Mấy người ở đây tương phùng, đâu chỉ riêng Hồng Nho Văn không ngờ, Mặc Ngôn còn cảm thấy bất ngờ giật mình.

Y cùng Hồng Nho Văn có chuyện không vui, ngoại trừ Nhạc Phong biết nội tình ra, thì đám đệ tử Côn Sơn đều không biết chuyện. Sau khi Hồng Nho Văn chào hỏi Mặc Ngôn, Nhạc Phong, Tề Nghị cùng mấy tên đệ tử đều tới hành lễ: “Sư thúc.”, sau khi hành lễ, liền như bé ngoan đứng phía sau Mặc Ngôn.

Bạch Liên cũng hành lễ với Mặc Ngôn, vừa định muốn theo đám người Hồng Nho Văn cùng chào sư thúc, lại bất ngờ nghe thấy cậu Kim Tái Vật nói: “Mặc sư thúc, đây là cháu ngoại trai Bạch Liên ta.”

Bạch Liên hành lễ phải khác, ngưng trọng chốc lát, lạy dài xuống đất: “Vãn bối Bạch Liên, gặp sư thúc tổ…”

Mặc Ngôn cũng không phải người lưu ý chuyện này, y đối xử người ngoài rất bình thường, đối với Bạch Liên chỉ gật đầu đáp lại.

Song phương gặp xong, Bạch Liên liền cùng hai cậu đứng phía sau Kim lão gia tử.

Kim lão gia tử hỏi sơ qua hành trình Bạch Liên xong, mới biết Mặc Ngôn chân trước ra biển, chân sau y đến Côn Sơn, chỉ tiếc Hồng Thông Thiên bế quan tu luyện, Mặc Ngôn ra biển vân du, chỉ còn Hồng Nho Văn cùng Nhạc Phong các đệ tử đến đây chiêu đãi. Bạch Liên nói ra tin tức Ma Nhân cùng chuyện Kim lão gia tử ở Kỳ Phong Thành, Hồng Nho Văn trong lòng ước ao. Bạch Liên thừa cơ mời hắn, hắn không chút suy nghĩ liền đáp ứng. Nhạc Phong ở một bên khuyên cản không được thiếu chủ Côn Sơn, đành phải mang theo vài tên đệ tử, phòng ngừa có gì bất trắc.

Kim Tham Thương cười nói với Mặc Ngôn: “Đây thực sự là hữu duyên, để hai phái chúng ta tụ hội ở đây, đồng tâm hợp lực, nhất định có thể tiêu diệt Ma Nhân!”

Mặc Ngôn tâm niệm khẽ nhúc nhích, y còn nhớ hai lần Ma Nhân xuất hiện. Một lần là ở hôn lễ Hiên Viên đế, có Thương Minh ở đó.

Một lần là Bạch gia diệt môn, Thương Minh cũng ở đó.

Lần này, hành tung Ma Nhân xuất hiện ở Kỳ Phong Thành, Thương Minh mất tích, chuyện này có quan hệ không đây? Mặc Ngôn quyết định ở lại Kỳ Phong Thành tra xét thử, huống chi đệ tử Côn Sơn cũng ở đây, y không nên rời đi một mình.

Kỳ Phong Thành tuy lớn, nhưng trong thành lại không có một ai, ngay cả thành chủ Uông Kỳ Phong cũng không ở. Kim gia tới thành trước, liền đảm nhiệm nhân vật chủ nhân, chiêu đãi đám người Mặc Ngôn.

Tất cả Kim gia đều ở thành Tây, Mặc Ngôn mang theo đệ tử Côn Sơn ở lại thành Đông, còn tọa lạc ở thành Bắc có một toà đại điện, vốn là trụ sở Uông Kỳ Phong, không ai dám quấy rối, chỉ có hai tên đệ tử Kim gia trông coi ở bên ngoài.

Mặc Ngôn mang theo Nhạc Phong, Tề Nghị đi vào thành Đông nghỉ ngơi, Hồng Nho Văn đi ở cuối cùng, không ngờ lại bị Bạch Liên ngáng chân.

Bạch Liên hỏi: “Hồng đại ca, ngươi là thiếu chủ Côn Sơn, cũng phải cùng mấy người kia ở cùng một chỗ sao?”

Hồng Nho Văn nhìn bóng lưng Mặc Ngôn, lại nhìn qua Bạch Liên, trong lòng khó đưa ra quyết đoán.

Sư thúc tuy được, nhưng nhìn cũng không được nhìn nhiều.

Nhưng mà… Tối nay không dễ có cơ hội tiếp xúc gần gũi một hồi, nào có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy, cùng Bạch Liên tán gẫu mấy đề tài tẻ nhạt cơ chứ?

Hồng Nho Văn cân nhắc một lát xong, nói: “Có sư thúc ở, không tới phiên ta làm chủ, y nói cái gì chính là cái đó.”

Bạch Liên cảm thấy hơi thất vọng, sau một giây liền hỏi: “Nghe nói Hồng thế bá bế quan tu luyện, là thật sao? Sẽ không phải là do sư thúc ngầm giở trò chứ?”

Hồng Nho Văn nói: “Nào có việc này? Sư thúc cùng phụ thân vẫn rất tốt, phụ thân luyện công thì tẩu hỏa nhập ma mà thôi, năm năm sau liền xuất quan.”

Bạch Liên trầm ồ một tiếng, càng cảm thấy thất vọng, cũng không dây dưa Hồng Nho Văn nữa, chỉ nói: “Thì ra là vậy, còn tới năm năm… Ai, năm năm…”

Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên nói nhỏ, ép cho âm thanh cực thấp, đám người Nhạc Phong tu vi không đủ, nên không nghe được bọn họ đang nói cái gì, càng không quan tâm bọn họ đang nói cái gì.

Tu vi Mặc Ngôn từ lâu đã vượt qua Nhạc Phong rất nhiều, tuy y đi ở đầu tiên, cách hai người xa nhất, nội dung đối thoại lại nghe rõ rõ ràng ràng.

Mặc Ngôn cũng không quan tâm Bạch Liên đang giở trò thủ đoạn gì, cho dù có liên quan tới mình. Chỉ cần y không ở sau lưng tính toán mình, thì xem như không có.

Người tu tiên cũng không cần ngủ, nhưng đám người đã chạy năm, sáu ngày không nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn ngủ, Nhạc Phong dùng một tiểu chú, làm sạch sẽ thành Đông xong, liền tìm chỗ nằm xuống chợp mắt.

Mặc Ngôn lại ngủ không được, y khẽ ngẩng đầu, nhìn mặt trăng treo cao ngoài cửa sổ, ngọn núi trơn nhẵn ngoài thành càng bị chiếu sáng rõ ràng.

Ngọn núi kia chính là nơi Thương Minh thường nghỉ lại, Mặc Ngôn nhớ lại những ngày hai người thường ở chung, trong lòng nảy sinh ý nghĩ, đi về phía ngọn núi.

Ở dưới chân núi, Mặc Ngôn ngự kiếm mà bay, vòng quanh Kỳ phong bay thẳng lên trên, chỉ trong chốc lát đã bay đến đỉnh núi.

Y đứng trên đỉnh núi, nhìn biển mây mênh mông, nhớ lại ngày đó Thương Minh cõng y bay lượn trong mây. Lúc này một bóng dáng cũng không có, bất giác có chút chán nản trong lòng.

Nếu như ngày đó hắn hỏi, mình liền nói cho hắn, thì hắn sẽ không mất tích hay không?

Mặc Ngôn lấy viên Long Châu từ trong túi càn khôn ra, nắm trong tay, đây là lần đầu tiên y cầm Long Châu kêu gọi Thương Minh.

“Thương Minh, ngươi ở đâu?” Mặc Ngôn ở nhẹ nhàng gọi trong lòng.

“Ngươi có bình an hay không? Ta thật ngốc, mấy năm qua chỉ lo cho mình, lại không nghĩ cho ngươi…”

“Hiện tại ngươi gặp chuyện, ta lại không biết nên đi đâu mà tìm…”

“Thương Minh, ngươi có nghe được ta đang triệu hoán không?”

Mặc Ngôn từng lần từng lần gọi nhỏ trong lòng, đáp lại chỉ có gió lạnh trên đỉnh núi.

Mặc Ngôn thở dài, xem ra vô dụng. Hai viên Long Châu của Thương Minh đều ở trên người mình… Có lẽ, hắn không cảm ứng được y…

Mặc Ngôn có chút khổ sở, nhưng ngay trong lúc khổ sở, đột nhiên nghe được tiếng gió.

Đó là tiếng gió có người đang bay đến, hơn nữa, căn cứ theo âm thanh mà phán đoán, chí ít là một quái vật hai ba trăm cân!

Nửa đem canh ba, còn có quái vật leo lên vách đá, nói không chừng cùng Thương Minh mất tích có quan hệ.

Mặc Ngôn không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, y đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy đỉnh núi trọc lốc, không có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn trốn, Mặc Ngôn dưới tình thế cấp bách, vận dụng Biến hóa thuật Bạch gia, đọc chú quyết, biến thành một cục đá nhỏ tùy ý có thế thấy được, chờ đợi người đến.

Thế nhưng, y chẳng nào ngờ được, người đến là Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên đang ngự kiếm!

Phán đoán sai lầm làm Mặc Ngôn có chút chán nản, y ở trong lòng âm thầm tự trách mình, sao lại xem hai người kia là quái vật ba trăm cân!!

Thế nhưng khi y thấy rõ hai người kia làm sao mà tới được, Mặc Ngôn mới rõ ràng phán đoán của mình vì sao mà sai. Thì ra là do Hồng Nho Văn cõng Bạch Liên, hai người bay cùng một kiếm mà tới.

Hồng Nho Văn cõng Bạch Liên, ngự kiếm bay tới đỉnh núi, phi kiếm lơ lửng cách mặt đất một mét.

Hồng Nho Văn nhảy xuống phi kiếm, sau đó đưa tay dìu Bạch Liên: “Liên đệ, cảnh sắc ở đây đẹp đẽ, xung quanh cũng không ai, đệ muốn nói với ta cái gì, cứ việc nói đi.”

Bạch Liên nắm chặt tay Hồng Nho Văn, từ mặt đất cách cao một mét nhảy xuống khỏi phi kiếm, cười nói với Hồng Nho Văn: “Cũng không có gì muốn nói, chỉ là… Chỉ là có chút nhớ nhung đại ca mà thôi.”

Hồng Nho Văn ở dưới ánh trăng liếc nhìn Bạch Liên, hình như y hơi gầy, mấy năm trôi qua, phép thuật cũng không có nửa điểm tiến bộ, không khỏi cảm thấy y có chút đáng thương, thả giọng mềm nhũn nói: “Thường thường ta cũng nhớ đệ. Những năm qua, đệ có khỏe không?”

Vành mắt Bạch Liên ửng đỏ, muốn nói lại thôi, qua một lát mới thấp giọng nói: “Đệ rất tốt…”

Mặc Ngôn di chuyển thân thể của mình, nhưng mặc kệ y có muốn xem hay không, mấy cảnh tượng trước mặt y cứ xuất hiện.

Bạch Liên khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy đau khổ đáng thương, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Đại ca… Huynh… Ta muốn cầu huynh một chuyện, được không?”

Hồng Nho Văn vỗ ngực đồng ý: “Tốt, có chuyện gì đệ cứ nói.”

Bạch Liên sắc mặt trắng nõn, ở dưới ánh trăng hơi ửng hồng, dường như đang lấy hết dũng khí, chủ động nói với Hồng Nho Văn: “Huynh cưới ta được không?”

Hồng Nho Văn ngẩn người, lùi lại hai bước về phía sau: “Chuyện này… Ta và đệ đều là nam nhân… Lấy vợ gì đó, lời này sao nói thế được?”

Bạch Liên cũng tính trước Hồng Nho Văn sẽ không dễ dàng đáp ứng, nhưng cũng vạn vạn không ngờ tới, y lại lùi về phía sau, tránh y như tránh rắn rết.

Bạch Liên hơi thay đổi sắc mặt, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường, tiếng nói của y càng trở nên bất lực đau thương: “Ta, từ khi chia tay ngày ấy, năm năm qua, ngày đêm đều nhớ đại ca… Ta vốn tưởng rằng huynh cũng nhớ ta… Lại không ngờ, thì ra chỉ là tưởng bở…”

Hắn nói một câu, liền lùi về vách núi phía sau một bước, mãi tới vách núi, thảm thiết muốn chết: “Thì ra tâm tư của ta, đều do ta tự tác đa tình, ta… Phụ thân ta không còn, toàn gia đều chết hết, vốn tưởng trên thế giới này chỉ còn lại đại ca thương ta, ai ngờ đều là giả! Ta, ta sống sót còn có ý gì…”

Nói xong, bước chân lay động, muốn tự ngã xuống.

Hồng Nho Văn vội vã cướp trước một bước, ôm lấy Bạch Liên, vội la lên: “Liên đệ đừng như vậy… Ngươi tội gì phải vậy, ta… Ta cũng không phải có ý đó.”

Hai người nói chuyện, liền từ giữa đỉnh núi chạy đến cạnh vách núi, vừa vặn đứng cạnh Mặc Ngôn biến thành cục đá.

Mặc Ngôn vạn vạn không ngờ tới, sẽ gặp phải cảnh này, y đã cheo leo ngay vách đá, đang chuẩn bị lăn xuống lại không ngờ Bạch Liên khom lưng, nhặt cục đá lớn bằng trứng thiên nga, ở trong tay thưởng thức.

Mặc Ngôn lần đầu tiên cảm thấy khổ không thể tả.

Rất không muốn nghe, nhưng mấy lời nói đó vẫn cuồn cuộn không dứt chui vào lỗ tai của mình.

“Liên đệ, cho dù tiên gia chúng ta khác với phàm tục, nam tử song tu cũng không có gì… Nhưng mà… Nhưng ta còn chưa nghĩ tới.”

Bạch Liên nói: “Huynh… Tại sao, huynh xem thường ta sao?”

Hồng Nho Văn lắc đầu, Bạch Liên liền thuận thế tựa vào lòng hắn.

Hồng Nho Văn thực sự không chống đỡ được tư thế này, do dự trong chốc lát, rốt cục đưa tay nắm lấy vai Bạch Liên, thấp giọng an ủi: “Sao ta lại xem thường đệ? Nhân phẩm, gia sự, hình dạng của đệ đều tốt đẹp. Ta gặp được đệ, đã thấy rất thích trong lòng…”

Bạch Liên nói: “Đã như vậy, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, không bằng huynh liền thừa dịp cơ hội này, hướng về ông ngoại ta cầu hôn thế nào?”

Hồng Nho Văn ngẩn người, lập tức lại lắc đầu: “Không, không được…”

Bạch Liên giọng căm hận nói: “Nho Văn đại ca, huynh… Rốt cuộc là tại sao… Huynh thay lòng sao? Có phải đã thích ai rồi không?”

Bạch Liên bên nói, một bên nắm chặt hòn đá trong tay, Mặc Ngôn đã nghe trộm bọn họ nói nhiều lời như vậy, không dám hiện thân lúc này, đành phải nhẫn nại, chỉ mong Hồng Nho Văn đừng tiếp tục nói một đằng làm một nẻo, ngươi đã ôm con người ta rồi, thì hãy đi cầu hôn nhanh một chút!

Không ngờ Hồng Nho Văn chỉ hít một hơi thật sâu, trong giọng nói lộ ra vô hạn bất đắc dĩ: “Trong lòng ta xác thực có một người, nhưng y có thế nào cũng không thèm nhìn ta một chút, ta nhớ y như vậy, đối tốt với y như vậy, y lại chém đứt tay ta…”

Mặc Ngôn như bị sét đánh, đại não trong khoảng thời gian ngắn không thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy khí lực bàn tay nắm y đang gia tăng. Nếu như là cục đá bình thường, chỉ sợ đã bị Bạch Liên bóp nát.

Bạch Liên nghẹn ngào: “Huynh… Thật độc ác, ta đây, ngày đêm nhớ huynh, thì ra cũng do ta ngốc…”

Hồng Nho Văn vội vàng đưa tay giúp Bạch Liên lau nước mắt, âm thanh ôn nhu: “Liên đệ, đệ đừng như vậy, ngươi ở trong lòng ta, cũng không giống…”

Bạch Liên cắn môi, hai mắt rưng rưng, nhìn Hồng Nho Văn, âm thanh khẽ run: “Ta nhớ huynh nhớ tới khổ sở… Đặc biệt là buổi tối…”

Hồng Nho Văn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kích thích hồn bay cửu tiêu, nam tử tuấn tú không dính khói bụi trần gian, chảy nước mắt bày tỏ, còn khẽ cắn môi, lộ ra dấu răng mờ mờ.

Hồng Nho Văn dường như cảm thấy một luồng hỏa ở đan điền đang thiêu đốt, hắn ôm chặt Bạch Liên, hôn xuống.

________

Đói quá, hai thím bên trên “ Cắt”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện