Lúc Mộ Dung Chẩn được đón trở về, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nói đơn giản, chính là người ta cảm thấy đến tuổi này mới đón về rất khó có thể thân thiết.
Mộ Dung Chẩn vẫn cảm thấy mình là một đứa trẻ nhà quê, mẫu thân tiến cung chưa được mấy tháng đã chết, sau đó hắn đi theo Hoàng hậu nương nương, người khác hâm mộ hắn, nhưng hắn không có bất kỳ cảm giác hơn người nào.
Lúc đó cho dù Mộ Dung Chẩn ngơ ngơ ngốc ngốc cũng biết, Hoàng hậu nương nương mất một nữ nhi, chứ không phải là một nhi tử, bên người Hoàng hậu nương nương đã có một nhi tử rồi, đó là trưởng tử Đại Thành quốc, đó là Thái tử điện hạ, còn hắn chẳng là gì cả, cho dù có ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, cũng chẳng thân thiết gì.
Chuyện xảy ra giống như hắn đã nghĩ, Mộ Dung Thịnh làm Thái tử Đại Thành, đối xử với đệ đệ nuôi ở bên cạnh mẫu hậu cũng chẳng quan tâm mấy, hơn nữa Mộ Dung Thịnh ở trong thâm cung đã sớm luyện thành lãnh diện lãnh tâm, nếu mình không nhẫn tâm, người khác sẽ nhẫn tâm với mình, như vậy thì y làm sao có thể vui vẻ hòa ái với Mộ Dung Chẩn.
Mộ Dung Chẩn cảm thấy ngoại trừ quần áo của hắn đẹp hơn của mấy cung nhân ra, cũng chẳng thấy hơn ở chỗ nào nữa.
Hậu cung Đại Thành đâu chỉ ba nghìn giai lệ, phụ thân Mộ Dung Chẩn yêu mỹ nhân, buổi sáng nạp tân phi, buổi tối đã quên ngay, Mộ Dung Chẩn từng nghĩ, nếu phụ thân không thích mẫu thân, cần gì phải đón mẫu thân vào cung sau bao nhiêu năm như vậy, thì ra cũng chỉ thích cái mới mẻ, hết mới thì quên liền.
Đến khi Mộ Dung Chẩn mười sáu tuổi, biên giới Đại Thành cùng Đại Triệu có một đám du mục tập kết với nhau không ngừng quấy nhiễu, đám người kia chậm rãi lớn mạnh rồi cũng thành lập một quốc gia nhỏ, Triệu quốc gia tăng tướng sĩ trấn thủ biên cương, mấy người kia không dám có ý đồ với Triệu quốc nữa, mà đem lực chú ý chuyển dời sang Thành quốc, lãnh thổ Đại Thành tuy rằng không lớn, nhưng đều là những người sinh trưởng trên lưng ngựa, đương nhiên sẽ không chịu khuất nhục như vậy.
Lúc ấy Thánh Thượng chuẩn bị phái một đội người tiếp viện biên cảnh, Mộ Dung Chẩn lần đầu tiên chủ động xin đi giết giặc, lại bị Thánh Thượng lấy cớ tuổi còn quá nhỏ gạt đi, ngay lúc đó Thái tử lớn hơn Mộ Dung Chẩn bốn tuổi, là nhờ Mộ Dung Thịnh nói giúp hắn hai câu, Thánh Thượng mới cho Mộ Dung Chẩn tòng quân, để hắn xuất chinh.
Mộ Dung Chẩn biết, ca ca nói giúp cho hắn, kỳ thật là để hắn rời khỏi hoàng cung, xuất kinh, sau đó hắn chẳng còn địa vị gì nữa.
Ngày Mộ Dung Chẩn cùng đại quân xuất chinh, cũng không thấy Mộ Dung Thịnh ra tiễn hắn, hắn mờ mịt đứng trong đại quân, nghe Thánh Thượng cùng Đại tướng quân nói mấy câu, sau đó cùng binh lính uống một chén rượu tiễn đưa, ném chén rượu xuống đất, sau đó tung người lên ngựa, chuẩn bị khởi hành.
Đúng lúc này nha đầu bên người Hoàng hậu nương nương lại chạy vội đến, Mộ Dung Chẩn trăm triệu lần không nghĩ tới, Hoàng hậu nương nương lại băn khoăn về hắn, nha đầu kia truyền lời Hoàng hậu nương nương, nói ngóng trông nhi tử sớm ngày trở về, nếu không về thì chính là bất hiếu.
Lúc ấy Mộ Dung Chẩn đột nhiên có cảm giác lệ nóng doanh tròng, hắn không sợ đánh giặc, dù sao người khác đều nói hắn vô tâm vô phế, không có loại tâm tư thương xuân bi thu này, khi đó trong lòng Mộ Dung Chẩn bỗng nhiên có chút thê lương, cũng không biết chuyến đi này còn bao lâu mới có thể trở về, vài năm, hay là vài chục năm…
Thẳng đến khi Mộ Dung Chẩn khởi hành, cũng không thấy bóng dáng Mộ Dung Thịnh, hắn không biết, đằng sau đại quân, có một người được đội thị vệ kị mã bao quanh, vẫn luôn nhìn về phía trước.
Bọn thị vệ nói: “Thái tử gia, về thôi.”
Mộ Dung Thịnh cũng không nói gì, chỉ kéo cương quay đầu ngựa, gia đình đế vương không có tình phụ tử, huống chi là huynh đệ, nhưng Mộ Dung Thịnh không hiểu được, vì sao đáy lòng y có chút luyến tiếc.
Lúc Mộ Dung Chẩn hai mươi tuổi, ở biên quan gần bốn năm, lại từ binh lính thăng chức tới Đại tướng quân, trong tay nắm binh quyền, tuy rằng chỉ là một đội nho nhỏ, ở trong mắt những Đại tướng quân khác, căn bản bé nhỏ không đáng kể.
Một năm kia, Mộ Dung Chẩn đột nhiên nhận được phong thư ca ca tự tay viết, nói phụ hoàng bệnh nặng, bảo hắn mau mang binh về kinh trợ giúp.
Nhân sinh hai mươi năm qua của Mộ Dung Chẩn, ngoài mười năm sống ở nông thôn, còn lại chưa bao giờ cảm nhận được thân tình, hiện giờ nghe nói phụ hoàng bệnh nặng, trong lòng chấn động, hắn mang binh suốt đêm chạy về kinh thành, nhưng còn chưa tới cửa thành, bỗng nhiên nhận được cấp báo, Thánh Thượng băng hà.
Mộ Dung Chẩn đột nhiên hiểu được, phụ hoàng chính là cái cớ để mọi người duy trì thân tình chỉ tồn tại bên ngoài, hiện giờ không có phụ hoàng, hắn liền thật sự không có một cái gì, đêm ngày hôm sau, Mộ Dung Chẩn lại nhận được mật báo, vẫn là thư ca ca tự tay viết, nói phụ hoàng băng hà, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà xé bỏ di chiếu.
Đó thật sự là lần đầu tiên Mộ Dung Chẩn bị tức đỏ mắt, hắn mang binh bao vây hoàng cung, lại đích thân dẫn theo một đội kỵ binh tinh nhuệ vọt vào đại điện, linh vị tiên hoàng vẫn còn ở đó, nắp quan tài bị mở tung, trên điện đã nhuốm máu, cánh tay Mộ Dung Thịnh cũng bị thương, trải qua vài năm trên chiến trường, Mộ Dung Chẩn đã sớm không còn là tiểu ngốc tử năm đó, Mộ Dung Chẩn thực trấn định tự nhiên mệnh lệnh binh lính, cầm binh khí trong tay bao vây mọi người.
Có người hô: “Mộ Dung Chẩn tạo phản!”
Một khắc kia Mộ Dung Chẩn đối với những chữ này chết lặng, hắn chỉ biết là ca ca bị thương, nhanh chóng băng bó đơn giản hai cái cho Mộ Dung Thịnh.
Chuyện sau đó, Mộ Dung Chẩn vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại, tuy rằng những người này không phải hắn giết, nhưng cũng là do hắn bức tử, ở trên chiến trường ngươi giết ta ta giết ngươi không có gì đáng trách, chung quy là vì quốc gia vì đất nước, vậy mà có một ngày, Mộ Dung Chẩn lại muốn giết chết những thân nhân của hắn…
Mộ Dung Chẩn bị bệnh rất lâu, tân hoàng Mộ Dung Thịnh giận dữ, các ngự y cũng không dám chậm trễ, cố gắng cứu vớt Mộ Dung Chẩn từ quỷ môn quan trở về, khi đó Mộ Dung Chẩn nghĩ mình đã chết chắc rồi, thật không ngờ còn có thể mở mắt ra.
Mộ Dung Thịnh vì muốn xung hỉ cho Mộ Dung Chẩn, hơn nữa Mộ Dung Chẩn đã hai mươi tuổi rồi, còn chưa có thê thiếp, quyết định tuyển một thê tử cho hắn, mà còn phong Mộ Dung Chẩn làm Thành Tĩnh Vương.
Mộ Dung Chẩn ngốc ngốc nghếch nghếch đối việc này không biết làm thế nào cho phải, hắn cũng không dám gần nữ sắc. Trước đây hắn an phận như vậy, phụ hoàng còn không liếc mắt nhìn hắn một cái, hiện giờ hắn lại càng không dám mê luyến thanh sắc, có thể nói hắn sống hai mươi năm, những vẫn chỉ như một đầu gỗ.
Mộ Dung Thịnh chọn lựa danh môn khuê tú cho hắn, thân thế địa vị bộ dáng đều không thể xoi mói, ngày thành thân cũng là do Mộ Dung Thịnh chủ hôn.
Mộ Dung Chẩn cả đời cũng không thể quên được đêm đó, hắn không dám nhớ lại, chuyện này còn làm hắn sợ hãi hơn so với máu tươi trên đại điện, nhưng cũng không thể gọi là sợ hãi, trong đáy lòng Mộ Dung Chẩn còn có chút dã tính rục rịch, đó là dã tính mà con cháu Mộ Dung thị đều có, chẳng qua người khác khát vọng là chiến tranh cùng máu tươi, mà Mộ Dung Chẩn không phải, hắn khát vọng chính là đại ca của hắn.
Đêm đó Mộ Dung Chẩn uống đến say đến không biết trời chăng gì, lúc náo động phòng Mộ Dung Thịnh cũng tới, ngày ấy không biết có phải Mộ Dung Thịnh cũng cao hứng hay không, tóm lại suốt mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Chẩn thấy Mộ Dung Thịnh cười.
Mộ Dung Chẩn say khướt, thân người to đùng đổ vật xuống ôm lấy Mộ Dung Thịnh mà khóc lóc, nói chuyện của phụ hoàng năm đó, làm những người xung quanh sợ hãi, sợ nghe được cái gì không nên nghe, mọi người đều biết tràng đại hỏa trong cung kia, đương nhiên không có khả năng biết được nội tình, Mộ Dung Thịnh lập tức cho họ lui ra ngoài, ngay cả tân nương tử cũng lui ra ngoài.
Mộ Dung Thịnh có vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt phượng sáng như sao càng thêm xinh đẹp, chẳng qua Mộ Dung Thịnh cũng là con cháu Mộ Dung thị, đương nhiên không thể nào nhu nhược, y nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Chẩn đã sau không biết gì, đặt lên giường.
Nhìn đầu gỗ ngơ ngác ngốc nghếch đang khóc lóc thảm thiết, nhịn không được thở dài, vừa lau nước mắt cho hắn, vừa nhẹ giọng nói: “Là trẫm nợ ngươi, trẫm không nên liên lụy đến ngươi, ngươi ở biên quan làm một tướng quân là tốt nhất, nhưng mà, chỉ là… chỉ là trẫm, ta nghĩ … Cho dù ngươi phải kết hôn sinh con, ta chỉ nhìn thôi là tốt rồi, ít nhất ta có thể nhìn.”
Mộ Dung Thịnh nói xong, không nhịn được cười khổ một tiếng, duỗi một bàn tay nhẹ nhàng che đôi mắt Mộ Dung Chẩn, hắn vẫn đang nước mắt ròng ròng, cảm giác ướt át thấm vào bàn tay của y, còn có lông mi Mộ Dung Chẩn giống cây quạt đang run rẩy.
Mộ Dung Thịnh che kín đôi mắt hắn, cúi đầu, môi dán trên môi đối phương.
Y đã nghĩ, Mộ Dung Chẩn đang say, sẽ không biết, mình có thể cứ như vậy hôn nhẹ đối phương một lúc, đời này cũng coi như không hối hận, chẳng qua y không ngờ tới, ngay tại khi môi y vừa chạm vào, Mộ Dung Chẩn đột nhiên vươn tay, nắm chắc vạt áo sau lưng y, gắt gao ôm lấy Mộ Dung Thịnh.
Hai người từ một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng vô cùng đơn giản, không ngừng tiến sâu vào không ngừng mở rộng ra…
Mộ Dung Chẩn vẫn cảm thấy mình là một đứa trẻ nhà quê, mẫu thân tiến cung chưa được mấy tháng đã chết, sau đó hắn đi theo Hoàng hậu nương nương, người khác hâm mộ hắn, nhưng hắn không có bất kỳ cảm giác hơn người nào.
Lúc đó cho dù Mộ Dung Chẩn ngơ ngơ ngốc ngốc cũng biết, Hoàng hậu nương nương mất một nữ nhi, chứ không phải là một nhi tử, bên người Hoàng hậu nương nương đã có một nhi tử rồi, đó là trưởng tử Đại Thành quốc, đó là Thái tử điện hạ, còn hắn chẳng là gì cả, cho dù có ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, cũng chẳng thân thiết gì.
Chuyện xảy ra giống như hắn đã nghĩ, Mộ Dung Thịnh làm Thái tử Đại Thành, đối xử với đệ đệ nuôi ở bên cạnh mẫu hậu cũng chẳng quan tâm mấy, hơn nữa Mộ Dung Thịnh ở trong thâm cung đã sớm luyện thành lãnh diện lãnh tâm, nếu mình không nhẫn tâm, người khác sẽ nhẫn tâm với mình, như vậy thì y làm sao có thể vui vẻ hòa ái với Mộ Dung Chẩn.
Mộ Dung Chẩn cảm thấy ngoại trừ quần áo của hắn đẹp hơn của mấy cung nhân ra, cũng chẳng thấy hơn ở chỗ nào nữa.
Hậu cung Đại Thành đâu chỉ ba nghìn giai lệ, phụ thân Mộ Dung Chẩn yêu mỹ nhân, buổi sáng nạp tân phi, buổi tối đã quên ngay, Mộ Dung Chẩn từng nghĩ, nếu phụ thân không thích mẫu thân, cần gì phải đón mẫu thân vào cung sau bao nhiêu năm như vậy, thì ra cũng chỉ thích cái mới mẻ, hết mới thì quên liền.
Đến khi Mộ Dung Chẩn mười sáu tuổi, biên giới Đại Thành cùng Đại Triệu có một đám du mục tập kết với nhau không ngừng quấy nhiễu, đám người kia chậm rãi lớn mạnh rồi cũng thành lập một quốc gia nhỏ, Triệu quốc gia tăng tướng sĩ trấn thủ biên cương, mấy người kia không dám có ý đồ với Triệu quốc nữa, mà đem lực chú ý chuyển dời sang Thành quốc, lãnh thổ Đại Thành tuy rằng không lớn, nhưng đều là những người sinh trưởng trên lưng ngựa, đương nhiên sẽ không chịu khuất nhục như vậy.
Lúc ấy Thánh Thượng chuẩn bị phái một đội người tiếp viện biên cảnh, Mộ Dung Chẩn lần đầu tiên chủ động xin đi giết giặc, lại bị Thánh Thượng lấy cớ tuổi còn quá nhỏ gạt đi, ngay lúc đó Thái tử lớn hơn Mộ Dung Chẩn bốn tuổi, là nhờ Mộ Dung Thịnh nói giúp hắn hai câu, Thánh Thượng mới cho Mộ Dung Chẩn tòng quân, để hắn xuất chinh.
Mộ Dung Chẩn biết, ca ca nói giúp cho hắn, kỳ thật là để hắn rời khỏi hoàng cung, xuất kinh, sau đó hắn chẳng còn địa vị gì nữa.
Ngày Mộ Dung Chẩn cùng đại quân xuất chinh, cũng không thấy Mộ Dung Thịnh ra tiễn hắn, hắn mờ mịt đứng trong đại quân, nghe Thánh Thượng cùng Đại tướng quân nói mấy câu, sau đó cùng binh lính uống một chén rượu tiễn đưa, ném chén rượu xuống đất, sau đó tung người lên ngựa, chuẩn bị khởi hành.
Đúng lúc này nha đầu bên người Hoàng hậu nương nương lại chạy vội đến, Mộ Dung Chẩn trăm triệu lần không nghĩ tới, Hoàng hậu nương nương lại băn khoăn về hắn, nha đầu kia truyền lời Hoàng hậu nương nương, nói ngóng trông nhi tử sớm ngày trở về, nếu không về thì chính là bất hiếu.
Lúc ấy Mộ Dung Chẩn đột nhiên có cảm giác lệ nóng doanh tròng, hắn không sợ đánh giặc, dù sao người khác đều nói hắn vô tâm vô phế, không có loại tâm tư thương xuân bi thu này, khi đó trong lòng Mộ Dung Chẩn bỗng nhiên có chút thê lương, cũng không biết chuyến đi này còn bao lâu mới có thể trở về, vài năm, hay là vài chục năm…
Thẳng đến khi Mộ Dung Chẩn khởi hành, cũng không thấy bóng dáng Mộ Dung Thịnh, hắn không biết, đằng sau đại quân, có một người được đội thị vệ kị mã bao quanh, vẫn luôn nhìn về phía trước.
Bọn thị vệ nói: “Thái tử gia, về thôi.”
Mộ Dung Thịnh cũng không nói gì, chỉ kéo cương quay đầu ngựa, gia đình đế vương không có tình phụ tử, huống chi là huynh đệ, nhưng Mộ Dung Thịnh không hiểu được, vì sao đáy lòng y có chút luyến tiếc.
Lúc Mộ Dung Chẩn hai mươi tuổi, ở biên quan gần bốn năm, lại từ binh lính thăng chức tới Đại tướng quân, trong tay nắm binh quyền, tuy rằng chỉ là một đội nho nhỏ, ở trong mắt những Đại tướng quân khác, căn bản bé nhỏ không đáng kể.
Một năm kia, Mộ Dung Chẩn đột nhiên nhận được phong thư ca ca tự tay viết, nói phụ hoàng bệnh nặng, bảo hắn mau mang binh về kinh trợ giúp.
Nhân sinh hai mươi năm qua của Mộ Dung Chẩn, ngoài mười năm sống ở nông thôn, còn lại chưa bao giờ cảm nhận được thân tình, hiện giờ nghe nói phụ hoàng bệnh nặng, trong lòng chấn động, hắn mang binh suốt đêm chạy về kinh thành, nhưng còn chưa tới cửa thành, bỗng nhiên nhận được cấp báo, Thánh Thượng băng hà.
Mộ Dung Chẩn đột nhiên hiểu được, phụ hoàng chính là cái cớ để mọi người duy trì thân tình chỉ tồn tại bên ngoài, hiện giờ không có phụ hoàng, hắn liền thật sự không có một cái gì, đêm ngày hôm sau, Mộ Dung Chẩn lại nhận được mật báo, vẫn là thư ca ca tự tay viết, nói phụ hoàng băng hà, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà xé bỏ di chiếu.
Đó thật sự là lần đầu tiên Mộ Dung Chẩn bị tức đỏ mắt, hắn mang binh bao vây hoàng cung, lại đích thân dẫn theo một đội kỵ binh tinh nhuệ vọt vào đại điện, linh vị tiên hoàng vẫn còn ở đó, nắp quan tài bị mở tung, trên điện đã nhuốm máu, cánh tay Mộ Dung Thịnh cũng bị thương, trải qua vài năm trên chiến trường, Mộ Dung Chẩn đã sớm không còn là tiểu ngốc tử năm đó, Mộ Dung Chẩn thực trấn định tự nhiên mệnh lệnh binh lính, cầm binh khí trong tay bao vây mọi người.
Có người hô: “Mộ Dung Chẩn tạo phản!”
Một khắc kia Mộ Dung Chẩn đối với những chữ này chết lặng, hắn chỉ biết là ca ca bị thương, nhanh chóng băng bó đơn giản hai cái cho Mộ Dung Thịnh.
Chuyện sau đó, Mộ Dung Chẩn vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại, tuy rằng những người này không phải hắn giết, nhưng cũng là do hắn bức tử, ở trên chiến trường ngươi giết ta ta giết ngươi không có gì đáng trách, chung quy là vì quốc gia vì đất nước, vậy mà có một ngày, Mộ Dung Chẩn lại muốn giết chết những thân nhân của hắn…
Mộ Dung Chẩn bị bệnh rất lâu, tân hoàng Mộ Dung Thịnh giận dữ, các ngự y cũng không dám chậm trễ, cố gắng cứu vớt Mộ Dung Chẩn từ quỷ môn quan trở về, khi đó Mộ Dung Chẩn nghĩ mình đã chết chắc rồi, thật không ngờ còn có thể mở mắt ra.
Mộ Dung Thịnh vì muốn xung hỉ cho Mộ Dung Chẩn, hơn nữa Mộ Dung Chẩn đã hai mươi tuổi rồi, còn chưa có thê thiếp, quyết định tuyển một thê tử cho hắn, mà còn phong Mộ Dung Chẩn làm Thành Tĩnh Vương.
Mộ Dung Chẩn ngốc ngốc nghếch nghếch đối việc này không biết làm thế nào cho phải, hắn cũng không dám gần nữ sắc. Trước đây hắn an phận như vậy, phụ hoàng còn không liếc mắt nhìn hắn một cái, hiện giờ hắn lại càng không dám mê luyến thanh sắc, có thể nói hắn sống hai mươi năm, những vẫn chỉ như một đầu gỗ.
Mộ Dung Thịnh chọn lựa danh môn khuê tú cho hắn, thân thế địa vị bộ dáng đều không thể xoi mói, ngày thành thân cũng là do Mộ Dung Thịnh chủ hôn.
Mộ Dung Chẩn cả đời cũng không thể quên được đêm đó, hắn không dám nhớ lại, chuyện này còn làm hắn sợ hãi hơn so với máu tươi trên đại điện, nhưng cũng không thể gọi là sợ hãi, trong đáy lòng Mộ Dung Chẩn còn có chút dã tính rục rịch, đó là dã tính mà con cháu Mộ Dung thị đều có, chẳng qua người khác khát vọng là chiến tranh cùng máu tươi, mà Mộ Dung Chẩn không phải, hắn khát vọng chính là đại ca của hắn.
Đêm đó Mộ Dung Chẩn uống đến say đến không biết trời chăng gì, lúc náo động phòng Mộ Dung Thịnh cũng tới, ngày ấy không biết có phải Mộ Dung Thịnh cũng cao hứng hay không, tóm lại suốt mấy năm nay, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Chẩn thấy Mộ Dung Thịnh cười.
Mộ Dung Chẩn say khướt, thân người to đùng đổ vật xuống ôm lấy Mộ Dung Thịnh mà khóc lóc, nói chuyện của phụ hoàng năm đó, làm những người xung quanh sợ hãi, sợ nghe được cái gì không nên nghe, mọi người đều biết tràng đại hỏa trong cung kia, đương nhiên không có khả năng biết được nội tình, Mộ Dung Thịnh lập tức cho họ lui ra ngoài, ngay cả tân nương tử cũng lui ra ngoài.
Mộ Dung Thịnh có vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt phượng sáng như sao càng thêm xinh đẹp, chẳng qua Mộ Dung Thịnh cũng là con cháu Mộ Dung thị, đương nhiên không thể nào nhu nhược, y nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Chẩn đã sau không biết gì, đặt lên giường.
Nhìn đầu gỗ ngơ ngác ngốc nghếch đang khóc lóc thảm thiết, nhịn không được thở dài, vừa lau nước mắt cho hắn, vừa nhẹ giọng nói: “Là trẫm nợ ngươi, trẫm không nên liên lụy đến ngươi, ngươi ở biên quan làm một tướng quân là tốt nhất, nhưng mà, chỉ là… chỉ là trẫm, ta nghĩ … Cho dù ngươi phải kết hôn sinh con, ta chỉ nhìn thôi là tốt rồi, ít nhất ta có thể nhìn.”
Mộ Dung Thịnh nói xong, không nhịn được cười khổ một tiếng, duỗi một bàn tay nhẹ nhàng che đôi mắt Mộ Dung Chẩn, hắn vẫn đang nước mắt ròng ròng, cảm giác ướt át thấm vào bàn tay của y, còn có lông mi Mộ Dung Chẩn giống cây quạt đang run rẩy.
Mộ Dung Thịnh che kín đôi mắt hắn, cúi đầu, môi dán trên môi đối phương.
Y đã nghĩ, Mộ Dung Chẩn đang say, sẽ không biết, mình có thể cứ như vậy hôn nhẹ đối phương một lúc, đời này cũng coi như không hối hận, chẳng qua y không ngờ tới, ngay tại khi môi y vừa chạm vào, Mộ Dung Chẩn đột nhiên vươn tay, nắm chắc vạt áo sau lưng y, gắt gao ôm lấy Mộ Dung Thịnh.
Hai người từ một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng vô cùng đơn giản, không ngừng tiến sâu vào không ngừng mở rộng ra…
Danh sách chương