Tăng Văn Việt nắm cây gậy, giải thích: “Tôi vẫn chưa chết, năm đó chúng tôi đi buôn bán, đã có chuyện xảy ra, tôi bị lũ cuốn đi, sau đó thì tôi được cứu, phải tốn rất nhiều thời gian cơ thể mới khỏe lại.”
Hà Hạ ồ một tiếng: “Ông bị thương nghiêm trọng không? Bị mất trí nhớ sao?" Tăng Văn Việt vẫn còn sống, nhưng ông ta lại không về nhà, cũng không báo tin tức về cho gia đình, ngoài việc bị thương mất trí nhớ, thì Hà Hạ không nghĩ ra được lý do nào khác.
Trông Tăng Văn Việt dường như rất áy náy: “Không có.”
Hà Hạ muốn hỏi Tăng Văn Việt rằng, nếu không mất bị trí nhớ, thì tại sao lại không về nhà, lời đến khóe miệng, nhưng Hà Hạ lại chẳng muốn hỏi nữa. Hỏi còn có ý nghĩa gì nữa, cũng qua một đời rồi, cho dù có hỏi rõ lý do, thì cũng có thể làm gì được? Cô đã mất đi cả thanh xuân của cuộc đời này rồi, làm sao có thể đền bù lại chứ? Chẳng qua là, trái tim của cô giờ đây vẫn rất đau đớn. Cô nhìn Tăng Văn Việt: “Tăng Văn Việt, ông sống còn không bằng chết. Ông cũng biết về nhà cúng bái ông bà tổ tiên, vậy sao lúc cha mẹ ông chưa chết, ông không biết quay về thăm họ một chút chứ. Khi cha mẹ ông chết, họ còn nhắc đến tên ông, sao ông không biết quay về báo hiếu ở ngay trước mặt họ?”
“Tăng Văn Việt, ông đúng là sống không bằng chết. Nếu ông vẫn chưa chết, tại sao lại không liên lạc về trong thôn. Tôi cứ nghĩ là ông đã chết, nên đã ở góa cả đời để giữ cho ông. Bây giờ ông có đầy đủ con cháu, vậy mấy chục năm nay của tôi là cái gì chứ?”
Phụ nữ sống ở trên đời này vốn dĩ đã không hề dễ dàng gì, phụ nữ ở góa lại càng khó khăn hơn, nhìn thấy Tăng Văn Việt vào lúc này đây, việc Hà Hạ thủ tiết cả đời sụp đổ tan thành, nhìn từng đứa cháu của Tăng Văn Việt, cả đời của cô cứ như đang nói với cô rằng đúng là một chuyện hài hước, buồn cười vô cùng.
Hà Hạ vịn lấy tay cháu trai: “Quốc Vĩ, tiễn khách.”
Tăng Quốc Vĩ đáp lại một tiếng, anh ta dứt khoát đuổi đám người Tăng Văn Việt ra ngoài, Tăng Văn Việt nhìn cánh cửa đóng lại, mà tâm tình vô cùng phức tạp.
Trong dự đoán của ông ta, ông ta và Hà Hạ cũng đã lớn tuổi như vậy, lần này ông ta về gặp lại Hà Hạ, chắc chắn là Hà Hạ sẽ ôm ông ta khóc đến nỗi chảy nước mắt nước mũi.
Nhưng tại sao Hà Hạ lại cư xử khác so với những gì ông ta đã nghĩ chứ?
Tăng Quốc Vĩ đỡ Hà Hạ đi vào phòng khách, không bao lâu thì con gái và con rể của cô cũng đã quay về. Hà Hạ còn có một đứa cháu gái, cô ấy lấy chồng có hơi xa, cho dù bây giờ có nhận được tin, thì cũng không thể quay về ngay lập tức được.
Hà Hạ nhìn cô con gái mà cô nuôi lớn - Tăng Tú Cầm: “Tú Cầm, con biết chuyện Tăng Văn Việt quay về chứ?”
Tăng Tú Cầm dạ một tiếng: “Mẹ, con có nghe nói.”
“Vậy con nghĩ thế nào?” Hà Hạ không ngốc, chắc chắn là Tăng Văn Việt đã gặp suôn sẻ ở bên ngoài.
Tăng Tú Cầm cười gượng một tiếng: “Mẹ, con cũng đã chừng này tuổi rồi, nói ra có thể khó nghe, có lẽ một ngày nào đó con sẽ nằm ở dưới đất, con còn có thể suy nghĩ gì về ông ta? Ông ta chết, đối với con cũng chẳng có bất kỳ lợi ích nào, mà ông ta còn sống, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến con.”
Tăng Tú Cầm là một đứa nhỏ hiểu chuyện, hiểu hết mọi gian khổ mà Hà Hạ phải chịu đựng khi nuôi nấng Tăng Tú Cầm.
“Tốt lắm, nhà họ Tăng không thiếu con cháu, con là do một tay mẹ nuôi lớn, sau này con đổi họ đi, lấy họ của mẹ.” Hà Hạ nói.
“Dạ mẹ.” Tăng Tú Cầm không hề do dự mà đáp lại.
Hà Hạ vừa nhìn về phía con rể Trương Chấn Hưng: “Chấn Hưng, trước đây khi con ở rể nhà mẹ, chúng ta cũng đã nói xong với nhau rồi, con với Tú Cầm sinh đứa nhỏ mang cùng một họ, vậy nên đứa con cả thì theo họ Tăng nhà chúng ta, đứa thứ hai thì lấy họ Trương của con, bây giờ Tú Cầm cũng đã đổi họ, Quốc Vĩ, cháu cũng đổi họ theo con rể đi.”
Trương Chấn Hưng là một người đàn ông thật thà lương thiện, mọi chuyện trong nhà đều nghe theo Tăng Tú Cầm, đối với việc đứa con đầu không được cùng họ với ông ấy, không thể không nói rằng đó là một điều tiếc nuối của ông ấy. Bây giờ, Tăng Quốc Vĩ lại đổi thành cùng họ với ông ấy, dù Trương Chấn Hưng đã sáu mươi, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Tăng Quốc Vĩ cũng hiếu thuận, anh ta cũng không coi trọng về cái họ, họ Trương hay họ Tăng cũng không làm ảnh hưởng gì đến anh ta, dưới gối anh ta chỉ có một đứa con trai, bây giờ còn đang làm việc ở bên ngoài, mặc dù việc đổi họ có hơi phiền phức một chút, nhưng cũng không phải là một vấn đề lớn.
Anh ta đồng ý.
Cuối cùng Hà Hạ cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt. Có con cháu hiếu thuận như vậy, cả đời này của cô, xem như là không thất bại hoàn toàn.
Sự xuất hiện của Tăng Văn Việt gần như là không ảnh hưởng gì đến Hà Hạ, lúc ăn cơm tối, Hà Hạ lấy ra từ trong ngăn kéo một chiếc hộp thiếc.
Bên trong cái hộp thiếc có đựng một số giấy tờ chứng nhận quan trọng. Ngoài giấy tờ chứng nhận, còn có một số món đồ mà cô cảm thấy nó quan trọng.
Một trong số đó là tấm ảnh cô chụp chung với Tăng Văn Việt, còn có một bức thư mà Tăng Văn Việt viết cho cô sau khi đi.
Hà Hạ ồ một tiếng: “Ông bị thương nghiêm trọng không? Bị mất trí nhớ sao?" Tăng Văn Việt vẫn còn sống, nhưng ông ta lại không về nhà, cũng không báo tin tức về cho gia đình, ngoài việc bị thương mất trí nhớ, thì Hà Hạ không nghĩ ra được lý do nào khác.
Trông Tăng Văn Việt dường như rất áy náy: “Không có.”
Hà Hạ muốn hỏi Tăng Văn Việt rằng, nếu không mất bị trí nhớ, thì tại sao lại không về nhà, lời đến khóe miệng, nhưng Hà Hạ lại chẳng muốn hỏi nữa. Hỏi còn có ý nghĩa gì nữa, cũng qua một đời rồi, cho dù có hỏi rõ lý do, thì cũng có thể làm gì được? Cô đã mất đi cả thanh xuân của cuộc đời này rồi, làm sao có thể đền bù lại chứ? Chẳng qua là, trái tim của cô giờ đây vẫn rất đau đớn. Cô nhìn Tăng Văn Việt: “Tăng Văn Việt, ông sống còn không bằng chết. Ông cũng biết về nhà cúng bái ông bà tổ tiên, vậy sao lúc cha mẹ ông chưa chết, ông không biết quay về thăm họ một chút chứ. Khi cha mẹ ông chết, họ còn nhắc đến tên ông, sao ông không biết quay về báo hiếu ở ngay trước mặt họ?”
“Tăng Văn Việt, ông đúng là sống không bằng chết. Nếu ông vẫn chưa chết, tại sao lại không liên lạc về trong thôn. Tôi cứ nghĩ là ông đã chết, nên đã ở góa cả đời để giữ cho ông. Bây giờ ông có đầy đủ con cháu, vậy mấy chục năm nay của tôi là cái gì chứ?”
Phụ nữ sống ở trên đời này vốn dĩ đã không hề dễ dàng gì, phụ nữ ở góa lại càng khó khăn hơn, nhìn thấy Tăng Văn Việt vào lúc này đây, việc Hà Hạ thủ tiết cả đời sụp đổ tan thành, nhìn từng đứa cháu của Tăng Văn Việt, cả đời của cô cứ như đang nói với cô rằng đúng là một chuyện hài hước, buồn cười vô cùng.
Hà Hạ vịn lấy tay cháu trai: “Quốc Vĩ, tiễn khách.”
Tăng Quốc Vĩ đáp lại một tiếng, anh ta dứt khoát đuổi đám người Tăng Văn Việt ra ngoài, Tăng Văn Việt nhìn cánh cửa đóng lại, mà tâm tình vô cùng phức tạp.
Trong dự đoán của ông ta, ông ta và Hà Hạ cũng đã lớn tuổi như vậy, lần này ông ta về gặp lại Hà Hạ, chắc chắn là Hà Hạ sẽ ôm ông ta khóc đến nỗi chảy nước mắt nước mũi.
Nhưng tại sao Hà Hạ lại cư xử khác so với những gì ông ta đã nghĩ chứ?
Tăng Quốc Vĩ đỡ Hà Hạ đi vào phòng khách, không bao lâu thì con gái và con rể của cô cũng đã quay về. Hà Hạ còn có một đứa cháu gái, cô ấy lấy chồng có hơi xa, cho dù bây giờ có nhận được tin, thì cũng không thể quay về ngay lập tức được.
Hà Hạ nhìn cô con gái mà cô nuôi lớn - Tăng Tú Cầm: “Tú Cầm, con biết chuyện Tăng Văn Việt quay về chứ?”
Tăng Tú Cầm dạ một tiếng: “Mẹ, con có nghe nói.”
“Vậy con nghĩ thế nào?” Hà Hạ không ngốc, chắc chắn là Tăng Văn Việt đã gặp suôn sẻ ở bên ngoài.
Tăng Tú Cầm cười gượng một tiếng: “Mẹ, con cũng đã chừng này tuổi rồi, nói ra có thể khó nghe, có lẽ một ngày nào đó con sẽ nằm ở dưới đất, con còn có thể suy nghĩ gì về ông ta? Ông ta chết, đối với con cũng chẳng có bất kỳ lợi ích nào, mà ông ta còn sống, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến con.”
Tăng Tú Cầm là một đứa nhỏ hiểu chuyện, hiểu hết mọi gian khổ mà Hà Hạ phải chịu đựng khi nuôi nấng Tăng Tú Cầm.
“Tốt lắm, nhà họ Tăng không thiếu con cháu, con là do một tay mẹ nuôi lớn, sau này con đổi họ đi, lấy họ của mẹ.” Hà Hạ nói.
“Dạ mẹ.” Tăng Tú Cầm không hề do dự mà đáp lại.
Hà Hạ vừa nhìn về phía con rể Trương Chấn Hưng: “Chấn Hưng, trước đây khi con ở rể nhà mẹ, chúng ta cũng đã nói xong với nhau rồi, con với Tú Cầm sinh đứa nhỏ mang cùng một họ, vậy nên đứa con cả thì theo họ Tăng nhà chúng ta, đứa thứ hai thì lấy họ Trương của con, bây giờ Tú Cầm cũng đã đổi họ, Quốc Vĩ, cháu cũng đổi họ theo con rể đi.”
Trương Chấn Hưng là một người đàn ông thật thà lương thiện, mọi chuyện trong nhà đều nghe theo Tăng Tú Cầm, đối với việc đứa con đầu không được cùng họ với ông ấy, không thể không nói rằng đó là một điều tiếc nuối của ông ấy. Bây giờ, Tăng Quốc Vĩ lại đổi thành cùng họ với ông ấy, dù Trương Chấn Hưng đã sáu mươi, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Tăng Quốc Vĩ cũng hiếu thuận, anh ta cũng không coi trọng về cái họ, họ Trương hay họ Tăng cũng không làm ảnh hưởng gì đến anh ta, dưới gối anh ta chỉ có một đứa con trai, bây giờ còn đang làm việc ở bên ngoài, mặc dù việc đổi họ có hơi phiền phức một chút, nhưng cũng không phải là một vấn đề lớn.
Anh ta đồng ý.
Cuối cùng Hà Hạ cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt. Có con cháu hiếu thuận như vậy, cả đời này của cô, xem như là không thất bại hoàn toàn.
Sự xuất hiện của Tăng Văn Việt gần như là không ảnh hưởng gì đến Hà Hạ, lúc ăn cơm tối, Hà Hạ lấy ra từ trong ngăn kéo một chiếc hộp thiếc.
Bên trong cái hộp thiếc có đựng một số giấy tờ chứng nhận quan trọng. Ngoài giấy tờ chứng nhận, còn có một số món đồ mà cô cảm thấy nó quan trọng.
Một trong số đó là tấm ảnh cô chụp chung với Tăng Văn Việt, còn có một bức thư mà Tăng Văn Việt viết cho cô sau khi đi.
Danh sách chương