Tổng giám đốc Vương Duy Hân của công ty dược Tần Hải thực chất không có quan hệ làm ăn nào với Triển Dực Phi, mà Triển Dực Phi quen Vương Duy Hân vì mẹ anh và bà ấy từng là người quen cũ. Khi anh còn chưa được sinh ra, Vương Duy Hân và mẹ anh là bạn bè thân thiết, đáng tiếc sau này bởi vì Triển Hoành Đồ, cách nghĩ của hai người khác xa nhau, cho nên dần dần bất hòa.
Vương Duy Hân là một người phụ nữ vô cùng khôn khéo tài giỏi, bà ấy đã sớm nhìn ra Triển Hoành Đồ có vấn đề, đó là lý do vì sao bà từng nhiều lần khuyên can Khang Giai Lệ không nên yêu Triển Hoành Đồ, nhưng lời thật thì khó nghe, đặc biệt là với người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt như Khang Giai Lệ mà nói thì đấy có là lời tốt cũng nghe không lọt. Cuối cùng Khang Giai Lệ vẫn lựa chọn kết hôn với Triển Hoành Đồ, mà Vương Duy Hân rốt cuộc cũng chẳng còn liên lạc với Khang Giai Lệ nữa.
"Nếu không phải có lần trùng hợp dì ấy biết anh gặp phải một số khó khăn trong việc làm ăn, thì có thể cả hai đã không có bất kì quen biết nào." Trên đường đi tới Tần gia Triển Dực Phi kể lại cho Lâm Ngọc Đồng nghe, "Thực ra lúc đầu người ngoài cũng không biết Triển Hoành Đồ đối xử tệ với anh, nhưng Vương tổng thì lại biết rất nhiều chuyện của Triển gia. Nói chung là lần đấy dì cũng chỉ bảo cho anh không ít, cho nên sau này cũng dần dần thân thiết, anh cũng biết nhiều chuyện của mẹ hơn qua lời của dì ấy kể."
"Có phải dì ấy đã tới hôn lễ của bọn mình không?"
"Không, lúc ấy dì ở nước ngoài, thế nhưng dì có bảo người đem quà tới tặng cho chúng ta. Em có nhớ một đôi thiên nga bằng platinum được giao tới không? Có đôi mắt bằng rubi, đó chính là quà của dì Vương tặng."
"Em có nhớ đôi thiên nga đó, nhưng không nhớ rõ người tặng là ai, ra là dì ấy." Lâm Ngọc Đồng nhớ lại một hồi, hình như cậu đã nhận đôi thiên nga đó, sau đấy cũng không bày ra ngoài. Bởi vì khi cậu và Triển Dực Phi kết hôn căn bản là không nhận tiền mừng, trái lại còn tặng cho mỗi người tới tham dự tiệc cưới một phần quà, cho nên rất nhiều người tới tham dự đều mang theo quà tặng tới, số lượng nhiều như vậy cậu không có khả năng nhớ được từng món quà là của ai tặng.
"Dì Vương là người rất điềm đạm, hơn nữa cũng đặc biệt thích những người chân thành, lát nữa tới nơi em chỉ cần thể hiện đúng bản thân mình là được, dì ấy có ấn tượng rất tốt về em." Triển Dực Phi vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lâm Ngọc Đồng, chỉ về phía trước, nói với cậu: "Chính là chỗ đó."
Có không ít xe đã đỗ ở bên ngoài Tần gia, bởi vì không lớn như Triển gia, cho nên xe đều đỗ ở ven đường. Điểm này thật sự khiến cho Lâm Ngọc Đồng hơi bất ngờ, bởi vì nơi này vô cùng nhỏ, sự nhỏ bé này không phải vì cậu đã quen nhìn thấy nơi rộng lớn hơn mà thành, nó thực sự rất nhỏ, chẳng khác với Lâm gia là bao. Nhưng cậu biết, thực lực của công ty dược Tần Hải lớn hơn Lâm gia rất nhiều, theo lý thuyết thì người chủ không thể ở một nơi nhỏ như vậy được, chứ đừng nói Tần gia có đến ba đứa con.
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Đồng thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.
Triển Dực Phi liền giải thích: "Tần tổng lúc hơn 40 tuổi thì gặp phải tai nạn qua đời, dì Vương một mình nuôi ba đứa con. Căn nhà này là hai người họ mua cùng nhau khi Tần tổng còn sống, vậy nên dù dì ấy dư sức để chuyển nơi khác nhưng trước sau vẫn không đổi."
Lâm Ngọc Đồng gật đầu, cậu cùng Triển Dực Phi xuống xe, trong lòng nghĩ vị này quả thật là một người trọng tình cảm.
Có người vừa thấy Triển Dực Phi tới liền nhanh chóng đến chào hỏi, Triển Dực Phi hàn huyên đôi câu với đối phương, thuận tiện cùng nhau vào bên trong.
Đây là tiệc mừng sinh nhật 53 tuổi của Vương Duy Hân, cũng không phải đại thọ, nhưng người tới tham dự cũng không ít. Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng cùng nói chuyện với nhau rồi vào lầu chính, chỉ thấy Vương Duy Hân đang trò chuyện rôm rả với vài người xấp xỉ tuổi bà.
Triển Dực Phi đưa Lâm Ngọc Đồng tới chào hỏi, cậu cũng thuận tiện tặng món quà đã được chuẩn bị từ trước. Cậu cùng Triển Dực Phi mặc bộ lễ phục tình nhân vừa dừng lại đặc biệt khiến người khác chú ý.
Vương Duy Hân nhận lấy món quà sau đó nhìn xung quanh rồi vẫy vẫy tay về phía Tây, "Tần Thụy, đến đây, thần tượng của con tới rồi này."
Lâm Ngọc Đồng còn tưởng người Vương Duy Hân nói là Triển Dực Phi, không khỏi buồn cười mà nhìn về phía Tây, xem ai mà lại sùng bái Triển Dực Phi đến vậy, kết quả là thiếu niên ấy lại chạy thẳng đến chỗ cậu, lúc này đã nắm lấy tay cậu rồi! "Đồng Tử Đồng Tử, anh thực sự tới nhà bọn em rồi! Ôi tuyệt quá, a anh chờ em lấy sách đã!" Nói xong người đã lại chạy đi mất dạng.
"Làm cho Tiểu Lâm con thấy lại chê cười rồi. Tần Thụy là con út của dì, bình thường đã bị dì chiều thành hư, nói gió chính là mưa. (*)" Vương Duy Hân có hơi bất đắc dĩ mà lắc đầu, giống như chẳng còn biện pháp nào đối với đứa con út này.
(*) Nói gió chính là mưa "说风就是雨": Ý chỉ sự bốc đồng, thiếu chín chắn.
"Đâu có khoa trương như dì nói đâu ạ, con thấy em Tần ánh mắt trong veo, con nghĩ em là một người thẳng thắn, cũng rất trong tình trọng nghĩa, khó tìm đấy ạ."
"Ây, nào có được tốt như con nói chứ." Tuy Vương Duy Hân nói vậy, nhưng ý cười trong mắt lại không thể ngừng.
Đây là đứa con giống người chồng của bà nhất trong ba đứa, nó cũng là đứa bé nhất, cho nên bà tự nhiên dành tình thương cho thằng bé nhiều hơn một chút. Cũng may tuy là ham chơi thật, thế nhưng cũng không đến nỗi vượt quá giới hạn.
"Triển đại ca, Lâm thiếu, rất vui được gặp." Tần Hoài là con cả của Vương Duy Hân, tất nhiên là cũng quen biết Triển Dực Phi. Cậu ấy tới để chào hỏi, thuận tiện hỏi Triển Dực Phi một vài chuyện công việc, cũng bày tỏ sự tiếc nuối vì hôm ấy không thể tham dự hôn lễ, "Em nghe nói đám cưới của các anh chính là đám cười khiến cho mọi người nhớ mãi cả đời không quên, chắc chắn là đã khiến người khác ghen tị, chỉ tiếc là lúc ấy em không ở trong nước, bằng không thì nói thế nào em cũng phải tới tham dự."
"Có cơ hội tới Triển gia chơi, đến lúc đó tôi sẽ cho anh xem video của buổi lễ." Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Không biết chừng sau khi xem xong, đến lúc đó Tần tiên sinh chuẩn bị lễ cười còn khiến người khác khó quên hơn chúng tôi ấy chứ."
"Tôi chỉ hơn Lâm thiếu có một tuổi, gọi tôi là tiên sinh thì kì quái quá, cậu và Triển đại ca nếu không ngại vậy cứ gọi thẳng tên tôi đi."
"Anh rất để ý đấy." Triển Dực Phi giả vờ như đang mất hứng mà nói.
"Đi đi đi đi thôi nào anh Tần Hoài, chúng ta đi ăn của chúng ta, cứ kệ cho anh ấy để ý." Lâm Ngọc Đồng nói xong thì hai người trẻ tuổi liền đi trước, cậu còn thuận tiện kí tên lên cuốn sách Tần Thụy mới mang xuống, còn chủ động viết rất nhiều những lời chúc phúc ở trong sách. Đúng lúc này một giọng nói chẳng hề xa lạ vang lên ở bên ngoài.
"Bên ngoài hình như có người đang nói chuyện...." Lâm Ngọc Đồng nhíu mày mà bản thân không hề biết, rồi cậu gập cuốn sách lại.
"Hình như là Trầm Quân, chính là một minh tinh đó anh." Tần Thụy đem cuốn sách mình coi như bảo bối ôm vào trong lòng, cắn đầu bút nói, "Khẳng định là vì quảng cáo mà tới."
Quả nhiên, chưa đến mười giây sau, Trầm Quân và Tiếu Vi đang nắm tay nhau đi tới, âm thanh trò chuyện trong nháy mắt liền ngừng lại, bầu không khí cũng trở nên quái dị theo. Tiếu Vi không biết vì sao khi nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, sắc mặt lại trở nên đặc biệt khó coi.
Hết chương 74.
Vương Duy Hân là một người phụ nữ vô cùng khôn khéo tài giỏi, bà ấy đã sớm nhìn ra Triển Hoành Đồ có vấn đề, đó là lý do vì sao bà từng nhiều lần khuyên can Khang Giai Lệ không nên yêu Triển Hoành Đồ, nhưng lời thật thì khó nghe, đặc biệt là với người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt như Khang Giai Lệ mà nói thì đấy có là lời tốt cũng nghe không lọt. Cuối cùng Khang Giai Lệ vẫn lựa chọn kết hôn với Triển Hoành Đồ, mà Vương Duy Hân rốt cuộc cũng chẳng còn liên lạc với Khang Giai Lệ nữa.
"Nếu không phải có lần trùng hợp dì ấy biết anh gặp phải một số khó khăn trong việc làm ăn, thì có thể cả hai đã không có bất kì quen biết nào." Trên đường đi tới Tần gia Triển Dực Phi kể lại cho Lâm Ngọc Đồng nghe, "Thực ra lúc đầu người ngoài cũng không biết Triển Hoành Đồ đối xử tệ với anh, nhưng Vương tổng thì lại biết rất nhiều chuyện của Triển gia. Nói chung là lần đấy dì cũng chỉ bảo cho anh không ít, cho nên sau này cũng dần dần thân thiết, anh cũng biết nhiều chuyện của mẹ hơn qua lời của dì ấy kể."
"Có phải dì ấy đã tới hôn lễ của bọn mình không?"
"Không, lúc ấy dì ở nước ngoài, thế nhưng dì có bảo người đem quà tới tặng cho chúng ta. Em có nhớ một đôi thiên nga bằng platinum được giao tới không? Có đôi mắt bằng rubi, đó chính là quà của dì Vương tặng."
"Em có nhớ đôi thiên nga đó, nhưng không nhớ rõ người tặng là ai, ra là dì ấy." Lâm Ngọc Đồng nhớ lại một hồi, hình như cậu đã nhận đôi thiên nga đó, sau đấy cũng không bày ra ngoài. Bởi vì khi cậu và Triển Dực Phi kết hôn căn bản là không nhận tiền mừng, trái lại còn tặng cho mỗi người tới tham dự tiệc cưới một phần quà, cho nên rất nhiều người tới tham dự đều mang theo quà tặng tới, số lượng nhiều như vậy cậu không có khả năng nhớ được từng món quà là của ai tặng.
"Dì Vương là người rất điềm đạm, hơn nữa cũng đặc biệt thích những người chân thành, lát nữa tới nơi em chỉ cần thể hiện đúng bản thân mình là được, dì ấy có ấn tượng rất tốt về em." Triển Dực Phi vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lâm Ngọc Đồng, chỉ về phía trước, nói với cậu: "Chính là chỗ đó."
Có không ít xe đã đỗ ở bên ngoài Tần gia, bởi vì không lớn như Triển gia, cho nên xe đều đỗ ở ven đường. Điểm này thật sự khiến cho Lâm Ngọc Đồng hơi bất ngờ, bởi vì nơi này vô cùng nhỏ, sự nhỏ bé này không phải vì cậu đã quen nhìn thấy nơi rộng lớn hơn mà thành, nó thực sự rất nhỏ, chẳng khác với Lâm gia là bao. Nhưng cậu biết, thực lực của công ty dược Tần Hải lớn hơn Lâm gia rất nhiều, theo lý thuyết thì người chủ không thể ở một nơi nhỏ như vậy được, chứ đừng nói Tần gia có đến ba đứa con.
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Đồng thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.
Triển Dực Phi liền giải thích: "Tần tổng lúc hơn 40 tuổi thì gặp phải tai nạn qua đời, dì Vương một mình nuôi ba đứa con. Căn nhà này là hai người họ mua cùng nhau khi Tần tổng còn sống, vậy nên dù dì ấy dư sức để chuyển nơi khác nhưng trước sau vẫn không đổi."
Lâm Ngọc Đồng gật đầu, cậu cùng Triển Dực Phi xuống xe, trong lòng nghĩ vị này quả thật là một người trọng tình cảm.
Có người vừa thấy Triển Dực Phi tới liền nhanh chóng đến chào hỏi, Triển Dực Phi hàn huyên đôi câu với đối phương, thuận tiện cùng nhau vào bên trong.
Đây là tiệc mừng sinh nhật 53 tuổi của Vương Duy Hân, cũng không phải đại thọ, nhưng người tới tham dự cũng không ít. Triển Dực Phi cùng Lâm Ngọc Đồng cùng nói chuyện với nhau rồi vào lầu chính, chỉ thấy Vương Duy Hân đang trò chuyện rôm rả với vài người xấp xỉ tuổi bà.
Triển Dực Phi đưa Lâm Ngọc Đồng tới chào hỏi, cậu cũng thuận tiện tặng món quà đã được chuẩn bị từ trước. Cậu cùng Triển Dực Phi mặc bộ lễ phục tình nhân vừa dừng lại đặc biệt khiến người khác chú ý.
Vương Duy Hân nhận lấy món quà sau đó nhìn xung quanh rồi vẫy vẫy tay về phía Tây, "Tần Thụy, đến đây, thần tượng của con tới rồi này."
Lâm Ngọc Đồng còn tưởng người Vương Duy Hân nói là Triển Dực Phi, không khỏi buồn cười mà nhìn về phía Tây, xem ai mà lại sùng bái Triển Dực Phi đến vậy, kết quả là thiếu niên ấy lại chạy thẳng đến chỗ cậu, lúc này đã nắm lấy tay cậu rồi! "Đồng Tử Đồng Tử, anh thực sự tới nhà bọn em rồi! Ôi tuyệt quá, a anh chờ em lấy sách đã!" Nói xong người đã lại chạy đi mất dạng.
"Làm cho Tiểu Lâm con thấy lại chê cười rồi. Tần Thụy là con út của dì, bình thường đã bị dì chiều thành hư, nói gió chính là mưa. (*)" Vương Duy Hân có hơi bất đắc dĩ mà lắc đầu, giống như chẳng còn biện pháp nào đối với đứa con út này.
(*) Nói gió chính là mưa "说风就是雨": Ý chỉ sự bốc đồng, thiếu chín chắn.
"Đâu có khoa trương như dì nói đâu ạ, con thấy em Tần ánh mắt trong veo, con nghĩ em là một người thẳng thắn, cũng rất trong tình trọng nghĩa, khó tìm đấy ạ."
"Ây, nào có được tốt như con nói chứ." Tuy Vương Duy Hân nói vậy, nhưng ý cười trong mắt lại không thể ngừng.
Đây là đứa con giống người chồng của bà nhất trong ba đứa, nó cũng là đứa bé nhất, cho nên bà tự nhiên dành tình thương cho thằng bé nhiều hơn một chút. Cũng may tuy là ham chơi thật, thế nhưng cũng không đến nỗi vượt quá giới hạn.
"Triển đại ca, Lâm thiếu, rất vui được gặp." Tần Hoài là con cả của Vương Duy Hân, tất nhiên là cũng quen biết Triển Dực Phi. Cậu ấy tới để chào hỏi, thuận tiện hỏi Triển Dực Phi một vài chuyện công việc, cũng bày tỏ sự tiếc nuối vì hôm ấy không thể tham dự hôn lễ, "Em nghe nói đám cưới của các anh chính là đám cười khiến cho mọi người nhớ mãi cả đời không quên, chắc chắn là đã khiến người khác ghen tị, chỉ tiếc là lúc ấy em không ở trong nước, bằng không thì nói thế nào em cũng phải tới tham dự."
"Có cơ hội tới Triển gia chơi, đến lúc đó tôi sẽ cho anh xem video của buổi lễ." Lâm Ngọc Đồng cười nói, "Không biết chừng sau khi xem xong, đến lúc đó Tần tiên sinh chuẩn bị lễ cười còn khiến người khác khó quên hơn chúng tôi ấy chứ."
"Tôi chỉ hơn Lâm thiếu có một tuổi, gọi tôi là tiên sinh thì kì quái quá, cậu và Triển đại ca nếu không ngại vậy cứ gọi thẳng tên tôi đi."
"Anh rất để ý đấy." Triển Dực Phi giả vờ như đang mất hứng mà nói.
"Đi đi đi đi thôi nào anh Tần Hoài, chúng ta đi ăn của chúng ta, cứ kệ cho anh ấy để ý." Lâm Ngọc Đồng nói xong thì hai người trẻ tuổi liền đi trước, cậu còn thuận tiện kí tên lên cuốn sách Tần Thụy mới mang xuống, còn chủ động viết rất nhiều những lời chúc phúc ở trong sách. Đúng lúc này một giọng nói chẳng hề xa lạ vang lên ở bên ngoài.
"Bên ngoài hình như có người đang nói chuyện...." Lâm Ngọc Đồng nhíu mày mà bản thân không hề biết, rồi cậu gập cuốn sách lại.
"Hình như là Trầm Quân, chính là một minh tinh đó anh." Tần Thụy đem cuốn sách mình coi như bảo bối ôm vào trong lòng, cắn đầu bút nói, "Khẳng định là vì quảng cáo mà tới."
Quả nhiên, chưa đến mười giây sau, Trầm Quân và Tiếu Vi đang nắm tay nhau đi tới, âm thanh trò chuyện trong nháy mắt liền ngừng lại, bầu không khí cũng trở nên quái dị theo. Tiếu Vi không biết vì sao khi nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, sắc mặt lại trở nên đặc biệt khó coi.
Hết chương 74.
Danh sách chương