Nếu cậu có thể dồn một nửa tâm tư của mình đang đặt lên Tô Trăn vào việc nên làm bây giờ, cậu sẽ không bối rối, luống cuống tay chân đến như vậy. “

Giọng nói chuyển từ mất kiên nhẫn thậm chí có chút hờn dỗi, tức giận, thanh âm của An Khải Văn bình tĩnh trở lại sau đó.

Như thể tâm tình nào đó bị nói trúng, cơ bắp của Dung Phi căng cứng, sự lo lắng, nôn nóng dần dần bình tĩnh lại.

“Việc tôi như vậy không liên quan gì đến Tô Trăn cả. Tôi nghĩ… tôi chỉ căn bản không thích hợp làm người mẫu một chút nào mà thôi. Đối với tôi, đi đóng một vai nhân vật nào đó là điều hữu hình. Nhưng làm một cái móc áo đi đường triển lãm trang phục, đối với tôi mà nói thì nó giống như việc bạn đang tưởng tượng mình đi bộ trên mặt trăng vậy” Dung Phi cười nhạo một tiếng, “Một diễn viên đang cố gắng bắt chước một nhân vật nào đó, nhưng tôi không thể bắt chước anh hoặc Tô Trăn trên sàn catwalk, tôi không biết phải làm thế nào cả.”

Duỗi những ngón tay lạnh lẽo của mình ra, lướt qua khuôn mặt của Dung Phi. An Khải Văn khẽ thở dài: “Cậu thật sự là Dung thiếu toàn năng lúc trước sao?”

“Không phải.” Dung Phi nhún nhún vai, mỉm cười.

“Đúng vậy, tôi trông cậu cũng không giống. Nhưng đối với tôi, cậu là ai không quan trọng. Điều tôi quan tâm là khi tôi bước trên sàn catwalk chữ T để thể hiện chủ đề “Ngày và Đêm”, với tư cách là một ‘Ánh sáng ban ngày’, tôi có thể tìm thấy ở trên người cậu cảm giác ‘đêm tối’ này của mình hay không?”

“Tôi không có biện pháp nào làm được hoàn hảo như anh cả. Tôi biết tiêu chuẩn của một người mẫu nam trên sàn catwalk, đó chính là mỗi khi ánh đèn flash của phóng viên sáng lên, những gì lưu lại chỉ là một khoảnh khắc hoàn hảo. Sự thận trọng như vậy khiến tôi trở nên mệt mỏi...”

“Dung Phi, sự hoàn mỹ chân chính không bao giờ là những cái gọi là hành động hay ánh mắt.” An Khải Văn chỉ ngón tay, gõ lên ngực Dung Phi, “nhưng liệu cậu có trái tim theo đuổi sự hoàn mỹ hay không. Trên đời này không có gì là hoàn mỹ tuyệt đối cả, bao gồm cả Tô Trăn không tỳ vết trên màn hình, cậu không cần phải cố ý theo đuổi nó. Tôi trách cứ cậu bởi vì cậu không cảm nhận được tâm tình trong mỗi bước đi của mình. Mỗi lần đi catwalk đối với tôi mà nói là một loại hưởng thụ, nếu cậu không học được thì giống như một con cá trong mắt những người chuyên môn, như vậy cậu cũng không có khả năng dẫm đạp lên được sự hoàn mỹ trong lòng những người xem đó được.

Dung Phi dường như hiểu được điều gì đó, nhưng cậu lại không hiểu cái gì hết.

“Nhắm mắt của cậu lại và đừng nhìn vào những tấm gương đó nữa. Hãy tưởng tượng hình dáng bản thân mình đang bước đi.” An Khải Văn đưa tay nhẹ nhàng lên che mắt Dung Phi.

Hít một hơi, Dung Phi chậm rãi thả lỏng lại.

“Chuyện vừa rồi đều là lỗi của tôi, không nên trách cậu. Là tôi quá háo hức muốn xem thành quả của sự hoàn mỹ nhanh chóng mà không hướng dẫn thật tốt cho cậu.”

Dung Phi hơi ngạc nhiên trước lời nói của An Khải Văn. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một An Khải Văn kiêu ngạo như vậy cũng có thời điểm hướng tới những người khác để xin lỗi.

“Tôi ở ngay bên cạnh em, đừng cố ý bước đi theo tiết tấu của âm nhạc. Hãy xem tiếng nhạc trên sàn chữ T như một dòng sông, còn em là chiếc lá trôi xuôi theo dòng sông.”

“Ừm…” Dung Phi nhẹ nhàng đáp lại.

“Được rồi, bây giờ hãy mở mắt ra.”

Dưới sự hướng dẫn của An Khải Văn, tất cả mọi thứ trở nên tự nhiên hơn đối với Dung Phi.

“Đừng quan tâm đến bản thân trong gương và đừng quá coi trọng những người đang nhìn cậu ở dưới khán đài. Hãy nhớ kỹ, cậu là người sáng tạo ra tất cả những điều này và đôi mắt của họ trước sau đều chỉ có thể dõi theo cậu.”

An Khải Văn tự tin bước đi bước đầu tiên, Dung Phi cũng sóng bước cùng anh ta đi ra ngoài.

Những nhịp điệu phiền phức đó dường như đã bị dẫm dưới chân, sự cứng đờ ở tay chân của Dung Phi cũng cảm giác dần dần biến mất.

“Cậu là đêm tối, Dung Phi. Cậu muốn biểu đạt loại đêm như thế nào?” An Khải Văn vừa đi vừa bình tĩnh hỏi.

Đêm tối tôi muốn bày tỏ…

Trước mắt Dung Phi xuất hiện hình ảnh Tô Trăm đêm qua, anh đứng trong ánh sáng mờ ảo, quay đầu lại nhìn về phía cậu.

Màn đêm trôi qua giữa đôi mắt anh, ngọn tóc anh cuốn theo gió đêm, môi và răng đóng mở giống như đang nói một câu “Hãy làm anh bị mê hoặc bởi em…”

Dung Phi chậm rãi bước tới.

Khoảnh khắc An Khải Văn liếc mắt nhìn sang một bên, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.

Anh ta cùng Dung Phi đi tới trước sàn catwalk, hai người xoay người rời đi. Khi bọn họ quay lại điểm xuất phát, nhịp điệu của âm nhạc vẫn tiếp tục như cũ.

Dung Phi nhìn An Khải Văn bên cạnh, “Ừm… vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”

An Khải Văn lắc đầu, “So với những người mẫu hạng nhất đó còn kém xa.”

Dung Phi dù sao cũng không cảm thấy bị đả kích, rốt cuộc đây cũng là đánh giá mà cậu dự kiến.

“Nhưng cậu có nhiều tiềm năng hơn Andre Peppo, người đã càn quét Tuần lễ thời trang Milan lần trước.” An Khải Văn nhếch khóe môi lên, khó có được một lời khen hiếm có.

“Andre Peppo? Đó là ai?” Dung Phi  mở to hai mắt hỏi.

An Khải Văn dừng lại ở đó, sau đó trợn mắt nhìn lên trời: “Không biết thì thôi quên đi, tiếp tục luyện tập!”

An Khải Văn độc ác đã trở về rồi.

Toàn bộ huấn luyện của buổi sáng đã kết thúc, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng sâu trong lòng Dung Phi lại có chút hưng phấn. Đặc biệt là khi An Khải Văn đang lật xem tạp chí thời trang và vô thức nhắc nhở Dung Phi về năng lực của cậu trên sàn catwalk, Dung Phi có thể cảm nhận được đối phương đang nghiêm túc dạy dỗ mình.

Khi bụng của Dung Phi kêu vang mà ngồi vào bàn ăn trưa, cậu không khỏi cứng đờ. Trước mặt An Khải Văn là chiếc bánh mì bột yến mạch màu vàng giòn nướng cùng một ly sữa tách kem khiến cho Dung Phi cảm thấy buồn nôn.

Mà thứ trước mặt Dung Phi lại là món beefsteak mới chiên ra lò, hương vị của món súp và sốt tiêu đen hòa quyện với nhau, ra lệnh cho người trước mặt mau mở miệng ra ăn nó. Sợi mì bên cạnh miếng beefsteak trông rất đàn hồi, nước cà chua thấm đều vào từng sợi mì, bên trên có điểm thêm vài quả cà chua nhỏ lên trên trông còn đẹp hơn cả ảnh ở nhà hàng Tây.

Vốn dĩ Dung Phi tưởng mình sẽ phải ăn món bánh mì nướng rát họng này giống như An Khải Văn, nhưng không ngờ đối phương lại còn tự mình xuống bếp nấu cho mình một bữa ăn thịnh soạn.

An Khải Văn thoải mái cầm bánh mì lên nhìn Dung Phi với vẻ buồn cười: “Cái gì? Cậu vẫn còn không ăn à? Hay là cậu tương đối thích phiên bản của tôi hơn?”

Dung Phi lập tức nghĩ tới cái bánh bột yến mạch hố cha kia: “Không cần! Beefsteak vẫn tương hợp với tôi hơn!”

“Đúng vậy, cậu cần phải ăn nhiều một chút, buổi chiều đi trung tâm thể hình.” An Khai Văn lạnh lùng nói.

“A?Tại sao?”

An Khải Văn hất cằm: “Trong ngành thời trang cũng có không ít người mẫu nam đi theo phong cách ái nam ái nữ, nhưng rõ ràng là cậu không thể áp dụng phong cách ái nam ái nữ đó được. Nhưng cậu lại không có đủ khí chất nam tính, cậu không cảm thấy chính mình hẳn nên đi bổ sung thêm dinh dưỡng sau đó rèn luyện ra một thân hình cơ bắp không quá lố nhưng có thể khiến cậu trông trở nên nam tính hơn không?”

Dung Phi sững sờ trước lời nhận xét này.

Thì ra trong lòng đối phương, cậu thế nhưng lại không có chút nam tính nào? Dung Phi càng ngày càng nhớ vóc dáng đẹp đẽ, hoàn hảo của chính mình khi còn là diễn viên đóng thế…

Bản thân hiện tại…trông giống như một con gà luộc…

Dung Phi cam chịu đem miếng beefsteak cắt nhỏ bỏ vào miệng.

Sau bữa trưa, An Khải Văn cho Dung Phi nghỉ trưa hai tiếng. Nằm trên giường, Dung Phi lấy điện thoại di động ra, trong lòng có một chút chờ mong. Khi nhìn thấy tin nhắn hiện trên màn hình, tim cậu như lỡ một nhịp.

Tô Trăn: Buổi huấn luyện hôm nay của em thế nào?

Dung Phi vội vàng đáp lại: Không tệ lắm. Hôm nay An Khải Văn nói em có nhiều tiềm năng hơn Andre Peppo, nhưng em lại không biết Andre Peppo là ai, em bị anh ta coi thường.

Sau đó, anh ta còn thêm hai chữ “haha” và cười khúc khích.

Tin nhắn của Tô Trăn được gửi vào lúc 11 giờ sáng, bây giờ đã là 1 giờ chiều, Dung Phi tưởng rằng Tô Trăn  không thể tiếp tục nhìn điện thoại, cậu đang chuẩn bị ngủ trưa một chút. Tin nhắn của Tô Trăn liền đến.

Andre Peppo là một nam người mẫu 16 tuổi đã càn quét Tuần lễ thời trang Milan vừa qua và gia nhập hàng ngũ người mẫu hạng nhất. Khí chất của cậu ta rất độc đáo nhưng không có gì trong thế giới thời trang là vĩnh cửu, nhưng em lưu hành khuynh hướng cảm xúc hơn so với Andre Peppo, xác thực em là người rất có tiềm năng.

Đánh giá của Tô Trăn rõ ràng có ý nghĩa tương tự như An Khải Văn, nhưng chính nó lại hữu ích hơn đối với Dung Phi. Cậu từ trên giường ngồi dậy, tiếp tục gõ tin nhắn trên điện thoại di động: Thật sao? Hôm nay em còn bị An Khải Văn giễu cợt vì dáng người gầy yếu. Buổi chiều, em sẽ cùng anh ta đến phòng tập thể hình để tập gym…

Tin nhắn của Tô Trăn luôn được trả lời nhanh hơn mong đợi: Thân hình đẹp có thể là cộng điểm cho em. Vì buổi chiều em còn phải tập thể hình nên hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Good afternoon nhé.

Dung Phi nhếch môi lên đáp: Good afternoon.

Lúc này Tô Trăn đang bước vào thang máy, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi.

“A, cậu lại đi trả lời tin nhắn của người tình bí ẩn của cậu à?” Thẩm Ngạn nửa đùa nửa thật nói.

Không ngờ ngoài dự đoán, Tô Trăn lại nhướng mày đáp lại câu nói đùa của Thẩm Ngạn: “Đúng vậy, tôi đã chờ tin nhắn của cậu ấy suốt hai tiếng đồng hồ.”

Thẩm Ngạn vui mừng, tiếp tục làm theo lời Tô Trăn, “Ồ? Thật sao? Chờ đợi vất vả như vậy, xem ra anh vẫn chưa thành công nha?”

“Đúng vậy, tôi vẫn còn chưa thành công, thật đáng tiếc.” Tô Trăn bất đắc dĩ nói, trên mặt mang theo nụ cười, giọng điệu bình tĩnh.

Thẩm Ngạn tựa như bị sét đánh: “Trời ơi! Tai tôi có vấn đề gì à? Có người có thể cưỡng lại sức hấp dẫn, mị lực của Tô Thiên Vương… Nói cho tôi biết cô ấy là ai! Thật sự là rất tò mò! “

Tô Trăn chỉ cười thần bí, đi ra khỏi thang máy, để lại Thẩm Ngạn ồn ào phía sau: “A! Tôi nhất định phải khai quật ra quá khứ tình yêu tan vỡ và ẩn giấu trong tay đám paparazzi!”

Sau khi lên xe, Thẩm Ngạn hỏi: “Thông cáo hôm nay đã kết thúc, buổi chiều có kế hoạch gì không?”

“Nghỉ ngơi đi.” Tô Trăn vừa nói vừa gõ tin nhắn.

“Nhìn cảnh mùa xuân bên ngoài tươi đẹp, anh nên hẳn cùng người yêu đi dã ngoại, ở dưới gốc cây cắm trại ăn cơm, cảm nhận tiếng chim hót cùng hương hoa, sau đó nâng lên hôn những cánh hoa rơi…” Thẩm Ngạn mô tả cảnh tưởng tượng đó trong suy nghĩ của mình với thanh âm cường điệu.

“Cậu hẳn nên trở thành biên kịch đi. Phim truyền hình cẩu huyết, drama hiện đang rất thịnh hành.”

Tô Trăn gõ xong tin nhắn, bấm nút gửi, Thẩm Ngạn không an phận ngẩng đầu lên hỏi: “Tin nhắn này gửi cho ai vậy?”

“Bí mật.”

Sau giờ nghỉ trưa, Dung Phi và An Khải Văn cùng nhau đi đến phòng tập thể hình. Ngồi trong xe thể thao của An Khải Văn, Dung Phi chợt nhớ tới lần trải nghiệm khó chịu, không thoải mái vừa qua.

An Khải Văn mang kính râm, mặc áo phông rộng miệng đơn giản, thời trang. Trên môi nở một nụ cười mãn nguyện, gió đem tóc anh ta thổi tung tứ phía.

Anh ta liếc nhìn Dung Phi rồi cười nói: “Đừng lo lắng, đây không phải là trung tâm thể hình mà chúng ta đến lần trước. Việc bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng của bọn họ vẫn chưa đủ kỹ lưỡng, chu đáo chặt chẽ. Nếu không, tại sao lại có ảnh của Dung Thiếu quấn khăn tắm đang được truyền ra ngoài, lưu hành trên mạng a?”

“Này! Sao anh còn dám nói thế!” Lông mày Dung Phi dựng đứng lên.

An Khải Văn dùng một cánh tay, đem đầu Dung Phi ấn lên cửa kính ô tô, cánh tay của tên gia hỏa này dài đến mức khuôn mặt của Dung Phi gần như biến dạng khi ấn lên trên cửa ô tô.

“Buông tay! Buông tay!” Dung Phi vùng vẫy, nhưng An Khải Văn lại làm càn mà cười một cách cuồng nhiệt hơn

Điều đáng nói lố hơn nữa là An Khải Văn thậm chí còn dùng bàn tay kia buông vô lăng ra và dùng điện thoại di động chụp lại bộ dạng đáng xấu hổ của Dung Phi.

“Này – anh muốn chết à?” Dung Phi nắm lấy cổ tay An Khải Văn, đặt trở lại vô lăng.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, An Khải Văn lại càng vui vẻ hơn.

An Khải Văn đưa Dung Phi đến một câu lạc bộ thể hình, nơi này không có quá nhiều thành viên, nhưng những người ra vào đều là nam nữ có dáng người cao lớn. Mặc dù mọi người đều mặc đồ thể thao nhưng Dung Phi có thể mơ hồ cảm nhận được sự khác biệt toát lên trong từng động tác của họ, một khí chất khác thường.

Một chàng trai với mái tóc nâu xoăn điểm vài sợi bạc đi ngang qua bọn họ và vẫy tay với An Khải Văn: “Xin chào——”

“Đã lâu không gặp, Lean.” An Khải Văn giơ nắm đấm chạm vào bờ vai của chàng trai trẻ.

“Anh khoa trương thật đấy. Chúng ta chỉ gặp mới nhau trên sàn catwalk ở Venice vào tháng trước thôi.”

Lúc này, Dung Phi mới nhận ra tất cả những người tập luyện ở đây đều là người mẫu.

“Đây là ai?” Lean dùng ánh mắt tò mò nhìn Dung Phi từ trên xuống dưới hết một lượt.

“Cậu ấy sao?” An Khải Văn nở nụ cười thần bí, “Cậu ấy là học trò của tôi.”

“Hả? Cậu ấy cũng là người mẫu à?” Lean ngơ ngác chớp mắt, “Không thể nào? Kevin…cậu ấy…”

“Cậu đang nói về nhược điểm của chiều cao hay khung xương mỏng manh, yếu đuối này?”

“…Tôi vẫn còn chưa yếu đuối, mỏng manh đến thế?” Dung Phi bất mãn vặn lại.

Lean lắc đầu thích thú, “Được rồi, được rồi, Kevin, tôi rất mong chờ ngày anh chàng này sải bước trên sàn catwalk.”

Sau khi Lean rời đi, Dung Phi hỏi An Khai Văn: “Anh ta hẳn là người mẫu rất nổi tiếng?”

“Cậu thậm chí còn không biết Andre Peppo, cho nên tôi đương nhiên không mong đợi cậu biết đến Lean Ryan Brightman. Anh ta có một phần tư dòng máu Trung Quốc và khá nổi tiếng trong giới thời trang. Anh ta cũng là một ngôi sao được hoan nghênh trong “Ngày và Đêm” của Perini. Là người mẫu  first face mở màn  cho sàn diễn catwalk.”

“Cho nên… tôi sẽ đứng cùng sân khấu với anh ấy à?”

An Khải Văn khoanh tay, nghiêng người về phía trước, “Cơ bản người đứng cùng sân khấu với cậu là tôi, cho nên Perini mới muốn nhờ tôi huấn luyện cậu.”

“Vì sự hiểu biết ngầm giữa hai chúng ta?”

An Khải Văn mỉm cười không trả lời, đem Dung Phi giao cho một vị huấn luyện viên thể hình.

Cả buổi chiều tập thể hình cực kỳ có hệ thống, từ chạy bộ cho đến sử dụng các dụng cụ thể hình khác, nhưng khi Dung Phi gần như kiệt sức gần như muốn chết đi, cậu luôn nhìn thấy An Khải Văn khoanh tay, cười nửa miệng nhìn mình.

“Này – anh không cần tập thể dục sao?” Dung Phi thở hổn hển, bất mãn hỏi.

“Tôi? Tôi không cần quá nhiều cơ bắp.” An Khải Văn nâng cằm, làm tư thế của người giám sát.

Chiều nay là một tập luyện rất có kiểm soát, Dung Phi cảm thấy mệt mỏi, nhưng toàn thân cơ bắp đều căng ra, hơn nữa lại không có cảm giác quá kiệt sức. Khi bước vào phòng tắm, cậu không quên quay lại trừng mắt hung tợn nhìn An Khải Văn: “Hôm nay dù có chuyện gì xảy ra, tôi cảnh cáo anh không được kéo tôi ra ngoài nữa!”

An Khải Văn mỉm cười lắc lắc mu bàn tay của mình, “Cậu yên tâm, cho dù tôi có kéo cậu ra, cậu cũng sẽ quấn khăn tắm quanh thân mình!”

Dung Phi vừa bước vào phòng thay đồ, đem quần áo cởi ra, lấy khăn tắm lên vai, liền đã có người từ phía sau che đôi mắt lại.

Nghiêng người về phía sau, lưng tựa vào ngực đối phương, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng lan tỏa trong không khí, trái tim Dung Phi đập loạn xạ, người ấy như thế nào lại ở chỗ này?

Đây chắc chắn là ảo giác của chính mình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện