Lời Chung Du Bạch nói cũng không phải nói dối, thời gian hắn sống cũng không tính ngắn, muốn nói chưa từng thích người nào đó cũng là không thực tế, hắn cảm thấy Hạ Xuy nhìn thực quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra, là vì bộ dạng của hắn cùng người trong trí nhớ kia — giới tính không giống.

Không sai, người trong trí nhớ kia là một nữ tử tú lệ đoan trang, mà Hạ Xuy, lại thật sự là nam nhân, cho dù bộ dạng hắn như trước trắng nõn thanh tú, lại không đến mức khiến người nhận sai tính.

Kỳ thật Chung Du Bạch cũng không tin cái thuyết chuyển thế của Phật gia kia, yêu ma quỷ quái bọn họ này vừa không tu Phật cũng không tu đạo, chuyển thế hay không chuyển thế thì có thể làm sao, mạng cũng chỉ có một, từ trước đến nay hắn đều không suy nghĩ còn có kiếp sau hay không, đời này đã là do thú vật tu thành thân người, như vậy kiếp sau có phải con người hay không thì có thể thế nào.

Hắn tin, là một khi sinh tử như đèn tắt.

Cho nên hắn đoán, có lẽ Hạ Xuy này, là của đời sau của nàng.

Người nọ tuy không phải nữ tử phàm tục, nhưng cũng sẽ gả cho người, cứ như vậy, Chung Du Bạch đã có chút suy đoán với thân phận của Hạ Xuy, cũng có chút nghi hoặc, vì sao hắn muốn vào giới giải trí? Hai năm nay Chung Du Bạch vẫn thực hiểu biết giới giải trí, lúc trước Hạ Xuy chưa bao giờ xuất hiện trong giới giải trí, tự nhiên thuộc về người mới trong giới.

Khi hắn đang thất thần, Trình Thương Thuật lại hoàn toàn bất mãn, “Tiểu Bạch!”

“Ừ?” Chung Du Bạch có vẻ không chút để ý, hắn thu thập đồ xong, đeo kính mắt vào lập tức muốn rời đi.

Trình Thương Thuật kéo tay hắn.

Chung Du Bạch ngẩng đầu, giữa chân mày cau lại.

Trình Thương Thuật có chút thất bại, có đôi khi thích phải một người quá thông minh cũng không phải cái chuyện tốt gì.

Hắn biết, mấy năm trước hắn đuổi Chung Du Bạch quá chặt, hắn lui ở trong hang thỏ quá nhiều năm, thỏ khôn có ba hang, chính mình phí rất nhiều tâm tư lại vẫn không tìm thấy hắn.

Lúc ấy Trình Thương Thuật đã hiểu, nếu Chung Du Bạch cố ý trốn tránh, cả đời này mình đừng nghĩ tìm được hắn, cho nên, mượn danh nghĩa bế quan, mới rốt cuộc khiến Chung Du Bạch chịu chui ra.

Nguyên thân của Chung Du Bạch là một con thỏ, lại chỉ có ranh mãnh của con thỏ, mà không có yếu của con thỏ, trừ bỏ mình, người hắn sợ trong giới Tu chân vốn cũng không nhiều, sẽ sợ chính mình vẫn là bởi vì kiếm thuật của mình vừa vặn có thể khắc chế yêu thuật truyền thừa của hắn, nếu là gặp phải người khác trong giới Tu chân, cho dù hắn đánh không lại, thoát thân lại không khó.

“Em còn chưa nghe đáp án của tôi.”

Lúc này Chung Du Bạch mới có chút kinh ngạc, “Anh sẽ nói cho tôi biết?”

…… Hắn cho rằng, lấy Trình Thương Thuật giảo hoạt, là tuyệt sẽ không nói cho mình.

Phải nói Trình Thương Thuật hiểu Chung Du Bạch, Chung Du Bạch đồng dạng cũng hiểu Trình Thương Thuật, dây dưa nhiều năm như vậy, bên trong hậ đã sớm pha tạp cảm tình khác, mà chính là bởi vì loại hiểu này, khiến Chung Du Bạch căn bản không thể thổ lộ tình cảm với Trình Thương Thuật.

“Quả thật tôi không phải bị mấy tên hề nhảy nhót kia làm cho không đường để đi.” Trình Thương Thuật bình tĩnh nói, “Mấy gia hỏa đã tiêu tan lòng hăng hái cả ngày chỉ biết đấu tranh kia làm sao có thể làm tôi bị thương nặng như vậy — Tiểu Bạch, tôi ngược lại cảm thấy các em lớn mạnh lại càng tốt một chút.”

“Có ý gì?” Chung Du Bạch có chút khó hiểu.

“Trăm năm trước, Giới Tu chân cũng không phải như vậy.” Trình Thương Thuật có chút buồn bã, hắn xuất thân chính thống, Chiêu Minh kiếm phái truyền thừa nhiều năm như vậy, còn là đạo chính thống chính tông, “Chính tà chi tranh, cũng không phải là đạo phát triển ma biến mất chính là chuyện tốt, ngược lại là khi có xu hướng cân bằng, có lợi nhất cho cả hai bên, nay chính đạo thế lớn, rất — thế lớn, có người thì có đấu tranh, vốn người tu chân nên đấu cùng trời đấu cùng mình, nhưng nay linh khí mỏng manh, tu luyện khó khăn, tà đạo lại bị hãm hại đến tận đây, lúc không còn người để đấu, bọn họ lại bị áp bách bởi lực ý niệm của tiền bối lưu lại, không thể xuống tay với người phàm, cho nên chỉ còn lại một con đường, nội đấu.”

Chung Du Bạch cười lạnh, “Đáng đời! Yêu ma chúng tôi tụ hợp tinh hoa trời đất, không giống người tu chân các người trên trăm năm là được chút thành tựu, nếu không có Đế Lưu Tương, trăm năm thì ngay cả hình người cũng không tu ra được, tự nhiên không thể so được với người tu chân các người.”

Trình Thương Thuật chậm rãi nói, “Tôi chưa bao giờ bị bọn họ gây thương tích, lúc đó như thế, là vì tẩu hỏa nhập ma.”

“Tẩu hỏa nhập ma?” Chung Du Bạch nhướn mi, dáng vẻ không có bao nhiêu tâm đồng tình.

“Bởi vì em mà tẩu hỏa nhập ma, cho nên ngày hôm sau tôi liền xuất quan tới tìm em.”

Chung Du Bạch: “……”

Thế này thì nói cùng không nói có gì khác nhau? Dù sao, hắn vẫn là không tin.

Hơn nữa hắn có thể khẳng định, Trình Thương Thuật nhất định còn giấu diếm cái gì, cũng chưa nói ra miệng.

Đợi đến khi quay phim ngày hôm sau, tầm mắt Chung Du Bạch liền thường xuyên rơi xuống trên người Hạ Xuy.

Sát khí trên người Trình Thương Thuật tự nhiên càng ngày càng nặng, ngay cả Lục Ninh đang quay phim cũng đã nhận ra.

Hạ Xuy thì càng thỉnh thoảng có loại cảm giác khí lạnh tràn ra sau lưng, quay đầu lại thì cái gì cũng không thấy.

“Không được động cậu ta.” Chung Du Bạch chỉ nói một câu này.

Trình Thương Thuật cảm thấy tính tình của mình bây giờ thật sự là tốt hơn rất nhiều, nếu là năm đó, đã sớm bổ một kiếm, quản hắn là ai!

[Thiết huyết dao găm] là một bộ phim truyền hình nói về bộ đội đặc chủng, bắt đầu từ chọn lựa bộ đội đặc chủng, đôi song sinh mà Lục Ninh Lục Viễn diễn này làm binh ở hai đội khác nhau, cũng là loại binh khác nhau, giữa bọn họ có thể không được gọi là huynh đệ tình thâm, càng giống như một loại quan hệ cạnh tranh không phục lẫn nhau, nhân vật Từ Trạm Giang diễn nói là nam chính, là vì nhân vật là xuyên suốt qua đầu mối chính trong cả bộ phim truyền hình, cố sự của hắn tất nhiên càng nhiều hơn người khác một chút.

Bản thân nhân vật Vu Duyên Sinh đã cực kỳ thích hợp khí chất của Từ Trạm Giang, dùng diễn xuất bằng diện mạo vốn có để hình dung cũng không đủ, Vu Duyên Sinh xuất thân nông thôn, hơn mười tuổi đã tham gia quân đội, một nhân vật luôn luôn không có tiếng tăm gì, khó chịu không kêu một tiếng, trên thực tế tâm tư tinh tế có dũng có mưu, nếu là nhân vật chính, hắn tự nhiên là người dẫn đầu tiểu đội bộ đội đặc chủng mà cố sự viết chủ yếu về này, nhưng mà đội ngũ này lại không dễ dẫn dắt.

Lý Hoan do Lục Ninh diễn là một tay súng có danh thiện xạ trong đoàn, Lý Nhạc do Lục Viễn diễn là kỹ thuật viên xuất sắc nhất của đội trinh sát, là người cực giỏi dùng kỹ thuật máy tính, Trình Phi Khắc do Lý Thâm diễn là bác sĩ chữa bệnh du học nước ngoài trở về, Tôn Nhuận Trạch do Viên Trạm Giang diễn là quán quân thi đấu vật lộn hằng năm trong bộ đội, Từ Tư do Hạ Xuy diễn càng là học sinh mũi nhọn trong trường sĩ quan, khiến nhóm người này chịu phục cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Chỗ ưu tú của kịch bản [Thiết huyết dao găm] này chính là ở chỗ tình tiết lời thoại, gần như không có bất cứ bug cùng giả tạo khiến người liếc mắt nhìn đã xem thấu, chi tiết chặt chẽ, diễn viên quần chúng đều là bộ đội, quay phim ở bộ đội, ngay cả đạn dùng khi quay cũng là thật, đương nhiên, vỏ đạn là không, vũ khí, trang bị, phương tiện kỹ thuật, đều không phải hư cấu, muốn viết ra một kịch bản như vậy, nhất định phải có kiến thức quân sự phong phú, hơn nữa trải qua khảo chứng quân sự nghiêm khắc cẩn thận.

Nó vừa nói cho mọi người bộ đội đặc chủng luyện thành như thế nào, đồng thời tuyên dương một loại năng lượng chính nghĩa tích cực hướng về phía trước không sợ gian khổ, đương nhiên, loại quan niệm chính này có liên quan tới bối cảnh bộ phim truyền hình này, nhưng mà có thể làm đến khiến người không cảm thấy lời nói rỗng tuếch, bản thân cũng rất lợi hại, càng đừng nói trong cả bộ phim truyền hình còn tràn ngập tình anh em khiến người ta cảm động.

Mà lời thoại nhân vật càng nhiều là dùng khôi hài không quá nghiêm túc trầm tĩnh đến thể hiện, bộ đội nhu hóa(1) trang nghiêm kiên cường, khiến cho tính tình tiết của phim truyền hình càng mạnh, mà mỗi nhân vật tự nhiên đều tràn ngập đặc sắc cá nhân rực rỡ, cực kỳ bắt ánh mắt người.

Chính là bởi vì muốn cầu độ chân thật này, màn ảnh bọn họ cùng diễn viên quần chúng cùng nhau tiến hành huấn luyện quân sự quay đến đến đi đi hơn mười lần, lại chung quy không đạt được hiệu quả khiến Điền Minh Thắng vừa lòng, mặt trời độc ác, Lý Thâm cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, sau khi quay liên tục ba bốn ngày, toàn thân hắn đau nhức đòi mạng, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày quá ít, hắn vừa mệt lại buồn ngủ, so với trước kia làm ba bốn ngày không ngủ còn khó chịu hơn.

Hắn muốn nửa đường bỏ cuộc, nhưng ở trong tầm mắt mọi người, hắn căn bản ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, mấy ngày nay nhóm người bọn họ này đều ăn ở cùng một chỗ, quay vẫn là cảnh đông người, mỗi ngày quay xong trở về ngã đầu liền ngủ, căn bản không có cơ hội nói chuyện một mình với đạo diễn Điền Minh Thắng, nói trắng ra, vị này chính là tính cách liều chết sĩ diện mà làm khổ thân, mặt mũi còn lớn hơn trời — một bên cắn răng chống, một bên hy vọng Điền Minh Thắng có thể nhìn ra rắc rối của mình.

Viên Trừng Giang cũng giống như vậy, hắn chưa bao giờ biết, quay phim vậy mà không kém làm binh, như vậy thì hắn muốn quay phim làm gì a! Nghe trong nhà nói đi làm binh không phải được rồi! Loại ngày khổ không nói nổi này làm cho trạng thái của hắn tệ bất ngờ, may mắn bây giờ còn chưa bắt đầu quay vai diễn cá nhân của bọn họ, không cần bao nhiêu diễn xuất, bằng không phỏng chừng đã sớm bị Điền Minh Thắng giáo huấn tàn nhẫn.

Đạo diễn Điền Minh Thắng này đặc biệt chính là có tác phong người lính, nếu ai làm không tốt, ở trên đầu trên miệng ông đều không chiếm được chỗ tốt gì.

Ngược lại, Lục Ninh lại cảm thấy cũng không tệ lắm, y thích loại cảm giác tích cực hướng về phía trước này, khiến toàn thân y đều vô cùng phấn chấn, nhìn Lục Viễn cũng như vậy, sau khi bọn họ quay phim xong thậm chí còn có thời gian ôn tập bài học một giờ, chung quy qua vài ngày còn phải trở về trường học dự thi đâu.

Mà bởi vì chuyện này, Lý Thâm cùng Viên Trừng Giang đều lấy ánh mắt nhìn bệnh thần kinh hoặc là quái vật nhìn Lục Ninh Lục Viễn, Từ Trạm Giang là lòng tràn đầy khâm phục, Hạ Xuy lại vẫn dáng vẻ như thường, chỉ là khích lệ hai câu.

Lục Ninh càng thêm cảm thấy Hạ Xuy không phải bình thường, hơn nữa y quan sát được, trên bàn tay Hạ Xuy có vết chai mỏng, cũng không phải chỗ cầm bút, mà là ở chỗ sườn trong sườn ngoài các đốt ngón tay, vị này khẳng định không phải nho nhã yếu ớt như vẻ bề ngoài vậy, Lục Ninh đoán, vị này nhất định từng luyện võ.

Nếu đời trước Lục Ninh tính ra kết luận này, khó tránh khỏi phải kinh ngạc một chút, hiện tại bên cạnh bản thân Lục Ninh đều là yêu ma quỷ quái, gặp phải một người luyện võ thì có chỗ nào đáng kinh ngạc sao?

Ăn xong cơm tối ngày hôm nay, Lục Ninh đang chuẩn bị xem sách một giờ sau đó đi ngủ như ngày thường, Chung Du Bạch lại đến tìm y cùng Lục Viễn.

Trong ký túc xá chỉ có bọn họ cùng Hạ Xuy ở, Từ Trạm Giang, Lý Thâm, Viên Trừng Giang đi tắm rửa, nhìn thấy Chung Du Bạch đẩy cửa tiến vào, Hạ Xuy nao nao, hắn do dự một chút mới nói: “Có phải tôi đã từng gặp anh ở nơi nào hay không?”

Sắc mặt Trình Thương Thuật bên cạnh Chung Du Bạch lập tức đen, nhìn Hạ Xuy như hổ rình mồi.

“Hẳn là chưa.” Chung Du Bạch trả lời thật sự bình thản.

Hạ Xuy gật gật đầu, vô cùng thức thời cầm lấy đồ của mình, “Tôi cũng đi tắm.” Quan tâm để lại ký túc xá cho Lục Ninh Lục Viễn bọn họ.

Mà vừa đóng cửa, Hạ Xuy dựa vào trí nhớ cực kỳ ưu tú lập tức nghĩ tới, hắn thấy một bức tranh trong thư phòng ở nhà, cho dù lối vẽ tinh vi hiện tại xem ra cực kỳ không tả thực, lại vẫn có thể thấy được một chút khí chất hình dáng, cùng người kia, rất giống.

Hạ Xuy lắc đầu cười cười mới xoay người rời đi, đây chỉ là trùng hợp đi.

Tâm tình Trình Thương Thuật bên trong cánh cửa cực kỳ không tốt, Chung Du Bạch lại vẫn bình tĩnh như trước, hắn rút ra một chồng kịch bản, đặt một quyển kịch bản tiếng Anh ở trên đỉnh, “Vốn nghĩ để vài ngày nữa bàn lại, thế nhưng có hai nhà còn tiếp tục kéo dài nữa thì không tốt, tôi nghĩ hai ngày này sẽ cho đối phương câu trả lời thuyết phục, nhất là kịch bản này.”

Lục Ninh kinh ngạc, “Phim lớn Hollywood?”

Thôi được rồi, y nghĩ tới, nam diễn viên vốn diễn nhân vật phản diện trong [HongKong ký sự] kia, cũng lấy được cơ hội diễn vai phụ này, thế nhưng chỉ có thể nói là không có kỹ thuật không có kinh nghiệm, không tính là có bao nhiêu rộng mở.

Bộ phim lấy người sói làm nhân vật chính này, yêu cầu dáng người giống như nhân vật “Hoa hồng đen” kia, hơn nữa…… chất lượng bề ngoài của diễn viên trong cả bộ phim tương đối cao.

Ở nước ngoài, quỷ hút máu cùng người sói là sinh vật cùng tồn tại trong bóng tối, nhưng so với quỷ hút máu, bất luận là ở trình độ được hoan nghênh hay ở phương diện phim điện ảnh cùng truyền hình, người sói đều kém hơn quỷ hút máu nhiều, chính là bộ [Wolf] này khiến người sói đánh một màn xoay người xinh đẹp.

Năm nay là năm 2008, trong năm 2009, bộ điện ảnh này còn có thể có season 2, năm 2010 season 3 cùng năm 2012 season 4, nó nổi tiếng khiến cho [Wolf] trở thành một hệ liệt kinh điển Hollywood.

“Đối phương mời a Ninh diễn người sói phương Đông Lee trong đó, tôi đã xem, vai diễn không tính nặng, nhiều nhất một tuần là có thể quay xong, nếu lịch chiếu vào tháng 10, a Ninh vừa vặn có thể dùng lễ quốc khánh đi quay.” Tôn trọng của Chung Du Bạch với Lục Ninh Lục Viễn cũng ở trong sắp xếp lịch trình cho bọn họ.

Lục Ninh gật gật đầu, cơ hội này mà bỏ qua là không có, không ngờ lịch chiếu còn đúng dịp như vậy, thật sự là cầu còn không được, “Được, bộ phim này tôi nhận.”

Có nói như thế nào, cũng phải biểu hiện càng xuất sắc hơn vị đời trước kia mới được.

Lục Viễn bĩu môi, “…… Đi diễn người sói cái gì……”

Thân là một Huyết tộc, hắn cùng người sói đương nhiên là hoàn toàn không có mâu thuẫn, thế nhưng chủng tộc người sói này trời sinh đã khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

“Còn có, hai người có thể nói cho tôi biết kế hoạch về phương diện đóng phim sau này của hai người một chút hay không?” Chung Du Bạch nghiêm túc nói.

Lục Viễn nhìn về phía hắn, “Kế hoạch? Cố gắng chọn một vài phim chất lượng cao quay, thà thiếu không ẩu.”

Lục Ninh lại lập tức nghe hiểu ý của Chung Du Bạch, “Có thể thích hợp phát triển ra nước ngoài, ở trong phạm vi chúng ta có thể làm được.”

Lục Viễn cũng là nhân vật một chút liền thông, lập tức hiểu, “Ừ, giống như a Ninh nói.”

“Như vậy, tôi đề nghị hai người nhận lời mời này.”

Lục Ninh nhìn thứ Chung Du Bạch đẩy tới, toàn tiếng Anh, y mới nhìn mấy hàng đã cực kỳ kinh ngạc, “……Truyền hình thực tế?”

Bình thường truyền hình thực tế là không có liên quan gì đến những ngôi sao bọn họ, ngôi sao truyền hình thực tế trong một loại hình nào đó là thực nổi tiếng, nhưng cuối cùng cũng không giống như diễn viên ca sĩ chính thống bọn họ.

“Truyền hình thực tế [Người sống sót].” Chung Du Bạch thản nhiên nói, “Nếu không phải thời gian đúng dịp, tôi cũng sẽ không lấy đến cho hai khán giả, chính là ở đầu năm sau, ngày 7 tháng 2 bắt đầu, tổng cộng ba mươi chín ngày, bởi vì tiết mục này cực kỳ vất vả, rất nhiều nghệ nhân cũng không chịu nhận, đối phương là muốn chuẩn bị một quý nổi bật không phải toàn ngôi sao như vậy, một nửa người có kinh nghiệm đã từng tham gia chương trình truyền hình thực tế này, một nửa là ngôi sao chân chính, diễn viên hoặc là ca sĩ đều được, hơn phân nửa nghệ nhân đang nổi tiếng ở Mỹ không chịu tham gia, nhận được lời mời này gần như đều là những ngôi sao hiện tại có chút thanh danh, đương nhiên cũng nghe nói có hai diễn viên cùng ca sĩ chỉ đơn thuần là thấy hứng thú với tiết mục, số người còn lại ở bên trong, vì công bằng, người chế tác quyết định mời vài vị ngôi sao châu Á, hai người các cậu là lựa chọn hàng đầu của bọn họ, bởi vì hai người đã đi qua thảm đỏ Oscar, ở Mỹ cũng có chút nhân khí.”

Có nghĩ thế nào Lục Ninh cũng không nghĩ đến đề án này sẽ xuất hiện trước mắt mình, Lục Viễn cũng đã đọc qua phần giới thiệu tiết mục này, hắn hưng phấn nói: “Hình như rất có ý tứ!”

“Là rất có ý tứ.” Lục Ninh thở dài, “Tiết mục này không chỉ khảo nghiệm năng lực sinh tồn, còn có năng lực kết giao quan hệ xã hội, lại cũng không phải giao hảo với mỗi người là có thể đi đến cuối cùng, thử thách là năng lực nhiều phương diện của mỗi người.”

“Chúng tôi tham gia!” Lục Viễn thực thích loại hình thức này, tới tới lui lui nhìn giới thiệu cùng quy tắc tiết mục, thậm chí hỏi mượn laptop của Chung Du Bạch tìm tòi các quý tiết mục trước.

Lục Ninh lại vẫn có nghi vấn, “Để cho ngôi sao thực sự đi chỉ là mánh khóe?”

“Ừ, vì rating, cũng là đánh tên tuổi ‘Cho khán giả nhìn thấy một mặt chân thật của ngôi sao’ như vậy.”

Lục Ninh giật mình, sau đó chợt mỉm cười, “Đại khái là muốn cho khán giả xem mấy ngôi sao bình thường nhìn ôn hòa lương thiện khiêm tốn kia, trên thực tế khi bắt đầu ở chung với người khác rốt cuộc có khiến người chán ghét hay không, rốt cuộc có chịu được khổ hay không, hoặc là, rốt cuộc năng lực có phải giống như bề ngoài hay không –”

“Ừ, thần tượng biểu diễn có hai loại khả năng, sớm bị đấu loại, không có gì chút ký ức gì; lưu lại, hào quang thần tượng tan biến, hoặc là trở nên càng thêm nổi tiếng.” Chung Du Bạch nói, “Tôi tin tưởng hai người có thể làm tốt.”

Lục Ninh gật gật đầu, “Được rồi.”

Lục Viễn hưng trí bừng bừng, “A Ninh, đến lúc đó chúng ta biến thành người cạnh tranh a!”

“Không bằng xem xem đến cuối cùng ai có thể lấy quán quân?” Lục Ninh cũng có chút hứng thú.

“Được a!”

Chung Du Bạch trực tiếp nở nụ cười, “Tôi cảm thấy nhất định là a Ninh.”

Lục Viễn không phục, “Vì cái gì!”

Tâm tình Trình Thương Thuật đang không xong đâu, nghe vậy cười lạnh: “Chỉ bằng cái chỉ số thông minh bốn tuổi của cậu?”

Lục Viễn bị nghẹn một chút, hung hăng trừng Trình Thương Thuật.

Trình Thương Thuật lại không sợ hắn.

Lục Ninh ha ha cười, đồng tình vỗ vỗ bả vai Lục Viễn.

Chung Du Bạch chậm rãi nói, “Ừ, về điểm này tôi ngược lại rất đồng ý với anh.”

Lục Viễn: “……”

Nói đùa, chính Lục Viễn cũng phát hiện, ở việc kết giao quan hệ với mọi người, Lục Ninh càng thuần thục hơn hắn, thế nhưng đâu, hắn không hẳn đã không có cơ hội.

Hừ, chờ coi!

Nghẹn một hơi, hạng mục huấn luyện trong quá trình quay phim ngày hôm sau, Lục Viễn đều đặc biệt ra sức, Lục Ninh lại chỉ buồn cười nhìn.

Ánh mắt mang theo ôn nhu chính y đều chưa từng phát hiện.

Có đôi khi, mấy thứ có thể xưng là tình yêu gì đó kia, chính là ở trong dạng thời gian tế thủy lưu trường này, một ngày đậm hơn một ngày.

Bởi vì làm bạn, vốn là một loại sủng ái.

.

(1) Mềm mại nhu hòa hơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện