Đây có phải là diễn đâu… đây chỉ là cảm giác bình thường, không tin thì anh cũng thử cầm cốc cà phê lâu như vậy một lần thử xem?” Dung Phi thò đầu lại gần, An Khải Văn liền đưa tay đẩy cậu ra.
Dung Phi thở dài, lúc này xe buýt đã dừng lại trước cổng khách sạn.
Khi An Khải Văn đứng dậy đã cầm luôn cốc cà phê của Dung Phi, “Còn không đứng dậy a, cậu cản đường tôi xuống xe rồi!”
Dung Phi cuống quýt đứng dậy. An Khải Văn vừa đi vừa nhấp một ngụm cà phê, rồi nhíu mày gào lên quát Dung Phi: “Cà phê của cậu là cái quái gì thế này! Tệ quá đi mất!”
“À? Trước khi lên xe thì mua bên lề đường……”
“Cà phê hòa tan? Cậu đây âm mưu định giết chết vị giác của tôi sao hả! Cậu tự đi mà uống rồi hưởng thụ ấy!” An Khải Văn đem cốc cà phê ấn vào trong tay Dung Phi, rồi tức giận thở phì phò bỏ đi.
Dung Phi lại cười khẽ một tiếng, đứng nhìn dáng vẻ kia của An Khải Văn, thực tế anh ta đã nguôi giận rồi.
Nhưng ngày khiến cho Dung Phi khẩn trường, lo lắng nhất, rốt cuộc vẫn đến.
Dung Phi đứng ở sau cánh gà, thợ tạo mẫu và chuyên gia trang điểm đang chỉnh sửa lần cuối cho cậu. Chuyên gia tạo mẫu đem tóc mái của cậu chải xuống qua một bên trán, nửa che mắt phải của cậu. Chuyên gia makeup đang trang điểm lại cho cậu lần cuối. Bộ trang phục đầu tiên đã được chỉnh sửa đàng hoàng, Dung Phi đứng trước gương không thể tin đó chính là bản thân mình. Cả hậu trường căng thẳng như muốn nổ tung, không nghe thấy tiếng thúc giục. Tiết tấu rất quan trọng, nếu một người mẫu nào đó không đi kịp giờ liền sẽ làm hỏng trình tự xuất hiện sau đó.
Perini đích thân tự mình làm khâu chuẩn bị cuối cùng cho Dung Phi, sau đó vỗ phía sau lưng cậu, “Go on, boy! It is your age!
Dung Phi hiểu rõ ý câu nói này, An Khải Văn đứng cách đó không xa ra hiệu cho cậu.
Ngày trước, lúc còn làm diễn viên đóng thế, cậu còn nhớ rõ có lần khi ở trước mặt Tô Trăn có người đùa, nói giỡn rằng sẽ giới thiệu cậu đi làm người mẫu. Không ngờ hiện tại, tất cả những chuyện này lại trở thành sự thật. Chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ tới sàn diễn này của mình lại cao và rộng lớn tới như vậy. Bên tai cậu tràn ngập tiếng chụp hình của máy ảnh, cậu có thể tưởng tượng được một khi bước ra khỏi cánh của này, bản thân mình sẽ phải đối mặt với khung cảnh như thế nào.
Dung Phi nhìn sang An Khải Văn đang đứng ở bên cạnh, đứa con cưng của trời mà từ trước tới giờ, Dung Phi chỉ có thể thưởng thức, ngưỡng mộ qua màn hình tivi, mà không ngờ hôm nay lại được kề vai sát cánh cùng anh ta.
Đây là cái định mệnh gì đây? Ánh sáng ngoài kia quá chói lóa, Dung Phi không tự chủ được mà nheo mắt lại.
An Khải Văn ở bên cạnh hạ giọng nói: “Dung Phi, tôi đã nói rồi, tôi bị cậu làm cho si mê…”
“Hả?
“Tôi chính là nói những lời thật lòng.” An Khải Văn vểnh cằm lên, ra hiệu cho Dung Phi bước đi: “Đi thôi.”
Dung Phi nâng chân lên, nghe thấy tiếng mạch đập điên cuồng. Đó là một loại điềm báo, trước mắt cậu là thế giới rực rỡ sắc màu.
Cậu đi giữa những ánh đèn flash chớp lên, tiến gần hơn về phía trước của sàn chữ T.
Các phóng viên phía trước phía sau tranh nhau chụp ảnh, cũng có người cầm máy tính xách tay nhanh chóng gõ cái gì đó, còn những nhà phê bình thời trang thì ánh mắt xét nét, hà khắc của họ như những lưỡi dao sắc bén đâm mạnh về phía này.
Dung Phi thoáng nhìn lướt qua tất cả, thấy Tô Trăn ngồi yên ở đó.
Tô Trăn? Sao anh ấy lại có thể ở đây? Làm sao có thể được chứ?
Có phải do bản thân mình đã quá dựa dẫm vào Tô Trăn nên mới sinh ra ảo giác?
Anh ấy mỉm cười với Dung Phi, nụ cười sáng ngời.
Vang vọng bên tai là câu “chinh phục anh” của Tô Trăn.
Mọi sự náo nhiệt đột nhiên tan biến, Dung Phi tự tin tiến về phía trước.
