Mặc Ngôn nói: “Hồng thế bá thứ tội, tiểu tử không dám nhận.” Trong lòng Mặc Ngôn lại nghĩ khác– tương lai khi tìm Hồng Thông Thiên báo thù, tội danh giết sư đã đủ nặng, y đây không muốn mang thêm ác danh giết cha.
Hồng Thông Thiên sững sờ, trên mặt lộ ra một tia khó xử, nhưng rất nhanh khôi phục lại, cười nói: “Không nên khách khí, đệ tử Côn Sơn ta tuy rằng đông đảo, nhưng nhất định sẽ không có ai dám bắt nạt con. Phụ thân con là ân công ta, ta đây sẽ nuôi nấng con trai của ngài thật tốt. Ngôn Nhi, con và ta sau này cũng không phải người ngoài, còn khách khí cái gì?”
Mặc Ngôn cúi người thật sâu về phía Hồng Thông Thiên, tận từ đáy lòng hận không thể chém lão thành trăm mảnh, nhưng cũng rõ ràng, chuyện này, còn không tới lượt y ra tay xử lý, ắt tự có người sẽ không kiềm chế nổi. Mà y chỉ cần khiêm tốn chối từ, giọng nói bình tĩnh mà kiên định, lễ phép chu đáo: “Trong lòng ta nhớ nhung vong phụ, nghe tới hai chữ phụ thân, liền cảm thấy khổ sở, trong lòng ta đây vô cùng cảm kích Hồng sơn chủ ưu ái, nhưng trong thời gian ngắn vẫn khó có thể tiếp thu, kính xin Hồng sơn chủ lượng thứ.”
Trong lòng Hồng Thông Thiên có chút không vui, lão đưa tay kéo Mặc Ngôn qua, trong miệng cười nói: “Đứa bé này, tâm địa thật tốt, ta đây rất thích những đứa nhỏ như con.” Một bên nói, một bên quay đầu nhìn vào thi thể Mặc Thăng Tà nói: “Từ nay về sau, ta chính là nghĩa phụ nó, ân công yên tâm…”
Một câu còn chưa nói xong, chợt nghe có tiếng gầm giận dữ dưới đài, vị Đại tướng đại biểu cho Hiên Viên đế đến đây xem lễ vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Hồng Thông Thiên quát to: “Ngươi câm miệng cho ta! Con mẹ Côn Sơn Tiên giới gì hả, thực sự là bẩn thỉu xấu xa!”
Mặc Ngôn đã tính tới thủ hạ Hiên Viên đế sẽ dễ kích động phản đối trước tiên, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra, tính cách vị Đại tướng quân này lại nóng nảy như vậy, lại chửi ầm lên.
Hồng Thông Thiên cũng vạn vạn không ngờ tới lại có người dám chửi lão, mà lão ở Côn Sơn rất có danh vọng, cho dù có người bất mãn, nhiều nhất cũng chỉ ngầm nghị luận, nào có ai dám ngay mặt chửi lão? Chờ tới khi lão quay đầu lại, mới bừng tỉnh hóa ra là tên phàm nhân không hiểu quy củ Tiên giới.
Hồng Thông Thiên xầm mặt xuống, nói: “Việc tiên gia chúng ta, há cho kẻ phàm phu tục tử xen mồm? Mặc dù là Hiên Viên Nghĩa…”
Một câu còn chưa nói xong, liền bị tên võ tướng kia đánh gãy quát mắng lần hai: “Vô liêm sỉ! Uy danh bệ hạ ta, há cho kẻ ngoài có thể gọi thẳng?”
Võ tướng này là ái tướng tâm phúc dưới trướng Hiên Viên đế, đối với Hiên Viên đế kính như thần linh, bình thường ở quốc nội Hiên Viên cũng là một nhân vật nói một không hai, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với Hoàng Đế của hắn, lúc đầu mới nghe nói Hồng Thông Thiên thu Mặc Ngôn làm nghĩa tử đã thấy không vui vẻ gì, lúc này Hồng Thông Thiên lại còn mở miệng gọi thẳng tên Hoàng Đế, thì đã làm hắn giận dữ hoàn toàn.
Hồng Thông Thiên là người đã trải qua tu dưỡng, cho dù trên mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng đã cáu giận cực độ.
Chỉ là…
Nếu như hắn là nhân sĩ tu tiên, thì lão có thể khiêu chiến với hắn, chỉ tiếc hắn là một tên phàm phu tục tử, có giết hắn cũng không vẻ vang gì. Mà tên phàm phu tục tử kia còn là thủ hạ Hiên Viên đế, nếu như cùng hắn nổi lên xung đột, Hiên Viên đế cũng khó mà giao hảo.
Hồng Thông Thiên cười nói: “Vị tướng quân này, dám hỏi quý tính là gì?”
Võ tướng nói: “Ta tên Ngụy Tồn Trung!”
Hồng Thông Thiên nói: “Ngụy tướng quân có chỗ không biết, lễ nghi tiên gia khác với phàm trần, thật không cố ý mạo phạm. Đứa bé Ngôn Nhi này ta vừa thấy đã yêu thích, không biết vì sao Ngụy tướng quân lại giận dữ như vậy? Hay là Hoàng Đế quý quốc muốn theo ta cướp người?”
Các tiên giả có giao tình với Hiên Viên đế, đang dồn dập ngăn cản Ngụy Tồn Trung, đều nói hắn không nên ở trường hợp này hô to gọi nhỏ, nhục mạ sơn chủ Côn Sơn, đánh mất thể thống sẽ không hay ho.
Ngụy Tồn Trung hừ một tiếng, tiến lên một bước, nhảy lên đài cao, đối với mọi người chắp tay, nói: “Không phải Ngụy mỗ không biết lễ nghi tiên gia, nhưng với chuyện này, quan hệ tới uy danh Hoàng Đế bệ hạ, ta không thể không nói!”
Nói xong, hắn chỉ vào thi thể Mặc Thăng Tà, nói: “Khi ta tới, bệ hạ đã từng nói với ta, Mặc tiên trưởng từ nhỏ ngao du Tứ Hải, đã từng đi qua Hiên Viên quốc, đã dạy một đứa bé ba chiêu, đứa bé kia lúc đó đã từng lạy Mặc tiên trưởng làm sư phụ, tuy rằng Mặc tiên trưởng không quan tâm tới chức vị, cũng chưa bao giờ đem việc này để ở trong lòng, chỉ sợ đến chết cũng không biết đứa bé kia rốt cục là ai! Nhưng đứa bé kia vẫn còn nhớ, tôn làm sư phụ. Sau này đứa bé kia lớn lên, nhập vào Tiên đạo, trở thành Hoàng Đế bệ hạ, Mặc tiên trưởng chính là ân sư của ngài!”
Nói xong câu đó, Ngụy Tồn Trung quay đầu nhìn về phía Hồng Thông Thiên: “Một ngày sư phụ, cả đời làm cha. Dựa theo bối phận tính ra, con của Mặc tiên trưởng cũng phải ngang hàng với bệ hạ ta! Ngươi thu Mặc Ngôn làm nghĩa tử, chẳng phải tự dưng so với bệ hạ thấp kém hơn? Đây là đạo lý gì?”
Hồng Thông Thiên cười bồi nói: “Tiên gia không nói tới mấy thứ này, ngươi xem tiên gia chúng ta, xuất thân đã có tiên cốt, cũng có phàm nhân tu thành. Trẻ có già có, có lớn có nhỏ, có cả chái trai làm sư phụ ông mình, nếu như bàn về bối phận thế gian, chẳng phải sẽ hỏng sao?”
Ngụy Tồn Trung rút thiết kiếm bên hông ra, đặt ngang trước ngực, lớn tiếng nói: “Xin thứ cho ta ngu dốt, ta là phàm trần tục tử, bệ hạ ta cũng là đế vương nhân gian! Tiên gia không nói bối phận, nhưng thế gian lại rất coi trọng! Bệ hạ ta cùng các ngươi vốn đều ngang hàng tương giao với các ngươi, nhưng lại do ta hành sự bất lực, biến thành vãn bối, đều thấp hơn một cái đầu với tiên gia kết giao khắp nơi, ta đây cũng không còn mặt mũi trở lại gặp vua, vậy thì chết ở đây là được!”
Nói xong, hắn đem thiết kiếm đảo ngược, nhắm ngay ngực: “Nếu thật sự không tính, thì Ngụy mỗ sẽ mổ bụng róc xương, cũng coi như hợp với cái tên trung quân Ngụy mỗ!”
Ngụy Tồn Trung nháo trò như vậy, làm cho Hồng Thông Thiên không thể nói gì, các tán tiên khác cũng nhao nhao mở miệng: “Đó là ý tốt của Hồng sơn chủ, có điều hài cốt Mặc tiên trưởng còn chưa lạnh, liền cường thu nghĩa tử, thì thật quá đáng.”
“Cái gì chứ! Ta thấy lão có ý đồ riêng ấy chứ?”
“Hồng sơn chủ đạo tâm vững chắc, tiên pháp cao thâm, chỉ là nhất thời suy nghĩ không chu toàn, hà tất phải xem lão thành tiểu nhân?”
Hồng Thông Thiên lại nhìn Mặc Ngôn, mà Mặc Ngôn cũng dường như bị cảnh tượng này làm chấn động đến mức ngây ra như phỗng; Ngụy Tồn Trung giơ kiếm trước ngực, làm ra vẻ trung quân ái quốc phàm trần chết trận; còn người khác, Kim lão gia tử không nói một lời xem trò vui, kiếm tiên Nhâm Tiêu Diêu xem việc không liên quan tới mình vẫn còn đang gảy bội kiếm, đánh giá kết quả sẽ không tốt. Nên đành lùi một bước nói: “Vốn là lòng tốt, nếu Ngôn Nhi nhớ nhung vong phụ, ta liền thu nó làm đồ…”
Cũng chưa nói xong, Ngụy Tồn Trung lại quát lớn: “Làm đồ đệ so ra cũng thấp hơn với ngươi, còn phải mỗi ngày nhìn ngươi dập đầu, không được!”
Hồng Thông Thiên không muốn cùng phàm nhân tính toán, nói: “Hôm nay là lễ tang Mặc tiên trưởng, những chuyện này sau này hãy nói.”
Ngụy Tồn Trung trợn mắt lên giận dữ nhìn Hồng Thông Thiên: “Sau này cũng không nên nghĩ! Nếu ta đã nghe được việc này, chắc chắn sẽ mang trăm vạn binh lính đến đây, bảo vệ uy danh Hoàng Đế bệ hạ!”
Hồng Thông Thiên chỉ cười cười hai tiếng, chờ Ngụy Tồn Trung xuống dưới, mới lớn tiếng nói: “Bất luận thế nào, ta sẽ dùng hết lực nuôi dưỡng Mặc Ngôn, dạy nó tiên pháp, không phụ ân nghĩa Mặc ân công đối với ta ngày đó.”
Lão vốn tưởng nói xong câu này mọi chuyện sẽ xong, liền bỏ qua việc này, bắt đầu an táng Mặc Thăng Tà.
Không ngờ vừa dứt lời, một thanh âm lười biếng bỗng nhiên vang lên: “Tiểu Thiên Thiên, ta đây rất kỳ quái, ngươi một không thu tiểu tử Mặc gia làm nghĩa tử, hai không thu hắn làm đồ đệ, ngươi dự định dạy nó làm sao? Côn Sơn còn có quy củ nào mà đòi dạy người ngoài? Lừa gạt ai đó?”
Hồng Thông Thiên ngóng về phía thanh âm kia, chỉ thấy Kiếm Tiên Nhâm Tiêu Diêu bắt chéo chân, cầm rượu hồ lô đung đưa chơi đùa, không có nửa phần đàng hoàng.
Hồng Thông Thiên bị Kiếm Tiên hỏi làm cho nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào, mơ hồ nói: “Đây là chuyện của Côn Sơn ta, không cần Thanh Vân môn nhọc lòng.”
Nhâm Tiêu Diêu cười hì hì, hồ lô trong tay vung lên một cái, ở giữa không trung phóng to mấy lần, rồi hắn nhảy lên ngồi ở trên Tiên Hồ, ở trên cao nhìn Hồng Thông Thiên bên dưới, cười nói: “Ta thấy ngươi không hề thật tâm đối với đứa bé này!”
Hồng Thông Thiên thật sự phiền muộn muốn chết, lão đã sớm nghe nói Nhâm Tiêu Diêu làm việc quỷ dị, không hỏi sai trái chính tà, làm việc chỉ theo cảm tính. Bây giờ xem ra, là do hôm nay tâm trạng hắn không tốt, cho nên muốn tìm lão tra*. Tìm cớ cũng thôi đí, lại còn gọi lão là “Tiểu Thiên Thiên”, quả thật làm cho gương mặt già nua của lão bị hắn làm cho mất hết!
* giống tra công, tra thụ á =.=
Hồng Thông Thiên quát mắng: “Nhâm Tiêu Diêu! Ta là nể mặt sư đệ Thanh Vân lão tổ, gọi ngươi một tiếng Kiếm Tiên, ngươi ở bên trong Thanh Vân môn độc đại là được rồi. Đây là chuyện của Côn Sơn ta, thì ta sẽ làm chủ, không tới phiên ngươi đến nói chuyện!”
Nhâm Tiêu Diêu nhíu mày lại, nói: “Mặc Ngôn còn chưa phải người Côn Sơn đâu, ta muốn nhúng tay thì sẽ nhúng tay. Muốn đánh nhau hả? Chỉ bằng ngươi? Tất cả mọi người trong Côn Sơn ngươi cùng tiến lên, cũng không phải đối thủ của ta!”
Hồng Thông Thiên lúc này rất muốn nổi giận, bị Kim gia lão gia tử đuổi trướ một bước ngăn cản, nói: “Đều là người trong nhà, đừng tổn thương hòa khí. Tính khí Kiếm Tiên ngươi cũng không phải không biết, hà tất so đo với hắn?”
Hồng Thông Thiên là muốn mượn dốc hạ lừa, hừ một tiếng, phất ống tay bạch sam trên không trung một cái, rồi đổi thành nụ cười ôn hòa.
Lão vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại không ngờ Mặc Ngôn bỗng nhiên giận dữ đầy mặt, nhằm vào Nhâm Tiêu Diêu giữa không trung bực tức nói: “Từ lúc ta lên núi tới nay, đều do Hồng thế bá chăm sóc, quan tâm rất nhiều, chưa từng cắt ăn uống, cũng không bạc đãi ta nửa phần, mà ngươi lại tự dưng nhảy ra nói xấu Hồng thế bá, nói ngài không thật tâm với ta, là muốn gây châm ngòi ly gián đúng không?!”
Nhâm Tiêu Diêu hừ một tiếng, tương đối xem thường nhìn Mặc Ngôn, nói: “Quá ngu ngốc! Phụ lòng Mặc Thăng Tà một đời anh minh!” Nói xong quay đầu nhìn Hồng Thông Thiên, nói: “Tiểu Thiên Thiên, ta hỏi ngươi, coi như là ngươi thật lòng cảm kích ân tình Mặc Thăng Tà đối với ngươi, mà lại để con trai của hắn mỗi ngày dập đầu với ngươi? Lúc thì bức nó nhận cha nuôi, lúc thì nói thu nó làm đồ đệ đệ ép nó mỗi ngày dập đầu với ngươi, nói không chừng trong bụng bây giờ còn dự định làm công công (cha chồng) nó cũng chưa biết đâu! Bây giờ ở ngay trước mặt chúng ta còn như vậy, thì không biết tương lai sẽ làm sao! Theo ta thấy, không bằng để nó theo ta tới Thanh Vân môn đi, ta sẽ làm đồ đệ nhận nó làm sư tổ, sau đó tất cả mọi người trong Thanh Vân môn khi thấy nó đều phải cung cung kính kính gọi nó một câu sư thúc tổ, chẳng phải so với làm đồ đệ người còn giá trị hơn!”
Hồng Thông Thiên bị Nhâm Tiêu Diêu làm cho tức giận tới suýt chút nữa hủy diệt trăm năm đạo hạnh! Một tên Kiếm Tiên làm việc phóng đãng bất kham, không nghĩ đã nói, muốn bái Mặc Ngôn làm sư thúc tổ, tâm tình tốt còn có khả năng cướp Mặc Ngôn đi!
Nhâm Tiêu Diêu xem thường nhìn Mặc Ngôn, hai chân bắt chéo ngồi ở trên hồ lô: “Thật ngốc, phải như ta xem ngươi thành sư thúc tổ, sáng xin chỉ thị tối báo cáo, có cái gì tốt cũng đưa cho ngươi dùng trước, thấy ngươi là liền dập đầu quỳ an, mới là thật lòng tốt với ngươi đó! Hay là ngươi đi theo ta, cùng với những tài bảo của phụ thân ngươi mang đến Thanh Vân môn, đừng nói sư thúc tổ, cho dù bảo ta gọi ngươi là sư tổ gia gia, ta cũng vui vẻ a!”
Nhâm Tiêu Diêu một bên nói, một bên nhảy xuống khỏi hồ lô, chậm rãi đi tới trước mặt Mặc Ngôn, nhìn y ra thủ thế mời.
Mắt thấy Mặc Ngôn sắp bị Nhâm Tiêu Diêu cướp đi, Hồng Thông Thiên rốt cục hết chịu được nổi giận nói: “Làm càn! Ngươi nghĩ Côn Sơn ta là chỗ nào? Hôm nay ngươi lại dám ngang ngược ở đây, đệ tử Côn Sơn ta cũng không tiếc máu nhuộm trong biển! Ngôn Nhi, lại đây!”
Mặc Ngôn chần chờ chốc lát, chậm rãi đứng ở bên cạnh Hồng Thông Thiên.
Thanh Vân môn có Thanh Vân lão tổ, Nhâm Tiêu Diêu làm việc vô căn cứ, còn không bằng ở tại Côn Sơn, chí ít… Phụ thân còn phải an táng ở Côn Sơn.
Hồng Thông Thiên kéo Mặc Ngôn lại, vẻ mặt trịnh trọng: “Con đừng bị bàng môn mê hoặc, Mặc tiên trưởng giao con cho ta, thì ta sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”
Mặc Ngôn cúi đầu: “Vâng, ta cũng chỉ nguyện đi cùng thế bá.”
Hồng Thông Thiên thấy Mặc Ngôn ngây thơ mềm yếu, dễ dàng khống chế, Nhâm Tiêu Diêu lại từng bước ép sát, dưới đài có Ngụy Tồn Trung mắt nhìn chằm chằm, chúng tiên còn lại đều dùng ánh mắt cân nhắc nhìn lão, đành cắn răng một cái đưa ra quyết tâm. Nếu phải làm ra hình dáng cảm ân đái đức nhân nghĩa, vậy thì lão sẽ làm tới cùng! Nếu không xuất lực, thì danh tiếng cũng không còn. Quan trọng nhất chính là đứa nhỏ này không hiểu chuyện, vạn nhất chạy đi nhờ vả Thanh Vân môn, thì đống tài bảo đã tới tay chẳng phải sẽ phun ra lại sao? Lão đứng ở giữa đài, cất cao giọng nói: “Ta đã từng được Mặc tiên trưởng chỉ điểm con đường, trong lòng cảm kích, không cần báo đáp, nguyện thay ân sư đã đi về cõi tiên thu làm đồ đệ! Mặc Ngôn, ngươi quay về linh vị ân sư ta quỳ lạy tám lần, coi như là bái sư! Từ nay về sau, ta chính là sư huynh ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy bảo ngươi! Côn Sơn ta tuy không sánh được với Thanh Vân môn, nhưng nếu làm sư đệ Hồng Thông Thiên ta, cũng không thể kém hơn bù nhìn sư thúc tổ Thanh Vân môn!”
Mặc Ngôn vạn vạn không ngờ tới, hôm nay sẽ đạt được thu hoạch, ở dưới sỉ nhục của mọi người, lại có thể làm sư đệ Hồng Thông Thiên! Năm đó chúng đệ tử Côn Sơn ra biển, gặp phải Cự Long, chỉ có một mình Hồng Thông Thiên trở về, mà đệ tử ở trên núi còn lại ít ỏi, làm cho Côn Sơn nguyên khí đại thương. Sau đó Hồng Thông Thiên chấp chưởng Côn Sơn xong, sư huynh sư đệ của lão cũng nối tiếp chết theo, những đệ tử Côn Sơn hiện giờ, đều là đồ đệ Hồng Thông Thiên.
Nếu y thành sư đệ Hồng Thông Thiên, vậy thì có nghĩa là, những người khác đều là sư điệt y? Thấy y là phải hành lễ, mà ngay cả Hồng Nho Văn cũng không ngoại lệ sao?
Lần biến cố này y nghĩ thế nào cũng không ra, Mặc Ngôn nghi hoặc nhìn Kiếm Tiên. Kiếp trước y chưa từng gặp qua Kiếm Tiên, chỉ biết là sau mười ba năm nữa hắn chết. Mà cũng chưa từng nghe nói hắn cùng Hồng Thông Thiên có tranh chấp gì, thì tại sao lại phải sỉ nhục Hồng Thông Thiên giúp y?
Khi nhìn cũng chỉ thấy Kiếm Tiên đang gảy phi kiếm.
Trong chớp mắt Mặc Ngôn thu hồi đường nhìn, Kiếm Tiên bỗng nhiên đập vai y nháy mắt một cái, lộ ra nu cười ranh mãnh.
Nhiều năm sau, Mặc Ngôn đã từng hỏi Nhâm Tiêu Diêu Kiếm Tiên, lúc trước tại sao lại giúp y.
Được đáp án lại là — ngày đó tâm trạng không tốt, cho nên muốn tìm chút việc vui. Cách tìm thú vui, đó chính là, tìm người càng xui xẻo hơn hắn hả giận, nên chúc mừng Hồng Thông Thiên trúng thưởng.
Hồng Thông Thiên sững sờ, trên mặt lộ ra một tia khó xử, nhưng rất nhanh khôi phục lại, cười nói: “Không nên khách khí, đệ tử Côn Sơn ta tuy rằng đông đảo, nhưng nhất định sẽ không có ai dám bắt nạt con. Phụ thân con là ân công ta, ta đây sẽ nuôi nấng con trai của ngài thật tốt. Ngôn Nhi, con và ta sau này cũng không phải người ngoài, còn khách khí cái gì?”
Mặc Ngôn cúi người thật sâu về phía Hồng Thông Thiên, tận từ đáy lòng hận không thể chém lão thành trăm mảnh, nhưng cũng rõ ràng, chuyện này, còn không tới lượt y ra tay xử lý, ắt tự có người sẽ không kiềm chế nổi. Mà y chỉ cần khiêm tốn chối từ, giọng nói bình tĩnh mà kiên định, lễ phép chu đáo: “Trong lòng ta nhớ nhung vong phụ, nghe tới hai chữ phụ thân, liền cảm thấy khổ sở, trong lòng ta đây vô cùng cảm kích Hồng sơn chủ ưu ái, nhưng trong thời gian ngắn vẫn khó có thể tiếp thu, kính xin Hồng sơn chủ lượng thứ.”
Trong lòng Hồng Thông Thiên có chút không vui, lão đưa tay kéo Mặc Ngôn qua, trong miệng cười nói: “Đứa bé này, tâm địa thật tốt, ta đây rất thích những đứa nhỏ như con.” Một bên nói, một bên quay đầu nhìn vào thi thể Mặc Thăng Tà nói: “Từ nay về sau, ta chính là nghĩa phụ nó, ân công yên tâm…”
Một câu còn chưa nói xong, chợt nghe có tiếng gầm giận dữ dưới đài, vị Đại tướng đại biểu cho Hiên Viên đế đến đây xem lễ vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào Hồng Thông Thiên quát to: “Ngươi câm miệng cho ta! Con mẹ Côn Sơn Tiên giới gì hả, thực sự là bẩn thỉu xấu xa!”
Mặc Ngôn đã tính tới thủ hạ Hiên Viên đế sẽ dễ kích động phản đối trước tiên, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra, tính cách vị Đại tướng quân này lại nóng nảy như vậy, lại chửi ầm lên.
Hồng Thông Thiên cũng vạn vạn không ngờ tới lại có người dám chửi lão, mà lão ở Côn Sơn rất có danh vọng, cho dù có người bất mãn, nhiều nhất cũng chỉ ngầm nghị luận, nào có ai dám ngay mặt chửi lão? Chờ tới khi lão quay đầu lại, mới bừng tỉnh hóa ra là tên phàm nhân không hiểu quy củ Tiên giới.
Hồng Thông Thiên xầm mặt xuống, nói: “Việc tiên gia chúng ta, há cho kẻ phàm phu tục tử xen mồm? Mặc dù là Hiên Viên Nghĩa…”
Một câu còn chưa nói xong, liền bị tên võ tướng kia đánh gãy quát mắng lần hai: “Vô liêm sỉ! Uy danh bệ hạ ta, há cho kẻ ngoài có thể gọi thẳng?”
Võ tướng này là ái tướng tâm phúc dưới trướng Hiên Viên đế, đối với Hiên Viên đế kính như thần linh, bình thường ở quốc nội Hiên Viên cũng là một nhân vật nói một không hai, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với Hoàng Đế của hắn, lúc đầu mới nghe nói Hồng Thông Thiên thu Mặc Ngôn làm nghĩa tử đã thấy không vui vẻ gì, lúc này Hồng Thông Thiên lại còn mở miệng gọi thẳng tên Hoàng Đế, thì đã làm hắn giận dữ hoàn toàn.
Hồng Thông Thiên là người đã trải qua tu dưỡng, cho dù trên mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng đã cáu giận cực độ.
Chỉ là…
Nếu như hắn là nhân sĩ tu tiên, thì lão có thể khiêu chiến với hắn, chỉ tiếc hắn là một tên phàm phu tục tử, có giết hắn cũng không vẻ vang gì. Mà tên phàm phu tục tử kia còn là thủ hạ Hiên Viên đế, nếu như cùng hắn nổi lên xung đột, Hiên Viên đế cũng khó mà giao hảo.
Hồng Thông Thiên cười nói: “Vị tướng quân này, dám hỏi quý tính là gì?”
Võ tướng nói: “Ta tên Ngụy Tồn Trung!”
Hồng Thông Thiên nói: “Ngụy tướng quân có chỗ không biết, lễ nghi tiên gia khác với phàm trần, thật không cố ý mạo phạm. Đứa bé Ngôn Nhi này ta vừa thấy đã yêu thích, không biết vì sao Ngụy tướng quân lại giận dữ như vậy? Hay là Hoàng Đế quý quốc muốn theo ta cướp người?”
Các tiên giả có giao tình với Hiên Viên đế, đang dồn dập ngăn cản Ngụy Tồn Trung, đều nói hắn không nên ở trường hợp này hô to gọi nhỏ, nhục mạ sơn chủ Côn Sơn, đánh mất thể thống sẽ không hay ho.
Ngụy Tồn Trung hừ một tiếng, tiến lên một bước, nhảy lên đài cao, đối với mọi người chắp tay, nói: “Không phải Ngụy mỗ không biết lễ nghi tiên gia, nhưng với chuyện này, quan hệ tới uy danh Hoàng Đế bệ hạ, ta không thể không nói!”
Nói xong, hắn chỉ vào thi thể Mặc Thăng Tà, nói: “Khi ta tới, bệ hạ đã từng nói với ta, Mặc tiên trưởng từ nhỏ ngao du Tứ Hải, đã từng đi qua Hiên Viên quốc, đã dạy một đứa bé ba chiêu, đứa bé kia lúc đó đã từng lạy Mặc tiên trưởng làm sư phụ, tuy rằng Mặc tiên trưởng không quan tâm tới chức vị, cũng chưa bao giờ đem việc này để ở trong lòng, chỉ sợ đến chết cũng không biết đứa bé kia rốt cục là ai! Nhưng đứa bé kia vẫn còn nhớ, tôn làm sư phụ. Sau này đứa bé kia lớn lên, nhập vào Tiên đạo, trở thành Hoàng Đế bệ hạ, Mặc tiên trưởng chính là ân sư của ngài!”
Nói xong câu đó, Ngụy Tồn Trung quay đầu nhìn về phía Hồng Thông Thiên: “Một ngày sư phụ, cả đời làm cha. Dựa theo bối phận tính ra, con của Mặc tiên trưởng cũng phải ngang hàng với bệ hạ ta! Ngươi thu Mặc Ngôn làm nghĩa tử, chẳng phải tự dưng so với bệ hạ thấp kém hơn? Đây là đạo lý gì?”
Hồng Thông Thiên cười bồi nói: “Tiên gia không nói tới mấy thứ này, ngươi xem tiên gia chúng ta, xuất thân đã có tiên cốt, cũng có phàm nhân tu thành. Trẻ có già có, có lớn có nhỏ, có cả chái trai làm sư phụ ông mình, nếu như bàn về bối phận thế gian, chẳng phải sẽ hỏng sao?”
Ngụy Tồn Trung rút thiết kiếm bên hông ra, đặt ngang trước ngực, lớn tiếng nói: “Xin thứ cho ta ngu dốt, ta là phàm trần tục tử, bệ hạ ta cũng là đế vương nhân gian! Tiên gia không nói bối phận, nhưng thế gian lại rất coi trọng! Bệ hạ ta cùng các ngươi vốn đều ngang hàng tương giao với các ngươi, nhưng lại do ta hành sự bất lực, biến thành vãn bối, đều thấp hơn một cái đầu với tiên gia kết giao khắp nơi, ta đây cũng không còn mặt mũi trở lại gặp vua, vậy thì chết ở đây là được!”
Nói xong, hắn đem thiết kiếm đảo ngược, nhắm ngay ngực: “Nếu thật sự không tính, thì Ngụy mỗ sẽ mổ bụng róc xương, cũng coi như hợp với cái tên trung quân Ngụy mỗ!”
Ngụy Tồn Trung nháo trò như vậy, làm cho Hồng Thông Thiên không thể nói gì, các tán tiên khác cũng nhao nhao mở miệng: “Đó là ý tốt của Hồng sơn chủ, có điều hài cốt Mặc tiên trưởng còn chưa lạnh, liền cường thu nghĩa tử, thì thật quá đáng.”
“Cái gì chứ! Ta thấy lão có ý đồ riêng ấy chứ?”
“Hồng sơn chủ đạo tâm vững chắc, tiên pháp cao thâm, chỉ là nhất thời suy nghĩ không chu toàn, hà tất phải xem lão thành tiểu nhân?”
Hồng Thông Thiên lại nhìn Mặc Ngôn, mà Mặc Ngôn cũng dường như bị cảnh tượng này làm chấn động đến mức ngây ra như phỗng; Ngụy Tồn Trung giơ kiếm trước ngực, làm ra vẻ trung quân ái quốc phàm trần chết trận; còn người khác, Kim lão gia tử không nói một lời xem trò vui, kiếm tiên Nhâm Tiêu Diêu xem việc không liên quan tới mình vẫn còn đang gảy bội kiếm, đánh giá kết quả sẽ không tốt. Nên đành lùi một bước nói: “Vốn là lòng tốt, nếu Ngôn Nhi nhớ nhung vong phụ, ta liền thu nó làm đồ…”
Cũng chưa nói xong, Ngụy Tồn Trung lại quát lớn: “Làm đồ đệ so ra cũng thấp hơn với ngươi, còn phải mỗi ngày nhìn ngươi dập đầu, không được!”
Hồng Thông Thiên không muốn cùng phàm nhân tính toán, nói: “Hôm nay là lễ tang Mặc tiên trưởng, những chuyện này sau này hãy nói.”
Ngụy Tồn Trung trợn mắt lên giận dữ nhìn Hồng Thông Thiên: “Sau này cũng không nên nghĩ! Nếu ta đã nghe được việc này, chắc chắn sẽ mang trăm vạn binh lính đến đây, bảo vệ uy danh Hoàng Đế bệ hạ!”
Hồng Thông Thiên chỉ cười cười hai tiếng, chờ Ngụy Tồn Trung xuống dưới, mới lớn tiếng nói: “Bất luận thế nào, ta sẽ dùng hết lực nuôi dưỡng Mặc Ngôn, dạy nó tiên pháp, không phụ ân nghĩa Mặc ân công đối với ta ngày đó.”
Lão vốn tưởng nói xong câu này mọi chuyện sẽ xong, liền bỏ qua việc này, bắt đầu an táng Mặc Thăng Tà.
Không ngờ vừa dứt lời, một thanh âm lười biếng bỗng nhiên vang lên: “Tiểu Thiên Thiên, ta đây rất kỳ quái, ngươi một không thu tiểu tử Mặc gia làm nghĩa tử, hai không thu hắn làm đồ đệ, ngươi dự định dạy nó làm sao? Côn Sơn còn có quy củ nào mà đòi dạy người ngoài? Lừa gạt ai đó?”
Hồng Thông Thiên ngóng về phía thanh âm kia, chỉ thấy Kiếm Tiên Nhâm Tiêu Diêu bắt chéo chân, cầm rượu hồ lô đung đưa chơi đùa, không có nửa phần đàng hoàng.
Hồng Thông Thiên bị Kiếm Tiên hỏi làm cho nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào, mơ hồ nói: “Đây là chuyện của Côn Sơn ta, không cần Thanh Vân môn nhọc lòng.”
Nhâm Tiêu Diêu cười hì hì, hồ lô trong tay vung lên một cái, ở giữa không trung phóng to mấy lần, rồi hắn nhảy lên ngồi ở trên Tiên Hồ, ở trên cao nhìn Hồng Thông Thiên bên dưới, cười nói: “Ta thấy ngươi không hề thật tâm đối với đứa bé này!”
Hồng Thông Thiên thật sự phiền muộn muốn chết, lão đã sớm nghe nói Nhâm Tiêu Diêu làm việc quỷ dị, không hỏi sai trái chính tà, làm việc chỉ theo cảm tính. Bây giờ xem ra, là do hôm nay tâm trạng hắn không tốt, cho nên muốn tìm lão tra*. Tìm cớ cũng thôi đí, lại còn gọi lão là “Tiểu Thiên Thiên”, quả thật làm cho gương mặt già nua của lão bị hắn làm cho mất hết!
* giống tra công, tra thụ á =.=
Hồng Thông Thiên quát mắng: “Nhâm Tiêu Diêu! Ta là nể mặt sư đệ Thanh Vân lão tổ, gọi ngươi một tiếng Kiếm Tiên, ngươi ở bên trong Thanh Vân môn độc đại là được rồi. Đây là chuyện của Côn Sơn ta, thì ta sẽ làm chủ, không tới phiên ngươi đến nói chuyện!”
Nhâm Tiêu Diêu nhíu mày lại, nói: “Mặc Ngôn còn chưa phải người Côn Sơn đâu, ta muốn nhúng tay thì sẽ nhúng tay. Muốn đánh nhau hả? Chỉ bằng ngươi? Tất cả mọi người trong Côn Sơn ngươi cùng tiến lên, cũng không phải đối thủ của ta!”
Hồng Thông Thiên lúc này rất muốn nổi giận, bị Kim gia lão gia tử đuổi trướ một bước ngăn cản, nói: “Đều là người trong nhà, đừng tổn thương hòa khí. Tính khí Kiếm Tiên ngươi cũng không phải không biết, hà tất so đo với hắn?”
Hồng Thông Thiên là muốn mượn dốc hạ lừa, hừ một tiếng, phất ống tay bạch sam trên không trung một cái, rồi đổi thành nụ cười ôn hòa.
Lão vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại không ngờ Mặc Ngôn bỗng nhiên giận dữ đầy mặt, nhằm vào Nhâm Tiêu Diêu giữa không trung bực tức nói: “Từ lúc ta lên núi tới nay, đều do Hồng thế bá chăm sóc, quan tâm rất nhiều, chưa từng cắt ăn uống, cũng không bạc đãi ta nửa phần, mà ngươi lại tự dưng nhảy ra nói xấu Hồng thế bá, nói ngài không thật tâm với ta, là muốn gây châm ngòi ly gián đúng không?!”
Nhâm Tiêu Diêu hừ một tiếng, tương đối xem thường nhìn Mặc Ngôn, nói: “Quá ngu ngốc! Phụ lòng Mặc Thăng Tà một đời anh minh!” Nói xong quay đầu nhìn Hồng Thông Thiên, nói: “Tiểu Thiên Thiên, ta hỏi ngươi, coi như là ngươi thật lòng cảm kích ân tình Mặc Thăng Tà đối với ngươi, mà lại để con trai của hắn mỗi ngày dập đầu với ngươi? Lúc thì bức nó nhận cha nuôi, lúc thì nói thu nó làm đồ đệ đệ ép nó mỗi ngày dập đầu với ngươi, nói không chừng trong bụng bây giờ còn dự định làm công công (cha chồng) nó cũng chưa biết đâu! Bây giờ ở ngay trước mặt chúng ta còn như vậy, thì không biết tương lai sẽ làm sao! Theo ta thấy, không bằng để nó theo ta tới Thanh Vân môn đi, ta sẽ làm đồ đệ nhận nó làm sư tổ, sau đó tất cả mọi người trong Thanh Vân môn khi thấy nó đều phải cung cung kính kính gọi nó một câu sư thúc tổ, chẳng phải so với làm đồ đệ người còn giá trị hơn!”
Hồng Thông Thiên bị Nhâm Tiêu Diêu làm cho tức giận tới suýt chút nữa hủy diệt trăm năm đạo hạnh! Một tên Kiếm Tiên làm việc phóng đãng bất kham, không nghĩ đã nói, muốn bái Mặc Ngôn làm sư thúc tổ, tâm tình tốt còn có khả năng cướp Mặc Ngôn đi!
Nhâm Tiêu Diêu xem thường nhìn Mặc Ngôn, hai chân bắt chéo ngồi ở trên hồ lô: “Thật ngốc, phải như ta xem ngươi thành sư thúc tổ, sáng xin chỉ thị tối báo cáo, có cái gì tốt cũng đưa cho ngươi dùng trước, thấy ngươi là liền dập đầu quỳ an, mới là thật lòng tốt với ngươi đó! Hay là ngươi đi theo ta, cùng với những tài bảo của phụ thân ngươi mang đến Thanh Vân môn, đừng nói sư thúc tổ, cho dù bảo ta gọi ngươi là sư tổ gia gia, ta cũng vui vẻ a!”
Nhâm Tiêu Diêu một bên nói, một bên nhảy xuống khỏi hồ lô, chậm rãi đi tới trước mặt Mặc Ngôn, nhìn y ra thủ thế mời.
Mắt thấy Mặc Ngôn sắp bị Nhâm Tiêu Diêu cướp đi, Hồng Thông Thiên rốt cục hết chịu được nổi giận nói: “Làm càn! Ngươi nghĩ Côn Sơn ta là chỗ nào? Hôm nay ngươi lại dám ngang ngược ở đây, đệ tử Côn Sơn ta cũng không tiếc máu nhuộm trong biển! Ngôn Nhi, lại đây!”
Mặc Ngôn chần chờ chốc lát, chậm rãi đứng ở bên cạnh Hồng Thông Thiên.
Thanh Vân môn có Thanh Vân lão tổ, Nhâm Tiêu Diêu làm việc vô căn cứ, còn không bằng ở tại Côn Sơn, chí ít… Phụ thân còn phải an táng ở Côn Sơn.
Hồng Thông Thiên kéo Mặc Ngôn lại, vẻ mặt trịnh trọng: “Con đừng bị bàng môn mê hoặc, Mặc tiên trưởng giao con cho ta, thì ta sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”
Mặc Ngôn cúi đầu: “Vâng, ta cũng chỉ nguyện đi cùng thế bá.”
Hồng Thông Thiên thấy Mặc Ngôn ngây thơ mềm yếu, dễ dàng khống chế, Nhâm Tiêu Diêu lại từng bước ép sát, dưới đài có Ngụy Tồn Trung mắt nhìn chằm chằm, chúng tiên còn lại đều dùng ánh mắt cân nhắc nhìn lão, đành cắn răng một cái đưa ra quyết tâm. Nếu phải làm ra hình dáng cảm ân đái đức nhân nghĩa, vậy thì lão sẽ làm tới cùng! Nếu không xuất lực, thì danh tiếng cũng không còn. Quan trọng nhất chính là đứa nhỏ này không hiểu chuyện, vạn nhất chạy đi nhờ vả Thanh Vân môn, thì đống tài bảo đã tới tay chẳng phải sẽ phun ra lại sao? Lão đứng ở giữa đài, cất cao giọng nói: “Ta đã từng được Mặc tiên trưởng chỉ điểm con đường, trong lòng cảm kích, không cần báo đáp, nguyện thay ân sư đã đi về cõi tiên thu làm đồ đệ! Mặc Ngôn, ngươi quay về linh vị ân sư ta quỳ lạy tám lần, coi như là bái sư! Từ nay về sau, ta chính là sư huynh ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy bảo ngươi! Côn Sơn ta tuy không sánh được với Thanh Vân môn, nhưng nếu làm sư đệ Hồng Thông Thiên ta, cũng không thể kém hơn bù nhìn sư thúc tổ Thanh Vân môn!”
Mặc Ngôn vạn vạn không ngờ tới, hôm nay sẽ đạt được thu hoạch, ở dưới sỉ nhục của mọi người, lại có thể làm sư đệ Hồng Thông Thiên! Năm đó chúng đệ tử Côn Sơn ra biển, gặp phải Cự Long, chỉ có một mình Hồng Thông Thiên trở về, mà đệ tử ở trên núi còn lại ít ỏi, làm cho Côn Sơn nguyên khí đại thương. Sau đó Hồng Thông Thiên chấp chưởng Côn Sơn xong, sư huynh sư đệ của lão cũng nối tiếp chết theo, những đệ tử Côn Sơn hiện giờ, đều là đồ đệ Hồng Thông Thiên.
Nếu y thành sư đệ Hồng Thông Thiên, vậy thì có nghĩa là, những người khác đều là sư điệt y? Thấy y là phải hành lễ, mà ngay cả Hồng Nho Văn cũng không ngoại lệ sao?
Lần biến cố này y nghĩ thế nào cũng không ra, Mặc Ngôn nghi hoặc nhìn Kiếm Tiên. Kiếp trước y chưa từng gặp qua Kiếm Tiên, chỉ biết là sau mười ba năm nữa hắn chết. Mà cũng chưa từng nghe nói hắn cùng Hồng Thông Thiên có tranh chấp gì, thì tại sao lại phải sỉ nhục Hồng Thông Thiên giúp y?
Khi nhìn cũng chỉ thấy Kiếm Tiên đang gảy phi kiếm.
Trong chớp mắt Mặc Ngôn thu hồi đường nhìn, Kiếm Tiên bỗng nhiên đập vai y nháy mắt một cái, lộ ra nu cười ranh mãnh.
Nhiều năm sau, Mặc Ngôn đã từng hỏi Nhâm Tiêu Diêu Kiếm Tiên, lúc trước tại sao lại giúp y.
Được đáp án lại là — ngày đó tâm trạng không tốt, cho nên muốn tìm chút việc vui. Cách tìm thú vui, đó chính là, tìm người càng xui xẻo hơn hắn hả giận, nên chúc mừng Hồng Thông Thiên trúng thưởng.
Danh sách chương