng được nó, sau nó bắt nó trả giá cho hành động của nó trong kiếp trước!
Cứ đợi đấy!
.
.
.
Diệp Thiên nhìn mọi người trong đội ngũ đang thu dọn sau khi chiến đấu, không khỏi kinh ngạc. Từng người chăm chú đào móc những viên tinh hạch bên trong đầu của những con tang thi cao cấp. Anh ta đối với người trong đội ngũ, quen biết nhất chính là Mặc Sở Minh, vì vậy liền đi tới, vỗ vỗ vai của y, mở miệng hỏi.
“Cái này… các người biết tới sự tồn tại của tinh hạch sao?”
“Có gì không đúng sao?” Mặc Sở Minh nghiêng đầu khó hiểu hỏi ngược lại “Chúng tôi vẫn luôn dùng tinh hạch hấp thụ để tăng thực lực mà, bằng không anh nghĩ sao thực lực mọi người trong đội ngũ lại đồng đều như vậy.” Sau đó nghi hoặc nhìn Diệp Thiên “Anh cũng là dùng tinh hạch để tăng thực lực sao? Khó trách thực lực của anh có thể nhanh chóng như vậy tăng lên cấp 3.”
Dù có tư chất, cũng khó có thể tăng thực lực hỏa tốc như vậy. Đương nhiên… dạng biến thái đặc biệt hiếm có như Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Tĩnh Huyên thì không tính tới!
Tiện thể nói luôn, Chu Tề Sa và Cố Tĩnh Huyên không hề dùng tới tinh hạch nhưng vẫn đột phá được cấp 3 và cấp 4, đó là bởi vì bị kích thích trong lúc chiến đấu sống còn, cũng xem như một loại kỳ ngộ hiếm có khó gặp. Tinh hạch là sau khi gặp đội ngũ của Cố Diệp Ninh, thấy những viên đá đẹp đẽ để trong túi của Cố Diệp Ninh, Cố Tĩnh Huyên hỏi chuyện mới biết được sự tồn tại của tinh hạch tang thi.
“Tinh hạch của tang thi, cái này… chính phủ đã phát hiện ra công dụng của nó một thời gian rồi, thế nhưng ngoại trừ thông báo ở trong căn cứ thủ đô cùng trong quân đội đang đóng tại các căn cứ khác ra thì không để lộ ra ngoài.” Diệp Thiên gãi gãi đầu, sắp xếp lại ngôn ngữ để giải thích.
Khoảng gần 1 tháng trước, ở thủ đô có một dị năng giả tình cờ phát hiện ra được trong đầu tang thi cao cấp có một viên đá cực kỳ xinh đẹp. Bởi vì dị năng giả này không biết nó có công dụng gì nên đã cầm về, muốn sử dụng nó để đổi chác một ít vật tư. Tình cờ, viên đá lấy từ trong đầu của tang thi này lọt vào trong mắt của một nghiên cứu viên tại sở nghiên cứu của chính phủ, sau đó được nghiên cứu viên này cầm về nghiên cứu.
Sở nghiên cứu phát hiện ra tác dụng của tinh hạch rất lớn, ảnh hưởng cực kỳ tới nhóm người dị năng giả. Do nhất thời chưa khai thác hết được công dụng của tinh hạch, cho nên chính phủ khống chế rất chặt thông tin, chỉ mới công bố tin tức này trong phạm vi những người sống sót trực thuộc căn cứ thủ đô cùng những chỉ quân nhân có cấp bậc cao trong các quân đội đang đóng quân tại các căn cứ khác.
Diệp Thiên cùng Vũ Huỳnh Trạch là một trong những quân nhân cấp cao có tư cách biết bí mật về tinh hạch tại căn cứ thành phố C. Anh ta cùng Vũ trung tướng cũng nhờ vào trợ giúp của tinh hạch mà tăng thực lực lên rất nhiều.
Trước đó một đoạn đường đi hầu hết đều gặp là tang thi cấp thấp, Diệp Thiên không biết rằng nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ cũng biết tới sự tồn tại của tinh hạch. Thậm chí, nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ có thể nói là những người sử dụng tinh hạch đầu tiên từ khi mạt thế bắt đầu tới nay.
Chẳng qua từ trước tới giờ đội ngũ này đơn độc một đường chạy thẳng tắp, chỉ mong mau chóng trở về thủ đô, cho nên không tiếp xúc với những người sống sót hoặc dị năng giả của các căn cứ nào khác. Mà thành viên trong đội ngũ cũng toàn một đám người lười mở miệng, vì vậy tinh hạch chiếm được thì cứ dùng, còn những người khác có biết bí mật về tinh hạch hay không thì bọn họ cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Diệp Thiên trước còn sợ bản thân đi cùng đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ sẽ làm lộ bí mật của chính phủ. Vốn anh ta còn định lén lút thu nhặt tinh hạch, nhưng hiện tại xem chừng không cần nữa. Cách ba đứa nhóc con Chu Nhi, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong đào móc tinh hạch còn chuyên nghiệp hơn cả Diệp Thiên nữa.
Cố Diệp Ninh ở một bên nghe được đối thoại của Mặc Sở Minh và Diệp Thiên, âm thầm nghĩ, quả nhiên chính phủ đã biết tới sự tồn tại của tinh hạch. Cô cũng hiểu rõ, có lẽ hiện tại cũng có không ít dị năng giả phát hiện ra điều này rồi, chẳng qua họ vẫn im lặng không nói ra thôi, mặc khác sau lưng âm thầm hấp thụ tinh hạch tăng thực lực.
Xem chừng sau một đoạn thời gian nữa, chuyện tinh hạch này sẽ được chính phủ công bố rộng rãi thôi. Tăng toàn diện thực lực của tất cả dị năng giả mới có thể chống lại được tang thi triều. Chính phủ không thể giữ khư khư cho bản thân và quân đội được.
.
.
.
Xe di chuyển thật nhanh trên con đường cao tốc rộng lớn, không chút ngừng nghỉ. Càng đi càng thấy chướng ngại vật ít dần, mà tang thi cũng đã được quét sạch không còn một bóng. Xung quanh có không ít xe bán tải, xe tải, xe ô tô; bên lề đường có không ít người cực khổ cuốc bộ cũng đang lũ lượt dồn về một phương hướng.
Tại trên khuôn mặt của những người trên xe, của những người đi bộ, vẻ mệt mỏi nhọc nhằn sương gió không cách nào che giấu, thế nhưng trong ánh mắt của bọn họ đã dần hiện lên một ít hi vọng nhỏ nhoi lấp lánh. Tuy thỉnh thoảng vẫn xảy ra một vài vụ tranh đoạt tranh cướp gây rối, thế nhưng chẳng ảnh hưởng quá lớn tới mọi người.
“Còn đông hơn cả lúc chúng ta tới căn cứ thành phố C.” Mục Hoằng nhướng nhướng mày, hắn quan sát bốn phía thông qua cửa kính xe, không khỏi cảm thán thốt lên.
“Đương nhiên, căn cứ thành phố C tuy lớn nhưng chung quy không thể so được với căn cứ thủ đô. Người muốn đầu nhập căn cứ thủ đô tất nhiên sẽ nhiều hơn vài lần so với các căn cứ khác.” Mặc Sở Minh hai tay khoanh trước ngực, cười nhạt “Chẳng qua, có thể sinh tồn được ở cái nơi nước đục khoác bề ngoài hào nhoáng này hay không, thì lại là việc khác.”
Thủ đô.
Nói tới thủ đô, cho dù là diện tích, lương thực, bảo đảm an toàn, cơ sở vật chất, vũ khí, quân đội,... không có một căn cứ nào dám so sánh với căn cứ thủ đô. Đương nhiên, điều kiện tốt như vậy, người muốn di cư về căn cư thủ đô tuyệt đối không ít. Chỉ có điều, không phải đặt chân tới căn cứ thủ đô là có thể an toàn bình an.
Thủ đô là nơi khá bài ngoại, coi trọng chính trị quân đội cùng quyền lực cực kỳ nghiêm trọng. Một người hoặc một gia đình hoặc một đội ngũ, nếu không có thực lực mạnh cùng một chỗ dựa vững chắc thì cũng rất khó có thể có được một cuộc sống sinh tồn thoải mái tại thủ đô.
“Dù sao thì cũng chẳng quan hệ gì tới chúng ta.” Cố Diệp Ninh nhún nhún vai, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, khẽ mỉm cười có chút tinh quái. Người nào vội vàng muốn tìm được chỗ dựa tại thủ đô thì cô không biết, thế nhưng, riêng với đội ngũ của bọn họ thì không cần thiết phải lo lắng về vấn đề này.
“Ừm.” Nam Cung Lãnh Dạ hai mắt tràn ngập sủng nịnh, cực kỳ bao dung đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô “Tiểu Ninh nói gì cũng đúng.”
“Này, anh có thể đừng vuốt tóc của tôi không?” Có chút bất mãn phủi cái bàn tay ấm áp đang vuốt ve trên đỉnh đầu mình ra.
Nhớ tới Cố Tĩnh Huyên cùng Cố Liệt Hạo từ nhỏ tới lớn cũng thích nhất vò tóc của cô, sắc mặt của Cố Diệp Ninh không khỏi hiện lên vài phần bất đắc dĩ cùng vài phần xấu hổ: “Gần đây anh vuốt thật nhiều, khiến cho tôi có ảo giác anh càng ngày càng giống với Huyên ca ca và anh hai của tôi.”
“Tóc của cô sờ rất mềm.” Anh ôn hòa cười, không giải thích gì, chỉ nói ra lý do.
Cố Diệp Ninh trừng mắt lườm Nam Cung Lãnh Dạ một cái, hai má hơi ửng hồng. Người này cái gì cũng tốt, tại sao lại có cái sở thích sờ đầu kỳ quái đó cơ chứ?! Cô hoàn toàn không biết, vẻ mặt của mình bây giờ, ánh mắt của mình bây giờ… một chút cũng không hề có lực uy hiếp, trái lại, càng giống đang làm nũng với anh hơn.
Nam Cung Lãnh Dạ có cảm giác trái tim mình lại vừa bị cái gì đó bắn trúng, khiến cho tâm tình nhộn nhạo: Mèo con của mình, đáng yêu quá! ✧ (¯―¯٥)
Bên hàng ghế trên và hàng ghế giữa, Mặc Sở Minh, Diệp Thiên cùng Mục Hoằng nghe hai người bọn họ nói chuyện, câm nín không nói nên lời. Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh này rõ ràng là coi những người khác trên xe trở thành không khí mà, có phải hay không?
“Ư…” Tiểu Nha nhổm đầu dậy, trong mắt vàng lấp lánh vui sướng, cái đuôi quẫy quẫy lên. Nó hết dụi vào Cố Diệp Ninh lại dụi vào Nam Cung Lãnh Dạ, cảm thấy thật hạnh phúc khi hai người quan trọng nhất của nó ở cùng một chỗ.
“A, tiểu Nha, làm sao vậy?” Cảm giác được tiểu Nha tâm tình rất vui vẻ, Cố Diệp Ninh cũng ném việc bản thân đang bực bội với Nam Cung Lãnh Dạ ra sau đầu. Cô mỉm cười xoa xoa đầu sói trắng, ân cần hỏi “Sao có vẻ vui thế hả?”
Nam Cung Lãnh Dạ xoa xoa cằm, híp mắt, trong đáy mắt màu café lóe lên một tia sáng hài lòng. Rất tốt, tiểu Nha quả nhiên là người mình! Biết ủng hộ chuyện tình tương lai của anh và Cố Diệp Ninh, sau này nhất định phải khen thưởng cho nó bằng nhiều thịt hơn mới được!
“A!!!” Đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên kêu lên, thu hút sự chú ý của bốn người một thú còn lại trong xe.
Xuyên qua kính trước của xe, trước mắt của bọn họ dần dần hiện ra những lều trại của các khu quân đội đóng quân; xa xa, tường thành vững chắc lờ mờ kéo dài hiện lên dưới ánh mặt trời, càng tăng thêm vài phần kiên cố hùng vĩ.
Cố Diệp Ninh nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút ngẩn ngơ. Nhìn tường thành kéo dài kia, cảm giác xa quê lâu ngày được trở về lan tỏa khiến hốc mắt cô không khỏi đỏ lên. Cảm giác này khác hẳn với cảm giác tuyệt vọng mệt mỏi trong kiếp trước. Hiện tại, trong lòng cô là rung động, là vui sướng, là mừng rỡ…
Cuối cùng đã trở về rồi… thủ đô
“Không có gì.” Cố Diệp Ninh sắc mặt tối sầm lại, nhíu chặt mày, lắc đầu. Tuy rằng cô đáp thì như vậy, thế nhưng ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của cô vô cùng không tốt.
“Chẳng lẽ lại có nguy hiểm gì sao?”
Mặc Sở Minh ngồi tại ghế phó lái quay đầu lại nhìn Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ, hỏi. Không thể trách y nghĩ như vậy, bởi vì mỗi lần có nguy hiểm sắp tiếp cận thì Cố Diệp Ninh đều là người phát hiện ra trước tiên, thậm chí năng lực so với Chu Nhi là dị năng giả hệ tinh thần còn nhạy bén hơn.
“Hả? Tại sao vậy?” Diệp Thiên đang lái xe nghiêng đầu khó hiểu nhìn Mặc Sở Minh, không rõ vì sao y lại hỏi như vậy.
“Tiểu Ninh rất giỏi trong việc cảm ứng nguy hiểm.” Mục Hoằng ngồi ở hàng ghế cuối xe đang tra dầu vào khẩu súng, ha ha cười giải thích “Rất nhiều lần nhờ em ấy mà đội ngũ của chúng tôi đã thoát được tai họa đấy.”
“Thật sự?” Giật mình đưa mắt nhìn Cố Diệp Ninh, có vẻ không tin tưởng lắm.
Từ khi bắt đầu xuất phát từ tới giờ cũng đã qua vài ngày, bọn họ chạy liên tục không ngừng nghỉ, cho nên cũng đã cách rất xa căn cứ thành phố C. Diệp Thiên sau khi tham gia vào đội ngũ thì hầu như một đường bọn họ đi đều khá là an ổn thoải mái. Ngoại trừ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện vài đàn tang thi cấp thấp nhưng số lượng cũng không quá nhiều ra thì có thể nói là không có một chút nguy hiểm nào. Đối với mấy đàn tang thi cấp thấp này, không cần bọn họ trực tiếp ra tay, tông xe qua là được. Cho nên Diệp Thiên vẫn chưa được biết tới khả năng cảm nhận nguy hiểm nhạy bén của Cố Diệp Ninh.
Mọi người cũng không ai thắc mắc hay khó hiểu vì sao những kẻ địch nguy hiểm như tang thi biến dị cao cấp, thực vật biến dị, động vật biến dị lại không xuất hiện trên đường. Cố Diệp Ninh đã nói rõ ràng, hiện tại tuy rằng động vật và thực vật biến dị đã xuất hiện, nhưng số lượng cực kỳ thưa thớt, phải qua một đoạn thời gian nữa chúng mới thực sự chân chính lộ diện trên diện rộng.
Còn về tang thi biến dị cao cấp… tuy nói rằng tốc độ của tang thi phát triển rất nhanh, thế nhưng để tang thi có biến dị thăng cấp thì cũng là quá trình không đơn giản. Tài nguyên để tăng cấp của chúng chính là máu thịt của người, đặc biệt là máu thịt của dị năng giả. Sau khi tang thi có được tài nguyên, chúng cần thời gian để hấp thu tài nguyên, đồng hóa tài nguyên,…
Người bình thường và dị năng giả cấp thấp thì không nói, nhưng tại thời điểm hiện tại, muốn bắt được một dị năng giả có thực lực tương đối để ăn thịt, đối với tang thi mà nói cũng chẳng dễ dàng gì. Nói tóm lại, lượng tang thi cấp 1 còn có thể xem như là kha khá, tuy nhiên từ tang thi cấp 2 trở lên thì có số lượng rất ít.
Nói thật là Cố Diệp Ninh có đôi lúc cũng không hiểu được đội ngũ của mình rốt cuộc được ngôi sao nào ‘ưu ái’ chiếu mệnh. Bạn nói xem, người ta chạy một đường dài, tang thi cấp cao nhất giỏi lắm là tang thi cấp 2; mà đội ngũ của cô, trong vòng một tháng, không chỉ tang thi cấp 2 mà kể cả tang thi cấp 3, yêu thụ cấp 4 cũng gặp hết rồi. Hơn nữa, một lần gặp liền gặp cả đống chứ không phải chỉ một con.
Này… thực sự là quá quá xui xẻo!
May mà thực lực mọi người trong đội ngũ đồng đều lại rất mạnh, chứ phải mà vào đội ngũ khác, có khi đã bị diệt ngay từ lúc chưa tới căn cứ thành phố C rồi ấy chứ, chứ đừng mơ mộng gì là đi tới thủ đô.
“Có phải chúng ta sắp đi qua một trấn nhỏ không? Đi tới đó, cần cẩn thận.” Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng Cố Diệp Ninh cũng đối với mọi người nói ra cảnh báo.
“Quả thực có nguy hiểm sao?” Mặc Sở Minh sửng sốt, y đoán bừa vậy mà cũng trúng?!
“Tôi không chắc lắm, cẩn thận vẫn hơn.” Cô lắc nhẹ đầu.
Ở trong kiếp trước, thời điểm đi qua khu vực đó, cô đã bị đồng đội trong đội ngũ hãm hại, mà tiểu Nha cũng chết tại nơi đó. Hiện tại cô không rõ con tang thi cấp 4 hệ hỏa chết tiệt có còn ở đó hay không?! Nếu nó vẫn ở đó, năng lực của nó vẫn như đời kiếp trước hay là đã mạnh hơn rồi?! Tóm lại, cô không dám chắc bất cứ điều gì. Tất cả đều là bởi vì cô dựa vào những gì tại kiếp trước đã xảy ra để suy đoán mà thôi.
“Tiểu Ninh đã nói thế thì cứ cẩn thận đi.” Nam Cung Lãnh Dạ đối với Mặc Sở Minh gật đầu ra hiệu, dù sao có phòng bị trước vẫn còn hơn không. Nếu thật sự linh cảm của cô chính xác, bọn họ sẽ không bị luống cuống tay chân.
“Ừm, để tôi thông báo cho xe trước.” Mục Hoằng lôi ra một bộ đàm, sau đó truyền âm với xe ô tô đi phía trước xe của bọn họ.
Chẳng biết Cố Tĩnh Huyên làm thế nào mà có được bộ đàm này. Anh ta để tại trên hai xe, như vậy liên lạc truyền tin rất thuận tiện, không cần mỗi lần muốn nói gì lại phải dừng xe ven đường. Xe của Cố Tĩnh Huyên vì có Chu Nhi bên trong cho nên đi đằng trước dò đường. Mà năng lực của Cố Tĩnh Huyên, Minh Tu, Chu Tề Sa đều là tấn công tầm xa, nếu như có gặp vật cản ở trước thì bọn họ cũng dễ dàng xử lý được. Mà trên xe của Nam Cung Lãnh Dạ đi sau, hầu như người ngồi ở trên toàn là những người có khả năng tấn công tầm rộng, liên tục cùng khả năng bảo vệ kiên cố, cho nên nhận nhiệm vụ ngăn ngừa tàn sát tang thi đuổi theo.
“Tiểu Nha…” Nhìn Mục Hoằng đang truyền thông tin cho xe của Cố Tĩnh Huyên đằng trước, Cố Diệp Ninh khẽ cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt màu bạc lạnh lẽo như băng. Cô vươn tay, vuốt ve bộ lông trắng mềm mại như nhung của tiểu Nha đang gối đầu trên đùi mình, thấp giọng thì thào.
Nếu con tang thi hệ hỏa cấp 4 kia vẫn thật sự có ở đấy, tao với mày nhất định phải giết chết nó!
Kiếp trước cô vô năng, thực lực kém, không đấu được nó. Thế nhưng kiếp này, nó muốn đấu, cô nhất định sẽ cho nó biết hai chữ ‘thê thảm’ là gì!
Tiểu Nha, nhất định… phải báo thù cho kiếp trước của mày!
.
.
.
Hai chiếc xe đi không bao lâu liền tới gần khu vực thị trấn nhỏ. Mọi người còn đang cẩn trọng đề phòng chú ý bốn phía xem có nguy hiểm hay không thì đã thấy vài chiếc xe điên cuồng lao về hướng bọn họ. Mặc Sở Minh cùng Diệp Thiên ngồi ở hàng ghế đầu có thể thấy rõ ràng được sắc mặt của những người đang trên những chiếc xe đối diện kia. Những người đó ai ai cũng vô cùng kinh hãi, dường như đang sợ hãi và bị thứ gì đó đuổi theo sau. Thậm chí có không ít người đã gào khóc tuyệt vọng, tiếng khóc lan ra cả bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Mặc Sở Minh và Diệp Thiên nhíu mày quay sang nghi hoặc nhìn nhau.
“Mọi người, Tiểu Chu Nhi nói phía trước có tang thi cao cấp! Số lượng khá là nhiều!” Đúng lúc này, từ bộ đàm truyền tới tiếng cảnh báo của Cố Tĩnh Huyên. Tất cả mọi người trên xe nghe được, lập tức quay sang nhìn Cố Diệp Ninh với ánh mắt thán phục.
“Em giỏi, tiểu Ninh! Lần này lại đoán đúng nữa rồi!” Mục Hoằng dù đã chứng kiến rất nhiều lần cô cảnh báo nguy hiểm chính xác, thế nhưng lần nào cũng vẫn cảm thấy thực khó tin. Nếu không phải biết rõ Cố Diệp Ninh là song hệ dị năng băng phong thì hắn còn tưởng cô có dị năng hệ tinh thần nữa kia.
“Chú ý chuẩn bị chiến đấu.” Nam Cung Lãnh Dạ điềm nhiên nói. Bọn họ muốn tới thủ đô, nhất định phải băng qua được khu vực này. Cho dù có tang thi cao cấp xuất hiện đi chăng nữa thì vẫn phải đương đầu, kiểu gì cũng phải chiến một phen.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn những người còn lại trong đội ngũ, thấy ngay sau khi Nam Cung Lãnh Dạ nói xong thì tất cả đều đã vào tư thế chuẩn bị chiến đấu sẵn sàng. Ngoài ra Diệp Thiên còn phát hiện ra những thành viên trong đội ngũ này thường sử dụng vũ khí trước tiên, sau đó tiêu diệt được kha khá tang thi rồi mới bắt đầu dùng tới dị năng.
Diệp Thiên làm chức đội trưởng trong quân đội đã một thời gian, quan sát một thời gian, anh ta hiểu được vì sao Vũ trung tướng lại tin tưởng để cho mình gia nhập vào đội ngũ này.
Không chỉ thực lực mạnh còn biết bảo toàn sức mạnh, hành động nhanh nhẹn, bề ngoài rất tùy ý nhưng thật ra mỗi thành viên đều có sự ăn ý và kỉ luật nhất định. Tất cả đều ngầm thống nhất với nhau, lấy Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ làm hai người đứng đầu. À, hiện tại chắc thêm một người nữa là Cố Tĩnh Huyên.
Đây là một đội ngũ hoàn hảo, đoàn kết, thực lực trung bình của mỗi đội viên đồng đều tới hiếm có. Với khả năng của bọn họ, an toàn tới được thủ đô cũng không phải là quá khó khăn.
KÉT!!!
“Này, mau chạy đi, đằng sau có tang thi, một đàn tang thi!!!” Một số người ở trên những chiếc xe đang điên cuồng lao về phía đội ngũ bọn họ thấy bọn họ liền gào lên ầm ĩ nhắc nhở.
“Chết tiệt! Mặc kệ bọn họ! Muốn chết thì để bọn họ chết đi! Tang thi sắp lao tới tận mông rồi kia kìa!!!” Có người trên xe bên kia thấy bên phía đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ không ai thèm để tâm tới lời cảnh báo, tức giận quát người lái xe.
Những người lái xe bên đoàn xe kia chần chừ một chút, thấy quả thực đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ căn bản không sợ chết, cắn răng phóng xe vượt qua. Mạt thế nguy hiểm, người với người chả khác gì bèo nước gặp nhau, ai quản người khác sống chết ra sao chứ! Nói cho cùng, con người cũng là loại động vật ích kỉ. Một khi đã dính tới lợi ích của bản thân, bọn họ đâu thèm để tâm tới cái gì khác nữa, những việc tàn khốc nhất cũng có thể làm ra.
“Tốt lắm, tang thi tự tìm tới tận cửa, đỡ mất công phải đi tìm.” Nhóm Nam Cung Lãnh Dạ đối với sự tuyệt tình của những người kia cũng chẳng thèm để tâm. Mục Hoằng cười lạnh một tiếng.
“Anh!” Cố Diệp Ninh vươn tay cầm bộ đàm, đối với Cố Tĩnh Huyên ở xe bên kia nói “Tang thi nhiều như vậy, không thể đâm xe xuyên qua, chúng ta bắt buộc phải ra tay. Hiện tại anh bảo Tề Sa dừng xe lại, em sẽ tìm cách để tạm thời ngăn tang thi lại, tranh thủ kéo dài chút thời gian chuẩn bị cho chúng ta.”
“Anh biết rồi.” Thanh âm du dương ôn hòa của Cố Tĩnh Huyên truyền tới.
Xe của Cố Tĩnh Huyên đi ở phía trước, đương nhiên đã nhìn thấy đàn tang thi đang lao tới phía này. Đàn tang thi rất đông, chắc cũng phải mấy chục con. Đại đa số là tang thi cấp thấp, nhưng cũng có thể phát hiện ra không ít tang thi cấp cao xen lẫn đứng phía sau. Động tác của Cố Tĩnh Huyên rất nhanh, gần như ngay lập tức, Cố Tĩnh Huyên ra lệnh một tiếng, Chu Tề Sa đang lái xe quành tay lái, chiếc xe rít một tiếng rồi phanh gấp dừng ở một bên.
KÉT!!!
Diệp Thiên quan sát thấy xe của Cố Tĩnh Huyên đã dừng lại, kết hợp với đoạn đối thoại vừa rồi, anh ta tinh nhạy phán đoán, cũng đánh tay lái dừng xe lại tho.
Cố Diệp Ninh thấy xe dừng, vươn tay ra hiệu cho Mặc Sở Minh. Mặc Sở Minh gật nhẹ đầu, ấn vào cái nút cạnh vô lăng, mở ra phần cửa thông gió ở nóc xe. Cố Diệp Ninh đứng dậy, từ cửa thông gió, nửa người xuất hiện bên ngoài xe, vung tay một cái, lập tức ở trước hai chiếc xe của đội ngũ bọn họ, một bức tường băng thật lớn xuất hiện.
“Tường băng!” Cố Diệp Ninh ra tay dùng chiêu thức một cái, thực lực trâu bò tới độ khiến người người ghen tị căm phẫn, thế nhưng nét mặt của cô lại bình thản lạnh nhạt vô cùng.
Tường băng trong suốt thi thoảng ánh lên những đợt ánh sáng màu băng lam, dưới ánh mặt trời phát ra những tia hàn khí lạnh lẽo mờ nhạt màu trắng. Diệp Thiên trợn tròn mắt nhìn bức tường cao sừng sững 6 - 7 mét, dày cả chục centimet đang chặn lại cả một đội quân tang thi kia, hít một ngụm khí lạnh.
Thực - quá - trâu - bò!!!
“…” Diệp Thiên không khỏi âm thầm tặc lưỡi… quả nhiên có phong phạm cao thủ ~
Nam Cung Lãnh Dạ từ hai bên hông lôi ra hai khẩu súng màu bạc, kiểm tra đạn một lần. Sau khi chắc chắn rằng số đạn đủ dùng để chiến đấu, anh cầm lên bộ đàm, đối với những người bên xe của Cố Tĩnh Huyên lẫn người đang ngồi trên xe của mình phụ trách, nói.
“Xuống xe thôi. Tang thi số lượng khá nhiều, cho nên chút nữa mọi người cố gắng 2 người một tổ ra tay chiến đầu, tiện thể để đề phòng giúp đỡ cho nhau.” Tang thi cấp cao đã có một chút trí năng, tốc độ nhanh lại biết đánh lén, không thể không cẩn thận.
“Được.” Những người khác ứng thanh.
Mọi người nhanh chóng xuống xe, kể cả tiểu Nha. Những người khác nhìn thấy tiểu Nha, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sáng. Ai da, tiểu Nha lần này cũng chiến đấu, thật tò mò không biết nó có dị năng là gì?!
Trong khi mọi người đang mang theo tâm tình tò mò đối với dị năng của tiểu Nha thì ở một bên, Diệp Thiên đang âm thầm vô cùng hưng phấn. Diệp Thiên đối với lần chiến đấu này trong lòng tràn ngập chờ mong. Tuy rằng tang thi rất nhiều, nguy hiểm cũng cao, nhưng cứ nghĩ tới đây là lần đầu tiên được chiến đấu cũng mọi người, anh ta không khỏi sinh ra một tia kích động.
Tường băng của Cố Diệp Ninh không khỏi là thực lực của dị năng giả cấp 4, bức tường kéo dài ngăn chặn, khiến cho lũ tang thi không ngừng gào thét va đập nhưng vẫn không vượt qua được. Chỉ tới khi tang thi cấp cao không còn nhẫn nại nữa, chúng rít gào một tiếng thật dài, đẩy ra lũ tang thi cấp thấp đứng chắn phía trước, sau đó sử dụng dị năng liên tục tàn phá, trên vách tường băng mới bắt đầu hiện lên những vết nứt. Thế nhưng, từng đó thời gian kéo dài đã quá đủ để những người khác trong đội ngũ chuẩn bị.
“Tường băng sắp bị phá, mọi người chuẩn bị chiến đấu!” Tiếng hô cảnh báo của Mục Hoằng vừa kết thúc, tiếng ầm ầm vang lên, tường băng bị dị năng của đám tang thi cao cấp phá vỡ thành từng tảng, vụn băng mang theo hàn khí lan ra khắp trong không khí.
Tang thi phá được tường băng, vui thích rít gào, chúng nhao ra như một bầy ong vỡ tổ, hướng về phía ‘thức ăn’ trước mắt lao tới. Đối với tang thi, người bình thường đã rất có sức hút, thế nhưng máu thịt của dị năng giả, đặc biệt là những dị năng giả cấp cao thì càng khiến cho chúng nó phát cuồng hơn. Không thể không nói, đám người Cố Diệp Ninh tại trong mắt bọn tang thi lúc này đã trở thành ‘những miếng thịt’ tươi ngon nhất.
Nhưng… ‘những miếng thịt’ tươi ngon cũng không hề hiền lành. Muốn ăn được ‘những miếng thịt’ tươi ngon này, cũng phải cần xem xem chúng nó có bản lĩnh hay không!
Đoàng… đoàng… đoàng…
Mở màn đầu tiên chính là hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh. Mục Hoằng dùng một khẩu súng máy có trọng lượng rất lớn, thế nhưng khi khẩu súng máy kia được hắn cầm lên, khiến cho người ta có cảm giác nó chẳng nặng bao nhiêu. Một rải đạn kéo dài trên mặt đất được hắn điên cuồng tạc phá, bắn về đám tang thi đang nhào tới kia. Mặc Sở Minh thì dùng súng bắn tỉa, y nửa người tựa ở trên mui xe, chuẩn xác bắn vào từng đầu tang thi một.
Lớp tang thi đi đầu bị hai người này bắn hạ không ít. Cũng có một vài con tang thi tránh thoát được, thế nhưng khi chúng nhao lên, cách nơi đội ngũ bọn đứng khoảng gần chục mét thì lập tức bị Hạ Kỳ Phong, Chu Tề Sa cùng Minh Tu dùng dao và gậy sắt đánh chết. Diệp Thiên thấy như vậy, cũng lôi khẩu súng lục tùy thân ra giúp đỡ những con tang thi muốn đánh lén. Chỉ có Cố Tĩnh Huyên, Cố Diệp Ninh, Chu Nhi, tiểu Nha và Nam Cung Lãnh Dạ là vẫn đứng yên chưa ra tay.
“Tang thi cấp thấp cũng chết kha khá rồi, tang thi cấp cao sẽ rất nhanh lao lên.” Nam Cung Lãnh Dạ lên nòng một tiếng, hạ mi mắt, thấp giọng nói với Cố Tĩnh Huyên và Cố Diệp Ninh.
“Mọi người chú ý một chút, em cảm nhận thấy có sự tồn tại bất thường. Thế nhưng vì lý do nào đó, em nhìn ra được thực lực của đối phương.” Chu Nhi ngay từ lúc xuống xe đã dùng tinh thần lực cảm nhận bốn phía. Hiện tại cảm giác được có bất thường, cô bé lập tức nghiêng đầu đối với ba người cảnh báo.
“Là tang thi cấp 4!” Nghe tới đây, trong mắt Cố Diệp Ninh lóe lên một tia sắc lạnh. Cô vươn tay, theo bản năng vuốt ve bộ lông của tiểu Nha đang đứng bên cạnh.
Quả nhiên là nó! Nó vẫn tồn tại… giống như kiếp trước!
“Grừ!” Giống như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân không tốt, tiểu Nha gầm một tiếng an ủi. Nhìn thấy đôi mắt vàng kim xinh đẹp như bảo thạch của nó, tâm trạng của Cố Diệp Ninh có chút buông lỏng. Phải rồi, hiện tại dù là cô hay tiểu Nha cũng không phải phế vật mặc con tang thi kia dày xéo như kiếp trước nữa rồi!
“Tiểu Nha, lát nữa tận lực giết chóc đi nhé.” Chọc chọc vào tai xù lông của tiểu Nha, Cố Diệp Ninh mỉm cười, trong nụ cười không khỏi lây dính một chút tàn khốc huyết tinh.
“Tiểu Ninh, cô khẳng định có tang thi cấp 4 sao?” Nam Cung Lãnh Dạ nghe thấy giọng cô chắc chắn như vậy, có chút hơi bất ngờ. Tuy mở miệng hỏi như thế, nhưng trong lòng anh cũng đã có đáp án xác định. Có thể nói, đối với lời của Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ hiện tại gần như là tín nhiệm tuyệt đối.
“Ừm, lát nữa nếu con tang thi đó xuất hiện, tôi muốn tự mình chiến đấu với nó.” Ý muốn Nam Cung Lãnh Dạ hay bất cứ người nào khác cũng đừng nhúng tay vào.
“Ninh nhi, rất nguy hiểm!” Cố Tĩnh Huyên không đồng ý lắm. Tuy Cố Diệp Ninh hiện tại là dị năng giả cấp 4, thế nhưng thực lực của tang thi cấp 4 cũng không phải nói chơi. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, một mình đối mặt với tang thi cấp 4 rõ ràng không phải là một ý kiến hay.
“Để tiểu Nha cùng em chiến đấu là được rồi.” Cũng biết Cố Tĩnh Huyên lo lắng cho mình, cô không tức giận cũng không phản bác, khéo léo lấy cớ để thuyết phục anh ta “Em cũng muốn thử sức với thực lực của mới của mình một chút. Nếu thật sự không chịu được áp lực của tang thi cấp 4, khi ấy anh và Lãnh Dạ ra tay trợ giúp cũng không muộn mà.”
“Đúng thế, nếu cô gặp nguy hiểm, tôi nhất định ra tay…” Nam Cung Lãnh Dạ nghe thấy cô không quên đề cập tới mình, trong lòng vui vẻ vô cùng, khóe miệng nhịn không được nhếch lên. Quả nhiên… dạo gần đây Cố Diệp Ninh đã dần bắt đầu tin tưởng ỷ lại vào anh rồi!
“Hừ!” Cố Tĩnh Huyên nghe thấy cô gộp thêm Nam Cung Lãnh Dạ thì nụ cười ôn hòa trên mặt lập tức biến mất, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cái tên đáng ghét! Vui cái gì chứ? Không phải Ninh nhi chỉ là tiện mồm thêm tên của anh vào thôi sao? Anh so được với Cố Tĩnh Huyên tôi chắc!!!
Cố Tĩnh Huyên cảm thấy cái người tên Nam Cung Lãnh Dạ này quả thực… càng nhìn càng thấy ngứa mắt! Không chỉ có ý tứ không trong sáng với Ninh nhi, còn mua chuộc con sói trắng tiểu Nha kia, tìm cách ‘chia cắt’ không cho anh ta cùng em gái ngồi chung một xe. Đúng rồi, lại còn không biết lừa gạt thế nào, có thể khiến cho em gái bảo bối của anh ta đồng ý đeo chung vòng đôi nữa chứ!!!
Tóm lại, Cố Tĩnh Huyên từng bước từng bước xếp Nam Cung Lãnh Dạ vào danh sách đen của mình!
“Anh ~” Cố Diệp Ninh thấy Cố Tĩnh Huyên mãi không trả lời, vươn tay kéo kéo tay anh ta.
“Thôi được rồi… em phải cẩn thận một chút, chú ý đừng để bị thương.” Hậm hực một chút, thế nhưng cuối cùng Cố Tĩnh Huyên vẫn thỏa hiệp. Anh ta vươn tay, xoa xoa mái tóc của cô, thấp giọng nhắc nhở.
Cố Diệp Ninh làm nũng, Cố Tĩnh Huyên làm sao có thể từ chối nổi. Aiz ~ ai bảo anh ta cưng Cố Diệp Ninh như vậy cơ chứ?! Em gái muốn đánh, anh ta đành phải nhường, ngoan ngoãn lui về sau làm hậu phương vững chắc cho em gái.
Mà thời điểm này, tang thi cấp cao cũng bắt đầu xông tới. Tang thi triển khai rất nhiều dị năng, những màu sắc đặc trưng không ngừng phóng tới tấn công bọn họ, tiếng rít gào vang bên tai khiến cho người ta đinh tai nhức óc. Những người khác trong đội ngũ biết lực sát thương của vũ khí lạnh cùng súng đối với tang thi cao cấp gần như là bằng 0, vì vậy cũng đã bắt đầu cất đi những vũ khí tùy thân, trực tiếp sử dụng dị năng.
Mục Hoằng đeo bao tay vào, hét một tiếng, bắt đầu dùng dị năng. Những đường cơ bắp nổi lên cuồn cuộn mang theo sức mạnh thật lớn đánh xuống, một lần lại một lần đem cơ thể của những tang thi xung quanh đập nát. Máu tươi cùng dịch vàng hôi thối văng lung tung trên không trung, cảnh tượng rất đáng sợ nhưng lại kích thích sự hung bạo trong huyết quản của hắn.
Chu Tề Sa vươn hai cánh tay ra, lửa dọc theo da thịt trắng nõn căng mịn mà xuất hiện, hóa thành hai lưỡi dao đỏ rực diễm lệ. Mỗi một lần vung tay, bất cứ tang thi nào ở trong phạm vi hai lưỡi dao lửa khổng lồ kia đều sẽ bị Chu Tề Sa thiêu chết. Cô ta đứng sát cạnh Mục Hoằng, kết hợp cùng với hắn, thuận lợi tiêu diệt không ít tang thi cấp cao.
Mà Minh Tu và Hạ Kỳ Phong từ trước đã luôn kết hợp với nhau, ăn ý không chê vào đâu được, hai đứa quay lưng vào nhau, bảo vệ phía sau của đồng đội. Minh Tu bên này một tay phóng ra chiêu Kim vũ, dùng những kim châm đâm cho tang thi thành con nhím; một tay khác sử dụng Kim hóa, hóa thành một lưỡi đao sắc bén, lia tới đâu đầu tang thi bị cắt tới đó. Hạ Kỳ Phong sử dụng dị năng hệ ám cố định thân thể của tang thi, sau đó phóng ra độc, dùng độc ăn mòn da thịt của tang thi cho tới khi chúng chỉ còn lại những bãi xương cốt nhây nhuốc trên mặt đất.
Diệp Thiên bị cảnh tượng chiến đấu kích động, cũng bắt đầu điều động dị năng. Anh ta không thay đạn nữa, sử dụng dị năng hệ kim để tạo ra đạn. Đạn do dị năng hệ kim tạo ra cứng gấp vài lần so với đạn thường, có thể xuyên được qua lớp da thịt cực kỳ cứng rắn của tang thi cao cấp. Đạn sau khi được bắn ra lại được Diệp Thiên sử dụng dị năng hệ trọng lực điều khiển, mỗi một viên đều mạnh mẽ xoay tròn xoáy trúng vào não của tang thi. Cho dù tang thi có cố gắng tránh thoát thế nào cũng vẫn bị viên đạn kia đuổi riết sát xao không thoát nổi.
“Cẩn thận!” Một tiếng quát khiến cho Diệp Thiên đang cực kỳ tập trung không khỏi giật mình. Chỉ thấy vút một tiếng, bên tai có một thứ gì đó man mát lành lạnh lướt qua, sau đó con tang thi đang định đánh lén bên trái Diệp Thiên liền bị quất một phát văng ra vài mét.
“A!” Diệp Thiên có chút ngây ngốc nhìn Mặc Sở Minh tay hiện lên roi nước tiến về phía mình.
“Chú ý một chút, may mà vừa rồi tôi ra tay kịp thời, không thì anh đã bị tang thi kia cào thương rồi.” Mặc Sở Minh nhíu mày nhắc nhở Diệp Thiên.
“Cảm ơn.” Gật gật đầu, Diệp Thiên đối với y nói. Anh ta không phải người tự cao tự đại, rất biết khiêm tốn nghe góp ý để rút kinh nghiệm. Diệp Thiên không thể không công nhận, tuy bản thân năng lực rất tốt nhưng chung quy vẫn hơi thiếu kinh nghiệm quần ẩu một chút.
“Tôi với anh một tổ chiến đấu.” Nhớ tới người này là được Vũ trung tướng nhờ vả bọn họ, Mặc Sở Minh quyết định chú ý chỉ dẫn anh ta một chút, tránh để anh ta bị thương trong lúc chiến đấu.
“Ừ.”
Diệp Thiên trong mắt hiện lên một tia cảm kích, gật đầu sau đó tiếp tục tập trung bắn tang thi, một mặt đưa lưng quay về hướng của Mặc Sở Minh. Mặc Sở Minh nhìn thấy hành động này, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Tin tưởng giao lưng của mình cho đối phương, dứt khoát như vậy, Diệp Thiên này xem chừng cũng là một đồng đội tốt có thể kết giao được.
Bên kia ba đôi Mặc Sở Minh - Diệp Thiên, Minh Tu - Hạ Kỳ Phong, Mục Hoằng - Chu Tề Sa kết hợp xem như ăn ý, thế nhưng không thể bằng được tổ hợp hung tàn ba dị năng giả cấp 4, một thú biến dị và một dị năng giả cấp 3 hệ tinh thần bên này.
Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!!!
“Thổ thứ.”
Cố Tĩnh Huyên hất ngón tay một cái, bốn phía mặt đất bởi vì tác động dị năng của Cố Tĩnh Huyên mà không ngừng xao động, đất đá mù mịt. Sau đó, những chiếc gai đất nhọn hoắt khổng lồ cứng rắn giống như bàn chông nhanh như chớp đồng loạt xuất hiện. Đàn tang thi không kịp phản ứng, toàn thân bị những chiếc gai đất kia đâm cho thủng lỗ chỗ lên người, máu văng khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Đó chưa phải là kết thúc, Cố Tĩnh Huyên khom tay lại, lập tức đất ầm ầm bay lên, dùng tốc độ mắt thường thấy được lơ lửng trong không trung. Sau đó đất đá kết dính lại, tạo hình thành một quả cầu khổng lồ, bao bọc lấy một đám tang thi, khóa chúng ở bên trong. Đất đá rất dày, kết dính vững chắc khiến cho tang thi ở trong không cách nào thoát ra được.
“Cầu gai.” Thanh âm nhẹ bẫng nhàn nhạt vang lên, trên bề mặt phẳng nhẵn của những quả cầu đất khổng lồ đang vây nhốt tang thi đột nhiên lõm xuống thành từng lỗ từng lỗ một. Ngay tức thì, những thanh âm gào rít rợn thảm khốc người âm u truyền ra ngoài.
Két… vài chục giây sau, trên những quả cầu đất xuất hiện một vết nứt dài, quả cầu đầu chia làm hai nửa rơi ra, để lộ ra cảnh tượng bên trong. Hóa ra những lỗ lõm xuống trên bề mặt bên ngoài quả cầu đã biến thành gai nhọn ở bề mặt bên trong. Chiêu Cầu gai này của Cố Tĩnh Huyên rõ ràng là một lấy ý tưởng từ một loại dụng cụ tra tấn thời trung cổ. Tang thi bên trong quả cầu bị những chiếc gai nhọn dày đặc này đâm cho máu thịt nát bét không ra hình người. Huyết dịch đỏ chảy dòng dòng tạo thành những vũng máu lớn, nhỏ tong tóc xuống mặt đất.
Nam Cung Lãnh Dạ liếc mắt một cái nhìn cảnh tượng kinh khủng máu me này, không khỏi hơi nhíu mày. Cố Tĩnh Huyên từ đầu tới cuối nét mặt thong dong ôn nhu hiền lành, thế nhưng ra chiêu nào thì chiêu đó cũng đậm một mảnh huyết tinh tàn khốc. Quả nhiên… người này là một kẻ không nên trêu chọc đắc tội vào.
Vút!!!
Cảm nhận được có thứ gì sắp sửa lao tới phía mình, Nam Cung Lãnh Dạ nhanh như chớp, dùng phản xạ kinh người né tránh. Anh khuỵu một gối xuống, đôi mắt màu café ánh lên tia sáng sắc lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong thâm trầm, nhìn về con tang thi cao cấp mới đánh lén mình bằng dị năng hệ phong kia.
Hừ! Muốn đánh lén anh sao? “Võng lôi!” Nam Cung Lãnh Dạ lật bàn tay, lập tức trong không trung những đạo tia sét màu tím xinh đẹp mang theo uy áp cường đại liền xuất hiện. Chúng đan xen vào nhau, tạo thành một lưới điện khổng lồ, đè xuống người con tang thi đánh lén kia cùng những tang thi cao cấp khác đứng xung quanh nó trong một phạm vi nhất định.
“Grào!!!”
Tiếng tang thi lần nữa lại thảm thiết vang lên, mùi thịt thối bị cháy khét cùng khói đen dày đặc trong không khí. Mặc dù Nam Cung Lãnh Dạ trong lòng âm thầm ‘nghĩ xấu’ về Cố Tĩnh Huyên, thế nhưng cảnh tượng anh tạo ra thì lại đáng sợ không chút kém cạnh so với bên của Cố Tĩnh Huyên.
“Tiểu Chu Nhi, có cảm nhận được con tang thi cấp 4 kia ở đâu không?” Cố Diệp Ninh lần này không ra tay trực tiếp mà chủ yếu là bảo vệ Chu Nhi. Thi thoảng cô mới vứt ra vài băng chùy trợ giúp nếu như có tang thi muốn tiếp cận Cố Tĩnh Huyên và Nam Cung Lãnh Dạ.
“Không có, nó dường như trốn mất rồi.” Chu Nhi lắc đầu, chán nản nói.
Cô bé ngay từ đầu đã không ngừng sử dụng dị năng để cảm nhận vị trí của con tang thi cấp 4 trong lời Cố Diệp Ninh nói. Thế nhưng trong một chốc ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên bộc phát uy áp của dị năng giả cấp 4 thì ngay lập tức khí tức mỏng manh kỳ dị mà trước đó cô bé cảm nhận được lập tức biến mất. Tựa như là… con tang thi cấp 4 kia thấy khả năng chiến thắng là rất thấp, độ nguy hiểm quá cao, cho nên liền bỏ trốn vậy.
“Cái gì?” Cau chặt mày, thanh âm của cô cao lên vài phần. Biến mất? Bỏ trốn? Con tang thi chết tiệt kia thế nhưng cứ như vậy trốn thoát được? Trong lòng của Cố Diệp Ninh có một cỗ lửa giận không tên bùng lên, thế nhưng cô hiểu, chuyện này không phải không có khả năng.
Năng lực suy nghĩ của tang thi cấp độ càng cao thì sẽ càng tăng lên. Tang thi cấp 1 đã biết sử dụng lợi thế tốc độ dị năng của mình để tấn công, tang thi cấp 2 thì biết liên kết lại với nhau để vây công con mồi, tang thi cấp 3 đã có thể biết lợi dụng khả năng khống chế tang thi cấp thấp hơn để tính kế con người. Vì vậy, tang thi cấp 4 đương nhiên có khả năng cảm nhận được nguy hiểm rồi trốn đi nếu như biết bản thân không đánh lại được.
Cảm giác hừng hực ra trận sau đó lại ra về tay không thật sự rất… đáng ghét!
“Tiểu Nha, lên, cắn chết đám tang thi đó cho tao!” Cố Diệp Ninh hận tới nghiến răng, chút nữa là có thể báo thù được, vậy mà lại bị vụt mất. Ánh mắt màu bạc lạnh như băng nhìn về hướng những con tang thi cao cấp đang vây quanh mình, tiểu Nha cùng Chu Nhi.
Bọn tang thi này không phải là thủ hạ của con tang thi cấp 4 hệ hỏa kia sao? Như vậy giết chết bọn tang thi này, sẽ khiến cho thế lực của con tang thi cấp 4 hệ hỏa kia bị giảm sút!
Tốt! Được lắm! Trong lòng của cô ra quyết định, nhất quyết phải giết sạch cho hả giận!
“Grừ!!!” Tiểu Nha nghe được chủ nhân ra lệnh, hưng phấn gầm một tiếng. Tiếng gầm của nó tràn ngập uy nghiêm khiến cho những người khác nghe được không khỏi ngừng lại động tác, liếc mắt về phía của tiểu Nha.
Toàn bộ bộ lông màu trắng như tơ của tiểu Nha không gió mà bay lên, mang theo vài phần cuồng dã ngạo mạn. Đôi mắt màu vàng kim tựa như bảo thạch từ từ bị một màu tím sẫm lan tràn xâm chiếm. Từ cơ thể của nó, những đợt khí gờn gợn xuất hiện, áp lực lập tức tỏa ra, đè ép không ít tang thi cấp thấp. Bốn chân của nó thon dài mạnh mẽ, tại gót, bốn ngọn lửa màu tím bùng lên. Màu tím trong trẻo thanh khiết cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng lại mang theo sự bí ẩn yêu mị mà nguy hiểm.
“Hệ hỏa biến dị?” Mục Hoằng và Chu Tề Sa đứng gần đó nhất giật mình kêu lên. Tiểu Nha bộc phát dị năng, hóa ra là dị năng hệ hỏa biến dị giống như Nam Cung Lãnh Dạ. Chẳng qua Nam Cung Lãnh Dạ sở hữu ngọn lửa màu trắng, còn tiểu Nha là lửa màu tím.
“Ngọn lửa này… không nóng.” Chu Tề Sa nghi hoặc nhíu mày. Cô ta là dị năng giả hệ lửa, cực kỳ nhạy cảm với nhiệt độ của lửa.
Không nói tới dị năng hệ hỏa biến dị sở hữu ngọn lửa trắng có nhiệt độ cực hạn thiêu trụi tất cả của Nam Cung Lãnh Dạ, chỉ cần là dị năng hệ hỏa bình thường đã rất nóng, dù đứng cách vài chục mét vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ. Vậy mà ngọn lửa màu tím của tiểu Nha lại hoàn toàn không phát ra một chút nhiệt nào. Hoặc là nên nói, nhiệt độ của ngọn lửa này là nhiệt độ ổn định ôn hòa nhất, khiến cho người ta không cảm nhận được nhiệt độ của nó.
Tuy nhiên, nhiệt độ thì ôn hòa, nhưng không có nghĩa ngọn lửa này ôn hòa. Tiểu Nha chậm rãi bước từng bước lên phía trước, mỗi một bước của nó, tiếng xèo… xèo… không ngừng phát ra. Cúi đầu nhìn, hoàn toàn có thể dễ dàng thấy được sau mỗi bước chân tiểu Nha giẫm xuống, mặt đất, đất cát, cây cỏ,… mọi thứ sẽ bị ngọn lửa màu tím kia ăn mòn tới mức hóa thành một thứ chất lỏng màu đen đặc sệt.
“Grào!!!” Tiểu Nha há mồm một cái, từ trong khoang miệng ngưng tụ ra một quả cầu lửa màu tím. Sau đó theo tiếng gầm của nó, ngọn lửa bắn ra thành một cột lửa, tốc độ không thua gì súng máy laze, lao thẳng về hướng đám tang thi. Cột lửa lia tới đâu, tang thi bị ăn mòn thành chất lỏng màu đen tới đó.
“Chủ nhân đã là biến thái rồi, thú nuôi cũng có cần phải không chịu kém cạnh như vậy không?” Mặc Sở Minh nhìn tang thi gào rú vì cơ thể đang tan chảy ra, không khỏi thoát mồ hôi lạnh. Tiểu Nha kia cứ như vậy một lần liền đột phá trở thành dị thú cấp 3.
Đây - thật - sự - đúng - là - không - để - cho - người - ta - sống - mà!!!
“Dị thú… lợi hại như vậy sao?” Diệp Thiên lắp bắp.
Cố Diệp Ninh trước khi rời căn cứ thành phố C đã nói qua cho Vũ trung tướng về vấn đề thực vật và động vật cũng sẽ biến dị và có dị năng, để ông có chuẩn bị và ứng phó. Diệp Thiên cũng có mặt ở đó và được nghe qua, thế nhưng tai nghe sao bằng mắt thấy. Tới tận hôm nay mới được chứng kiến tận mắt, Diệp Thiên cảm nhận sâu sắc… động vật và thực vật biến dị còn nguy hiểm hơn nhiều so với anh ta nghĩ trước đó.
Nhìn tiểu Nha không ngừng tấn công, phóng ra những cầu lửa màu tím, bật nhảy cắn chính xác vào cổ của tang thi, tốc độ và sức mạnh cũng đều được cường hóa khiến cho lang tính của nó càng thêm được bộc lộ rõ ràng, Diệp Thiên không khỏi hoảng hốt. May mà thực vật cùng động vật biến dị không dễ dàng, cho nên số lượng ít. Bằng không, nếu thực vật cùng động vật biến dị mà cũng nhiều như tang thi, như vậy, con người tranh đấu sao nổi?!
“Tiểu Nha thực suất.” Những người khác lại không nghĩ nhiều như Diệp Thiên, tất cả đang vô cùng kinh ngạc hoặc là hứng thú nhìn về phía tiểu Nha. Mắt của Hạ Kỳ Phong đã biến thành trái tim hồng phấn lấp lánh, cực kỳ ngưỡng mộ ngắm nghía ngọn lửa màu tím vây xung quanh thân thể của tiểu Nha.
“A, em cũng muốn có một dị thú!!!” Minh Tu hâm mộ không thôi, chép chép miệng, thấp giọng rầm rì. Có một con dị thú như tiểu Nha, quả thực là có thêm một trợ thủ đắc lực.
“Xem ra nuôi không phí cơm.” Cố Tĩnh Huyên tủm tỉm híp mắt cười, hài lòng gật đầu.
“…” Mà so với tất cả, Nam Cung Lãnh Dạ ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng cực kỳ tự hào. Tiểu Nha, quả nhiên là không tầm thường. Trước nó là lang vương một cõi rừng sâu nước độc, sau nó là dị thú sở hữu khả năng chiến đấu kinh người.
Quả nhiên, từ trước tới giờ, ánh mắt chọn lựa của anh chưa từng sai!
Mả trong khi tất cả đang để ý tới tiểu Nha một thân một mình đơn độc ‘săn giết’ tang thi, Cố Diệp Ninh lặng lẽ đưa mắt nhìn về một hướng xa xa vô định, đáy mắt tràn ngập thù hận.
Triệu Thiên Nam, Khúc Miêu Miêu, kể cả người đàn ông mà cô gọi là cha, người thiếu nữ cô từng cho là em gái của mình, tất cả bọn họ đều đã đối xử tệ bạc với cô. Thế nhưng, tất cả bọn họ gộp lại cũng không thể nào khiến cô căm hận bằng đám người Hoàng Trịnh Kha, Đỗ Tịch cùng hai anh em Dịch Dương và Dịch Thiến cùng con tang thi cấp 4 hệ hỏa kia.
Cố Diệp Ninh thậm chí vẫn còn cảm giác được toàn thân mình đang bị bao bọc bởi ngọn lửa với nhiệt độ nóng rực. Đó là cơn đau xâm nhập vào tủy cốt máu thịt, ăn sâu vào linh hồn, đau đớn tới tột cùng. Cho dù bản thân có kêu gào thế nào, đáp lại, cũng chỉ là sự thiêu đốt trong tuyệt vọng. Cho dù bản thân có cố gắng thế nào, cũng không thể cứu sống lại được tiểu Nha.
Cho nên, cô có thể mắt nhắm mắt mở không quan tâm với Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam, cắt đứt với gia tộc bên nội của cô, miễn là đời này họ không lại tiếp tục chọc tới cô thì cô cũng sẽ không tính toán với đám người họ. Chỉ duy nhất đám người Hoàng Trịnh Kha cùng con tang thi cấp 4 hệ hỏa kia, cô - tuyệt - đối - không - bỏ - qua - cho!!!
Nắm đấm xiết chặt lại, Cố Diệp Ninh trong lòng thầm thề, hiện tại để cho con tang thi kia chạy mất, thế nhưng nhất định sẽ có một ngày, đích thân cô sẽ tìm cách truy lùng được nó, sau nó bắt nó trả giá cho hành động của nó trong kiếp trước!
Cứ đợi đấy!
.
.
.
Diệp Thiên nhìn mọi người trong đội ngũ đang thu dọn sau khi chiến đấu, không khỏi kinh ngạc. Từng người chăm chú đào móc những viên tinh hạch bên trong đầu của những con tang thi cao cấp. Anh ta đối với người trong đội ngũ, quen biết nhất chính là Mặc Sở Minh, vì vậy liền đi tới, vỗ vỗ vai của y, mở miệng hỏi.
“Cái này… các người biết tới sự tồn tại của tinh hạch sao?”
“Có gì không đúng sao?” Mặc Sở Minh nghiêng đầu khó hiểu hỏi ngược lại “Chúng tôi vẫn luôn dùng tinh hạch hấp thụ để tăng thực lực mà, bằng không anh nghĩ sao thực lực mọi người trong đội ngũ lại đồng đều như vậy.” Sau đó nghi hoặc nhìn Diệp Thiên “Anh cũng là dùng tinh hạch để tăng thực lực sao? Khó trách thực lực của anh có thể nhanh chóng như vậy tăng lên cấp 3.”
Dù có tư chất, cũng khó có thể tăng thực lực hỏa tốc như vậy. Đương nhiên… dạng biến thái đặc biệt hiếm có như Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Tĩnh Huyên thì không tính tới!
Tiện thể nói luôn, Chu Tề Sa và Cố Tĩnh Huyên không hề dùng tới tinh hạch nhưng vẫn đột phá được cấp 3 và cấp 4, đó là bởi vì bị kích thích trong lúc chiến đấu sống còn, cũng xem như một loại kỳ ngộ hiếm có khó gặp. Tinh hạch là sau khi gặp đội ngũ của Cố Diệp Ninh, thấy những viên đá đẹp đẽ để trong túi của Cố Diệp Ninh, Cố Tĩnh Huyên hỏi chuyện mới biết được sự tồn tại của tinh hạch tang thi.
“Tinh hạch của tang thi, cái này… chính phủ đã phát hiện ra công dụng của nó một thời gian rồi, thế nhưng ngoại trừ thông báo ở trong căn cứ thủ đô cùng trong quân đội đang đóng tại các căn cứ khác ra thì không để lộ ra ngoài.” Diệp Thiên gãi gãi đầu, sắp xếp lại ngôn ngữ để giải thích.
Khoảng gần 1 tháng trước, ở thủ đô có một dị năng giả tình cờ phát hiện ra được trong đầu tang thi cao cấp có một viên đá cực kỳ xinh đẹp. Bởi vì dị năng giả này không biết nó có công dụng gì nên đã cầm về, muốn sử dụng nó để đổi chác một ít vật tư. Tình cờ, viên đá lấy từ trong đầu của tang thi này lọt vào trong mắt của một nghiên cứu viên tại sở nghiên cứu của chính phủ, sau đó được nghiên cứu viên này cầm về nghiên cứu.
Sở nghiên cứu phát hiện ra tác dụng của tinh hạch rất lớn, ảnh hưởng cực kỳ tới nhóm người dị năng giả. Do nhất thời chưa khai thác hết được công dụng của tinh hạch, cho nên chính phủ khống chế rất chặt thông tin, chỉ mới công bố tin tức này trong phạm vi những người sống sót trực thuộc căn cứ thủ đô cùng những chỉ quân nhân có cấp bậc cao trong các quân đội đang đóng quân tại các căn cứ khác.
Diệp Thiên cùng Vũ Huỳnh Trạch là một trong những quân nhân cấp cao có tư cách biết bí mật về tinh hạch tại căn cứ thành phố C. Anh ta cùng Vũ trung tướng cũng nhờ vào trợ giúp của tinh hạch mà tăng thực lực lên rất nhiều.
Trước đó một đoạn đường đi hầu hết đều gặp là tang thi cấp thấp, Diệp Thiên không biết rằng nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ cũng biết tới sự tồn tại của tinh hạch. Thậm chí, nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ có thể nói là những người sử dụng tinh hạch đầu tiên từ khi mạt thế bắt đầu tới nay.
Chẳng qua từ trước tới giờ đội ngũ này đơn độc một đường chạy thẳng tắp, chỉ mong mau chóng trở về thủ đô, cho nên không tiếp xúc với những người sống sót hoặc dị năng giả của các căn cứ nào khác. Mà thành viên trong đội ngũ cũng toàn một đám người lười mở miệng, vì vậy tinh hạch chiếm được thì cứ dùng, còn những người khác có biết bí mật về tinh hạch hay không thì bọn họ cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Diệp Thiên trước còn sợ bản thân đi cùng đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ sẽ làm lộ bí mật của chính phủ. Vốn anh ta còn định lén lút thu nhặt tinh hạch, nhưng hiện tại xem chừng không cần nữa. Cách ba đứa nhóc con Chu Nhi, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong đào móc tinh hạch còn chuyên nghiệp hơn cả Diệp Thiên nữa.
Cố Diệp Ninh ở một bên nghe được đối thoại của Mặc Sở Minh và Diệp Thiên, âm thầm nghĩ, quả nhiên chính phủ đã biết tới sự tồn tại của tinh hạch. Cô cũng hiểu rõ, có lẽ hiện tại cũng có không ít dị năng giả phát hiện ra điều này rồi, chẳng qua họ vẫn im lặng không nói ra thôi, mặc khác sau lưng âm thầm hấp thụ tinh hạch tăng thực lực.
Xem chừng sau một đoạn thời gian nữa, chuyện tinh hạch này sẽ được chính phủ công bố rộng rãi thôi. Tăng toàn diện thực lực của tất cả dị năng giả mới có thể chống lại được tang thi triều. Chính phủ không thể giữ khư khư cho bản thân và quân đội được.
.
.
.
Xe di chuyển thật nhanh trên con đường cao tốc rộng lớn, không chút ngừng nghỉ. Càng đi càng thấy chướng ngại vật ít dần, mà tang thi cũng đã được quét sạch không còn một bóng. Xung quanh có không ít xe bán tải, xe tải, xe ô tô; bên lề đường có không ít người cực khổ cuốc bộ cũng đang lũ lượt dồn về một phương hướng.
Tại trên khuôn mặt của những người trên xe, của những người đi bộ, vẻ mệt mỏi nhọc nhằn sương gió không cách nào che giấu, thế nhưng trong ánh mắt của bọn họ đã dần hiện lên một ít hi vọng nhỏ nhoi lấp lánh. Tuy thỉnh thoảng vẫn xảy ra một vài vụ tranh đoạt tranh cướp gây rối, thế nhưng chẳng ảnh hưởng quá lớn tới mọi người.
“Còn đông hơn cả lúc chúng ta tới căn cứ thành phố C.” Mục Hoằng nhướng nhướng mày, hắn quan sát bốn phía thông qua cửa kính xe, không khỏi cảm thán thốt lên.
“Đương nhiên, căn cứ thành phố C tuy lớn nhưng chung quy không thể so được với căn cứ thủ đô. Người muốn đầu nhập căn cứ thủ đô tất nhiên sẽ nhiều hơn vài lần so với các căn cứ khác.” Mặc Sở Minh hai tay khoanh trước ngực, cười nhạt “Chẳng qua, có thể sinh tồn được ở cái nơi nước đục khoác bề ngoài hào nhoáng này hay không, thì lại là việc khác.”
Thủ đô.
Nói tới thủ đô, cho dù là diện tích, lương thực, bảo đảm an toàn, cơ sở vật chất, vũ khí, quân đội,... không có một căn cứ nào dám so sánh với căn cứ thủ đô. Đương nhiên, điều kiện tốt như vậy, người muốn di cư về căn cư thủ đô tuyệt đối không ít. Chỉ có điều, không phải đặt chân tới căn cứ thủ đô là có thể an toàn bình an.
Thủ đô là nơi khá bài ngoại, coi trọng chính trị quân đội cùng quyền lực cực kỳ nghiêm trọng. Một người hoặc một gia đình hoặc một đội ngũ, nếu không có thực lực mạnh cùng một chỗ dựa vững chắc thì cũng rất khó có thể có được một cuộc sống sinh tồn thoải mái tại thủ đô.
“Dù sao thì cũng chẳng quan hệ gì tới chúng ta.” Cố Diệp Ninh nhún nhún vai, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, khẽ mỉm cười có chút tinh quái. Người nào vội vàng muốn tìm được chỗ dựa tại thủ đô thì cô không biết, thế nhưng, riêng với đội ngũ của bọn họ thì không cần thiết phải lo lắng về vấn đề này.
“Ừm.” Nam Cung Lãnh Dạ hai mắt tràn ngập sủng nịnh, cực kỳ bao dung đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô “Tiểu Ninh nói gì cũng đúng.”
“Này, anh có thể đừng vuốt tóc của tôi không?” Có chút bất mãn phủi cái bàn tay ấm áp đang vuốt ve trên đỉnh đầu mình ra.
Nhớ tới Cố Tĩnh Huyên cùng Cố Liệt Hạo từ nhỏ tới lớn cũng thích nhất vò tóc của cô, sắc mặt của Cố Diệp Ninh không khỏi hiện lên vài phần bất đắc dĩ cùng vài phần xấu hổ: “Gần đây anh vuốt thật nhiều, khiến cho tôi có ảo giác anh càng ngày càng giống với Huyên ca ca và anh hai của tôi.”
“Tóc của cô sờ rất mềm.” Anh ôn hòa cười, không giải thích gì, chỉ nói ra lý do.
Cố Diệp Ninh trừng mắt lườm Nam Cung Lãnh Dạ một cái, hai má hơi ửng hồng. Người này cái gì cũng tốt, tại sao lại có cái sở thích sờ đầu kỳ quái đó cơ chứ?! Cô hoàn toàn không biết, vẻ mặt của mình bây giờ, ánh mắt của mình bây giờ… một chút cũng không hề có lực uy hiếp, trái lại, càng giống đang làm nũng với anh hơn.
Nam Cung Lãnh Dạ có cảm giác trái tim mình lại vừa bị cái gì đó bắn trúng, khiến cho tâm tình nhộn nhạo: Mèo con của mình, đáng yêu quá! ✧ (¯―¯٥)
Bên hàng ghế trên và hàng ghế giữa, Mặc Sở Minh, Diệp Thiên cùng Mục Hoằng nghe hai người bọn họ nói chuyện, câm nín không nói nên lời. Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh này rõ ràng là coi những người khác trên xe trở thành không khí mà, có phải hay không?
“Ư…” Tiểu Nha nhổm đầu dậy, trong mắt vàng lấp lánh vui sướng, cái đuôi quẫy quẫy lên. Nó hết dụi vào Cố Diệp Ninh lại dụi vào Nam Cung Lãnh Dạ, cảm thấy thật hạnh phúc khi hai người quan trọng nhất của nó ở cùng một chỗ.
“A, tiểu Nha, làm sao vậy?” Cảm giác được tiểu Nha tâm tình rất vui vẻ, Cố Diệp Ninh cũng ném việc bản thân đang bực bội với Nam Cung Lãnh Dạ ra sau đầu. Cô mỉm cười xoa xoa đầu sói trắng, ân cần hỏi “Sao có vẻ vui thế hả?”
Nam Cung Lãnh Dạ xoa xoa cằm, híp mắt, trong đáy mắt màu café lóe lên một tia sáng hài lòng. Rất tốt, tiểu Nha quả nhiên là người mình! Biết ủng hộ chuyện tình tương lai của anh và Cố Diệp Ninh, sau này nhất định phải khen thưởng cho nó bằng nhiều thịt hơn mới được!
“A!!!” Đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên kêu lên, thu hút sự chú ý của bốn người một thú còn lại trong xe.
Xuyên qua kính trước của xe, trước mắt của bọn họ dần dần hiện ra những lều trại của các khu quân đội đóng quân; xa xa, tường thành vững chắc lờ mờ kéo dài hiện lên dưới ánh mặt trời, càng tăng thêm vài phần kiên cố hùng vĩ.
Cố Diệp Ninh nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút ngẩn ngơ. Nhìn tường thành kéo dài kia, cảm giác xa quê lâu ngày được trở về lan tỏa khiến hốc mắt cô không khỏi đỏ lên. Cảm giác này khác hẳn với cảm giác tuyệt vọng mệt mỏi trong kiếp trước. Hiện tại, trong lòng cô là rung động, là vui sướng, là mừng rỡ…
Cuối cùng đã trở về rồi… thủ đô
Danh sách chương