Khoảnh khắc ấy, những thứ khiến cậu căng thẳng dường như đều tách biệt khỏi thế giới này.
Những điều làm cậu để tâm, chiếm cứ lấy mọi suy nghĩ của cậu…chưa bao giờ là ai khác, từ trước tới nay chỉ có mỗi Tô Trăn mà thôi!
Sự chói lóa tột cùng của ban ngày bị màn đêm bao trùm, bắt nguồn từ nơi sâu thẳm nhất trong tầm nhìn lan rộng ra.
Dung Phi đứng ở đầu sàn diễn chữ T, nét tính cách vừa thoải mái trong bỗng chốc biến thành tĩnh lặng rồi gợi cảm, không hề có vẻ rạng rỡ và cố tình quyến rũ, khi xoay người cũng chẳng có chút nào luyến lưu, thế mà cái bóng lưng ấy lại như cầm tù mọi cặp mắt của những người đang có mặt tại đây.
Một vị đại sư trong giới thời trang ngồi bên cạnh Tô Trăn đã cảm thán, thốt lên ngạc nhiên: “Cậu bé phương Đông kia là ai vậy? Cậu ấy đẹp quá đi mất…”
Cho đến khi bóng dáng của Dung Phi hoàn toàn biến mất, Tô Trăn mới mở miệng cất tiếng nói: “Tên cậu ấy là Dung Phi.”
“Dung Phi ư? Trời ạ, khi nghe Perini nói ông ta đã tìm được một người mẫu ngang tầm, có thể sánh vai với Kevin, tôi còn tưởng là ông ta nói đùa… Thế mà đó lại là sự thật!”
Khi Dung Phi một lần nữa bước ra, ánh đèn flash lại càng chói lóa hơn. Cậu bị thế giới này vây quanh, nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm cái tâm của mình như cũ.
Dung Phi cuối cùng đã tìm lại được Tô Trăn trong mảnh ánh sáng này.
Nhìn em này, Tô Trăn.
Đây chính là bản thân em muốn cho anh nhìn thấy.
Em muốn chiếm lấy tầm nhìn của anh, em muốn thống trị thế giới của anh, em muốn hoàn toàn chinh phục anh!
Cậu ấy cứ cứ đi tự do tự tại, lúc xoay người giống như một làn gió đêm, lướt qua khóe mắt và đuôi chân mày, lúc mọi người muốn đưa tay ra nắm lấy, cậu ấy lại quay đi mất.
“Tôi tự hỏi liệu một vẻ đẹp như thế này… rốt cuộc có ai có thể sở hữu nó được không…” một phóng viên thốt lên tán thưởng.
Tô Trăn nở một nụ cười, “Em ấy thuộc về tôi.”
“Gì cơ?” Một phóng viên thời trang bên cạnh hỏi.
“I said, he belongs to me.” Nụ cười của Tô Trăn khiến cho đám phóng viên bên cạnh đều ngây dại.
“Cậu chính là Tô Trăn! Tô Trăn đã từng gây tiếng vang với cơn sốt thời trang phương Đông tại Tuần lễ thời trang Paris!” Người phóng viên nhớ ra điều gì đó rồi thốt lên, “Tại sao nhiều năm qua cậu lại không xuất hiện trên sàn diễn chữ T nữa! Cậu có biết rằng tôi luôn mong chờ sự tái xuất của cậu không!”
Tô Trăn đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho đối phương bình tĩnh lại, “Hôm nay tôi không phải là nhân vật chính.”
“Không… nếu cậu muốn, cậu vĩnh viễn là nhân vật chính.”
Ánh mắt của Tô Trăn Trân nhìn về phía Dung Phi vừa mới bước ra, ánh mắt sâu xa và đăm chiêu, trong vẻ tĩnh lặng ấy là sự khao khát không dễ có thể nhận ra, “Tôi chỉ muốn mãi là nhân vật chính của cậu ấy.”
Đến lượt catwalk cuối cùng sắp diễn ra, một số phóng viên còn thò cả người ra ngoài để có được góc chụp đẹp hơn, cảm giác chen lấn tranh giành này hoàn toàn khác với lúc trước khi Dung Phi bị paparazzi vây quanh.
Dung Phi một lần nữa bước ra, trang phục trên người chính là bộ đồ mà cậu đã từng mặc thử ở biệt thự của Perini.
Đôi mắt của khán giả dần mở to, mỗi bước đi của Dung Phi đều điềm đạm như một người mẫu quốc tế hàng đầu, trong từng bước đi đầy năng động đều toát lên vẻ đẹp tĩnh lặng, hai tay đút nhẹ vào túi, theo từng bước đi, tà áo khẽ rung rinh, từng khoảnh khắc nhỏ nhất của cậu đều làm lay động trái tim của tất cả những người đang có mặt.
Khoảnh khắc cậu ngẩng cằm lên, chẳng khác nào đêm đen thanh lịch có ánh trăng chiếu rọi, nghiêng mắt xoay người, như dòng chảy đêm trăng, mọi người đều nín thở dõi ánh mắt theo cậu một lần nữa xoay người
Khi Dung Phi trở về hậu trường, cậu chống hai tay lên tường, cúi đầu thở hổn hển.
Cuối cùng thì cũng xong… buổi trình diễn thời trang giống như đi trên mây…
Giống như tâm trạng căng thẳng, hồi hộp mà tựa như giấc mộng được bao người khao khát.
Trong giấc mơ cậu có thể thể hiện hết khả năng của mình, bởi vì cậu có lý do để quyến rũ người khác.
Sự cám dỗ?
Dung Phi bị cái từ ngữ này ở trong đầu làm cho hoảng sợ. Cậu từ khi nào mà để ý đến ánh mắt của Tô Trăn nhiều như vậy? Từ khi nào cậu đã không còn cảm thấy thỏa mãn khi chỉ nhận được sự công nhận của anh ấy nữa?
Thậm chí còn…… Rốt cuộc từ lúc nào nó đã bắt đầu ….
Những suy đoán phi thực tế này khiến cho Dung Phi cảm thấy như mình rơi từ độ cao hàng chục nghìn feet rơi xuống đất.
“Cậu đã thành công rồi, Dung Phi.”
Có người từ phía sau đặt tay lên vai Dung Phi.
“Cái gì?” Dung Phi giật mình quay đầu thì thấy khuôn mặt của An Khải Văn.
“Ha……” An Khải Văn cười phá lên thành tiếng, “Cậu sẽ không thật sự căng thẳng đến mức như thế chứ? Trên sân khấu trông cậu bình tĩnh lắm mà.”
“Tôi… tôi chỉ là phản ứng không kịp… Kết thúc rồi phải không? Sẽ không đột nhiên lại yêu cầu tôi phải đi thay quần áo và vội vã đi ra ngoài chứ?” Dung Phi hỏi.
“Đúng vậy, kết thúc rồi!” An Khải Văn đặt cả hai tay lên vai Dung Phi, cười nói, “Tuy nhiên, tất cả người mẫu vẫn phải bước ra sân khấu trình diện, vì ngài Perini còn muốn phát biểu trước báo chí.”
“Ừm!” Dung Phi gật đầu, lúc đó nhân vật chính sẽ là Perini.
Dung Phi cùng An Khải Văn đứng bên cạnh Perrini, một người ở bên trái, người ở bên phải. Thấy Perini nở một nụ cười tươi rạng rỡ, hai người đều nhận ra, lần trình diễn này rất thành công.
Không ngừng có phóng viên đặt câu hỏi và Perini đều trả lời từng câu hỏi một.
Khi dưới đài có phóng viên bên dưới hỏi đến điều gì, Dung Phi chỉ nghe hiểu một từ có vẻ giống như tên mình, và biểu cảm ngơ ngác, ngây thơ trong chốc lát của Dung Phi cũng đã bị các phóng viên tại hiện trường chụp lại.
Perini tiên sinh mỉm cười và nói: “He is the perfect night!”
Mặc dù Dung Phi không hiểu câu ví von này lắm, nhưng lại biết đó là lời khen của ngài Perini dành cho mình, cậu liền mỉm cười, nét mặt có phần e lệ, ngượng ngùng, đèn flash của các phóng viên nháy tới mức như muốn chấn động cả thế giới.
Sau đó, y như rằng, Dung Phi mất một hồi lâu để định thần lại, chỉ thấy có rất nhiều phóng viên lấy đủ loại góc độ, đủ tư thế để chụp ảnh cậu.
Nhưng Dung Phi lại đang tìm kiếm bóng dáng của Tô Trăn giữa đám đông.
Anh ấy đã đi đâu? Anh ấy có phải vì bản thân mình đi catwalk cho nên mới ngồi máy bay tới đây xem? Cho nên bây giờ phải vội vã trở về nước để làm việc? Hoặc anh ấy có lịch trình nào khác ở London?
Cái loại cảm giác trống rỗng này, Dung Phi bất đắc dĩ chỉ biết cười.
Bản thân cậu thực sự phát điên rồi, sao lại có thể nhớ Tô Trăn đến như vậy được chứ?
Anh ta là một người đàn ông, là bạn của mình…
Dung Phi hít một hơi thật sâu, chuyển tất cả tâm trạng theo hướng tích cực.
Đúng vậy, mình rất nhớ anh ấy, vô cùng để ý tới anh ấy. Nhưng thế thì sao chứ? Anh ấy là người bạn duy nhất mình có hiện tại, anh ấy không ngần ngại đến xem buổi biểu diễn thời trang đầu tiên trong cuộc đời mình, vậy sao mình lại không thể nhớ thương một người bạn luôn hỗ trợ mình đến mức như thế chứ?
Khi mọi nỗi lo lắng trong suy nghĩ của cậu đã được trút bỏ, Dung Phi nở nụ cười tự tin đáp lại tất cả các phóng viên có mặt tại đó.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Dung Phi bước trở lại hậu trường. Trong ánh đèn ngược, có người lặng lẽ đứng đó, dường như đã chờ đợi rất lâu.
Bóng của anh ấy kéo dài ra, khi ngón chân Dung Phi chạm lên chiếc bóng đó, cậu mới phản ứng lại: “Tô Trăn… Tại sai anh lại đứng ở đây…?”
Tô Trăn bước ra từ trong bóng tối, trên môi nở nụ cười nhè nhẹ. Dù diện trang phục giản dị nhất, anh vẫn mang đến cho Dung Phi vẻ tao nhã thoải mái.
“Dưới đài cách xa em quá, vì thế anh muốn tiến đến gần hơn với em.”
Dung Phi ngẩn người, bật cười: “Cảnh tượng không giống như tình tiết trong phim điện ảnh?”
Tô Trăn cúi người về phía trước, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy bây giờ có phải anh nên ôm em, sau đó hôn em phải không?”
Nhắm mắt thở dài một hơi, Dung Phi dùng ngữ khí mệt mỏi nói: “Nè, người anh em, đừng có trêu em như vậy chứ…”
“Định nghĩa về cái đẹp chưa bao giờ bị giới hạn bởi giới tính.”
Vào lúc này, các người mẫu khác sôi nổi đi đến hậu trường để thay trang phục, Perini mời mọi người đến uống một ly.
An Khải Văn nhìn mọi nơi xung quanh như đang tìm kiếm Dung Phi.
Trước khi Dung Phi kịp đáp lại, đã bị Tô Trăn túm lấy kéo vào một góc.
“Này! Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi, em là Dung Phi thuộc về sàn diễn, bây giờ có phải em nên nhường thời gian lại cho anh hay không?” Khóe môi Tô Trăn cong lên, khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.
“Hả?” Dung Phi còn chưa tỉnh táo lại, Tô Trăn đã đưa tay cởi bỏ cúc trên cổ áo sơ mi của Dung Phi ra.
“Này!” Dung Phi giữ chặt lấy cổ tay Tô Trăn, dùng ánh mắt chất vấn anh đang làm gì.
“Em muốn mặc đồ như thế này cùng đi ra ngoài với anh sao? Hay là em vẫn muốn tiệc tùng với nhóm người mẫu kia hơn anh vậy?”
“Với anh…” Dung Phi gần như không cần phải suy nghĩ.
“Vậy thì hãy thay quần áo đi.” Tô Trăn dùng cằm ám ra hiệu cho Dung Phi, Dung Phi lúc này mới phát hiện ra bên chân mình có một chiếc túi giấy, trong túi giấy là áo sơ mi và quần bò.
Cảm giác hân hoan lần nữa tràn ngập, nhảy nhót trong tâm trí Dung Phi. Cậu nhanh chóng cởi cúc áo, thoải mái thay áo sơ mi và quần jean.
Tô Trăn kéo cậu lại, cả hai cúi đầu, dọc theo mép tường mà rời khỏi hậu trường.
Khi An Khải Văn luôn tìm kiếm Dung Phi, đi đến góc tường đó, cuối cùng đã tìm thấy bộ quần áo rơi xuống đất.
Perini tiên sinh bước tới, “Ồ, Dung Phi đâu rồi? Sao lại không thấy cậu ấy đâu cả?”
“Tôi không biết…” An Khải Văn nhìn đống quần áo trên tay mà nhíu mày.
“À……à……tôi hiểu rồi……” Perini tiên sinh dường như đã hiểu ra điều gì đó, vỗ vai An Khải Văn, “Thôi bỏ đi, Dung Phi ắt hẳn là có những hoạt động khác!”
“Hoạt động khác?” An Khải Văn hỏi.
Perini tiên sinh chỉ khẽ mỉm cười mà không đáp.
Vừa bước ra khỏi cổng, gió lạnh ùa đến, Dung Phi rùng mình, cậu nhìn sang Tô Trăn ở bên cạnh, thấy anh ấy cũng chỉ mặc đồ mỏng.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa, tài xế bước ra cầm hai chiếc áo khoác đến trước mặt họ, “Thưa ngày, áo khoác của ngài đây ạ.”
“Cảm ơn.” Tô Trăn lịch sự mỉm cười, cầm một chiếc áo khoác khoác lên vai Dung Phi.
Cánh tay của anh gần như vờn quanh cổ của Dung Phi, khi anh ấy chỉnh lại cổ áo phía sau cho Dung Phi, Dung Phi thậm chí còn cảm thấy anh ấy đang ôm mình. Hơi thở của anh lướt qua má Dung Phi, ấm áp mang theo hương vị nam tính thoang thoảng.
“Đi thôi”. Ngón tay của Tô Trăn búng vào đầu mũi Dung Phi.
“Chúng ta đi đâu?” Dung Phi theo Tô Trân ngồi vào trong xe.
“Cậu không đói bụng sao? Đi ăn một chút gì đi.” Tô Trăn mỉm cười.
“Sao anh lại ở đây? Anh đến để xem show diễn thời trang của em sao?” Dung Phi hỏi.
“Đúng vậy, không phải anh đã hứa với em rồi sao, nhất định sẽ bên em mà phải không?” Tô Trăn vui vẻ nói.
“Em đã tưởng rằng…”
“Em tưởng rằng anh chỉ nói suông thôi sao?” Sườn mặt của Tô Trăn trong ánh đèn thành phố London trông cổ điển và thanh nhã, bất cứ nơi nào anh đến, vẻ đẹp của anh đều có thể hòa quyện với mọi thứ xung quanh.
“Cảm ơn.”
“Em nói xem… chúng ta hiện tại có được tính là bỏ trốn không?” Tô Trăn cười hỏi.
Dung Phi cũng là lần đầu tiên làm chuyện như này, vậy mà làm việc xong không ở lại chào hỏi mọi người mà chạy đi mất, thậm chí cậu còn hưởng thụ cảm giác cùng Tô Trăn lén đi chơi.
Dung Phi thở dài, lúc này xe buýt đã dừng lại trước cổng khách sạn.
Khi An Khải Văn đứng dậy đã cầm luôn cốc cà phê của Dung Phi, “Còn không đứng dậy a, cậu cản đường tôi xuống xe rồi!”
Dung Phi cuống quýt đứng dậy. An Khải Văn vừa đi vừa nhấp một ngụm cà phê, rồi nhíu mày gào lên quát Dung Phi: “Cà phê của cậu là cái quái gì thế này! Tệ quá đi mất!”
“À? Trước khi lên xe thì mua bên lề đường……”
“Cà phê hòa tan? Cậu đây âm mưu định giết chết vị giác của tôi sao hả! Cậu tự đi mà uống rồi hưởng thụ ấy!” An Khải Văn đem cốc cà phê ấn vào trong tay Dung Phi, rồi tức giận thở phì phò bỏ đi.
Dung Phi lại cười khẽ một tiếng, đứng nhìn dáng vẻ kia của An Khải Văn, thực tế anh ta đã nguôi giận rồi.
Nhưng ngày khiến cho Dung Phi khẩn trường, lo lắng nhất, rốt cuộc vẫn đến.
Dung Phi đứng ở sau cánh gà, thợ tạo mẫu và chuyên gia trang điểm đang chỉnh sửa lần cuối cho cậu. Chuyên gia tạo mẫu đem tóc mái của cậu chải xuống qua một bên trán, nửa che mắt phải của cậu. Chuyên gia makeup đang trang điểm lại cho cậu lần cuối. Bộ trang phục đầu tiên đã được chỉnh sửa đàng hoàng, Dung Phi đứng trước gương không thể tin đó chính là bản thân mình. Cả hậu trường căng thẳng như muốn nổ tung, không nghe thấy tiếng thúc giục. Tiết tấu rất quan trọng, nếu một người mẫu nào đó không đi kịp giờ liền sẽ làm hỏng trình tự xuất hiện sau đó.
Perini đích thân tự mình làm khâu chuẩn bị cuối cùng cho Dung Phi, sau đó vỗ phía sau lưng cậu, “Go on, boy! It is your age!
Dung Phi hiểu rõ ý câu nói này, An Khải Văn đứng cách đó không xa ra hiệu cho cậu.
Ngày trước, lúc còn làm diễn viên đóng thế, cậu còn nhớ rõ có lần khi ở trước mặt Tô Trăn có người đùa, nói giỡn rằng sẽ giới thiệu cậu đi làm người mẫu. Không ngờ hiện tại, tất cả những chuyện này lại trở thành sự thật. Chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ tới sàn diễn này của mình lại cao và rộng lớn tới như vậy. Bên tai cậu tràn ngập tiếng chụp hình của máy ảnh, cậu có thể tưởng tượng được một khi bước ra khỏi cánh của này, bản thân mình sẽ phải đối mặt với khung cảnh như thế nào.
Dung Phi nhìn sang An Khải Văn đang đứng ở bên cạnh, đứa con cưng của trời mà từ trước tới giờ, Dung Phi chỉ có thể thưởng thức, ngưỡng mộ qua màn hình tivi, mà không ngờ hôm nay lại được kề vai sát cánh cùng anh ta.
Đây là cái định mệnh gì đây? Ánh sáng ngoài kia quá chói lóa, Dung Phi không tự chủ được mà nheo mắt lại.
An Khải Văn ở bên cạnh hạ giọng nói: “Dung Phi, tôi đã nói rồi, tôi bị cậu làm cho si mê…”
“Hả?
“Tôi chính là nói những lời thật lòng.” An Khải Văn vểnh cằm lên, ra hiệu cho Dung Phi bước đi: “Đi thôi.”
Dung Phi nâng chân lên, nghe thấy tiếng mạch đập điên cuồng. Đó là một loại điềm báo, trước mắt cậu là thế giới rực rỡ sắc màu.
Cậu đi giữa những ánh đèn flash chớp lên, tiến gần hơn về phía trước của sàn chữ T.
Các phóng viên phía trước phía sau tranh nhau chụp ảnh, cũng có người cầm máy tính xách tay nhanh chóng gõ cái gì đó, còn những nhà phê bình thời trang thì ánh mắt xét nét, hà khắc của họ như những lưỡi dao sắc bén đâm mạnh về phía này.
Dung Phi thoáng nhìn lướt qua tất cả, thấy Tô Trăn ngồi yên ở đó.
Tô Trăn? Sao anh ấy lại có thể ở đây? Làm sao có thể được chứ?
Có phải do bản thân mình đã quá dựa dẫm vào Tô Trăn nên mới sinh ra ảo giác?
Anh ấy mỉm cười với Dung Phi, nụ cười sáng ngời.
Vang vọng bên tai là câu “chinh phục anh” của Tô Trăn.
Mọi sự náo nhiệt đột nhiên tan biến, Dung Phi tự tin tiến về phía trước.
Khoảnh khắc ấy, những thứ khiến cậu căng thẳng dường như đều tách biệt khỏi thế giới này.
Những điều làm cậu để tâm, chiếm cứ lấy mọi suy nghĩ của cậu…chưa bao giờ là ai khác, từ trước tới nay chỉ có mỗi Tô Trăn mà thôi!
Sự chói lóa tột cùng của ban ngày bị màn đêm bao trùm, bắt nguồn từ nơi sâu thẳm nhất trong tầm nhìn lan rộng ra.
Dung Phi đứng ở đầu sàn diễn chữ T, nét tính cách vừa thoải mái trong bỗng chốc biến thành tĩnh lặng rồi gợi cảm, không hề có vẻ rạng rỡ và cố tình quyến rũ, khi xoay người cũng chẳng có chút nào luyến lưu, thế mà cái bóng lưng ấy lại như cầm tù mọi cặp mắt của những người đang có mặt tại đây.
Một vị đại sư trong giới thời trang ngồi bên cạnh Tô Trăn đã cảm thán, thốt lên ngạc nhiên: “Cậu bé phương Đông kia là ai vậy? Cậu ấy đẹp quá đi mất…”
Cho đến khi bóng dáng của Dung Phi hoàn toàn biến mất, Tô Trăn mới mở miệng cất tiếng nói: “Tên cậu ấy là Dung Phi.”
“Dung Phi ư? Trời ạ, khi nghe Perini nói ông ta đã tìm được một người mẫu ngang tầm, có thể sánh vai với Kevin, tôi còn tưởng là ông ta nói đùa… Thế mà đó lại là sự thật!”
Khi Dung Phi một lần nữa bước ra, ánh đèn flash lại càng chói lóa hơn. Cậu bị thế giới này vây quanh, nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm cái tâm của mình như cũ.
Dung Phi cuối cùng đã tìm lại được Tô Trăn trong mảnh ánh sáng này.
Nhìn em này, Tô Trăn.
Đây chính là bản thân em muốn cho anh nhìn thấy.
Em muốn chiếm lấy tầm nhìn của anh, em muốn thống trị thế giới của anh, em muốn hoàn toàn chinh phục anh!
Cậu ấy cứ cứ đi tự do tự tại, lúc xoay người giống như một làn gió đêm, lướt qua khóe mắt và đuôi chân mày, lúc mọi người muốn đưa tay ra nắm lấy, cậu ấy lại quay đi mất.
“Tôi tự hỏi liệu một vẻ đẹp như thế này… rốt cuộc có ai có thể sở hữu nó được không…” một phóng viên thốt lên tán thưởng.
Tô Trăn nở một nụ cười, “Em ấy thuộc về tôi.”
“Gì cơ?” Một phóng viên thời trang bên cạnh hỏi.
“I said, he belongs to me.” Nụ cười của Tô Trăn khiến cho đám phóng viên bên cạnh đều ngây dại.
“Cậu chính là Tô Trăn! Tô Trăn đã từng gây tiếng vang với cơn sốt thời trang phương Đông tại Tuần lễ thời trang Paris!” Người phóng viên nhớ ra điều gì đó rồi thốt lên, “Tại sao nhiều năm qua cậu lại không xuất hiện trên sàn diễn chữ T nữa! Cậu có biết rằng tôi luôn mong chờ sự tái xuất của cậu không!”
Tô Trăn đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho đối phương bình tĩnh lại, “Hôm nay tôi không phải là nhân vật chính.”
“Không… nếu cậu muốn, cậu vĩnh viễn là nhân vật chính.”
Ánh mắt của Tô Trăn Trân nhìn về phía Dung Phi vừa mới bước ra, ánh mắt sâu xa và đăm chiêu, trong vẻ tĩnh lặng ấy là sự khao khát không dễ có thể nhận ra, “Tôi chỉ muốn mãi là nhân vật chính của cậu ấy.”
Đến lượt catwalk cuối cùng sắp diễn ra, một số phóng viên còn thò cả người ra ngoài để có được góc chụp đẹp hơn, cảm giác chen lấn tranh giành này hoàn toàn khác với lúc trước khi Dung Phi bị paparazzi vây quanh.
Dung Phi một lần nữa bước ra, trang phục trên người chính là bộ đồ mà cậu đã từng mặc thử ở biệt thự của Perini.
Đôi mắt của khán giả dần mở to, mỗi bước đi của Dung Phi đều điềm đạm như một người mẫu quốc tế hàng đầu, trong từng bước đi đầy năng động đều toát lên vẻ đẹp tĩnh lặng, hai tay đút nhẹ vào túi, theo từng bước đi, tà áo khẽ rung rinh, từng khoảnh khắc nhỏ nhất của cậu đều làm lay động trái tim của tất cả những người đang có mặt.
Khoảnh khắc cậu ngẩng cằm lên, chẳng khác nào đêm đen thanh lịch có ánh trăng chiếu rọi, nghiêng mắt xoay người, như dòng chảy đêm trăng, mọi người đều nín thở dõi ánh mắt theo cậu một lần nữa xoay người
Khi Dung Phi trở về hậu trường, cậu chống hai tay lên tường, cúi đầu thở hổn hển.
Cuối cùng thì cũng xong… buổi trình diễn thời trang giống như đi trên mây…
Giống như tâm trạng căng thẳng, hồi hộp mà tựa như giấc mộng được bao người khao khát.
Trong giấc mơ cậu có thể thể hiện hết khả năng của mình, bởi vì cậu có lý do để quyến rũ người khác.
Sự cám dỗ?
Dung Phi bị cái từ ngữ này ở trong đầu làm cho hoảng sợ. Cậu từ khi nào mà để ý đến ánh mắt của Tô Trăn nhiều như vậy? Từ khi nào cậu đã không còn cảm thấy thỏa mãn khi chỉ nhận được sự công nhận của anh ấy nữa?
Thậm chí còn…… Rốt cuộc từ lúc nào nó đã bắt đầu ….
Những suy đoán phi thực tế này khiến cho Dung Phi cảm thấy như mình rơi từ độ cao hàng chục nghìn feet rơi xuống đất.
“Cậu đã thành công rồi, Dung Phi.”
Có người từ phía sau đặt tay lên vai Dung Phi.
“Cái gì?” Dung Phi giật mình quay đầu thì thấy khuôn mặt của An Khải Văn.
“Ha……” An Khải Văn cười phá lên thành tiếng, “Cậu sẽ không thật sự căng thẳng đến mức như thế chứ? Trên sân khấu trông cậu bình tĩnh lắm mà.”
“Tôi… tôi chỉ là phản ứng không kịp… Kết thúc rồi phải không? Sẽ không đột nhiên lại yêu cầu tôi phải đi thay quần áo và vội vã đi ra ngoài chứ?” Dung Phi hỏi.
“Đúng vậy, kết thúc rồi!” An Khải Văn đặt cả hai tay lên vai Dung Phi, cười nói, “Tuy nhiên, tất cả người mẫu vẫn phải bước ra sân khấu trình diện, vì ngài Perini còn muốn phát biểu trước báo chí.”
“Ừm!” Dung Phi gật đầu, lúc đó nhân vật chính sẽ là Perini.
Dung Phi cùng An Khải Văn đứng bên cạnh Perrini, một người ở bên trái, người ở bên phải. Thấy Perini nở một nụ cười tươi rạng rỡ, hai người đều nhận ra, lần trình diễn này rất thành công.
Không ngừng có phóng viên đặt câu hỏi và Perini đều trả lời từng câu hỏi một.
Khi dưới đài có phóng viên bên dưới hỏi đến điều gì, Dung Phi chỉ nghe hiểu một từ có vẻ giống như tên mình, và biểu cảm ngơ ngác, ngây thơ trong chốc lát của Dung Phi cũng đã bị các phóng viên tại hiện trường chụp lại.
Perini tiên sinh mỉm cười và nói: “He is the perfect night!”
Mặc dù Dung Phi không hiểu câu ví von này lắm, nhưng lại biết đó là lời khen của ngài Perini dành cho mình, cậu liền mỉm cười, nét mặt có phần e lệ, ngượng ngùng, đèn flash của các phóng viên nháy tới mức như muốn chấn động cả thế giới.
Sau đó, y như rằng, Dung Phi mất một hồi lâu để định thần lại, chỉ thấy có rất nhiều phóng viên lấy đủ loại góc độ, đủ tư thế để chụp ảnh cậu.
Nhưng Dung Phi lại đang tìm kiếm bóng dáng của Tô Trăn giữa đám đông.
Anh ấy đã đi đâu? Anh ấy có phải vì bản thân mình đi catwalk cho nên mới ngồi máy bay tới đây xem? Cho nên bây giờ phải vội vã trở về nước để làm việc? Hoặc anh ấy có lịch trình nào khác ở London?
Cái loại cảm giác trống rỗng này, Dung Phi bất đắc dĩ chỉ biết cười.
Bản thân cậu thực sự phát điên rồi, sao lại có thể nhớ Tô Trăn đến như vậy được chứ?
Anh ta là một người đàn ông, là bạn của mình…
Dung Phi hít một hơi thật sâu, chuyển tất cả tâm trạng theo hướng tích cực.
Đúng vậy, mình rất nhớ anh ấy, vô cùng để ý tới anh ấy. Nhưng thế thì sao chứ? Anh ấy là người bạn duy nhất mình có hiện tại, anh ấy không ngần ngại đến xem buổi biểu diễn thời trang đầu tiên trong cuộc đời mình, vậy sao mình lại không thể nhớ thương một người bạn luôn hỗ trợ mình đến mức như thế chứ?
Khi mọi nỗi lo lắng trong suy nghĩ của cậu đã được trút bỏ, Dung Phi nở nụ cười tự tin đáp lại tất cả các phóng viên có mặt tại đó.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Dung Phi bước trở lại hậu trường. Trong ánh đèn ngược, có người lặng lẽ đứng đó, dường như đã chờ đợi rất lâu.
Bóng của anh ấy kéo dài ra, khi ngón chân Dung Phi chạm lên chiếc bóng đó, cậu mới phản ứng lại: “Tô Trăn… Tại sai anh lại đứng ở đây…?”
Tô Trăn bước ra từ trong bóng tối, trên môi nở nụ cười nhè nhẹ. Dù diện trang phục giản dị nhất, anh vẫn mang đến cho Dung Phi vẻ tao nhã thoải mái.
“Dưới đài cách xa em quá, vì thế anh muốn tiến đến gần hơn với em.”
Dung Phi ngẩn người, bật cười: “Cảnh tượng không giống như tình tiết trong phim điện ảnh?”
Tô Trăn cúi người về phía trước, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy bây giờ có phải anh nên ôm em, sau đó hôn em phải không?”
Nhắm mắt thở dài một hơi, Dung Phi dùng ngữ khí mệt mỏi nói: “Nè, người anh em, đừng có trêu em như vậy chứ…”
“Định nghĩa về cái đẹp chưa bao giờ bị giới hạn bởi giới tính.”
Vào lúc này, các người mẫu khác sôi nổi đi đến hậu trường để thay trang phục, Perini mời mọi người đến uống một ly.
An Khải Văn nhìn mọi nơi xung quanh như đang tìm kiếm Dung Phi.
Trước khi Dung Phi kịp đáp lại, đã bị Tô Trăn túm lấy kéo vào một góc.
“Này! Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi, em là Dung Phi thuộc về sàn diễn, bây giờ có phải em nên nhường thời gian lại cho anh hay không?” Khóe môi Tô Trăn cong lên, khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.
“Hả?” Dung Phi còn chưa tỉnh táo lại, Tô Trăn đã đưa tay cởi bỏ cúc trên cổ áo sơ mi của Dung Phi ra.
“Này!” Dung Phi giữ chặt lấy cổ tay Tô Trăn, dùng ánh mắt chất vấn anh đang làm gì.
“Em muốn mặc đồ như thế này cùng đi ra ngoài với anh sao? Hay là em vẫn muốn tiệc tùng với nhóm người mẫu kia hơn anh vậy?”
“Với anh…” Dung Phi gần như không cần phải suy nghĩ.
“Vậy thì hãy thay quần áo đi.” Tô Trăn dùng cằm ám ra hiệu cho Dung Phi, Dung Phi lúc này mới phát hiện ra bên chân mình có một chiếc túi giấy, trong túi giấy là áo sơ mi và quần bò.
Cảm giác hân hoan lần nữa tràn ngập, nhảy nhót trong tâm trí Dung Phi. Cậu nhanh chóng cởi cúc áo, thoải mái thay áo sơ mi và quần jean.
Tô Trăn kéo cậu lại, cả hai cúi đầu, dọc theo mép tường mà rời khỏi hậu trường.
Khi An Khải Văn luôn tìm kiếm Dung Phi, đi đến góc tường đó, cuối cùng đã tìm thấy bộ quần áo rơi xuống đất.
Perini tiên sinh bước tới, “Ồ, Dung Phi đâu rồi? Sao lại không thấy cậu ấy đâu cả?”
“Tôi không biết…” An Khải Văn nhìn đống quần áo trên tay mà nhíu mày.
“À……à……tôi hiểu rồi……” Perini tiên sinh dường như đã hiểu ra điều gì đó, vỗ vai An Khải Văn, “Thôi bỏ đi, Dung Phi ắt hẳn là có những hoạt động khác!”
“Hoạt động khác?” An Khải Văn hỏi.
Perini tiên sinh chỉ khẽ mỉm cười mà không đáp.
Vừa bước ra khỏi cổng, gió lạnh ùa đến, Dung Phi rùng mình, cậu nhìn sang Tô Trăn ở bên cạnh, thấy anh ấy cũng chỉ mặc đồ mỏng.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa, tài xế bước ra cầm hai chiếc áo khoác đến trước mặt họ, “Thưa ngày, áo khoác của ngài đây ạ.”
“Cảm ơn.” Tô Trăn lịch sự mỉm cười, cầm một chiếc áo khoác khoác lên vai Dung Phi.
Cánh tay của anh gần như vờn quanh cổ của Dung Phi, khi anh ấy chỉnh lại cổ áo phía sau cho Dung Phi, Dung Phi thậm chí còn cảm thấy anh ấy đang ôm mình. Hơi thở của anh lướt qua má Dung Phi, ấm áp mang theo hương vị nam tính thoang thoảng.
“Đi thôi”. Ngón tay của Tô Trăn búng vào đầu mũi Dung Phi.
“Chúng ta đi đâu?” Dung Phi theo Tô Trân ngồi vào trong xe.
“Cậu không đói bụng sao? Đi ăn một chút gì đi.” Tô Trăn mỉm cười.
“Sao anh lại ở đây? Anh đến để xem show diễn thời trang của em sao?” Dung Phi hỏi.
“Đúng vậy, không phải anh đã hứa với em rồi sao, nhất định sẽ bên em mà phải không?” Tô Trăn vui vẻ nói.
“Em đã tưởng rằng…”
“Em tưởng rằng anh chỉ nói suông thôi sao?” Sườn mặt của Tô Trăn trong ánh đèn thành phố London trông cổ điển và thanh nhã, bất cứ nơi nào anh đến, vẻ đẹp của anh đều có thể hòa quyện với mọi thứ xung quanh.
“Cảm ơn.”
“Em nói xem… chúng ta hiện tại có được tính là bỏ trốn không?” Tô Trăn cười hỏi.
Dung Phi cũng là lần đầu tiên làm chuyện như này, vậy mà làm việc xong không ở lại chào hỏi mọi người mà chạy đi mất, thậm chí cậu còn hưởng thụ cảm giác cùng Tô Trăn lén đi chơi.
Danh sách chương