Vừa rồi, nàng tiến lại gần hắn, chính là vì muốn kiểm tra dấu vết trên cổ hắn, quả nhiên là có, như vậy, thân phận của hắn liền rõ ràng rồi.
Nhị Hoàng tử của Ngọc Hành, Kim Duẫn.
Một Hoàng tử không được sủng ái vì có mẫu thân là một ca kỹ, nhưng lại một lòng trung thành vì nước vì dân.
Cung Dĩ Mạt thực ra đã không còn nhớ nhiều về những hồi ức của kiếp trước, thế nhưng, nếu muốn hỏi, đời trước, nàng có lỗi với người nào nhất? Cung Dĩ Mạt nhè nhẹ cười.
Đời trước, nàng có lỗi với rất nhiều người, bởi vì, nàng phụng mệnh nam chinh bắc chiến, gϊếŧ người vô số, máu chảy thành sông. Rất nhiều gia đình vô tội vì nàng mà nhà tan cửa nát, máu người nhuộm đỏ mỗi bước nàng đi, không biết bao nhiêu oan hồn đã vương trên đao kiếm của nàng.
Thế nhưng, người nàng thực lòng muốn nói xin lỗi, chỉ có một.
Một người....vô cùng, vô cùng yêu thương nàng.
Chỉ là người kia, không phải Kinh Vân xinh đẹp như hoa như ngọc, mà là một Kim Duẫn xấu đến ma chê quỷ hờn.
Trong một lần gặp gỡ ở cung yến, hắn vô tình gặp gỡ với nàng, vừa gặp đã thương, về sau hai người lại liên tục gặp mặt trên chiến trường, nghiệt duyên quấn quít.
Đúng vậy, Cung Dĩ Mạt luôn cho rằng, nàng chính là nghiệt duyên của Kim Duẫn.
Kim Duẫn là tướng tài xuất chúng nhất của Ngọc Hành, cũng là một vị Hoàng tử yêu nước như mạng, thương dân như con, thế nhưng, hắn lại năm lần bảy lượt âm thầm tương trợ nàng, cũng vì nàng mà vô số lần lâm vào nguy hiểm, không màng đến tính mạng của bản thân. Cuối cùng, nàng thân bất do kỷ, mang đại quân đến trấn áp Ngọc Hành, lúc đó, nam nhân này tay nắm trọng binh, lại không muốn làm khó nàng, tự mình mở cửa biên giới Ngọc Hành.
(P/s: thân bất do kỷ: thân = là thân tâm, là lý trí của mình; bất = không; do kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật, ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.)
Chính vì thế mà đời trước, Kim Duẫn vì nàng mà gánh chịu tội danh thiên cổ, lại bị xử tử lăng trì! Thi thể hắn bị Hoàng đế Ngọc Hành lệnh vứt cho chó ăn, đầu lại bị treo rêu rao ngoài chợ bảy ngày bảy đêm. Khi Cung Dĩ Mạt đánh vào vương đô Ngọc Hành, dù cất công tìm như thế nào cũng không thể tìm được tro cốt hắn.
Cho nên ở kiếp trước, mỗi một lần phải vung đao gϊếŧ người, nàng đều có một ý nghĩ, nếu như, nàng không gặp được Cung Triệt, nếu nàng có thể sớm một chút gặp được Kim Duẫn, gặp được một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu thương nàng như hắn, nàng có lẽ sẽ không phải thống khổ như thế này.
Đáng tiếc, không thể có nếu như!
Lần này gặp lại, nàng vốn dĩ cũng không hề nhận ra cố nhân khi xưa, chỉ đến khi hắn đưa ra lời mời hợp tác, nàng mới bắt đầu hoài nghi.
Kim Duẫn căn bản là một người vô cùng thông minh, lại biết nhìn xa trông rộng. Đời trước, nếu không phải Hoàng thất Ngọc Hành hãm hại mẫu thân hắn, buộc hắn phải tự hủy đi dung mạo, phế đi võ công, thì với lòng trung thành của hắn, Ngọc Hành cũng không rơi vào kết cục như vậy.
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên khi nhìn thấy vết bớt hình hoa đào trên cổ hắn, nàng còn mỉm cười, nói, đây là dấu hôn.
Mà đối phương vẻ mặt lạnh lẽo nói với nàng, chỉ cần người ta chân chính nhìn thấy dung mạo của hắn, sẽ không bao giờ muốn hôn hắn đâu.
Cung Dĩ Mạt không tin, còn nói nàng tuyệt đối sẽ không sợ, làm Kim Duẫn lúc ấy đang đảm nhiệm vai trò sứ thần ngoại giao giữa hai nước, vì bất đắc đĩ nàng thân phận tôn quý, chậm rãi bóc mặt nạ ra.
Đó làm một gương mặt đã bị tàn phá đến ghê tởm, đáng sợ như Diêm La, tựa hồ có thể dọa trẻ con khóc thét. Kim Duẫn lúc ấy đứng dưới gốc hồng mai, lẳng lặng chờ phản ứng của nàng, ngữ khí lạnh nhạt đến thờ ơ, lại vô tình lộ ra tử khí cùng tuyệt vọng khôn cùng.
Hắn vuốt ve gương mặt mình, dọa nàng rồi sao?
Lúc ấy, nàng đã nói như thế nào?
Cung Dĩ Mạt hồi tưởng lại, trong lòng không tự chủ được dâng lên một nỗi chua xót. Lúc ấy, nàng nói.....
Nếu mặt ngươi không bị thương, tất sẽ là một mỹ nhân khuynh thế thiên hạ.
Hắn quả nhiên là một mỹ nhân khuynh thế thiên hạ a!
Kim Duẫn sau khi lột bỏ lớp ngụy trang liền thoải mái hơn nhiều, thấy Cung Dĩ Mạt thật lâu không nói chuyện, hắn liền quay đầu tìm nàng, lại thấy đối phương dùng một biểu tình vô cùng phức tạp nhìn mình....Tựa ai tựa oán, như bi như hỉ.
Kim Duẫn ngẩn người, không biết vì sao, hắn tựa hồ cảm giác được, đối phương đang vì hắn mà đau lòng......
Có lẽ, chỉ là ảo giác đi? Tin mật báo chính là nói, vị tiểu Công chúa này ranh ma cổ quái, có thể ngồi liền không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, thập phần khó chơi đâu!
(P/s: có thể ngồi liền không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi: luôn luôn chiếm lấy chỗ tốt, nhất định không chịu ủy khuất, luôn chiếm lợi đến tột cùng)
" Ngươi làm sao vậy?" Hắn hơi hơi nhướn mày, gương mặt kia cực kỳ động lòng người, mỗi động tác dù vô cùng tùy ý,lại làm người ta kinh diễm vô cùng, có thể gọi là tuyệt mỹ vô song. Cũng đúng, dù sao thì mẫu thân hắn, năm đó cũng vang danh mỹ nhân tuyệt sắc của Ngọc Hành.
Cung Dĩ Mạt phục hồi lại tinh thần, sau đó liền bật cười. Nàng trưng ra bộ dáng cười xấu xa như trước, nhưng Kim Duẫn lại nhạy cảm phát hiện được, đối phương dường như đang che dấu bi thương.
" Ta cảm thấy, giao dịch của chúng ta nên thay đổi một chút."
Kim Duẫn lập tức cảnh giác, nàng đang muốn nâng giá sao?
"...Thay đổi như thế nào?"
Cung Dĩ Mạt nhìn hắn, ánh mắt thật sâu, làm hắn có chút nhìn không rõ.
" Việc tu sửa nhánh sông, ta không cần tiền của ngươi."
"Vì sao?!" Kim Duẫn vội vàng, đây là đổi ý không chấp thuận rồi?
Cung Dĩ Mạt lại lắc đầu. " Ta sẽ hợp tác với ngươi, nhưng ta không cần ngươi phải bỏ vốn, ngươi nên biết rằng, ta chính là có nhiều tiền hơn ngươi nhiều...Hơn nữa... Vì muốn giảm bớt áp lực nước của dòng Trường Giang, ta đã lên kế hoạch đào nhiều nhánh sông kéo dài ra nhiều vùng miền khác nhau rồi. Đã có tiền của Hoàng Đế, không cần ngươi phải nhọc lòng."
Cho nên, những khoản tiền đó, ngươi hãy chuẩn bị nhiều một chút, tự bảo hộ tốt cho bản thân mình đi.
Kim Duẫn lại nhăn mi, hiện tại, hắn mày mắt tinh tế, khẽ nhíu mày một cái, cũng tựa như Tây Thi, chọc người yêu mến.
Trên thế gian này vốn không có bữa cơm nào miễn phí, Kim Duẫn thật sự không rõ Cung Dĩ Mạt có cái ý tứ gì.
"Vì sao lại không cần?"
Cung Dĩ Mạt nhàn nhạt nói. "Ta chỉ sợ tiền của ngươi không đủ dùng thôi. Nói cho cùng thì, ngươi muốn bí mật đào nhánh sông ở Ngọc Hành, phí tổn tất nhiên không phải là ít, thời gian lại quá dài. Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta còn phải hợp tác trường kỳ dài lâu nữa đấy!"
" Ngươi thực sự tín nhiệm ta như vậy sao?" Hắn cau mày, hồ nghi mở miệng. "Phải biết rằng, sau khi đào thông kênh đào, mật thám Ngọc Hành bọn ta có thể tiến vào rất dễ dàng, ngươi không sợ sao?"
"Không sợ" Cung Dĩ Mạt hơi hơi mỉm cười. " Ngươi có cách để tiến vào, chẳng lẽ ta không có cách tiễn bước các ngươi hay sao? Đến lúc đó, chỉ có thể so bản lĩnh của nhau mà thôi, hơn nữa..."
Nàng híp híp mắt, thong dong nói. "Hơn nữa, chờ kênh đào được tu sửa tốt rồi, ta sẽ nắm lấy trọng binh canh gác, cho ngươi không vào được, lại nói, nhiều nhánh sông như vậy, ta cũng không chỉ giao dịch duy nhất với một mình ngươi....."
Nàng đưa mắt nhìn về nơi khác, trong mắt tựa như đã hiện lên khung cảnh bốn phương nối liền một dải, người người tấp nập ngược xuôi.
Núi sông tráng lệ, giao thương tấp nập, hàng hóa đa dạng và phong phú a! Đó chính là tương lai nhân sinh hướng tới!
Nàng mỉm cười, lại nhẹ nhàng buông một câu vô cùng khí phách:
" Ta tin rằng, nhập cư trái phép chỉ là tạm thời, một ngày nào đó, ta sẽ làm tứ quốc thông thương, mở cửa biên giới, giao thương tự do!"
Đây tuyệt đối không phải là điều không tưởng, nàng nhất định có thể làm được!
Lời nàng nói làm Kim Duẫn chấn kinh, dã tâm cùng quyết tâm trong từng câu từng chữ của nàng, làm tâm hắn run rẩy!
Hắn đột nhiên cảm thấy, hắn có phải đã quá hẹp hòi hay không, mỗi một việc hắn đang làm, dù là việc trọng yếu của đất nước, cũng đều có ba phần tư lợi, trong khi đó, tiểu nữ hài trước mắt, lại tâm ôm chí lớn. Nàng không chỉ mưu lợi cho bản thân mình, mà còn muốn phát triển đất nước mình, thậm chí, nàng còn muốn phát triển cả các quốc gia khác nữa! Loại tinh thần to gan lớn mật lại cao ngạo tột cùng này, hắn hiện giờ không thể với tới!
Không....căn bản là sẽ không có một ai có thể đạt được, rốt cuộc, Dương Quang Công chúa đã trưởng thành như thế nào, vì cái gì lại có thể có dã tâm ....cùng nhân tâm như vậy đây?
Lúc này, Cung Dĩ Mạt lại mỉm cười nhìn hắn, vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, trong mắt là chân thật chờ mong thật sâu.
" Ta biết ngươi là ai, biết rõ tài hoa của ngươi, cũng biết rõ hoàn cảnh của ngươi hơn ai hết. Nhưng cái gì cũng không quan trọng, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý hợp tác cùng ta hay không?"
Nàng dùng chính tâm ý cùng áy náy của bản thân mình để bày tỏ cho hắn, thập phần thành khẩn để cho hắn thấy được thành ý của nàng.
Kim Duẫn còn chưa kịp khôi phục được tinh thần sau tuyên bố hùng hồn của nàng, lại thấy tay nhỏ vươn tới trước mắt, có chút phát lặng, nhưng nhớ đến mẫu thân vẫn còn đang ở trong lãnh cung chịu khổ, liền tàn nhẫn cắn răng một cái!
"Hợp tác!"
Cung Dĩ Mạt mặt mày đều trở nên nhu hòa!
Nhị Hoàng tử của Ngọc Hành, Kim Duẫn.
Một Hoàng tử không được sủng ái vì có mẫu thân là một ca kỹ, nhưng lại một lòng trung thành vì nước vì dân.
Cung Dĩ Mạt thực ra đã không còn nhớ nhiều về những hồi ức của kiếp trước, thế nhưng, nếu muốn hỏi, đời trước, nàng có lỗi với người nào nhất? Cung Dĩ Mạt nhè nhẹ cười.
Đời trước, nàng có lỗi với rất nhiều người, bởi vì, nàng phụng mệnh nam chinh bắc chiến, gϊếŧ người vô số, máu chảy thành sông. Rất nhiều gia đình vô tội vì nàng mà nhà tan cửa nát, máu người nhuộm đỏ mỗi bước nàng đi, không biết bao nhiêu oan hồn đã vương trên đao kiếm của nàng.
Thế nhưng, người nàng thực lòng muốn nói xin lỗi, chỉ có một.
Một người....vô cùng, vô cùng yêu thương nàng.
Chỉ là người kia, không phải Kinh Vân xinh đẹp như hoa như ngọc, mà là một Kim Duẫn xấu đến ma chê quỷ hờn.
Trong một lần gặp gỡ ở cung yến, hắn vô tình gặp gỡ với nàng, vừa gặp đã thương, về sau hai người lại liên tục gặp mặt trên chiến trường, nghiệt duyên quấn quít.
Đúng vậy, Cung Dĩ Mạt luôn cho rằng, nàng chính là nghiệt duyên của Kim Duẫn.
Kim Duẫn là tướng tài xuất chúng nhất của Ngọc Hành, cũng là một vị Hoàng tử yêu nước như mạng, thương dân như con, thế nhưng, hắn lại năm lần bảy lượt âm thầm tương trợ nàng, cũng vì nàng mà vô số lần lâm vào nguy hiểm, không màng đến tính mạng của bản thân. Cuối cùng, nàng thân bất do kỷ, mang đại quân đến trấn áp Ngọc Hành, lúc đó, nam nhân này tay nắm trọng binh, lại không muốn làm khó nàng, tự mình mở cửa biên giới Ngọc Hành.
(P/s: thân bất do kỷ: thân = là thân tâm, là lý trí của mình; bất = không; do kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật, ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.)
Chính vì thế mà đời trước, Kim Duẫn vì nàng mà gánh chịu tội danh thiên cổ, lại bị xử tử lăng trì! Thi thể hắn bị Hoàng đế Ngọc Hành lệnh vứt cho chó ăn, đầu lại bị treo rêu rao ngoài chợ bảy ngày bảy đêm. Khi Cung Dĩ Mạt đánh vào vương đô Ngọc Hành, dù cất công tìm như thế nào cũng không thể tìm được tro cốt hắn.
Cho nên ở kiếp trước, mỗi một lần phải vung đao gϊếŧ người, nàng đều có một ý nghĩ, nếu như, nàng không gặp được Cung Triệt, nếu nàng có thể sớm một chút gặp được Kim Duẫn, gặp được một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu thương nàng như hắn, nàng có lẽ sẽ không phải thống khổ như thế này.
Đáng tiếc, không thể có nếu như!
Lần này gặp lại, nàng vốn dĩ cũng không hề nhận ra cố nhân khi xưa, chỉ đến khi hắn đưa ra lời mời hợp tác, nàng mới bắt đầu hoài nghi.
Kim Duẫn căn bản là một người vô cùng thông minh, lại biết nhìn xa trông rộng. Đời trước, nếu không phải Hoàng thất Ngọc Hành hãm hại mẫu thân hắn, buộc hắn phải tự hủy đi dung mạo, phế đi võ công, thì với lòng trung thành của hắn, Ngọc Hành cũng không rơi vào kết cục như vậy.
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên khi nhìn thấy vết bớt hình hoa đào trên cổ hắn, nàng còn mỉm cười, nói, đây là dấu hôn.
Mà đối phương vẻ mặt lạnh lẽo nói với nàng, chỉ cần người ta chân chính nhìn thấy dung mạo của hắn, sẽ không bao giờ muốn hôn hắn đâu.
Cung Dĩ Mạt không tin, còn nói nàng tuyệt đối sẽ không sợ, làm Kim Duẫn lúc ấy đang đảm nhiệm vai trò sứ thần ngoại giao giữa hai nước, vì bất đắc đĩ nàng thân phận tôn quý, chậm rãi bóc mặt nạ ra.
Đó làm một gương mặt đã bị tàn phá đến ghê tởm, đáng sợ như Diêm La, tựa hồ có thể dọa trẻ con khóc thét. Kim Duẫn lúc ấy đứng dưới gốc hồng mai, lẳng lặng chờ phản ứng của nàng, ngữ khí lạnh nhạt đến thờ ơ, lại vô tình lộ ra tử khí cùng tuyệt vọng khôn cùng.
Hắn vuốt ve gương mặt mình, dọa nàng rồi sao?
Lúc ấy, nàng đã nói như thế nào?
Cung Dĩ Mạt hồi tưởng lại, trong lòng không tự chủ được dâng lên một nỗi chua xót. Lúc ấy, nàng nói.....
Nếu mặt ngươi không bị thương, tất sẽ là một mỹ nhân khuynh thế thiên hạ.
Hắn quả nhiên là một mỹ nhân khuynh thế thiên hạ a!
Kim Duẫn sau khi lột bỏ lớp ngụy trang liền thoải mái hơn nhiều, thấy Cung Dĩ Mạt thật lâu không nói chuyện, hắn liền quay đầu tìm nàng, lại thấy đối phương dùng một biểu tình vô cùng phức tạp nhìn mình....Tựa ai tựa oán, như bi như hỉ.
Kim Duẫn ngẩn người, không biết vì sao, hắn tựa hồ cảm giác được, đối phương đang vì hắn mà đau lòng......
Có lẽ, chỉ là ảo giác đi? Tin mật báo chính là nói, vị tiểu Công chúa này ranh ma cổ quái, có thể ngồi liền không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, thập phần khó chơi đâu!
(P/s: có thể ngồi liền không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi: luôn luôn chiếm lấy chỗ tốt, nhất định không chịu ủy khuất, luôn chiếm lợi đến tột cùng)
" Ngươi làm sao vậy?" Hắn hơi hơi nhướn mày, gương mặt kia cực kỳ động lòng người, mỗi động tác dù vô cùng tùy ý,lại làm người ta kinh diễm vô cùng, có thể gọi là tuyệt mỹ vô song. Cũng đúng, dù sao thì mẫu thân hắn, năm đó cũng vang danh mỹ nhân tuyệt sắc của Ngọc Hành.
Cung Dĩ Mạt phục hồi lại tinh thần, sau đó liền bật cười. Nàng trưng ra bộ dáng cười xấu xa như trước, nhưng Kim Duẫn lại nhạy cảm phát hiện được, đối phương dường như đang che dấu bi thương.
" Ta cảm thấy, giao dịch của chúng ta nên thay đổi một chút."
Kim Duẫn lập tức cảnh giác, nàng đang muốn nâng giá sao?
"...Thay đổi như thế nào?"
Cung Dĩ Mạt nhìn hắn, ánh mắt thật sâu, làm hắn có chút nhìn không rõ.
" Việc tu sửa nhánh sông, ta không cần tiền của ngươi."
"Vì sao?!" Kim Duẫn vội vàng, đây là đổi ý không chấp thuận rồi?
Cung Dĩ Mạt lại lắc đầu. " Ta sẽ hợp tác với ngươi, nhưng ta không cần ngươi phải bỏ vốn, ngươi nên biết rằng, ta chính là có nhiều tiền hơn ngươi nhiều...Hơn nữa... Vì muốn giảm bớt áp lực nước của dòng Trường Giang, ta đã lên kế hoạch đào nhiều nhánh sông kéo dài ra nhiều vùng miền khác nhau rồi. Đã có tiền của Hoàng Đế, không cần ngươi phải nhọc lòng."
Cho nên, những khoản tiền đó, ngươi hãy chuẩn bị nhiều một chút, tự bảo hộ tốt cho bản thân mình đi.
Kim Duẫn lại nhăn mi, hiện tại, hắn mày mắt tinh tế, khẽ nhíu mày một cái, cũng tựa như Tây Thi, chọc người yêu mến.
Trên thế gian này vốn không có bữa cơm nào miễn phí, Kim Duẫn thật sự không rõ Cung Dĩ Mạt có cái ý tứ gì.
"Vì sao lại không cần?"
Cung Dĩ Mạt nhàn nhạt nói. "Ta chỉ sợ tiền của ngươi không đủ dùng thôi. Nói cho cùng thì, ngươi muốn bí mật đào nhánh sông ở Ngọc Hành, phí tổn tất nhiên không phải là ít, thời gian lại quá dài. Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta còn phải hợp tác trường kỳ dài lâu nữa đấy!"
" Ngươi thực sự tín nhiệm ta như vậy sao?" Hắn cau mày, hồ nghi mở miệng. "Phải biết rằng, sau khi đào thông kênh đào, mật thám Ngọc Hành bọn ta có thể tiến vào rất dễ dàng, ngươi không sợ sao?"
"Không sợ" Cung Dĩ Mạt hơi hơi mỉm cười. " Ngươi có cách để tiến vào, chẳng lẽ ta không có cách tiễn bước các ngươi hay sao? Đến lúc đó, chỉ có thể so bản lĩnh của nhau mà thôi, hơn nữa..."
Nàng híp híp mắt, thong dong nói. "Hơn nữa, chờ kênh đào được tu sửa tốt rồi, ta sẽ nắm lấy trọng binh canh gác, cho ngươi không vào được, lại nói, nhiều nhánh sông như vậy, ta cũng không chỉ giao dịch duy nhất với một mình ngươi....."
Nàng đưa mắt nhìn về nơi khác, trong mắt tựa như đã hiện lên khung cảnh bốn phương nối liền một dải, người người tấp nập ngược xuôi.
Núi sông tráng lệ, giao thương tấp nập, hàng hóa đa dạng và phong phú a! Đó chính là tương lai nhân sinh hướng tới!
Nàng mỉm cười, lại nhẹ nhàng buông một câu vô cùng khí phách:
" Ta tin rằng, nhập cư trái phép chỉ là tạm thời, một ngày nào đó, ta sẽ làm tứ quốc thông thương, mở cửa biên giới, giao thương tự do!"
Đây tuyệt đối không phải là điều không tưởng, nàng nhất định có thể làm được!
Lời nàng nói làm Kim Duẫn chấn kinh, dã tâm cùng quyết tâm trong từng câu từng chữ của nàng, làm tâm hắn run rẩy!
Hắn đột nhiên cảm thấy, hắn có phải đã quá hẹp hòi hay không, mỗi một việc hắn đang làm, dù là việc trọng yếu của đất nước, cũng đều có ba phần tư lợi, trong khi đó, tiểu nữ hài trước mắt, lại tâm ôm chí lớn. Nàng không chỉ mưu lợi cho bản thân mình, mà còn muốn phát triển đất nước mình, thậm chí, nàng còn muốn phát triển cả các quốc gia khác nữa! Loại tinh thần to gan lớn mật lại cao ngạo tột cùng này, hắn hiện giờ không thể với tới!
Không....căn bản là sẽ không có một ai có thể đạt được, rốt cuộc, Dương Quang Công chúa đã trưởng thành như thế nào, vì cái gì lại có thể có dã tâm ....cùng nhân tâm như vậy đây?
Lúc này, Cung Dĩ Mạt lại mỉm cười nhìn hắn, vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, trong mắt là chân thật chờ mong thật sâu.
" Ta biết ngươi là ai, biết rõ tài hoa của ngươi, cũng biết rõ hoàn cảnh của ngươi hơn ai hết. Nhưng cái gì cũng không quan trọng, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý hợp tác cùng ta hay không?"
Nàng dùng chính tâm ý cùng áy náy của bản thân mình để bày tỏ cho hắn, thập phần thành khẩn để cho hắn thấy được thành ý của nàng.
Kim Duẫn còn chưa kịp khôi phục được tinh thần sau tuyên bố hùng hồn của nàng, lại thấy tay nhỏ vươn tới trước mắt, có chút phát lặng, nhưng nhớ đến mẫu thân vẫn còn đang ở trong lãnh cung chịu khổ, liền tàn nhẫn cắn răng một cái!
"Hợp tác!"
Cung Dĩ Mạt mặt mày đều trở nên nhu hòa!
Danh sách chương