Huhu lê lết tấm thân tàn tạ cuối cùng tôi cũng edit xong chương 38 rồi TTvTT
Gần được một nửa bộ rồi nè~~~
Editor: Min
Chương 38: Tết Nguyên Tiêu
"Thời điểm cần thiết, con sẽ thuê người mang thai hộ, dù sao cái này cũng chẳng phải việc gì khó." Từ khi Triển Dực Phi cùng sống chung Lâm Ngọc Đồng thì đã biết, nếu muốn có con của mình, vậy thì chỉ có thể chọn cách này.
"Nói thì là như vậy, nhưng nói vậy không phải là làm trái với ông bà tổ tiên sao? Thời điểm ông nội con còn sống đã nói, phải là con của trưởng tôn cùng với vợ chính thức sinh mới được kế thừa gia nghiệp. Nhưng con tìm người mang thai hộ, vậy như thế đâu có thể coi là cùng với vợ chính thức được? Nói thế thì không phải tất cả những đứa trẻ của Triển gia đều có thể thừa kế sao?"
"Ài, dì Uông à, hóa ra dì nói tới nói lui, là dì đang chê con chướng mắt sao?" Lâm Ngọc Đồng buông đũa, mỉm cười nhìn về phía Uông Băng Yến.
"Nào có, ta chỉ là tùy việc mà xét thôi. Tiểu Lâm con có thể vẫn chưa biết, ta đây đến Triển gia đã nhiều năm như vậy, nhưng đến nay Dực Ninh cũng không hề có quyền được kế thừa tài sản gia nghiệp của tổ tiên Triển gia, có thể thấy được gia quy của Triển gia vô cùng nghiêm. Dì cũng là lo lắng thay cho con, con nói xem con là nam, được gả cho Dực Phi, về sau dù thế nào cũng không thể sinh con cho Triển gia, hiện tại con còn trẻ tuổi thì tốt rồi, ỷ vào việc Dực Phi thích con nên có thế tùy hứng mà làm. Nhưng về sau này già rồi thì sao? Bản thân không có con, vạn nhất ngày sau Dực Phi thay lòng..."
"Dì lo lắng thừa rồi, sẽ không có ngày đó." Triển Dực Phi nói như chém đinh chặt sắt, "Triển Dực Phi con tuy rằng không có bản lĩnh để em ấy sinh cho mình một đứa con, nhưng con vẫn có năng lực cho em ấy một đời quang minh chính đại ở bên cạnh con làm người vợ duy nhất của con. Tất nhiên, con cũng sẽ để em ấy tự tay nuôi nấng đứa bé thừa tự của Triển gia."
"Nói tới nói lui, vẫn là muốn phá vỡ gia quy sao."
"Cũng không tính là như vậy? Ở thế hệ này cũng chỉ có mình Dực Phi là con trai của Triển gia, không cho con của thằng bé thừa kế gia nghiệp chẳng lẽ muốn cho đứa nhỏ của dòng họ khác thừa kế sao?" Triển Hân Hoa cười nói, "Mà cho dù tôi có đồng ý, thì liệt tổ liệt tông của Triển gia cũng không thể đồng ý."
"Đúng vậy. Hơn nữa con người dù sao vẫn phải học cách tùy theo tình hình mà ứng biến. Tuy nói lời ông bà dạy là như vậy, phải là con của trưởng tôn cùng vợ chính thức sinh ra mới được kế thừa gia nghiệp, nhưng chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ. Dực Phi thích tiểu Lâm, mà tuy tiểu Lâm là nam, nhưng vừa nhìn hai đứa là biết ngay chúng nó thương nhau thật lòng. Khi lão thái gia còn sống coi trọng nhất là sự trung trinh, cho nên tôi cảm thấy nếu lão thái gia còn sống nhất định sẽ đồng ý với cách làm của Dực Phi. Hơn nữa dù sao đó cũng là huyết mạch của Triển gia, đến lúc trưởng thành chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, vậy thì còn vấn đề gì nữa? Tôi tin rằng với năng lực của Dực Phi tuyệt đối có thể dạy dỗ được hậu duệ đời sau gánh vác được cả Triển gia." Không biết là lúc nói xong Triển Hân Khiết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên cười thành tiếng, "Nhưng cô thực sự có chuyện cần phải nhắc con đó Dực Phi."
"Vâng cô Khiết cứ nói ạ."
"Chính là gien rất quan trọng đó, sinh đứa bé này, chỉ có người cha thông minh cũng không được, cũng phải tìm một người làm mẹ tương tự vậy, bằng không sinh ra đứa trẻ giống như người nào đó đầu óc không đủ dùng là không được đâu, cho nên khi hai đứa tìm người mang thai hộ cũng phải tìm người có học vấn một chút."
"Vâng, cô nói rất phải." Triển Dực Phi nghiêm túc gật đầu.
Khiến Uông Băng Yến phát hỏa, suýt chút nữa là bẻ cong đôi đũa trong tay. Không phải là Triển Hân Khiết đang đâm chọc chửi bà ta cùng con gái là không có đầu óc hay sao?!
Sắc mặt của Triển Hoành Đồ cũng không thể xem là tốt, Triển Dực Phi rõ ràng là đang nói lão không chung thủy, cũng không phải lần đầu tiên mấy đứa em họ ám chỉ rằng lão chỉ tìm được một cái bình hoa. Nhưng lão có thể làm thế nào được? Hiện giờ trong số mười đại cổ đông của tập đoàn Triển Dương thì có đến năm, sáu người đứng về phía Triển Dực Phi, nếu như không dựa vào việc coi như lão nắm số cổ phần công ty gần như nhiều nhất, thì lão cũng không thể ngồi ở vị trí cao như ngày hôm nay!
Đáng oán giận nhất chính là cha của lão, chết rồi thì thôi đi, vậy mà còn không đem toàn bộ di sản giao cho lão, nếu không lão làm gì đến nỗi như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan? Chẳng những phải chịu chèn ép, hiện giờ cư nhiên còn phải xem sắc mặt của người trong tộc.
Vừa nghĩ đến nội dung của di chúc sau khi cha qua đời, Triển Hoành Đồ có đang ngủ cũng cáu giận mà tỉnh dậy.
Triển Dực Phi không cần ngẩng đầu lên cũng biết, hiện tại Triển Hoành Đồ oán hận anh sâu đậm đến mức nào. Nhưng anh vẫn cảm kích ông nội mình, nếu không phải có ông nội, căn bản là anh không thể sống đến ngày hôm nay.
Triển Hân Hoa đột nhiên đứng dậy, "Ngày mai Tinh Hà còn phải đi học, tôi sẽ không ở lâu được, các vị cứ từ từ ăn, tôi đưa con trai về trước."
Không khí của bữa tiệc quả thật cũng làm người ta không dậy nổi cảm giác muốn thưởng thức chút nào. Triển Hân Hoa đứng dậy, rất nhanh những người khác cũng lục tục đứng dậy cáo từ, món ăn mới chỉ ra chưa được một nửa, thì số người trên bàn đã rời đi một phần ba.
Triển Dực Phi cảm thấy ở nơi này ăn cơm còn không vui vẻ bằng ăn mỳ của Lâm Ngọc Đồng, cũng liền đứng dậy, "Bọn con đi về trước, cha, dì Uông, hai người cứ từ từ thưởng thức, còn có các vị trưởng bối và mọi người, chúc mọi người một năm sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý."
Hiển nhiên mọi người trong bữa tiệc đều đáp lại, đủ mọi lời chúc như lưu thủy nhất bàn chảy vào trong tai của Triển Dực Phi.
Lâm Ngọc Đồng cầm một xấp bao lì xì lớn cùng một chiếc vòng tay ngọc bích, không được thuận tiện cho lắm, bởi vì tuy cậu có mang túi theo nhưng không phải không biết xấu hổ mà thực sự đem vào, cho nên cái túi vẫn ở trên xe. Cậu nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó dứt khoát lấy áo khoác của mình bọc chúng lại, sau đó khua khua tay.
Triển Dực Phi ôm lấy vai của Lâm Ngọc Đồng, ra đến bên ngoài thì nhỏ giọng hỏi: "Thu được nhiều tiền lì xì như vậy, tâm trạng em thế nào?"
Lâm Ngọc Đồng đang muốn trả lời là cực kì tốt, nhưng còn chưa miệng thì thấy ở phía xa có người vẫy bọn họ, không phải Nghiêm Tinh Hà thì còn là ai? "Anh Dực Phi, anh Lâm, mẹ em nói ăn chưa no, chúng ta đi tìm nơi nào ăn thêm một chút đi?"
"Cũng được, vậy đi thôi, cô Hoa có nói muốn ăn gì không?" Quả thực Lâm Ngọc Đồng cũng không ăn được bao nhiêu.
"Hay đến Cẩm Vương Phủ? Mẹ em đã cho người sắp xếp tốt rồi. Các anh có biết chỗ đó ở đâu không? Nếu không biết có thể đi theo xe của mẹ em."
"Anh biết. Đi thôi."
Lâm Ngọc Đồng lên xe, lúc này mới phát hiện là cùng đi không chỉ có cậu và Triển Dực Phi, còn có vợ chồng Triển Hân Khiết. Cả đoàn người đi tới Cẩm Vương Phủ, người bên này đã nhận được thông báo, cư nhiên chuẩn bị đồ ăn rồi, bọn vừa ngồi xuống đã bắt đầu mang đồ ăn ra.
Triển Hân Khiết nói: "Dực Phi, hai năm nay tết Nguyên Tiêu con không quay về nhà chính, cho nên không biết cô cùng cô Hoa của con vẫn luôn làm như vậy. Con người, có ba thời điểm nhất định tâm tình phải tốt, một là khi ăn cơm, cái nữa chính là khi ngủ, còn lại là lúc mang thai. Hiện giờ Triển gia không thể nào so được như lúc lão thái gia còn sống, lúc ấy cả gia đình chúng ta rất náo nhiệt, cũng không khiến cô cùng Hoa Hoa phải tốn tâm tư, cô chỉ cảm thấy lúc đó ngay cả ăn một hạt lạc cũng vô cùng ngon, cũng không giống như hiện tại."
Triển Hân Hoa thở dài, "Nó đã không còn được như thế nhiều năm nay rồi."
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến nhiều người không thích đứng về phía của Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến, một nhà hòa hợp, không phải biến thành lục đục với nhau. Trong nhà người ta có một đứa con như Triển Dực Phi, thì người cha vui mừng còn không kịp, nhưng Triển Hoành Đồ lại coi con mình quân thù. Uông Băng Yến càng chẳng ra gì, keo kiệt vô cùng, không hề biết đối nhân xử thế gì hết. Nếu bà ta hiểu chuyện một chút, thì có phải mối quan hệ của Triển Dực Phi và Triển Hoành Đồ sẽ không có phần cứng nhắc như vậy không?
Chồng của Triển Hân Khiết vỗ vỗ vai Triển Dực Phi, "Dực Phi à, sau này Triển gia có thể quay về thời điểm như khi lão thái gia còn sống hay không, đều phải trông cậy vào cháu rồi."
Nghiêm Tinh Hà nói: "Anh Dực Phi, cái khác em không dám nhận xét, em chỉ hy vọng sau này anh là chủ nhân của Triển gia, thì đến năm mới tiền lì xì sẽ quay trở về thành hai vạn. Nhưng đừng giống như Uông Băng Yến, ôi hai ngàn đồng,, thực là chịu không nổi bà ấy mà."
Triển Dực Phi mỉm cười hỏi: "Em xác định là nên nói với anh chuyện này sao?"
Nghiêm Tinh Hà sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, "Anh Lâm, sau này việc đó anh quản, cầu đến lễ mừng năm mới phát cho bọn em đại hồng bao!"
Lâm Ngọc Đồng sảng khoái mà gật gật đầu, "Yên tâm đi, nếu có ngày đó thì khẳng định anh sẽ lì xì nhiều hơn Uông Băng Yến, còn đặc biệt nhớ sẽ lì xì cho em nhiều hơn một chút."
Trước mắt Nghiêm Tinh Hà sáng ngời, "Nhiều hơn là bao nhiêu ạ?"
Lâm Ngọc Đồng: "Một đồng?"
Nghiêm Tinh Hà: "A?!"
Triển Hân Hoa vỗ đầu con trai một cái, "Con đúng là ham tiền!"
Lúc này Lâm Ngọc Đồng lấy ra hai phong bao lì xì, một đưa cho Nghiêm Tinh Hà, một đưa cho Triển Hân Khiết, "Cô Khiết, con vốn nghĩ lần này em Bảo Châu có thể trở về, ai ngờ lại không gặp được, tiền lì xì này nhờ cô đưa em giúp con."
Vừa thấy kiểu dáng của phong bao lì xì là biết ngay Lâm Ngọc Đồng đã tự mình chuẩn bị, hoa văn trên chiếc phong bao lì xì này đỏ thẫm khác với cái mà người nhà Triển gia thường dùng, kiểu dáng thiết kế của phong bao lì xì này rất đặc biệt, trên mặt có một đôi trâu nhỏ, trên đầu trâu còn đội một vòng hoa hồng, tuy rằng không phải đều là màu đỏ bắt mắt, nhưng lại thắng ở sự dễ thương.
Nghiêm Tinh Hà và Triển Hân Khiết đều nhận lấy, cô Hân Khiết nói cảm ơn, còn Nghiêm Tinh Hà thì nói: "Phải nói sau lưng một người đàn ông thành công phải có một người vợ hiền, em muốn nói là, anh Dực Phi nha, anh kết hôn được với anh Lâm là lãi một nửa rồi đó."
Ở phương diện này (*) Lâm Ngọc Đồng so với đồ con lừa như Uông Băng Yến thì hơn gấp mấy trăm lần! Nhớ đến năm đầu tiên Uông Băng Yến đến Triển gia, còn muốn thể hiện một chút cái uy phong của một bà chủ gia đình, cũng không hề giản dị dễ gần, đến sau này thấy bọn họ không nể phục mới chịu cúi đầu làm lẽ, tiếc là ngay từ đầu họ đã không nhận được sự tôn trọng mà họ xứng đáng được nhận, cho nên sau này càng không thể để cho bà ta mặt mũi.
(*) Ý chỉ chuyện đối nhân xử thế.
Thực ra Triển Dực Phi thật sự không biết Lâm Ngọc Đồng lén tự chuẩn bị, nhưng khi đang ở bữa ăn cũng không thể làm rõ được, đến lúc về mới hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Em nghĩ sao mà chuẩn bị cả tiền lì xì cho Tinh Hà và Tinh Vũ (*) vậy?"
(*) Ở bên trên tác giả để là Bảo Châu nhưng xuống phía dưới lại là Tinh Vũ nên mình nghĩ cái tên Bảo Châu như là tên thân mật, dạng như biệt danh ở nhà đó. Có gì mình sẽ tìm hiểu lại và đính chính nếu có sai sót.
Kể ra thì hôm nay Lâm Ngọc Đồng cũng có thu hoạch, "Người đối xử tốt với anh, trong lòng em sẽ nhớ kỹ. Mẹ em nói đây là tính cách của tất cả những người là cha mẹ, con cái của mình được người khác thích, thì còn cảm thấy vui mừng hơn là mình được người khác thích. Cho nên em liền chuẩn bị tiền lì xì cho Tinh Hà và Tinh Vũ, nhưng lúc ở Triển gia lại không có cơ hội tốt để đưa, đến lúc ấy thì vừa đúng."
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng mặt tươi như hoa đếm tiền lì xì, cười nói: "Hôm nay rất cao hứng sao?"
"Đương nhiên rồi, trên đời này còn có người được nhận tiền lì xì mà mất hứng sao?" Lâm Ngọc Đồng đang nói đột nhiên dừng lại, nghiêng người ngắm Triển Dực Phi, "Thế nhưng nói thật là, hôm nay nhận được tiền lì xì không phải là chuyện khiến em cao hứng nhất." Chuyện mà cậu cao hứng nhất chính là câu nói của Triển Dực Phi đáp lại Uông Băng Yến ---- Triển Dực Phi con tuy rằng không có bản lĩnh để em ấy sinh cho mình một đứa con, nhưng con vẫn có năng lực cho em ấy một đời quang minh chính đại ở bên cạnh con làm người vợ duy nhất của con. Tất nhiên, con cũng sẽ để em ấy tự tay nuôi nấng đứa bé thừa tự của Triển gia.
Ở phương diện tình cảm thực sự cậu không yêu cầu nhiều lắm, chỉ hai chữ là đủ – thủy chung.
Triển Dực Phi dường như cũng nhớ đến câu nói của mình, tươi cười mà nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, "Nếu cho em chăm sóc em bé, em thấy mình có khả năng không?"
"Có gì mà không được chứ? Công việc của em tự do, hơn nữa trước đây Tiểu Phi và Lan Lan đều là được em đưa đi chơi đó, lui một vạn bước mà nói, cho dù thực sự em không thể chăm sóc bé con, vậy không phải còn có mẹ em giúp đỡ sao? Nếu không thì anh có thể thuê mười tám bảo mẫu, tóm lại là có thể nuôi dưỡng được bé con thật tốt. Thực ra chăm sóc một đứa nhỏ không khó, khó nhất chính là vấn đề giáo dục, không thể chiều hư được."
"Ừm, ở điểm ấy thì suy nghĩ của chúng ta giống nhau. Thế nhưng bây giờ nói chuyện này thì cũng có chút sớm, anh còn chưa độc chiếm em đủ đâu."
"Em cũng vậy, hắc hắc. Đúng rồi, em có chuyện nghĩ mà vẫn chưa thông, tại sao Uông Băng Yến không sinh thêm con? Tuy ông bà tổ tiên của Triển gia nói là gia nghiệp chỉ trưởng tôn mới được thừa kế, nhưng cũng không phải nói là nếu người đó không có năng lực thì có thể để người khác thừa kế sao? Thật bất hợp lý khi mà Uông Băng Yến lại không cố gắng hơn về vấn đề này."
"Bà ta không sinh được. Sau khi sinh Triển Dực Ninh xong thì thân thể bà ta không khỏe, bằng không thì sao lại có thể không sinh thêm chứ."
"Vậy thì thật đúng là ông trời có mắt." Lâm Ngọc Đồng đeo cái túi lên trên lưng, đi xuống xe.
Về đến nhà mới biết, chẳng nơi đâu tốt bằng ở nhà. Lúc bước vào cửa, Lâm Ngọc Đồng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: "Dực Phi, không bằng chúng ta mua lại căn hộ đang thuê này đi."
"Sao thế?"
"Đây là nơi lần đầu tiên chúng ta bắt đầu sống chung."
"Rất có giá trị kỉ niệm phải không? Cho nên anh đã sớm mua lại rồi." Nhưng lúc mua anh chỉ nghĩ là, nơi này chính là nơi đầu tiên anh có được Lâm Ngọc Đồng.
"Trong mắt anh có tà niệm." Lâm Ngọc Đồng kéo Triển Dực Phi vào phòng ngủ, hôn anh một cái, "Anh vào tắm trước đi, em đi tìm quần áo để thay rồi lát nữa sẽ vào tắm cùng anh."
Triển Dực Phi vào phòng tắm, Lâm Ngọc Đồng trước tiên đếm lại tiền lì xì, phát hiện ra tổng cộng thu được hơn ba mươi vạn tiền lì xì, sau đó cậu phát giác ra còn một cái vòng tay, cái này cậu cũng không xác định được rõ giá trị, nhưng xem chất lượng thì không phải là kém. Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy mới mẻ, liền thử đeo vào tay một chút. Bà Lục Mai có hơi béo, cho nên vòng tay cũng không nhỏ. Lúc cậu đeo vào mất chút sức, nhưng thật sự cậu cũng đã đeo nó vào được.
Lâm Ngọc Đồng nâng cổ tay thưởng thức trong chốc lát, vẫn cảm thấy một người đàn ông mà mang món đồ như vậy thì rất kì quái, đang muốn tháo nó ra, ai ngờ rằng lúc đeo vào còn không cảm thấy khó khăn như thế này, không nghĩ việc tháo xuống lại khó khăn thế, cậu dùng sức mất nửa ngày nhưng cái vòng trên tay vẫn bất động!
Làm sao bây giờ?!
Triển Dực Phi từ trong phòng tắm gọi: "Tiểu Đồng, anh tắm gần xong rồi, em vẫn chưa chuẩn bị xong sao?"
Lâm Ngọc Đồng hô: "Đến đây."
Cậu vội vàng đứng dậy rồi lại dùng sức thêm chút nữa, đại khái qua khoảng năm phút đồng hồ mới cầm quần áo đi vào trong phòng tắm, lúc này Triển Dực Phi đã tắm gần xong.
"Nếu không anh ra ngoài trước đi, em sẽ tắm rửa nhanh rồi ra sấy tóc cho anh."
"Cũng được, em nhanh lên nhé." Triển Dực Phi thì thầm bên tai Lâm Ngọc Đồng, nhịn không được mà hôn một cái lên trán cậu.
Khát vọng trong lòng Lâm Ngọc Đồng xoẹt cái đã lên dây, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của cậu có chút ngốc.
Triển Dực Phi đi ra ngoài, Lâm Ngọc Đồng mở vòi hoa sen bắt đầu tắm. Có chút không tập trung mà tắm rửa xong, cậu đi ra ngoài, vốn cũng định sấy tóc giúp Triển Dực Phi, nhưng anh đã có chút chờ không được, liền đè cậu ở trên giường, cũng không quản tóc còn ướt hay không đã gắng sức mà hôn lên.
Suy nghĩ của Lâm Ngọc Đồng sớm đã bị ảnh hưởng bởi Triển Dực Phi, tất cả những đồ vật gì đó trong đầu lúc trước đều không cánh mà bay, bây giờ trong mắt tràn đầy chỉ còn lại hình ảnh của Triển Dực Phi.
Triển Dực Phi ném khăn tắm của Lâm Ngọc Đồng ném sang một bên, vật cứng rắn như lửa nóng cọ xát vào hạ thể của Lâm Ngọc Đồng. Anh nhẹ nhàng hôn xuống môi Lâm Ngọc Đồng: "Chờ anh một chút."
Nói xong thì lấy áo mưa cùng dầu bôi trơn, thế nhưng anh chỉ tìm thấy áo mưa, còn dầu bôi trơn thì sống chết cũng không tìm thấy đâu!
"Bảo bối à, dầu bôi trơn đâu rồi em. Không phải vẫn còn dư lại một chứt sao?"
"Em, em dùng rồi."
"Dùng?" Triển Dực Phi hơi choáng váng, "Mình em dùng nó làm gì?"
"Vừa rồi em đeo thử cái vòng tay bà Lục Mai tặng, nhưng không tháo ra được, liền... Anh thông minh như minh, chắc chắn là đoán được mà."
Lâm Ngọc Đồng chột dạ mà lùi ra phía sau.
Triển Dực Phi: "........"
Hết chương 38.
Gần được một nửa bộ rồi nè~~~
Editor: Min
Chương 38: Tết Nguyên Tiêu
"Thời điểm cần thiết, con sẽ thuê người mang thai hộ, dù sao cái này cũng chẳng phải việc gì khó." Từ khi Triển Dực Phi cùng sống chung Lâm Ngọc Đồng thì đã biết, nếu muốn có con của mình, vậy thì chỉ có thể chọn cách này.
"Nói thì là như vậy, nhưng nói vậy không phải là làm trái với ông bà tổ tiên sao? Thời điểm ông nội con còn sống đã nói, phải là con của trưởng tôn cùng với vợ chính thức sinh mới được kế thừa gia nghiệp. Nhưng con tìm người mang thai hộ, vậy như thế đâu có thể coi là cùng với vợ chính thức được? Nói thế thì không phải tất cả những đứa trẻ của Triển gia đều có thể thừa kế sao?"
"Ài, dì Uông à, hóa ra dì nói tới nói lui, là dì đang chê con chướng mắt sao?" Lâm Ngọc Đồng buông đũa, mỉm cười nhìn về phía Uông Băng Yến.
"Nào có, ta chỉ là tùy việc mà xét thôi. Tiểu Lâm con có thể vẫn chưa biết, ta đây đến Triển gia đã nhiều năm như vậy, nhưng đến nay Dực Ninh cũng không hề có quyền được kế thừa tài sản gia nghiệp của tổ tiên Triển gia, có thể thấy được gia quy của Triển gia vô cùng nghiêm. Dì cũng là lo lắng thay cho con, con nói xem con là nam, được gả cho Dực Phi, về sau dù thế nào cũng không thể sinh con cho Triển gia, hiện tại con còn trẻ tuổi thì tốt rồi, ỷ vào việc Dực Phi thích con nên có thế tùy hứng mà làm. Nhưng về sau này già rồi thì sao? Bản thân không có con, vạn nhất ngày sau Dực Phi thay lòng..."
"Dì lo lắng thừa rồi, sẽ không có ngày đó." Triển Dực Phi nói như chém đinh chặt sắt, "Triển Dực Phi con tuy rằng không có bản lĩnh để em ấy sinh cho mình một đứa con, nhưng con vẫn có năng lực cho em ấy một đời quang minh chính đại ở bên cạnh con làm người vợ duy nhất của con. Tất nhiên, con cũng sẽ để em ấy tự tay nuôi nấng đứa bé thừa tự của Triển gia."
"Nói tới nói lui, vẫn là muốn phá vỡ gia quy sao."
"Cũng không tính là như vậy? Ở thế hệ này cũng chỉ có mình Dực Phi là con trai của Triển gia, không cho con của thằng bé thừa kế gia nghiệp chẳng lẽ muốn cho đứa nhỏ của dòng họ khác thừa kế sao?" Triển Hân Hoa cười nói, "Mà cho dù tôi có đồng ý, thì liệt tổ liệt tông của Triển gia cũng không thể đồng ý."
"Đúng vậy. Hơn nữa con người dù sao vẫn phải học cách tùy theo tình hình mà ứng biến. Tuy nói lời ông bà dạy là như vậy, phải là con của trưởng tôn cùng vợ chính thức sinh ra mới được kế thừa gia nghiệp, nhưng chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ. Dực Phi thích tiểu Lâm, mà tuy tiểu Lâm là nam, nhưng vừa nhìn hai đứa là biết ngay chúng nó thương nhau thật lòng. Khi lão thái gia còn sống coi trọng nhất là sự trung trinh, cho nên tôi cảm thấy nếu lão thái gia còn sống nhất định sẽ đồng ý với cách làm của Dực Phi. Hơn nữa dù sao đó cũng là huyết mạch của Triển gia, đến lúc trưởng thành chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, vậy thì còn vấn đề gì nữa? Tôi tin rằng với năng lực của Dực Phi tuyệt đối có thể dạy dỗ được hậu duệ đời sau gánh vác được cả Triển gia." Không biết là lúc nói xong Triển Hân Khiết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên cười thành tiếng, "Nhưng cô thực sự có chuyện cần phải nhắc con đó Dực Phi."
"Vâng cô Khiết cứ nói ạ."
"Chính là gien rất quan trọng đó, sinh đứa bé này, chỉ có người cha thông minh cũng không được, cũng phải tìm một người làm mẹ tương tự vậy, bằng không sinh ra đứa trẻ giống như người nào đó đầu óc không đủ dùng là không được đâu, cho nên khi hai đứa tìm người mang thai hộ cũng phải tìm người có học vấn một chút."
"Vâng, cô nói rất phải." Triển Dực Phi nghiêm túc gật đầu.
Khiến Uông Băng Yến phát hỏa, suýt chút nữa là bẻ cong đôi đũa trong tay. Không phải là Triển Hân Khiết đang đâm chọc chửi bà ta cùng con gái là không có đầu óc hay sao?!
Sắc mặt của Triển Hoành Đồ cũng không thể xem là tốt, Triển Dực Phi rõ ràng là đang nói lão không chung thủy, cũng không phải lần đầu tiên mấy đứa em họ ám chỉ rằng lão chỉ tìm được một cái bình hoa. Nhưng lão có thể làm thế nào được? Hiện giờ trong số mười đại cổ đông của tập đoàn Triển Dương thì có đến năm, sáu người đứng về phía Triển Dực Phi, nếu như không dựa vào việc coi như lão nắm số cổ phần công ty gần như nhiều nhất, thì lão cũng không thể ngồi ở vị trí cao như ngày hôm nay!
Đáng oán giận nhất chính là cha của lão, chết rồi thì thôi đi, vậy mà còn không đem toàn bộ di sản giao cho lão, nếu không lão làm gì đến nỗi như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan? Chẳng những phải chịu chèn ép, hiện giờ cư nhiên còn phải xem sắc mặt của người trong tộc.
Vừa nghĩ đến nội dung của di chúc sau khi cha qua đời, Triển Hoành Đồ có đang ngủ cũng cáu giận mà tỉnh dậy.
Triển Dực Phi không cần ngẩng đầu lên cũng biết, hiện tại Triển Hoành Đồ oán hận anh sâu đậm đến mức nào. Nhưng anh vẫn cảm kích ông nội mình, nếu không phải có ông nội, căn bản là anh không thể sống đến ngày hôm nay.
Triển Hân Hoa đột nhiên đứng dậy, "Ngày mai Tinh Hà còn phải đi học, tôi sẽ không ở lâu được, các vị cứ từ từ ăn, tôi đưa con trai về trước."
Không khí của bữa tiệc quả thật cũng làm người ta không dậy nổi cảm giác muốn thưởng thức chút nào. Triển Hân Hoa đứng dậy, rất nhanh những người khác cũng lục tục đứng dậy cáo từ, món ăn mới chỉ ra chưa được một nửa, thì số người trên bàn đã rời đi một phần ba.
Triển Dực Phi cảm thấy ở nơi này ăn cơm còn không vui vẻ bằng ăn mỳ của Lâm Ngọc Đồng, cũng liền đứng dậy, "Bọn con đi về trước, cha, dì Uông, hai người cứ từ từ thưởng thức, còn có các vị trưởng bối và mọi người, chúc mọi người một năm sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý."
Hiển nhiên mọi người trong bữa tiệc đều đáp lại, đủ mọi lời chúc như lưu thủy nhất bàn chảy vào trong tai của Triển Dực Phi.
Lâm Ngọc Đồng cầm một xấp bao lì xì lớn cùng một chiếc vòng tay ngọc bích, không được thuận tiện cho lắm, bởi vì tuy cậu có mang túi theo nhưng không phải không biết xấu hổ mà thực sự đem vào, cho nên cái túi vẫn ở trên xe. Cậu nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó dứt khoát lấy áo khoác của mình bọc chúng lại, sau đó khua khua tay.
Triển Dực Phi ôm lấy vai của Lâm Ngọc Đồng, ra đến bên ngoài thì nhỏ giọng hỏi: "Thu được nhiều tiền lì xì như vậy, tâm trạng em thế nào?"
Lâm Ngọc Đồng đang muốn trả lời là cực kì tốt, nhưng còn chưa miệng thì thấy ở phía xa có người vẫy bọn họ, không phải Nghiêm Tinh Hà thì còn là ai? "Anh Dực Phi, anh Lâm, mẹ em nói ăn chưa no, chúng ta đi tìm nơi nào ăn thêm một chút đi?"
"Cũng được, vậy đi thôi, cô Hoa có nói muốn ăn gì không?" Quả thực Lâm Ngọc Đồng cũng không ăn được bao nhiêu.
"Hay đến Cẩm Vương Phủ? Mẹ em đã cho người sắp xếp tốt rồi. Các anh có biết chỗ đó ở đâu không? Nếu không biết có thể đi theo xe của mẹ em."
"Anh biết. Đi thôi."
Lâm Ngọc Đồng lên xe, lúc này mới phát hiện là cùng đi không chỉ có cậu và Triển Dực Phi, còn có vợ chồng Triển Hân Khiết. Cả đoàn người đi tới Cẩm Vương Phủ, người bên này đã nhận được thông báo, cư nhiên chuẩn bị đồ ăn rồi, bọn vừa ngồi xuống đã bắt đầu mang đồ ăn ra.
Triển Hân Khiết nói: "Dực Phi, hai năm nay tết Nguyên Tiêu con không quay về nhà chính, cho nên không biết cô cùng cô Hoa của con vẫn luôn làm như vậy. Con người, có ba thời điểm nhất định tâm tình phải tốt, một là khi ăn cơm, cái nữa chính là khi ngủ, còn lại là lúc mang thai. Hiện giờ Triển gia không thể nào so được như lúc lão thái gia còn sống, lúc ấy cả gia đình chúng ta rất náo nhiệt, cũng không khiến cô cùng Hoa Hoa phải tốn tâm tư, cô chỉ cảm thấy lúc đó ngay cả ăn một hạt lạc cũng vô cùng ngon, cũng không giống như hiện tại."
Triển Hân Hoa thở dài, "Nó đã không còn được như thế nhiều năm nay rồi."
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến nhiều người không thích đứng về phía của Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến, một nhà hòa hợp, không phải biến thành lục đục với nhau. Trong nhà người ta có một đứa con như Triển Dực Phi, thì người cha vui mừng còn không kịp, nhưng Triển Hoành Đồ lại coi con mình quân thù. Uông Băng Yến càng chẳng ra gì, keo kiệt vô cùng, không hề biết đối nhân xử thế gì hết. Nếu bà ta hiểu chuyện một chút, thì có phải mối quan hệ của Triển Dực Phi và Triển Hoành Đồ sẽ không có phần cứng nhắc như vậy không?
Chồng của Triển Hân Khiết vỗ vỗ vai Triển Dực Phi, "Dực Phi à, sau này Triển gia có thể quay về thời điểm như khi lão thái gia còn sống hay không, đều phải trông cậy vào cháu rồi."
Nghiêm Tinh Hà nói: "Anh Dực Phi, cái khác em không dám nhận xét, em chỉ hy vọng sau này anh là chủ nhân của Triển gia, thì đến năm mới tiền lì xì sẽ quay trở về thành hai vạn. Nhưng đừng giống như Uông Băng Yến, ôi hai ngàn đồng,, thực là chịu không nổi bà ấy mà."
Triển Dực Phi mỉm cười hỏi: "Em xác định là nên nói với anh chuyện này sao?"
Nghiêm Tinh Hà sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, "Anh Lâm, sau này việc đó anh quản, cầu đến lễ mừng năm mới phát cho bọn em đại hồng bao!"
Lâm Ngọc Đồng sảng khoái mà gật gật đầu, "Yên tâm đi, nếu có ngày đó thì khẳng định anh sẽ lì xì nhiều hơn Uông Băng Yến, còn đặc biệt nhớ sẽ lì xì cho em nhiều hơn một chút."
Trước mắt Nghiêm Tinh Hà sáng ngời, "Nhiều hơn là bao nhiêu ạ?"
Lâm Ngọc Đồng: "Một đồng?"
Nghiêm Tinh Hà: "A?!"
Triển Hân Hoa vỗ đầu con trai một cái, "Con đúng là ham tiền!"
Lúc này Lâm Ngọc Đồng lấy ra hai phong bao lì xì, một đưa cho Nghiêm Tinh Hà, một đưa cho Triển Hân Khiết, "Cô Khiết, con vốn nghĩ lần này em Bảo Châu có thể trở về, ai ngờ lại không gặp được, tiền lì xì này nhờ cô đưa em giúp con."
Vừa thấy kiểu dáng của phong bao lì xì là biết ngay Lâm Ngọc Đồng đã tự mình chuẩn bị, hoa văn trên chiếc phong bao lì xì này đỏ thẫm khác với cái mà người nhà Triển gia thường dùng, kiểu dáng thiết kế của phong bao lì xì này rất đặc biệt, trên mặt có một đôi trâu nhỏ, trên đầu trâu còn đội một vòng hoa hồng, tuy rằng không phải đều là màu đỏ bắt mắt, nhưng lại thắng ở sự dễ thương.
Nghiêm Tinh Hà và Triển Hân Khiết đều nhận lấy, cô Hân Khiết nói cảm ơn, còn Nghiêm Tinh Hà thì nói: "Phải nói sau lưng một người đàn ông thành công phải có một người vợ hiền, em muốn nói là, anh Dực Phi nha, anh kết hôn được với anh Lâm là lãi một nửa rồi đó."
Ở phương diện này (*) Lâm Ngọc Đồng so với đồ con lừa như Uông Băng Yến thì hơn gấp mấy trăm lần! Nhớ đến năm đầu tiên Uông Băng Yến đến Triển gia, còn muốn thể hiện một chút cái uy phong của một bà chủ gia đình, cũng không hề giản dị dễ gần, đến sau này thấy bọn họ không nể phục mới chịu cúi đầu làm lẽ, tiếc là ngay từ đầu họ đã không nhận được sự tôn trọng mà họ xứng đáng được nhận, cho nên sau này càng không thể để cho bà ta mặt mũi.
(*) Ý chỉ chuyện đối nhân xử thế.
Thực ra Triển Dực Phi thật sự không biết Lâm Ngọc Đồng lén tự chuẩn bị, nhưng khi đang ở bữa ăn cũng không thể làm rõ được, đến lúc về mới hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Em nghĩ sao mà chuẩn bị cả tiền lì xì cho Tinh Hà và Tinh Vũ (*) vậy?"
(*) Ở bên trên tác giả để là Bảo Châu nhưng xuống phía dưới lại là Tinh Vũ nên mình nghĩ cái tên Bảo Châu như là tên thân mật, dạng như biệt danh ở nhà đó. Có gì mình sẽ tìm hiểu lại và đính chính nếu có sai sót.
Kể ra thì hôm nay Lâm Ngọc Đồng cũng có thu hoạch, "Người đối xử tốt với anh, trong lòng em sẽ nhớ kỹ. Mẹ em nói đây là tính cách của tất cả những người là cha mẹ, con cái của mình được người khác thích, thì còn cảm thấy vui mừng hơn là mình được người khác thích. Cho nên em liền chuẩn bị tiền lì xì cho Tinh Hà và Tinh Vũ, nhưng lúc ở Triển gia lại không có cơ hội tốt để đưa, đến lúc ấy thì vừa đúng."
Triển Dực Phi thấy Lâm Ngọc Đồng mặt tươi như hoa đếm tiền lì xì, cười nói: "Hôm nay rất cao hứng sao?"
"Đương nhiên rồi, trên đời này còn có người được nhận tiền lì xì mà mất hứng sao?" Lâm Ngọc Đồng đang nói đột nhiên dừng lại, nghiêng người ngắm Triển Dực Phi, "Thế nhưng nói thật là, hôm nay nhận được tiền lì xì không phải là chuyện khiến em cao hứng nhất." Chuyện mà cậu cao hứng nhất chính là câu nói của Triển Dực Phi đáp lại Uông Băng Yến ---- Triển Dực Phi con tuy rằng không có bản lĩnh để em ấy sinh cho mình một đứa con, nhưng con vẫn có năng lực cho em ấy một đời quang minh chính đại ở bên cạnh con làm người vợ duy nhất của con. Tất nhiên, con cũng sẽ để em ấy tự tay nuôi nấng đứa bé thừa tự của Triển gia.
Ở phương diện tình cảm thực sự cậu không yêu cầu nhiều lắm, chỉ hai chữ là đủ – thủy chung.
Triển Dực Phi dường như cũng nhớ đến câu nói của mình, tươi cười mà nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, "Nếu cho em chăm sóc em bé, em thấy mình có khả năng không?"
"Có gì mà không được chứ? Công việc của em tự do, hơn nữa trước đây Tiểu Phi và Lan Lan đều là được em đưa đi chơi đó, lui một vạn bước mà nói, cho dù thực sự em không thể chăm sóc bé con, vậy không phải còn có mẹ em giúp đỡ sao? Nếu không thì anh có thể thuê mười tám bảo mẫu, tóm lại là có thể nuôi dưỡng được bé con thật tốt. Thực ra chăm sóc một đứa nhỏ không khó, khó nhất chính là vấn đề giáo dục, không thể chiều hư được."
"Ừm, ở điểm ấy thì suy nghĩ của chúng ta giống nhau. Thế nhưng bây giờ nói chuyện này thì cũng có chút sớm, anh còn chưa độc chiếm em đủ đâu."
"Em cũng vậy, hắc hắc. Đúng rồi, em có chuyện nghĩ mà vẫn chưa thông, tại sao Uông Băng Yến không sinh thêm con? Tuy ông bà tổ tiên của Triển gia nói là gia nghiệp chỉ trưởng tôn mới được thừa kế, nhưng cũng không phải nói là nếu người đó không có năng lực thì có thể để người khác thừa kế sao? Thật bất hợp lý khi mà Uông Băng Yến lại không cố gắng hơn về vấn đề này."
"Bà ta không sinh được. Sau khi sinh Triển Dực Ninh xong thì thân thể bà ta không khỏe, bằng không thì sao lại có thể không sinh thêm chứ."
"Vậy thì thật đúng là ông trời có mắt." Lâm Ngọc Đồng đeo cái túi lên trên lưng, đi xuống xe.
Về đến nhà mới biết, chẳng nơi đâu tốt bằng ở nhà. Lúc bước vào cửa, Lâm Ngọc Đồng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: "Dực Phi, không bằng chúng ta mua lại căn hộ đang thuê này đi."
"Sao thế?"
"Đây là nơi lần đầu tiên chúng ta bắt đầu sống chung."
"Rất có giá trị kỉ niệm phải không? Cho nên anh đã sớm mua lại rồi." Nhưng lúc mua anh chỉ nghĩ là, nơi này chính là nơi đầu tiên anh có được Lâm Ngọc Đồng.
"Trong mắt anh có tà niệm." Lâm Ngọc Đồng kéo Triển Dực Phi vào phòng ngủ, hôn anh một cái, "Anh vào tắm trước đi, em đi tìm quần áo để thay rồi lát nữa sẽ vào tắm cùng anh."
Triển Dực Phi vào phòng tắm, Lâm Ngọc Đồng trước tiên đếm lại tiền lì xì, phát hiện ra tổng cộng thu được hơn ba mươi vạn tiền lì xì, sau đó cậu phát giác ra còn một cái vòng tay, cái này cậu cũng không xác định được rõ giá trị, nhưng xem chất lượng thì không phải là kém. Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy mới mẻ, liền thử đeo vào tay một chút. Bà Lục Mai có hơi béo, cho nên vòng tay cũng không nhỏ. Lúc cậu đeo vào mất chút sức, nhưng thật sự cậu cũng đã đeo nó vào được.
Lâm Ngọc Đồng nâng cổ tay thưởng thức trong chốc lát, vẫn cảm thấy một người đàn ông mà mang món đồ như vậy thì rất kì quái, đang muốn tháo nó ra, ai ngờ rằng lúc đeo vào còn không cảm thấy khó khăn như thế này, không nghĩ việc tháo xuống lại khó khăn thế, cậu dùng sức mất nửa ngày nhưng cái vòng trên tay vẫn bất động!
Làm sao bây giờ?!
Triển Dực Phi từ trong phòng tắm gọi: "Tiểu Đồng, anh tắm gần xong rồi, em vẫn chưa chuẩn bị xong sao?"
Lâm Ngọc Đồng hô: "Đến đây."
Cậu vội vàng đứng dậy rồi lại dùng sức thêm chút nữa, đại khái qua khoảng năm phút đồng hồ mới cầm quần áo đi vào trong phòng tắm, lúc này Triển Dực Phi đã tắm gần xong.
"Nếu không anh ra ngoài trước đi, em sẽ tắm rửa nhanh rồi ra sấy tóc cho anh."
"Cũng được, em nhanh lên nhé." Triển Dực Phi thì thầm bên tai Lâm Ngọc Đồng, nhịn không được mà hôn một cái lên trán cậu.
Khát vọng trong lòng Lâm Ngọc Đồng xoẹt cái đã lên dây, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của cậu có chút ngốc.
Triển Dực Phi đi ra ngoài, Lâm Ngọc Đồng mở vòi hoa sen bắt đầu tắm. Có chút không tập trung mà tắm rửa xong, cậu đi ra ngoài, vốn cũng định sấy tóc giúp Triển Dực Phi, nhưng anh đã có chút chờ không được, liền đè cậu ở trên giường, cũng không quản tóc còn ướt hay không đã gắng sức mà hôn lên.
Suy nghĩ của Lâm Ngọc Đồng sớm đã bị ảnh hưởng bởi Triển Dực Phi, tất cả những đồ vật gì đó trong đầu lúc trước đều không cánh mà bay, bây giờ trong mắt tràn đầy chỉ còn lại hình ảnh của Triển Dực Phi.
Triển Dực Phi ném khăn tắm của Lâm Ngọc Đồng ném sang một bên, vật cứng rắn như lửa nóng cọ xát vào hạ thể của Lâm Ngọc Đồng. Anh nhẹ nhàng hôn xuống môi Lâm Ngọc Đồng: "Chờ anh một chút."
Nói xong thì lấy áo mưa cùng dầu bôi trơn, thế nhưng anh chỉ tìm thấy áo mưa, còn dầu bôi trơn thì sống chết cũng không tìm thấy đâu!
"Bảo bối à, dầu bôi trơn đâu rồi em. Không phải vẫn còn dư lại một chứt sao?"
"Em, em dùng rồi."
"Dùng?" Triển Dực Phi hơi choáng váng, "Mình em dùng nó làm gì?"
"Vừa rồi em đeo thử cái vòng tay bà Lục Mai tặng, nhưng không tháo ra được, liền... Anh thông minh như minh, chắc chắn là đoán được mà."
Lâm Ngọc Đồng chột dạ mà lùi ra phía sau.
Triển Dực Phi: "........"
Hết chương 38.
Danh sách chương