Lục Quân Cường hời hợt cười nói: "Tôi vẫn tin tưởng giám đốc tài vụ của tôi, xin lỗi tạm thời không tiếp được."

Lục Quân Cường bước nhanh lên lầu tìm Lục Khôn Đức, mấy người bên thanh tra trong văn phòng đang kiểm tra đối chiếu sổ sách, Lục Quân Cường ở cửa ra hiệu cho anh ra ngoài, kéo anh đến góc khuất ở hành lang nhỏ giọng nói: "Thế nào?"

Lục Khôn Đức khẽ cau mày: "Còn đang tra, tại sao lại kinh động tới bọn họ chứ, rốt cuộc là..."

"Anh hai anh nói thật với em." Lục Quân Cường có chút sốt ruột nói, "Anh thật chuyện không có động tay chân trên sổ sách? Không có báo cáo sai thu nhập? Anh có biết nếu như thật xảy ra chuyện thì anh là người..."

"Không có!" Lục Khôn Đức vội la lên, "Anh dù muốn kiếm tiền cũng không có khả năng gian lận tại chỗ này! Mà cho dù anh muốn động tay chân..." Lục Khôn Đức hạ giọng, quay đầu lại nhìn thanh tra trong văn phòng mình, rồi quay đầu lại nhỏ giọng nói với Lục Quân Cường: "Cho dù... Cho dù anh có chút động tác ở một ít chỗ, vậy cũng chỉ là tránh thuế hợp pháp, anh dùng chuyên nghiệp bảo đảm tuyệt đối hợp pháp, ai tới tra anh cũng không sợ."

Lục Quân Cường bình tĩnh nhìn Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức xuất thân chính quy, thành tích ở trường học Lục Quân Cường đương nhiên biết. Sau một lúc lâu gật gật đầu: "Em tin anh."

Lục Quân Cường nghiêng người nhìn vào trong văn phòng, nhỏ giọng hỏi: "Có thể là có người động vào sổ sách chúng ta không?"

"Sẽ không." Lục Khôn Đức tự tin nở nụ cười, "Yên tâm đi, ngày thường anh chỉ lo mỗi chuyện này, tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra vấn đề."

Lục Quân Cường thở một hơi dài, thoát lực nói: "Việc này xong rồi em nhất định sẽ suy nghĩ lại biện pháp..."

"Người đứng tên hợp pháp của Đức Mỹ gia là anh, em không được giành với anh." Lục Khôn Đức nhìn thẳng Lục quân cường, đắc ý nói, "Lúc ấy anh đồng ý chính là bởi vì... Thôi không nói, dù sao cũng sẽ không việc gì, em yên tâm đi."

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức cơ hồ vẫn còn là trẻ con trước mắt, đột nhiên cảm thấy anh trưởng thành rất nhiều, sau khi trở về từ New Orleans Lục Quân Cường càng ngày càng có thể cảm nhận được Lục Khôn Đức trưởng thành, anh trai mà cậu vẫn luôn nâng trong lòng bàn tay, ở thời điểm cậu không chú ý đã lớn lên, đã có thể ở phía sau cậu, yên lặng bảo hộ cậu.

Lục Khôn Đức nhìn xung quanh thấy không có người, hơi nhón chân hôn lên khóe miệng Lục Quân Cường một cái, nhỏ giọng nói: "Lục tổng, hiện tại Lục đổng của Đức Mỹ gia muốn rời núi, đi cùng bọn họ cho có lệ một chút, không cần kéo dài thời gian, anh đảm bảo một chút sai trên sổ sách bọn họ cũng tìm không ra."

Lục Quân Cường gật gật đầu, nhịn không được kéo Lục Khôn Đức xoay người đang định đi trở về gắt gao ủng ở trong ngực, trầm mê hôn môi anh, nhỏ giọng nỉ non: "Lần này là em không xử lý tốt... Em bảo đảm sau này không bao giờ xảy ra loại vấn đề này nữa."

Lục Khôn Đức cười: "Cũng không phải tố giác em, không sao đâu, bình thường anh không gây chuyện nhưng nếu phải giải quyết thật thì anh cũng không sợ, đi xuống lầu đi."

Lục Quân Cường buông Lục Khôn Đức ra, xoay người xuống lầu, trong thần sắc đã không còn nét hoảng loạn của vừa rồi.

Lục Quân Cường mới vừa đi đến đại sảnh Úc Đan lập tức bước nhanh đi tới, đặt hai bao lì xì đã chuẩn bị sẵn vào túi cậu, nhỏ giọng nói: "Bên trong mỗi cái là chi phiếu hai vạn. Ngô Hạo mới vừa gọi cho chị, đã liên lạc với cục trưởng Phùng, khoảng nửa giờ sau bên bọn họ sẽ có người lại đây, còn có... Cục trưởng Phùng cũng đồng ý hỗ trợ hỏi một chút rồi."

Lục Quân Cường gật đầu, mắt giấu không được lệ khí đang tản ra, trầm giọng nói: "Cần phải bắt được người tố giác, chuyện này không thể để yên."

Tuy là tiếp xúc với nhau đã lâu, Úc Đan thấy thần sắc Lục Quân Cường cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, lấy lại bình tĩnh nói: "Cái này là đương nhiên, nhưng Lục tổng vẫn nên lý trí một chút, việc cấp bách là phải xử lý tốt chuyện trước mắt, chuyện còn lại đều dễ nói."

Lục Quân Cường gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cục trưởng Phùng bên kia chị đi lại thêm một chút, thứ nhất là tận lực phong tỏa tin tức, không thể bởi vì việc này gây ảnh hưởng không tốt đến Đức Mỹ gia, thứ hai là tìm cho ra cái kẻ không biết sống chết kia. Chị biết nặng nhẹ, em sẽ không nói nhiều nữa."

Úc Đan gật gật đầu, xoay người bước nhanh lên lầu.

Lục Quân Cường hít sâu, cố gắng nghĩ tới Lục Khôn Đức, áp xuống cổ tà hỏa trong lòng, ngồi trên sô pha ở đại sảnh, nhìn một đám người phục vụ thần sắc lo lắng, mỉm cười: "Sợ cái gì? Hôm nay xem như cho mọi người nghỉ, về phòng nghỉ nói chuyện uống trà đi, đừng tụ hết lại đây."

Nhóm người phục vụ gật gật đầu, tốp năm tốp ba rời đi.

Người bên thanh tra đi đến ngồi xuống bên người Lục Quân Cường, kinh ngạc nói: "Lục tổng sao lại..."

"Suỵt..." Lục Quân Cường cười, ưu nhã cầm lấy chén trà lên uống một ngụm, nói, "Chờ kết quả kiểm tra đi, Đức Mỹ gia quang minh lỗi lạc, không sợ."

Người bên thanh tra cũng không biết Lục Quân Cường lấy tự tin này từ đâu ra, càng không biết nhân mạch của Lục Quân Cường đã duỗi đến Cục trưởng Phùng kia, vẻ mặt hoang mang ngồi ở một bên.

Hắn đương nhiên không biết, nếu không phải ngay từ đầu sợ rằng xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến Lục Khôn Đức, Lục Quân Cường căn bản sẽ không luống cuống tay chân, Lục Quân Cường kỳ thật là người tin tưởng nhân cách Lục Khôn Đức nhất, cậu giao mạch máu công ty cho Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức sao có thể khiến cậu xảy ra chuyện.

Không tới một lát, một nhân viên kiểm tra khác tới, Lục Quân Cường đứng lên cười tiếp đón, Ngô Hạo cũng đi theo vào cửa, gật gật đầu ra hiệu Lục Quân Cường không có việc gì, Lục Quân Cường cười kêu bọn họ đi theo lên lầu cùng nhau kiểm toán, một lát sau liền có kết quả: sổ sách của Đức Mỹ gia không tồn tại bất cứ vấn đề gì.

Chuyện phía sau Lục Quân Cường giao cho Ngô Hạo đi làm, Ngô Hạo được Lục Quân Cường dạy nhiều năm sớm cũng giỏi giang, nhiệt tình mời thanh tra đi ăn cơm, không đề cập tới nữa.

Lục Quân Cường lên lầu đi đến văn phòng Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức đang thu dọn sổ sách lúc nãy bày bừa ra, cất vào két sắt đóng lại, Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức thu dọn, nhỏ giọng nói: "Là em không tốt..."

"Liên quan gì tới em?" Lục Khôn Đức cười cười, "Không sao, có người tố giác anh báo tiền thuê lên gấp đôi để che dấu thu nhập thực tế của Đức Mỹ gia, không phải chỉ cần kiểm tra một lượt liền biết căn bản không có việc này sao."

Lục Quân Cường kéo tay Lục Khôn Đức để anh ngồi xuống, trịnh trọng nói: "Người này nếu không phải quá ngốc, thì chính là muốn dùng cái này cho chúng ta một cảnh cáo. Dùng loại chuyện vô ích này tố giác chỉ cần tra một chút liền rõ ràng, căn bản không động đậy căn cơ của Đức Mỹ gia. Kẻ này... Em bảo đảm nhất định bắt được hắn."

Lục Khôn Đức khẽ cau mày, nhỏ giọng nói: "Anh cũng cảm thấy kỳ quái, nếu là thật sự muốn đối chọi với chúng ta hẳn là trước tiên nên nghĩ cách chỉnh sửa sổ sách của chúng ta, sau đó lại tố giác mới có khả năng thành công, hiện tại hắn làm như vậy... Thật sự là ngu, đương nhiên cũng có khả năng là giống như em nói, chính là muốn cho chúng ta một cảnh cáo..."

Lục Khôn Đức mỉm cười, dựa lên vai Lục Quân Cường nhẹ nhàng lôi kéo tay cậu, nhỏ giọng nói: "Anh nghĩ... vẫn là đừng làm lớn chuyện, kỳ thật việc hôm nay cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta, anh sợ..."

"Sợ cái gì?!" Lục Quân Cường ôm Lục Khôn Đức, nhẹ giọng trách mắng, "Em phấn đấu nhiều năm như vậy chính là vì để cho anh cái gì cũng không sợ, việc này em có chừng mực, anh không cần hỏi, cứ yên tâm."

"Ừm." Lục Khôn Đức vùi trong lồng ngực Lục Quân Cường, nghĩ nghĩ cười nói, "Hôm nay hết hồn luôn ha? Mình về nhà sớm chút đi?"

Lục Quân Cường cúi đầu hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói: "Còn không phải sợ anh xảy ra chuyện, hôn một cái..."

Lục Khôn Đức cười khẽ, ngẩng đầu lên cùng cậu hôn môi, Lục Quân Cường hôn mấy cái, tay liền không thành thật chui vào áo Lục Khôn Đức, không ngừng vuốt ve phía sau lưng anh, một lát sau tách ra, Lục Quân Cường mê luyến nhìn đôi mắt chứa đầy hơi nước của Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Làn da sao lại tốt như vậy, cho em nhìn chút nào..."

Lục Khôn Đức đỏ mặt, khẽ nâng người dậy để Lục Quân Cường cởi quần áo mình ra...

...

Lục Quân Cường ôm Lục Khôn Đức vào phòng ngủ nhỏ bên trong, lấy ra một cái thảm lông lạc đà mỏng đắp lên người cả hai, cả người Lục Khôn Đức không còn sức lực, lười nhác dựa vào bên người Lục Quân Cường, một cánh tay đặt trên người Lục Quân Cường, chút có chút không vuốt ve hình dáng cơ bắp dưới làn da cậu, nhắm hai mắt nhỏ giọng nói: "Có đói bụng không? Anh mệt quá à..."

Lục Quân Cường bắt lấy tay Lục Khôn Đức không cho anh sờ loạn, nhỏ giọng nói: "Anh đói bụng?" Nói rồi nhịn không được duỗi tay ở trên mặt còn phiếm hồng của Lục Khôn Đức nhẹ nhàng vuốt một chút, trêu đùa: "Vừa rồi không có đút no anh à?"

Lục Khôn Đức mở mắt ra, cắn một ngụm lên ngón tay cậu, mơ hồ không rõ nói: "Em mà nói nữa...nói nữa anh cắn đứt luôn."

Đôi mắt Lục Quân Cường tối sầm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu lưỡi mềm mại của anh, Lục Khôn Đức giương mắt nhìn cậu một cái, trên mặt càng đỏ, rũ mắt xuống dịu dàng liếm ngón tay thon dài sạch sẽ của cậu.

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức ngoan ngoãn giống sủng vật nhỏ liền cảm thấy lửa nóng còn chưa tiết hết lại bốc lên, xoay người đè lên người Lục Khôn Đức, dịu giọng nói: "Anh hai là anh quyến rũ em... Lát nữa đừng có mà khóc..."

Trong phòng ngủ nhỏ ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng màn cửa sổ, ôn hoà chiếu lên một đôi người yêu đang nằm trên giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện