Đại thuyền tổng cộng có ba tầng, Mặc Ngôn mang theo quan tài ở lầu ba, Hồng Nho Văn ở cạnh sát vách, lúc này hắn đang nhìn Mặc Ngôn đứng ở mạn thuyền ngắm phong cảnh, nhanh chóng tiến tới một bước, nói: “Ngôn đệ, trong biển thường có quái thú Cự Long qua lại, đứng đây sẽ không an toàn, hay là vào trong đi. Gian phòng ngươi có pháp khí Côn Sơn ta gia tăng kết giới, quái thú tầm thường sẽ không thể tiếp cận.”
Mặc Ngôn không đáp lời, Hồng Nho Văn vừa muốn mở miệng tiếp tục khuyên bảo, thì nhìn thấy xa xa trên mặt biển có một chiếc thuyền lớn đang chạy tới.
Thuyền nọ cao tới năm tầng, dài trăm trượng, cột buồm cao vút trong mây, mặt trên treo một lá cờ màu vàng bay phấp phới theo gió biển, trên cờ dùng sợi chỉ đen thêu một tòa núi nị Cự Long nhìn dị thường uy nghiêm hung ác ôm trọn.
Thuyền nọ lớn gấp mấy lần so với thuyền Côn Sơn, lại dị thường khí thế, làm tất cả mọi người trong Côn Sơn nhao nhao lên mạn thuyền quan sát, với đó là âm thầm suy đoán đây rốt cuộc đại thuyền phương nào.
Nhạc Phong cũng nằm trong những người quan sát, rồi giải thích với sư đệ sư chất ít khi ra biển: “Đây là đại thuyền Kỳ Phong Thành, Kỳ Phong Thành kia cũng cùng nằm trong vùng biển với Côn Sơn chúng ta, địa bàn so với Côn Sơn chúng ta cũng lớn hơn. Có điều Kỳ Phong thành chủ làm người quái gở, rất ít cùng người kết giao, nên mới hiếm khi gặp được bọn họ.”
Một lời nói ra, làm cho đệ tử Côn Sơn dưới trướng không khỏi bàn luận sôi nổi, thậm chí có người còn hỏi Kỳ Phong thành chủ đạo pháp ra sao, Nhạc Phong lắc đầu, nói: “Không rõ lắm, nhưng có thể sinh tồn ở trong đại dương mênh mông, tất nhiên sẽ có bản lĩnh không tầm thường, nghĩ một chút cũng biết đạo pháp so với Côn Sơn chúng ta không thể nào kém hơn.”
Một đám đệ tử Côn Sơn như đám sao vây quanh Nhạc Phong, chờ hắn giảng giải thiên hạ kỳ văn, Nhạc Phong vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Hồng Nho Văn đứng trên mạn thuyền tầng ba, sắc mặt khó coi nhìn lại hắn, liền thức thời không nói nữa, mọi người thấy vậy cũng tản đi.
Mặc Ngôn thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ vừa diễn ra, nhớ lại kiếp trước y đi theo Hồng Nho Văn, bởi vì giữa hai người có lời thề nhân duyên song tu, cho nên không để ý mấy chuyện linh tinh, thời điểm vượt biển, Hồng Nho Văn rất nhiệt tình ân cần, nhưng hôm nay tình cảnh đó lại không diễn ra nữa.
Mà kiếp này, sự quan hệ giữa hai người vẫn là Hồng Nho Văn nhiệt tình ân cần, nhưng tâm Mặc Ngôn lại lạnh như băng, đã vậy còn thấy rất nhiều thứ kiếp trước chưa từng nhìn thấy.
Ví dụ như chuyện hôm nay, Hồng Nho Văn cùng Nhạc Phong, tuy rằng chưa từng nói qua nửa câu, Mặc Ngôn vẫn có thể nhìn rõ quan hệ giữa hai người không hề hòa hợp, mà nguyên nhân không hòa hợp chính là vì Hồng Nho Văn đang đố kỵ.
Đố kỵ Nhạc Phong được nhiều sư huynh đệ đồng môn hoan nghênh, đố kỵ hắn đạo pháp tiên thuật thâm hậu, mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn dáng vẻ Nhạc Phong chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng đã bái nhập Côn Sơn cũng phải hơn 300 năm, hắn cùng sư huynh đệ đồng môn ở chung trăm năm, chẳng phải càng có giao tình so với Hồng Nho Văn mới chỉ mười sáu năm? Hơn nữa Nhạc Phong chính là đại sư huynh Côn Sơn, đạo pháp tiên thuật nằm trong cấp bậc cao thủ, đối với Hồng Nho Văn mới tu luyện mười sáu năm mà nói, không đuổi kịp cũng là chuyện thường.
Cũng chính vì sự đố kị, giống như cây kim đâm vào lòng, không trách kiếp trước rõ ràng hắn đã có tân hoan, sau khi nhìn thấy Mặc Ngôn mang thai, lại còn ghi hận trong lòng, muốn dùng xích sắt làm bằng huyền thuyết xuyên qua xương bả vai, giam y ở trong nhà tù.
Mặc Ngôn nghĩ tới chuyện này, liền nhịn không được xoa nhẹ bờ vai của mình, cũng còn may, cả người của y bây giờ không bị tổn hại tí nào.
Hồng Nho Văn thấy vậy, liền hỏi han ân cần: “Ngôn đệ, ngươi không thoải mái?” Nói xong, đưa tay muốn giúp y xoa bóp.
Cả người Mặc Ngôn rùng mình một cái, dịch sang một bước, vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền nhìn thấy đại thuyền Kỳ Phong Thành đã lướt tới trước mặt.
Một nam tử mặc trường bào màu đen, eo đeo trường kiếm đứng trên mạn đại thuyền, nhìn về bên này gọi: “Xin hỏi đây có phải đại thuyền phái Côn Sơn?”
Nhạc Phong là người nọ nhằm hỏi, nhưng Nhạc Phong biết Hồng Nho Văn không thích hắn nên đành trốn tránh, không muốn vào lúc này cướp đi danh tiếng Hồng Nho Văn, đành nhìn về phía hắn, chờ hắn trả lời.
Hồng Nho Văn bỏ qua Mặc Ngôn, nhìn về người nọ chắp tay nói: “Đúng vậy! Ta chính là Hồng Nho Văn Côn Sơn, nếu như không chê, xin mời qua thuyền nói chuyện.”
Người nọ nhíu nhíu mày, lớn tiếng nói: “Hồng Nho Văn là ai? Ta đây chỉ biết Côn Sơn có Hồng Thông Thiên, ngoài ra còn có đại đệ tử Nhạc Phong…”
Hồng Nho Văn đỏ mặt, trong lòng tức giận vô cùng, lại không tiện phát tác, đành phải nhẫn nại nói: ” Hồng Thông Thiên chính là gia phụ.”
Người nọ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Hóa ra là Hồng thiếu chủ, thất kính thất kính.” Người nọ nói thất kính, lại không có nửa phần kính ý, rồi nhìn về phía Mặc Ngôn bên cạnh, hỏi: “Nghe nói nhất đại tu sĩ Mặc Thăng Tà tạ thế, phù quan được đưa về Côn Sơn, nói vậy vị này chính là ái tử Mặc Ngôn Mặc tiền bối?”
Mặc Ngôn nói: “Vâng.”
Người nọ nở nụ cười: “Mặc thiếu gia, trước đó thành chủ Kỳ Phong Thành từng cùng lệnh tôn có một chút giao tình, trước đó vẫn luôn bế quan tu luyện, ngày hôm qua mới vừa xuất quan, liền nghe được tin dữ của Mặc tiền bối, bi ai không ngớt. Lại nghe nói ấu tử mang theo quan tài nhờ vả Côn Sơn, vì vậy đã chờ rất lâu, muốn gặp con của cố nhân, không biết Mặc thiếu gia có nể nang mặt mũi hay không.”
Mặc Ngôn chưa trả lời, Hồng Nho Văn đã lớn tiếng: “Ngôn đệ là khách mời Côn Sơn ta, người ngoài há có thể mời đi tùy tiện? Lễ tang của Mặc thế bá đã định vào tháng sau, nếu như muốn gặp Ngôn đệ, hãy đến Côn Sơn là được.” Hồng Nho Văn nói xong, thì lôi kéo Mặc Ngôn, nói: “Ngôn đệ, chúng ta đi!”
Mặc Ngôn bị Hồng Nho Văn kéo, chưa đi được nửa bước, thì bất ngờ nhìn thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, lúc còn chưa rõ thế nào, tỉnh táo lại đã đứng sau bóng đen.
Mặc Ngôn ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân mặc trường bào màu đen đứng trước mặt, người nọ ngăn chặn tầm nhìn Hồng Nho Văn vào y, sắc mặt không thích, trách cứ: “Mặc tiền bối là cao nhân cỡ nào, Mặc thiếu gia còn là con trai độc nhất, luận bối phận, đừng nói là ngươi, ngay cả phụ thân Hồng Thông Thiên ngươi, cũng phải cung cung kính kính gọi Mặc thiếu gia một tiếng tiền bối. Ngươi là cái thá gì, chỉ do Hồng Thông Thiên cùng một phàm nhân sinh ra, lại dám xưng hô Mặc tiền bối thế bá, xưng hô Mặc thiếu gia Ngôn đệ? Lá gan ngươi lớn nhỉ?”
Hồng Nho Văn sững sờ, trước giờ hắn không hề biết thân phận của mình, chỉ cho rằng bản thân cũng giống người khác, được phụ thân dùng tâm huyết tưới vào Tiên Hồ sinh ra, bây giờ lại bất ngờ nghe được người nọ nói xấu hắn là do phàm nhân sinh ra, liền kiềm chế không được cơn giận dữ, hét lên một tiếng, rút phi kiếm sau lưng ra khỏi vỏ.
Lại không ngờ người nọ không thèm chờ phi kiếm rút ra khỏi vỏ, liền đưa tay bắn tới một đạo ánh sáng màu đen, đâm vào vỏ kiếm.
Làm phi kiếm Hồng Nho Văn không động đậy nữa.
Một chiêu này, làm Hồng Nho Văn biết rõ sự chênh lệch giữa hắn và người nọ quá lớn, lập tức la lên: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Nhạc Phong nhảy tới một bước ngăn ở giữa hai người, rồi nói với người nọ: “Đại danh Kỳ Phong thành chủ, chúng ta không ai không biết. Côn Sơn ta cũng không phải hạng người lỗ mãng, nhưng vì Mặc tiền bối cùng sư phụ ta đã có ước hẹn, cho nên thiếu chủ mới xưng hô Mặc tiền bối là thế bá, Mặc thiếu gia là Ngôn đệ. Đây là ước định giữa các trưởng bối, chúng ta thân là đệ tử cũng chỉ làm theo mà thôi, kính xin Kỳ Phong thành chủ thông cảm.”
Người nọ nghe xong, sắc mặt mới hơi hoãn, chắp tay với Nhạc Phong: “Hóa ra là như vậy, nếu đó là ý của Mặc tiền bối, vậy thì thôi.” Nói xong, người nọ lại hành lễ với Mặc Ngôn, nói tha thiết: “Chủ nhân nhà ta thực sự muốn gặp mặt Mặc thiếu gia, Mặc thiếu gia lúc mới sinh ra, ngài còn từng tự tay ôm lấy thiếu gia, và còn tặng một khối ngọc bội Long Đằng trung hải cho thiếu gia làm lễ vật. Mười năm qua, nếu như không phải do bế quan tu luyện, ngài đã sớm đi thăm thiếu gia. Kính xin Mặc thiếu gia nhìn vào một lòng nhớ nhung của chủ nhân nhà ta, đi tới gặp mặt một lần.”
Hồng Nho Văn thấy người Kỳ Phong thành phớt lờ hắn, lại còn quát lớn khinh bỉ, lại đối với Mặc Ngôn một mực cung kính, trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng vào lúc này, hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ ở một bên hừ nhẹ một tiếng.
Mặc Ngôn suy nghĩ những lời ngượi nọ vừa nói, lấy ra một khối ngọc bội hắc ngọc điêu thành bên hông, mặt trên khắc một con hắc long to lớn, bay vòng xung quanh mây mù, có loại cảm giác quái dị cùng túc sát* không nói lên lời.
*túc sát: giết người hàng loạt ( no), xơ xác tiêu điều? ( có lẽ nghĩa là đó đó, cầu góp ý).
Khối ngọc bội này ngoại trừ được thủ công tinh xảo, lại không có bất kì tiên khí linh lực nào, cho nên Mặc Ngôn mới mang theo bên người.
Ngay cả kiếp trước, khối ngọc bội này vẫn đeo theo bên mình, mãi tới khi y bị hôn thê của Hồng Nho Văn hạ xuân dược, ném vào trong biển mới bị thất lạc.
Y vẫn cho đó là của phụ thân cho mình, lại không ngờ là của người khác tặng.
Mặc Ngôn ngẩng đầu, nhìn người nọ, trong lòng có chút ngạc nhiên, muốn biết Kỳ Phong thành chủ rốt cuộc là ai. Nghĩ đi nghĩ lại, thi thể phụ thân vẫn còn ở trên thuyền, lát nữa còn phải tới Côn Sơn, vẫn nên ít gây chuyện thì tốt hơn.
Mặc Ngôn nói: “Đa tạ ý tốt của thành chủ, nhưng hậu bối bây giờ không tiện…”
Y lời còn chưa dứt, chợt thấy trên mặt biển bị một đám mây đen bao phủ, sau một thoáng lại có sấm vang chớp giật, sóng biển cuồn cuộn, dường như muốn nuốt hết toàn bộ thuyền đi vào.
Hồng Nho Văn kinh hãi tới biến sắc: “Không xong! Hải quái đến rồi!”
Lời còn chưa dứt, lại nghe tới một giọng nói xuất ra từ đại thuyền đối diện: “Mặc công tử, ta là thành tâm muốn gặp, mong ngươi đừng từ chối.”
Mọi người ngẩng đầu cùng lúc, ngóng nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một nam tử vóc người khôi ngô cường tráng, đứng ở đầu thuyền, người nọ mặc toàn thân màu đen, tay giấu ở trong tay áo để ở sau lưng, mái tóc đen dùng kim hoàn thắt ở trên đỉnh đầu, đứng ở trong đám mây nhìn không rõ dung mạo, có nhìn cũng chỉ thấy hai mắt sáng ngời sắc bén, tràn đầy sát khí sát phạt trong đó, mang theo sắc đỏ thoáng như muốn huyết tẩy mười vạn người.
Mặc Ngôn cũng nhìn vào đôi mắt kia, lại nảy lên một luồng cảm giác không nói ra được từ đáy lòng dâng lên.
Y cảm thấy hình như đã từng gặp đôi mắt này, lại không thể nhớ ra được là đã từng gặp ở đâu, hay là, từng gặp ở trong mơ?
Đôi mắt kia, nhìn vào sẽ thấy khiếp sợ, nhưng Mặc Ngôn lại khác, cảm thấy quen thuộc cùng an tâm.
Mặc Ngôn chần chờ chốc lát, nói: “Như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh!”
Người nọ lộ ra một nụ cười, xoay người rời đi, mây đen liền tiêu tan hết sạch, mưa tạnh sấm tan, mặt trời lộ ra một lần nữa, trên mặt biển cũng khôi phục lại bình thường.
Mặc Ngôn không đáp lời, Hồng Nho Văn vừa muốn mở miệng tiếp tục khuyên bảo, thì nhìn thấy xa xa trên mặt biển có một chiếc thuyền lớn đang chạy tới.
Thuyền nọ cao tới năm tầng, dài trăm trượng, cột buồm cao vút trong mây, mặt trên treo một lá cờ màu vàng bay phấp phới theo gió biển, trên cờ dùng sợi chỉ đen thêu một tòa núi nị Cự Long nhìn dị thường uy nghiêm hung ác ôm trọn.
Thuyền nọ lớn gấp mấy lần so với thuyền Côn Sơn, lại dị thường khí thế, làm tất cả mọi người trong Côn Sơn nhao nhao lên mạn thuyền quan sát, với đó là âm thầm suy đoán đây rốt cuộc đại thuyền phương nào.
Nhạc Phong cũng nằm trong những người quan sát, rồi giải thích với sư đệ sư chất ít khi ra biển: “Đây là đại thuyền Kỳ Phong Thành, Kỳ Phong Thành kia cũng cùng nằm trong vùng biển với Côn Sơn chúng ta, địa bàn so với Côn Sơn chúng ta cũng lớn hơn. Có điều Kỳ Phong thành chủ làm người quái gở, rất ít cùng người kết giao, nên mới hiếm khi gặp được bọn họ.”
Một lời nói ra, làm cho đệ tử Côn Sơn dưới trướng không khỏi bàn luận sôi nổi, thậm chí có người còn hỏi Kỳ Phong thành chủ đạo pháp ra sao, Nhạc Phong lắc đầu, nói: “Không rõ lắm, nhưng có thể sinh tồn ở trong đại dương mênh mông, tất nhiên sẽ có bản lĩnh không tầm thường, nghĩ một chút cũng biết đạo pháp so với Côn Sơn chúng ta không thể nào kém hơn.”
Một đám đệ tử Côn Sơn như đám sao vây quanh Nhạc Phong, chờ hắn giảng giải thiên hạ kỳ văn, Nhạc Phong vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Hồng Nho Văn đứng trên mạn thuyền tầng ba, sắc mặt khó coi nhìn lại hắn, liền thức thời không nói nữa, mọi người thấy vậy cũng tản đi.
Mặc Ngôn thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ vừa diễn ra, nhớ lại kiếp trước y đi theo Hồng Nho Văn, bởi vì giữa hai người có lời thề nhân duyên song tu, cho nên không để ý mấy chuyện linh tinh, thời điểm vượt biển, Hồng Nho Văn rất nhiệt tình ân cần, nhưng hôm nay tình cảnh đó lại không diễn ra nữa.
Mà kiếp này, sự quan hệ giữa hai người vẫn là Hồng Nho Văn nhiệt tình ân cần, nhưng tâm Mặc Ngôn lại lạnh như băng, đã vậy còn thấy rất nhiều thứ kiếp trước chưa từng nhìn thấy.
Ví dụ như chuyện hôm nay, Hồng Nho Văn cùng Nhạc Phong, tuy rằng chưa từng nói qua nửa câu, Mặc Ngôn vẫn có thể nhìn rõ quan hệ giữa hai người không hề hòa hợp, mà nguyên nhân không hòa hợp chính là vì Hồng Nho Văn đang đố kỵ.
Đố kỵ Nhạc Phong được nhiều sư huynh đệ đồng môn hoan nghênh, đố kỵ hắn đạo pháp tiên thuật thâm hậu, mà nói đi cũng phải nói lại, nhìn dáng vẻ Nhạc Phong chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng đã bái nhập Côn Sơn cũng phải hơn 300 năm, hắn cùng sư huynh đệ đồng môn ở chung trăm năm, chẳng phải càng có giao tình so với Hồng Nho Văn mới chỉ mười sáu năm? Hơn nữa Nhạc Phong chính là đại sư huynh Côn Sơn, đạo pháp tiên thuật nằm trong cấp bậc cao thủ, đối với Hồng Nho Văn mới tu luyện mười sáu năm mà nói, không đuổi kịp cũng là chuyện thường.
Cũng chính vì sự đố kị, giống như cây kim đâm vào lòng, không trách kiếp trước rõ ràng hắn đã có tân hoan, sau khi nhìn thấy Mặc Ngôn mang thai, lại còn ghi hận trong lòng, muốn dùng xích sắt làm bằng huyền thuyết xuyên qua xương bả vai, giam y ở trong nhà tù.
Mặc Ngôn nghĩ tới chuyện này, liền nhịn không được xoa nhẹ bờ vai của mình, cũng còn may, cả người của y bây giờ không bị tổn hại tí nào.
Hồng Nho Văn thấy vậy, liền hỏi han ân cần: “Ngôn đệ, ngươi không thoải mái?” Nói xong, đưa tay muốn giúp y xoa bóp.
Cả người Mặc Ngôn rùng mình một cái, dịch sang một bước, vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền nhìn thấy đại thuyền Kỳ Phong Thành đã lướt tới trước mặt.
Một nam tử mặc trường bào màu đen, eo đeo trường kiếm đứng trên mạn đại thuyền, nhìn về bên này gọi: “Xin hỏi đây có phải đại thuyền phái Côn Sơn?”
Nhạc Phong là người nọ nhằm hỏi, nhưng Nhạc Phong biết Hồng Nho Văn không thích hắn nên đành trốn tránh, không muốn vào lúc này cướp đi danh tiếng Hồng Nho Văn, đành nhìn về phía hắn, chờ hắn trả lời.
Hồng Nho Văn bỏ qua Mặc Ngôn, nhìn về người nọ chắp tay nói: “Đúng vậy! Ta chính là Hồng Nho Văn Côn Sơn, nếu như không chê, xin mời qua thuyền nói chuyện.”
Người nọ nhíu nhíu mày, lớn tiếng nói: “Hồng Nho Văn là ai? Ta đây chỉ biết Côn Sơn có Hồng Thông Thiên, ngoài ra còn có đại đệ tử Nhạc Phong…”
Hồng Nho Văn đỏ mặt, trong lòng tức giận vô cùng, lại không tiện phát tác, đành phải nhẫn nại nói: ” Hồng Thông Thiên chính là gia phụ.”
Người nọ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Hóa ra là Hồng thiếu chủ, thất kính thất kính.” Người nọ nói thất kính, lại không có nửa phần kính ý, rồi nhìn về phía Mặc Ngôn bên cạnh, hỏi: “Nghe nói nhất đại tu sĩ Mặc Thăng Tà tạ thế, phù quan được đưa về Côn Sơn, nói vậy vị này chính là ái tử Mặc Ngôn Mặc tiền bối?”
Mặc Ngôn nói: “Vâng.”
Người nọ nở nụ cười: “Mặc thiếu gia, trước đó thành chủ Kỳ Phong Thành từng cùng lệnh tôn có một chút giao tình, trước đó vẫn luôn bế quan tu luyện, ngày hôm qua mới vừa xuất quan, liền nghe được tin dữ của Mặc tiền bối, bi ai không ngớt. Lại nghe nói ấu tử mang theo quan tài nhờ vả Côn Sơn, vì vậy đã chờ rất lâu, muốn gặp con của cố nhân, không biết Mặc thiếu gia có nể nang mặt mũi hay không.”
Mặc Ngôn chưa trả lời, Hồng Nho Văn đã lớn tiếng: “Ngôn đệ là khách mời Côn Sơn ta, người ngoài há có thể mời đi tùy tiện? Lễ tang của Mặc thế bá đã định vào tháng sau, nếu như muốn gặp Ngôn đệ, hãy đến Côn Sơn là được.” Hồng Nho Văn nói xong, thì lôi kéo Mặc Ngôn, nói: “Ngôn đệ, chúng ta đi!”
Mặc Ngôn bị Hồng Nho Văn kéo, chưa đi được nửa bước, thì bất ngờ nhìn thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, lúc còn chưa rõ thế nào, tỉnh táo lại đã đứng sau bóng đen.
Mặc Ngôn ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân mặc trường bào màu đen đứng trước mặt, người nọ ngăn chặn tầm nhìn Hồng Nho Văn vào y, sắc mặt không thích, trách cứ: “Mặc tiền bối là cao nhân cỡ nào, Mặc thiếu gia còn là con trai độc nhất, luận bối phận, đừng nói là ngươi, ngay cả phụ thân Hồng Thông Thiên ngươi, cũng phải cung cung kính kính gọi Mặc thiếu gia một tiếng tiền bối. Ngươi là cái thá gì, chỉ do Hồng Thông Thiên cùng một phàm nhân sinh ra, lại dám xưng hô Mặc tiền bối thế bá, xưng hô Mặc thiếu gia Ngôn đệ? Lá gan ngươi lớn nhỉ?”
Hồng Nho Văn sững sờ, trước giờ hắn không hề biết thân phận của mình, chỉ cho rằng bản thân cũng giống người khác, được phụ thân dùng tâm huyết tưới vào Tiên Hồ sinh ra, bây giờ lại bất ngờ nghe được người nọ nói xấu hắn là do phàm nhân sinh ra, liền kiềm chế không được cơn giận dữ, hét lên một tiếng, rút phi kiếm sau lưng ra khỏi vỏ.
Lại không ngờ người nọ không thèm chờ phi kiếm rút ra khỏi vỏ, liền đưa tay bắn tới một đạo ánh sáng màu đen, đâm vào vỏ kiếm.
Làm phi kiếm Hồng Nho Văn không động đậy nữa.
Một chiêu này, làm Hồng Nho Văn biết rõ sự chênh lệch giữa hắn và người nọ quá lớn, lập tức la lên: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Nhạc Phong nhảy tới một bước ngăn ở giữa hai người, rồi nói với người nọ: “Đại danh Kỳ Phong thành chủ, chúng ta không ai không biết. Côn Sơn ta cũng không phải hạng người lỗ mãng, nhưng vì Mặc tiền bối cùng sư phụ ta đã có ước hẹn, cho nên thiếu chủ mới xưng hô Mặc tiền bối là thế bá, Mặc thiếu gia là Ngôn đệ. Đây là ước định giữa các trưởng bối, chúng ta thân là đệ tử cũng chỉ làm theo mà thôi, kính xin Kỳ Phong thành chủ thông cảm.”
Người nọ nghe xong, sắc mặt mới hơi hoãn, chắp tay với Nhạc Phong: “Hóa ra là như vậy, nếu đó là ý của Mặc tiền bối, vậy thì thôi.” Nói xong, người nọ lại hành lễ với Mặc Ngôn, nói tha thiết: “Chủ nhân nhà ta thực sự muốn gặp mặt Mặc thiếu gia, Mặc thiếu gia lúc mới sinh ra, ngài còn từng tự tay ôm lấy thiếu gia, và còn tặng một khối ngọc bội Long Đằng trung hải cho thiếu gia làm lễ vật. Mười năm qua, nếu như không phải do bế quan tu luyện, ngài đã sớm đi thăm thiếu gia. Kính xin Mặc thiếu gia nhìn vào một lòng nhớ nhung của chủ nhân nhà ta, đi tới gặp mặt một lần.”
Hồng Nho Văn thấy người Kỳ Phong thành phớt lờ hắn, lại còn quát lớn khinh bỉ, lại đối với Mặc Ngôn một mực cung kính, trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng vào lúc này, hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ ở một bên hừ nhẹ một tiếng.
Mặc Ngôn suy nghĩ những lời ngượi nọ vừa nói, lấy ra một khối ngọc bội hắc ngọc điêu thành bên hông, mặt trên khắc một con hắc long to lớn, bay vòng xung quanh mây mù, có loại cảm giác quái dị cùng túc sát* không nói lên lời.
*túc sát: giết người hàng loạt ( no), xơ xác tiêu điều? ( có lẽ nghĩa là đó đó, cầu góp ý).
Khối ngọc bội này ngoại trừ được thủ công tinh xảo, lại không có bất kì tiên khí linh lực nào, cho nên Mặc Ngôn mới mang theo bên người.
Ngay cả kiếp trước, khối ngọc bội này vẫn đeo theo bên mình, mãi tới khi y bị hôn thê của Hồng Nho Văn hạ xuân dược, ném vào trong biển mới bị thất lạc.
Y vẫn cho đó là của phụ thân cho mình, lại không ngờ là của người khác tặng.
Mặc Ngôn ngẩng đầu, nhìn người nọ, trong lòng có chút ngạc nhiên, muốn biết Kỳ Phong thành chủ rốt cuộc là ai. Nghĩ đi nghĩ lại, thi thể phụ thân vẫn còn ở trên thuyền, lát nữa còn phải tới Côn Sơn, vẫn nên ít gây chuyện thì tốt hơn.
Mặc Ngôn nói: “Đa tạ ý tốt của thành chủ, nhưng hậu bối bây giờ không tiện…”
Y lời còn chưa dứt, chợt thấy trên mặt biển bị một đám mây đen bao phủ, sau một thoáng lại có sấm vang chớp giật, sóng biển cuồn cuộn, dường như muốn nuốt hết toàn bộ thuyền đi vào.
Hồng Nho Văn kinh hãi tới biến sắc: “Không xong! Hải quái đến rồi!”
Lời còn chưa dứt, lại nghe tới một giọng nói xuất ra từ đại thuyền đối diện: “Mặc công tử, ta là thành tâm muốn gặp, mong ngươi đừng từ chối.”
Mọi người ngẩng đầu cùng lúc, ngóng nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một nam tử vóc người khôi ngô cường tráng, đứng ở đầu thuyền, người nọ mặc toàn thân màu đen, tay giấu ở trong tay áo để ở sau lưng, mái tóc đen dùng kim hoàn thắt ở trên đỉnh đầu, đứng ở trong đám mây nhìn không rõ dung mạo, có nhìn cũng chỉ thấy hai mắt sáng ngời sắc bén, tràn đầy sát khí sát phạt trong đó, mang theo sắc đỏ thoáng như muốn huyết tẩy mười vạn người.
Mặc Ngôn cũng nhìn vào đôi mắt kia, lại nảy lên một luồng cảm giác không nói ra được từ đáy lòng dâng lên.
Y cảm thấy hình như đã từng gặp đôi mắt này, lại không thể nhớ ra được là đã từng gặp ở đâu, hay là, từng gặp ở trong mơ?
Đôi mắt kia, nhìn vào sẽ thấy khiếp sợ, nhưng Mặc Ngôn lại khác, cảm thấy quen thuộc cùng an tâm.
Mặc Ngôn chần chờ chốc lát, nói: “Như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh!”
Người nọ lộ ra một nụ cười, xoay người rời đi, mây đen liền tiêu tan hết sạch, mưa tạnh sấm tan, mặt trời lộ ra một lần nữa, trên mặt biển cũng khôi phục lại bình thường.
Danh sách chương