: Tứ cô nương và Lý Thiếu Hoài
Vừa rồi trong lều của Lý Thiếu Hoài, Thẩm phu nhân đã nhìn thấy Thu Hoạ, sau khi về lều liền lôi kéo Thẩm Chiêu dặn dò một phen.
Nhưng Thẩm Chiêu tính tình quật cường giống bà, dù là Huệ Ninh công chúa, nàng cũng sẽ không vì vậy mà buông tay.
"Thẩm gia chúng ta nhiều người như vậy, sao muội muội lại tìm hắn..." Thẩm Duy Ôn nhìn hai người trên sân, lo lắng nói.
"Đi, nói với Tứ cô nương, bảo nàng chú ý đúng mực!" Thẩm phu nhân phân phó người hầu bên cạnh.
Nghi Điều Huyện Chủ thấy thiếu niên tuấn tú bên cạnh Thẩm Chiêu, ngạc nhiên hỏi: "Người nọ là ai?"
Thẩm Duy Thanh cực kỳ khinh thường, liếc mắt một cái: "Là Bảng Nhãn kỳ thi mùa xuân năm nay, hiện đang là Lang trung Thương Bộ, Lý Nhược Quân."
Nàng tựa hồ tiếc nuối nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hôm nọ yết bảng sao ta không thấy hắn..."
Lại hỏi Thẩm Duy Thanh: "Vừa rồi ta nghe mọi người nhắc đến trích tiên, là nói hắn sao?"
Thẩm Duy Thanh nhíu mi: "Đúng, trước khi nhập sĩ Lý Nhược Quân là sơn môn đạo sĩ."
"Sơn môn đạo sĩ?" Nghi Điều Huyện Chủ sửng sốt nhìn Lý Thiếu Hoài: "Chân nhân đạo cốt tiên phong, lại là cập đệ Tiến Sĩ, quả thật trích tiên." Nói xong Huyện Chủ vẫn luôn lạnh mặt bỗng bật cười: "Thật thú vị, không biết hắn đánh cúc thế nào?"
Thẩm Chiêu phân phó người hầu dắt hai con ngựa tới: "Hai con ngựa nâu và trắng này đều là ái mã của ta, nhưng ta thích nhất vẫn là con ngựa trắng này, tính tình nó cương liệt, chính là ta..."
Vừa nói Thẩm Chiêu vừa vươn tay muốn vuốt ve.
Con ngựa trắng đột nhiên giơ hai chân trước lên giống như sợ hãi, thoát khỏi tay tên gia nô chạy như điên.
Phương hướng con ngựa chạy đến trùng hợp là Nghi Điều Huyện Chủ, còn chưa phóng được hai bước, dây cương đã bị người nắm lại.
Đầu ngựa bị kéo về hướng dây cương, Lý Thiếu Hoài dẫm lên bàn đạp tung người bay lên, không cần dùng quá nhiều sức đã có thể đưa con ngựa trở về.
Sau đó nàng cúi người xuống lẩm bẩm bên tai con ngựa, ngựa trắng bị chấn kinh liền dịu ngoan trở lại.
"Con ngựa này...!Ngươi!" Thẩm Chiêu bước lại gần, nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói gì với nó đó?"
Lý Thiếu Hoài nắm dây cương, nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa: "Ta chỉ nói với nó nhà ta có một con Thanh Chuy còn thiếu bạn, nếu nó nghe lời ta sẽ gả Thanh Chuy cho nó."
Thẩm Chiêu giống như bị người đùa bỡn, quát lớn: "Ngươi..." Chợt ném cây gậy đánh bóng cho nàng, lại đá quả cúc cầu tới dưới chân ngựa.
Lý Thiếu Hoài thuận theo nhận lấy gậy đánh bóng: "Cưỡi ngựa đánh quả bóng này vào cổng kia là được đúng không?"
Không chờ Thẩm Chiêu đáp lại liền dùng lực đánh một phát.
Chỉ thấy quả cúc cầu làm bằng da bay lên khỏi sân cỏ, từ mặt Bắc bay thẳng vào túi lưới ở cầu môn mặt Nam: "Cái này có được xem là thiên phú dị bẩm không đây?"
"Ngươi còn nói không biết đánh cúc?" Thẩm Chiêu ngạc nhiên nói.
Lý Thiếu Hoài cười sang sảng nói: "Ta bịt mắt châm cứu, cũng có thể châm trúng tất cả huyệt đạo trên người ngươi, không trượt phát nào."
Lý Thiếu Hoài đã quên thân phận hiện giờ của nàng là nam tử, nói những lời này với một tiểu cô nương, tuy rằng vô tâm, nhưng cũng khó trách khiến người suy đoán.
"Ngươi..."
Từ khi khống chế được ngựa điên, một gậy trúng đích, mọi người ở đây đều đã nhận định Lý Thiếu Hoài không chỉ là tài tử mà còn văn võ song toàn.
Tất cả những việc này cũng đã lọt vào mắt Nghi Điều Huyện Chủ.
Vừa rồi còn nói không biết Lý Thiếu Hoài đánh cúc thế nào sau đó suýt chút nữa bị con ngựa hù doạ, hiện giờ lại thấy thiếu niên phiên phiên trên lưng ngựa, Nghi Điều Huyện Chủ cười nói: "Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc, tại kỳ bản ốc, loạn ngã tâm khúc*."
(*Dịch nghĩa: Chàng ôn hoà như ngọc.
Chàng chinh phạt rợ phía tây đang ở trong nhà ván của rợ Tây Nhung.
Khiến những nỗi ngoắt ngoéo trong lòng em bối rối lên.
Bài thơ: Tiểu Nhung 1, Kinh Thi.)
Lại than thở nói: "Từ vị trí của hắn đến mặt Nam xa như vậy mà cũng có thể nhẹ nhàng đánh vào, xem ra hôm nay ta..."
"Huyện Chủ!"
Đúng lúc Nghi Điều Huyện Chủ đang sầu lo hết sức, Đinh Thiệu Văn đến gần: "Nếu Huyện Chủ không chê, hạ quan nguyện bồi Huyện Chủ thắng trận này."
Nghi Điều Huyện Chủ quay đầu lại, vui mừng khôn xiết.
Hôm nay tài tử giai nhân đúng là không ít: "Vậy, đa tạ Điện Soái."
"Nghi Điều Huyện Chủ tìm Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ vào đội rồi!"
"Theo ta thấy, dù sao Lý Thương trung cũng chỉ là một văn nhân, sao có thể sánh bằng Điện Soái."
"Người đọc sách thì sao, không thấy nhân gia một gậy đã đánh vào sao, có bản lĩnh ngươi đánh thử xem?"
"..."
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, vài người biết chuyện phong lưu của quý nhân đại nội cũng tham gia vào.
"Điện Soái đối đầu Bảng Nhãn, trận này đáng xem."
"Hai người này đã tranh giành Huệ Ninh công chúa trên Quỳnh Lâm Yến.
Thánh nhân coi trọng Điện Soái, kết quả Huệ Ninh công chúa lại nhìn trúng Bảng Nhãn."
Người ở lều bên cạnh nghe xong, ngạc nhiên hỏi: "Nói vậy Bảng Nhãn này chính là người được chọn làm phò mã?"
"Đúng vậy, việc này Quan gia và Thánh nhân đều đã ngầm đồng ý, chỉ còn kém một bước ban hôn."
Nhất thời trong lều trở nên yên tĩnh không ít, những nữ tử dùng quạt che mặt nghe xong cũng không dám nghị luận gì thêm, chỉ mất mát nhìn vào sân thi đấu.
Thẩm Chiêu phất tay áo, dẫm bàn đạp tung người bay lên lưng ngựa, kéo nhẹ dây cương đi vào giữa sân cỏ.
Động tác liền mạch lưu loát, không giống một cô nương xinh xắn mười hai mười ba tuổi.
"Thương trung, phò mã?" Đinh Thiệu Văn cưỡi ngựa đen đến gần.
Tuy vẻ mặt ôn hoà nhưng khi nhìn Lý Thiếu Hoài trong mắt tràn nhập oán khí.
"Oán khí của Điện Soái có chút nặng a, lúc này hẳn là cần một trận mưa, rửa sạch."
"Hừ, ta sẽ chống mắt lên xem, ngươi có bản lĩnh gì!" Đinh Thiệu Văn kẹp bụng ngựa quay trở lại chỗ mình.
"Ngươi và hắn có khúc mắc gì sao?"
"Khúc mắc?" Lý Thiếu Hoài ngưng thần nhìn bóng lưng Đinh Thiệu Văn đi xa, cười nhạt nói: "Đại khái là ta đoạt vợ hắn, nên hắn ghi hận trong lòng đi."
"..."
Trọng tài đeo cờ cầm bóng đứng giữa sân, hô to: "Các vị chủ tử?"
"Bắt đầu đi!"
Về cơ bản, đánh cúc chính là trò chơi rượt đuổi.
Cũng như đá cầu, chẳng qua thay đổi hình thức, từ chạy bộ biến thành cưỡi ngựa, cầm gậy truy đuổi.
Đánh cúc không chỉ khảo nghiệm kỹ năng cưỡi ngựa, mà còn khảo nghiệm khả năng phối hợp và thể lực người chơi.
Người chơi cưỡi trên lưng ngựa cúi xuống đánh bóng, trong lúc ngựa chạy phải đánh cầu vào lưới, so với cưỡi ngựa bắn cung độ khó không hề thua kém.
Trọng tài ném bóng, trong sân lập tức vang lên tiếng ngựa hí, vừa mở màn đối phương đã ghi một điểm.
Đối thủ hung hãn, địch ý rõ ràng, Đinh Thiệu Văn muốn thắng không riêng gì trận cúc này.
Lý Thiếu Hoài cưỡi trên lưng ngựa, mau chóng nắm lấy dây cương: "Oán khí quá nặng, không tốt."
Hai mặt sân Nam Bắc, bốn con ngựa đủ màu vội vàng quay lại, ngươi truy ta đuổi, vó ngựa giẫm lên mặt cỏ, gậy đánh bóng va vào nhau.
"Ngươi chơi kiểu gì vậy?" Thẩm Chiêu không hiểu tại sao Lý Thiếu Hoài giữ bóng lại chậm chạp không đánh.
"Lấy nhu thắng cương!"
So với Đinh Thiệu Văn một lòng muốn thắng, thái độ của Lý Thiếu Hoài hoàn toàn đối lập.
Nàng vốn là do Thẩm cô nương kéo vào trợ trận, không biết đánh cúc, thua thì thua, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ.
Tranh cường háo thắng, cũng không phải dùng cho những trò chơi giải trí thế này.
Nàng nghĩ vậy, nhưng chưa chắc người khác cũng nghĩ vậy.
Nghi Điều Huyện Chủ vốn là tẩu tẩu tương lai, bất kể thế nào Thẩm Chiêu cũng sẽ nhường phần thưởng này cho nàng, nhưng Đinh Thiệu Văn lại đột ngột xen vào, nàng không thích.
Đinh Thiệu Văn tài giỏi, Nghi Điều Huyện Chủ cũng không kém, nhưng so với tiểu cô nương Thẩm Chiêu này Nghi Điều Huyện Chủ vẫn còn yếu chút, mà Lý Thiếu Hoài lại thắng ở kỹ năng cưỡi ngựa.
Hiện đã qua một nén nhang, thời gian trôi nhanh, làm người xem không khỏi lo lắng.
"Đoạt vợ ngươi, sao có thể nhẫn?" Thi đánh cúc trong cung đều là nam đấu nam, nữ đấu nữ, Nghi Điều Huyện Chủ chưa bao giờ thua, hôm nay ở trước mặt mọi người lại bại bởi một nha đầu mười hai mười ba tuổi chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Vì thế Đinh Thiệu Văn dùng sức kẹp bụng ngựa đuổi theo.
Thẩm Chiêu chuyền cúc cầu đến, Lý Thiếu Hoài dùng sức chuẩn bị phá vỡ thế hoà trên sân.
Gậy đánh bóng vừa giơ lên đã bị một cây gậy khác bay tới ngăn lại.
Hai gậy va vào nhau, bởi vì dùng sức quá lớn, thân gậy uốn cong nảy lên.
- - loảng xoảng -- va chạm phát ra âm thanh rất lớn.
Đinh Thiệu Văn trừng cặp mắt ưng, xoay cây gậy trong tay một vòng quanh người Lý Thiếu Hoài.
Chớp mắt dùng tốc độ cực nhanh giành lại bóng, sau đó đưa nó từ mặt Nam trở về mặt Bắc.
Lý Thiếu Hoài cưỡi ngựa giỏi, lại đoạt cầu lợi hại, nên trận đánh cúc đã biến thành đánh gậy.
Cúc cầu không ngừng quay cuồng trên mặt sân theo vó ngựa, hai người cầm gậy đối đầu nhau.
"Thật không ngờ, Thương trung còn trẻ mà nội lực đã thâm hậu đến thế!" Lần đầu giao thủ với Lý Thiếu Hoài, Đinh Thiệu Văn có chút ngạc nhiên.
Đệ tử Đạo gia võ công cao cường hắn gặp qua không ít, nhưng người trẻ tuổi lại có nội công thâm hậu như Lý Thiếu Hoài hắn chưa từng thấy.
Nếu thật sự đấu, trong lớp trẻ hiện giờ e rằng chỉ có Trường Chiêu mới có thể nắm chắc phần thắng.
Hắn ngưng thần, mặc kệ thế nào, Lý Thiếu Hoài là trở ngại, cũng là phiền toái.
"Lý Thương trung!"
Bên tai là tiếng gọi của Thẩm Chiêu, Đinh Thiệu Văn buông gậy, đánh bóng ngược trở về.
Cúc cầu đột nhiên chuyển hướng làm mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, nắm chặt dây cương, con ngựa giật mình giơ chân hí vang tại chỗ.
Đinh Thiệu Văn vung gậy, cố ý chọn một cục đá lẫn trong mặt cỏ, cú đánh này dưới tác động của nội lực trở nên bạo liệt.
Đá bay về hướng Thẩm Chiêu, tốc độ mau đến mắt thường không thể nhìn thấy.
Chỉ trong chớp mắt, con ngựa màu nâu mà Thẩm Chiêu đang cưỡi hí vang một tiếng, hai chân trước đột nhiên khụy xuống.
Một màn này khiến người xem sợ đến la hét ầm ĩ, cũng làm Thẩm gia sợ tới mức trực tiếp nhảy khỏi chỗ ngồi.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lý Thiếu Hoài không kịp giận người âm hiểm, thúc ngựa, từ trên lưng ngựa cúi xuống, giữ chặt Thẩm Chiêu, hai chân kẹp lấy bụng ngựa làm bản thân ngồi vững vàng, hai tay còn lại chặn ngang bế người lên.
Một tay của Thẩm Chiêu còn đang nắm chặt gậy đánh bóng, con ngựa nâu đã quỳ rạp xuống đất không dậy nổi.
Chưa bao giờ bị nam tử xa la bế.
Từ lúc bảy tám tuổi dù phụ thân ôm nàng nàng cũng sẽ kháng cự, vậy mà Lý Thiếu Hoài ôm nàng vào lòng ngồi chung một con ngựa, nàng lại không có ý muốn chống cự.
Thậm chí trong lòng cũng không sinh ra chút phản cảm nào.
Thẩm Chiêu ngồi nghiêng trước người Lý Thiếu Hoài, bởi vì con ngựa dừng đột ngột mà theo quán tính bổ nhào vào lòng nàng, bất giác nắm lấy cổ áo nàng, nhíu mày nói: "Không thể dừng lại!"
Lý Thiếu Hoài vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn đang chờ ngựa dừng để xuống dưới, nghe Thẩm Chiêu nói vậy lần nữa nắm chặt dây cương, hỏi: "Ngươi muốn thắng đến vậy sao, không tiếc cả mạng sống?"
Lúc va vào nhau, lòng ngực Lý Thiếu Hoài không chỉ ấm áp, mà Thẩm Chiêu còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt toả ra trên người nàng.
Khác với những nam tử ngoài kia, là một mùi hương khiến người dễ chịu.
Nàng tựa vào lòng nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đường cong trên má nàng: "Ta không tiếc tánh mạng, là muốn ngươi thắng!"
Hai tai ửng đỏ khẽ động, Lý Thiếu Hoài nắm chặt dây cương, kẹp bụng ngựa: "Nắm chặt lấy ta, giá!"
Đinh Thiệu Văn có ý định làm Lý Thiếu Hoài xấu mặt trước mọi người, cũng muốn cho mọi người nhìn thấy Huệ Ninh công chúa đã chọn sai vị hôn phu, lấy làm nhục nhã.
Lại mượn Thẩm Chiêu làm cớ, rõ ràng là muốn biến Lý Thiếu Hoài thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Bạch y thiếu niên, thân thủ mạnh mẽ, thuật cưỡi ngựa siêu phàm, ngay cả khinh công cũng tao nhã nhẹ nhàng như vậy, cập đệ Tiến Sĩ, trong vòng một tháng đã thăng mấy cấp, Hoàng đế ban thưởng toà nhà, tiền đồ vô lượng, bất kể là phương diện nào đều khiến người hâm mộ không thôi.
Ngựa trắng nhanh chóng lướt qua, Nghi Điều Huyện Chủ nhếch miệng, giống như phát hiện ra gì đó: "Khó trách vị tỷ tỷ kia của ta sẽ coi trọng ngươi, hồng nhan hoạ thủy tựa hồ cũng có thể dùng cho nam nhân.
Nhưng ngươi và Thẩm Tứ Nương náo loạn thành như vậy, ta xem đại nội còn có thể chấp nhận hay không!"
"Trời ạ, nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện này cũng quá..."
"Trích tiên chân nhân của ta sao có thể cưỡi ngựa chung một nữ tử tục khí như vậy?"
"Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Còn trích tiên? Theo ta thấy hắn chỉ là một tên ngụy quân tử."
"Nhưng xem bộ dạng ngoan ngoãn không hề phản kháng của Tứ cô nương, chẳng lẽ hai người đã lén định chung thân?"
"Không thể nào, Lý Nhược Quân đã từ chối Thẩm gia cầu hôn mà?"
"Có lẽ trước đây từ chối, nhưng hiện giờ nhìn thấy dung mạo Thẩm Tứ cô nương nên đổi ý thì sao?"
Năm nay Thẩm Chiêu tuổi mụ mười ba, tuổi tác này đã nảy nở bắt đầu có dáng vẻ của thiếu nữ trưởng thành.
Nàng lại cực kỳ giống mẫu thân lúc còn trẻ, đuôi mày khoé mắt cất giấu nét thanh tú đặc trưng, đường nét tinh tế, thân hình lung linh.
Bất ngờ đi qua chính là một trận ồn ào.
Mọi người sôi nổi bàn tán, sôi nổi nhìn về phía Thẩm gia, nhìn xem Thẩm gia làm sao giải thích.
Thẩm phu nhân nào biết sẽ xảy ra cớ sự như vậy.
Đánh một trận cúc trải đường cho con trai mà thôi, hiện giờ lại nháo lại nhiều chuyện xấu như vậy.
"Xong rồi xong rồi, trời không dung Thẩm gia ta, không dung Thẩm gia ta!"
Thẩm phu nhân kinh hoàng nói: "Nhanh đánh trống, nhanh lên!"
"Đăng đồ tử, ta sẽ về cung bẩm báo cô nương!" Trùng hợp hơn nữa chính là, Thu Hoạ đã thức dậy.
Nếu không phải Tôn Thường kéo nàng, cộng thêm xung quanh nhiều người bận tâm mặt mũi Lý Thiếu Hoài, nàng đã sớm lao ra.
Lý Thiếu Hoài đuổi kịp Đinh Thiệu Văn, trả lại cho hắn một gậy, dùng hết sức không giữ lại chút tình cảm nào.
- - Tùng tùng tùng! --
Tiếng trống vang lên, ý nghĩa hết giờ.
Thẩm Chiêu nhiều hơn một điểm, đánh bại Nghi Điều Huyện Chủ.
Chuyện hôm nay của Thẩm Chiêu và Lý Thiếu Hoài, chỉ sợ trận cúc Đoan Ngọ này vừa kết thúc là đã truyền ra khắp Đông Kinh.
- - Hết chương 74 --.
Vừa rồi trong lều của Lý Thiếu Hoài, Thẩm phu nhân đã nhìn thấy Thu Hoạ, sau khi về lều liền lôi kéo Thẩm Chiêu dặn dò một phen.
Nhưng Thẩm Chiêu tính tình quật cường giống bà, dù là Huệ Ninh công chúa, nàng cũng sẽ không vì vậy mà buông tay.
"Thẩm gia chúng ta nhiều người như vậy, sao muội muội lại tìm hắn..." Thẩm Duy Ôn nhìn hai người trên sân, lo lắng nói.
"Đi, nói với Tứ cô nương, bảo nàng chú ý đúng mực!" Thẩm phu nhân phân phó người hầu bên cạnh.
Nghi Điều Huyện Chủ thấy thiếu niên tuấn tú bên cạnh Thẩm Chiêu, ngạc nhiên hỏi: "Người nọ là ai?"
Thẩm Duy Thanh cực kỳ khinh thường, liếc mắt một cái: "Là Bảng Nhãn kỳ thi mùa xuân năm nay, hiện đang là Lang trung Thương Bộ, Lý Nhược Quân."
Nàng tựa hồ tiếc nuối nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hôm nọ yết bảng sao ta không thấy hắn..."
Lại hỏi Thẩm Duy Thanh: "Vừa rồi ta nghe mọi người nhắc đến trích tiên, là nói hắn sao?"
Thẩm Duy Thanh nhíu mi: "Đúng, trước khi nhập sĩ Lý Nhược Quân là sơn môn đạo sĩ."
"Sơn môn đạo sĩ?" Nghi Điều Huyện Chủ sửng sốt nhìn Lý Thiếu Hoài: "Chân nhân đạo cốt tiên phong, lại là cập đệ Tiến Sĩ, quả thật trích tiên." Nói xong Huyện Chủ vẫn luôn lạnh mặt bỗng bật cười: "Thật thú vị, không biết hắn đánh cúc thế nào?"
Thẩm Chiêu phân phó người hầu dắt hai con ngựa tới: "Hai con ngựa nâu và trắng này đều là ái mã của ta, nhưng ta thích nhất vẫn là con ngựa trắng này, tính tình nó cương liệt, chính là ta..."
Vừa nói Thẩm Chiêu vừa vươn tay muốn vuốt ve.
Con ngựa trắng đột nhiên giơ hai chân trước lên giống như sợ hãi, thoát khỏi tay tên gia nô chạy như điên.
Phương hướng con ngựa chạy đến trùng hợp là Nghi Điều Huyện Chủ, còn chưa phóng được hai bước, dây cương đã bị người nắm lại.
Đầu ngựa bị kéo về hướng dây cương, Lý Thiếu Hoài dẫm lên bàn đạp tung người bay lên, không cần dùng quá nhiều sức đã có thể đưa con ngựa trở về.
Sau đó nàng cúi người xuống lẩm bẩm bên tai con ngựa, ngựa trắng bị chấn kinh liền dịu ngoan trở lại.
"Con ngựa này...!Ngươi!" Thẩm Chiêu bước lại gần, nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói gì với nó đó?"
Lý Thiếu Hoài nắm dây cương, nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa: "Ta chỉ nói với nó nhà ta có một con Thanh Chuy còn thiếu bạn, nếu nó nghe lời ta sẽ gả Thanh Chuy cho nó."
Thẩm Chiêu giống như bị người đùa bỡn, quát lớn: "Ngươi..." Chợt ném cây gậy đánh bóng cho nàng, lại đá quả cúc cầu tới dưới chân ngựa.
Lý Thiếu Hoài thuận theo nhận lấy gậy đánh bóng: "Cưỡi ngựa đánh quả bóng này vào cổng kia là được đúng không?"
Không chờ Thẩm Chiêu đáp lại liền dùng lực đánh một phát.
Chỉ thấy quả cúc cầu làm bằng da bay lên khỏi sân cỏ, từ mặt Bắc bay thẳng vào túi lưới ở cầu môn mặt Nam: "Cái này có được xem là thiên phú dị bẩm không đây?"
"Ngươi còn nói không biết đánh cúc?" Thẩm Chiêu ngạc nhiên nói.
Lý Thiếu Hoài cười sang sảng nói: "Ta bịt mắt châm cứu, cũng có thể châm trúng tất cả huyệt đạo trên người ngươi, không trượt phát nào."
Lý Thiếu Hoài đã quên thân phận hiện giờ của nàng là nam tử, nói những lời này với một tiểu cô nương, tuy rằng vô tâm, nhưng cũng khó trách khiến người suy đoán.
"Ngươi..."
Từ khi khống chế được ngựa điên, một gậy trúng đích, mọi người ở đây đều đã nhận định Lý Thiếu Hoài không chỉ là tài tử mà còn văn võ song toàn.
Tất cả những việc này cũng đã lọt vào mắt Nghi Điều Huyện Chủ.
Vừa rồi còn nói không biết Lý Thiếu Hoài đánh cúc thế nào sau đó suýt chút nữa bị con ngựa hù doạ, hiện giờ lại thấy thiếu niên phiên phiên trên lưng ngựa, Nghi Điều Huyện Chủ cười nói: "Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc, tại kỳ bản ốc, loạn ngã tâm khúc*."
(*Dịch nghĩa: Chàng ôn hoà như ngọc.
Chàng chinh phạt rợ phía tây đang ở trong nhà ván của rợ Tây Nhung.
Khiến những nỗi ngoắt ngoéo trong lòng em bối rối lên.
Bài thơ: Tiểu Nhung 1, Kinh Thi.)
Lại than thở nói: "Từ vị trí của hắn đến mặt Nam xa như vậy mà cũng có thể nhẹ nhàng đánh vào, xem ra hôm nay ta..."
"Huyện Chủ!"
Đúng lúc Nghi Điều Huyện Chủ đang sầu lo hết sức, Đinh Thiệu Văn đến gần: "Nếu Huyện Chủ không chê, hạ quan nguyện bồi Huyện Chủ thắng trận này."
Nghi Điều Huyện Chủ quay đầu lại, vui mừng khôn xiết.
Hôm nay tài tử giai nhân đúng là không ít: "Vậy, đa tạ Điện Soái."
"Nghi Điều Huyện Chủ tìm Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ vào đội rồi!"
"Theo ta thấy, dù sao Lý Thương trung cũng chỉ là một văn nhân, sao có thể sánh bằng Điện Soái."
"Người đọc sách thì sao, không thấy nhân gia một gậy đã đánh vào sao, có bản lĩnh ngươi đánh thử xem?"
"..."
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, vài người biết chuyện phong lưu của quý nhân đại nội cũng tham gia vào.
"Điện Soái đối đầu Bảng Nhãn, trận này đáng xem."
"Hai người này đã tranh giành Huệ Ninh công chúa trên Quỳnh Lâm Yến.
Thánh nhân coi trọng Điện Soái, kết quả Huệ Ninh công chúa lại nhìn trúng Bảng Nhãn."
Người ở lều bên cạnh nghe xong, ngạc nhiên hỏi: "Nói vậy Bảng Nhãn này chính là người được chọn làm phò mã?"
"Đúng vậy, việc này Quan gia và Thánh nhân đều đã ngầm đồng ý, chỉ còn kém một bước ban hôn."
Nhất thời trong lều trở nên yên tĩnh không ít, những nữ tử dùng quạt che mặt nghe xong cũng không dám nghị luận gì thêm, chỉ mất mát nhìn vào sân thi đấu.
Thẩm Chiêu phất tay áo, dẫm bàn đạp tung người bay lên lưng ngựa, kéo nhẹ dây cương đi vào giữa sân cỏ.
Động tác liền mạch lưu loát, không giống một cô nương xinh xắn mười hai mười ba tuổi.
"Thương trung, phò mã?" Đinh Thiệu Văn cưỡi ngựa đen đến gần.
Tuy vẻ mặt ôn hoà nhưng khi nhìn Lý Thiếu Hoài trong mắt tràn nhập oán khí.
"Oán khí của Điện Soái có chút nặng a, lúc này hẳn là cần một trận mưa, rửa sạch."
"Hừ, ta sẽ chống mắt lên xem, ngươi có bản lĩnh gì!" Đinh Thiệu Văn kẹp bụng ngựa quay trở lại chỗ mình.
"Ngươi và hắn có khúc mắc gì sao?"
"Khúc mắc?" Lý Thiếu Hoài ngưng thần nhìn bóng lưng Đinh Thiệu Văn đi xa, cười nhạt nói: "Đại khái là ta đoạt vợ hắn, nên hắn ghi hận trong lòng đi."
"..."
Trọng tài đeo cờ cầm bóng đứng giữa sân, hô to: "Các vị chủ tử?"
"Bắt đầu đi!"
Về cơ bản, đánh cúc chính là trò chơi rượt đuổi.
Cũng như đá cầu, chẳng qua thay đổi hình thức, từ chạy bộ biến thành cưỡi ngựa, cầm gậy truy đuổi.
Đánh cúc không chỉ khảo nghiệm kỹ năng cưỡi ngựa, mà còn khảo nghiệm khả năng phối hợp và thể lực người chơi.
Người chơi cưỡi trên lưng ngựa cúi xuống đánh bóng, trong lúc ngựa chạy phải đánh cầu vào lưới, so với cưỡi ngựa bắn cung độ khó không hề thua kém.
Trọng tài ném bóng, trong sân lập tức vang lên tiếng ngựa hí, vừa mở màn đối phương đã ghi một điểm.
Đối thủ hung hãn, địch ý rõ ràng, Đinh Thiệu Văn muốn thắng không riêng gì trận cúc này.
Lý Thiếu Hoài cưỡi trên lưng ngựa, mau chóng nắm lấy dây cương: "Oán khí quá nặng, không tốt."
Hai mặt sân Nam Bắc, bốn con ngựa đủ màu vội vàng quay lại, ngươi truy ta đuổi, vó ngựa giẫm lên mặt cỏ, gậy đánh bóng va vào nhau.
"Ngươi chơi kiểu gì vậy?" Thẩm Chiêu không hiểu tại sao Lý Thiếu Hoài giữ bóng lại chậm chạp không đánh.
"Lấy nhu thắng cương!"
So với Đinh Thiệu Văn một lòng muốn thắng, thái độ của Lý Thiếu Hoài hoàn toàn đối lập.
Nàng vốn là do Thẩm cô nương kéo vào trợ trận, không biết đánh cúc, thua thì thua, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ.
Tranh cường háo thắng, cũng không phải dùng cho những trò chơi giải trí thế này.
Nàng nghĩ vậy, nhưng chưa chắc người khác cũng nghĩ vậy.
Nghi Điều Huyện Chủ vốn là tẩu tẩu tương lai, bất kể thế nào Thẩm Chiêu cũng sẽ nhường phần thưởng này cho nàng, nhưng Đinh Thiệu Văn lại đột ngột xen vào, nàng không thích.
Đinh Thiệu Văn tài giỏi, Nghi Điều Huyện Chủ cũng không kém, nhưng so với tiểu cô nương Thẩm Chiêu này Nghi Điều Huyện Chủ vẫn còn yếu chút, mà Lý Thiếu Hoài lại thắng ở kỹ năng cưỡi ngựa.
Hiện đã qua một nén nhang, thời gian trôi nhanh, làm người xem không khỏi lo lắng.
"Đoạt vợ ngươi, sao có thể nhẫn?" Thi đánh cúc trong cung đều là nam đấu nam, nữ đấu nữ, Nghi Điều Huyện Chủ chưa bao giờ thua, hôm nay ở trước mặt mọi người lại bại bởi một nha đầu mười hai mười ba tuổi chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Vì thế Đinh Thiệu Văn dùng sức kẹp bụng ngựa đuổi theo.
Thẩm Chiêu chuyền cúc cầu đến, Lý Thiếu Hoài dùng sức chuẩn bị phá vỡ thế hoà trên sân.
Gậy đánh bóng vừa giơ lên đã bị một cây gậy khác bay tới ngăn lại.
Hai gậy va vào nhau, bởi vì dùng sức quá lớn, thân gậy uốn cong nảy lên.
- - loảng xoảng -- va chạm phát ra âm thanh rất lớn.
Đinh Thiệu Văn trừng cặp mắt ưng, xoay cây gậy trong tay một vòng quanh người Lý Thiếu Hoài.
Chớp mắt dùng tốc độ cực nhanh giành lại bóng, sau đó đưa nó từ mặt Nam trở về mặt Bắc.
Lý Thiếu Hoài cưỡi ngựa giỏi, lại đoạt cầu lợi hại, nên trận đánh cúc đã biến thành đánh gậy.
Cúc cầu không ngừng quay cuồng trên mặt sân theo vó ngựa, hai người cầm gậy đối đầu nhau.
"Thật không ngờ, Thương trung còn trẻ mà nội lực đã thâm hậu đến thế!" Lần đầu giao thủ với Lý Thiếu Hoài, Đinh Thiệu Văn có chút ngạc nhiên.
Đệ tử Đạo gia võ công cao cường hắn gặp qua không ít, nhưng người trẻ tuổi lại có nội công thâm hậu như Lý Thiếu Hoài hắn chưa từng thấy.
Nếu thật sự đấu, trong lớp trẻ hiện giờ e rằng chỉ có Trường Chiêu mới có thể nắm chắc phần thắng.
Hắn ngưng thần, mặc kệ thế nào, Lý Thiếu Hoài là trở ngại, cũng là phiền toái.
"Lý Thương trung!"
Bên tai là tiếng gọi của Thẩm Chiêu, Đinh Thiệu Văn buông gậy, đánh bóng ngược trở về.
Cúc cầu đột nhiên chuyển hướng làm mọi người bất ngờ không kịp phòng bị, nắm chặt dây cương, con ngựa giật mình giơ chân hí vang tại chỗ.
Đinh Thiệu Văn vung gậy, cố ý chọn một cục đá lẫn trong mặt cỏ, cú đánh này dưới tác động của nội lực trở nên bạo liệt.
Đá bay về hướng Thẩm Chiêu, tốc độ mau đến mắt thường không thể nhìn thấy.
Chỉ trong chớp mắt, con ngựa màu nâu mà Thẩm Chiêu đang cưỡi hí vang một tiếng, hai chân trước đột nhiên khụy xuống.
Một màn này khiến người xem sợ đến la hét ầm ĩ, cũng làm Thẩm gia sợ tới mức trực tiếp nhảy khỏi chỗ ngồi.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lý Thiếu Hoài không kịp giận người âm hiểm, thúc ngựa, từ trên lưng ngựa cúi xuống, giữ chặt Thẩm Chiêu, hai chân kẹp lấy bụng ngựa làm bản thân ngồi vững vàng, hai tay còn lại chặn ngang bế người lên.
Một tay của Thẩm Chiêu còn đang nắm chặt gậy đánh bóng, con ngựa nâu đã quỳ rạp xuống đất không dậy nổi.
Chưa bao giờ bị nam tử xa la bế.
Từ lúc bảy tám tuổi dù phụ thân ôm nàng nàng cũng sẽ kháng cự, vậy mà Lý Thiếu Hoài ôm nàng vào lòng ngồi chung một con ngựa, nàng lại không có ý muốn chống cự.
Thậm chí trong lòng cũng không sinh ra chút phản cảm nào.
Thẩm Chiêu ngồi nghiêng trước người Lý Thiếu Hoài, bởi vì con ngựa dừng đột ngột mà theo quán tính bổ nhào vào lòng nàng, bất giác nắm lấy cổ áo nàng, nhíu mày nói: "Không thể dừng lại!"
Lý Thiếu Hoài vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn đang chờ ngựa dừng để xuống dưới, nghe Thẩm Chiêu nói vậy lần nữa nắm chặt dây cương, hỏi: "Ngươi muốn thắng đến vậy sao, không tiếc cả mạng sống?"
Lúc va vào nhau, lòng ngực Lý Thiếu Hoài không chỉ ấm áp, mà Thẩm Chiêu còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt toả ra trên người nàng.
Khác với những nam tử ngoài kia, là một mùi hương khiến người dễ chịu.
Nàng tựa vào lòng nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đường cong trên má nàng: "Ta không tiếc tánh mạng, là muốn ngươi thắng!"
Hai tai ửng đỏ khẽ động, Lý Thiếu Hoài nắm chặt dây cương, kẹp bụng ngựa: "Nắm chặt lấy ta, giá!"
Đinh Thiệu Văn có ý định làm Lý Thiếu Hoài xấu mặt trước mọi người, cũng muốn cho mọi người nhìn thấy Huệ Ninh công chúa đã chọn sai vị hôn phu, lấy làm nhục nhã.
Lại mượn Thẩm Chiêu làm cớ, rõ ràng là muốn biến Lý Thiếu Hoài thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Bạch y thiếu niên, thân thủ mạnh mẽ, thuật cưỡi ngựa siêu phàm, ngay cả khinh công cũng tao nhã nhẹ nhàng như vậy, cập đệ Tiến Sĩ, trong vòng một tháng đã thăng mấy cấp, Hoàng đế ban thưởng toà nhà, tiền đồ vô lượng, bất kể là phương diện nào đều khiến người hâm mộ không thôi.
Ngựa trắng nhanh chóng lướt qua, Nghi Điều Huyện Chủ nhếch miệng, giống như phát hiện ra gì đó: "Khó trách vị tỷ tỷ kia của ta sẽ coi trọng ngươi, hồng nhan hoạ thủy tựa hồ cũng có thể dùng cho nam nhân.
Nhưng ngươi và Thẩm Tứ Nương náo loạn thành như vậy, ta xem đại nội còn có thể chấp nhận hay không!"
"Trời ạ, nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện này cũng quá..."
"Trích tiên chân nhân của ta sao có thể cưỡi ngựa chung một nữ tử tục khí như vậy?"
"Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Còn trích tiên? Theo ta thấy hắn chỉ là một tên ngụy quân tử."
"Nhưng xem bộ dạng ngoan ngoãn không hề phản kháng của Tứ cô nương, chẳng lẽ hai người đã lén định chung thân?"
"Không thể nào, Lý Nhược Quân đã từ chối Thẩm gia cầu hôn mà?"
"Có lẽ trước đây từ chối, nhưng hiện giờ nhìn thấy dung mạo Thẩm Tứ cô nương nên đổi ý thì sao?"
Năm nay Thẩm Chiêu tuổi mụ mười ba, tuổi tác này đã nảy nở bắt đầu có dáng vẻ của thiếu nữ trưởng thành.
Nàng lại cực kỳ giống mẫu thân lúc còn trẻ, đuôi mày khoé mắt cất giấu nét thanh tú đặc trưng, đường nét tinh tế, thân hình lung linh.
Bất ngờ đi qua chính là một trận ồn ào.
Mọi người sôi nổi bàn tán, sôi nổi nhìn về phía Thẩm gia, nhìn xem Thẩm gia làm sao giải thích.
Thẩm phu nhân nào biết sẽ xảy ra cớ sự như vậy.
Đánh một trận cúc trải đường cho con trai mà thôi, hiện giờ lại nháo lại nhiều chuyện xấu như vậy.
"Xong rồi xong rồi, trời không dung Thẩm gia ta, không dung Thẩm gia ta!"
Thẩm phu nhân kinh hoàng nói: "Nhanh đánh trống, nhanh lên!"
"Đăng đồ tử, ta sẽ về cung bẩm báo cô nương!" Trùng hợp hơn nữa chính là, Thu Hoạ đã thức dậy.
Nếu không phải Tôn Thường kéo nàng, cộng thêm xung quanh nhiều người bận tâm mặt mũi Lý Thiếu Hoài, nàng đã sớm lao ra.
Lý Thiếu Hoài đuổi kịp Đinh Thiệu Văn, trả lại cho hắn một gậy, dùng hết sức không giữ lại chút tình cảm nào.
- - Tùng tùng tùng! --
Tiếng trống vang lên, ý nghĩa hết giờ.
Thẩm Chiêu nhiều hơn một điểm, đánh bại Nghi Điều Huyện Chủ.
Chuyện hôm nay của Thẩm Chiêu và Lý Thiếu Hoài, chỉ sợ trận cúc Đoan Ngọ này vừa kết thúc là đã truyền ra khắp Đông Kinh.
- - Hết chương 74 --.
Danh sách chương