Chuyện vô duyên vô cớ xuất hiện một nữ nhân lạ do Thái Tử không biết mang từ đâu về, chỉ trong vòng chưa đầy 3 ngày, tức là trước lúc nàng tỉnh dậy đã sớm lan truyền khắp Đông cung, thậm chí đã lan đến tai Nguyên Nghi Hoàng hậu, mẫu thân thân sinh của Dạ Trạch Tông. 

Hiện tại, lấy thân phận thái tử, hậu viện thê thiếp của hắn vốn không tính là có nhiều người, năm nay hắn mới 19 tuổi, thời điểm sắp sang năm cũng đã là 20 trên có Thái Tử Phi - Cảnh Thiến Phiêu là nguyên phối, trái có trắc phi là La thị La Nhược Hi phụ thân nhậm chức Lại Bộ Thị Lang song đang bị vu cho tội danh tham ô, phải có trắc phi Liễu Mộng Hinh, là đích trưởng nữ An Vân Hầu Phủ, phụ thân nàng ta trước đây từng cùng Hoàng đế ra trận đánh giặc, nhưng vì đỡ kiếm thay Hoàng Đế mà bị trọng thương không thể cầm kiếm được nữa nên được phong chức hầu, tuy không trực tiếp ra chiến trường cầm kiếm đánh giặc nhưng An Vân Hầu lại được hoàng đế rất tín nhiệm, giao cho quản lí một phần binh quyền, nhiều lần trở thành quân sư ở sau điều binh khiển tướng. Ngoài ra bên gối đều có không ít mỹ cơ trong đó nổi bật nhất thứ nữ Thừa tướng Phủ - Nhạc Lang Hoa, dung mạo vô cùng xuất sắc. 

Kì thực, lấy thân phận của La Nhược Hi, được làm trắc phi Thái Tử là một vinh hạnh vô cùng to lớn, không nói đến Cảnh Thiến Phiêu vốn là Đích trưởng nữ Tể tướng phủ mà này thiếp thất lấy địa vị nhà mẹ đẻ ra cũng có thể đè bẹp nàng, ngoài Nhạc Lang Hoa, còn có Mạc Tài Khanh là đích nữ Quan Nghĩa hầu phủ, Giang Chi Nguyệt đích nữ Giang đại tướng quân, Thái Lương Quân là cháu gái ruột của Thái Hậu này nọ phẩm cấp gia tộc đều trên nàng một bật. Nói đâu xa, La Thị dòng chính, đại bá phụ của nàng đi cũng là Hộ Bộ thượng thư, phẩm cấp đều muốn trèo lên đầu phụ thân nàng, nghĩ đến La Thị đại tiểu thư - La Vân Kiều kia vừa nhập cung liền được phong Chiêu dung, trong khi nàng chỉ là một cái tiệp dư, trong cung nàng ta còn suốt ngày tìm nàng gây chuyện chỉ hận không thể khiến cho nàng nhục nhã mà chết đi, những ngày tháng đó đúng là không vui vẻ gì. 

Chỉ là còn 1 năm nữa Dạ Trạch Tông mới lên ngôi Hoàng đế... 

Vừa được hai Đại Cung nữ lau người qua bằng rượu trắng để giảm nhiệt, nàng vừa đặt lưng nằm xuống thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng thông truyền. " Trắc phi Liễu thị tấn kiến." Âm thanh này vọng đến từ cửa chính Hoàng Lân điện - Tẩm điện của Thái Tử, tiếng hô vang vọng đến nàng ở nội phòng cũng nghe rõ ràng đi. 

--- 

Trong mắt người ngoài, An Vân Hầu phủ chính là đại biểu cho một cái tướng gia, An Vân Hầu trước nay làm tướng, là một người rất nghiêm khắc, binh pháp hay gia pháp đều không chút vị nể tình thân, thuở thiếu thời ra chiến trường nhiều hơn ở nhà, cho nên việc nhà đều giao cho An Vân Hầu phu nhân chịu trách nhiệm. Lại nói, Minh thị lại xuất thân từ thư hương thế gia, tính tình mềm mại như nước, đối với việc dưỡng dục nhi nữ điều không khỏi thoát khỏi bốn chữ yểu điệu thục nữ, dưỡng ra Liễu Mộng Hinh là một cái tiểu thư khuê cát tinh thông cầm kì thi họa, này Cầm thực sự đạt đến trình độ hơn người. 

Chính là đời trước nàng ta một phen cầm thủ siêu quần, một lần song đấu độc tấu với cầm thủ Phổ Hoa quốc giành thắng lợi vẻ vang khiến Dạ Trạch Tông khi ấy đã là Trạch Đế vui vẻ, liền tấn thăng nàng từ thứ phi lên hàng tứ phi, lấy hiệu Đức, lúc đó ba vị trí Hiền, Lương, Thục phi còn chưa có ai ngồi, nghiễm nhiên nàng ta so với tất thể phi tần xem như là chỉ dưới hoàng hậu, lúc hoàng hậu mang thai sự vụ trong cung đều do một tay nàng ta xử lí. Để có được một nhi nữ như vậy, chắc hẳn An Vân Hầu phu nhân không khỏi hao tổn tâm tư. 

Trong nội phòng, La Nhược Hi nghe thấy tiếng thông truyền, trong lòng không khỏi nhớ đến một vài chuyện không vui đời trước. Cả hai đều là trắc phi, nhưng chưa một lần nào Liễu Mộng Hinh xem nàng là xứng đáng ngang hàng với nàng ta, nàng nhớ rõ năm ấy, lúc nàng trở về Trắc điện không lâu Thái Tử phi tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ mời nàng, nàng ta và một ít thê thiếp được sủng ái đến dự. Qua ba tuần trà, Thái tử phi liền nghĩ trò để mọi người tiêu khiển, ai có tài nghệ gì liền diễn tấu, người thì đàn, người thì hát, người thì vẽ tranh, người thì hiến vũ ai cũng có tài cán, chỉ có nàng thuở nhỏ bần hàn, mẫu thân chỉ dạy cho nàng nhiều lắm là bốn chữ công dung ngôn hạnh, còn những thứ này nàng chỉ biết chút ít. 

Nhưng cố tình Liễu Mộng Hinh lại nói với mọi người là nàng biết đàn hơn nữa đàn rất hay, còn ép nàng đàn cho bằng được, không còn cách nào khác nàng đành phải ngồi xuống đàn, âm đầu khảy đã trúc trắc, đàn được một đoạn thì nàng ta liền cất giọng cắt ngang, đến giờ nàng vẫn nhớ như in những lời khi đó nàng ta nói. " La muội muội, là ta ép muội rồi, ta xin lỗi, muội như vậy mà ta còn ép. Hài..." Vừa nói, nàng ta vừa nắm lấy tay nàng giống như không biết nàng vốn dĩ chẳng biết đàn, sau đó giả vờ lúng túng hỏi nàng. " Vậy muội có biết múa, biết hát, biết vẽ tranh không?" 

" Ta..." Nàng vừa định đáp lời thì đã nghe nàng ta cất tiếng nói tiếp. 

" Ấy, hình như ta lại ép muội rồi, muội đừng buồn, cái gì không biết có thể học, chỉ là chúng ta đều là phi tử của Thái Tử, nếu không có chút tài cán gì, bị người ngoài biết được, muội nói xem có phải làm xấu mặt thái tử không?" Nàng ta từ từ buông tay nàng ra, vươn tay ra vuốt ve huyền cầm, rồi nhìn vào mắt nàng, ôn nhu nhỏ giọng nói. 

Nằm trên giường, La Nhược Hi chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện này, đối với nàng chưa hẳn là hồi ức không vui... khóe môi không khỏi hơi nâng lên cười, hi vọng đời này Liễu Nhược Hinh không gây phiền toái cho nàng rồi tự làm mình mất mặt. 

Thấy nàng nhắm mắt, tưởng như mệt mỏi muốn thiếp đi, hai đại cung nữ liền khấu một tiếng, sau đó hạ rèm rồi lui ra ngoài để cho nàng nghỉ ngơi. Cửa vừa đóng lại, một trong hai cung nữ nhịn không được mà mở miệng nói. " Không biết cô nương này là ai, lớn lên thật xinh đẹp, so với Nhạc tiểu chủ còn xinh đẹp hơn mấy phần." 

Liếc trái liếc phải, cung nữ còn lại cẩn thận hơn, nhỏ giọng nói với nàng ta. " Nói nhỏ chút, ngươi nên quản tốt cái miệng của mình đi, mấy ngày nay các nương nương, tiểu chủ đều hận không thể đặt con mắt nhìn xem cô nương là ai." Nói đoạn lại kéo nàng ta nép vào sau đó không khỏi mấp máy môi cảm thán. " Thật xinh đẹp, tuy bây giờ bị thương có chút tiều tụy, chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng cái kia gương mặt ngũ quan chắc chắn là một quốc sắc thiên hương, hi vọng không để lại sẹo." 

Người mà các nàng đang bàn tán, ngỡ là đang ngủ say lại đột nhiên nhíu mày thật chặt. 

--- 

Hoàng Lân điện là tẩm điện của thái tử, người bình thường trừ Hoàng đế ra không ai được tự ý xông vào mà không có lệnh của thái tử, bên ngoài thủ vệ là Hoàng Kim giáp, đối với kẻ bất tuân luật lệ có quyền tiền trảm hậu tấu, lần này thái tử vừa trở về chưa được mấy ngày đi, cũng không phải sẽ ở lại lâu dài vì binh biến khó lường, thời gian mà Dạ Trạch Tông ở lại đây còn không bằng một phần ba thời gian ở chiến trường, thời gian ít ỏi như vậy, thê thiếp gặp mặt hắn cũng chưa đến đầu ngón tay, nhất là ba người vừa được gả cho hắn là Thái Tử phi - Cảnh Thiến Phiêu và hai trắc phi là Liễu Mộng Hinh và La Nhược Hi. 

Trong đó La Nhược Hi hắn còn chưa có gặp qua, lúc trở về, vốn bản thân là thái tử cũng là phu quân của các nàng, ai cũng sẽ gắn bó với hắn lâu dài, bản thân cũng nên nhìn quá một lần, chỉ là đối với sự việc của La Mạnh Ninh vẫn chưa rõ ràng, nếu Thái tử phi đã phân phó tạm thời để nàng ở một tẩm điện riêng, chờ xem mọi sự ra sao, hắn cũng không nóng vội gặp nàng, dù sao ngày tháng còn dài, không sợ không chung đụng. Tuy là đối với cách xử lí của Cảnh Thiến Phiêu đúng là có chút đúng đắn, nhưng nghĩ đến vẫn là hơi lạnh nhạt, hắn liền mấy ngày không bước ra khỏi Hoàng Lân điện, cũng không triệu kiến bất kì ai, nào biết đi dạo một chút lại gặp được tiểu bạch thỏ kia đi, nhớ đến dáng vẻ lúng túng ban nãy của nàng, quả nhiên khiến hắn thấy có chút hứng thú. Nhưng hắn biết rõ, hứng thú này của bản thân chỉ sợ qua không được vài ngày đi... 

Lúc Liễu Mộng Hinh bước vào, chính là thấy gương mặt hơi hơi nhiễm ý cười này của Dạ Trạch Tông, hắn đang vẽ dở một bức tranh Thỏ trắng ngắm trăng, thấy nàng đã đứng một bên, bản thân hắn lại cố tình như không biết mà vẽ xong bức tranh mới ngẩn đầu lên nhìn nàng ta, giọng nói có chút trầm. " Nàng đến? Sao lại không lên tiếng?" Vừa nói, vừa vưa tay ra định nắm lấy tay nàng ta, nhưng nghĩ đến điều gì lại không chút dấu vết thu lại. 

Ánh mắt e lệ hơi nâng lên nhìn, lại không dám nhìn vào mắt hắn, nam tử này lớn lên thực sự quá anh tuấn đi, khiến nàng ta chỉ liếc mắt một cái cũng tim đập thình thịch, nghe hắn hỏi, nàng ta hơi hơi cúi đầu khụy người, mềm mại đáp lại. " Điện hạ đang chuyên tâm, thần thiếp không dám làm phiền." Vừa nói vừa cúi đầu thắp xuống một chút, hắn cao hơn nàng ta một cái đầu, ở vị trí này vừa vặn nhìn thấy một phần gò má hồng phấn ửng đỏ, vành tai trắng trẻo mềm mịn, và cổ thon cao hơi nhiễm sắc hồng, lộ ra vài phần phong tình chọc cho nội tâm nam nhân ngứa ngáy. 

Thấy dáng vẻ yêu kiều này của nàng ta, Dạ Trạch Tông cười cười rồi bất chợt vươn tay kéo một cái, Liễu Mộng Hinh đã ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, gương mặt nàng ta xoát cá đỏ ửng càng thêm xinh đẹp, ngón tay thô ráp của nam nhân liền nắm lấy cằm của nàng ta, nâng lên, ngón cái lại mân mê môi son đỏ ửng, cảm giác mềm mại và mạnh mẽ đan vào nhau, giọng nói của hắn đã có chút khàn. " Phải không? Nhưng hình như nàng làm phiền ta rồi?" Trong đôi mắt hắn đã ẩn ẩn ánh lửa, bất giác lóe lên tia sáng. 

" Thần... thần thiếp... không a... Thái tử..." Không đợi nàng ta nói dứt lời Dạ Trạch Tông nhấc bổng nàng ta lên đi ra phía sau bình phong. 

Ở đó có một Trường kĩ, Dạ Trạch Tông ngồi lên Trường kĩ còn Liễu Mộng Hinh thì ngồi lên người hắn, thấy dáng vẻ hơi sợ hãi của nàng ta, hắn hơi cười cười nói. " Nàng quấy rầy nhã hứng của ta, nàng nói xem có phải nên tự giác chuộc lỗi không?" Vừa nói vừa đem nửa thân dưới hơi nâng lên để nàng ta cảm thụ nơi đó đang cứng rắn dần. 

Cách lớp vải nhưng Liễu Mộng Hinh dường như cảm thấy nơi đó nóng bỏng, nhịn không được nuốt khan một ngụm, ánh mắt nhìn về phía Thái Tử hắn lại giống như không muốn động, lại uất ức nhìn đến vài lần nhưng hắn một chút xoay chuyển cũng không có, nàng ta đành phải tự mình vậy, mặt nàng hơi cuối xuống, bàn tay vừa vươn đến người hắn lại nghe thấy âm thanh trầm thấp vang lên. " Nàng trước đi." 

Nghe vậy, gương mặt Liễu Mộng Hinh bất giác đỏ lên như muốn nhỏ máu, liền cắn cắn môi đem y phục trên người mình từng cái từng cái cởi xuống, chẳng mấy chốc trên người chỉ còn chiếc yếm nhỏ bằng hai bàn tay, cùng chiếc quần lụa mỏng bọc lấy nơi hạ thân, vốn dĩ cả hai đều không che chắn không được bao nhiêu, ánh mắt nàng ta liền rơi xuống người Dạ Trạch Tông nhưng hắn một chút cũng không có cảm giác muốn động tay, nàng ta liền lấy hết dũng khí hạ xuống chiếc yếm nhỏ, liền để lộ ra nửa thân trên trần như nhộng, nàng ta mềm giọng. " Thái tử~~..." 

Ngay lúc này, Dạ Trạch Tông mới có chút động dung, hắn cảm thán. " Thật xinh đẹp." Trên gương mặt ửng đỏ liền hiện lên ý cười, hắn cũng cười, hại trái tim trong ngực nàng ta càng hung hăng đập loạn, nhưng ngay sau đó hắn lại lạnh nhạt nói nói thêm. " Nể tình nàng đã có công chuộc lỗi, ta liền tha lần này cho nàng, trở về đi, hiện ta có chút việc bận, tối nay ta sẽ đến tẩm cung của nàng." Nói đoạn ngay lập tức đứng dậy xoay người rời đi, không chút để ý tới gương mặt tái xanh không có một giọt máu của nàng ta. 

Đêm đó quả nhiên Dạ Trạch Tông đến tẩm cung của nàng ta, tức thời trong người Thái tử phi, và hai trắc phi, nàng ta tự dưng lại được sủng hạnh đầu tiên, điều này khiến cho Cảnh Thiến Phiêu không khỏi khó chịu, rất may, ngay hôm sau Dạ Trạch Tông liền đến điện của nàng ta, những ngày sau đó đều đến mỗi thê mỗi thiếp một hai lần, mưa móc rãi đều. 

Qua tầm nửa tháng vết thương trên trán La Nhược Hi cùng với khớp tay của nàng cũng dần hồi phục, Tề thái y có đến xem qua mấy lần đều nói không có gì đáng ngại, mấy ngày này hôm nào Dạ Trạch Tông cũng đến thăm nàng, để cung nữ hầu hạ nàng kĩ lưỡng, cứ như vậy sớm không muộn thì băng bó trên mặt nàng sẽ phải tháo ra, cổ họng nàng cũng dần hồi phục, bàn tay cũng sẽ có thể viết được chữ trở lại, như vậy nếu hắn muốn hỏi thân phận của nàng, thì nàng nên trả lời như thế nào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện