Kháng nghị của hai hùng hài tử quyết đoán bị bác bỏ, thế nhưng hành vi khắc khẩu của Lục Viễn cùng hai đứa trẻ nhận đến Lục Ninh cười nhạo.

“Bọn nó mới bốn tuổi!” Lục Ninh nói.

Lục Viễn nghiêm túc nhìn hắn, “Đừng coi chúng nó trở thành trẻ con bốn tuổi chân chính.”

Lục Ninh ngẩn ra, lập tức nói, “Dù có như vậy thì chúng nó vẫn nhỏ hơn ngươi quá nhiều!” Có yêu nghiệt cỡ nào thì cũng vẫn là trẻ con a……

Lục Viễn thực khó chịu bĩu môi.

Ở trong lòng hắn là coi hai tiểu hỗn huyết vừa mới bốn tuổi này trở thành đối tượng bình đẳng đối đãi, vì thế đi, bọn nó biểu hiện ra ý đồ mạnh mẽ muốn thân cận Lục Ninh, đương nhiên sẽ khiến hắn mất hứng.

Việc Phí Xuân Lâm nói Cố Di yêu cầu Lục Viễn không cần lo lắng, cách kỳ thi đại học chỉ còn một tuần, quả thật không nhiều thời gian đi hỏi việc này như vậy, Lục Viễn lại vẫn gọi cho Chung Du Bạch một cuộc.

Chung Du Bạch nói trong điện thoại, Lục Viễn lại mẫn cảm nghe ra cái gì, “Có phải anh cũng biết đúng không?”

Chung Du Bạch không phản bác, “Gần đây mới biết được chút tin tức, đừng có gấp, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

Cúp điện thoại, Chung Du Bạch nhìn Trình Thương Thuật trước mặt, “Bọn họ là cố ý đúng không?”

“Đúng, bọn họ muốn cho Lục Viễn làm ra việc gì không lý trí.” Trình Thương Thuật trào phúng cười cười, “Tôi đã nói qua với cậu, địch nhân của địch nhân, tự nhiên chính là bằng hữu, nếu ngay từ đầu tôi đã nói cho cậu chuyện này, hơn phân nửa cậu sẽ cho rằng đây là âm mưu quỷ kế của tôi, căn bản chính là muốn lợi dụng các cậu đúng hay không?” Lấy tư tưởng của Chung Du Bạch, lúc đó tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn.

“Anh dựa vào cái gì cho rằng hiện tại tôi sẽ tin tưởng anh?” Chung Du Bạch lạnh lùng nói, kết quả, trong một giây sau lại nháy mắt mở to hai mắt nhìn.

Trình Thương Thuật giữ vai hắn, hôn hắn.

“…… Tiểu Bạch, em thật sự không biết sao?” Một nụ hôn chấm dứt, thanh âm Trình Thương Thuật khàn khàn, “Anh chưa bao giờ là người tùy tiện như vậy, dây dưa trăm năm, trừ em ra cũng không có người khác.”

Sắc mặt Chung Du Bạch đều phải vặn vẹo được không? Trình Thương Thuật nói đến tuổi thì cũng không còn trẻ, vì sao lại giống như những đứa trẻ ngây thơ vô tri kia, thích ngươi liền muốn khi dễ ngươi, đây là muốn nháo loại nào a!

Đừng nói nhìn ra tâm tư của hắn, mấy năm trước Chung Du Bạch quả thực hận hắn muốn chết biết không? Ngươi gặp qua như vậy sao, đuổi giết ngươi đuổi đến lên trời không cửa xuống đất không phương, đây là yêu?

Đừng đùa!

Những năm ẩn cư kia, Chung Du Bạch mơ hồ cảm thấy có chút vi diệu, bắt rồi thả rồi lại đi bắt giống như chơi mèo đuổi chuột như vậy, không giống như là muốn giết hắn, ngược lại như là đơn thuần muốn khi dễ hắn, ý nghĩ như vậy khiến hắn cả người đều không tốt.

Con thỏ Chung Du Bạch này, sống so với Trình Thương Thuật còn lâu, Lục Viễn bọn họ cũng không biết hắn rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, trên người Chung Du Bạch, tuổi chính là một điều bí ẩn.

Cho nên, EQ của hắn rất cao, cao hơn nhiều so với đám ngây thơ bên người, bởi vậy, hắn nhìn ra, biết là một chuyện, sau khi biết lại không khiến hắn càng vui vẻ.

Loại thích này…… Một chút cũng không khiến người sung sướng được không?

Chung Du Bạch lại cũng không phải loại người hàm súc, thân là một yêu quái, ở phương diện này là rộng rãi hơn con người, thời đại đang phát triển, lên giường với đàn ông cũng không có gì, cảm giác đúng rồi, hắn sẽ không ngại ngùng, chỉ là sau khi lăn lên giường mới cảm thấy không đúng –

Hắn mẹ nó không muốn cùng một người có giá trị vũ lực cao hơn lăn giường!

…… Bởi vì dưới loại tình huống này, chịu thiệt thường thường là ngươi……

Đặc biệt cùng một kẻ giá trị kinh nghiệm lý luận bùng nổ thao tác thực tiễn thất bại lăn giường, kia mới gọi là hậu quả thảm thiết!

Hoàng hôn này hôm sau, Chung Du Bạch cả người đều giống như bị xe nghiền qua từ trên giường đứng lên, hận không thể trực tiếp đâm xuyên tim Trình Thương Thuật một nhát, cố tình Trình Thương Thuật đã không ở đây.

Chung Du Bạch có chút phẫn nộ, lại mơ hồ nhẹ nhàng thở ra.

Nào biết lúc này truyền đến hai tiếng tiếng đập cửa, Trình Thương Thuật cười tủm tỉm đứng ở cửa, “Tiểu Bạch, còn chưa dậy?”

Chung Du Bạch: “……”

Hắn nói với Lục Viễn sẽ điều tra rõ cũng không phải thuận miệng nói chơi, mười năm trước hắn đã tra qua chuyện này, lại nửa điểm dấu vết để lại cũng không bắt được, thật sự bị che dấu quá tốt.

Này căn bản không phải thủ đoạn tầm thường của người bình thường có thể làm được, bởi vì là gây chuyện bỏ chạy, cho dù do cái gọi là phú nhị đại, quan nhị đại, hồng nhị đại (*) linh tinh làm, bằng bản sự của Chung Du Bạch, khẳng định có thể tra được chút manh mối, chuyện này lại lau rất sạch sẽ, Chung Du Bạch đã sớm hoài nghi có liên quan tới những chính đạo kia.

Hiện tại xem ra, quả thế.

Giới Tu chân đại lục có ba tòa núi lớn, trong đó lớn nhất chính là Chiêu Minh kiếm phái khi Tử Thần còn sống, tiếp theo là tam môn Ngọc Anh môn, Hàm Anh môn, Quỳnh Anh môn, cuối cùng là Võ Đang, không sai, chính là Võ Đang kia.

Ba thế lực này áp trên hơn mười gần trăm tông môn ở mảnh đất này, trước kia khi Tử Thần còn chưa chết, Chiêu Minh kiếm phái ngồi yên ổn trên vị trí thứ nhất, nhưng hắn chết, náo động năm trước chính bởi vì sau khi Tử Thần của Chiêu Minh kiếm phái chết, lực lượng Tu Chân tẩy bài một lần nữa.

Ba nhà Ngọc Anh môn, Hàm Anh môn, Quỳnh Anh môn nguyên bản là một nhà, mấy trăm năm trước cùng một tổ sư gia, sau này phân nhánh, mặc kệ bên trong đấu như thế nào nháo như thế nào, gặp chuyện lại vẫn buộc thành một cái dây, trong tam môn, Quỳnh Anh môn chỉ thu đệ tử nữ, làm việc tương đối nhu hòa, Hàm Anh môn hướng về tương đối xúc động, tu sĩ bản sự cao không ít, xưa nay có chút kiêu ngạo, Ngọc Anh môn điệu thấp nhất, thường thường rất nhiều người cũng không chú ý nó, kì thực nó mới là dòng chính chân chính trong tam môn, môn chủ Ngọc Anh môn Thủ Dật chân nhân ra lệnh một câu, Hàm Anh môn, Quỳnh Anh môn nào dám không theo.

Nếu là Trình Thương Thuật không có nói sai mà nói, vụ tai nạn giao thông kia liền có liên quan tới con gái duy nhất Tần Diệu Hân của môn chủ Ngọc Anh môn, việc xảy ra năm đó căn bản không có quan hệ gì với Lục Viễn, vợ chồng Cố thị hoàn toàn là người vô tội bị liên lụy, kỳ thật không chỉ có bọn họ, đồng thời bị liên lụy còn có hai người qua đường khác, lúc ấy vụ tai nạn giao thông kia gây náo động rất lớn, tổng cộng chết ba người, còn một thành người thực vật, tin người gây họa bỏ chạy đã được truyền thông đưa tin, đáng tiếc kỳ quái chính là, thế nhưng không có nửa người chứng kiến.

Tần Diệu Hân lập tức được mang về, sau đó Ngọc Anh môn dùng chút thủ đoạn khiến chuyện thẩm tra nàng vẫn bị trì hoãn, sau lại náo động, càng là tiếp tục kéo dài, vị Thủ Dật chân nhân này không phải nhân vật đơn giản, bất động thần thanh sắc đã lau sạch cái đuôi.

Nhưng tự nhiên không có người muốn hắn được như ý, lại kéo dài cũng không kéo nổi nữa, sự tình có dính tới sống chết của người thường, tiền đồ của Tần Diệu Hân có lẽ do đó mà bị hủy, Thủ Dật không cam lòng, mới điều tra vài người thân của mấy người này bao gồm cả vợ chồng Cố thị, vừa tra, ngược lại thật đúng là khiến hắn kinh hỉ, bọn họ là người thường không sai, cố tình lại thu dưỡng đứa con trai không phải người thường!

Tâm cơ Thủ Dật thâm trầm, lập tức liền nghĩ ra một biện pháp như thế này, để lộ tin tức ra, Lục Viễn hơn phân nửa sẽ đi tìm bọn họ phiền toái, gợi ra giới Tu chân chú ý Lục Viễn là thứ nhất, nuôi lớn một yêu ma như vậy, nhân tiện có thể bôi đen vợ chồng Cố thị một phen, vì thế, trừng phạt của Tần Diệu Hân tự nhiên liền nhẹ đi, tình huống tốt nhất thậm chí có thể thoát tội!

Trình Thương Thuật nguyên bản cũng không có thù oán gì với Thủ Dật, nhưng Tử Thần chết đi, vị này từng bước tính kế chiêu chiêu ép sát, bởi vì hắn mà Chiêu Minh kiếm phái hao tổn vài đệ tử, Trình Thương Thuật cũng không tính toán cứ như vậy bỏ qua!

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, không chỉ có chỉ riêng vài địch nhân kia của Chung Du Bạch.

Với những thứ này Lục Viễn cũng không rõ ràng lắm, hắn cùng Lục Ninh đang làm chuẩn bị cuối cùng, thi đại học lửa sém lông mày.

Hai người trợ lý ở cùng Cố Di bọn họ, cô gái hắc đạo lãnh diễm xinh đẹp gọi là Từ Tố Nguyệt, tam hoa miêu yêu thanh lệ xinh đẹp, gọi Alice, tên này là tên được đặt từ khi cô vẫn còn là một con mèo.

Từ Tố Nguyệt kỳ thật rất không hiểu, hai vị này làm gì phải cố chấp với thi đại học như vậy? Thi đậu cũng không có thời gian học không phải sao……

Một ngày trước khi thi, Từ Tố Nguyệt lái xe đưa bọn họ đi sân bay, Hùng Minh Minh bị Chung Du Bạch sai đi không biết hỏi thăm cái gì, ngay cả bản thân hắn cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn lại có Hoàng Bích cùng bọn họ.

Kết quả sân bay một mảnh biển người tấp nập!

Ở trong lòng fan, bọn họ “mất tích” ba tháng, đương nhiên, mất tích này vỏn vẹn chỉ trong sinh hoạt, trên màn ảnh lớn bọn họ cũng không có biến mất, [Hắc Sa] tiến quân thị trường nước ngoài, phòng bán tăng cao, [Hạnh phúc dưới trời xanh] cùng [Phong Kiếm Ly truyền kỳ] được các đài truyền hình lớn truyền bá ra lần hai, lần ba, làm cho độ nổi tiếng của bọn họ trong công chúng lại đề cao một khúc, gió xoáy của chuyến lưu diễn châu Á làm cho album đầu tiên của bọn họ bán đến phong sinh thủy khởi ở thị trường nước ngoài, sau khi bán DIễN VIÊND concert, lượng tiêu thụ thẳng tắp dâng lên.

Nhưng tại fan xem ra, ba tháng như vậy, đã đầy đủ khiến các cô cho rằng bọn họ “mất tích”.

Đương nhiên, quan võng (trang mạng chính thức của công ty, nghệ sĩ…) cũng treo ra tin tức, Lục Ninh Lục Viễn đang bế quan đọc sách chuẩn bị thi đại học.

Thi đại học?

Rất nhiều truyền thông nhìn thấy tin tức này cũng viết bài, giữa những hàng chữ ước chừng là có chút cười nhạt, người có bằng cấp trong giới không phải không có, lại rất ít, đại bộ phận người trong giới đều không chú trọng cái này, dù sao Lục Ninh Lục Viễn tuổi còn trẻ đã ra mắt, hành trình hai năm này đã rõ như ban ngày, cho dù Lục Viễn từng là học bá, cũng không thể nào khiến truyền thông xem trọng kết quả bọn họ muốn thi đại học, một ít fan đen càng là không chút khách khí châm chọc cười nhạo.

Trên diễn đàn Lục Quỳ, một fan đen nổi danh của Ninh Viễn tên là “Hi╭ lưu manh.” thậm chí nói: “Hai người bọn họ thi đại học nếu có thể trên 500 điểm, tôi liền đem bàn phím ăn vào!”

Ngược lại là fan luôn luôn có tin tưởng mù quáng vào bọn họ, cảm thấy bọn họ nhất định có thể thi tốt.

Muốn nói Lục Ninh tự tin có bao nhiêu lớn, y thật đúng là không có, thế nhưng đầu óc đời này tốt hơn đời trước bao nhiêu, ba tháng ôn tập theo hình thức nhồi vịt, làm qua mấy bộ đề mô phỏng, điểm tính ra cũng khá tốt, y mới cảm thấy có chút thành tựu.

Thành tích làm đề mô phỏng của Lục Viễn so với hắn càng tốt.

Bọn họ hơn những học sinh khác ở rất nhiều phương diện, cũng có thể chỉ có tố chất tâm lý, thi đại học là một điểm mấu chốt, có những học sinh trên tâm lý còn không vượt qua được điểm mấu chốt này.

Dự thi cần thanh tĩnh, nhưng bốn phía bọn họ nơi nơi đều là fan, một chút cũng không thanh tĩnh, về ở căn nhà thật lâu không ở, đeo cái nhìn sát khí chằm chằm của Hư Không lão đạo vào tiểu khu, Lục Ninh tỏ vẻ áp lực không lớn.

Một đường vào trường học đều đang bị người vây xe, thậm chí có camera quay cảnh bọn họ vào trong trường, sau này bị lấy lý do ảnh hưởng tới thí sinh đuổi đi mới xong việc.

May mắn truyền thông cùng các fan coi như có chừng mực, không theo vào trong trường học, bằng không phỏng chừng đánh giá phản đối với bọn họ ngày hôm sau sẽ bay đầy trời.

Điểm dự thi của Lục Ninh Lục Viễn ở cùng một trường học, một khoa văn một khoa lý, phòng thi lại cách rất xa, thậm chí không ở trong một tòa nhà, vừa vào cửa, Lục Viễn bỗng nhiên thật nhanh kéo tay Lục Ninh một chút.

Lục Ninh nhìn về phía hắn.

Lục Viễn cười, “Cố gắng!”

Lục Ninh gật gật đầu.

“Không cần căng thẳng.”

Lục Ninh: “……” Ngươi căng thẳng đúng không?

Vì thế, Lục Ninh cũng an ủi hắn, “Ngươi cũng không cần căng thẳng.”

Lục Viễn thở ra một hơi, ngẩng đầu nói, “Đương nhiên!”

Lục Ninh cảm thấy có chút buồn cười, thậm chí nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu Lục Viễn.

Xa xa ngoài tường vây, một fan cầm máy ảnh, nhịn xuống nhiệt huyết sôi trào, “crack” chụp được tấm ảnh chụp này, quay đầu bị manh đến thẳng kêu!

Lục Ninh hỏi qua Lục Viễn vì sao nhất định phải tham gia thi đại học, mình là vì đời trước tiếc nuối, như vậy, hắn thì sao?

Lục Viễn nói: “Chú Cố hy vọng ta có thể vào một đại học tốt.”

Lý do đơn giản như vậy, Lục Ninh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lục Viễn, cảm thấy cho dù vị này là sinh vật hắc ám, lại cũng đồng dạng có tình cảm không phải sao?

Vì một câu hứa hẹn, hắn sẽ cố hết sức mình.

Đi vào trường thi, Lục Ninh lại hưởng thụ đãi ngộ bị vây xem một lần, này nếu tố chất tâm lý kém một chút phòng chừng cũng không chống đỡ nổi, may mà mọi người đều bởi vì dự thi mà căng thẳng, nhiều lắm cũng chỉ là liếc nhiều hai cái rồi thôi.

Ngay cả giáo viên giám thị cũng thỉnh thoảng liếc nhìn y, là danh nhân, muốn gian lận kia nhất định là nằm mơ, bởi vì tầm mắt luôn dễ dàng tập trung ở trên người y.

Lục Ninh tĩnh tâm lại, chậm rãi làm bài.

Y cũng không căng thẳng, cũng không sốt ruột, thời tiết rất nóng, y lại một chút cũng không thấp thỏm nôn nóng.

Ba ngày dự thi rất nhanh đã qua, Lục Ninh thở dài ra một hơi, cảm thấy dỡ xuống gánh nặng trong lòng.

Mặc kệ kết quả thi thế nào, y đều đã cố hết sức, đương nhiên cũng không còn tiếc nuối.

Ngày 15 tháng 6, [Ba ba đơn thân] khởi động máy, [Lục quang] chậm hơn hai ngày, cho nên sau khi thi xong bọn họ còn có xấp xỉ lắm một tuần rảnh.

“Đi núi Vân Đài du lịch?” Lục Ninh trừng mắt nhìn nhìn Chung Du Bạch.

Đừng nói là y, ngay cả ánh mắt Lục Viễn cũng tràn ngập nghi ngờ.

Chung Du Bạch tư thế ngồi đoan chính, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục viết bản kế hoạch, “Phúc lợi của công ty.”

Lục Ninh: “……”

Tin tưởng ngươi mới có quỷ!

“Có phải có liên quan đến tai nạn giao thông của Chú Cố bọn họ hay không?” Lục Viễn bỗng nhiên nói.

Tay Chung Du Bạch ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên, “A Viễn, cậu nhất định phải đáp ứng tôi một việc.”

“Việc gì?”

“Chúng tôi giúp cậu cùng nhau báo thù, không cho xúc động, không thể hành động một mình.”

Lục Viễn hừ một tiếng, “Trong lòng anh tôi là người xúc động như vậy sao?”

“Phải.”

Lục Ninh: “……” Cần gì phải ném mặt mũi ở chỗ Chung Du Bạch đâu……

Lục Viễn trừng Chung Du Bạch, Chung Du Bạch nói lại sự tình từ đầu tới cuối, bao gồm cái bẫy Thủ Dật muốn cho Lục Viễn nhảy vào, “Lần này đi khẳng định không đơn giản như vậy, Thủ Dật lão đạo thực giảo hoạt, lần này vì cho con gái bảo bối của hắn thoát tội, mặc kệ thủ đoạn gì cũng có thể dùng được.”

Lục Ninh nhăn mi, liếc liếc mắt nhìn Trình Thương Thuật bên cạnh, vẫn luôn cảm thấy sát khí của vị này còn nặng hơn Lục Viễn?

Lúc này trên laptop của Chung Du Bạch đang mở blog có độ chú ý tương đối cao kia, chậm rãi đánh ra một câu:

“Tin vui đặc biệt lớn, ngày mai Lục Ninh cùng Lục Viễn sẽ đến núi Vân Đài du lịch, bốn ngày ba đêm!!!!”

Đằng sau mang theo bốn dấu chấm than, dùng đến tăng thêm ngữ khí……

Không đến vài phút, liền có trên trăm bình luận trả lời.

“Là thật sao?

“Tất nhiên a, tin tức blog này ra là không có sai.”

“Nhất định phải đi gần gũi vây xem Ninh Viễn nhà tôi tình tứ, tôi đi đặt khách sạn cùng vé xe!”

“Tin tức Rabbit A đại đại phát ra luôn luôn đều chuẩn xác như quan võng ~”

“Đại đại hẳn chính là nhân viên bên trong D.A đi?”

“Hẳn là fan lâu năm của Ninh Viễn chúng ta, từ [Nhất xướng thành danh] đã bắt đầu cơm Ninh Viễn rồi……”

“Ngày mai, ngao ngao ngao, ngày mai vừa vặn thứ sáu a, tôi chuẩn bị đi đặt vé máy bay!”

“A a a a a, nhà tôi cách núi Vân Đài rất gần a!!!! Đây là đi cái vận gì! A Ninh của tôi tới rồi!”

“Mẹ nó đi tìm chết a, ngày mốt tôi đi thi……”

“Cún vừa thi đại học xong! Quyết định hẹn vài bạn học cùng đi núi Vân Đài du lịch! Đến tình cờ gặp cái gì thật lãng mạn ~”

“Xuy xuy, A Ninh cùng A Viễn là đi chung thế giới hai người sao? Thi đại học vất vả!”

“Rất hạnh phúc, trong nhà cách núi Vân Đài có hai giờ xe ngao!”

“Hạnh phúc tới rất đột nhiên……”

“Có người cùng nhau theo đuổi Ninh Viễn sao, cầu em gái cùng ở một phòng khách sạn, cùng đi thì pm(1) tôi!”

“Đồng cầu chung xe chung khách sạn, Bắc Kinh có người đi sao? Có pm tôi.”

“Còn tin tức cụ thể không a, bọn họ mấy giờ đến?”

……

Sáng sớm hôm sau, Lục Ninh Lục Viễn ngồi chuyến bay sớm nhất đi tiêu tác, đồng hành ngoài Chung Du Bạch, Trình Thương Thuật, Hoàng Bích, Hùng Minh Minh, Trương Ngôn Thắng, còn có Di Thu Ý, miêu yêu Alice cùng cải trang ăn diện Thời đại minh tinh, còn có hai nhóc con Lục Du Lục Nhàn.

Dù sao Lục Ninh căn bản không nhận ra Thời Thúy Trân, nghe nói đây là năng lực thiên phú huyễn nhan thuật của bộ tộc Hồng Hồ các cô, tại Lục Ninh xem ra rất thần kỳ.

Vốn Thời Thúy Trân ở trong danh sách đội là đã có chút kỳ quái.

“Phúc lợi của công ty nha, tôi sao có thể không đến?” Ngày đó Thời Thúy Trân cong đôi môi đỏ mọng nói.

Chung Du Bạch thực không thích cô, thế nhưng vị này có vài nội ứng trong chính đạo, mang theo cô mới có lợi.

“Vì sao phải mang theo cả bọn nó?” Mang theo cả hai tiểu tử hỗn huyết là điều ngay cả Lục Ninh cũng không thể hiểu được.

Trình Thương Thuật ôn hòa nói: “Yên tâm, tôi có hai khối liễm tức bội, hai đứa nó còn nhỏ tuổi, yêu khí vốn rất yếu, mang theo cái này sẽ không ai phát hiện được thân phận của chúng nó.”

Vì thế, vẫn là chưa nói vì sao muốn mang theo bọn nó a?

Đoàn người vừa xuống máy bay lại lên xe thương vụ, trực tiếp đi núi Vân Đài.

Đến cổng lớn, Lục Ninh đầy mặt không dám tin nhìn về phía Chung Du Bạch, “Cái này gọi là du lịch?”

Nơi nơi là fan hoan hô cùng thét chói tai, các cô lôi kéo biểu ngữ cùng cầm bảng chữ tụ tập tại cổng lớn chen chúc mà đến.

Nếu nói không ai nói cho các cô hành tung của bọn họ, đánh chết Lục Ninh cũng không tin!

Lục Viễn trừng Chung Du Bạch, “Thế này bảo chúng tôi làm thế nào, Chung, Du, Bạch, chúng ta đến tột cùng là tới làm cái gì!” Dưới nhiều ánh mắt như vậy có thể làm cái gì, này không phải chuyện đùa có được không!

Hắn gần như muốn nghiến răng nghiến lợi.

Chung Du Bạch lại bình tĩnh khép laptop, “Hai người đương nhiên là mồi nhử dùng để hấp dẫn tầm mắt a.” Hắn nói rất đương nhiên, “Ai biết Thủ Dật lão nhân lại làm cái âm mưu quỷ kế gì, tổng phải tìm vài cái lá chắn nha.”

Đương nhiên, hai nhóc con kia là vật che chắn cũng rất tốt, chính đạo xem chúng nó thành trẻ con bình thường, thời khắc mấu chốt, chúng nó cũng có thể hung hăng cắn cho kẻ địch một ngụm!

Lục Ninh xanh cả mặt, mồi, nhử, em, gái, ngươi! Che, chắn, em, gái, ngươi!

.

(1) Private message: nhắn riêng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện