Giọng điệu Trương Ngôn Thắng cực kỳ khẳng định, thế nhưng Lục Ninh lại vẫn chạy đến cửa sổ nhìn một chút, mà cái nhìn này, liền khiến y không bao giờ có thể bình tĩnh đứng ở trong phòng,
“A Viễn mau tới, xảy ra chuyện,”
Không sai, xảy ra chuyện.
Y không nghĩ tới, người đến không phải một hai người.
Đập hỏng đồ đạc của bọn họ là một người sói, hắn bị người đuổi bắt chật vật trốn vào, đối phương vẫn như cũ nhất quyết không tha.
Chung Du Bạch cười lạnh nhìn những người đối diện, tay trái hắn hơi giơ ra, từng đợt từng đợt dây nhỏ màu trắng cuốn kín người sói cao lớn kia, bao gồm hai đứa trẻ không quá hai ba tuổi hắn ôm trên tay.
Di Thu Ý đứng bên cạnh hắn, giữa những ngón tay phải mang theo một cây tẩu thuốc dành cho nữ, cô phun ra một vòng khói, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn nói: “Ta mặc kệ các ngươi có ân oán gì, muốn xử lý hắn cũng phải chờ hắn bồi thường tổn thất cho chúng ta trước.”
Người đối diện hiển nhiên bình thường là kiêu ngạo quen, thái độ cường ngạnh nói: “Không đem hắn giao cho chúng ta mà nói tự gánh lấy hậu quả.”
Trương Ngôn Thắng theo Lục Ninh đi ra, nghe vậy nhẹ nhàng cười, “Có ý tứ, Di đại tỷ đại khái thật lâu không thấy có người kiên cường như vậy trước mặt chị ấy.”
Quả nhiên, Di Thu Ý dẫm tắt thuốc, mặt không chút thay đổi nói: “Chúng ta ở nơi này tiền thuê mỗi ngày năm nghìn bảng Anh, hôm nay bị các ngươi quấy rầy, ít nhất tổn thất tiền thuê một ngày hôm nay trả cho chúng ta, mặt khác, ta có hai tiểu đệ bị thương, tiền thuốc men thêm phí tổn thất tinh thần một vạn bảng Anh không thể ít hơn, còn có, các ngươi đánh hỏng camera thiết bị vân vân, ít nhất cũng phải bồi thường một vạn bảng Anh, thêm một cánh cửa thành cổ người sói này đánh hỏng, năm nghìn bảng Anh, chỉ cần các ngươi thanh toán ba vạn bảng Anh, chúng ta lập tức giao bọn họ cho các ngươi.”
Trong vài người đối diện có vài người ánh mắt đã bắt đầu biến thành màu đỏ, răng nanh cũng lộ ra, Lục Ninh trừng mắt nhìn, mẹ nó, quỷ hút máu! Thế nhưng vài người khác hiển nhiên không phải quỷ hút máu, mà là người sói tiêu tiêu chuẩn chuẩn, nói thật, người sói so với yêu tộc Trung Quốc mà nói, mỹ cảm giảm xuống rất nhiều, cao lớn cường tráng không nói, lúc từng căn lông cọng tóc trên người dựng thẳng lên, cứng rắn phải nói là ngang với gai thép.
“Những sinh vật hắc ám như chúng ta này cũng không nói đạo lý như mấy người trong giáo hội kia, thức thời mà nói thì nhanh giao người ra đây!” Một quỷ hút máu lạnh lùng nói.
Chung Du Bạch cười khẽ lên tiếng, “Nghe nói giao tình giữa quỷ hút máu cùng người sói chẳng tốt đẹp gì, hiện tại xem gia, hình như đồn đãi có lầm nha, nhưng mà có một chút nói đúng, sinh vật hắc ám chúng ta là không nói đạo lý!”
Trên thực tế người tới tuy đến cùng nhau, lại rõ ràng phân biệt chia làm hai bên, chính như Chung Du Bạch nói, trong các sinh vật hắc ám, bản thân quỷ hút máu cùng người sói là địch không phải bạn, thậm chí dùng xưng hô tử địch cũng không đủ.
Đôi môi hồng diễm của Di Thu Ý đã cong lên, bóng người triệt để không thấy, sau một nháy mắt, móng tay lợi hại như đao kia của cô đã xuyên thấu ***g ngực của một quỷ hút máu!
Quỷ hút máu tóc vàng mắt đỏ kia hoảng sợ nhìn lỗ máu trước ngực mình, thân thể chợt lóe xuất hiện ở một nơi khác, năng lực khôi phục của quỷ hút máu là cực kỳ biến thái, ngực hắn đang dần dần khôi phục lại, nhưng thương thế nghiêm trọng như vậy lại không phải một chốc một lát có thể khôi phục tốt.
“Ngươi là –” vài người sói kia khiếp sợ nhìn lên giữa không trung, chỉ thấy Lục Ninh mở ra một đôi cánh đen hoa lệ cực lớn, lơ lửng giữa không trung, nhất thời ngay cả Chung Du Bạch cũng bị rung động, quen biết lâu như vậy nhưng hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Lục Ninh.
Lục Ninh kỳ thật chỉ là muốn thử một loại vũ khí khác của ngôi sao súng pháo, pháo.
Mà lúc này đôi cánh lớn mọc ra từ xương bả vai y nhẹ nhàng phe phẩy, bàn tay hướng miệng pháo thẳng tắp nhắm vào năm người sói kia, ban đầu sao, cỗ pháo này vẫn là hết sức to lớn rung động, thế nhưng cố tình, năm đó Lục Y Y đã sửa lại ngoại hình cho nó!
…… Pháo hình mèo con màu ngân bạch xinh đẹp đáng yêu……
Mèo con híp mắt mắt trên bả vai, miệng ngậm ngang xương cá, bản thân Lục Ninh quả thực không đành lòng nhìn thẳng!
Con mẹ nó lần sau y không bao giờ muốn lấy pháo này ra! Giống đôi súng kia có bao nhiêu dễ nhìn, vì cái gì pháo lại là thế này!
Nhưng chỉ có chính y cảm thấy là đang bán manh, nhóm người sói đối diện pháo như lâm đại địch, lông tóc cả người đều dựng thẳng lên, đặc biệt khi miệng pháo bắt đầu ngưng tụ ánh lửa, loại uy áp này làm cho bọn họ khó có thể hình dung.
Là một trong những sinh vật hắc ám cổ, những người sói rất rõ ràng trên mảnh đại lục này có đủ loại chủng tộc thần bí, có chút bởi vì điệu thấp mà hiếm người biết đến, ngay cả người tu chân ở đại lục phương Đông đối diện cũng nghe nói qua, lại chưa từng biết đến loại sinh vật có ngoại hình như ác ma này!
Nghe nói người trong giáo hội phải trả một cái giá lớn mới có thể nuôi ra một “thiên sứ”, mang theo đôi cánh trắng lại vẫn là hơi có dị dạng, hiệu quả cũng không tốt như trong tưởng tượng, lúc bay lên vẫn rất lao lực, hoàn toàn không thoải mái như nam nhân trước mắt này, hơn nữa đôi cánh đen này còn xinh đẹp như vậy……
Trong truyền thuyết cũng chẳng có sinh vật như vậy, gần như không có nửa phần do dự, người sói cầm đầu kia hô to một tiếng, “Chạy!”
Vì thế, vài người sói nhanh như chớp chạy đi không còn bóng dáng, lưu lại bốn quỷ hút máu sắc mặt khó coi đến đòi mạng.
Cố tình lúc này Lục Viễn đứng đối diện lạnh lùng nhìn bọn họ, quỷ hút máu là một chủng tộc đẳng cấp tương đối nghiêm khắc, năm đó cha mẹ Lục Viễn đến với nhau cũng không được thừa nhận, chính bởi vì mẹ là hậu duệ của một vị quỷ hút máu công tước, bản thân cũng có thực lực bá tước, vị công tước kia tuy rằng cũng không ưu ái vị hậu duệ phương Đông này, lại cũng không tỏ vẻ có thể thừa nhận bà thuộc về người khác. Mà cha Lục Viễn là hậu duệ của một vị quỷ hút máu thân vương, thực lực gần ngang với hầu tước(1), bọn họ sinh hạ Lục Viễn, về huyết thống mà nói là thuần khiết hơn quỷ hút máu bình thường rất nhiều, càng đừng nói Lục Viễn mỗi ngày hút máu Lục Ninh như thuốc bổ tăng thêm, Lục Viễn một ngày so với một ngày càng mạnh hơn.
Nay hắn khí thế buông ra, vài quỷ hút máu này cũng chỉ có nước lạnh run.
Chung Du Bạch cười như không cười, “A Viễn a, tôi hiện tại mới phát hiện kỳ thật cậu cũng là rất có khí phách nha.”
Lục Viễn hừ lạnh một tiếng, “Tôi vốn liền khí phách.”
“Mấy con dơi nhỏ này đừng để cho bọn nó chạy, còn cần chúng nó đền tiền đâu, nghe nói quỷ hút máu đều rất có tiền…”
Nói như vậy là vì người sói bên kia nhìn qua sắp không xong, hắn vốn đã bị thương nặng, có thể chống đến hiện tại đã là kỳ tích.
“Trước khi chết hắn nói gì?” Di Thu Ý hỏi Chung Du Bạch.
Chung Du Bạch nhún nhún vai, “Nghe không hiểu, hắn nói hình như là tiếng Italia.”
Lục Ninh rơi xuống đất, thu cánh lại sau đó nhanh chóng thu cỗ pháo đáng yêu đến một chút khí phách cũng không có lại.
Trương Ngôn Thắng ở bên cạnh bắt lấy lông vũ thuần đen rơi từ trên cánh xuống, “Có thể lại nhổ mấy cọng không? Vật trang sức rất xinh đẹp a!”
Lục Ninh: “……”
Sau đó, chính là một đám người nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ một chút khiếp sợ cũng không lộ nhìn bọn họ.
Trùng hợp là, đây cũng là một đôi song sinh, tóc màu bạch kim, ánh mắt đen như nước sơn, là hai đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp đáng yêu.
Chung Du Bạch như có chút đăm chiêu, “Ah, trong MV của chúng ta không phải vừa vặn cần trẻ con sao, vừa lúc, không cần trả lại, dùng luôn chúng nó đi!”
…… Thật sự là đủ vật tẫn kỳ dùng(2)……
Thế nhưng trẻ con có thể được người sói đưa đến nơi này, Lục Ninh mới không tin bọn nó là trẻ con bình thường đâu.
“Chậc chậc, thật hiếm thấy, con của quỷ hút máu cùng người sói, hỗn huyết a.” Lục Viễn bán ngồi thân thể nói, “Người sói cùng quỷ hút máu là tử địch, xem ra trong đó có người diễn [Romeo và Juliet], trách không được bị hai bên đuổi giết đâu, bất luận là người sói hay là quỷ hút máu khẳng định đều không nguyện ý hai đứa bé sống trên thế giới này.”
Di Thu Ý tự mình đi lên mang bốn quỷ hút máu kia đi “thương thảo” vấn đề bồi thường, mà Chung Du Bạch thì nhìn về phía thợ quay phim cùng nhiếp ảnh gia đang đầy đầu mồ hôi sắc mặt tái nhợt, hỏi “Thế nào, quay được không?”
“…… Quay thì đều quay, thế nhưng Chung ca, này thật sự cứ thế dùng?”
Những thợ quay phim cùng nhiếp ảnh gia này cùng đại bộ phận nhân viên công tác đều là Di Thu Ý tìm đến, khụ, đàn em muốn tẩy trắng, năng lực thừa nhận trong tâm lý của bọn họ mạnh hơn người bình thường được bao nhiêu, lại cũng không thể mặt không đổi sắc trong thời điểm này.
“Ác ma cánh đen, quỷ hút máu mắt đỏ, còn có người sói cùng quỷ hút máu ngực bị chọc thủng, đặc hiệu có tốt cũng không làm được chân thật như vậy đi? À đúng rồi, chú ý cắt bỏ một số hình ảnh rất máu me là được. Đến, cho tôi xem quay được những cái gì.”
Lục Ninh trừng Chung Du Bạch, Lục Viễn cũng có chút kinh ngạc, “Trực tiếp dùng?”
“Đúng, chuẩn bị cho hai người quay ba MV, phó công rất thích hợp, thêm chút hậu kỳ là không vấn đề, hơn nữa có vài hình ảnh cũng có thể đặt trong artbook, xem, a Ninh, tấm này của cậu không tồi a.”
Lục Ninh đi qua, ảnh chụp đã được phóng to trên màn hình máy tính, cánh y giãn ra, sắc mặt trầm ngưng mí mắt cụp xuống, trong mắt mang theo sắc bén khó có thể hình dung, khụ, chỉ là pháo mèo con trên tay rất phá hỏng không khí……
Chung Du Bạch dường như biết y suy nghĩ cái gì, “Không có việc gì, chỗ đó xử lý hơi mờ một chút là được, nếu không lưu lại cũng được, con mèo này rất dễ nhìn.”
Lục Viễn ở bên cạnh đã cười đến bắt đầu xoa bụng.
“Buồn cười sao?” Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn.
Lục Viễn lại vẫn ha ha cười, “Không đáng cười?”
“Không đáng cười.”
Lục Viễn mím chặt môi, lập tức không cười.
Những ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, năm người sói kia sau khi trở về hình như không có tính toán lại đến lần nữa, về phần bốn quỷ hút máu sau khi bị Di Thu Ý lừa gạt một trận mới được thả về, tựa hồ cũng không có ý tứ trở lại tìm phiền toái.
Một tuần quay chụp trong thành cổ rất nhanh liền kết thúc, trong một tuần này, chỉ riêng quần áo Lục Ninh cùng Lục Viễn đã đổi mười bảy bộ, từ chính trang đơn giản nhẹ nhàng đến hình thức Gothic hoa lệ, lại đến trang phục vận động cùng hưu nhàn tươi mát dương quang, sau khi chụp ảnh nhiều, sẽ có cảm giác rằng mặt cũng cứng đờ ra, mà trong toàn bộ quá trình quay MV, bọn họ vẫn có máy ảnh chụp liên tục, chụp ra có những ảnh đẹp ngoài ý muốn, cũng có những ảnh rất buồn cười, vì thế quá trình chọn ảnh liền trở nên vô cùng vui vẻ.
Trong ba MV có một MV hầu như đều dùng hình ảnh bị quỷ hút máu cùng người sói đập phá ngày hôm đó, theo cái nhìn của Lục Ninh thì gọi là bá khí trắc lậu, nếu đổi thành dùng đặc hiệu, kia tuyệt đối là trình độ giá trị xa xỉ.
Thế nhưng, đến khi phát nó ra cho mọi người xem, cũng chẳng có ai cho rằng nó là thật.
Sau khi quay xong MV cuối cùng cùng nội dung còn lại của artbook cạnh sông Thames, Chung Du Bạch thuê một phòng ghi âm ở London, bao gồm ghi âm cùng hậu kỳ, toàn bộ đều hoàn thành ở London, Lục Ninh cùng Lục Viễn quá chú tâm đầu nhập vào công tác, chỉ từ miệng Chung Du Bạch nghe được đôi câu vài lời, đại lục quả nhiên không yên ổn, nhóm yêu ma quỷ quái gần đây lại bị thanh tẩy một lần, vài tiểu yêu bình thường trốn tránh rất tốt cũng bị xử lý, nhưng đến trung tuần tháng 5, đã có xu hướng ổn định.
“Có vài lão bất tử kia của giới Tu chân thì chuyện sẽ không quá nghiêm trọng, có thể loạn đến hai tháng cũng đã khiến tôi có chút kinh ngạc.” Di Thu Ý thản nhiên nói.
Vài ngày cuối cùng, rốt cuộc tất cả công tác đều hoàn thành, lúc sắp trở về quay phim, Chung Du Bạch đáp ứng cho bọn họ thời gian một tuần nghỉ ngơi hồi phục.
Cuối tháng 5 đầu tháng 6 chính là lúc thời tiết London đẹp nhất, thời tiết ôn hòa, mây xanh gió nhẹ.
Khi mặt trời chiều ngả về Tây, trên bờ sông Thames vô cùng yên tĩnh thanh thản, bọn họ dừng chân ở một tiệm café nhỏ có bàn gỗ bày ngoài trời, Lục Ninh gọi một ly café, nhưng không uống, y mua được một quyển tập tranh trong tiệm sách nhỏ bên cạnh, đang lật từng trang, dưới tranh phối thơ hiện đại tinh mỹ, cực có ý nhị.
Lục Viễn ngồi đối diện y, hắn gọi nước dưa hấu đỏ tươi, lại cũng không uống, chỉ là duỗi đôi chân dài ghé vào trên bàn ngủ gật, ánh mặt trời cuối ngày ấm áp dừng trên người hắn, phủ lên hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt mông lung.
Bọn họ lúc này, nhìn tựa như thiếu niên mười tám tuổi thông thường, áo sơmi caro cùng quần bò xanh đậm, trên chân là đôi giày vải cao bồi màu xanh, bởi vì sắp hoàng hôn, London cuối tháng năm có chút se lạnh, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt mỏng màu xám, tóc đen mềm mại dài hơn trước một chút, cứ như vậy bay lên trong làn gió nhẹ lúc hoàng hôn.
Người qua đường hơn phân nửa muốn liếc mắt nhìn đôi “song sinh” diện mạo xuất chúng này, bởi vì diện mạo bọn họ lập thể hơn so với người phương Đông bình thường, ở trình độ nào đó tương đối phù hợp thẩm mỹ của người phương Tây, hơn nữa trên người bọn họ có khí chất không nói nên lời, luôn khiến người khác không nhịn được đem ánh mắt đặt lên người bọn họ.
Hoàng hôn buông xuống, thiên không dần dần đen lại, Lục Ninh đứng dậy đi thanh toán tiền, Lục Viễn ngáp một cái lười biến đứng bên người y, cố tình đúng lúc này, đèn màu trên vòng quay thiên niên kỷ của London bỗng nhiên sáng lên.
Ánh sáng huyền lệ bỗng nhiên chiếu tới làm cho bọn họ đều sửng sốt.
“Đi, chúng ta đi chỗ đó.” Lục Viễn bắt tay Lục Ninh.
Mắt London từng là vòng đu quay lớn nhất thế giới, du khách đến London sau khi đi qua sông Thames, ít có ai không lên Mắt London quan sát toàn bộ London một lần.
Đêm nay khách ở phụ cận Mắt London cũng không tính nhiều, lại cũng không phải ít, nào biết sau khi Lục Viễn đi lên, cabin này của bọn họ liền đóng cửa.
“Những người ở dưới kia không lên?” Lục Ninh kỳ quái hỏi.
Phải biết, mỗi cabin của Mắt London có thể chở mười sáu người.
Lục Viễn nhún vai, “Bây giờ không nhiều người, bọn họ có lẽ muốn ngồi rộng một chút, phía dưới vừa vặn là người trong một đoàn du lịch, không sai biệt lắm mười mấy người, không cần thiết cùng chúng ta chen một chỗ đi?”
Lục Ninh tiếp nhận giải thích này, Lục Viễn lại cong khóe môi mỉm cười.
Vòng đu quay khổng lồ này có chu kỳ khoảng nửa giờ, Lục Ninh cắn cây kem mua lúc trước, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn về phía sông Thames gợn sóng lấp lánh trong bóng đêm.
“A Ninh.”
“Ừ?”
Nháy mắt Lục Ninh quay đầu, Lục Viễn chuẩn xác hôn môi y.
Lần này, hắn không phải vừa chạm liền rời đi, mà là dán trên môi y, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới.
…… Lục Ninh cảm giác răng nanh hắn vuốt qua cánh môi của mình, nhịn không được hơi hơi run rẩy một chút, mà lúc này y mới ý thức được –
Chỉ có hai bọn họ độc chiếm một cabin cái gì, tuyệt đối là người này hành động có dự mưu!
Hắn nhất định là cố ý!
Mà lúc này, đèn màu trên vòng đu quay chiếu vào khuôn mặt thiếu niên anh tuấn trước mắt, Lục Ninh lúc này mới phát hiện, lúc hắn đang hôn mình, thì ra lại khẩn trương như vậy.
Khi hôn môi khiến y cảm thấy hơi hơi ngoài ý muốn, ngây ngô hoàn toàn thuộc về thiếu niên này.
Lại ôn nhu như vậy.
.
(1) Một tước vị của quý tộc châu Âu cổ, cũng dùng để phân biệt thực lực của Huyết tộc. Thân vương – công tước – hầu tước – bá tước – tử tước – nam tước. thứ tự từ mạnh đến yếu, trên thân vương có cấp bậc nào ko thì Lyl ko rõ, nhưng dưới nam tước thì còn khá nhiều đời con cháu vân vân nữa
(2) Tận dụng mọi tác dụng của mọi thứ
Pháo của a Ninh hẳn là loại này
tải xuống (3)
nhưng hãy tưởng tượng nó hình mèo con, ngậm xương cá, nhỏ nhỏ vắt trên vai:v
Mắt London (Vòng quay thiên niên kỷ của London)
tải xuống (4)
“A Viễn mau tới, xảy ra chuyện,”
Không sai, xảy ra chuyện.
Y không nghĩ tới, người đến không phải một hai người.
Đập hỏng đồ đạc của bọn họ là một người sói, hắn bị người đuổi bắt chật vật trốn vào, đối phương vẫn như cũ nhất quyết không tha.
Chung Du Bạch cười lạnh nhìn những người đối diện, tay trái hắn hơi giơ ra, từng đợt từng đợt dây nhỏ màu trắng cuốn kín người sói cao lớn kia, bao gồm hai đứa trẻ không quá hai ba tuổi hắn ôm trên tay.
Di Thu Ý đứng bên cạnh hắn, giữa những ngón tay phải mang theo một cây tẩu thuốc dành cho nữ, cô phun ra một vòng khói, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn nói: “Ta mặc kệ các ngươi có ân oán gì, muốn xử lý hắn cũng phải chờ hắn bồi thường tổn thất cho chúng ta trước.”
Người đối diện hiển nhiên bình thường là kiêu ngạo quen, thái độ cường ngạnh nói: “Không đem hắn giao cho chúng ta mà nói tự gánh lấy hậu quả.”
Trương Ngôn Thắng theo Lục Ninh đi ra, nghe vậy nhẹ nhàng cười, “Có ý tứ, Di đại tỷ đại khái thật lâu không thấy có người kiên cường như vậy trước mặt chị ấy.”
Quả nhiên, Di Thu Ý dẫm tắt thuốc, mặt không chút thay đổi nói: “Chúng ta ở nơi này tiền thuê mỗi ngày năm nghìn bảng Anh, hôm nay bị các ngươi quấy rầy, ít nhất tổn thất tiền thuê một ngày hôm nay trả cho chúng ta, mặt khác, ta có hai tiểu đệ bị thương, tiền thuốc men thêm phí tổn thất tinh thần một vạn bảng Anh không thể ít hơn, còn có, các ngươi đánh hỏng camera thiết bị vân vân, ít nhất cũng phải bồi thường một vạn bảng Anh, thêm một cánh cửa thành cổ người sói này đánh hỏng, năm nghìn bảng Anh, chỉ cần các ngươi thanh toán ba vạn bảng Anh, chúng ta lập tức giao bọn họ cho các ngươi.”
Trong vài người đối diện có vài người ánh mắt đã bắt đầu biến thành màu đỏ, răng nanh cũng lộ ra, Lục Ninh trừng mắt nhìn, mẹ nó, quỷ hút máu! Thế nhưng vài người khác hiển nhiên không phải quỷ hút máu, mà là người sói tiêu tiêu chuẩn chuẩn, nói thật, người sói so với yêu tộc Trung Quốc mà nói, mỹ cảm giảm xuống rất nhiều, cao lớn cường tráng không nói, lúc từng căn lông cọng tóc trên người dựng thẳng lên, cứng rắn phải nói là ngang với gai thép.
“Những sinh vật hắc ám như chúng ta này cũng không nói đạo lý như mấy người trong giáo hội kia, thức thời mà nói thì nhanh giao người ra đây!” Một quỷ hút máu lạnh lùng nói.
Chung Du Bạch cười khẽ lên tiếng, “Nghe nói giao tình giữa quỷ hút máu cùng người sói chẳng tốt đẹp gì, hiện tại xem gia, hình như đồn đãi có lầm nha, nhưng mà có một chút nói đúng, sinh vật hắc ám chúng ta là không nói đạo lý!”
Trên thực tế người tới tuy đến cùng nhau, lại rõ ràng phân biệt chia làm hai bên, chính như Chung Du Bạch nói, trong các sinh vật hắc ám, bản thân quỷ hút máu cùng người sói là địch không phải bạn, thậm chí dùng xưng hô tử địch cũng không đủ.
Đôi môi hồng diễm của Di Thu Ý đã cong lên, bóng người triệt để không thấy, sau một nháy mắt, móng tay lợi hại như đao kia của cô đã xuyên thấu ***g ngực của một quỷ hút máu!
Quỷ hút máu tóc vàng mắt đỏ kia hoảng sợ nhìn lỗ máu trước ngực mình, thân thể chợt lóe xuất hiện ở một nơi khác, năng lực khôi phục của quỷ hút máu là cực kỳ biến thái, ngực hắn đang dần dần khôi phục lại, nhưng thương thế nghiêm trọng như vậy lại không phải một chốc một lát có thể khôi phục tốt.
“Ngươi là –” vài người sói kia khiếp sợ nhìn lên giữa không trung, chỉ thấy Lục Ninh mở ra một đôi cánh đen hoa lệ cực lớn, lơ lửng giữa không trung, nhất thời ngay cả Chung Du Bạch cũng bị rung động, quen biết lâu như vậy nhưng hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Lục Ninh.
Lục Ninh kỳ thật chỉ là muốn thử một loại vũ khí khác của ngôi sao súng pháo, pháo.
Mà lúc này đôi cánh lớn mọc ra từ xương bả vai y nhẹ nhàng phe phẩy, bàn tay hướng miệng pháo thẳng tắp nhắm vào năm người sói kia, ban đầu sao, cỗ pháo này vẫn là hết sức to lớn rung động, thế nhưng cố tình, năm đó Lục Y Y đã sửa lại ngoại hình cho nó!
…… Pháo hình mèo con màu ngân bạch xinh đẹp đáng yêu……
Mèo con híp mắt mắt trên bả vai, miệng ngậm ngang xương cá, bản thân Lục Ninh quả thực không đành lòng nhìn thẳng!
Con mẹ nó lần sau y không bao giờ muốn lấy pháo này ra! Giống đôi súng kia có bao nhiêu dễ nhìn, vì cái gì pháo lại là thế này!
Nhưng chỉ có chính y cảm thấy là đang bán manh, nhóm người sói đối diện pháo như lâm đại địch, lông tóc cả người đều dựng thẳng lên, đặc biệt khi miệng pháo bắt đầu ngưng tụ ánh lửa, loại uy áp này làm cho bọn họ khó có thể hình dung.
Là một trong những sinh vật hắc ám cổ, những người sói rất rõ ràng trên mảnh đại lục này có đủ loại chủng tộc thần bí, có chút bởi vì điệu thấp mà hiếm người biết đến, ngay cả người tu chân ở đại lục phương Đông đối diện cũng nghe nói qua, lại chưa từng biết đến loại sinh vật có ngoại hình như ác ma này!
Nghe nói người trong giáo hội phải trả một cái giá lớn mới có thể nuôi ra một “thiên sứ”, mang theo đôi cánh trắng lại vẫn là hơi có dị dạng, hiệu quả cũng không tốt như trong tưởng tượng, lúc bay lên vẫn rất lao lực, hoàn toàn không thoải mái như nam nhân trước mắt này, hơn nữa đôi cánh đen này còn xinh đẹp như vậy……
Trong truyền thuyết cũng chẳng có sinh vật như vậy, gần như không có nửa phần do dự, người sói cầm đầu kia hô to một tiếng, “Chạy!”
Vì thế, vài người sói nhanh như chớp chạy đi không còn bóng dáng, lưu lại bốn quỷ hút máu sắc mặt khó coi đến đòi mạng.
Cố tình lúc này Lục Viễn đứng đối diện lạnh lùng nhìn bọn họ, quỷ hút máu là một chủng tộc đẳng cấp tương đối nghiêm khắc, năm đó cha mẹ Lục Viễn đến với nhau cũng không được thừa nhận, chính bởi vì mẹ là hậu duệ của một vị quỷ hút máu công tước, bản thân cũng có thực lực bá tước, vị công tước kia tuy rằng cũng không ưu ái vị hậu duệ phương Đông này, lại cũng không tỏ vẻ có thể thừa nhận bà thuộc về người khác. Mà cha Lục Viễn là hậu duệ của một vị quỷ hút máu thân vương, thực lực gần ngang với hầu tước(1), bọn họ sinh hạ Lục Viễn, về huyết thống mà nói là thuần khiết hơn quỷ hút máu bình thường rất nhiều, càng đừng nói Lục Viễn mỗi ngày hút máu Lục Ninh như thuốc bổ tăng thêm, Lục Viễn một ngày so với một ngày càng mạnh hơn.
Nay hắn khí thế buông ra, vài quỷ hút máu này cũng chỉ có nước lạnh run.
Chung Du Bạch cười như không cười, “A Viễn a, tôi hiện tại mới phát hiện kỳ thật cậu cũng là rất có khí phách nha.”
Lục Viễn hừ lạnh một tiếng, “Tôi vốn liền khí phách.”
“Mấy con dơi nhỏ này đừng để cho bọn nó chạy, còn cần chúng nó đền tiền đâu, nghe nói quỷ hút máu đều rất có tiền…”
Nói như vậy là vì người sói bên kia nhìn qua sắp không xong, hắn vốn đã bị thương nặng, có thể chống đến hiện tại đã là kỳ tích.
“Trước khi chết hắn nói gì?” Di Thu Ý hỏi Chung Du Bạch.
Chung Du Bạch nhún nhún vai, “Nghe không hiểu, hắn nói hình như là tiếng Italia.”
Lục Ninh rơi xuống đất, thu cánh lại sau đó nhanh chóng thu cỗ pháo đáng yêu đến một chút khí phách cũng không có lại.
Trương Ngôn Thắng ở bên cạnh bắt lấy lông vũ thuần đen rơi từ trên cánh xuống, “Có thể lại nhổ mấy cọng không? Vật trang sức rất xinh đẹp a!”
Lục Ninh: “……”
Sau đó, chính là một đám người nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ một chút khiếp sợ cũng không lộ nhìn bọn họ.
Trùng hợp là, đây cũng là một đôi song sinh, tóc màu bạch kim, ánh mắt đen như nước sơn, là hai đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp đáng yêu.
Chung Du Bạch như có chút đăm chiêu, “Ah, trong MV của chúng ta không phải vừa vặn cần trẻ con sao, vừa lúc, không cần trả lại, dùng luôn chúng nó đi!”
…… Thật sự là đủ vật tẫn kỳ dùng(2)……
Thế nhưng trẻ con có thể được người sói đưa đến nơi này, Lục Ninh mới không tin bọn nó là trẻ con bình thường đâu.
“Chậc chậc, thật hiếm thấy, con của quỷ hút máu cùng người sói, hỗn huyết a.” Lục Viễn bán ngồi thân thể nói, “Người sói cùng quỷ hút máu là tử địch, xem ra trong đó có người diễn [Romeo và Juliet], trách không được bị hai bên đuổi giết đâu, bất luận là người sói hay là quỷ hút máu khẳng định đều không nguyện ý hai đứa bé sống trên thế giới này.”
Di Thu Ý tự mình đi lên mang bốn quỷ hút máu kia đi “thương thảo” vấn đề bồi thường, mà Chung Du Bạch thì nhìn về phía thợ quay phim cùng nhiếp ảnh gia đang đầy đầu mồ hôi sắc mặt tái nhợt, hỏi “Thế nào, quay được không?”
“…… Quay thì đều quay, thế nhưng Chung ca, này thật sự cứ thế dùng?”
Những thợ quay phim cùng nhiếp ảnh gia này cùng đại bộ phận nhân viên công tác đều là Di Thu Ý tìm đến, khụ, đàn em muốn tẩy trắng, năng lực thừa nhận trong tâm lý của bọn họ mạnh hơn người bình thường được bao nhiêu, lại cũng không thể mặt không đổi sắc trong thời điểm này.
“Ác ma cánh đen, quỷ hút máu mắt đỏ, còn có người sói cùng quỷ hút máu ngực bị chọc thủng, đặc hiệu có tốt cũng không làm được chân thật như vậy đi? À đúng rồi, chú ý cắt bỏ một số hình ảnh rất máu me là được. Đến, cho tôi xem quay được những cái gì.”
Lục Ninh trừng Chung Du Bạch, Lục Viễn cũng có chút kinh ngạc, “Trực tiếp dùng?”
“Đúng, chuẩn bị cho hai người quay ba MV, phó công rất thích hợp, thêm chút hậu kỳ là không vấn đề, hơn nữa có vài hình ảnh cũng có thể đặt trong artbook, xem, a Ninh, tấm này của cậu không tồi a.”
Lục Ninh đi qua, ảnh chụp đã được phóng to trên màn hình máy tính, cánh y giãn ra, sắc mặt trầm ngưng mí mắt cụp xuống, trong mắt mang theo sắc bén khó có thể hình dung, khụ, chỉ là pháo mèo con trên tay rất phá hỏng không khí……
Chung Du Bạch dường như biết y suy nghĩ cái gì, “Không có việc gì, chỗ đó xử lý hơi mờ một chút là được, nếu không lưu lại cũng được, con mèo này rất dễ nhìn.”
Lục Viễn ở bên cạnh đã cười đến bắt đầu xoa bụng.
“Buồn cười sao?” Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn.
Lục Viễn lại vẫn ha ha cười, “Không đáng cười?”
“Không đáng cười.”
Lục Viễn mím chặt môi, lập tức không cười.
Những ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, năm người sói kia sau khi trở về hình như không có tính toán lại đến lần nữa, về phần bốn quỷ hút máu sau khi bị Di Thu Ý lừa gạt một trận mới được thả về, tựa hồ cũng không có ý tứ trở lại tìm phiền toái.
Một tuần quay chụp trong thành cổ rất nhanh liền kết thúc, trong một tuần này, chỉ riêng quần áo Lục Ninh cùng Lục Viễn đã đổi mười bảy bộ, từ chính trang đơn giản nhẹ nhàng đến hình thức Gothic hoa lệ, lại đến trang phục vận động cùng hưu nhàn tươi mát dương quang, sau khi chụp ảnh nhiều, sẽ có cảm giác rằng mặt cũng cứng đờ ra, mà trong toàn bộ quá trình quay MV, bọn họ vẫn có máy ảnh chụp liên tục, chụp ra có những ảnh đẹp ngoài ý muốn, cũng có những ảnh rất buồn cười, vì thế quá trình chọn ảnh liền trở nên vô cùng vui vẻ.
Trong ba MV có một MV hầu như đều dùng hình ảnh bị quỷ hút máu cùng người sói đập phá ngày hôm đó, theo cái nhìn của Lục Ninh thì gọi là bá khí trắc lậu, nếu đổi thành dùng đặc hiệu, kia tuyệt đối là trình độ giá trị xa xỉ.
Thế nhưng, đến khi phát nó ra cho mọi người xem, cũng chẳng có ai cho rằng nó là thật.
Sau khi quay xong MV cuối cùng cùng nội dung còn lại của artbook cạnh sông Thames, Chung Du Bạch thuê một phòng ghi âm ở London, bao gồm ghi âm cùng hậu kỳ, toàn bộ đều hoàn thành ở London, Lục Ninh cùng Lục Viễn quá chú tâm đầu nhập vào công tác, chỉ từ miệng Chung Du Bạch nghe được đôi câu vài lời, đại lục quả nhiên không yên ổn, nhóm yêu ma quỷ quái gần đây lại bị thanh tẩy một lần, vài tiểu yêu bình thường trốn tránh rất tốt cũng bị xử lý, nhưng đến trung tuần tháng 5, đã có xu hướng ổn định.
“Có vài lão bất tử kia của giới Tu chân thì chuyện sẽ không quá nghiêm trọng, có thể loạn đến hai tháng cũng đã khiến tôi có chút kinh ngạc.” Di Thu Ý thản nhiên nói.
Vài ngày cuối cùng, rốt cuộc tất cả công tác đều hoàn thành, lúc sắp trở về quay phim, Chung Du Bạch đáp ứng cho bọn họ thời gian một tuần nghỉ ngơi hồi phục.
Cuối tháng 5 đầu tháng 6 chính là lúc thời tiết London đẹp nhất, thời tiết ôn hòa, mây xanh gió nhẹ.
Khi mặt trời chiều ngả về Tây, trên bờ sông Thames vô cùng yên tĩnh thanh thản, bọn họ dừng chân ở một tiệm café nhỏ có bàn gỗ bày ngoài trời, Lục Ninh gọi một ly café, nhưng không uống, y mua được một quyển tập tranh trong tiệm sách nhỏ bên cạnh, đang lật từng trang, dưới tranh phối thơ hiện đại tinh mỹ, cực có ý nhị.
Lục Viễn ngồi đối diện y, hắn gọi nước dưa hấu đỏ tươi, lại cũng không uống, chỉ là duỗi đôi chân dài ghé vào trên bàn ngủ gật, ánh mặt trời cuối ngày ấm áp dừng trên người hắn, phủ lên hắn một tầng ánh sáng nhàn nhạt mông lung.
Bọn họ lúc này, nhìn tựa như thiếu niên mười tám tuổi thông thường, áo sơmi caro cùng quần bò xanh đậm, trên chân là đôi giày vải cao bồi màu xanh, bởi vì sắp hoàng hôn, London cuối tháng năm có chút se lạnh, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt mỏng màu xám, tóc đen mềm mại dài hơn trước một chút, cứ như vậy bay lên trong làn gió nhẹ lúc hoàng hôn.
Người qua đường hơn phân nửa muốn liếc mắt nhìn đôi “song sinh” diện mạo xuất chúng này, bởi vì diện mạo bọn họ lập thể hơn so với người phương Đông bình thường, ở trình độ nào đó tương đối phù hợp thẩm mỹ của người phương Tây, hơn nữa trên người bọn họ có khí chất không nói nên lời, luôn khiến người khác không nhịn được đem ánh mắt đặt lên người bọn họ.
Hoàng hôn buông xuống, thiên không dần dần đen lại, Lục Ninh đứng dậy đi thanh toán tiền, Lục Viễn ngáp một cái lười biến đứng bên người y, cố tình đúng lúc này, đèn màu trên vòng quay thiên niên kỷ của London bỗng nhiên sáng lên.
Ánh sáng huyền lệ bỗng nhiên chiếu tới làm cho bọn họ đều sửng sốt.
“Đi, chúng ta đi chỗ đó.” Lục Viễn bắt tay Lục Ninh.
Mắt London từng là vòng đu quay lớn nhất thế giới, du khách đến London sau khi đi qua sông Thames, ít có ai không lên Mắt London quan sát toàn bộ London một lần.
Đêm nay khách ở phụ cận Mắt London cũng không tính nhiều, lại cũng không phải ít, nào biết sau khi Lục Viễn đi lên, cabin này của bọn họ liền đóng cửa.
“Những người ở dưới kia không lên?” Lục Ninh kỳ quái hỏi.
Phải biết, mỗi cabin của Mắt London có thể chở mười sáu người.
Lục Viễn nhún vai, “Bây giờ không nhiều người, bọn họ có lẽ muốn ngồi rộng một chút, phía dưới vừa vặn là người trong một đoàn du lịch, không sai biệt lắm mười mấy người, không cần thiết cùng chúng ta chen một chỗ đi?”
Lục Ninh tiếp nhận giải thích này, Lục Viễn lại cong khóe môi mỉm cười.
Vòng đu quay khổng lồ này có chu kỳ khoảng nửa giờ, Lục Ninh cắn cây kem mua lúc trước, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn về phía sông Thames gợn sóng lấp lánh trong bóng đêm.
“A Ninh.”
“Ừ?”
Nháy mắt Lục Ninh quay đầu, Lục Viễn chuẩn xác hôn môi y.
Lần này, hắn không phải vừa chạm liền rời đi, mà là dán trên môi y, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới.
…… Lục Ninh cảm giác răng nanh hắn vuốt qua cánh môi của mình, nhịn không được hơi hơi run rẩy một chút, mà lúc này y mới ý thức được –
Chỉ có hai bọn họ độc chiếm một cabin cái gì, tuyệt đối là người này hành động có dự mưu!
Hắn nhất định là cố ý!
Mà lúc này, đèn màu trên vòng đu quay chiếu vào khuôn mặt thiếu niên anh tuấn trước mắt, Lục Ninh lúc này mới phát hiện, lúc hắn đang hôn mình, thì ra lại khẩn trương như vậy.
Khi hôn môi khiến y cảm thấy hơi hơi ngoài ý muốn, ngây ngô hoàn toàn thuộc về thiếu niên này.
Lại ôn nhu như vậy.
.
(1) Một tước vị của quý tộc châu Âu cổ, cũng dùng để phân biệt thực lực của Huyết tộc. Thân vương – công tước – hầu tước – bá tước – tử tước – nam tước. thứ tự từ mạnh đến yếu, trên thân vương có cấp bậc nào ko thì Lyl ko rõ, nhưng dưới nam tước thì còn khá nhiều đời con cháu vân vân nữa
(2) Tận dụng mọi tác dụng của mọi thứ
Pháo của a Ninh hẳn là loại này
tải xuống (3)
nhưng hãy tưởng tượng nó hình mèo con, ngậm xương cá, nhỏ nhỏ vắt trên vai:v
Mắt London (Vòng quay thiên niên kỷ của London)
tải xuống (4)
Danh sách chương