Mở máy tính lên và kiểm tra các diễn đàn khác nhau. Phần lớn cư dân mạng đang bàn tán về sự thay đổi của Dung Phi và đột nhiên tràn đầy kỳ vọng vào cậu.

Tất nhiên, ngày càng có nhiều cư dân mạng thảo luận về sự tương tác giữa Tô Trăn và Dung Phi trong chương trình. Nhiều cư dân mạng cũng bình luận rằng bọn họ hy vọng Dung Phi và Tô Trăn có thể cùng xuất hiện trong cùng một chương trình.

Vẫn có những bình luận tiêu cực, chẳng hạn như một cư dân mạng tên Bổn Tiểu Lệ Tử đã để lại comment: Tất cả đó chỉ là một vở kịch mà thôi. Một tay chơi từng làm bao nhiêu điều xấu trong quá khứ và giờ lại muốn thay đổi hình ảnh trước đây với sự ủng hộ của nhà vua, quá rẻ rúng!

Một số người lại bày tỏ sự ủng hộ với thông điệp mà cậu ta nói, trong khi đó những người khác lại phản bác rằng Tô Trăn không phải là loại người khen ngợi người khác trái với ý muốn, lương tâm của bản thân hoặc gọi người khác là anh em, trừ khi người đó thực sự rất xuất sắc.

Cũng có một số người còn cho rằng liệu Dung Thiếu có nghiêm túc với diễn xuất hay không sẽ rõ ràng chờ đến khi “Thiển Phong” lên sóng là biết ngay.

Quan điểm này khiến cho Dung Phi cảm thấy áp lực. Nếu danh tiếng của “Thiển Phong” không tốt, cậu sẽ bị nghi ngờ, đồng thời điều đó cũng có thể làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Tô Trăn trong lòng công chúng.

Ngày hôm sau, Dung Phi nói với Vệ Tử Hành về những bình luận tiêu cực đó. Bộ dạng Vệ Tử Hành có chút ngạc nhiên.

“Hả? Cậu có thấy những bình luận kia trên trang web không?” Vệ Tử Hành lấy điện thoại di động ra lướt mạng, mở trang bình luận ra trước mặt Dung Phi, “Đều là khen ngợi cậu. Đối với tư cách là người đại diện, tôi đã được mở rộng tầm mắt khi nhìn thấy nó! 

Ban đầu tôi muốn liên hệ với một số phương tiện truyền thông để viết những bình luận tích cực hơn cho cậu, nhưng xét theo phản ứng của cư dân mạng, có vẻ như điều đó là hoàn toàn không cần thiết!

“Thật sao?” Dung Phi cau mày, lật xem qua các bình luận. Quả nhiên… tất cả những lời công kích gay gắt và bình luận tiêu cực về cậu đều đã biến mất. Đây là đã xảy ra chuyện gì? Dung Phi nhìn về phía Vệ Tử Hành, nghi ngờ nói: “Anh không thể lợi dụng được tất cả các mối quan hệ của mình với giới truyền thông để chặn tất cả những bình luận đó, phải không?”

“Tôi?” Vệ Tử Hành suýt chút nữa sặc nước miếng, “Nếu tôi có năng lực đến như vậy, cậu đã là tấm gương tích cực trong giới giải trí rồi!”

“Vậy tại sao lại không có bình luận nào như vậy?” Dung Phi lướt qua vài diễn đàn giải trí lớn khác, thậm chí bình luận ở đó cũng đã bị xóa sạch, “Trời ơi, ngay cả “Giải trí tiên phong” và “Ảnh hữu” của tôi cũng đều không có. BBS[1] cũng đã chặn những bình luận bất lợi cho tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Đối với một người có khả năng như vậy, điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới chính là ba của cậu, Dung Cẩn Nghiêm, nhưng với tính tình của ông ấy, ông ấy sẽ khinh thường và cũng sẽ không thèm làm việc như vậy, còn có…” Vệ Tử Hành có vẻ như cảm thấy ý tưởng của mình thật điên rồ, liền lắc đầu.

“Còn ai nữa à? Anh nói đi!”

“Ừm, còn có Tô Trăn, có tin đồn anh ta là cổ đông lớn nhất của Thịnh Thế Hoa Thiên, ngoại trừ ba của cậu. Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn, nhưng truyền thông nhiều năm như vậy chưa bao giờ đào bới được đời tư của anh ta, cho nên mọi người đều không khỏi hoài nghi quyền lực của anh ta trong ngành giải trí ”.

“Đó là bởi vì Tô Trăn luôn giữ bản thân mình trong sạch, không có tin đồn, không scandal nào cả!” Dung Phi kiên định nói.

Vệ Tử Hành nở nụ cười, nói: “Dung thiếu, trong đầu cậu có một cái lỗ sao? Truyền thông không thể đào sâu được vào đời tư của Tô Trăn. Chỉ riêng cái lai lịch, gia thế bí ẩn của anh ta cũng có thể gây ra chuyện ồn ào lớn. Nhưng nhiều năm như vậy cậu đã thấy qua cái gì? Đó có phải là do giới truyền thông không dám viết về chuyện đó không?”

“…” Ánh mắt Dung Phi nhìn về phía tấm áp phích khổng lồ ngoài cửa sổ, khóe môi Tô Trăn thâm trầm đến mức: “Tôi thà tình nguyện tin vào sự hoàn mỹ của anh ấy còn hơn.”

Một tuần sau, video quảng cáo phim “Thiển Phong” ra mắt.

Khi Vệ Tử Hành lái xe chở Dung Phi đi gặp một nhân vật quan trọng, vừa lúc tình cờ đi ngang qua một trung tâm thương mại, nơi đó có một đoạn video quảng cáo phim đang chiếu trên đèn LED bên ngoài rạp chiếu phim.

Lâm Cẩm Ngâm rất rõ ràng trong việc quảng cáo của mình, poster phim được dán ở nhiều nhà ga và trung tâm mua sắm.

Đây là lần đầu tiên Dung Phi nghe OST[2] của bộ phim này, du dương và tinh tế.

Không ít người ghé mắt nhìn về phía đèn LED trong khi chờ đèn đỏ. Dung Phi vẫn có thể nghe thấy hai cô gái trẻ ngồi xe đối diện đang bàn luận qua cửa sổ xe.

“Cái kia chính là “Thiển Phong” a! Nhìn xem! Đó có phải là Dung Phi không? Trông khác hẳn lúc trước!”

“Ừ, anh ấy rất tỏa nắng và đẹp trai! Anh ấy không còn cảm giác bị giằng xéo nữa!”

Đoạn video quảng cáo đó chỉ chiếu cảnh Trần Thiển Phong đuổi theo xe buýt, có một số ô tô thậm chí còn ngừng nhấn ga khi đèn chuyển sang màu xanh chỉ để xem đoạn này, cho đến khi những chiếc xe phía sau bắt đầu bấm còi.

Một bà cô thò đầu ra ngoài hét vào mặt người tài xế phía sau: “Xem đoạn video quảng cáo đó một chút thì chết à! Chỉ biết bấm còi thôi à! Nhanh lên!”

Dung Phi ơ trong xe bật cười, trong khi đó Vệ Tự Hành đang lái xe thì vẻ mặt vẫn như cũ.

“Không cần bởi vì chút thành tựu nhỏ này mà đắc ý. Cho đến khi chộ phim ra mắt thành công và gây được tiếng vang, thì cậu đều không được tính là thành công chân chính.”

“Được rồi, được rồi, nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi biết chúng ta sẽ gặp ai.”

“Van Perini.” Vẻ mặt của Vệ Tử Hành vẫn như cũ.

“Cái gì? Van Perini! Anh đáp ứng với ông ấy rằng tôi sẽ lên sàn catwalk biểu diễn à?”

“Đương nhiên là không rồi. Tất cả công việc mà tôi sắp xếp cho cậu đều phải có sự đồng ý của cậu. Hơn nữa, chắc hẳn Tô Trăn đã nói chuyện với cậu, nếu dễ dàng từ bỏ cơ hội lần này như vậy thì thật đáng tiếc.”

“Nhưng đi diễn sẽ lãng phí nửa năm thời gian của tôi và tôi sẽ không thể tham gia vào bất kỳ bộ phim nào.” Trong lòng Dung Phi, diễn xuất là vị trí hàng đầu.

“Cho nên điều mà chúng ta đang tham khảo lần này là liệu cậu có thể chỉ tham gia đi catwalk tại ba buổi trình diễn London, Paris và Milan hay không? Như vậy tính cả thời gian của giai đoạn huấn luyện, thì sẽ chỉ mất khoảng ba tháng.”

“Hả?”

“Tại sao lại phải làm ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy? Rất nhiều diễn viên, ca sĩ sẽ giúp các bậc thầy thời trang trình diễn. Sân khấu chữ T có thể rèn luyện, tạo ra khí chất cho cậu.”

Mặc dù Vệ Tử Hành nói mọi sắp xếp công việc đều dựa trên mong muốn của Dung Phi, nhưng rõ ràng lần này Vệ Tử Hành đã có chủ ý quyết định.

Bọn họ đi tới một khách sạn năm sao. Lúc này đang là thời điểm trà chiều, mùi thơm của cà phê và đồ ăn nhẹ lan tỏa khắp nơi. Bàn ăn hình vuông được trải khăn  hoa, giữa mỗi bàn đều có một chiếc chậu sứ nhỏ tinh xảo có hình những bông hoa sen nhỏ nổi trên mặt nước rất trang nhã. Tiếng piano và violin trôi chảy chậm rãi vang lên, cùng với đó là âm thanh của thác nước ở trung tâm đại sảnh[3].

Vệ Tử Hành và Dung Phi đi vào phía góc của phòng ăn, lại bị ngăn cách bởi một bức bình phong kiểu đồng quê. 

Ngoài Perini, ngồi trước bàn ăn còn có An Khải Văn, người mặc áo sơ mi kẻ sọc và có khí chất của một quý tộc Anh Quốc.

“Hả? Tại sao anh lại ở đây?” Dung Phi còn nhớ rõ đây chính là cái tên khiến cậu chỉ mặc khăn tắm xuất hiện trên tạp chí lá cải. Quan trọng nhất là gã đã khiến cậu sốt tới bốn mươi độ!

“Có gì đáng ngạc nhiên vậy?” Hôm nay An Khải Văn đi theo con đường tao nhã. Anh điều chỉnh tư thế ngồi và nhấp một ngụm hồng trà. “Tôi là môn sinh đắc ý nhất của ông Perini. Nếu cậu tham gia “Ngày và Đêm” trên sàn catwalk, tôi sẽ cộng sự của cậu.”

“Được rồi.” Dung Phi kéo ghế dựa ngồi xuống, đối diện với gã rồi gật đầu mỉm cười.

“Đại sư đối xử với cậu như vậy, đừng ra vẻ thiếu gia.” Vệ Tử Hành một biên vừa di chuyển ghế vừa cảnh cáo Dung Phi.

Món tráng miệng và cà phê đều đã được phục vụ đưa lên, có vẻ như An Khải Văn không hề đụng đến bánh quy và bánh kem phô mai để duy trì vóc dáng, nhưng Dung Phi lại cố tình ăn chúng một cách thích thú trước mặt anh ta.

Perini nói gì đó bằng tiếng Ý, Dung Phi vốn không trông cậy vào việc An Khai Văn có lòng tốt phiên dịch cho mình, nhưng không ngờ hôm nay anh ta lại cực kỳ hợp tác.

“Perini tiên sinh nói rằng ông ấy biết cậu muốn tập trung vào diễn xuất và ông ấy tôn trọng quyết định này của cậu, vì vậy khi Vệ Tử Hành đề xuất cậu chỉ biểu diễn ba buổi, và ông Perini đã đồng ý.”

Ngụy Tử Hành đối với điều này rất ngạc nhiên, anh không ngờ rằng vị đại sư trong giới thời trang này sẽ vì Dung Phi mà chịu thỏa hiệp, nhưng nhượng bộ như vậy nhất định phải có điều kiện.

Quả nhiên, lời tiếp theo của Perini là: “Vì chỉ có ba buổi diễn nên chúng ta cần phải cố gắng hoàn thiện nó thật tốt. Tôi sẽ tiến hành huấn luyện khép kín cho Dung Phi trong một tháng. Trong một tháng này, cậu ấy không thể đưa ra bất kỳ thông cáo nào khác, không thể đóng phim điện ảnh hay phim truyền hình dài tập, cậu ấy phải tập trung bước đi thật tốt trên sàn diễn chữ T.”

Phiên dịch xong, An Khải Văn nhướng mày, trong lòng có vài phần đắc ý: “Nhân tiện, tôi chính là huấn luyện viên trực tiếp huấn luyện cậu.”

Dung Phi sửng sốt, tính cách của An Khải Văn khiến người ta không dám khen ngợi: “Vẫn là…”

“Được.” Vệ Tử Hành ngắt lời Dung Phi, trực tiếp đồng ý.

“Thật thẳng thắn!” An Khải Văn vỗ tay, còn dịch nguyên vẹn lại cho Perini nghe.

Quả nhiên, khóe mắt đang cười của Perini nổi lên nếp nhăn, ông đứng dậy ôm lấy Dung Phi, hôn nồng thắm lên hai bên má cậu.

“Vệ Tử Hành! Tại sao anh lại như thế…” Dung Phi tức giận, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Vệ Tử Hành đuổi theo phía sau, trước khi đi đã nói với An Khải Văn: “Chỉ cần nói với Perini tiên sinh rằng Dung Phi rất vui khi được hợp tác với ông ấy, và hiện tại đang muốn quay trở về chuẩn bị hợp đồng ngay bây giờ!”

“Không thành vấn đề.” An Khải Văn nhìn về phía bóng lưng của Dung Phi, xoa cằm.

Ngoài cửa khách sạn, Vệ Tử Hành tóm lấy Dung Phi, nói: “Dung thiếu, cậu có biết phản ứng vừa rồi của cậu rất không chuyên nghiệp hay không!”

Dung Phi dừng lại, hít một hơi, “Thật ra tôi đã hạ quyết tâm nhận lời mời của Perini tiên sinh.”

“Thì ra là như vậy, vậy tại sao vừa rồi cậu lại làm như vậy?” 

“Có người từng nói với tôi, diễn xuất và catwalk đều giống nhau, đều là để phô diễn. Một là để thể hiện nhân vật, một là để phô diễn quần áo. Chỉ có thể hiện tốt việc trưng bày một bộ quần áo thì tôi mới có nhận được sự ưu ái.” Tôi chỉ là chán ghét An Khải Văn thôi, tôi không chắc mình có thể chung sống hòa bình với anh ta.

Vệ Tử Hành vỗ vào vai Dung Phi, “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, có thể trong một tháng này, cậu sẽ nhận ra An Khải Văn không chán ghét như cậu vẫn tưởng.”

“Hy vọng như thế…” Dung Phi hít một hơi thật sâu. Trên thực tế, đó không phải là vấn đề gì to tát, cho dù cậu có làm gì đi nữa thì vẫn sẽ luôn gặp phải những người không đồng tình với cậu.

Chỉ là điều mà Dung Phi không ngờ tới chính là tin tức cậu nhận lời mời của Perini lan truyền trên mạng sau 2 tiếng đồng hồ, thậm chí cả tạp chí giải trí tối hôm đó cũng đăng tin này. Nhiều người trong ngành đều nói năm nay Dung Thiếu đang là thời điểm nổi bật nhất. Liên tục có những cuộc gọi đến cho Dung Phi và Vệ Tử Hành để hỏi tin tức xác thực, thậm chí ngay cả Long Triển Vân cũng gọi điện tới.

“Dung Thiếu, mày không muốn đi bộ như những người phụ nữ đó phải không?”

“Vô văn hóa và thiếu hiểu biết chính là chỉ những người như mày đó. Mày đã bao giờ nhìn thấy một người mẫu nam bước đi trên sàn catwalk trên sàn diễn chữa chưa?” Dung Phi tức giận khinh bỉ cậu ta.

“Hehe, đừng lo lắng! Khi mày lên sân khấu, tao đây nhất định sẽ đến ủng hộ mày! Tất cả quần áo mày mặc, tao đây đều mua về làm kỷ niệm!”

“Nào, đừng phá hỏng mọi thứ!”

Trở lại Dung gia,  Dung Phi cùng Dung Cẩm Nghiêm cùng nhau dùng bữa tối.

Bữa tối diễn ra rất yên tĩnh, trên thực tế, Dung Phi luôn kính trọng Dung Cẩm Nghiêm. Hơn nữa, Dung Cẩm Nghiêm hiếm khi nở nụ cười trên môi so với sự thân mật của cậu với Dung phu nhân, Dung Phi không bao giờ có thể tìm thấy hình bóng người ba của mình ở Dung Cẩm Nghiêm.

“Nghe Vệ Tử Hành nói con sắp tham gia buổi trình diễn thời trang của Van Perini?” Giọng nói của Dung Cẩm Ngôn không nhanh không chậm, nhưng mỗi chữ đều đánh vào lòng Dung Phi.

“Ừm… Con sẽ không lãng phí thời gian diễn xuất…” Dung Phi thận trọng trả lời.

“Ý ta là, nếu muốn làm thì phải cố gắng làm hết sức. Ta cũng tin rằng con có thể làm tốt.” Dung Cẩm Nghiêm vừa mới ăn xong, khi đi ngang qua Dung Phi, ông liền dùng bàn tay của mình ấn nhẹ lên vai cậu.

Lúc này, Dung Phi cảm thấy có chút hưng phấn. Lần đầu tiên cậu tìm thấy cảm giác đồng cảm với Dung Cẩm Nghiêm.

Trở lại phòng, Dung Phi chăm chú xem các buổi trình diễn thời trang trước đây của Perini. Dung Phi, người luôn thiếu hiểu biết về thời trang, mơ hồ có thể cảm nhận được bản chất của sự hướng ngoại khi nhìn thấy những người mẫu nam Âu Mỹ xếp hàng trước sàn catwalk.

Bọ họ đem cá tính của chính mình hòa hợp, đồng nhất với khí chất của trang phục. Tất cả các người mẫu không cần phải có ngoại hình sánh ngang với các ngôi sao điện ảnh, nhưng biểu cảm, tư thế của họ phải khiến khán giả khó có thể quên được với bộ trang phục mà họ đang mặc.

Theo nhịp điệu của âm nhạc, người mẫu cuối cùng đã xuất hiện. Mỗi bước đi đều dựa trên nhịp tim, và động tác vung tay của anh ấy tạo ra một làn sóng phấn khích. Mọi thứ về anh ấy đều không liên quan gì đến nữ tính, nhưng anh ấy mặc bộ trang phục nhìn có vẻ quái dị để khắc sâu một đường cong trên người.

Đó chính là An Khải Văn, nắm quyền kiểm soát mọi thứ.

Dung Phi nhìn chằm chằm vào anh ta, nhịn không được mở lại clip của anh ta ra xem. Cuối cùng, cậu cũng hiểu được vì sao An Khải Văn lại được xưng là “xu hướng không bao giờ lỗi mốt trong làng thời trang”

Càng xem, Dung Phi càng cảm thấy áp lực. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng rằng dù đứng trên sân khấu như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có An Khải Văn ở bên cạnh, cậu cũng không thể tự tin thể hiện được cảnh đẹp ý vui[4].

Cậu thậm chí có thể tưởng tượng cảnh An Khải Văn trông như thế nào khi tự rèn luyện. Anh ta sẽ vô cùng đắc ý khi nhìn thấy vẻ ngoài tân binh của mình!

“A… a… a…” Dung Phi dùng sức xoa mái tóc của mình, cậu đột nhiên cảm thấy làm diễn viên đóng thế là việc đơn giản nhất trên đời, chỉ cần cậu làm tốt mọi hành động, cậu đều không cần quan tâm nhiều đến ý kiến ​​của khán giả, bởi vì những gì khán giả nhìn thấy là của người khác.
[1] BBS: Hệ thống bảng tin:

Hệ thống bảng tin điện tử là hệ thống website và là tiền thân của diễn đàn trực tuyến. Nó cho phép người dùng sử dụng các chương trình đầu cuối để kết nối thông qua modem dial-up hoặc Internet. Nền tảng BBS cung cấp các bảng tin, diễn đàn rao vặt, đọc tin tức, tải phần mềm. và tải lên cũng như trò chơi, trò chuyện trực tuyến với người dùng khác và các chức năng khác.

[2] OST

OST là viết tắt của từ Original Soundtrack, nghĩa là bản âm thanh gốc. OST được thu âm lại ở dạng nguyên mẫu, không trải qua quá trình cắt ghép, chỉnh sửa hay bị lẫn bất kỳ tạp âm nào khác. 

[3] Đại sảnh

Sảnh (chữ Hán:廳) là căn phòng dùng để tiếp khách, mở tiệc hay tụ hợp mọi người để làm các công việc khác. Đại sảnh (大廳) chỉ sảnh rộng trong toà nhà tương đối lớn.Khái niệm rộng hẹp, lớn nhỏ ở đây chỉ mang tính tương đối. Chữ “廳” theo phiên thiết trong các vận thư của Trung Quốc thì phải đọc là “thinh”, nhưng hay bị đọc là “sảnh”. Có lẽ là do lấy âm “sảnh” của chữ “省” gán cho chữ này.

Theo văn hóa phương Tây, là một căn phòng chính trong một cung điện hoàng gia, lâu đài quý tộc hoặc một thái ấp hay điền trang, sơn trang lớn cũng như những hội trường trong nhà vào thời Trung Cổ phong kiến. T

ừ đại sảnh nghĩa đen chỉ về những sảnh có quy mô lớn và nó không đơn giản chỉ về kích thước mà còn nhấn mạnh đến tầm quan trọng của căn phòng này. Đại sảnh chính là trung tâm của một tòa nhà và thường diễn ra các hoạt động, sự kiện quan trọng, chẳng hạn như nghị sự, thảo luận, hội nghị.

[4] Cảnh đẹp ý vui

赏心悦目【賞心悅目】【shǎngxīnyuèmù】【THƯỞNG TÂM DUYỆT MỤC】là một câu thành ngữ của Trung Quốc có nghĩa là mọi thứ đều rất đẹp, thậm chí có thể khiến tinh thần bạn phấn chấn và mãn nhãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện