Thoáng một cái thời gian đã đến bốn giờ xế chiều, lại đến lúc làm cơm tối.

Hà Hạ rửa sạch sẽ mấy cục xương to mua ở trấn trên từ buổi sáng về rồi cho vào nồi nấu, sau khi nước sôi thì hớt bọt trong nồi đi rồi lại cho hành, gừng, tỏi vào bắt đầu hầm.

Trong thời gian hầm canh xương, Hà Hạ cầm một cái chậu đi ra bên ngoài rửa lòng già của lợn.

Lòng già lợn ăn ngon, nhưng nếu như rửa không sạch thì khi làm ra nhất định sẽ làm một tràng tai họa.

Hà Hạ để lòng già ở trong chậu, cho thêm một thìa muối, một ít bột mì vào rồi chà xát hai phút, đổ nước vào trong rửa hai lần. Sau khi rửa xong cô đi vào phòng bếp thái mấy lát gừng, buộc hai cây hành lá lại rồi đặt ở trong chậu, cho thêm rượu trắng và giấm rồi chà xát hai lần.

Sau khi rửa lòng già xong thì lột lại, loại bỏ hết những vụn mỡ rồi cắt thành miếng nhỏ.

Cắt xong thì để vào trong đĩa. Hà Hạ bắt đầu chuẩn bị rau nấu kèm, gừng tỏi cắt thành miếng, hái mùi tây ở sau vườn về, vặt hết lá rồi cắt thành đoạn, cắt ớt xanh thành vòng tròn.

Trong góc bếp nhà Hà Hạ có mấy vại đồ chua, Hà Hạ gắp một nửa cây củ cải chua và một đũa ớt ngâm từ trong một cái vại ra.

Cắt ớt ngâm thành đoạn, củ cải chua thái mỏng, đến lúc này, tất cả những thứ dùng để xào lòng già cũng đã đầy đủ hết.

Canh xương hầm đã hầm được khoảng một tiếng, khi mở nắp nồi ra mùi hương nồng đậm, nước canh cũng dần dần biến thành màu sữa trắng, Hà Hạ rắc hai thìa muối và bên trong rồi tiếp tục hầm.

Bởi vì còn phải hầm một lúc nữa nên Hà Hạ đi ra khỏi phòng bếp. Bây giờ đã hơn năm giờ, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn khuất núi, nhuộm đỏ tầng mây ở đằng tây. Ông nội, cha mẹ, anh trai, chị dâu Hà Hạ đều ngồi ở dưới mái hiên trò chuyện, bên tai vang lên hàng loạt tiếng côn trùng kêu.

Hà Hạ ngồi lên cái ghế dài mà Quan Quỳnh Anh đưa cho cô, cảm thấy thế giới này cực kỳ xinh đẹp.

Cô chưa kịp xúc động bao lâu thì Hà Hoằng Siêu đã hấp tấp trở về. Trên lưng cậu có đeo một cái gùi, bên trong đều là đồ mà bà ngoại Hà Hạ cho Bành Văn Tuệ. 

Hà Hoằng Siêu đặt cái gùi dưới mái hiên, gân giọng hét lớn: “Cha, mẹ, nhà chúng ta nấu cơm xong chưa ạ? Con đói chết rồi!”

Nhà mẹ của Bành Văn Tuệ ở trấn Hà Tây, cách nhà bọn họ hơi xa, Hà Hoằng Siêu không có tiền ngồi xe, chỉ có thể đi bộ về, cậu lên đường vào lúc ba giờ chiều, đến bây giờ mới về đến nhà.



Hà Hoằng Siêu cũng không chờ ai trả lời cậu cả, đi lên trước mấy bước, trực tiếp kéo Hà Hạ đi.

“Chị, chuyện bên ngoài truyền đều là thật hả?” Hà Hoằng Siêu ở nhà bà ngoại gần một tháng, thật là chơi đến điên rồi, đoạn thời gian trước có người đến trấn Hà Tây bên kia thăm người thân, mang theo ý nghĩ muốn chia sẻ chuyện mới mẻ, người nọ liền nói chuyện của Hà Hạ ra, chưa tới mấy ngày là đã truyền đến lỗ tai Hà Hoằng Siêu rồi.

Hà Hoằng Siêu cũng không ở nhà bà ngoại được nữa, mang theo đồ ba ngoại chuẩn bị cho rồi cậu liền chạy về nhà.

Về đến nhà nhìn thấy Hà Hạ, Hà Hoằng Siêu liền biết những người đó nói đều là thật.

Hà Hạ gạt tay Hà Hoằng Siêu ra: “Tay em đã bao lâu chưa rửa rồi, em nhìn xem em bẩn chưa kìa, đi nghịch đất hả?”

Hà Hạ không trả lời thẳng câu hỏi của Hà Hoằng Siêu, Hà Hoằng Siêu cũng có chút nóng nảy: “Chị đừng có quan tâm chuyện này, chị nói cho em biết đi, những người đó nói có phải là thật hay không?”

“Những người đó nói cái gì?”

Hà Hoằng Siêu gãi gãi đầu: “Thì nói là anh rể chưa chết, ở bên ngoài tìm một cô vợ hai, còn tính toán để chị phụng dưỡng cho cha mẹ anh ta gì gì đó. Có phải là thật hay không?”

Hà Hạ chớp mắt: “Những người đó không thêm mắm dặm muối hả?”

Hà Hạ càng không trả lời Hà Hoằng Siêu lại càng gấp gáp, mắt thấy Hà Hoằng Siêu sắp giậm chân, Hà Hạ cũng không tức cười cậu: “Những người đó nói thật, chỉ là bây giờ không sao nữa rồi.”

Hà Hoằng Siêu bị chọc tức, nắm chặt tay đến nỗi xương khớp kêu kèn kẹt, nếu như bây giờ Tăng Văn Việt ở trước mặt Hà Hoằng Siêu, Hà Hoằng Siêu cảm thấy bản thân sẽ cầm dao đi đâm Tăng Văn Việt cũng chưa hết giận.

Hà Hạ nhìn bộ dáng tức giận của cậu, so sánh với Hà Hoằng Siêu trước khi cô trùng sinh cả ngày cứ trưng ra cái bộ mặt than tử khí khắp nơi kia thì cười híp cả mắt.

Hà Hạ sờ sờ cái đầu tóc lổm chổm của Hà Hoằng Siêu: “Được rồi, đừng tức giận, sáng sớm hôm nay chị đã lên trấn trên một chuyến, mua hai cân lòng già lợn về, buổi tối làm món lòng già xào cho em ăn có được không?”

Hà Hạ nhớ đời trước Hà Hoằng Siêu giống cô, cũng cực kỳ thích ăn lòng già. Hà Hạ cho rằng cô hỏi Hà Hoằng Siêu như thế thì cậu sẽ vô cùng vui mừng, kết quả Hà Hoằng Siêu nói với vẻ mặt rất ghét bỏ: “Lòng già không ngon, thứ đó thối chết đi được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện