Buổi chiều lão thái thái quả nhiên về đến nơi, hạ nhân thông báo cho Úc Hề viên, Úc Thụy gật gật đầu, bảo Thời Việt Chỉ Hi cùng đi theo ra nghênh đón.

Lão phu nhân vội vàng trở về như vậy là vì muốn nhìn Đường Kính xuất chinh, ở trong lòng bà, Đường gia nên là Đường phủ, chuyển sang kinh thương chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi, hiện giờ Đường Kính thật sự trở về triều đình, được phong làm Thượng tướng quân, tuy rằng không thể so sánh với Đường gia trước kia, nhưng cũng xem như là chuyện vui mừng.

Bởi vì thế, lão thái thái nghe được tin tức liền vội vàng hoang mang rối loạn gọi người thu dọn đồ đạc, cấp tốc từ biệt trang trở về, chẳng qua lão phu nhân đã lớn tuổi rồi, đường đi không thể xóc nảy cũng không thể để mệt nhọc, lúc về tới nơi, Đường Kính đã đi rồi.

Úc Thụy ra đại môn đón thái phu nhân, chân hắn chân đã có tri giác, nhưng chưa thể dùng sức, còn phải từ từ khôi phục, Úc Thụy từng nghe Đường Kính nói, chỉ cần hắn có thể đứng lên, thái phu nhân sẽ thừa nhận hắn là trưởng tử Đường gia, vừa nghĩ đến đây, hắn đã muốn đứng lên ngay lập tức.

Chẳng qua chưa đi vài bước, đã mệt đến đầy đầu mồ hôi, Chỉ Hi nhìn đau lòng, Thời Việt tiến lên đỡ hắn, nói: “Thiếu gia không nên vì cái trước mắt, như vậy ngược lại sẽ làm hại thân thể của mình, cái gì cũng phải từng bước mới tốt.”

Úc Thụy đáp: “Đạo lý này mặc dù ta hiểu được, nhưng vẫn rất khó thực hiện.”

Thời Việt dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia tội gì phải làm như vậy, lão gia trước khi xuất chinh đã giao toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ trong Đường gia cho thiếu gia xử lý rồi, việc buôn bán của cửa hàng cũng giao cho thiếu gia, nói chính xác thì, hiện giờ người cầm quyền Đường gia là thiếu gia ngài, không phải do thái phu nhân nói ai là trưởng tử thì người đó là trưởng tử.”

Úc Thụy bật cười, liếc Thời Việt một cái, nói: “Ngươi đi ra ngoài mấy ngày nay, bàn tính trong lòng đánh rất vang a.”

Trên mặt Thời Việt không có biểu tình gì, chỉ đáp: “Sự thật chính là như vậy, cho nên thiếu gia không cần quá nghiêm khắc với bản thân, chữa chân cũng không phải chuyện có thể sốt ruột, vạn nhất bởi vì lần này, bệnh căn của thiếu gia không thể dứt, Thời Việt cũng thẹn với lời dặn dò của lão gia.”

Nói xong đẩy xe lăn đến, đỡ Úc Thụy ngồi xuống.

Lão phu nhân vừa xuống xe ngựa đã hỏi: “Lão gia đâu?”

Kiều Tương nâng lão thái thái, trả lời: “Bẩm thái phu nhân, sáng nay lão gia đã xuất chinh rồi.”

Thái phu nhân hiển nhiên có chút mất mát, lại liếc mắt nhìn Úc Thụy một cái, ánh mắt vẫn như cũ không nóng không lạnh, vừa được người nâng đi vào bên trong, vừa hỏi: “Lão gia xuất chinh, chuyện làm ăn đều giao cho các vị quản sự xong xuôi rồi?”

Úc Thụy theo ở phía sau, nghe xong trả lời: “Bẩm thái phu nhân, lão gia trước khi xuất môn, đã giao toàn bộ cửa hàng cho Úc Thụy quản lý.”

“Cái gì?”

Thái phu nhân giật nảy mình, bỗng dưng dừng bước, quay đầu lại nhìn Úc Thụy, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: “Lão gia nói như thế sao?”

Bọn hạ nhân đứng bên cạnh cũng không biết phải đáp lời như thế nào, Kiều Tương thấy vậy, vội cười đáp: “Lão phu nhân đừng lo lắng, lão gia quả thật đã nói như vậy. Thiếu gia tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tư lịch không hề nông cạn, các quản sự cũng tán dương thiếu gia nhà ta, nói thiếu gia đúng là anh hùng xuất thiếu niên, việc buôn bán của nửa hàng xử lý đến gọn gàng ngăn nắp, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ, phàm là hỏi qua thiếu gia, đều không hề sai.”

Thái phu nhân nghe xong, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chân Úc Thụy, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nữa, quay đầu đi vào trong.

Tuy rằng như Thời Việt đã nói, hiện giờ toàn bộ cao thấp Đường gia đều nằm trong tay Úc Thụy, nhưng Úc Thụy cũng không muốn xảy ra xung đột với lão thái thái, dù sao đây là mẫu thân Đường Kính, Úc Thụy sống qua một đời là người có gia giáo, đương nhiên sẽ không làm gì lão thái thái, hơn nữa hiện tại Úc Thụy cũng không có tâm tình này.

Lão thái thái trở về phủ, vẫn như cũ không thèm nhìn mặt Úc Thụy, ngày nào cũng ăn cơm một mình, sáng sớm Úc Thụy đến thỉnh an bà, tâm tình tốt thì hừ một tiếng, tâm tình không tốt liền trực tiếp xem như không thấy.

Thái phu nhân về phủ mấy ngày nay, lại không thấy tức phụ vội vàng tới thỉnh an, trong lòng càng thêm ngột ngạt, bà đương nhiên không biết Trần Xu đã sang ở bên Tây Uyển, nói dễ nghe là ở Tây Uyển, thực ra là bị nhốt trong Tây Uyển, nào còn có thể đến thỉnh an.

Dung Tụ chỉ là một tiểu thiếp, thái phu nhân vô cùng chú trọng tôn ti trật tự, bình thường không muốn thiếp thất chạy đến chỗ ở của mình, nói nhìn thấy các nàng liền cảm thấy không có quy củ gì, nhưng Dung Tụ lại sợ mình rơi vào hoàn cảnh thê thảm như Trần Xu, hơn nữa lão gia xuất chinh, trong nhà hết thảy do thiếu gia định đoạt, ở trước mặt thiếu gia nóng lạnh gì nàng đều thử qua hết rồi, nhưng không nịnh bợ được, Dung Tụ liền quyết định khóc lóc kể lể với thái phu nhân.

Dung Tụ cố ý chờ lúc thái phu nhân vui vẻ, hỏi thăm nha đầu hầu hạ trong phòng nửa ngày mới quyết định lại đây, đúng lúc thái phu nhân đang uống trà, Dung Tụ liền bảo trù phòng chuẩn bị một ít điểm tâm dễ ăn, xách đến chỗ lão thái thái.

Thái phu nhân nghe nói có một tiểu thiếp đến tìm mình, vốn không muốn gặp, chẳng qua nha đầu bên người thái phu nhân đã nhận lộc của người ta, nên nhanh chóng nói ngọt vài câu, lại đúng dịp hôm nay thái phu nhân vui vẻ, hơn nữa cũng chẳng có chuyện gì làm, cho nên để Dung Tụ vào gặp.

Dung Tụ trước khi vào thì kiểm tra lớp trang điểm, lại chỉnh trang váy áo, lúc này mới mềm mại bước vào trong.

Nha đầu đón phủng hạp trong tay Dung Tụ, dâng lên lão thái thái, Dung Tụ thỉnh an lão thái thái, cố ý lộ ra nét mặt tiều tụy.

Dung Tụ đương nhiên biết, nếu mình muốn đứng vững, thì không thể vừa đến đã khóc lóc, đương nhiên phải để lão thái thái đề cập tới Trần Xu trước, sau đó trò chuyện với lão thái thái mấy câu, rốt cục cũng tìm được cơ hội.

Thái phu nhân vô ý nói Trần Xu thật sự là càng ngày càng không có quy củ, ngay cả thỉnh an cũng không đến, Trần gia của nàng dù thanh danh có lớn như thế nào, Đường gia hiện giờ đã là nhà quan, bọn họ có chỗ nào sánh được? Dung Tụ vừa nghe, làm như thật khổ sở, nét mặt do dự, nói: “Thái phu nhân ngài có điều không biết, thiếp thân vốn không nên nói chuyện này, nhưng thiếp thân cùng thái thái thân như tỷ muội, không thể không kêu oan thay nàng, thái thái cũng vô cùng nhớ thương ngài, nhưng là bất đắc dĩ, không thể ra khỏi phòng, thì làm sao có thể thỉnh an thái phu nhân ngài a!”

Thái phu nhân cười lạnh: “Nàng là thái thái, còn có người có thể giam giữ nàng hay sao?”

Dung Tụ vừa nghe liền che miệng khóc nấc lên, nói: “Thái phu nhân ngài nói đúng rồi, ngài nghỉ hè ở biệt trang, cho nên không biết chuyện này, thái thái quả thực bị nhốt, không được ra cửa phòng nửa bước, dung nhan tiều tụy, thiếp thân nhìn mà trong lòng thực khó chịu.”

Thái phu nhân hỏi: “Phản rồi phản rồi, ai lại to gan như thế, dám nhốt thái thái Đường gia cưới hỏi đàng hoàng hả?”

Dung Tụ đáp: “Thiếp thân thật sự không dám nói.”

“Ngươi nói đi, ta cũng không tin, còn ai dám già mồm cãi láo với ta.”

Dung Tụ vẻ mặt khó xử, nói: “Thiếp thân cũng không chắc chắn, chỉ là nghe vài nha đầu bàn tán, nói thái thái đắc tội thiếu gia, sau đó không biết thiếu gia đã nói cái gì trước mặt lão gia, để lão gia nhốt thái thái lại! Bây giờ lão gia xuất chinh rồi, vạn nhất thiếp thân có câu nào không đúng, lại đắc tội thiếu gia, thật sự là… thật sự là không biết làm thế nào mới được nữa!”

Thái phu nhân “Ba” một cái vỗ lên bàn, quát: “Phản rồi!”

Dung Tụ nói: “Thái phu nhân bớt giận a, đừng tức giận mà tổn hại thân thể, hơn nữa… Nhất là bây giờ thiếu gia đã tiếp nhận cửa hàng, còn có thể sợ người nào, ai cũng chẳng sợ, lại chẳng thèm kiêng nể cái gì hết! Đương nhiên, chuyện này thiếp thân vốn không nên xen vào.”

Thái phu nhân cười lạnh: “Giỏi giỏi, thiếu gia Đường gia thật giỏi a, gọi thiếu gia đến đây!”

Nha đầu bên cạnh vừa nghe xong, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, trong lòng Dung Tụ có chút bồn chồn, vạn nhất gọi thiếu gia tới đối chất thì làm thế nào?

Úc Thụy đang định xuất môn, lại thấy một nha đầu hấp tấp chạy vào Úc Hề viên, bẩm báo: “Thiếu gia, may mà ngài chưa đi, thái phu nhân gọi ngài qua một chuyến.”

Úc Thụy nhíu mi, thái phu nhân chưa bao giờ chủ động gọi hắn sang, cũng không biết hôm nay có chuyện gì, vì thế hỏi: “Ngươi có biết thái phu nhân gọi ta sang vì chuyện gì không?”

Nha đầu kia ấp úng, tựa hồ không muốn nói, nhưng sau đó vẫn trả lời: “Nô tỳ cũng không biết, chẳng qua Dung Tụ di thái thái đang ở trong phòng thái phu nhân.”

Úc Thụy gật gật đầu, lập tức hiểu ra, chắc là Dung Tụ lại kể lể chuyện gì, bảo Chỉ Hi dẫn nha đầu đi lĩnh thưởng, lúc này mới sang viện lão thái thái.

Úc Thụy mới vừa vào, thái phu nhân đã liếc mắt nhìn hắn, nói: “Bây giờ đúng là không giống trước a, nhiều chuyện hơn, cũng lớn lối hơn, lại càng không thèm đặt người nào vào trong mắt.”

Úc Thụy đáp: “Bởi vì vừa rồi định ra cửa hàng, được nửa đường lại vội vã trở về gặp thái phu nhân, cho nên hơi chậm trễ một chút, mong thái phu nhân thứ lỗi.”

Lão thái thái không nói gì, Dung Tụ cũng không dám ngẩng đầu, chỉ núp sau lão thái thái.

Lão thái thái hỏi: “Ngươi có biết hôm nay ta gọi ngươi đến vì chuyện gì không?”

Úc Thụy trả lời: “Úc Thụy không biết.”

“Hừ.”

Thái phu nhân cười một tiếng, nói: “Ngươi còn không biết? Có phải ngươi muốn làm Đường gia chúng ta chướng khí mù mịt không a? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi ỷ vào mình là trưởng tử Đường gia mà ăn điêu nói láo trước mặt lão gia hay không, nếu không vì sao lão gia lại nhốt thái thái trong Tây Uyển? Còn không cho bước ra khỏi cửa phòng! Này để Trần gia biết chuyện, bọn họ sẽ nhìn Đường gia chúng ta như thế nào?”

Úc Thụy nghe xong hàng loạt câu chất vấn của thái phu nhân, vẫn chỉ lạnh nhạt nói: “Thái phu nhân đừng nóng, Úc Thụy cũng không biết thái phu nhân nghe được chuyện này ở đâu, thái thái ở Tây Uyển đương nhiên có lý do, không phải do Úc Thụy ăn điêu nói láo, mà do chính thái thái ăn điêu nói lão, mất thể diện của Đường gia, lão gia vốn định trả nàng lại cho Trần gia, nhưng Trần lão bản đã đích thân tới cửa giải thích, cho nên mới giữ thái thái lại.”

Thái phu nhân vừa nghe, chết đứng cả người, liếc Dung Tụ một cái, Dung Tụ kinh hoảng phủ nhận: “Thiếp thân… Thiếp thân cũng chỉ nghe nói, không biết cụ thể ngọn nguồn.”

Úc Thụy nở nụ cười: “Sợ là di thái thái nghe phải tin vỉa hè rồi, thái thái vũ nhục thanh danh của Đường gia là chuyện có thật, Trần lão bản tới cửa giải thích cũng là thật, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cũng là do thái thái làm sai, không ai biết chuyện của Đường gia, cũng chưa từng có chướng khí mù mịt.”

Thái phu nhân bị Úc Thụy nói như vậy khuôn mặt đã đen sì, chỉ có thể quay đầu trừng Dung Tụ, Dung Tụ cũng không dám nói thêm nửa câu, nàng vốn chỉ định khóc lóc than thở với thái phu nhân thôi, nào biết thái phu nhân gọi thiếu gia đến đối chất, làm sao có thể dấu diếm được nữa.

Úc Thụy nói: “Nếu thái phu nhân không còn chuyện phân phó Úc Thụy nữa, vậy thì Úc Thụy xin phép đến cửa hàng.”

Mặt mũi thái phu nhân đều mất hết, ước gì Úc Thụy đi mau lên, không muốn giữ hắn lại, Úc Thụy vừa đi, thái phu nhân đã thoá mạ Dung Tụ một trận, đuổi về phòng tự kiểm điểm, còn bảo nếu nàng nói năng linh tinh nữa sẽ đuổi ra khỏi phủ.

Dung Tụ sợ đến mức linh hồn nhỏ bé cũng bay mất, nào còn dám chơi trò nói xấu sau lưng nữa, nhanh chóng lảo đảo chạy về phòng.

Ba mươi vạn đại quân của Đường Kính chậm rãi đi đến biên cảnh, lúc tới biên giới đương nhiên mất không ít thời gian, vừa đến đã gặp mai phục của Thành quốc, thoạt nhìn Mộ Dung Thịnh đã sớm có chuẩn bị, muốn thừa dịp quân đội Triệu quốc còn chưa ổn định mà hạ thấp nhuệ khí đối phương.

Nếu không với ba mươi vạn đại quân của Triệu quốc, làm sao Thành quốc có thể sánh bằng?

Đường Kính cũng đã sớm có chuẩn bị, y ở trên chiến trường so với ở trên thương trường càng như cá gặp nước, tuy rằng mấy năm nay không nắm binh khí, nhưng ý thức của y không hề có một phút lơi lỏng.

Lúc Đường Kính mang theo đại quân đến biên cảnh đã nghĩ, nhiều người là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng có một khuyết điểm, chính là rất hỗn tạp, lãng phí nhiều thời gian cùng lương thực trên đường hành quân, khi đến biên cảnh sẽ thiếu thốn, thời gian này không nên đánh giặc, cũng là thời gian mai phục tốt nhất của quân địch.

Đường Kính cố ý hạ lệnh cho đại quân trước tiên đóng quân, còn nửa đêm nửa hôm nhóm lửa nấu cơm, chờ rạng sáng lại khởi hành, đội quân phục kích của Thành quốc là năm nghìn binh mã chủ soái đã tinh tế tuyển chọn, đều đã trải qua nhiều năm trên chiến trường, chẳng qua người mai phục ngược lại bị người bị mai phục đột kích.

Năm nghìn binh mã bị Đường Kính chia cắt, bắt được hai ngàn làm tù binh, chết nhiều vô số kể, dẫm đạp lên nhau chạy trốn, chỉ có một ngàn binh mã may mắn sống sót thoát khỏi.

Quan thư ký trong quân đã ghi lại chiến công, công báo nhanh chóng đưa tới kinh thành, cả triều văn võ đều bị chấn kinh, tuy rằng Đường Kính mới ba mươi mấy tuổi, vẫn là tráng niên, nhưng ở trong mắt mọi người, y từ quan mấy năm nay rồi, có về lại triều đình, cũng không còn là chìa khóa vàng bách chiến bách thắng năm đó nữa, nhưng lần này mọi người đột nhiên á khẩu không được gì, trong lòng ngoại trừ rung động, không còn gì khác.

Triệu Lê cao hứng, vừa mới bắt đầu đã có thể gây áp lực cho Mộ Dung Thịnh, trận mai phục này cũng không đánh tan quân tâm Triệu quốc, ngược lại chấn hưng khí thế, Triệu Lê sai người xuất ngân, phân phó vận chuyển lương thực đưa tới biên cảnh, khao thưởng ba quân.

Chẳng qua Triệu Lê còn cao hứng nhiều hơn, là vì phát hiện một chuyện khác thường, chính là trong công báo còn viết một số việc vụn vặt, tỷ như chủ soái của quân địch hình như là người quen cũ…

Đường Kính mệnh lệnh binh lính hạ trại, bởi vì binh mã đông đảo, không thể theo không theo thứ tự, cứ không đầu không đuôi lộn xộn, nếu quân địch tiêu diệt từng bộ phận thì căn bản không thể tự cứu.

Đường Kính lệnh đại quân chia làm ba doanh, tuần tự từng doanh cắm trại, tạo thành thế chân vạc, nếu một doanh bị mai phục, hai doanh còn lại có thể kịp thời xuất binh viện trợ.

Ba quân cắm trại xong, Đường Kính đích thân cưỡi ngựa tuần tra biên cảnh một vòng, lúc ấy vẫn là rạng sáng, sắc trời mờ mờ, Triệu quốc tuy rằng ở phía nam, nhưng lãnh thổ rất rộng, kéo dài đến phương bắc, biên cảnh không có nét tú lệ của giang nam, sáng sớm ánh mặt trời chưa sáng tỏ, gió rất lớn, có thể thổi xuyên qua áo giáp.

Trên lưng Đường Kính đeo kim đao, nhìn xa xa sang đối diện, thực trùng hợp, bên đó là doanh trại của quân địch. Đúng lúc này, tùy tùng đi phía sau đột nhiên nói: “Tướng quân, phía trước có người!”

Đường Kính đương nhiên cũng nhìn thấy, hình như có người ở đối diện, bởi vì cách quá xa, nên không nhìn rõ, nhưng có thể xác định đối phương chỉ có một người, có lẽ cũng cưỡi ngựa, nhìn về bên này.

Người nọ đứng yên không nhúc nhích, tựa hồ cũng đến tuần tra, một lúc sau, Đường Kính quay đầu ngựa trở về.

Sau đó thám tử báo tin lại, nói người đối diện ngày ấy rất có thể chính là chủ soái quân địch, lần này Mộ Dung Chẩn cũng xuất chinh, chẳng qua Mộ Dung Thịnh không cho hắn làm chủ soái, mà chỉ làm tướng quân, chủ soái Thành quốc cũng họ Mộ Dung, nhưng không phải huyết mạch hoàng tộc, tên là Mộ Dung Đường Sanh.

Triệu Lê không cần đoán cũng biết Mộ Dung Đường Sanh này là ai, còn người nào ngoài đào kép vẫn dấu kín thân phận ở trong Tây Uyển Đường gia.

Triệu Lê đã sớm cảm thấy Đường Sanh công tử này không đơn giản, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ đến, có một ngày hắn biến thành chủ soái của quân địch.

Cũng không biết là ai truyền lời đồn trong kinh thành, nói chủ soái của quân địch là cố nhân của Đường Tướng quân chúng ta, trước kia vẫn ở trong Đường gia, là một đào kép rất được sủng ái, rất nhiều người đã nghe qua hắn xướng khúc, dung mạo lại đẹp, khiến Đường Tướng quân thần hồn điên đảo, bây giờ gặp mặt trên sa trường, không chừng người ta chỉ vẫy tay một cái, Đường Tướng quân liền mang theo ba mươi vạn đại quân đầu hàng.

Lời đồn nho nhỏ này là chuyện nhảm gần đây được ưu thích nhất lúc trà dư tửu hậu, có người thêm mắm dặm muối kể say sưa, có người cảm thấy là lời đồn vô căn cứ, có người cảm thấy tức giận, có người chẳng cảm thấy gì.

Úc Thụy đương nhiên biết không thể tin vào chuyện này, nhưng vẫn thấy không thoải mái, dù sao Úc Thụy đã tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Đường Sanh kia trơn tuột đứng trước mặt Đường Kính.

Đường Kính trời sinh lãnh diện lãnh tâm sẽ không cảm thấy gì, nhưng mấy lời nói ấy của Mộ Dung Đường Sanh, mặc dù bên trong phần nhiều là kế hoãn binh, nhưng ít nhất có bảy phần là sự thật, tình ái ngưỡng mộ yêu thương này, tất nhiên không thể giả vờ được.

Úc Thụy nghĩ, kỳ thật nói đến cũng phải, năm đó Đường Kính năm đó phong công vĩ nghiệp như thế, có người nào không ngưỡng mộ, kể cả hắn đời trước cũng từng ngưỡng mộ Đường Kính, nghĩ Đường Kính thật lợi hại, nếu mình có thể giống như Đường Kính, cũng sẽ không bị người nhà hại chết.  (phong công vĩ nghiệp  丰功 伟业)

Mộ Dung Đường Sanh chỉ là một người trong số đó, ngưỡng mộ Đường Kính cũng là chuyện tự nhiên, hai người này gặp lại trên chiến trường, Úc Thụy biết Đường Kính không có khả năng thủ hạ lưu tình, nhưng vừa nghĩ tới Mộ Dung Đường Sanh mơ tưởng người của Đường Úc Thụy hắn, trong lòng đã thấy không vui.

Đường Kính khai chiến với Thành quốc, tình hình của Triệu Hòa Khánh cùng Khương quốc bên kia cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, Khương quốc biết Thành quốc bắt đầu giao phong với Triệu quốc, lại càng phát binh quấy nhiễu bốn phía, mục đích đương nhiên là muốn làm rối loạn trận tuyến của Triệu quốc.

Úc Thụy nghe nói Triệu Lê muốn vận chuyển lương thực cho quân doanh của Đường Kính cùng Triệu Hòa Khánh bên kia, trong lòng lập tức có tính toán.

Úc Thụy phân phó Thời Việt đi phát thiệp mời, phàm là thương hộ nổi danh có tiếng tăm thì đều phải phát, còn bảo Thời Việt đích thân mang theo thiệp mời ra roi thúc ngựa đến Giang Ninh mời Trần Trọng Ân lại đây.

Thời Việt cùng Trần Trọng Ân có chút khúc mắc, cũng không nguyện ý đi, nhưng biết thiếu gia có chuyện quan trọng, đành phải đáp ứng đi làm.

Úc Thụy chính tay viết thiệp mời, Thời Việt mang thiệp nhanh chóng xuất phát, Trần Trọng Ân là người sảng khoái, hơn nữa bản thân y cũng có ý tứ với Thời Việt, Thời Việt đích thân đến mời y, y đương nhiên sảng khoái hồi âm, lập tức khởi hành đến kinh thành.

Bởi vì thời gian rất cấp bách, rất nhiều thương nhân nhận được thiệp mời của Úc Thụy lập tức chạy đến kinh thành.

Phong Thăng Lâu lại bị bao trọn, so với tiệc rượu lần trước của Đường Kính còn long trọng hơn, gần như tất cả thương nhân đều tụ tập lại đây.

Úc Thụy cùng Trần Trọng Ân đến Phong Thăng Lâu, mọi người đứng lên khách sáo, Úc Thụy nói: “Các vị lão bản mời ngồi, hôm nay đến đây cũng không phải muốn khách sáo với các vị.”

Hắn nói xong dừng một chút, Úc Thụy thoạt nhìn tuy còn rất trẻ, nhưng lại có một cỗ khí thế lão thành trầm ổn, hơn nữa trên mặt hắn tràn ngập nghiêm túc, dường như muốn nói chuyện gì rất quan trọng.

Úc Thụy tiếp tục cất cao giọng nói: “Chắc các vị lão bản cũng biết, hiện giờ nước ta đang khai chiến với Thành quốc cùng Khương quốc, gia phụ thụ hoàng ân, lãnh binh xuất chiến. Các vị lão bản đều là người khôn khéo, chúng ta là người làm ăn, không có lợi không làm, cũng không đề cập tới cái gì đại nghĩa quốc gia, vãn bối cũng nói thẳng, hiện giờ có một vụ mua bán lớn, muốn đàm phán với các vị lão bản, các vị lão bản chỉ cần định giá là được.”

Hắn nói xong nhìn thoáng qua một lượt, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn muốn nói cái gì, Úc Thụy tiếp lời: “Khương quốc mua lương thực của Thành quốc, cũng mua lương thực của chúng ta. Hôm nay tại đây vãn bối không phải ngăn cản việc kinh doanh của các vị, chỉ là muốn thu mua giá cao tất cả lương thực các vị định bán cho Khương quốc, chỉ cần các vị lão bản xác định không bán một đồng lương thực cho Khương quốc, vãn bối nguyện ý ra giá gấp bội. Lương thực thu mua này, vãn bối muốn đưa tới biên cảnh cùng lương thực của quốc khố.”

Mọi người lại nhịn không được thổn thức một trận, trong Phong Thăng Lâu nhất thời một mảnh ồn ào, Trần Trọng Ân nghe đến đây, nở nụ cười, nói: “Trần mỗ vẫn luôn tự phụ là thương nhân, Đường thiếu gia mặc dù là vãn bối, nhưng thật sự khiến Trần mỗ mặc cảm, nếu nói là người làm ăn, Đường thiếu gia mới hoàn toàn xứng đáng là người làm ăn.”

Nói tới đây, cũng nhìn mọi người xung quanh một lượt, nói: “Trần mỗ cũng không dám nhận là tài đại khí thô, chẳng qua binh lính ở biên cảnh đánh giặc đều vì bảo hộ đám dân đen chúng ta, nếu thật sự bán lương thực cho Đường thiếu gia với giá gấp bội, những đồng tiền kiếm được chẳng phải rất bẩn thỉu, mặc dù thường nói không gian không phải là thương, nhưng tiền từ huyết nhục của quân binh ta không thể nhận, một đồng Trần mỗ cũng không muốn, kho lúa của Trần gia Đường thiếu gia cứ tùy tiện dọn.”

Mọi người nghe xong Trần Trọng Ân nói, trong lòng dấy lên ngọn lửa, người có chút lương tâm đương nhiên sẽ không thu số tiền này của Đường Úc Thụy, cũng mở miệng tỏ thái độ, quyết định không bán cho Khương quốc một đồng lương thực.

Hơn nữa Trần Trọng Ân cũng đã quyên lương thực, những người khác không quyên lại thấy không ổn, ít nhất về vấn đề mặt mũi, cho nên mặt kệ thế nào, đều hoặc nhiều hoặc ít quyên góp một chút.

Trên mặt Úc Thụy mang ý cười, kính rượu các vị, mọi người cũng kính lại Úc Thụy, chờ đều đã ăn uống kha khá, rượu cũng quá ba tuần, Úc Thụy mới cười tủm tỉm, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như băng, vào tai mọi người rất có phong phạm của Đường Kính lúc còn trẻ, chẳng qua Đường Kính là lãnh diện, còn Úc Thụy là nham hiểm.

Úc Thụy ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hôm nay được các vị lão bản nể mặt, Úc Thụy thật sự là vô cùng cảm kích, ngày sau nếu có việc ta có thể giúp, nhất định sẽ không chối từ, chỉ cần mọi người lên tiếng… Chẳng qua, nói đi thì cũng phải nói lại…”

Ánh mắt của hắn hắc bạch phân minh giống như điểm nước sơn, tia nhìn chậm rì rì đảo qua từng người từng người, “Nói đi cũng phải nói lại, nếu có một ngày, chẳng may vãn bối biết được, vị lão bản ấy nói một đằng lại làm một nẻo, tiếp tục làm ăn với Khương quốc, vãn bối mặc dù là một người dễ tính, nhưng có câu nói rất đúng, người càng hiền, lúc nổi giận lên càng không thể coi thường… Đến lúc đó, đừng trách sau này buôn bán sa sút.”

Mọi người nghe được đều có chút sững sờ, lời Úc Thụy tuy mang theo ý cười, nhưng lại lạnh băng băng, uy nghiêm mà chấn động.

Ăn uống xong xuôi, mục đích cũng đạt được, lương thực của Trần Trọng Ân nhanh chóng được chuyển đến kinh thành, Úc Thụy cũng chuẩn bị tốt phần lương thực được quyên góp, lúc này mới thỉnh cầu gặp mặt Thánh Thượng.

Trong kinh thành nhất cử nhất động đều ở dưới mí mắt Triệu Lê, chuyện Úc Thụy triệu tập thương hộ mở yến tại Phong Thăng Lâu chấn động như vậy, Triệu Lê làm sao có thể không biết, phía dưới bẩm báo lên rất kỹ càng tỉ mỉ, ngay cả một nét mặt một động tác của Úc Thụy lúc đó đều được miêu tả tỉ mỉ kỹ càng.

Cho nên khi Úc Thụy thỉnh cầu diện thánh, Triệu Lê nhanh chóng đáp ứng.

Tan triều, Triệu Lê tuyên Úc Thụy đến gặp mặt, trên người Triệu Lê còn chưa thay triều phục, chuỗi ngọc trên long bào mũ miện, thoạt nhìn rất trang trọng, cũng tăng thêm cảm giác uy nghiêm.

Úc Thụy thỉnh an Triệu Lê, trực tiếp nói ra ý định, Triệu Lê cười đáp: “Làm khó ngươi tuổi còn trẻ đã nghĩ đến chuyện này, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử, Đường Tướng quân có trưởng tử giống như ngươi, chính là may mắn của hắn.”

Úc Thụy nói: “Bệ hạ quá khen, thảo dân sợ hãi, kỳ thật thảo dân còn có một điều kiện.”

Triệu Lê nhất thời bật cười, nói: “Điều kiện? Đường Úc Thụy a, ngươi lại dám bàn điều kiện với trẫm? Lá gan người làm ăn đều lớn như vậy sao? Ý của ngươi là, trẫm đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi mới mới quyên góp lương thực cho quân binh của trẫm, nếu trẫm không đáp ứng cái gọi là điều kiện của ngươi, thì ngươi không quyên góp nữa?”

Úc Thụy cung kính đáp: “Bệ hạ anh minh.”

Triệu Lê nhất thời mắc nghẹn, chẳng qua Úc Thụy lại nói tiếp: “Bệ hạ vẫn nên nghe điều kiện của thảo dân một chút… Kỳ thật cũng không khó, chỉ cần một câu của bệ hạ là xong.”

“Nói đi.”

Ngữ khí Úc Thụy thực thản nhiên, nói: “Thảo dân chỉ hy vọng bệ hạ ân chuẩn, cho thảo dân đi theo đội ngũ vận lương cùng tới quân doanh.”

“Ngươi muốn đi biên quan? Đó là chỗ đánh giặc, ngươi thực sự muốn đi sao.”

Nói xong đánh giá Úc Thụy một chút, Úc Thụy thực hào phóng mặc Triệu Lê đánh giá, đối phương nhất định đang nghĩ hắn là một người què, còn muốn ra sa trường.

Úc Thụy nói: “Bẩm Thánh Thượng, đúng vậy, thảo dân muốn đi biên quan.”

Triệu Lê cười lạnh: “Đường Úc Thụy a, ngươi muốn đi biên quan? Ngươi cũng biết biên quan là nơi nào, ngươi một thân tế da nộn thịt, trời sinh là mệnh thiếu gia, làm sao phải đến biên quan? Đấy là chiến trường đó, ngươi đã nhìn thấy máu chưa, nơi đó đồ uống là gió sương, đồ ăn là hạt cát, ngươi có thể quen sao? Ngươi nói với trẫm ngươi muốn đi biên quan, làm sao trẫm có thể cho ngươi đi.”

Úc Thụy vẫn không nhanh không chậm đáp: “Tuy rằng thảo dân còn nhỏ không biết, nhưng những điều này đều đã nghe qua, huống hồ ở trong mắt bệ hạ, chẳng lẽ thảo dân được nuông chiều trở thành đồ ăn hại rồi sao. Còn nữa…”

Úc Thụy nói xong ngẩng đầu lên, khóe mắt treo ý cười, nhìn Triệu Lê, nói: “Nếu đương gia Đường gia cùng trưởng tử đều chết ở trên sa trường, không phải là điều bệ hạ vẫn luôn hy vọng sao, gia sản của Đường gia, vinh quang của Đường gia, tất cả của Đường gia đều trở thành tro bụi, bệ hạ cũng có thể giải trừ mối họa lớn ở trong lòng, cớ sao mà không làm? Bệ hạ không có lý do gì không đáp ứng thảo dân, phải không?”

Triệu Lê nghe hắn từng chữ từng chữ nói ra, trong lòng chấn động, qua hơn nửa ngày, gật gật đầu, cười nói: “Đúng, đúng. Đúng là hợp với tâm tư của trẫm, ngươi có thể ngồi vững chắc trên ghế trưởng tử Đường gia, cũng không phải chỉ có cái vỏ, Úc Thụy a, ngươi là một người thông minh, trẫm thích người thông minh như vậy, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt. Lui xuống đi, lần này vận lương trẫm đã sai người chuẩn bị, đến lúc đó sẽ báo cho ngươi.”

Úc Thụy đáp: “Tạ bệ hạ ân điển, tạ bệ hạ thành toàn.”

Đến khi Úc Thụy sắp ra khỏi đại điện, Triệu Lê đột nhiên gọi hắn lại, hỏi: “Ngươi vì sao phải đi?”

Úc Thụy cười nói: “Bởi vì thảo dân muốn đi, thảo dân không bỏ phụ thân xuống được, đương nhiên phải mau đến xem. Những năm gần đây đều gặp những chuyện phải làm trái lương tâm, khó được một lần thảo dân kiên định như vậy, tất nhiên phải đi.”

Triệu Lê gật gật đầu, phất phất tay, để Úc Thụy lui xuống đi, chờ Úc Thụy đi rồi, Liên Hách mới phía sau bước ra, cười nói: “Bệ hạ thế mà thua trên tay một đứa nhỏ.”

Triệu Lê xoa thái dương đáp: “Hắn nhỏ? Hắn mới không nhỏ, tâm tư quá thâm trầm, cũng dám nói chuyện với trẫm như vậy, nếu trẫm không phải người khoan hồng độ lượng, đã lôi hắn ra chém đầu.”

Liên Hách đứng sau hắn, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho hắn, cười nói: “Đúng vậy.”

Nói xong dừng một chút, lực độ trên tay vừa đủ, ngữ khí bình thản nói: “Bệ hạ, binh lính của vi thần đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ cùng khởi hành với đội ngũ vận lương, đến lúc đó sẽ không thể chào từ biệt với bệ hạ … Chỉ mong bệ hạ sau này chuyện gì cũng đừng quá mức cậy mạnh, nên hiểu được đạo lý tiến dần từng bước, nghe chúng thần khuyên can nhiều một chút, nếu có chuyện tức giận, nghĩ kỹ lại rồi hẵng làm, mới có thể không hối hận. Còn Thái Hậu bệ hạ cũng nên tha thứ, thái hậu chung quy vẫn là thái hậu, là một nữ nhân, cũng không thể làm được việc gì, bệ hạ không cần lúc nào cũng phân cao thấp với thái hậu, Triệu quốc lấy hiếu làm đầu, bệ hạ như vậy mặc kệ có lý hay không đều sẽ bị bêu danh, chẳng phải rất oan uổng sao? Còn có bệ hạ cũng trăm triệu lần không nên chuyên sủng Kỳ phi, không phải vi thần có thành kiến gì với Đường gia, hậu cung không thể so sánh với triều đình, trên triều đình đại thần đều khuyên Hoàng Thượng dùng hòa thân làm biện pháp mượn sức, vừa không công bằng lại không tốt, chớ để được cái này mất cái khác, cũng không thể để một người đắc đạo gà chó thăng thiên, đến lúc đó vạn nhất lại lòi ra một Thừa tướng lấy thúng úp voi thì làm thế nào… Bệ hạ phê tấu chương đừng luôn ném loạn, mấy thứ này để người khác nhìn thấy thật không hay, buổi tối nhớ rõ mặc thêm áo, bây giờ không phải là giữa hè nữa rồi, ban đêm có chút lạnh, bị gió thổi sẽ bị ốm, có phát giận như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể gây sức ép cho cho mấy lão ngự y già cả, có phải hay không…”

Triệu Lê nghe y lao thao, cổ họng lăn lộn hai cái, dương như hơi khô khốc, hốc mắt cũng bắt đầu cay xót, nửa ngày mới mở miệng: “Nói xong chưa?”

Liên Hách đáp: “Vi thần nói xong rồi, để bệ hạ phải nghe thần lải nhải.”

“Vậy thì cút.”

“Vâng.”

Liên Hách hành lễ một cái, chậm rãi lui ra ngoài, y vừa mới rời khỏi đại điện, nhất thời nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đổ vỡ, tiếng cung nhân hoảng sợ, loạn thất bát tao.

Liên Hách cười lắc lắc đầu, Hoàng Thượng không còn nhỏ nữa, nhưng tính tình vẫn chẳng lớn lên được.

Vận lương không phải nói xong là có thể xong, Liên Hách ngoài việc chấn chỉnh binh mã đến sườn núi Vọng Long, còn phải chuẩn bị quân lương cùng thức ăn cho ngựa, qua tay Liên Hách thì rất nhanh đã xong xuôi.

Một tháng sau, lương thảo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, đội ngũ vận lương xuất phát từ kinh thành, Úc Thụy đương nhiên sẽ đi theo, ngồi trong xe ngựa.

Thời Việt vốn cũng định đi theo, nhưng Úc Thụy không cho, Úc Thụy nói: “Đường gia còn phải nhờ ngươi trông coi, tuy rằng làm khó ngươi không trâu bắt chó đi cày, nhưng ngươi nhất định phải quản lý tốt cho ta, không thì trở về sẽ lột một tầng da của ngươi.”

Thời Việt gật đầu đáp ứng, sáng hôm đó, chuẩn bị xe ngựa cùng một ít vật phẩm tùy thân, đưa Úc Thụy lên xe, nhìn theo xe ngựa cùng đội ngũ vận lương rời đi.

Thái phu nhân không tiễn Úc Thụy, chẳng qua khi Úc Thụy lên xe, lại không kiềm được sai người nâng ra nhìn một cái, chỉ kịp thấy Úc Thụy buông màn xe, xe ngựa nhanh chóng đi xa, cuối cùng không nhìn thấy được nữa.

Thái phu nhân tuy rằng ghét bỏ Úc Thụy là người què, nhưng đến thời điểm này rồi, hắn tốt xấu gì cũng là người Đường gia, hiện giờ Đường Kính ra chiến trường, Úc Thụy cũng đi theo, nói không lo lắng là giả, trong lòng lão thái thái cũng không yên, chỉ có thể ngóng trông hai người đều bình an trở về.

Mộ Dung Chẩn thân là tướng quân, ở trên sa trường cũng không phải ngày một ngày hai, lúc này Mộ Dung Thịnh lại không cho hắn giữ chức chủ soái, kỳ thật Mộ Dung Chẩn cũng hiểu được, mình không có năng lực làm chủ soái, bản tính hắn trời sinh đã không cẩn thận.

Mộ Dung Đường Sanh làm chủ soái, Mộ Dung Chẩn mới đầu cũng không có ý kiến gì, nhưng mà sau đó Mộ Dung Đường Sanh cùng hắn bất đồng chủ kiến. Mộ Dung Đường Sanh quá mức liều mạng, Mộ Dung Chẩn đương nhiên không biết hắn có quan hệ gì với Đường Kính, chỉ nhìn bên ngoài tựa hồ cùng Đường Kính có mối thâm cừu đại hận gì đó, dường như muốn Đường Kính nợ máu phải trả bằng máu.

Tuy rằng Mộ Dung Đường Sanh đọc thuộc binh thư, mưu kế cũng hơn người, ỷ vào hai điều này mà xuất quân, mới lần mai phục đầu tiên đã tổn binh hao tướng, tuy rằng hai lần giao phong sau đó đều không có tổn thất gì đáng kể. Nhưng Mộ Dung Chẩn vẫn không đồng ý sách lược của Mộ Dung Đường Sanh, loại phương pháp này căn bản bất kể sinh tử, dùng bạch cốt đổi lấy chiến công, cho dù đánh thắng, cũng là thắng hiểm, đến lúc đó nguyên khí đại thương, Khương quốc lại quay sang đánh lén, Thành quốc có thể còn lại cái gì.

Mộ Dung Đường Sanh không nghe lời Mộ Dung Chẩn, hơn nữa hắn đã có kinh nghiệm mấy lần, lại càng không để Mộ Dung Chẩn vào mắt, Mộ Dung Chẩn lần thứ ba tới tìm hắn.

Mộ Dung Đường Sanh đã hạ lệnh chuẩn bị công thành, cho dù hai bên đã đã giao thủ vài lần, nhưng hiện tại mới bắt đầu công thành, không khỏi có chút nghe mà rợn cả người, thành trì từ trước đến nay đều là dễ thủ khó công, vạn nhất lại trúng mai phục, không đoạt được thành lại còn tổn binh hao tướng.

Mộ Dung Đường Sanh chê cười Mộ Dung Chẩn lòng dạ đàn bà, làm sao có thể nghe hắn, lệnh Mộ Dung Chẩn dẫn binh mã ở lại trấn thủ đại doanh, còn hắn đích thân dẫn một đôi kỵ binh chuẩn bị chờ bầu trời tối đen phóng hỏa đốt thành.

Úc Thụy lúc còn đang trên đường đến chợt nghe nói quân độ Thành quốc nửa đêm chạy tới đánh lén, giết Triệu quân trở tay không kịp, quân địch do Mộ Dung Đường Sanh đích thân dẫn dắt, Đường Kính cha bị trúng tên, không thể không chật vật chạy trốn, hạ lệnh lui quân về sau.

Úc Thụy nghe xong trong lòng “Lộp bộp”, đại não nhất thời phát mộng, Đường Kính bị thương, chỉ biết mơ hồ là trúng tên, cũng không biết có nghiêm trọng hay không, hắn cũng biết, có nhiều lúc không thể rêu rao thương thế của chủ soái, vạn nhất rơi vào tai quân địch sẽ thành việc lớn không tốt, cho nên hơn phân nửa là giấu diếm.

Hắn nghĩ vậy, trong lòng lại càng nôn nóng, người ta đều biết là đã trúng tên, không biết rốt cuộc thương thế của Đường Kính như thế nào.

Đội ngũ vận lương đi rất chậm, Úc Thụy muốn đi trước nhưng không được, một đường này nếu không đi theo đội ngũ, cũng không biết có thể lọt vào ổ mai phục hay không, dù sao lương thảo là trung tâm của quân đội, nhiều khi quân địch đều nhắm vào lương thảo mà cướp, dọc đường đi mặc dù không tính là quá nguy hiểm, nhưng không thể nói là một đường bằng phẳng.

Lại qua vài ngày, đội ngũ vận lương rốt cục gặp được đội ngũ nghênh đón Đường Kính phái đi, lúc này cước trình mới nhanh hơn một chút.

Đường Kính đang tại ở trong lều chủ soái cùng chư vị tướng quân nghiên cứu địa đồ, một sĩ binh đột nhiên tiến vào, quỳ xuống bẩm báo: “Bẩm tướng quân, lương đội đã đến.”

Đường Kính gật đầu, hắn đã nghe tin Hoàng Thượng phái đội lương thảo đến đây, lúc này Tề Chương lại đột nhiên chạy vào, biểu tình có chút hưng phấn, nói: “Nghĩa phụ, Úc Thụy đến!”

Đường Kính nhất thời ngẩn ra, tựa hồ căn bản không dự đoán được, công báo đưa tới cũng không viết Úc Thụy đi theo, nhanh chóng phục hồi tinh thần, hỏi: “Ở đâu?”

Tề Chương đáp: “Đang ở ngoài trướng, tới cùng lương đội.”

“Hồ nháo.”

Đường Kính chỉ kịp nói một tiếng, đứng phắt dậy đi ra ngoài trướng, phía trước là xe vận lương, phía sau có một chiếc xe ngựa đi theo, Úc Thụy còn chưa bước xuống, Đường Kính liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, quay đầu lại nói với Tề Chương: “Ngươi xử lý chuyện lương thảo đi.”

Tề Chương lên tiếng trả lời, Đường Kính liền bước đến bên cạnh xe ngựa, Úc Thụy nhìn thấy y, hé miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, đã bị Đường Kính ôm xuống xe ngựa.

Đường Kính một chữ cũng không nói, ôm thẳng Úc Thụy vào trong lều, đặt hắn lên trên tháp, lúc này mới quát: “Hồ nháo, ngươi tới làm cái gì.”

Úc Thụy không trả lời y, chỉ nhào lên hỏi: “Ta tới nửa đường nghe được ngươi bị thương, thương ở nơi nào?”

Nói xong vươn tay sờ sờ ngực Đường Kính, lại sờ sờ bờ vai y, lập tức bị Đường Kính túm chặt bàn tay.

“Đừng tìm nữa, miệng vết thương đã sớm lành rồi, chính là thả tin tức giả thôi, khiến binh mã Thành quốc chủ quan lơi là.”

Y vừa nói như vậy, Úc Thụy mới thở phào một hơi, cảm thấy trái tim vẫn luôn treo trên cổ họng rốt cục cũng trở về vị trí.

Đường Kính lại nhíu mày, lạnh mặt nói: “Ngươi đến đây thì chuyện buôn bán của Đường gia làm thế nào, Hoàng Thượng thế mà lại đồng ý thả ngươi lại đây.”

Úc Thụy nhìn dáng vẻ của y, không nhịn được bật cười: “Việc buôn bán đã giao cho Thời Việt rồi, hắn là do một tay ta dạy dỗ, phụ thân yên tâm đi, về phần Hoàng Thượng, ta nói với Thánh Thượng, nếu trưởng tử Đường gia đi chiến trường không thể trở về, chẳng phải đúng với tâm tư của hắn sao.”

Đường Kính thở dài, tựa hồ không còn cách nào, nói: “Ai lại nguyền rủa mình như thế, trong quân doanh kiêng kị nhất nói câu này đó.”

Úc Thụy không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn Đường Kính, bọn họ tính ra cũng đã mấy tháng không gặp, hơn nữa hiện giờ Đường Kính mặc áo giáp, là hình ảnh Úc Thụy chưa bao giờ được nhìn thấy.

Úc Thụy chẳng biết tại sao, cổ họng đột nhiên căng thẳng, nói không nhớ Đường Kính nhất định là giả, nếu không cũng chẳng cần thiên tân vạn khổ đi theo đội vận lương đến tận nơi này, hiện giờ gặp mặt, thực sự phải cảm thán một hồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện