: Vô tình nhất là nhà đế vương
Đời trước nàng đã cảm thấy Yến Cảnh là người lợi hại, rất nhiều phương diện ngay cả nàng cũng không bằng, đáng tiếc một thanh bảo đao cực tốt, lại cam tâm vùi mình trong bùn đất, không muốn lộ ra mũi nhọn.
Bất quá, tị thế không có gì không tốt, bởi vì đó là cuộc sống mà Triệu Uyển Như hâm mộ, nhưng nàng có thể làm, chỉ là hâm mộ mà thôi.
"Đúng vậy!"
Trong viện nổi gió, thổi vào rừng trúc kế bên, cuốn bay lá trúc úa vàng, kéo theo tiếng khua rào rạc.
Mặt sông Kim Thuỷ lăn tăn gợn sóng, bờ tường cao chắn ngang sông không nhìn thấy sóng.
Nữ tử không nhiễm khói bụi nhân gian trong mắt dường như thấu rõ vạn vật: "Dòng họ Triệu thị đông đúc, trải khắp các nhậm châu quan, nhưng sẽ không để con cái ở lại kinh thành.
Người có thể được nuôi dưỡng trong đại nội ngoại trừ cháu bên ngoại, còn có con vương, cháu gái."
Thái Tông có chín người con, Thái Tổ có bốn, cho nên anh em của đương kim thiên tử tất nhiên không ít.
"Chân nhân quanh năm sống ở đạo quan xa xôi, không ngờ lại biết nhiều việc của đại nội như thế."
"Quận chúa, quận chủ hay là công chúa?" Tước vị ở Đại Tống dù là tôn thất hay sĩ tử đều không có chế độ cha truyền con nối.
Hầu hết các tước vị chỉ phong cho một đời, người chết mang theo tước vị nhập thổ, hoặc là giáng cấp kế vị, tôn thất hiện giờ đều là giáng cấp kế vị.
Thật là một người thông tuệ, Triệu Uyển Như thầm nghĩ, cũng không đáp lại.
"Ngươi không nói cho nàng biết, hẳn là có tính toán của riêng mình.
Ngươi chịu hạ mình đến đây, nói vậy là rất quan tâm nàng."
"Tâm tính nàng quá mức thiện lương, đôi khi gặp chuyện không thể quyết đoán.
Nhưng ta nhìn ra được, điểm này ngươi ngược lại tương phản nàng, cho nên ta không cần lo lắng." Nói không lo lắng kỳ thật là giả, nhưng trước mắt nàng chỉ có thể nói vậy mà thôi.
"Tuy ta không muốn nhìn nàng rơi xuống vực sâu, nhưng có thể thấy nàng yêu ngươi rất nhiều, biết là không thể ngăn cản, nhưng ta không rõ rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu về nàng." Để cho nữ tử này thấy tấm chân tình của Lý Thiếu Hoài, lấy tâm đổi tâm, có lẽ sẽ có chút tác dụng.
Bởi vì Yến Cảnh biết, vô tình nhất là người hoàng tộc, họ cũng không dễ dàng tin tưởng tình cảm của người khác.
Đứng yên, vốn còn muốn mời nàng vào nhà uống ly trà, nhưng xem ra đã không còn cơ hội.
"Có một số việc, so với sư tỷ ta biết càng nhiều.
Tất cả về nàng, bao gồm thân thế, ta đều biết."
Cho dù nghe được những lời như thế, đôi con ngươi của Yến Cảnh vẫn bình đạm như nước, tựa như Lý Thiếu Hoài, sạch sẽ thấu triệt.
"Sư tôn từng nói mệnh đồ nàng nhiều chông gai, thân thế nàng liên quan đến tánh mệnh nàng."
"Ta biết, mệnh của A Hoài, trên đời này ngoại trừ ta, không ai có thể lấy.
Cho dù là ông trời cũng không được.
Nếu là trời, ta cũng muốn nghịch thiên." Đoạt lại mệnh Lý Thiếu Hoài từ tay ông trời, loại chuyện này, kiếp trước không phải chưa từng trải qua.
Triệu Uyển Như nói năng quả quyết, làm người nghe an lòng, nhưng chỉ có Yến Cảnh biết trong an lòng của mình trộn lẫn bao nhiêu không cam lòng, giống như bảo vật mình cẩn thận gìn giữ bấy lâu nay lại phải hai tay dâng cho người khác.
Nàng đành miễn cưỡng nói: "Nếu vậy, nàng gặp được ngươi cũng là may mắn của nàng."
Triệu Uyển Như thích nhất nói chuyện với loại người thông minh lại thấu tình đạt lý này, vì thế đến gần hai bước, nói: "Cảm ơn ngươi, thật lòng, không có ý khác."
Trong đôi mắt thanh lãnh của Triệu Uyển Như, cất giấu một chút dịu dàng, cất giấu một chút chiếu cố với thế nhân, giấu đến quá sâu, thế nên khi nàng đến gần Yến Cảnh mới có thể nhìn thấy.
Chút dịu dàng này, cực kỳ giống nét ôn nhu trong mắt Lý Thiếu Hoài.
Yến Cảnh chợt ngẩn người, sự dịu dàng vô tình toát ra kia, chợt làm nàng hiểu ra một điều.
Người trước mắt cũng là đem quốc gia thiên hạ ẩn sâu trong lòng.
Có lẽ hai người này gặp được nhau chính là số phận định sẵn, là nàng đã đánh thức nhiệt huyết chôn sâu trong lòng của Lý Thiếu Hoài, để nó có thể mặc sức tung hoành.
Nghe Triệu Uyển Như nói, Yến Cảnh lắp bắp nói: "Thí chủ vẫn nên gọi đạo hào của ta đi, gọi sư tỷ ta nghe không quen."
Triệu Uyển Như nhoẻn miệng cười: "Sư tỷ nên nghe nhiều một chút, sẽ quen."
Chỉ lo nói chuyện Lý Thiếu Hoài, Yến Cảnh đã quên nàng đến tìm Triệu Uyển Như là bởi vì chuyện khác: "Khăn của sư phụ ta là ở chỗ thí chủ đúng chứ? Xin mời trả lại."
"Quả nhiên, Thái Thanh chân nhân thật là yêu ai yêu cả đường đi." Triệu Uyển Như cũng không cảm thấy bất ngờ, lấy chiếc khăn trắng thường mang theo bên người ra.
Lúc đưa đến tay Yến Cảnh lại rút về, cười nói: "Nghe danh Thái Thanh chân nhân đã lâu, nhưng chưa từng đến thăm hỏi, còn nhờ sư tỷ giúp Uyển Như gửi lời vấn an Thái Thanh chân nhân."
Nàng tự tiết lộ tên, hai chữ Uyển Như làm mặt nước lặng yên nổi lên sóng gió.
"Ngươi..." Nữ nhi đương kim thiên tử sủng ái nhất, Huệ Ninh công chúa, Triệu Uyển Như.
Cái tên này từng được sư phụ nhắc tới, mà Uyển Như và Nhược Quân hai chữ này vừa đối lập, lại cố tình...!Yến Cảnh nhíu chặt mày.
"Sư tỷ cảm thấy hai cái tên này rất lạ sao? Nhược Quân, Uyển Như, giống như trời sinh một đôi, lại giống như đang bù đắp cái gì!"
Con ngươi đen láy của Triệu Uyển Như sâu không thấy đáy, làm Yến Cảnh không khỏi cảm thấy khủng bố, giục hỏi: "Ngươi rốt cuộc đã biết gì?"
"Ta biết sư tỷ vẫn luôn tò mò.
Hiện giờ, sư tỷ đã có thể trở về hỏi Thái Thanh chân nhân!" Nàng nhẹ nhàng đặt chiếc khăn vào tay Yến Cảnh.
"Ta sẽ tự mình hỏi sư phụ, nhưng ta thật không ngờ ngươi lại là Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như!"
Khi còn bé Yến Cảnh thường xuyên theo sư phụ đến Đông Kinh.
Nhưng không biết vì cớ gì Lý Thiếu Hoài vẫn luôn bị cấm túc không được bước vào Đông Kinh, mãi đến năm hai mươi tuổi cập kê mới phá bỏ lệnh cấm này.
Yến Cảnh cười lạnh một tiếng, không phải nàng không nghĩ đến, mà là không dám nghĩ theo hướng này: "Cũng phải thôi, công chúa trong đại nội hiện giờ, có thể nói ra những lời nghịch thiên như vậy, cũng chỉ có Huệ Ninh công chúa."
Hoàng đế chính là con trời, mà người này lại tuyên bố nghịch thiên.
"Ta hy vọng, sư tỷ có thể ở lại Đông Kinh, lưu lại bên cạnh A Hoài một đoạn thời gian, chờ hết kỳ thi mùa xuân hẳn đi cũng không muộn."
Yến Cảnh chợt ngẩn người, lời này nàng thật sự không hiểu.
Vì vậy không đồng ý cũng không từ chối, chỉ lấy lại khăn rời đi.
Lời nay không chỉ Yến Cảnh nghe không hiểu, ngay cả Tiểu Nhu theo bên cạnh Triệu Uyển Như nhiều năm cũng không rõ: "Cô nương, vừa rồi Lăng Hư chân nhân gì đó, rõ ràng là có ý với phò mã, sao ngài còn muốn giữ nàng lại Đông Kinh, sẽ không sợ nàng cướp phò mã đi sao?"
"Nàng sẽ không!" Triệu Uyển Như kiên định nói: "Người cực thiện đều yếu đuối!" Yếu đuối này chính là chỉ không dám tranh.
"Thiên hạ có người cực ác, nhưng ta không tin trên đời này lại có người cực thiện.
Đã là người đều sẽ có tư tâm, người cực ác thường là bởi vì bị bức ép, bị buộc phải làm ác, nhưng, không ai ép buộc ngươi làm việc thiện cả!"
Tiểu Nhu gãi gãi đầu, cái hiểu cái không.
Tóm lại, công chúa nói như vậy có nghĩa là phò mã sẽ không bị người ta cướp đi là được rồi.
Ánh trăng phủ lên đình viện, chiếu xuống bờ sông Kim Thuỷ.
Vài phiến cửa sổ đang mở ra, bên trong chiếc lư hương nhỏ ba chân toả ra mùi Tô hợp hương nhè nhẹ.
Cờ đen hạ xuống, cờ trắng thua tan tác, Triệu Uyển Như ném viên cờ đen vào vại.
"Không được!"
"Nguyên Trinh nàng đang trách ta đánh cờ không tốt sao?" Lý Thiếu Hoài nhéo viên cờ trắng xấu hổ hỏi.
Lúc niên thiếu ở trong quan không có sư tỷ muội nào đánh bại được nàng, sau này lớn lên ngay cả sư phụ cũng không hạ được nàng.
Ai ngờ hôm nay lại lật thuyền trong tay một tiểu cô nương.
Đánh bảy ván nàng chỉ may mắn thắng được một ván.
"Nàng đánh cờ nhẹ nhàng như vậy..."
"Đạo gia chú ý lấy nhu thắng cương, nhưng Nguyên Trinh có thể phản lại, lấy sát phát nhu của ta." Nhìn thế cục đã định, đôi con ngươi sạch sẽ nhu hoà của Lý Thiếu Hoài cẩn thận quan sát, không giận mà ngược lại còn kinh hỉ.
"Sao nàng không nôn nóng?"
Lý Thiếu Hoài chớp đôi mắt long lanh, nói: "A? Ván đầu tiên ta có nôn nóng, nghĩ từ nhỏ đã học đánh cờ, đánh với người khác mười mấy ván cũng không tới mức này, nhưng sau đó ta phát hiện...!Nguyên Trinh tựa hồ ăn ta gắt gao.
Dù ta đánh thế nào, hủy chiêu thế nào, nàng đều biết trước.
Rõ ràng là lần đầu tiên chơi cờ với nàng, nàng lại giống như đã đánh với ta rất nhiều năm, đối với ta rõ như lòng bàn tay."
"Nghĩ như vậy, ta cũng không còn giận gì nữa."
Triệu Uyển Như mở to đôi mắt tràn đầy vụn sáng, nói: "Đúng vậy...!Ta là người hiểu A Hoài nhất!"
Nàng và Lý Thiếu Hoài từ lúc quen nhau đã đánh cờ.
Bảy năm qua nàng chưa bao giờ thắng được Lý Thiếu Hoài, sau đó kỹ thuật của nàng tiến bộ, đều do một tay Lý Thiếu Hoài chỉ dạy mà thành.
Mỗi lần đánh cờ Lý Thiếu Hoài đều cùng nàng đàm luận chuyện bên ngoài, mỗi lần đều có thể khơi thông, chỉ điểm cho nàng một hai, có việc nước, có việc nhà, đôi khi cũng có việc của nàng.
Bảy năm, hiểu tận gốc rễ, Lý Thiếu Hoài của hiện giờ sao có thể thắng được nàng.
"Nhưng mà, A Hoài có hiểu ta không?" Nàng như là thử, cũng là tự hỏi bản thân.
Lý Thiếu Hoài nhìn bàn cờ nghĩ trái nghĩ phải cũng cảm thấy không thích hợp, lại nghe Triệu Uyển Như hỏi vậy, liền đáp: "Hiểu không nhiều lắm."
Quả nhiên là người thành thât: "Vậy, tại sao A Hoài vẫn thích ta?"
Viên cờ trắng nhiễm hơi ấm trong tay được Lý Thiếu Hoài nàng nhẹ nhàng thả lại, nói: "Bởi vì Nguyên Trinh trong lòng ta, không thể cân đo, chỉ có thể thích, không tin, nàng sờ thử xem!" Vươn người qua bàn cờ, nắm lấy tay Triệu Uyển Như.
Bàn tay vốn lạnh băng bởi vì chạm vào lồng ngực ấm áp mà chậm rãi nóng lên.
Lòng bàn tay cảm nhận được độ cong không rõ ràng lắm, dưới lòng ngực mấy tấc là quả tim đang đập liên hồi.
"Tay của Nguyên Trinh lạnh quá!" Lý Thiếu Hoài ôm lấy tay nàng xoa xoa, thổi hơi làm ấm.
Tay Triệu Uyển Như luôn rất lạnh, Lý Thiếu Hoài đã phát hiện chuyện này vào mùa xuân năm trước, nhíu mày, đau lòng nói: "Đã dùng nhiều thuốc như vậy cũng không thấy nàng tốt lên, nàng lại không chịu ôm lò sưởi."
"A Hoài là tên ngốc!" Tình yêu nghĩa vô phản cố khiến nàng quý trọng mà lại thương tiếc.
Trên đời này chỉ có nàng nói nàng ngốc, cũng chỉ có nàng được nói.
"Ta không ngốc!" Lý Thiếu Hoài cong môi cười: "Người nào đó là muốn bần đạo làm lò sưởi chuyên dụng của nàng có phải không?"
"Nàng..." Triệu Uyển Như rút tay về, xoay người không thèm nói chuyện với nàng nữa.
Lý Thiếu Hoài từng nói, nàng trong lòng nàng chỉ có ái, nàng cũng muốn nói với Lý Thiếu Hoài: "A Hoài cũng ở trong lòng ta, từ mới gặp đến bây giờ, chưa bao giờ thay đổi."
Tốc độ điều tra của Trương Khánh rất mau, sáng sớm hôm sau đã ở trong viện chờ.
Toà nhà này có ba viện, Lý Thiếu Hoài ở một viện, nàng một mình ở một viện, còn viện này là để phòng hờ.
"Đã có tin về Cố Tam Nương."
"Không biết cô nương đã từng nghe qua Chiết gia quân?"
"Chiết gia là đại gia tộc ở Vân Trung, từ Đường đến nay đã là tướng môn quyền thế." Trương Khánh nói làm Triệu Uyển Như không khỏi mở to mắt, hỏi: "Chẳng lẽ nàng là hậu nhân của Chiết gia?"
"Đúng vậy, Chiết Ngự Khanh vào triều ta, được Thái Tổ tín nhiệm, ban cho quan to lộc hậu, bổ nhiệm quân quyền, từng phá Khiết Đan, sau lại chết trẻ trên chiến trường.
Thái Tông Hoàng đế vô cùng đau đớn, nên càng coi trọng Tiết gia quân.
Sau này cho con trưởng Tiết Duy Chính kế nhiệm, nhưng vì thường xuyên bệnh tật nên đã cho đệ đệ Tiết Duy Xương thay thế."
"Chiết gia và Dương gia là hai đại gia tộc về chính sự và quân sự, lại có quan hệ thông gia thế giao."
"Thê tử của Dương Nghiệp - Chiết lão phu nhân không phải là chị ruột của Chiết Ngự Khanh - Chiết Tái Hoa sao?" Triệu Uyển Như ngẩng đầu nhìn Trương Khánh hỏi: "Có quan hệ gì với Cố Tam Nương?"
"Cố Tam Nương thật ra chính là hậu nhân của Chiết gia! Là con gái của muội muội thứ ba của Chiết lão phu nhân, ấn quan hệ, nên gọi Chiết Duy Xương một tiếng Nhị ca."
"Chiết thị xuất thân từ tộc Lan Vương, là dòng dõi danh môn, sao có thể để người nhà lưu lạc đến nhạc phường làm ca kỹ?"
"Năm thứ bảy Thái bình hưng quốc, Ngụy Vương Triệu Đình Mĩ mưu đồ cướp ngôi hoàng đế, âm mưu bị lộ, lúc ấy trong số những người tham dự có một đại thần họ Cố.
Là Tiến sĩ xuất thân nghèo khó, sau khi đỗ tiến sĩ liền cưới tiểu nương tử của Chiết gia.
Sau khi sự việc bại lộ, Cố gia bị lưu đài đến biên giới Tây Hạ, vĩnh viễn không được hồi kinh.
Cố Tam Nương này chính là được sinh ra trong mười năm lưu đày đó."
"Hiện giờ Cố gia cũng chỉ còn lại nàng.
Lúc nhỏ cha mẹ huynh đệ đều đói chết.
Chiết lão phu nhân không đành lòng, mới trộm đưa nàng về kinh, lại đưa vào Phong Nhạc Lâu."
"Chiết gia là đại gia tộc, lại là thế giao với Dương gia, có thể nói chưởng quản nửa giang sơn Đại Tống.
Nhưng Chiết Dương hai nhà xưa nay điệu thấp, hơn nữa con cháu những kẻ quyền quý trong kinh kia há có thể dễ dàng hạ mình như vậy?" Thế cục hiện giờ Triệu Uyển Nhà người nắm rõ hơn ai hết.
"Thuộc hạ nghĩ, cho dù sau lưng Cố thị là Chiết gia, nhưng suy cho cùng vẫn là người mang tiện tịch, không đến mức làm cho bọn con cháu quyền quý kia vội vàng nịnh hót.
Lại tra xét thêm, quả nhiên, sự việc cũng không đơn giản như vậy."
- Hết chương 34 -.
Đời trước nàng đã cảm thấy Yến Cảnh là người lợi hại, rất nhiều phương diện ngay cả nàng cũng không bằng, đáng tiếc một thanh bảo đao cực tốt, lại cam tâm vùi mình trong bùn đất, không muốn lộ ra mũi nhọn.
Bất quá, tị thế không có gì không tốt, bởi vì đó là cuộc sống mà Triệu Uyển Như hâm mộ, nhưng nàng có thể làm, chỉ là hâm mộ mà thôi.
"Đúng vậy!"
Trong viện nổi gió, thổi vào rừng trúc kế bên, cuốn bay lá trúc úa vàng, kéo theo tiếng khua rào rạc.
Mặt sông Kim Thuỷ lăn tăn gợn sóng, bờ tường cao chắn ngang sông không nhìn thấy sóng.
Nữ tử không nhiễm khói bụi nhân gian trong mắt dường như thấu rõ vạn vật: "Dòng họ Triệu thị đông đúc, trải khắp các nhậm châu quan, nhưng sẽ không để con cái ở lại kinh thành.
Người có thể được nuôi dưỡng trong đại nội ngoại trừ cháu bên ngoại, còn có con vương, cháu gái."
Thái Tông có chín người con, Thái Tổ có bốn, cho nên anh em của đương kim thiên tử tất nhiên không ít.
"Chân nhân quanh năm sống ở đạo quan xa xôi, không ngờ lại biết nhiều việc của đại nội như thế."
"Quận chúa, quận chủ hay là công chúa?" Tước vị ở Đại Tống dù là tôn thất hay sĩ tử đều không có chế độ cha truyền con nối.
Hầu hết các tước vị chỉ phong cho một đời, người chết mang theo tước vị nhập thổ, hoặc là giáng cấp kế vị, tôn thất hiện giờ đều là giáng cấp kế vị.
Thật là một người thông tuệ, Triệu Uyển Như thầm nghĩ, cũng không đáp lại.
"Ngươi không nói cho nàng biết, hẳn là có tính toán của riêng mình.
Ngươi chịu hạ mình đến đây, nói vậy là rất quan tâm nàng."
"Tâm tính nàng quá mức thiện lương, đôi khi gặp chuyện không thể quyết đoán.
Nhưng ta nhìn ra được, điểm này ngươi ngược lại tương phản nàng, cho nên ta không cần lo lắng." Nói không lo lắng kỳ thật là giả, nhưng trước mắt nàng chỉ có thể nói vậy mà thôi.
"Tuy ta không muốn nhìn nàng rơi xuống vực sâu, nhưng có thể thấy nàng yêu ngươi rất nhiều, biết là không thể ngăn cản, nhưng ta không rõ rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu về nàng." Để cho nữ tử này thấy tấm chân tình của Lý Thiếu Hoài, lấy tâm đổi tâm, có lẽ sẽ có chút tác dụng.
Bởi vì Yến Cảnh biết, vô tình nhất là người hoàng tộc, họ cũng không dễ dàng tin tưởng tình cảm của người khác.
Đứng yên, vốn còn muốn mời nàng vào nhà uống ly trà, nhưng xem ra đã không còn cơ hội.
"Có một số việc, so với sư tỷ ta biết càng nhiều.
Tất cả về nàng, bao gồm thân thế, ta đều biết."
Cho dù nghe được những lời như thế, đôi con ngươi của Yến Cảnh vẫn bình đạm như nước, tựa như Lý Thiếu Hoài, sạch sẽ thấu triệt.
"Sư tôn từng nói mệnh đồ nàng nhiều chông gai, thân thế nàng liên quan đến tánh mệnh nàng."
"Ta biết, mệnh của A Hoài, trên đời này ngoại trừ ta, không ai có thể lấy.
Cho dù là ông trời cũng không được.
Nếu là trời, ta cũng muốn nghịch thiên." Đoạt lại mệnh Lý Thiếu Hoài từ tay ông trời, loại chuyện này, kiếp trước không phải chưa từng trải qua.
Triệu Uyển Như nói năng quả quyết, làm người nghe an lòng, nhưng chỉ có Yến Cảnh biết trong an lòng của mình trộn lẫn bao nhiêu không cam lòng, giống như bảo vật mình cẩn thận gìn giữ bấy lâu nay lại phải hai tay dâng cho người khác.
Nàng đành miễn cưỡng nói: "Nếu vậy, nàng gặp được ngươi cũng là may mắn của nàng."
Triệu Uyển Như thích nhất nói chuyện với loại người thông minh lại thấu tình đạt lý này, vì thế đến gần hai bước, nói: "Cảm ơn ngươi, thật lòng, không có ý khác."
Trong đôi mắt thanh lãnh của Triệu Uyển Như, cất giấu một chút dịu dàng, cất giấu một chút chiếu cố với thế nhân, giấu đến quá sâu, thế nên khi nàng đến gần Yến Cảnh mới có thể nhìn thấy.
Chút dịu dàng này, cực kỳ giống nét ôn nhu trong mắt Lý Thiếu Hoài.
Yến Cảnh chợt ngẩn người, sự dịu dàng vô tình toát ra kia, chợt làm nàng hiểu ra một điều.
Người trước mắt cũng là đem quốc gia thiên hạ ẩn sâu trong lòng.
Có lẽ hai người này gặp được nhau chính là số phận định sẵn, là nàng đã đánh thức nhiệt huyết chôn sâu trong lòng của Lý Thiếu Hoài, để nó có thể mặc sức tung hoành.
Nghe Triệu Uyển Như nói, Yến Cảnh lắp bắp nói: "Thí chủ vẫn nên gọi đạo hào của ta đi, gọi sư tỷ ta nghe không quen."
Triệu Uyển Như nhoẻn miệng cười: "Sư tỷ nên nghe nhiều một chút, sẽ quen."
Chỉ lo nói chuyện Lý Thiếu Hoài, Yến Cảnh đã quên nàng đến tìm Triệu Uyển Như là bởi vì chuyện khác: "Khăn của sư phụ ta là ở chỗ thí chủ đúng chứ? Xin mời trả lại."
"Quả nhiên, Thái Thanh chân nhân thật là yêu ai yêu cả đường đi." Triệu Uyển Như cũng không cảm thấy bất ngờ, lấy chiếc khăn trắng thường mang theo bên người ra.
Lúc đưa đến tay Yến Cảnh lại rút về, cười nói: "Nghe danh Thái Thanh chân nhân đã lâu, nhưng chưa từng đến thăm hỏi, còn nhờ sư tỷ giúp Uyển Như gửi lời vấn an Thái Thanh chân nhân."
Nàng tự tiết lộ tên, hai chữ Uyển Như làm mặt nước lặng yên nổi lên sóng gió.
"Ngươi..." Nữ nhi đương kim thiên tử sủng ái nhất, Huệ Ninh công chúa, Triệu Uyển Như.
Cái tên này từng được sư phụ nhắc tới, mà Uyển Như và Nhược Quân hai chữ này vừa đối lập, lại cố tình...!Yến Cảnh nhíu chặt mày.
"Sư tỷ cảm thấy hai cái tên này rất lạ sao? Nhược Quân, Uyển Như, giống như trời sinh một đôi, lại giống như đang bù đắp cái gì!"
Con ngươi đen láy của Triệu Uyển Như sâu không thấy đáy, làm Yến Cảnh không khỏi cảm thấy khủng bố, giục hỏi: "Ngươi rốt cuộc đã biết gì?"
"Ta biết sư tỷ vẫn luôn tò mò.
Hiện giờ, sư tỷ đã có thể trở về hỏi Thái Thanh chân nhân!" Nàng nhẹ nhàng đặt chiếc khăn vào tay Yến Cảnh.
"Ta sẽ tự mình hỏi sư phụ, nhưng ta thật không ngờ ngươi lại là Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như!"
Khi còn bé Yến Cảnh thường xuyên theo sư phụ đến Đông Kinh.
Nhưng không biết vì cớ gì Lý Thiếu Hoài vẫn luôn bị cấm túc không được bước vào Đông Kinh, mãi đến năm hai mươi tuổi cập kê mới phá bỏ lệnh cấm này.
Yến Cảnh cười lạnh một tiếng, không phải nàng không nghĩ đến, mà là không dám nghĩ theo hướng này: "Cũng phải thôi, công chúa trong đại nội hiện giờ, có thể nói ra những lời nghịch thiên như vậy, cũng chỉ có Huệ Ninh công chúa."
Hoàng đế chính là con trời, mà người này lại tuyên bố nghịch thiên.
"Ta hy vọng, sư tỷ có thể ở lại Đông Kinh, lưu lại bên cạnh A Hoài một đoạn thời gian, chờ hết kỳ thi mùa xuân hẳn đi cũng không muộn."
Yến Cảnh chợt ngẩn người, lời này nàng thật sự không hiểu.
Vì vậy không đồng ý cũng không từ chối, chỉ lấy lại khăn rời đi.
Lời nay không chỉ Yến Cảnh nghe không hiểu, ngay cả Tiểu Nhu theo bên cạnh Triệu Uyển Như nhiều năm cũng không rõ: "Cô nương, vừa rồi Lăng Hư chân nhân gì đó, rõ ràng là có ý với phò mã, sao ngài còn muốn giữ nàng lại Đông Kinh, sẽ không sợ nàng cướp phò mã đi sao?"
"Nàng sẽ không!" Triệu Uyển Như kiên định nói: "Người cực thiện đều yếu đuối!" Yếu đuối này chính là chỉ không dám tranh.
"Thiên hạ có người cực ác, nhưng ta không tin trên đời này lại có người cực thiện.
Đã là người đều sẽ có tư tâm, người cực ác thường là bởi vì bị bức ép, bị buộc phải làm ác, nhưng, không ai ép buộc ngươi làm việc thiện cả!"
Tiểu Nhu gãi gãi đầu, cái hiểu cái không.
Tóm lại, công chúa nói như vậy có nghĩa là phò mã sẽ không bị người ta cướp đi là được rồi.
Ánh trăng phủ lên đình viện, chiếu xuống bờ sông Kim Thuỷ.
Vài phiến cửa sổ đang mở ra, bên trong chiếc lư hương nhỏ ba chân toả ra mùi Tô hợp hương nhè nhẹ.
Cờ đen hạ xuống, cờ trắng thua tan tác, Triệu Uyển Như ném viên cờ đen vào vại.
"Không được!"
"Nguyên Trinh nàng đang trách ta đánh cờ không tốt sao?" Lý Thiếu Hoài nhéo viên cờ trắng xấu hổ hỏi.
Lúc niên thiếu ở trong quan không có sư tỷ muội nào đánh bại được nàng, sau này lớn lên ngay cả sư phụ cũng không hạ được nàng.
Ai ngờ hôm nay lại lật thuyền trong tay một tiểu cô nương.
Đánh bảy ván nàng chỉ may mắn thắng được một ván.
"Nàng đánh cờ nhẹ nhàng như vậy..."
"Đạo gia chú ý lấy nhu thắng cương, nhưng Nguyên Trinh có thể phản lại, lấy sát phát nhu của ta." Nhìn thế cục đã định, đôi con ngươi sạch sẽ nhu hoà của Lý Thiếu Hoài cẩn thận quan sát, không giận mà ngược lại còn kinh hỉ.
"Sao nàng không nôn nóng?"
Lý Thiếu Hoài chớp đôi mắt long lanh, nói: "A? Ván đầu tiên ta có nôn nóng, nghĩ từ nhỏ đã học đánh cờ, đánh với người khác mười mấy ván cũng không tới mức này, nhưng sau đó ta phát hiện...!Nguyên Trinh tựa hồ ăn ta gắt gao.
Dù ta đánh thế nào, hủy chiêu thế nào, nàng đều biết trước.
Rõ ràng là lần đầu tiên chơi cờ với nàng, nàng lại giống như đã đánh với ta rất nhiều năm, đối với ta rõ như lòng bàn tay."
"Nghĩ như vậy, ta cũng không còn giận gì nữa."
Triệu Uyển Như mở to đôi mắt tràn đầy vụn sáng, nói: "Đúng vậy...!Ta là người hiểu A Hoài nhất!"
Nàng và Lý Thiếu Hoài từ lúc quen nhau đã đánh cờ.
Bảy năm qua nàng chưa bao giờ thắng được Lý Thiếu Hoài, sau đó kỹ thuật của nàng tiến bộ, đều do một tay Lý Thiếu Hoài chỉ dạy mà thành.
Mỗi lần đánh cờ Lý Thiếu Hoài đều cùng nàng đàm luận chuyện bên ngoài, mỗi lần đều có thể khơi thông, chỉ điểm cho nàng một hai, có việc nước, có việc nhà, đôi khi cũng có việc của nàng.
Bảy năm, hiểu tận gốc rễ, Lý Thiếu Hoài của hiện giờ sao có thể thắng được nàng.
"Nhưng mà, A Hoài có hiểu ta không?" Nàng như là thử, cũng là tự hỏi bản thân.
Lý Thiếu Hoài nhìn bàn cờ nghĩ trái nghĩ phải cũng cảm thấy không thích hợp, lại nghe Triệu Uyển Như hỏi vậy, liền đáp: "Hiểu không nhiều lắm."
Quả nhiên là người thành thât: "Vậy, tại sao A Hoài vẫn thích ta?"
Viên cờ trắng nhiễm hơi ấm trong tay được Lý Thiếu Hoài nàng nhẹ nhàng thả lại, nói: "Bởi vì Nguyên Trinh trong lòng ta, không thể cân đo, chỉ có thể thích, không tin, nàng sờ thử xem!" Vươn người qua bàn cờ, nắm lấy tay Triệu Uyển Như.
Bàn tay vốn lạnh băng bởi vì chạm vào lồng ngực ấm áp mà chậm rãi nóng lên.
Lòng bàn tay cảm nhận được độ cong không rõ ràng lắm, dưới lòng ngực mấy tấc là quả tim đang đập liên hồi.
"Tay của Nguyên Trinh lạnh quá!" Lý Thiếu Hoài ôm lấy tay nàng xoa xoa, thổi hơi làm ấm.
Tay Triệu Uyển Như luôn rất lạnh, Lý Thiếu Hoài đã phát hiện chuyện này vào mùa xuân năm trước, nhíu mày, đau lòng nói: "Đã dùng nhiều thuốc như vậy cũng không thấy nàng tốt lên, nàng lại không chịu ôm lò sưởi."
"A Hoài là tên ngốc!" Tình yêu nghĩa vô phản cố khiến nàng quý trọng mà lại thương tiếc.
Trên đời này chỉ có nàng nói nàng ngốc, cũng chỉ có nàng được nói.
"Ta không ngốc!" Lý Thiếu Hoài cong môi cười: "Người nào đó là muốn bần đạo làm lò sưởi chuyên dụng của nàng có phải không?"
"Nàng..." Triệu Uyển Như rút tay về, xoay người không thèm nói chuyện với nàng nữa.
Lý Thiếu Hoài từng nói, nàng trong lòng nàng chỉ có ái, nàng cũng muốn nói với Lý Thiếu Hoài: "A Hoài cũng ở trong lòng ta, từ mới gặp đến bây giờ, chưa bao giờ thay đổi."
Tốc độ điều tra của Trương Khánh rất mau, sáng sớm hôm sau đã ở trong viện chờ.
Toà nhà này có ba viện, Lý Thiếu Hoài ở một viện, nàng một mình ở một viện, còn viện này là để phòng hờ.
"Đã có tin về Cố Tam Nương."
"Không biết cô nương đã từng nghe qua Chiết gia quân?"
"Chiết gia là đại gia tộc ở Vân Trung, từ Đường đến nay đã là tướng môn quyền thế." Trương Khánh nói làm Triệu Uyển Như không khỏi mở to mắt, hỏi: "Chẳng lẽ nàng là hậu nhân của Chiết gia?"
"Đúng vậy, Chiết Ngự Khanh vào triều ta, được Thái Tổ tín nhiệm, ban cho quan to lộc hậu, bổ nhiệm quân quyền, từng phá Khiết Đan, sau lại chết trẻ trên chiến trường.
Thái Tông Hoàng đế vô cùng đau đớn, nên càng coi trọng Tiết gia quân.
Sau này cho con trưởng Tiết Duy Chính kế nhiệm, nhưng vì thường xuyên bệnh tật nên đã cho đệ đệ Tiết Duy Xương thay thế."
"Chiết gia và Dương gia là hai đại gia tộc về chính sự và quân sự, lại có quan hệ thông gia thế giao."
"Thê tử của Dương Nghiệp - Chiết lão phu nhân không phải là chị ruột của Chiết Ngự Khanh - Chiết Tái Hoa sao?" Triệu Uyển Như ngẩng đầu nhìn Trương Khánh hỏi: "Có quan hệ gì với Cố Tam Nương?"
"Cố Tam Nương thật ra chính là hậu nhân của Chiết gia! Là con gái của muội muội thứ ba của Chiết lão phu nhân, ấn quan hệ, nên gọi Chiết Duy Xương một tiếng Nhị ca."
"Chiết thị xuất thân từ tộc Lan Vương, là dòng dõi danh môn, sao có thể để người nhà lưu lạc đến nhạc phường làm ca kỹ?"
"Năm thứ bảy Thái bình hưng quốc, Ngụy Vương Triệu Đình Mĩ mưu đồ cướp ngôi hoàng đế, âm mưu bị lộ, lúc ấy trong số những người tham dự có một đại thần họ Cố.
Là Tiến sĩ xuất thân nghèo khó, sau khi đỗ tiến sĩ liền cưới tiểu nương tử của Chiết gia.
Sau khi sự việc bại lộ, Cố gia bị lưu đài đến biên giới Tây Hạ, vĩnh viễn không được hồi kinh.
Cố Tam Nương này chính là được sinh ra trong mười năm lưu đày đó."
"Hiện giờ Cố gia cũng chỉ còn lại nàng.
Lúc nhỏ cha mẹ huynh đệ đều đói chết.
Chiết lão phu nhân không đành lòng, mới trộm đưa nàng về kinh, lại đưa vào Phong Nhạc Lâu."
"Chiết gia là đại gia tộc, lại là thế giao với Dương gia, có thể nói chưởng quản nửa giang sơn Đại Tống.
Nhưng Chiết Dương hai nhà xưa nay điệu thấp, hơn nữa con cháu những kẻ quyền quý trong kinh kia há có thể dễ dàng hạ mình như vậy?" Thế cục hiện giờ Triệu Uyển Nhà người nắm rõ hơn ai hết.
"Thuộc hạ nghĩ, cho dù sau lưng Cố thị là Chiết gia, nhưng suy cho cùng vẫn là người mang tiện tịch, không đến mức làm cho bọn con cháu quyền quý kia vội vàng nịnh hót.
Lại tra xét thêm, quả nhiên, sự việc cũng không đơn giản như vậy."
- Hết chương 34 -.
Danh sách chương