Khi Lý Lệ sinh Trương Lan Hương thì cơ thể đã bị tổn thương, sau này không thể mang thai sinh con được nữa, đối với đứa con gái duy nhất Trương Lan Chi này, hai vợ chồng, bao gồm của chủ nhiệm Trương đều rất cưng chiều.
Trước ngày hôm nay, bọn họ cảm thấy Trương Lan Chi ngoại trừ có chút yếu ớt, chút tùy hứng ra thì cũng không tính là có tật xấu gì cả, trong con mắt của những người thân, thậm chí bọn họ còn cảm thấy sự yếu ớt, tùy hứng của Trương Lan Chi là đáng yêu. Thế những lời nói ban nãy của Trương Lan Chi làm cho trưởng bối của nhà họ Trương bỗng nhiên ý thức được, Trương Lan Chi đã trưởng thành rồi, mà một số thời điểm tính tùy hứng của cô ta cũng không đáng yêu nữa. Phó viện trưởng Trương giận đến nỗi toàn thân phát run, đầu óc còn chưa làm sao phản ứng kịp thì đã tát bốp một cái lên mặt Trương Lan Chi.
Một tiếng giòn giã kia phảng phất như làm tất cả mọi thứ ngừng lại, làm tất cả mọi người đứng hình.
Từ nhỏ Trương Lan Chi đã được cưng chiều mà lớn lên, phó viện trưởng Trương đừng nói đến đánh cô ta, mà cho dù có mắng thì ít lại càng ít hơn. Trương Lan Chi bụm mặt, mắt ngân ngấn lệ nhìn cha cô ta: “Cha, cha đánh con?”
Đánh Trương Lan Chi, phó viện trưởng Trương cũng hối hận, thế nhưng vừa nghe những lời nói của Trương Lan Chi, khí huyết ông ta lại sôi sục: “Đánh con thì làm sao? Con bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả lễ nghĩa, liêm sỉ cơ bản nhất mà cũng không hiểu sao? Người ta đã kết hôn rồi, con chen chân vào hôn nhân của người khác làm cái gì hả? Đàn ông trên thế giới này chết hết rồi sao, chỉ còn lại một mình Tăng Văn Việt thôi hả?”
Con gái bị đánh, trái tim Lý Lệ đau hơn bất kỳ ai, nước mắt chảy xuống như mưa. Bà ấy cũng không nhảy lên tranh cãi như trước kia khi chồng dạy dỗ con gái, hơn nữa còn vô cùng kiên định đứng ở bên cạnh chồng, quay đầu qua, làm như không nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con gái.
“Cha, Tăng Văn Việt không yêu Hà Hạ, bọn họ là bị ép duyên trong xã hội phong kiến, chỉ có chúng con, tình yêu của chúng con mới là thần thánh...”
Lý Lệ chợt nhớ tới chuyện xảy ra khi Trương Lan Chi hai tuổi.
Khi đó thanh niên cả nước từ các nơi đều tôn trọng yêu đương tự do, phản đối ép duyên. Bà ấy và chồng kết hôn dưới sự sắp xếp của gia đình. Khi đó chồng bà ấy vẫn còn là một bác sĩ bình thường trong bệnh viện. Một năm đó, có một y tá mới tới khoa của bọn họ, y tá kia thích chồng bà ấy, hơn nữa triển khai theo đuổi chồng bà ấy rất nhiệt liệt, dù là ông ấy đã kết hôn, có vợ, có con cũng không thèm quan tâm.
Y tá kia không chỉ theo đuổi chồng bà ấy, mà còn tới trước mặt bà ấy diễu võ dương oai. Nếu không phải chồng bà ấy làm người trong sạch, chính trực, tâm tính kiên định thì Lý Lệ này đã sớm bị vứt bỏ rồi.
Nhiều năm như vậy, bà ấy đã sớm quên mất sự kiện và người đó rồi, thế nhưng ngày hôm nay, con gái bà ấy lại có dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng chen chân vào hôn nhân của người khác, giống y như hình bóng người đàn bà năm đó, trước mắt Lý Lệ dần biến thành màu đen.
“Con nói càn!” Phó viện trưởng Trương lại tát Trương Lan Chi một cái.
Trương Lan Chi được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay hai mươi mấy năm lần đầu tiên bị cha cô ta đối xử vô tình như vậy, Trương Lan Chi vô cùng đau lòng, lắc lắc đầu rồi chạy ra khỏi nhà.
Tăng Văn Việt ở trong phòng lúng túng không thôi nhân cơ hội đuổi theo.
Tấm lưng thẳng tắp của phó viện trưởng Trương cong xuống, ông ta nói xin lỗi với hai anh em Hà Hạ một lần nữa, thấy ông ấy như vậy, hai người cũng không nói thêm câu nào, mắt thấy cũng đã đến trưa rồi, hai anh em liền tạm biệt nhà họ Trương.
Lời nói khách sáo của phó viện trưởng Trương đến bên miệng rồi, rốt cuộc cũng không nói ra. Hai anh em đi ra từ nhà họ Trương, Hà Hoằng Nghĩa nói với Hà Hạ: “Cha mẹ nhà họ Trương này cũng thật là đáng thương.”
Hà Hạ ừm một tiếng. Hai anh em đến nhà khách ngủ tối hôm qua.
Sau khi hai anh em rời đi, ba vị trưởng bối nhà họ Trương ngồi ở phòng khách rất lâu không nhúc nhích gì, qua một hồi lâu, chủ nhiệm Trương mới hỏi phó viện trưởng Trương: “Anh, sau này làm thế nào đây?”
Phó viện trưởng Trương trầm mặc hồi lâu: “Làm như những gì anh nói thôi. Anh Tú, chuyện này rất nhanh sẽ truyền bá ra ngoài. Chỉ có làm giống như anh nói thì nhà chúng ta mới có thể người khôn giữ mình.”
Cuối cùng chủ nhiệm Trương cũng không đành lòng: “Trong bụng Lan Chi còn có đứa nhỏ mà.”
Trước ngày hôm nay, bọn họ cảm thấy Trương Lan Chi ngoại trừ có chút yếu ớt, chút tùy hứng ra thì cũng không tính là có tật xấu gì cả, trong con mắt của những người thân, thậm chí bọn họ còn cảm thấy sự yếu ớt, tùy hứng của Trương Lan Chi là đáng yêu. Thế những lời nói ban nãy của Trương Lan Chi làm cho trưởng bối của nhà họ Trương bỗng nhiên ý thức được, Trương Lan Chi đã trưởng thành rồi, mà một số thời điểm tính tùy hứng của cô ta cũng không đáng yêu nữa. Phó viện trưởng Trương giận đến nỗi toàn thân phát run, đầu óc còn chưa làm sao phản ứng kịp thì đã tát bốp một cái lên mặt Trương Lan Chi.
Một tiếng giòn giã kia phảng phất như làm tất cả mọi thứ ngừng lại, làm tất cả mọi người đứng hình.
Từ nhỏ Trương Lan Chi đã được cưng chiều mà lớn lên, phó viện trưởng Trương đừng nói đến đánh cô ta, mà cho dù có mắng thì ít lại càng ít hơn. Trương Lan Chi bụm mặt, mắt ngân ngấn lệ nhìn cha cô ta: “Cha, cha đánh con?”
Đánh Trương Lan Chi, phó viện trưởng Trương cũng hối hận, thế nhưng vừa nghe những lời nói của Trương Lan Chi, khí huyết ông ta lại sôi sục: “Đánh con thì làm sao? Con bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả lễ nghĩa, liêm sỉ cơ bản nhất mà cũng không hiểu sao? Người ta đã kết hôn rồi, con chen chân vào hôn nhân của người khác làm cái gì hả? Đàn ông trên thế giới này chết hết rồi sao, chỉ còn lại một mình Tăng Văn Việt thôi hả?”
Con gái bị đánh, trái tim Lý Lệ đau hơn bất kỳ ai, nước mắt chảy xuống như mưa. Bà ấy cũng không nhảy lên tranh cãi như trước kia khi chồng dạy dỗ con gái, hơn nữa còn vô cùng kiên định đứng ở bên cạnh chồng, quay đầu qua, làm như không nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con gái.
“Cha, Tăng Văn Việt không yêu Hà Hạ, bọn họ là bị ép duyên trong xã hội phong kiến, chỉ có chúng con, tình yêu của chúng con mới là thần thánh...”
Lý Lệ chợt nhớ tới chuyện xảy ra khi Trương Lan Chi hai tuổi.
Khi đó thanh niên cả nước từ các nơi đều tôn trọng yêu đương tự do, phản đối ép duyên. Bà ấy và chồng kết hôn dưới sự sắp xếp của gia đình. Khi đó chồng bà ấy vẫn còn là một bác sĩ bình thường trong bệnh viện. Một năm đó, có một y tá mới tới khoa của bọn họ, y tá kia thích chồng bà ấy, hơn nữa triển khai theo đuổi chồng bà ấy rất nhiệt liệt, dù là ông ấy đã kết hôn, có vợ, có con cũng không thèm quan tâm.
Y tá kia không chỉ theo đuổi chồng bà ấy, mà còn tới trước mặt bà ấy diễu võ dương oai. Nếu không phải chồng bà ấy làm người trong sạch, chính trực, tâm tính kiên định thì Lý Lệ này đã sớm bị vứt bỏ rồi.
Nhiều năm như vậy, bà ấy đã sớm quên mất sự kiện và người đó rồi, thế nhưng ngày hôm nay, con gái bà ấy lại có dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng chen chân vào hôn nhân của người khác, giống y như hình bóng người đàn bà năm đó, trước mắt Lý Lệ dần biến thành màu đen.
“Con nói càn!” Phó viện trưởng Trương lại tát Trương Lan Chi một cái.
Trương Lan Chi được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay hai mươi mấy năm lần đầu tiên bị cha cô ta đối xử vô tình như vậy, Trương Lan Chi vô cùng đau lòng, lắc lắc đầu rồi chạy ra khỏi nhà.
Tăng Văn Việt ở trong phòng lúng túng không thôi nhân cơ hội đuổi theo.
Tấm lưng thẳng tắp của phó viện trưởng Trương cong xuống, ông ta nói xin lỗi với hai anh em Hà Hạ một lần nữa, thấy ông ấy như vậy, hai người cũng không nói thêm câu nào, mắt thấy cũng đã đến trưa rồi, hai anh em liền tạm biệt nhà họ Trương.
Lời nói khách sáo của phó viện trưởng Trương đến bên miệng rồi, rốt cuộc cũng không nói ra. Hai anh em đi ra từ nhà họ Trương, Hà Hoằng Nghĩa nói với Hà Hạ: “Cha mẹ nhà họ Trương này cũng thật là đáng thương.”
Hà Hạ ừm một tiếng. Hai anh em đến nhà khách ngủ tối hôm qua.
Sau khi hai anh em rời đi, ba vị trưởng bối nhà họ Trương ngồi ở phòng khách rất lâu không nhúc nhích gì, qua một hồi lâu, chủ nhiệm Trương mới hỏi phó viện trưởng Trương: “Anh, sau này làm thế nào đây?”
Phó viện trưởng Trương trầm mặc hồi lâu: “Làm như những gì anh nói thôi. Anh Tú, chuyện này rất nhanh sẽ truyền bá ra ngoài. Chỉ có làm giống như anh nói thì nhà chúng ta mới có thể người khôn giữ mình.”
Cuối cùng chủ nhiệm Trương cũng không đành lòng: “Trong bụng Lan Chi còn có đứa nhỏ mà.”
Danh sách chương