Hôm nay đã cách chuyện đã xảy ra mười ngày, trong mười ngày này lại có tuyết rơi, che lấp tất cả dấu vết, Mặc Ngôn tìm nửa ngày, mới ngờ ngợ nhận ra sơn động hồi trước.
Tảng đá chặn cửa sơn động xem ra không có dấu hiệu di chuyển một tẹo nào, ở trên còn có tuyết đọng, còn có một đóa Hồng Mai bay qua, rớt xuống vài cánh hoa, rơi nhẹ trên tuyết nhìn thoáng qua như huyết châu.
Mặc Ngôn đứng ở cửa động chốc lát, thấp giọng hỏi, "Này, ngươi còn ở bên trong không?"
Không ai trả lời, Mặc Ngôn lại chờ giây lát, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hai con chim hoàng oanh đậu ở cành cây kêu to.
Trong lòng Mặc Ngôn có một trận thất lạc không tên, đoán chắc Thương Minh đã rời đi từ lâu, đang lúc y chuẩn bị rời đi, lại nghe được một tiếng rên cực kỳ nặng nề từ bên trong truyền ra.
Tiếng rên kia có vô hạn áp bách, thoáng như đang chịu đựng một loại thống khổ nào đó khó có thể chịu được.
Mặc Ngôn căng thẳng trong lòng, tăng cao giọng hai phần: "Ngươi có ở bên trong không?"
Lại là một trận tiếng rên đáp lại, Mặc Ngôn không hoài nghi nữa, lấy phi kiếm Thương Minh tặng, một chiêu cắt đôi tảng đá trước cửa động.
Tảng đá lộc cộc rơi vỡ ra khỏi ngoài động, chấn động làm tuyết bay loạn trên đất, Mặc Ngôn chạy thẳng vào động.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong, dòng máu khắp người thật muốn bị đông cứng lại, ngay cả chân cũng bước không được nửa bước.
Một con Cự Long màu đen cao khoảng một trượng, không biết dài bao nhiêu, đang nằm úp trong động.
Vô số hòn đá rơi ở trên người nó, cọ sát vảy hắn, gây ra mùi tanh của máu, giống như mãnh thú bị thương cuộn mình thành một đoàn.
Hai mắt Cự Long ở trong bóng tối, phát ra tia sáng màu đỏ, mũi gồ ra, trên mặt dày đặc vảy lân, răng nanh hung ác, càng xem càng khủng bố.
Cho dù vậy, lợi trảo của Cự Long vẫn đang không ngừng tự ngắt vảy trên thân, chỗ lợi trảo ngắt qua, máu chảy bay loạn.
Từng tiếng từng tiếng kêu rên, xuất ra từ lồng ngực xộc lên mũi Cự Long mà ra.
Mặc Ngôn nhìn thấy cảnh tượng này, đầu tiên là bị dọa lùi về sau hai bước, đợi tới lúc thấy rõ cặp huyết mâu kia thì mới tỉnh ngộ lại, Cự Long tự vây ở trong động, thương tàn chính là Thương Minh.
Mặc Ngôn cẩn thận đi tới phía trước nửa bước, thấp giọng hỏi: "Ngươi... Sao ngươi lại thế này?"
"Đừng tới đây!" Cự Long phát ra rít gào trầm trầm, làm toàn bộ sơn động chấn động đến mức oang oang.
Mặc Ngôn cũng không nghe theo hắn, tiến lên hai bước, chẳng biết vì sao, khi y nhìn thấy Cự Long tự mình bóc ra vảy trên thân thì có một loại đau lòng mơ hồ.
Long sợ bị nhất người bóc vảy, theo truyền thuyết phầm nhân, nếu có đi biển thì chỉ cần không ngừng tung gạo trắng xuống, Cự Long khi thấy sẽ tránh né, không dám tới gần thêm nữa. Đó là do rồng xem hạt gạo là bạch thư ( giòi), sợ nó chui vào vảy.
Còn giờ, không biết Thương Minh đã gặp phải chuyện gì, lại muốn dùng lợi trảo cắt vảy trên người hắn? Mặc Ngôn hơi cúi người, âm thanh trở nên ôn nhu: "Ngươi sao vậy? Cần, cần ta giúp gì không?"
"Đừng có tới đây! Nếu không ngươi sẽ hối hận!" Giọng Thương Minh càng thêm trầm thấp, giống như chỉ phát ra từ lồng ngực, mang theo rít gào cùng lúc lộ ra răng nanh ra vẻ hung ác.
Đầu rồng to lớn, đủ cao bằng một con người, khi hắn nhếch miệng, có thể thấy rõ ràng hàm răng sắc bén bên trong, chỉ cần một đớp, là có thể cắn đứt cổ ngươi.
Mặc Ngôn bị dọa lại lùi về sau nửa bước, lấy lại bình tĩnh xong, biết Thương Minh hẳn đang gặp phải phiền phức.
Bỏ qua chuyện không biết tại sao Thương Minh lại vậy, nhưng cảnh tượng hiện giờ, kẻ ngu ngốc cũng có thể thấy rõ, tên Cự Long này đang hãm sâu trong thống khổ.
"Không có chuyện gì, ngươi sẽ không có chuyện gì. Nói cho ta, ta có thể giúp ngươi." Mặc Ngôn chậm rãi đi về phía trước, Thương Minh còn có thần trí, hắn có thể nhận ra mình, nếu như tới gần hắn chắc sẽ không gặp nguy hiểm.
Mặc Ngôn dừng lại trước đầu rồng, chậm rãi duỗi tay ra sờ lên mũi Cự Long: "Đừng sợ..."
Một lời còn chưa xong, lại nghe thấy Cự Long thấp giọng rít gào: "Là do ngươi tự muốn đi qua..."
Thân thể to lớn ập tới, thân rồng khẽ động, trong giây lát quấn lấy Mặc Ngôn, kéo vào nơi sâu nhất trong sơn động.
"Do ngươi, tự ngươi vào đúng lúc này khiêu khích ta..." Cự Long cả người phát ra rít gào, hắn càng cuốn càng chặt, đưa người tiến thẳng vào lôi trì.
Tất cả hành động trên không kịp đề phòng, động tác của Cự Long quá nhanh, nhanh đến mức Mặc Ngôn không có bất kỳ chuẩn bị gì cả, đợi tới lúc y bị Cự Long đưa vào nơi sâu nhất trong sơn động, có dùng trận pháp thoát thân Hiên Viên đế mới dạy cũng vô dụng.
Vảy rồng lạnh lẽo lại còn bóng loáng, không ngừng quấn lấy thân thể Mặc Ngôn, từ chân đến eo, đến bụng, đến ngực, dường như muốn cuốn y tới nghẹt thở.
Toàn bộ thân rồng lạnh lẽo bóng loáng, lại có một chỗ đặc biệt nóng hừng hực.
Đó là Long căn dưới đuôi rồng.
Cự Long dùng thân thể chậm rãi quấn lấy Mặc Ngôn, đầu rồng to lớn ở trên cao nhìn xuống, tinh hồng trong mắt mang theo ánh sáng như dã thú.
Lợi trảo Cự Long không phí khí lực gì xé rách tất cả quần ào trên người Mặc Ngôn, đuôi rồng giơ lên thật cao, hai lợi trảo dưới đuôi rồng ôm lấy hai chân Mặc Ngôn, tách ra thật lớn.
"Ta muốn ăn ngươi..." Giọng Cự Long vẫn trầm thấp rít gào, "Muốn... Ăn ngươi..."
Mặc Ngôn thấy rõ, thoáng thấy hai Long căn như đóa hoa đang dần dần kết thành một, biến thành dạng của hình người, sượt qua bắp đùi đang bị kéo dài tới chỗ căn bộ.
Cho dù Mặc Ngôn lúc đầu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này y đã biết rất chi là rõ ràng.
Thân thể của y như bị cuốn cho nghẹt thở, chỉ có thể mở miệng, hô hấp thật gấp, nhìn vào trong con ngươi Cự Long càng thêm u tối.
"Hối hận... Cũng đã chậm. Ta đã cảnh cáo ngươi..." Cự Long cúi đầu, răng nhọn khẽ cắn vào vành tai Mặc Ngôn, hơi thở ấm áp phả vào cái cổ y.
"Không! Đừng như vậy!" Mặc Ngôn bị tiêu hết khí lực, vẫn không giãy dụa khỏi Cự Long, chỉ mở miệng, nhưng do bị quấn chặt nên không thể nói trôi chảy, có hơi đứt quãng...
Cự Long không thèm nhìn sự phản kháng của y, càng quấn càng chặt, mà hai cái lợi trảo nhấc chân y lên kéo ra càng căng.
Cự vật nóng bỏng cọ qua làn da trắng nõn trơn mềm, thân thể Cự Long phát ra một trận run rẩy, hơi thở phun ra từ lỗ mũi càng thêm nóng bỏng, dường như muốn làm không khí trong động trở lên nóng rực.
Mặc Ngôn liều mạng giãy dụa hai chân, đến lúc này, y vận khởi tâm pháp Mặc gia ra sức giãy dụa, nhưng y chỉ có tầm mười năm tu vi, căn bản không chống đỡ được Cự Long mười vạn năm tạo hóa.
"Không... Không được!" Mặc Ngôn dùng sức mạnh cuối cùng của mình, thừa dịp Cự Long đang thở dốc, dùng tay chộp vào thứ đang chuẩn bị xâm phạm mình.
"A..." Cự Long phát ra rên, đuôi run rẩy một trận, hai trảo trên rạch ra một rãnh sâu.
Mặc Ngôn lúc đầu còn tưởng mình làm đau Cự Long, nhưng ngay lúc đó y lại phát hiện thứ trong tay còn biến lớn mấy lần, trên đỉnh còn chảy ra chất nhầy.
Cự Long không có đau đớn, trái lại, là đang làm hắn thoải mái...
Mặc Ngôn dán chặt vào vảy rồng, trên dưới vuốt nhẹ, vảy ban đầu còn bóng loáng lạnh lẽo, lúc này đã mang tới nhiệt độ.
Tiếng rên Cự Long càng thêm trầm thấp, mà vĩ bộ cũng bắt đầu rung động, Mặc Ngôn nắm chặt lấy thứ căng tới muốn nứt, dùng sức ma sát.
Vật to lớn kia, một tay căn bản nắm không đủ, Mặc Ngôn dùng hai tay mới có thể nắm chặt.
Chất nhầy dính đầy hai tay, thân thể Cự Long quấn quanh eo, trên dưới bộ lộng, tình cảnh này, Mặc Ngôn không có lựa chọn nào khác, chỉ đành nắm chặt vật kia của Cự Long trên dưới tuốt động.
Thân rồng co rút từng trận, quấn Mặc Ngôn càng chặt, đầu rồng cọ cọ Mặc Ngôn, giọng nói trầm thấp: "Theo ta trở về, theo ta trở về, cứ như vậy... Vĩnh viễn như vậy..."
Ác Long thâm hải bình thường, khi giao hợp phải cần nửa năm.
Thương Minh cần thời gian càng dài, số lần càng nhiều, ở phúc hạ truyền đến xúc cảm đánh thẳng vào đầu hắn.
Tất cả mọi chuyện lúc này không cần nghĩ nữa, chỉ muốn càng nhiều hơn, chỉ muốn không dừng lại, vĩnh viễn cứ như vậy.
Thân rồng bắt đầu run rẩy, nó chưa bao giờ hưởng qua tư vị "tiến vào" gì, cho dù đang bị y nắm chặt như vậy cũng là lần đầu tiên. ( *Ôm má há mồm* Anh là xử nam???)
Loại ma sát trên dưới kia gây khoái cảm vô hạn, làm cho bản thân quên mình đang ở đâu, chỉ có ý muốn cùng trước mặt người này giao hợp càng sâu.
Từng đợt kích thích không ngừng truyền đến, Cự Long bị kích phát sau mười ngày, rốt cục tới nửa đêm đạt được lên đỉnh.
Hắn không nhịn được cúi đầu, cắn vào cần cổ xinh đẹp đã nhớ nhung từ lâu.
Mạch máu bị cắn đứt, huyết dịch theo hàm răng Cự Long chảy vào cổ họng xuôi xuống bụng hắn.
"Không đủ! Không đủ..." Sau khi xuất ra lần đầu, mỗi một cái vảy trên thân thể Cự Long đều đang gầm thét.
Muốn càng nhiều hơn, muốn đem người này giam cầm vĩnh viễn, ngày đêm điên đảo.
Mãi đến tận khi—— dòng máu man mát chảy vào trong bụng.
Cảm giác rất mát lạnh, vây quanh lấy Cự Long, làm cho thần trí dần dần khôi phục.
Màu sắc trong con ngươi vẫn trầm ám, nhưng bịt kín một tầng lý trí.
Cự Long kinh ngạc nhìn tất cả diễn ra trước mặt, hắn nhìn thấy, là thân thể như như bạch ngọc hoàn mỹ, hôn mê ở trong ngực mình, đầu rải rác đầy tơ tình, chỗ đùi và bụng còn dính một chất nhầy màu trắng, còn trong bàn tay đang nắm cự vật vừa sơ giải qua một lần.
"Mặc Ngôn..." Cự Long nắm lợi trảo lại, nhẹ nhàng quấn người trong ngực thật chặt.
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, Mặc Ngôn sẽ ở bước ngoặt này xuất hiện.
Mười ngày này đều nhẫn nại, nhẫn nại đến cực hạn.
Mỗi khi hắn muốn tùy ý làm bậy, thì sẽ dùng lợi trảo ngắt vảy trên thân, dùng sự đau đớn để làm tâm trí tỉnh táo lại.
Nhưng thật không nghĩ tới, y lại bổ đá xuất hiện, còn dùng ôn nhu ngữ khí hỏi: "Muốn ta giúp gì không?"
Cảnh cáo không thể làm cho y lùi bước, Mặc Ngôn còn dùng bàn tay cọ hắn, làm cho lý trí tan vỡ sạch sẽ, chỉ muốn tuân theo bản năng thân thể mà **. ( XXOO)
Nhưng điều càng làm cho Thương Minh không ngờ được chính là, ở trong thời gian mê loạn lại cắn cổ y uống máu, mà máu kia chính là thượng cổ thần chỉ.
Máu kia đã xem như hóa giải ** còn chưa hết hẳn, bình phục nội tâm của hắn.
Thương Minh sau khi bình tĩnh lại, mới biến về hình người được, đem người vẫn đang rơi vào hôn mê ôm chặt vào trong ngực.
Ở cổ của y, còn lưu lại vết thương do răng nanh để lại, tuy máu đã ngừng chảy nhưng y còn chưa tỉnh lại.
Trên môi trắng xám không có nửa điểm đỏ, là do mất máu quá nhiều.
Cánh tay Thương Minh càng nắm thật chặt, một loại cảm giác đau lòng vây lấy hắn.
Người trong ngực hai mắt nhắm nghiền, lông mi mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, giống như đang rơi vào ác mộng.
Trước đó, chẳng qua Thương Minh chỉ thấy nhìn y khá là hợp mắt, còn sau này, hắn cảm thấy, bản thân không thể ngăn chặn muốn phải bảo vệ y, thủ hộ y.
Tảng đá chặn cửa sơn động xem ra không có dấu hiệu di chuyển một tẹo nào, ở trên còn có tuyết đọng, còn có một đóa Hồng Mai bay qua, rớt xuống vài cánh hoa, rơi nhẹ trên tuyết nhìn thoáng qua như huyết châu.
Mặc Ngôn đứng ở cửa động chốc lát, thấp giọng hỏi, "Này, ngươi còn ở bên trong không?"
Không ai trả lời, Mặc Ngôn lại chờ giây lát, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hai con chim hoàng oanh đậu ở cành cây kêu to.
Trong lòng Mặc Ngôn có một trận thất lạc không tên, đoán chắc Thương Minh đã rời đi từ lâu, đang lúc y chuẩn bị rời đi, lại nghe được một tiếng rên cực kỳ nặng nề từ bên trong truyền ra.
Tiếng rên kia có vô hạn áp bách, thoáng như đang chịu đựng một loại thống khổ nào đó khó có thể chịu được.
Mặc Ngôn căng thẳng trong lòng, tăng cao giọng hai phần: "Ngươi có ở bên trong không?"
Lại là một trận tiếng rên đáp lại, Mặc Ngôn không hoài nghi nữa, lấy phi kiếm Thương Minh tặng, một chiêu cắt đôi tảng đá trước cửa động.
Tảng đá lộc cộc rơi vỡ ra khỏi ngoài động, chấn động làm tuyết bay loạn trên đất, Mặc Ngôn chạy thẳng vào động.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong, dòng máu khắp người thật muốn bị đông cứng lại, ngay cả chân cũng bước không được nửa bước.
Một con Cự Long màu đen cao khoảng một trượng, không biết dài bao nhiêu, đang nằm úp trong động.
Vô số hòn đá rơi ở trên người nó, cọ sát vảy hắn, gây ra mùi tanh của máu, giống như mãnh thú bị thương cuộn mình thành một đoàn.
Hai mắt Cự Long ở trong bóng tối, phát ra tia sáng màu đỏ, mũi gồ ra, trên mặt dày đặc vảy lân, răng nanh hung ác, càng xem càng khủng bố.
Cho dù vậy, lợi trảo của Cự Long vẫn đang không ngừng tự ngắt vảy trên thân, chỗ lợi trảo ngắt qua, máu chảy bay loạn.
Từng tiếng từng tiếng kêu rên, xuất ra từ lồng ngực xộc lên mũi Cự Long mà ra.
Mặc Ngôn nhìn thấy cảnh tượng này, đầu tiên là bị dọa lùi về sau hai bước, đợi tới lúc thấy rõ cặp huyết mâu kia thì mới tỉnh ngộ lại, Cự Long tự vây ở trong động, thương tàn chính là Thương Minh.
Mặc Ngôn cẩn thận đi tới phía trước nửa bước, thấp giọng hỏi: "Ngươi... Sao ngươi lại thế này?"
"Đừng tới đây!" Cự Long phát ra rít gào trầm trầm, làm toàn bộ sơn động chấn động đến mức oang oang.
Mặc Ngôn cũng không nghe theo hắn, tiến lên hai bước, chẳng biết vì sao, khi y nhìn thấy Cự Long tự mình bóc ra vảy trên thân thì có một loại đau lòng mơ hồ.
Long sợ bị nhất người bóc vảy, theo truyền thuyết phầm nhân, nếu có đi biển thì chỉ cần không ngừng tung gạo trắng xuống, Cự Long khi thấy sẽ tránh né, không dám tới gần thêm nữa. Đó là do rồng xem hạt gạo là bạch thư ( giòi), sợ nó chui vào vảy.
Còn giờ, không biết Thương Minh đã gặp phải chuyện gì, lại muốn dùng lợi trảo cắt vảy trên người hắn? Mặc Ngôn hơi cúi người, âm thanh trở nên ôn nhu: "Ngươi sao vậy? Cần, cần ta giúp gì không?"
"Đừng có tới đây! Nếu không ngươi sẽ hối hận!" Giọng Thương Minh càng thêm trầm thấp, giống như chỉ phát ra từ lồng ngực, mang theo rít gào cùng lúc lộ ra răng nanh ra vẻ hung ác.
Đầu rồng to lớn, đủ cao bằng một con người, khi hắn nhếch miệng, có thể thấy rõ ràng hàm răng sắc bén bên trong, chỉ cần một đớp, là có thể cắn đứt cổ ngươi.
Mặc Ngôn bị dọa lại lùi về sau nửa bước, lấy lại bình tĩnh xong, biết Thương Minh hẳn đang gặp phải phiền phức.
Bỏ qua chuyện không biết tại sao Thương Minh lại vậy, nhưng cảnh tượng hiện giờ, kẻ ngu ngốc cũng có thể thấy rõ, tên Cự Long này đang hãm sâu trong thống khổ.
"Không có chuyện gì, ngươi sẽ không có chuyện gì. Nói cho ta, ta có thể giúp ngươi." Mặc Ngôn chậm rãi đi về phía trước, Thương Minh còn có thần trí, hắn có thể nhận ra mình, nếu như tới gần hắn chắc sẽ không gặp nguy hiểm.
Mặc Ngôn dừng lại trước đầu rồng, chậm rãi duỗi tay ra sờ lên mũi Cự Long: "Đừng sợ..."
Một lời còn chưa xong, lại nghe thấy Cự Long thấp giọng rít gào: "Là do ngươi tự muốn đi qua..."
Thân thể to lớn ập tới, thân rồng khẽ động, trong giây lát quấn lấy Mặc Ngôn, kéo vào nơi sâu nhất trong sơn động.
"Do ngươi, tự ngươi vào đúng lúc này khiêu khích ta..." Cự Long cả người phát ra rít gào, hắn càng cuốn càng chặt, đưa người tiến thẳng vào lôi trì.
Tất cả hành động trên không kịp đề phòng, động tác của Cự Long quá nhanh, nhanh đến mức Mặc Ngôn không có bất kỳ chuẩn bị gì cả, đợi tới lúc y bị Cự Long đưa vào nơi sâu nhất trong sơn động, có dùng trận pháp thoát thân Hiên Viên đế mới dạy cũng vô dụng.
Vảy rồng lạnh lẽo lại còn bóng loáng, không ngừng quấn lấy thân thể Mặc Ngôn, từ chân đến eo, đến bụng, đến ngực, dường như muốn cuốn y tới nghẹt thở.
Toàn bộ thân rồng lạnh lẽo bóng loáng, lại có một chỗ đặc biệt nóng hừng hực.
Đó là Long căn dưới đuôi rồng.
Cự Long dùng thân thể chậm rãi quấn lấy Mặc Ngôn, đầu rồng to lớn ở trên cao nhìn xuống, tinh hồng trong mắt mang theo ánh sáng như dã thú.
Lợi trảo Cự Long không phí khí lực gì xé rách tất cả quần ào trên người Mặc Ngôn, đuôi rồng giơ lên thật cao, hai lợi trảo dưới đuôi rồng ôm lấy hai chân Mặc Ngôn, tách ra thật lớn.
"Ta muốn ăn ngươi..." Giọng Cự Long vẫn trầm thấp rít gào, "Muốn... Ăn ngươi..."
Mặc Ngôn thấy rõ, thoáng thấy hai Long căn như đóa hoa đang dần dần kết thành một, biến thành dạng của hình người, sượt qua bắp đùi đang bị kéo dài tới chỗ căn bộ.
Cho dù Mặc Ngôn lúc đầu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này y đã biết rất chi là rõ ràng.
Thân thể của y như bị cuốn cho nghẹt thở, chỉ có thể mở miệng, hô hấp thật gấp, nhìn vào trong con ngươi Cự Long càng thêm u tối.
"Hối hận... Cũng đã chậm. Ta đã cảnh cáo ngươi..." Cự Long cúi đầu, răng nhọn khẽ cắn vào vành tai Mặc Ngôn, hơi thở ấm áp phả vào cái cổ y.
"Không! Đừng như vậy!" Mặc Ngôn bị tiêu hết khí lực, vẫn không giãy dụa khỏi Cự Long, chỉ mở miệng, nhưng do bị quấn chặt nên không thể nói trôi chảy, có hơi đứt quãng...
Cự Long không thèm nhìn sự phản kháng của y, càng quấn càng chặt, mà hai cái lợi trảo nhấc chân y lên kéo ra càng căng.
Cự vật nóng bỏng cọ qua làn da trắng nõn trơn mềm, thân thể Cự Long phát ra một trận run rẩy, hơi thở phun ra từ lỗ mũi càng thêm nóng bỏng, dường như muốn làm không khí trong động trở lên nóng rực.
Mặc Ngôn liều mạng giãy dụa hai chân, đến lúc này, y vận khởi tâm pháp Mặc gia ra sức giãy dụa, nhưng y chỉ có tầm mười năm tu vi, căn bản không chống đỡ được Cự Long mười vạn năm tạo hóa.
"Không... Không được!" Mặc Ngôn dùng sức mạnh cuối cùng của mình, thừa dịp Cự Long đang thở dốc, dùng tay chộp vào thứ đang chuẩn bị xâm phạm mình.
"A..." Cự Long phát ra rên, đuôi run rẩy một trận, hai trảo trên rạch ra một rãnh sâu.
Mặc Ngôn lúc đầu còn tưởng mình làm đau Cự Long, nhưng ngay lúc đó y lại phát hiện thứ trong tay còn biến lớn mấy lần, trên đỉnh còn chảy ra chất nhầy.
Cự Long không có đau đớn, trái lại, là đang làm hắn thoải mái...
Mặc Ngôn dán chặt vào vảy rồng, trên dưới vuốt nhẹ, vảy ban đầu còn bóng loáng lạnh lẽo, lúc này đã mang tới nhiệt độ.
Tiếng rên Cự Long càng thêm trầm thấp, mà vĩ bộ cũng bắt đầu rung động, Mặc Ngôn nắm chặt lấy thứ căng tới muốn nứt, dùng sức ma sát.
Vật to lớn kia, một tay căn bản nắm không đủ, Mặc Ngôn dùng hai tay mới có thể nắm chặt.
Chất nhầy dính đầy hai tay, thân thể Cự Long quấn quanh eo, trên dưới bộ lộng, tình cảnh này, Mặc Ngôn không có lựa chọn nào khác, chỉ đành nắm chặt vật kia của Cự Long trên dưới tuốt động.
Thân rồng co rút từng trận, quấn Mặc Ngôn càng chặt, đầu rồng cọ cọ Mặc Ngôn, giọng nói trầm thấp: "Theo ta trở về, theo ta trở về, cứ như vậy... Vĩnh viễn như vậy..."
Ác Long thâm hải bình thường, khi giao hợp phải cần nửa năm.
Thương Minh cần thời gian càng dài, số lần càng nhiều, ở phúc hạ truyền đến xúc cảm đánh thẳng vào đầu hắn.
Tất cả mọi chuyện lúc này không cần nghĩ nữa, chỉ muốn càng nhiều hơn, chỉ muốn không dừng lại, vĩnh viễn cứ như vậy.
Thân rồng bắt đầu run rẩy, nó chưa bao giờ hưởng qua tư vị "tiến vào" gì, cho dù đang bị y nắm chặt như vậy cũng là lần đầu tiên. ( *Ôm má há mồm* Anh là xử nam???)
Loại ma sát trên dưới kia gây khoái cảm vô hạn, làm cho bản thân quên mình đang ở đâu, chỉ có ý muốn cùng trước mặt người này giao hợp càng sâu.
Từng đợt kích thích không ngừng truyền đến, Cự Long bị kích phát sau mười ngày, rốt cục tới nửa đêm đạt được lên đỉnh.
Hắn không nhịn được cúi đầu, cắn vào cần cổ xinh đẹp đã nhớ nhung từ lâu.
Mạch máu bị cắn đứt, huyết dịch theo hàm răng Cự Long chảy vào cổ họng xuôi xuống bụng hắn.
"Không đủ! Không đủ..." Sau khi xuất ra lần đầu, mỗi một cái vảy trên thân thể Cự Long đều đang gầm thét.
Muốn càng nhiều hơn, muốn đem người này giam cầm vĩnh viễn, ngày đêm điên đảo.
Mãi đến tận khi—— dòng máu man mát chảy vào trong bụng.
Cảm giác rất mát lạnh, vây quanh lấy Cự Long, làm cho thần trí dần dần khôi phục.
Màu sắc trong con ngươi vẫn trầm ám, nhưng bịt kín một tầng lý trí.
Cự Long kinh ngạc nhìn tất cả diễn ra trước mặt, hắn nhìn thấy, là thân thể như như bạch ngọc hoàn mỹ, hôn mê ở trong ngực mình, đầu rải rác đầy tơ tình, chỗ đùi và bụng còn dính một chất nhầy màu trắng, còn trong bàn tay đang nắm cự vật vừa sơ giải qua một lần.
"Mặc Ngôn..." Cự Long nắm lợi trảo lại, nhẹ nhàng quấn người trong ngực thật chặt.
Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, Mặc Ngôn sẽ ở bước ngoặt này xuất hiện.
Mười ngày này đều nhẫn nại, nhẫn nại đến cực hạn.
Mỗi khi hắn muốn tùy ý làm bậy, thì sẽ dùng lợi trảo ngắt vảy trên thân, dùng sự đau đớn để làm tâm trí tỉnh táo lại.
Nhưng thật không nghĩ tới, y lại bổ đá xuất hiện, còn dùng ôn nhu ngữ khí hỏi: "Muốn ta giúp gì không?"
Cảnh cáo không thể làm cho y lùi bước, Mặc Ngôn còn dùng bàn tay cọ hắn, làm cho lý trí tan vỡ sạch sẽ, chỉ muốn tuân theo bản năng thân thể mà **. ( XXOO)
Nhưng điều càng làm cho Thương Minh không ngờ được chính là, ở trong thời gian mê loạn lại cắn cổ y uống máu, mà máu kia chính là thượng cổ thần chỉ.
Máu kia đã xem như hóa giải ** còn chưa hết hẳn, bình phục nội tâm của hắn.
Thương Minh sau khi bình tĩnh lại, mới biến về hình người được, đem người vẫn đang rơi vào hôn mê ôm chặt vào trong ngực.
Ở cổ của y, còn lưu lại vết thương do răng nanh để lại, tuy máu đã ngừng chảy nhưng y còn chưa tỉnh lại.
Trên môi trắng xám không có nửa điểm đỏ, là do mất máu quá nhiều.
Cánh tay Thương Minh càng nắm thật chặt, một loại cảm giác đau lòng vây lấy hắn.
Người trong ngực hai mắt nhắm nghiền, lông mi mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, giống như đang rơi vào ác mộng.
Trước đó, chẳng qua Thương Minh chỉ thấy nhìn y khá là hợp mắt, còn sau này, hắn cảm thấy, bản thân không thể ngăn chặn muốn phải bảo vệ y, thủ hộ y.
Danh sách chương