Sáng sớm hôm sau thái phu nhân mới biết được tin tức Đường Kính “Chạy trốn”…

Đây là lần đầu tiên Đường Kính ngỗ nghịch ý bà, lão thái thái đương nhiên vô cùng tức giận, dằn mạnh quải trượng, nha hoàn đứng bên cạnh cũng không dám hó hé một tiếng sợ bị liên lụy.

Thái phu nhân muốn trút cục tức này sang người Úc Thụy, chẳng qua hạ nhân ở chủ trạch nói, thiếu gia cũng đi theo lão gia đến Giang Ninh rồi.

Cứ như vậy lão thái thái lại càng là giận dữ mà không có nơi để trút.

Triệu Lê cũng nghe nói Đường Kính xuất kinh. Sau khi tìm Liên Hách nghe ngóng mới biết được, chuyện là Đường gia lão thái thái muốn Đường Kính tái giá, Đường Kính mặc dù không phản đối, nhưng ngày hôm sau lại không thấy bóng dáng.

Chuyện này làm Triệu Lê cười nghiêng ngả, cho tới nay hắn vẫn cảm thấy cách mình đối đãi với thái hậu đã đủ độc, nào biết Đường Kính càng hơn mình một bậc, cái gì cũng đáp ứng, kết quả người càng thân thì càng không thể ngờ, xoay một cái đã không thấy mặt mũi.

Muốn nói đến việc Đường Kính cùng Úc Thụy xuất kinh, cao hứng nhất chẳng ai hơn được Ngụy Nguyên. Ngụy Nguyên có việc hay không có việc cũng đều thích chạy tới Đường gia, hiện tại Đường Kính không ở nhà, càng tính toán ở lại Đường gia dài hạn, dù sao cũng chẳng ai quản, lại được lão phu nhân lại yêu quý, hắn ở trong Đường gia nghiễm nhiên cho mình là chủ tử.

Chẳng qua tự Ngụy Nguyên cũng cảm thấy mình không thể làm chủ tử, nếu để bọn tôi tới nha hoàn từ trên xuống dưới ở Đường biết, vậy thì khó khăn rồi. Bọn hạ nhân Đường gia chỉ biết có thẻ bài, không có thẻ bài đừng mơ tưởng lấy đi một cây kim chứ đừng nói là một đồng tiền.

Thành Thứ lại là người trong mắt không thể chứa được một hạt cát, Ngụy Nguyên mới ở có ba ngày đã gấp đến xoay vòng vòng, đến ra ngoài uống rượu cũng không có tiền thì còn làm ăn gì.

Mới đầu Ngụy Nguyên còn cầu Thành Thứ, sau đó bắt đầu giở thói vênh váo lên mặt chủ nhân, bắt Thành Thứ viết giấy lấy thẻ bài. Thành Thứ cùng Kiều Tương nghĩ ra cách đối phó, không cần người trong nhà dạy dỗ Ngụy đại gia này, lão thái thái thích hắn như thế, đương nhiên là để lão thái thái dạy dỗ.

Ngụy Nguyên uống rượu nhà người ta, nợ nần chồng chất, người ta lại ngại mặt mũi hắn nên cũng không dám đòi, chỉ có thể lần lữa cho khất nợ. Thành Thứ sai người đi nói cho lão bản tửu lâu kia, nếu lão bản không đòi nợ luôn, sợ là cả đời cũng không đòi được. Hiện giờ Đường tứ gia không ở kinh thành, Ngụy Nguyên lại càng ngày càng càn rỡ, chuyện này chi bằng nói cho thái phu nhân biết thì mới xong.

Vì thế lão bản tửu lâu kia gấp gáp đích thân đến Đường gia, thái phu nhân vừa nghe có người đến tận cửa nhà đòi nợ, tức giận không nhẹ, vừa dằn quải trượng vừa mắng: “Thực cho là Đường gia ta không có người ai cũng có thể đến đạp cửa sao.”

Kết quả lão bản tửu lâu nói Ngụy đại gia ở nhà người ta ăn uống không trả tiền, chẳng lẽ không cho phép người ta đi đòi sao? Thái phu nhân không ngờ Ngụy Nguyên lại làm ra chuyện dọa người như vậy, tức đến run rẩy, sai nha hoàn đi phòng thu chi lấy bạc trả cho lão bản, sau đó đuổi Ngụy Nguyên ra khỏi Đường gia, để hắn đóng cửa tự suy nghĩ.

Sau chuyện đó, Ngụy Nguyên sao còn dám càn rỡ nữa, trong Đường gia rốt cục cũng có được thanh nhàn.

Mấy đại phu của Trần gia đi vào phòng trong, vây quanh Úc Thụy bắt mạch cho hắn, lúc thì cau mày lúc thì vuốt râu. Chỉ Hi yên lặng đứng bên cạnh nửa ngày cũng không thấy bọn họ nói gì, cảm thấy buồn bực vô cùng, liền giật giật tay áo Thời Việt, ý bảo hắn ra gian ngoài.

Thời Việt không biết nàng muốn làm gì, đành phải theo ra.

Chỉ Hi nghiêng người tò mò hỏi: “Ngươi vừa mới đi Trần gia về, thấy có khí phái không? Có lớn hay không?”

Thời Việt vừa nghe, thì ra Chỉ Hi tò mò chuyện này, đảo mắt xem thường, nói: “Nếu ngươi muốn biết, lần tới tự đi mà xem.”

Chỉ Hi nói: “Còn chẳng phải vì không biết lần tới có được đi hay không, ngươi nói cho ta nghe một chút cũng chẳng thiếu hai miếng thịt.”

Thời Việt lại chỉ nói: “Nhà kẻ có tiền không phải đều giống nhau, cửa lớn hơn một chút, hành lang dài hơn một chút, phòng ở nhiều hơn một chút, trừ cái đó ra còn có thể có cái gì?”

“Ta nghe đồn Trần gia khí phái nhất vùng Giang Nam nha! Không giống lão gia nhà ta, Trần gia còn có tiếng nói ở trên giang hồ đó!”

Thời Việt xuy một tiếng, khinh thường: “Nói trắng ra chính là thủ đoạn kiếm tiền không sạch sẽ, này thì khí phái cái gì? Kiếm tiền bằng lòng dạ hiểm độc, thủy chung cũng chỉ làm hại nước hại dân, rồi cũng có ngày sụp đổ.”

“Ta xem a, cho ngươi đi Trần gia một chuyến quả thực là lãng phí, đàn gảy tai trâu, ngươi nhìn nhiều hộp dược liệu trân quý như vậy, còn đắt hơn cả vàng nữa.”

Thời Việt không để ý tới nàng. Kỳ thật Thời Việt bởi vì thân thế của mình, lúc nào cũng chướng mắt kẻ có tiền, còn nữa, hắn cảm thấy Trần lão bản này quá lỗ mãng.

Thời Việt vốn là đi theo Trần Trọng Ân tới Trần gia, dẫn đại phu trở về, thế nhưng hắn không nghĩ tới Trần Trọng Ân lại trò chuyện cùng hắn mấy câu, khen hắn mồm miệng lanh lợi, còn hỏi Thời Việt có muốn đi theo y hay không.

Lúc ấy Thời Việt nghĩ đi theo là như quan hệ chủ với tớ, muốn cự tuyệt. Lúc còn ở trong chùa, nếu không phải Đường Úc Thụy ba lượt đến tìm, chỉ sợ đến giờ hắn vẫn còn là một tên khất cái đi, làm sao hắn có thể làm loại tiểu nhân vong ân bội nghĩa được?

Thế nhưng Thời Việt nghĩ sai rồi. Trần Trọng Ân nói loại đi theo này, là muốn thu hắn vào hậu viện. Trần Trọng Ân nói rõ ràng, bộ dáng Thời Việt rất hợp ý y, lại lanh lợi, chính là loại hình mà y thích.

Lúc ấy Thời Việt ngây người ra, hắn trăm triệu lần không hề nghĩ đến phương diện này. Thời Việt cũng không biết mình có lộ ra biểu tình chán ghét quá mức rõ ràng hay không, tóm lại Trần Trọng Ân cũng không cưỡng cầu, còn cười nói với hắn, y chỉ thích ngươi tình ta nguyện, nếu về sau có ý kia, có thể tùy thời đến Trần gia.

Thời Việt không chút nghĩ ngợi từ chối thẳng thừng, nếu là người bình thường đã tức giận rồi, đằng này Trần Trọng Ân không tức giận ngược lại còn cười rất tươi, còn nói y chính là nhắm trúng tính tình này của hắn, làm Thời Việt đối vơi Trần Trọng Ân cùng Trần gia không hề có một chút hảo cảm nào, chỉ cảm thấy loại hào môn quý tộc này cái gì cũng có thể lấy ra chơi đùa, ở trong mắt bọn họ, có lẽ dân chúng bình dân cùng hạ nhân căn bản không phải là người, chỉ là đồ chơi mà thôi.

Thời Việt không muốn ở lại Trần gia thêm một khắc nào nữa, cho dù Trần Trọng Ân lấy lễ đối đãi hắn cũng vội vàng trở về.

Hiện giờ Chỉ Hi nhắc lại, Thời Việt vừa nghĩ tới Trần Trọng Ân tươi cười không hề gì cùng với mấy động tác bông đùa, liền cảm thấy sởn tóc gáy, cực kỳ chán ghét, cho nên cũng không muốn nhiều lời.

Ở trong mắt của hắn, Đường Úc Thụy có lẽ là ngoại lệ, Với thân thế của hắn cùng tác phong của Trần gia, tất tần tật đều chỉ làm Thời Việt càng thêm bất mãn đối với người phú quý. Nhưng Úc Thụy thì không giống vậy, Úc Thụy ôn hòa quang minh, ít nhất việc làm sạch sẽ.

Thời Việt căn bản không thể ngờ được một công tử nhà giàu, sẽ thật sự vì một câu nói, mạo hiểm mưa to gió lớn chạy đến. Tuy rằng khi đó Thời Việt cảm thấy mình mất hết nhân cách, nhào vào trong mưa nhặt miếng bánh mì nhuốm bùn đen bẩn nhét vào miệng, đều bị hắn nhìn thấy đi, thế nhưng Thời Việt thật sự không thể nói không cảm động.

Nhiều năm lăn lộn kiếm sống, Thời Việt đã sớm chết lặng, chỉ trong chớp mắt kia, Thời Việt mới cảm giác được ủy khuất, không cam lòng, một bụng oán khí cùng hối ý, cảm giác đó tuy rằng thống khổ, nhưng lại thật sự nói cho Thời Việt biết mình vẫn còn sống.

Mấy đại phu bắt mạch xem bệnh nửa ngày, rốt cục cũng đi ra, từng người viết phương thuốc, sau đó lại tụ vào một chỗ, lại cùng nhau nhìn một hồi, cuối cùng tổng kết ra một phương thuốc, đều nói thân thể Đường công tử cần phải tĩnh dưỡng, không thể mệt nhọc, không thể quá vui hoặc quá buồn, đây là bệnh nhà giàu, cần bảo vệ tốt tâm mạch, nếu không hậu hoạn vô cùng.

Tiễn bước các đại phu, Chỉ Hi lấy phương thuốc đi bốc thuốc, Thời Việt vào phòng trong, Úc Thụy ngồi bên cạnh bàn, đang uống trà, thấy hắn tiến vào, cười nói: “Ta quả thực giống như cái ấm sắc thuốc, chỉ sợ nửa đời sau đều phải ngâm mình trong thuốc.”

Thời Việt nói: “Không phải là bệnh nặng, thiếu gia lo lắng cái gì, chờ điều trị tốt thân thể, đương nhiên không cần uống thuốc nữa.”

Đang nói chuyện, Chỉ Hi lại trở vào, trên tay cầm một bái thiếp viền vàng, nói: “Thiếu gia, xem cái này.”

Nói xong dâng lên Úc Thụy, Úc Thụy không nhìn cũng biết, là một thiếp mời.

Chỉ Hi cười nói: “Thiếu gia thật nổi tiếng a, vừa mới đến Giang Ninh một ngày, đầu tiên là Trần gia, hiện tại là nhà nào đến thỉnh?”

Úc Thụy mở ra xem, bên trên viết thời gian cùng địa điểm, giữa trưa ngày mai, đến vùng Giang Nam này, đương nhiên là ở trên thuyền hoa.

Úc Thụy liếc qua tên một cái, không nhận ra, có lẽ là nhà giàu mới nổi vài năm trở lại đây tại Giang Ninh, nhìn hình thức thiếp mời, cũng tốn không ít bạc.

Úc Thụy hỏi: “Lão gia biết chưa?”

Chỉ Hi đáp lời: “Lão gia có lẽ còn chưa biết, lão gia vừa đi ra ngoài, nói lúc dùng vãn thiện không cần chờ, cứ trực tiếp truyền là được, xem chừng buổi tối cũng không trở lại.”

Úc Thụy gật gật đầu, Chỉ Hi lại nói: “Thế thiếp này đáp lời như thế nào? Thiếu gia có đi hay không?”

Úc Thụy suy nghĩ một chút, mình vừa mới được Đường gia nhận về, còn chưa có uy tín gì, nếu lần đầu tiên được thỉnh lại trốn ở trong nhà, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười? Có lẽ người khác cho rằng hắn chỉ là hài tử quê mùa mười bốn tuổi, thế nhưng Úc Thụy đã từng trải, uống rượu bàn chuyện làm ăn không ít, còn sợ việc này sao.

Úc Thụy cười nói: “Đương nhiên là đi.”

“Thật sự? Thật tốt quá!”

Chỉ Hi vỗ tay cười nói: “Thế là ngày mai có thể đi ra ngoài chơi!”

Lúc này Thời Việt mới thản nhiên lên tiếng: “Ngươi phí sức cao hứng cái gì? Thiếu gia lại không thể mang ngươi đi cùng.”

“Vì sao?” Chỉ Hi hỏi: “Nô tỳ sao có thể không đi theo bên người, Thời Việt không cẩn thận, đi theo cũng chỉ bẻm mép chứ có ích lợi gì?”

Thời Việt cười nói: “Ngươi gặp qua thiếu gia nha ai đi thanh lâu sở quán còn mang theo nha đầu không.”

Chỉ Hi vừa nghe nhất thời sửng sốt, nói: “Làm sao… Làm sao lại là cái loại địa phương này.”

Úc Thụy nhìn Chỉ Hi đỏ mặt, cũng nhịn không được cười nói: “Vậy ngươi cho rằng thuyền hoa là cái loại địa phương gì?”

Chỉ hi sờ sờ cái mũi, nói: “Thế thì nô tỳ không đi.”

Quả nhiên lúc chiều xuống Đường Kính còn chưa trở về, nghĩ đến cũng phải, sở dĩ mua biệt trang ở Giang Ninh là vì đại đa số sản nghiệp nằm ở vùng Giang Nam này.

Đường Kính dành nhiều thời gian ở kinh thành, lâu lâu mới đến Giang Ninh một lần, chi bằng vội vã mấy ngày để dành chút rảnh rỗi sau này.

Từ khi cao thấp trong biệt trang biết Đường Úc Thụy kỳ thật là trưởng tử Đường gia, bọn hạ nhân ở đây càng thêm nơm nớp lo sợ hầu hạ, sợ chậm trễ cái gì, chọc giận đến Đường Kính.

Mọi người cũng không phải người mù, đều thấy được Đường tứ gia vì chuyện của Đường công tử mà tức giận là sự thật, nếu không phải nể tình Viên lão bản làm quản sự nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa còn là người già cả, nếu không đã sớm không biết thế nào.

Buổi tối Úc Thụy đi ngủ sớm, ngày hôm sau thức dậy, bọn nha hoàn cẩn thận hầu hạ rửa mặt mặc quần áo, mắt Úc Thụy còn chưa mở ra được, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Lão gia đã trở lại chưa?”

Bọn nha đầu trả lời: “Bẩm thiếu gia, lão gia chưa trở về, đêm hôm qua sai người truyền lời, hình như tối nay mới có thể trở về.”

Úc Thụy gật gật đầu, tỏ ý đã biết, như thế cũng tốt, giữa trưa mình đi thuyền hoa dự tiệc, buổi tối vừa lúc Đường Kính trở về, nhất định muốn cùng dùng cơm, thời gian cũng vừa vặn.

Mặc xong quần áo, dùng tảo thiện, Chỉ Hi loay hoay ở bên cạnh, Thời Việt thấy chóng mặt, nói: “Ngươi thành thật một chút, có thể không cần vòng qua vòng lại hay không.”

Úc Thụy đang xem sổ sách Viên lão bản đưa tới, lúc này cũng ngẩng đầu lên, hùa theo: “Thời Việt nói đúng đó, ta nhìn ngươi cũng thấy chóng mặt.”

Chỉ Hi đáp: “Không phải là vì nô tỳ lo lắng sao, lát nữa thiếu gia muốn đi dự tiệc, nhưng đó là thanh lâu a, không sạch sẽ, nếu để lão gia biết, không chừng còn bị mắng a.”

Thời Việt nói: “Lão gia phát hiện thì làm sao? Đi thuyền hoa bàn việc làm ăn không phải là chuyện vô cùng bình thường sao, chính lão gia không chừng cũng đi không biết bao nhiêu lần.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng thiếu gia sao có thể so với người bình thường, hơn nữa thiếu gia thân thể yếu a, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao trả lời lão gia? Thiếu gia, hay là ngài mang theo nhiều người một chút.”

Úc Thụy nghe nàng nghiêm túc, cũng không thể xem sổ được nữa, đặt lại trên bàn, cười nói: “Ta chỉ là đi dự tiệc, ngươi nói thế nào lại giống như có người muốn bắt cóc ta?”

“Phi phi phi. Thiếu gia ngài đừng gở miệng!”

Thời Việt nói: “Được rồi, sắp đến giờ rồi, ngươi nhanh nhanh tìm xiêm y xuất môn cho thiếu gia mới đúng.”

Chỉ Hi nhanh chóng tìm một kiện xiêm y trang trọng, tốt xấu gì cũng là đi dự tiệc, đương nhiên không thể mặc tùy tiện.

Chờ thay xong xiêm y cũng đến giờ, Chỉ Hi vừa chỉnh lý quần áo cho Úc Thụy vừa dặn dò: “Thiếu gia ngài đừng uống nhiều rượu, thân thể quan trọng hơn, rượu lạnh thì đừng uống, phải luôn ấm áp mới không tổn thương thân thể, nếu người khác mời rượu thì chỉ cần nhấp môi thôi, ngàn vạn lần đừng cậy mạnh, nếu để cho lão gia nhìn thấy ngài say khướt, cũng không biết như thế nào đâu… Còn nữa, đi sớm về sớm, đừng về muộn, lão gia trở về nhất định phải dùng cơm với thiếu gia.”

Úc Thụy trả lời: “Ta đã biết.”

Thời Việt nói: “Đây là đi dự tiệc, cũng không phải đi ăn trộm, hơn nữa, trong lòng thiếu gia còn có thể không biết chừng mực như ngươi sao?”

Chỉ Hi nguýt hắn một cái, nhưng mà nghĩ lại cũng phải, tính tình thiếu gia trước sau luôn trầm ổn, không cần lo lắng quá nhiều. Thế nhưng vừa nghĩ tới thiếu gia đi vào địa phương giống như thanh lâu sở quán, Chỉ Hi liền lo lắng, nếu lão gia về sớm, nghe được thiếu gia đi cái chỗ như vậy, chẳng phải sẽ nghĩ thiếu gia không ngoan ngoãn, bị nhiễm thói hư tật xấu ăn chơi trác táng sao.

Úc Thụy dẫn theo Thời Việt, lại dẫn theo hai gia đinh cùng đi, như vậy là đủ rồi, dù sao cũng là được mời đi ăn cơm uống rượu, sao có thể mang theo một đoàn người đi cùng.

Thuyền hoa ở ngay tại khúc sông sau biệt trang, cũng không quá xa, đến bên bờ sông, có thể nhìn thấy thật nhiều thuyền nhỏ đỗ ở bến cách đó không xa, mời chào khách khứa đi qua.

Tuy rằng không phải ban đêm, trên mặt sông chưa tối, cũng không thắp đèn lồng kiều diễm, nhưng người trên thuyền hoa cũng không ít, thậm chí là lui tới náo nhiệt.

Đoàn người Úc Thụy đến bờ sông, ngay lập tức có người chèo thuyền tới, trên đầu thuyền còn có một nữ tử tuy rằng cũng không còn trẻ nhưng dư âm phong vận vẫn như xưa đang đứng, nhìn qua liền biết nhất định là tú bà.

Ma ma kia chờ thuyền nhỏ lại gần bờ, bước xuống cười nói: “Nhìn dung mạo này, nhìn khí độ này, làm sao người bình thường có thể so sánh được? Ngài cũng không cần lên tiếng, nhất định là Đường gia đại thiếu gia rồi!”

Ma ma kia ngoài miệng giống như bôi mật, vừa cười vừa nói: “Trịnh nhị gia nói muốn mời khách quý, kêu chúng ta phải đứng chờ, ngàn vạn lần không được chậm trễ, ta còn thắc mắc không biết là khách quý phương nào, có thể khiến Trịnh nhị gia quan tâm như vậy? Vừa nghe nói là công tử gia Đường gia từ kinh thành tới, ai u, thật là vừa mừng vừa sợ, hôm nay may mắn được nhìn thấy, đến người từng trải như ta cũng phải mở mang tầm mắt! Ta cũng thật là, Đường thiếu gia thỉnh, thuyền nhỏ đơn sơ, mong ngài lượng thứ, lên thuyền hoa, Trịnh nhị gia đã chuẩn bị tốt chờ ngài nha.”

Đoàn người Úc Thụy lên thuyền nhỏ, rất nhanh đã đến thuyền hoa, bắc cầu qua, thỉnh Úc Thụy lên thuyền hoa.

Trên thuyền hoa phi thường náo nhiệt, cả con thuyền hoa lớn như vậy, Trịnh nhị gia cũng không bao hết được, mà chỉ bao nhã gian.

Lên tới thuyền hoa, ở giữa có một khoảng trống, trải thảm hoa mỏng màu đỏ thẫm, nhóm ca kĩ nhẹ nhàng khởi vũ, bốn phía đều đặt bàn cùng đệm, khách quan ngồi xung quanh thưởng thức.

Tuy rằng trời còn sớm, nhưng trên thuyền hoa không ít người, cơ hồ cũng ngồi đầy sảnh.

Ma ma thỉnh Úc Thụy vào khoang thuyền, bởi vì nghĩ đến chân Úc Thụy không thể đi lại, vài bước nữa là đến cửa gỗ, ma ma lên trước đẩy cửa ra, mời Úc Thụy tiến vào.

Thời điểm còn chưa mở cửa, bên trong nhã gian loáng thoáng có thể nghe được âm thanh ti trúc, còn có thanh âm ca kĩ đang xướng khúc, thỉnh thoảng còn xen vào tiếng cười dễ nghe của nữ tử, so với bên ngoài còn náo nhiệt hơn.

Ma ma gõ cửa rồi mở ra, bên trong nháy mắt yên lặng, người trong phòng đều nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy nhã gian rất rộng, cũng trải thảm hoa màu đỏ thẫm, ở giữa bày một chiếc bàn tròn lớn, bên trên bày đủ trà cụ tửu bôi, hình như còn chưa dùng qua, bên phải có một cái cửa nhỏ, thông vào nội gian, nơi này dù sao cũng là thuyền hoa, đương nhiên không tránh khỏi có khách nhân ngủ lại qua đêm.

Gần cửa bày một cái bàn thấp dài, bên trên đều là rượu và thức ăn, xem chừng đã dùng qua. Bên cạnh bàn thấp trải nhiều đệm mềm, một nam tử thoạt nhìn rất trẻ ngả người trên đệm, trong ngực ôm một thiếu niên tuổi còn nhỏ, chính bởi vì tuổi tác không lớn, dáng người còn chưa phát dục, cơ hồ không khác gì nữ tử, vài nữ tử khác quỳ bên cạnh mời rượu quạt quạt tròn.

Đương nhiên còn có ca kĩ đánh đàn xướng khúc, trong phòng có khoảng bảy tám người.

Nam tử thấy có người tiến vào, vội đẩy thiếu niên trong ngực ra, đưa tay ra hiệu nhóm ca cơ ngừng tấu đàn, từ trên đệm đứng lên, cười nói: “Khách quý đến rồi, rốt cục đã đến.”

Người hầu hạ bên cạnh cũng bồi cười vây lại: “Ngoài Trầm công tử ra, ngài là khách quý tuấn mỹ nhất mà ta gặp nha.”

Nam tử họ Trầm kia cười khách sáo với Úc Thụy, Úc Thụy cũng cười đáp lại. Trầm công tử rất nhanh sai người mang rượu và thức ăn đến bày trên bàn tròn lớn, một đoàn ca cơ vũ nữ mặc sa y bưng rượu và thức ăn tiến vào. Sau khi chờ Trầm công tử cùng Úc Thụy ngồi vào vị trí, chúng nữ tử đứng ở một bên mới hầu hạ gắp thức ăn rót rượu.

Đi thuyền hoa làm sao có thể không uống rượu, nhóm hoa nương tất nhiên muốn mời rượu, Úc Thụy không dám uống nhiều, dù sao cũng là khách, thân thể này của hắn thật sự rất suy nhược, không dám uống nhiều rượu, sợ say xỉn phạm sai lầm.

Trầm công tử vất vả mời rượu, Úc Thụy cũng chỉ uống hai chén nhỏ, rượu nóng trôi xuống bụng liền cảm thấy trong dạ dày ấm lên, uống chén thứ hai, dần dần có chút nóng, hơn nữa bởi vì trời nóng nực, thế nào cũng cảm thấy càng ngày càng khô nóng.

Nhóm hoa nương bên cạnh không thiếu người tư sắc tú lệ, nhưng ở trong mắt Úc Thụy thủy chung vẫn chỉ là tục khí. Hắn có bệnh suyễn, ngửi thấy nhiều mùi hương gay mũi, làm cả người đều không thoải mái.

Trầm công tử kia là môn hộ mới đặt chân ở Giang Ninh vài năm nay, kỳ thật bởi vì trong tộc có người ở quê đắc tội người ta, cho nên cũng bị liên lụy kéo xuống nước, việc buôn bán dần dần vắng vẻ, đại thể không bằng trước kia. Trầm công tử suy tư, không thể nào để Trầm gia lụi bại ở trên tay hắn, cho nên dứt khoát đến địa phương lân cận làm ăn. (ta cũng chẳng biết tại sao ở trên là Trịnh mà ở dưới là Trầm nữa, chắc có nhầm nhọt gì đó ở đây, quan khách thông cảm nha, vì nhân vật này hình như chỉ xuất hiện có một cảnh)

Qua vài năm cũng đem việc buôn bán vực lại, cắm rễ ngay tại Giang Ninh, lần này nghe đồn gia chủ Đường gia cùng trưởng tử đến Giang Ninh, Trầm công tử mới đến làm sao có thể không nịnh bợ?

Chẳng qua Trầm công tử suy nghĩ, Đường Kính là một nhân vật khó lường, không phải người bình thường có thể bám víu được, vạn nhất lời nói của mình không thoả đáng, chọc giận Đường Kính, như vậy làm sao gánh nổi? Cho nên hắn nghĩ mãi, vẫn không có can đảm trực tiếp lấy lòng Đường Kính, liền hỏi thăm đến trưởng tử Đường gia này.

Về chuyện của Đường Úc Thụy, tựa hồ không có tai tiếng gì, có chút tin đồn cũng là về thân thế của hắn, lại chẳng ai nói đến nhân phẩm của Đường Úc Thụy như thế nào, tính cách ra sao, có phải là chủ nhân khó tính hay không.

Được cái tuổi Đường Úc Thụy không lớn lắm, như vậy có vẻ dễ nói chuyện hơn so với Đường Kính kia.

Vì thế Trầm công tử thỉnh người đến, thứ nhất là tìm hiểu một chút, thứ hai là làm thân, về sau có chuyện gì cũng dễ nói.

Úc Thụy ngồi trong chốc lát, âm thầm đánh giá đối phương, đã biết Trầm công tử kia cũng không phải nhân vật lợi hại gì, là người cổ hủ, không có cách nào so sánh với loại người khi thì nham hiểm khi thì miên lý tàng châm (trong bông giấu kim) như Trần Trọng Ân.

Trầm công tử chỉ lo sai bảo nhóm hoa cô nương tiếp rượu gắp thức ăn cho Úc Thụy, vừa tiếp vừa nói: “Hôm nay khó có dịp thỉnh Đường thiếu gia, bữa cơm này nhất định phải tận hứng, cứ việc ăn chơi, muộn thì có thể lưu lại, ta đã bảo ma ma chuẩn bị gian phòng hảo hạng, buổi tối nhất định phải ở lại sung sướng một phen.”

Úc Thụy nhìn hắn uống đến cao hứng, định cáo từ ra về, thứ nhất sợ gây chuyện, thứ hai là vì hôm nay Đường Kính nói đến tối sẽ trở về, Úc Thụy phải vội vàng về đến biệt trang trước Đường Kính, nếu không Đường Kính về không thấy mình, tất nhiên không thể không gặng hỏi.

Nhưng Úc Thụy còn chưa mở miệng, cửa nhã gian đột nhiên bị người gõ “cộc cộc” hai tiếng, Trầm công tử nhíu mày, quát: “Người nào không có mắt lại đến gõ cửa lúc này?”

Lúc này tú bà mời cười làm lành đẩy cửa ra, nói: “Hai vị đại gia, thật sự không phải là ta muốn quấy rầy, có người bên ngoài, nói Đường gia muốn đón thiếu gia trở về.”

Tú bà vừa nói như thế, Trầm công tử thực buồn bực, Úc Thụy lại kinh ngạc, chẳng lẽ Đường Kính trở về sớm như vậy?

Nàng nói xong, quả nhiên có một gia đinh tiến vào, Úc Thụy cũng không nhận ra, có thể là hạ nhân trong biệt trang.

Hạ nhân kia nói: “Đại thiếu gia, lão gia thỉnh ngài trở về.”

Úc Thụy hỏi: “Lão gia đã về đến nhà?”

Hạ nhân kia nói: “Vâng, lão gia vừa mới về đến nhà, hỏi vì sao thiếu gia không có nhà, Chỉ Hi cô nương nói thiếu gia đi dự tiệc, lão gia liền kêu nô tài đến đón.”

Úc Thụy gật gật đầu, lập tức nói với Trầm công tử: “Thật xin lỗi, xem chừng trong nhà có việc, hôm nay ta cáo từ trước, hôm nào nhất định lại mời Trầm công tử.”

Trầm công tử kia không ngừng gật đầu, vội vàng nói: “Nào dám để Đường thiếu gia tiêu pha, để ta mời để ta mời, lần sau cũng nhất định là ta mời mới được!”

Úc Thụy cũng không nhiều lời với hắn, để Thời Việt đẩy mình xuống thuyền hoa, đi thuyền nhỏ vào bờ.

Úc Thụy uống hai chén rượu, có chút nóng trong người, hiện giờ ra khỏi nhã gian, có chút gió thổi qua, đầu trở nên choáng váng, hạ nhân nâng kiệu đưa Úc Thụy quay về biệt trang, Úc Thụy ở trong kiệu lắc lư lại lắc lư, thiếu chút nữa ngủ gật, may mắn đường không xa, Úc Thụy chỉ chợp mắt được một chút đã hạ kiệu.

Thời Việt vừa muốn đỡ thiếu gia ra khỏi kiệu lại thấy Chỉ Hi đi ra, nhìn thấy bọn họ, nói: “Không cần đi ra không cần đi ra, lão gia vừa mới đi xong, bảo nếu thiếu gia trở về cũng đi qua đó.”

Úc Thụy hỏi: “Đi nơi nào?”

Chỉ Hi đáp: “Lão gia rất vội a, vừa trở về muốn đón thiếu gia đi, nào ngờ thiếu gia không ở nhà, lão gia kêu nô tỳ chờ thiếu gia trở về rồi cùng đi đó. Chính là Trần lão bản hôm kia, nghe nói ở vùng ngoại ô mới xây một cái hoa viên, thỉnh mọi người đi thưởng hoa, tối hôm nay sẽ ở lại nơi đó.”

Thời Việt nghe Chỉ Hi nói thưởng hoa, nhíu mày, hỏi: “Chỉ có thưởng hoa?”

Chỉ Hi cười nói: “Xem lời ngươi, làm sao có thể chỉ thưởng hoa, nghe nói thỉnh mấy viên ngoại lão bản cùng qua, xem chừng không phải thưởng hoa mà là lấy cớ, đi bàn chuyện làm ăn mới là sự thật nha. Nhưng mà Trần lão bản cố ý thỉnh thiếu gia nhà ta, cũng biết thiếu gia nhà ta là đại nhân vật nha.”

Úc Thụy lại không nghĩ như vậy, bản tính Trần lão bản kia hắn vẫn không nhìn thấu, thật sự rất khó đối phó.

Bọn họ cũng không dám trì hoãn, Úc Thụy lại trở vào trong kiệu, lần này Chỉ Hi cũng đi theo cỗ kiệu.

Bởi vì Úc Thụy cảm thấy hơi say, không chống đỡ được, nghe nàng nói đi ra ngoại ô, nghĩ rằng lộ trình cũng không gần, có thể ngủ một giấc, lúc tỉnh lại mới có tinh thần để đối phó với Trần Trọng Ân.

Bên trong kiệu trải đệm mềm, ngồi lâu cũng không cảm thấy mệt, Úc Thụy ngả đầu dựa vào, theo cỗ kiệu hơi hơi lắc lư, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết ngủ trong bao lâu, đến khi tỉnh lại cái trán đã lấm tấm mồ hôi, Úc Thụy chỉ cảm thấy càng ngủ càng khó chịu, cả người để nóng nực nóng nực.

Úc Thụy đưa tay lau mồ hôi trên trán, trong kiệu rất nóng, hắn liền thuận tay vén màn lên. Màn vừa mở, Chỉ Hi liền lại gần thăm dò, còn tưởng rằng hắn muốn phân phó việc gì.

Úc Thụy chỉ nói, “Nóng quá, hít thở không khí một chút.”

Thế nhưng vén màn một lúc, Úc Thụy cảm thấy hơi lạnh, lại buông màn xuống, tóm lại làm thế nào cũng không thấy thoải mái.

Úc Thụy nghĩ có lẽ không chừng bị cảm, chồng cằm ngồi ngẩn người ra, chợt nghe thấy thanh âm của Chỉ Hi: “Thiếu gia, hình như tới rồi.”

Úc Thụy lười biếng mệt mỏi “Ân” một tiếng, cũng không muốn nói thêm, không còn chút sức lực nào để lên tiếng nữa.

Không lâu sau, quả nhiên hạ kiệu, nhóm kiệu phu vững chắc đặt kiệu xuống, hạ thấp đầu kiệu, Thời Việt vén màn kiệu lên, đẩy xe lăn đến trước kiệu.

Thời Việt đỡ tay Úc Thụy ngồi lên xe lăn.

Hạ nhân gác cửa đã sớm chuẩn bị đón Úc Thụy, thấy đoàn người đến, nhanh chóng tiến lên dẫn đường, nói: “Đường tứ gia đã đến được một lúc, thỉnh Đường thiếu gia đi theo nô tài, bên này.”

Sân vườn rất đặc biệt, cũng không quá lớn, nhưng thực hòa hợp với cảnh sắc tú lệ của Giang Nam.

Gia đinh dẫn Úc Thụy đi vào bên trong, qua chủ trạch, lại vòng qua hành lang bao quanh, đi thẳng đến hoa viên. Hoa viên xem chừng còn lớn hơn chính sảnh, nơi này chính là địa phương vui chơi thư giãn, cho nên cảnh trí càng thêm tinh xảo.

Trong viện có một hồ nước, mặt hồ rất rộng, vừa đến lúc hoa sen nở, bên bờ hồ có thể thấy một bãi đá lớn hình bán nguyệt, Đường Kính, Trần Trọng Ân cùng rất nhiều viên ngoại lão bản có máu mặt ở chỗ này.

Mọi người đã ngồi xuống, không biết đang nói gì, ở giữa bãi đá có ca cơ đang tấu nhạc cùng khởi vũ, có vẻ rất thích ý.

Gia đinh đi vào thông truyền, Thời Việt đẩy Úc Thụy qua, chỉ thấy ánh mắt mọi người lập tức nhìn lại đây, tựa hồ muốn xem phong thái của trưởng tử Đường gia.

Trần Trọng Ân đứng dậy, cười nói: “Thật không dễ dàng, cuối cùng người cũng đến.”

Viên ngoại bên cạnh cười theo: “Đường thiếu gia tới chậm, nhất định phải phạt rượu, phạt rượu!”

Úc Thụy đã gặp qua những trường hợp như thế này, tự nhiên chỉ cười cười ứng phó.

Bàn chuyện làm ăn tất nhiên không thể thiếu uống rượu, tựa hồ dính vào rượu, chuyện gì cũng có thể giải quyết, nếu trong lúc uống thực hợp ý nhau, có khả năng mang đến rất nhiều lợi ích, nhưng đây cũng không phải là thức uống bổ béo gì.

Đừng nói Úc Thụy của hiện tại, cho dù là Úc Thụy của đời trước cũng ăn không tiêu.

Đường Kính nhìn sắc mặt Úc Thụy, nói với người bên cạnh: “Khuyển tử tửu lượng kém, còn mong các vị lượng thứ.”

Có người thấy Đường Kính chắn rượu thay Úc Thụy, nhanh chóng cười nịnh nọt Úc Thụy: “Người khác nói Đường tứ gia thực cưng chiều nhi tử, chúng ta còn không tin, hiện giờ tận mắt thấy, đúng là đồn đại không sai, thực sự giống như bảo bối.”

“Cứ cho là bảo bối thì có gì không thể? Theo ta thấy, công tử Đường gia vô luận bộ dáng hay tính tình, đều là nhất đẳng nhất đẳng, dù là nhà ai cũng coi như bảo bối, có phải hay không?”

Mọi người ngươi một lời ta một lời nịnh bợ Úc Thụy, Trần Trọng Ân là gia chủ lại chỉ ngồi nhìn, chờ tất cả mọi người nói xong, mới lên tiếng: “Hôm nay chư vị bận bịu cả ngày cũng mệt mỏi rồi, đến nơi này của Trần mỗ, cứ việc ăn uống, không nói đến chuyện khác.”

Mấy viên ngoại nhìn thấy Đường Kính cưng chiều Đường Úc Thụy như thế, sợ là về sau cũng muốn hắn tiếp nhận việc buôn bán của Đường gia, vốn định thừa dịp này lôi kéo làm quen với trưởng tử Đường gia, thế nhưng Trần Trọng Ân đã mở miệng, không cho bàn chuyện làm ăn ở đây, lời nói của Trần Trọng Ân phân lượng không nhỏ, tự nhiên đều phải vuốt mặt nể mũi, cũng đành phải vòng vo luẩn quẩn khách sáo với nhau.

Đang lúc nói chuyện, một nha hoàn của Trần gia ăn mặc không tồi chạy tới, trông bộ dáng có vẻ là đại nha hoàn, nha hoàn kia lại gần, hành lễ với mọi người, sau đó mới nói với Trần Trọng Ân: “Lão gia, tiểu thư đã đến.”

Trần Trọng Ân hơi nhíu mi, có người cười hỏi: “A, đây chính là thiên kim nhà Trần lão bản?”

Trần Trọng Ân cười đáp: “Không phải Trần mỗ, mà là thiên kim của huynh trưởng Trần mỗ, huynh trưởng mất sớm, chỉ để lại dưới gối một nữ nhi bảo bối này, thân làm đệ đệ cũng nên thay huynh trưởng chiếu cố.”

Y nói xong, quay đầu nói với nha hoàn kia: “Quét tước một chút phòng ốc tiểu thư ở trước kia, thỉnh tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi, chờ ta tiếp khách quý xong sẽ đi qua.”

Sắc mặt nha hoàn kia có chút khó xử, ghé sát vào bên tai Trần Trọng Ân, nhỏ giọng nói mấy câu, mày Trần Trọng Ân hơi nhíu lại.

Nha hoàn vừa nói xong đã thấy một nữ tử trẻ tuổi đang đi đến, hình dáng xinh đẹp, trán nga mi [1], trời sinh duyên dáng thanh tú, chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, một thân xiêm y hồng phấn, bên ngoài khoác sa y màu trắng, có vẻ dịu dàng hào phóng.

Nữ tử được một đoàn nha hoàn vây quanh đi tới, lúc này Trần Trọng Ân mới đứng dậy, giới thiệu cho mọi người, chính là chất nữ của Trần Trọng Ân – Trần Xu. Dù sao làm nữ nhi mà xuất đầu lộ diện cũng không ra thể thống gì, Trần Trọng Ân cũng không cao hứng, chỉ giới thiệu đơn giản một chút, mong chư vị thông cảm.

Trần Xu kia cũng không hề luống cuống, một đôi mắt hạnh trộm đánh giá mọi người đang ngồi, ánh mắt chăm chú trên người Đường Kính hết nhìn lại nhìn, lập tức mặt đỏ bừng, nói: “Tiểu nữ tử mặc dù vẫn ở trong tú các, nhưng thường nghe nhị thúc nhắc đến đại danh của chư vị, quả thật rất ngưỡng mộ, nên mới không quy củ lộ diện như vậy, chỉ sợ sẽ bị cười nhạo đi.”

Nàng nói như vậy, lại đem ánh mắt dán vào Đường Kính, mọi người vừa nhìn liền hiểu được, thì ra Trần gia Đại tiểu thư có ý tứ đối với Đường Kính.

Chuyện trong nhà Đường Kính cơ hồ không ai không biết, cưới muội muội của đương triều Thừa tướng làm chính thất, chẳng qua hồng nhan bạc mệnh không được vài năm đã chết, sau đó Đường Kính vì muốn lập Úc Thụy làm trưởng tử, đem một nữ nhân đã mất không biết bao lâu lại không biết thân thế tốt xấu ra sao phù chính, vấn đề là người cũng đã mất, hiện tại vị trí chính thất vẫn để trống.

Rất nhiều danh môn khuê tú mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm vào vị trí này còn không có được, chẳng qua nếu là chất nữ của Trần Trọng Ân với Đường Kính, cũng coi như môn đăng hộ đối. Bây giờ Trần Trọng Ân tuổi còn trẻ, dưới gối vô tử, cũng không có nữ nhi, trong nhà chỉ có một chất nữ là vãn bối, nếu chất nữ xuất giá, đương nhiên muốn phô trương thể diện, chắc chắn sẽ giống như gả thân sinh nữ nhi đưa Trần Xu xuất giá, như vậy coi như là đám hỏi của hai nhà Đường Trần.

Hơn nữa Trần Xu diện mạo bất phàm, lại đến tuổi cập kê, hết thảy mọi việc tựa hồ cũng rất thỏa đáng, quan trọng nhất là, Trần Xu có hảo cảm đối với Đường Kính.

Trần Xu vẫn luôn liếc nhìn Đường Kính, khóe môi không nhịn được mang ý cười, thấy Đường Kính lại không nhìn mình, cất lời: “Tiểu nữ tử còn mang theo một ít rượu nhạt, không thể cộng ẩm cùng các vị, đành phải nhờ các vị nếm thử một chút, ngàn vạn lần không cần ghét bỏ.”

Nói xong nha hoàn đang đứng một bên nâng bình rượu nhỏ lên, Trần Xu tiếp nhận, hai tay áo dài rộng phủ lên trên bàn tay trắng nõn nà, chỉ lộ ra đầu ngón tay cầm bình, từng bước nhỏ tiến lên, rót cho Đường Kính một chén đầy.

“Thỉnh.”

Đường Kính đối với thái độ rõ ràng của Trần Xu cũng không quan tâm, có lẽ là có quá nhiều người lấy lòng y, Trần Xu không phải người duy nhất, cũng không phải thể hiện rõ ràng nhất, Đường Kính thấy nhưng không thể trách, chỉ liếc nàng một cái, thản nhiên nói một câu: “Làm phiền.”

Nói xong cầm chén rượu lên, một hơi cạn sạch.

Trần Xu cầm vò rượu mỉm cười, cũng không nói gì, lại từng bước nhỏ lui ra.

Nha hoàn cũng rót cho Úc Thụy ở bên cạnh Đường Kính một chén, Úc Thụy không muốn uống, vừa mời rồi hắn ở trên thuyền hoa chỉ uống hai chén nhỏ, lại ngủ một giấc rồi mà vẫn không thấy đỡ hơn, hiện tại chỉ cầm lên làm bộ nhấp một ngụm.

Úc Thụy nhìn thấu hành động của Trần Xu, tỏ vẻ rõ ràng như vậy, nhất định là muốn làm nữ chủ nhân Đường gia. Úc Thụy nhìn nhìn, cô nương này tựa hồ cũng chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, tuy rằng tuổi này cũng đến lúc lấy chồng, nhưng nếu Đường Kính cưới nàng, chính thê chỉ lớn hơn nhi tử một chút, thế thì rất thú vị.

Trần Xu không lưu lại nữa, bọn nha hoàn châm rượu cho mọi người xong, Trần Xu giao bình rượu trong tay mình cho nha hoàn phía sau, đoàn người lại vây quanh Trần Xu rời đi.

Trần Trọng Ân nhìn bóng dáng Trần Xu đi xa, trong mắt lướt qua một tia không vui, nhưng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh liền che dấu, lại cùng mọi người vừa cười đùa vừa uống rượu.

Mọi người cũng không biết nói cái gì, đa số thời gian đều khen tặng Đường Kính, khen tặng Trần Trọng Ân, cũng thuận đường khen tặng trưởng tử Úc Thụy này, tóm lại là dối trá khách sáo, khách sáo đi khách sáo lại cũng qua rất lâu. Đến lúc sắc trời tối đen, thưởng hoa xong rồi, rượu cũng uống nhiều rồi, Trần Trọng Ân phân phó bọn nha hoàn hạ nhân dẫn chư vị khách quý đến khách phòng nghỉ ngơi, chờ ngày mai trời sáng lại đi.

Đừng nhìn hoa viên cũng không quá rộng, nhưng một đám tiểu viện được phân chia rất nhỏ. Bởi vì phòng trống nhiều, cho nên mấy viên ngoại lão bản mỗi người ở một phòng, không ai bị quấy rầy.

Trần Xu ở trong phòng đi tới đi lui, hai tay vò cái khăn tay đến nhàu nhĩ, tựa hồ có chuyện gì rất sốt ruột.

Nàng vừa đi đi lại lại vừa hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”

Nha hoàn còn chưa đáp lời, đã có một nha hoàn khác chạy vào, nói: “Tiểu thư, lão gia đến đây!”

Mắt Trần Xu nhất thời trợn tròn, cả kinh hỏi: “Sao lão gia lại đến đây?”

Nàng vừa dứt lời, Trần Trọng Ân đã đi đến, trên mặt không có một chút ý cười, nói: “Ngươi hỏi ta vì sao, sao ngươi không hỏi chính ngươi.”

Ánh mắt Trần Xu lóe lên một cái, lập tức trả lời: “Nhị thúc… Lời này của ngài là có ý gì, có phải chất nữ có chỗ nào không đúng, nhị thúc ngài cứ việc giáo huấn chất nữ.”

Trần Trọng Ân cười một tiếng, nói: “Với thủ đoạn nhỏ này của ngươi, ta còn không coi vào đâu. Ngươi đánh chết cũng không nhận? Ngươi muốn làm nữ chủ nhân Đường gia, thế cũng được, ta cũng không quản ngươi, có bản lĩnh thì tự mình đi tranh, nhưng ngươi không thể liên lụy đến toàn bộ Trần gia ta, loại thủ đoạn bỉ ổi này nếu để cho Đường Kính phát hiện, đừng nói bay lên đầu cành, toàn bộ Trần gia đều xui xẻo theo ngươi.”

Trần Xu nghe xong, mếu máo muốn giả vờ ủy khuất, Trần Trọng Ân cũng không thèm để ý, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn: “Đêm nay ngươi chỗ nào cũng đừng hòng đi, thành thành thật thật cho ta, Trần gia là nhờ tổ tông vất vả kinh doanh mà thành, không chấp nhận được ngươi giở trò mà phá hủy.”

Sắc mặt Trần Xu lập tức trắng bệch, bọn hạ nhân ngoài cửa rầm một tiếng đóng cửa lại, tiếp theo là thanh âm xích sắt, nha hoàn vội la lên: “Tiểu thư! Tiểu thư, cửa phòng bị khóa! Lão gia khóa cửa phòng rồi!”

Úc Thụy đi theo Đường Kính vào sân, bởi vì đã khuya, hơn nữa Úc Thụy cũng cực kỳ không thoải mái, đầu vẫn cứ choáng váng, một ngày nay thật mệt mỏi, cho nên không có tâm tình thưởng thức cái gì tinh xảo.

Đường Kính ở chính phòng, Úc Thụy ngủ ở phòng phỏ bên cạnh.

Các phòng đều được quét tước thực sạch sẽ, chăn đệm giường cũng đều có sẵn, không cần phải chuẩn bị.

Thời Việt đẩy Úc Thụy vào phòng, Chỉ Hi kêu hạ nhân trong viện mang nước ấm tới, Úc Thụy choáng váng đầu, không hề muốn rửa mặt, nhưng nghĩ lại, tắm nước ấm không chừng có thể thư giãn, vì thế thả chút thuốc vào ngâm mình.

Tắm rửa một phen hình như cũng thoải mái hơn. Chỉ Hi vừa muốn hầu hạ hắn đi ngủ, Úc Thụy lại đột nhiên nghĩ đến, bởi vì sáng sớm nay Đường Kính cũng không ở nhà, buổi chiều lại tới đây, cho nên hôm nay còn chưa kịp thỉnh an Đường Kính.

Úc Thụy lại để Chỉ Hi mặc quần áo vào giúp hắn, mỗi ngày phải thỉnh an trưởng bối là quy củ của Đường gia, có lẽ ở trong mắt người khác, không thỉnh an một ngày cũng chẳng sao, Đường Kính không chừng cũng quên rồi, thế nhưng Úc Thụy vẫn không dám chậm trễ, địa vị của hắn ở trong Đường gia còn chưa ổn định, việc nhỏ này càng phải làm thoả đáng mới đúng.

Hiện giờ Đường Kính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn đời này, Úc Thụy muốn sống yên ổn, phải cố gắng bắt lấy Đường Kính mới được.

Đêm khuya, trong viện có thể nghe thấy tiếng côn trùng, bởi vì trời quá tối, Chỉ Hi cũng không đi cùng, chỉ có một mình Thời Việt đẩy Úc Thụy đi qua, trong phòng Đường Kính còn chưa tắt đèn.

— Hết chương 33 —

——————-

CHÚ THÍCH

[1] “trán nga mi”: tả về lông mày của phụ nữ, ý chỉ lông mày đẹp.

27212925_hinh 3

Kiểu nga mi ở hàng thứ ba, bên trái (được đánh dấu bằng vòng tròn xanh lá)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện