Sập tối một tuần sau, lúc Thi Tuyết Nhàn lấy được báo cáo giám định kia thì hoàn toàn trợn tròn mắt!
Lúc đầu bà ta chính là tiến hành so sánh DNA của Lục Yên và Lục Giản, bà ta biết tính tình Lục Giản nên không dám lấy trộm da đầu chân lông của ông, sợ sau khi Lục Giản biết được chân tướng sẽ nổi trận lôi đình.
Lấy được DNA của Lục Trăn thì cũng như nhau, chỉ cần kết quả cuối cùng chứng tỏ hai người không phải anh em ruột, không có quan hệ máu mủ thì đương nhiên đã chứng minh được Lục Yên không phải là con gái của Lục Giản.
Nhưng mà phần cuối cùng màu đỏ đậm của báo cáo kiểm tra trong tay bà ta ghi rõ --- Lục Yên và Lục Trăn quả thật tồn tại quan hệ máu mủ, mà lại là quan hệ huyết thống trực hệ!
Thi Tuyết Nhàn không hiểu quan hệ huyết thống trực hệ này rốt cuộc là anh em hay là cha con, sự chú ý của bà vốn không phải ở chỗ này.
Bọn chúng vậy mà lại tồn tại quan hệ máu mủ.
Bà ta cơ thể không thăng bằng đi ra khỏi trung tâm giám định, tay cầm phần báo cáo kia cũng đang run rẩy…
Làm sao có thể, có không thể nào là em gái Lục được, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Thế nhưng chân tướng cứ như vậy bày ra trước mặt bà ta, không thể không tin được.
Thi Tuyết Nhàn nắm chặt phần báo cáo giám định, lái xe chạy vội tới nhà của em trai Thi Duệ Tài, nặng nề đập báo cáo giám định lên bàn của ông ta ---
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!”
Thi Duệ Tài vừa mới tan làm trở bề, đang uống chút rượu, gặm chân gà kho, không để ý nói: “Lần này lại làm sao nữa.”
Thi Tuyết Nhàn nhìn xung quanh một chút, trong nhà cũng không có ai khác, Thi Nhã ở trong phòng đóng kín cửa không biết làm gì, em dâu cũng ra ngoài mua thức ăn rồi.
Bà ta xích lại gần Thi Duệ Tài, thấp giọng nói: “Em gái Lục… tháng trước cậu nói với chị, bây giờ nó vẫn đang ở nhà gia đình trong thôn kia, vậy phần giám định người thân này lại là chuyện gì đây!”
Thi Duệ Tài lúc này mới cầm lấy báo cáo giám định, lật hai trang, ông ta không có văn hóa gì, đương nhiên cũng xem không hiểu thuật ngữ chuyên môn phức tạp trong đó, chỉ đọc hiểu mấy chữ màu đó “Xác nhận có quan hệ máu mủ”.
“Kỳ lạ.” Thi Duệ Tài gãi gãi đầu: “Em gái Lục vẫn đang yên đang lành sống ở nhà đó, chuyện này không sai, người kia trong nhà chị rốt cuộc là ai?”
“Cậu hỏi chị, chị đi hỏi ai đây!”
“Không phải chồng chị ở bên ngoài còn có con gái rơi chứ.”
“Con gái rơi có thể có bộ dạng giống em gái Lục thế sao?”
“Vậy cũng không nhất định.”
Thi Duệ Tài phun xương chân gà ra, thoải mái mà cười cười: “Đều là do một cha sinh ra, lớn lên giống nhau cũng rất bình thường mà.”
“Cậu còn cười được!” Thi Tuyết Nhàn bây giờ gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng lo nghĩ bất an đi qua đi lại: “Không, không thể nào là con gái rơi được, chị hiểu rõ Lục Giản, anh ấy sẽ không ở bên ngoài làm chuyện này.”
Thi Duệ Tài châm chọc: “Chị vẫn rất tin tưởng anh ta à.”
“Cho dù là con gái rơi thì nó ngụy trang em gái Lục cũng quá tốt rồi.”
Thi Tuyết Nhàn càng nghĩ càng thấy không bình thường, Lục Yên không thể nào là con gái rơi được, nó… nó chính là em gái Lục.
“Là em gái Lục trở về rồi, nó tới tìm chị báo thù rồi!” Sắc mặt Thi Tuyết Nhàn trắng bệch, không có sức lực gì mà ngồi xuống ghế sô pha: “Hiện tại Lục Giản đã rất không kiên nhẫn được với chị nữa rồi, đều là do nó ban tặng, đều là nó… nó tới tìm chị báo thù rồi!”
Thi Duệ Tài khinh bỉ nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Chị đừng tự làm loạn trận tuyến nữa, tháng trước em vừa mới gọi điện thoại đến gia đình đó, em gái điên Lục gia kia vẫn đang êm đẹp ở nhà bọn họ, nếu chị không tin thì em lại gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút.”
Thi Tuyết Nhàn thúc giục nói: “Vậy cậu còn chờ gì nữa, mau gọi đi!”
“Bây giờ đã mấy giờ rồi, quầy bán đồ vặt ở cửa thôn bọn họ có một cái điện thoại, bây giờ quầy bán hàng cũng đã đóng cửa rồi, chờ ngày mai rồi lại nói.”
Thi Tuyết Nhàn ngồi trên ghế sô pha một lúc, lại đứng lên, vui buồn thất thường hỏi Thi Duệ Tài: “Cậu chưa từng đến nhà đó nhìn thử đúng không?”
“Xa như vậy, ngồi xe lửa phải hai ngày, đến đó rồi còn phải leo qua mấy ngọn núi, em không có việc gì thì đến nhà bọn họ làm gì.”
“Cậu không đi thì làm sao cậu xác định được em gái Lục ở nhà bọn họ! Lỡ như bọn họ lừa gạt cậu thì sao! Nói không chừng em gái Lục đã sớm chạy mất rồi!”
Thi Duệ Tài gãi gãi sau gáy: “Không cần thiết mà, hơn nữa, không phải em gái Lục thiểu năng sao, một đứa thiểu năng thì nó có thể chạy đi đâu.”
“Vậy cậu làm sao giải thích cái người trong nhà chị…”
Thi Duệ Tài thật đúng là không có cách nào giải thích được, chỉ có thể một mực chắc chắn Lục Yên chính là con rơi bên ngoài của Lục Giản, chẳng qua là lớn lên giống em gái Lục mà thôi.
Thi Tuyết Nhàn đứng ngồi không yên, lập tức nói ra: “Không được, chị không thể yên tâm được, chị nhất định phải tự mình đến nhà bọn họ xem xem!”
“Tự mình đi?” Thi Duệ Tài ngạc nhiên nhìn về phía bà ta: “Không, không cần phải vậy chứ.”
“Sao lại không cần, nếu như Lục Yên thật sự là em gái Lục kia, vậy… nếu nó nói ra chuyện năm đó chúng ta làm, vậy…”
“Nó đến nhà chị đã nhiều năm như vậy rồi, muốn nói thì cũng đã sớm nói rồi, bây giờ chị buồn lo vô cớ thì có ý nghĩa gì không.”
“Mặc kệ, chị nhất định phải tận mắt nhìn thấy.” Trong lòng Thi Tuyết Nhàn có quỷ, bây giờ lòng đã rối như tơ vò, nếu như không tự mình nhìn thấy thì bà ta không thể nào an tâm được.
“Vậy khi nào thì chị đi.”
“Càng nhanh càng tốt, ngày mai cậu đi mua vé xe đi, mua chuyến gần nhất!”
Thi Duệ Tài có chút không vui: “Em… em cũng phải đi à?”
“Cậu đương nhiên là phải đi, nếu không thì chị làm sao tìm được chỗ đó!”
Thi Duệ Tài xoa xoa cái mũi: “Được thôi.”
Tiếng nói của hai người càng lúc càng lớn, hoàn toàn quên mất trong nhà không chỉ có hai người bọn họ.
Thi Nhã dựa lưng vào cửa phòng, bàn tay nắm chặt điện thoại không ngừng run rẩy…
Cuộc đối thoại của mẹ và cậu cô ta không nghe hết, chỉ nghe một nửa, loáng thoáng cũng có thể đoán ra đại khái, nói em gái Lục bây giờ vẫn đang ở một thôn nào đó, Lục Yên vốn dĩ cũng không phải là em gái Lục!
Trong mắt Thi Nhã lộ ra một loại ý vị thỏa mãn nào đó.
Cô ta vốn không phải con gái Lục gia, không khác gì mình, dựa vào cái gì mà có thể danh chính ngôn thuận ở tại Lục trạch!
*
Ba ngày sau đó, Thi Duệ Tài mới nói cho Thi Tuyết Nhàn biết đã mua được vé rồi, nhưng mà phải qua mười lăm tháng giêng mới được, vé mùa Tết không dễ mua.
Thi Tuyết Nhàn thật sự là có chút không chờ nổi nữa, nhưng loại thâm sơn cùng cốc kia cũng không có máy bay đến đó, chỉ có xe lửa và ô tô là có thể tới nơi đó thôi.
Cho dù có nôn nóng hơn nữa thì bà ta cũng chỉ có thể nhẫn nại sau ngày mươi lăm tháng giêng.
Trong khoảng thời gian này, Lục Yên luôn cảm thấy ánh mắt Thi Tuyết Nhàn nhìn cô là lạ, nhìn đến mức trong lòng cô run rẩy, cảm thấy giống như giây tiếp theo bà ta sẽ biến thành dã thú nuốt chửng cô.
Mà đêm mười ba tháng giêng hôm đó, Diệp Già Kỳ gọi điện thoại tới gọi Lục Trăn và Lương Đình bọn họ ra ngoài.
Trong căn phòng riêng ở quán bar ồn ào sục sôi nào đó, Lục Trăn gặp được Thi Nhã đã say như chết.
Diệp Già Kỳ đóng cửa phòng lại, bĩu môi, nhìn về phía Thi Nhã: “Hình như cô ta thất tình, uống rất nhiều, đúng lúc tớ cùng mấy người bạn mở party sinh nhật ở bên cạnh, nhìn thấy cô ta.”
“Cô ta có uống rượu hay không, thất tình hay không thì mắc mớ gì đến chúng ta, còn muốn chúng ta đưa cô ta về à.” Lục Trăn liếc mắt, quay người muốn rời đi luôn.
Lương Đình kéo anh lại: “Cậu nghe Diệp Già Kỳ nói xong đã có được không.”
Nếu chỉ là đơn thuần uống say thì chỉ gọi Lục Trăn Lục Yên tới là được rồi, Diệp Già Kỳ cũng gọi Lương Đình tới chứng tỏ sự việc không đơn giản như vậy.
Diệp Già Kỳ nói ra: “Cô ta uống say, nói một vài lời, tớ nghe… cảm thấy sự việc không bình thường.”
“Cô ta nói cái gì rồi?”
Diệp Già Kỳ cũng không thuật lại, anh ta kéo Lục Trăn đến trước mặt Thi Nhã say rượu.
Thi Nhã nhìn thấy Lục Trăn thì lập tức nhào tới: “Lừa đảo! Em gái anh là đồ lừa đảo! Cô ta lừa các anh rồi, cô ta vốn không phải em gái của anh!”
Lục Trăn đẩy Thi Nhã ra, cau mày nói: “Cô đang nói cái gì vậy!”
“Cô ta là đồ lừa đảo, cô ta vốn không phải em gái của anh!” Mắt Thi Nhã đỏ lên, cảm xúc kích động nó: “Em gái Lục chân chính, em gái Lục chân chính còn đang ở trong thôn đấy! Cậu tôi xác nhận rồi, cô ta vốn chính là đồ giả mạo, không xứng ở tại Lục gia!”
“Cô đang nói hươu nói vượn gì vậy!”
Lương Đình cũng nghe ra sự bất thường trong lời nói của Thi Nhã, đi đến trước mặt Thi Nhã, gằn từng chữ hỏi: “Cô nói… em gái Lục ở đâu?”
“Trong thôn, ha ha ha ha, nó còn đang ở trong thôn đấy! Người trong nhà kia là đồ giả mạo, giống như tôi, đều không mang họ Lục, là đồ giả! Ha ha ha!”
Thi Nhã dường như bị đè nén quá lâu, giọng cười đều sắp điên cuồng rồi, giống như người đàn bà điên.
Cảm xúc của Lục Trăn trong nháy mắt xông lên đầu, nắm lấy cổ áo Thi Nhã, kéo cô ta lại gần mình: “Cô nói, cô nói em gái tôi… con bé ở đâu!”
“Mẹ tôi, còn có cậu tôi, bọn họ đã mua vé xe lửa rồi, chờ đến khi bọn họ trở về… đồ giả mạo Lục Yên kia liền có thể cút ra khỏi Lục gia rồi ha ha ha ha!”
Lục Trăn ném Thi Nhã xuống, sa sầm mặt lại, quay người muốn rời đi.
Diệp Già Kỳ ngăn trước mặt anh: “Lục Trăn, cậu muốn làm gì.”
“Tớ muốn đi tìm Thi Tuyết Nhàn hỏi cho rõ ràng.” Lục Trăn thở hổn hển, tức giận đến mức trán cũng nổi gân xanh: “Tớ muốn tìm em gái tớ về!”
“Tin tớ đi, tớ còn muốn tìm em gái Lục về còn hơn cả cậu, con bé cũng là bạn của tớ.” Diệp Già Kỳ nói ra: “Nhưng bây giờ cậu đến hỏi bà ta thì cũng quá không thông minh rồi.”
Lương Đình suy nghĩ một lúc, cũng nói ra: “Diệp Già Kỳ nói không sai, bây giờ đến hỏi bà ta hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhận, đến lúc đó cho dù cậu kéo bà ta đến cục cảnh sát, pháp luật cũng không có cách nào bắt bà ta.”
Lục Trăn đi qua, túm Thi Nhã say rượu lên: “Nhân chứng đều ở đây, bà ta có thể chống chế sao!”
“Cảnh sát có thể thu thập lời say rượu của cô ta làm chứng cứ sao?”
Lục Trăn gấp đến mức lỗ mũi đều bốc khói rồi, đi tới đi lui trong phòng: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ!”
Diệp Già Kỳ mở cửa phòng, liếc mắt ra hiệu cho mấy người bạn của mình ngoài hành lang, để bọn họ mang Thi Nhã ra ngoài, Thi Nhã mơ màng lảo đảo, rõ ràng là đã quá say rồi.
Một lần nữa đóng cửa phòng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Chuyện này, chi bằng bàn bạc kỹ hơn.” Diệp Già Kỳ ngồi xuống ghế sô pha, nói với Lục Trăn: “Nghe ý tứ của Thi Nhã thì mẹ cô ta mấy ngày nữa sẽ rời khỏi, muốn cùng cậu của cô ta đến thôn, hơn phân nửa là hoài nghi Lục Yên không phải em gái Lục, muốn đến hiện trường chứng thực, chỉ cần chúng ta đi theo bọn họ, không chừng có thể tìm em gái Lục về.”
Trong mắt Lục Trăn có ánh sáng: “Thật sao? Thật sự có thể tìm được con bé sao!”
“Gần như là vậy.”
Lương Đình lại nói ra: “Cậu nói đi theo bọn họ là ý gì? Theo dõi sao?”
“Chỉ có cách này thôi, nhưng tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện ra.”
“Rất dễ bị phát hiện, mẹ kế kia của Lục Trăn quen biết mấy người chúng ta!”
“Cho nên nếu như thật sự muốn theo hỏi thì tuyệt đối không thể là mấy người chúng ta được.” Diệp Già Kỳ hỏi Lục Trăn: “Không phải cậu có người bạn học ở trường cảnh sát sao?”
“Tần Hạo lên núi huấn luyện dã ngoại rồi, điện thoại bị tịch thu, hiện tại không liên lạc được.” Lục Trăn nói: “Mà cho dù cậu ấy có ở đây thì cũng không được, cậu ấy từng tới nhà tớ, Thi Tuyết Nhàn từng gặp cậu ấy rồi.”
“Dùng tiền thuê một người thì sao?” Lương Đình đề nghị.
“Chuyện này liên quan đến an nguy của em gái Lục, không nên rêu rao, cũng không thể tùy tiện tìm người làm được, lỡ như bị Thi Tuyết Nhàn phát hiện ra, chi nhiều tiền hơn để mua chuộc đối phương thì chúng ta phí công nhọc sức.”
Thời khắc này Lục Trăn hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được, anh nóng nảy nói: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ!”
“Ngược lại tớ thực có một ứng cử viên tốt.” Diệp Già Kỳ tỉnh táo nói: “Chỉ sợ Lục Yên không đồng ý.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lương Đình thay đổi trước.
Thông minh như anh ta đã đoán được người Diệp Già Kỳ đề nghị… là ai.
Đầu óc Lục Trăn giống như bị mắc kẹt, vội vàng hỏi: “Có ứng cử viên tốt thì sao lại không đồng ý, Yên Yên chắc chắn ủng hộ chuyện tìm cô nhỏ của nó! Người cậu nói là ai?”
Diệp Già Kỳ liếm liếm môi dưới khô ráo, nói ra hai chữ: “Thẩm Quát.”
“Thẩm Quát?”
“Cậu ấy là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?”
Diệp Già Kỳ nói với Lục Trăn nhưng ánh mắt lại quét tới Lương Đình: “Cậu ấy thông minh hơn người bình thường, có thể tùy cơ ứng biến, theo dõi hẳn là sẽ không bị phát hiện; đồng thời cậu ấy cũng là anh em của Lục Trăn, hẳn là sẽ dốc hết toàn lực tìm em gái Lục về; mà quan trọng nhất chính là, Thi Tuyết Nhàn từ trước đến nay chưa từng gặp cậu ấy.”
Lục Trăn đấm tay trái vào tay phải: “Không sai! Thẩm Quát có thể! Cậu ấy là anh em tốt của tớ, cậu ấy nhất định sẽ giúp tớ, có cậu ấy làm chuyện này thì nhất định có thể tìm được em gái tớ trở về!”
Anh nói xong liền lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quát.
Lương Đình đè bả vai Lục Trăn xuống: “Chờ một chút, có phải là cậu nên… thương lượng với Tiểu Yên một chút không.”
“Không cần thương lượng, nó chắc chắn sẽ đồng ý.”
Sao lại không đồng ý được, Lục Yên muốn tìm cô nhỏ của con bé về hơn bất kỳ kẻ nào, hiện tại có đầu mối rồi, con bé chắc chắn việc nghĩa chẳng từ mà ủng hộ chuyện này!
Lương Đình nhếch miệng, ý vị thâm trường nhìn Diệp Già Kỳ một cái, Diệp Già Kỳ thoải mái đối mặt với anh ta, ý tứ trong ánh mắt cũng khá… rõ ràng.
Tên này mặc dù nói chắc như đinh đóng cột đều là vì tìm em gái Lục về nhưng cậu ta đề cử Thẩm Quát, chắc chắn là có yếu tố gian lận.
“Lục Trăn, cậu suy nghĩ cho kỹ.” Lương Đình kéo anh xuống, nói ra: “Nếu để cho Thẩm Quát đi làm chuyện này thì cậu ấy tất sẽ biết toàn bộ chân tướng, biết được Lục Yên không phải là em gái cậu, thậm chí biết được chuyện Lục Yên trọng sinh.”
“Biết thì biết chứ sao.” Lục Trăn nhún nhún vai: “Mọi người đều biết mà, đều là người một nhà, sẽ không nói ra ngoài.”
“Không sai, mọi người đều biết, thế nhưng vì sao Lục Yên không chịu để cho cậu ấy biết, cậu có từng nghĩ tới vấn đề này chưa.”
Lục Trăn mờ mịt lắc đầu.
Diệp Già Kỳ châm chọc nói: “Lương Đình, cậu hiểu con gái người ta hơn cả người ta làm bố, có ý tứ gì chứ.”
Lương Đình vốn không để ý tới Diệp Già Kỳ, đây chính là người quấy nước đục, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Lục Yên không muốn để cho Thẩm Quát biết, một là vì cô ấy chỉ muốn làm một người bình thường trước mặt Thẩm Quát, hai là… cũng là quan trọng nhất, cô ấy vốn thay đổi số phận tương lai phá sản của cậu mới tiếp cận Thẩm Quát, cậu cảm thấy, nếu như Thẩm Quát biết chuyện này thì sẽ nghĩ như thế nào, cậu ấy có thể chấp nhận được chuyện Lục Yên tiếp cận mình là có mục đích à.”
Lục Trăn rốt cuộc bình tĩnh lại, kinh ngạc nhìn qua Lương Đình: “Tớ không biết, có khả năng không?”
“Cậu không biết thì tớ đi đâu để biết được.”
Anh ta có thể suy đoán được tâm tư của rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả Diệp Già Kỳ, nhưng anh ta nhìn không hiểu Thẩm Quát…
“Cho nên Lục Yên ngàn giấu vạn giấu, cậu ngược lại thì tốt rồi, thế nào cũng phải vạch trần chuyện này trước mặt Thẩm Quát.” Lương Đình có chút tức giận nhìn về phía Diệp Già Kỳ: “Cậu đừng quá ích kỷ.”
Diệp Già Kỳ cười, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy sự vô lý: “Tôi chỉ là đang tranh giành thứ tôi muốn, ích kỷ cũng tốt hơn đồ hèn nhát, ngay cả nói cũng không dám nói ra.”
Lục Trăn nhìn hai người thương nhọn đấu với đao sắc, mờ mịt nói: “Hai người các cậu đang đánh đố cái gì vậy.”
Lương Đình không thèm để ý Diệp Già Kỳ, ngược lại nói với Lục Trăn: “Bất kể như thế nào, chuyện này cũng phải thương lượng với Lục Yên, có nên nói cho Thẩm Quát biết hay không cũng phải do cô ấy quyết định. Hơn nữa, Thẩm Quát cũng không phải là ứng cử viên duy nhất, vẫn còn có thể tìm được người khác.”
“Nhưng cậu ấy là người thích hợp nhất không phải sao.”
Diệp Già Kỳ nhìn về phía Lục Trăn: “Bỏ qua cơ hội lần này rồi thì Lục Trăn, cậu muốn gặp lại em gái của cậu có thể phải đợi đến kiếp sau.”
Lục Trăn ngồi một bên ghế sô pha, tay siết chặt đầu gối của mình, dường như cũng đang do dự: “Có thể nghĩ cách lấy được số chuyến xe lửa của bọn họ không?”
Diệp Già Kỳ nói: “Tớ đã để bạn tớ hỗ trợ đi thăm dò rồi, đây không phải là việc khó.”
“Chỉ cần biết nơi đến của bọn họ thì có thể thu nhỏ phạm vi, biết được Tiểu Yên cụ thể bị nhốt ở tỉnh nào.”
“Nhưng phạm vi vẫn quá lớn, mười vạn ngọn núi lớn, mấy trăm mấy ngàn hộ thôn xóm, cậu muốn tìm từng cái một, nói nghe thì dễ.” Diệp Già Kỳ nói: “Ngoại trừ lời tớ nói… theo dõi bọn họ thì không còn cách nào nữa.”
Lục Trăn xoa xoa đầu, đứng lên rồi lại ngồi xuống, ngồi một lúc lại bất an đứng lên, đi tới đi lui trong phòng.
Cuối cùng anh lấy điện thoại ra, giải quyết dứt khoát: “Gọi điện thoại cho Thẩm Quát.”
“Lục Trăn, cậu ít nhất phải cùng Lục Yên thương lượng một chút!”
“Trong lòng con nhóc kia không giấu được chuyện gì, nói cho nó biết, không chừng nó sẽ lộ ra sơ hở trước mặt Thi Tuyết Nhàn, chuyện liên quan đến mạng người, việc này lớn, để cho an toàn, tạm thời đừng nói.” Lục Trăn trầm giọng nói: “Chỉ có ba người chúng ta biết, cộng thêm Thẩm Quát.”
Những năm này Lục Trăn trưởng thành lên không ít, mặc dù tính tình vẫn vội vàng xao động như trước nhưng đã không còn lỗ mãng như thời cấp 3 nữa.
Lục Yên là con gái bảo bối của anh, em gái Lục là em gái ruột của anh, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt, nhưng nếu như lần này không tìm được em gái Lục…
Có lẽ thật sự như Diệp Già Kỳ nói, đời này cũng không thể gặp mặt nữa.
Lục Trăn gọi điện cho Thẩm Quát.
Lúc đầu bà ta chính là tiến hành so sánh DNA của Lục Yên và Lục Giản, bà ta biết tính tình Lục Giản nên không dám lấy trộm da đầu chân lông của ông, sợ sau khi Lục Giản biết được chân tướng sẽ nổi trận lôi đình.
Lấy được DNA của Lục Trăn thì cũng như nhau, chỉ cần kết quả cuối cùng chứng tỏ hai người không phải anh em ruột, không có quan hệ máu mủ thì đương nhiên đã chứng minh được Lục Yên không phải là con gái của Lục Giản.
Nhưng mà phần cuối cùng màu đỏ đậm của báo cáo kiểm tra trong tay bà ta ghi rõ --- Lục Yên và Lục Trăn quả thật tồn tại quan hệ máu mủ, mà lại là quan hệ huyết thống trực hệ!
Thi Tuyết Nhàn không hiểu quan hệ huyết thống trực hệ này rốt cuộc là anh em hay là cha con, sự chú ý của bà vốn không phải ở chỗ này.
Bọn chúng vậy mà lại tồn tại quan hệ máu mủ.
Bà ta cơ thể không thăng bằng đi ra khỏi trung tâm giám định, tay cầm phần báo cáo kia cũng đang run rẩy…
Làm sao có thể, có không thể nào là em gái Lục được, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Thế nhưng chân tướng cứ như vậy bày ra trước mặt bà ta, không thể không tin được.
Thi Tuyết Nhàn nắm chặt phần báo cáo giám định, lái xe chạy vội tới nhà của em trai Thi Duệ Tài, nặng nề đập báo cáo giám định lên bàn của ông ta ---
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!”
Thi Duệ Tài vừa mới tan làm trở bề, đang uống chút rượu, gặm chân gà kho, không để ý nói: “Lần này lại làm sao nữa.”
Thi Tuyết Nhàn nhìn xung quanh một chút, trong nhà cũng không có ai khác, Thi Nhã ở trong phòng đóng kín cửa không biết làm gì, em dâu cũng ra ngoài mua thức ăn rồi.
Bà ta xích lại gần Thi Duệ Tài, thấp giọng nói: “Em gái Lục… tháng trước cậu nói với chị, bây giờ nó vẫn đang ở nhà gia đình trong thôn kia, vậy phần giám định người thân này lại là chuyện gì đây!”
Thi Duệ Tài lúc này mới cầm lấy báo cáo giám định, lật hai trang, ông ta không có văn hóa gì, đương nhiên cũng xem không hiểu thuật ngữ chuyên môn phức tạp trong đó, chỉ đọc hiểu mấy chữ màu đó “Xác nhận có quan hệ máu mủ”.
“Kỳ lạ.” Thi Duệ Tài gãi gãi đầu: “Em gái Lục vẫn đang yên đang lành sống ở nhà đó, chuyện này không sai, người kia trong nhà chị rốt cuộc là ai?”
“Cậu hỏi chị, chị đi hỏi ai đây!”
“Không phải chồng chị ở bên ngoài còn có con gái rơi chứ.”
“Con gái rơi có thể có bộ dạng giống em gái Lục thế sao?”
“Vậy cũng không nhất định.”
Thi Duệ Tài phun xương chân gà ra, thoải mái mà cười cười: “Đều là do một cha sinh ra, lớn lên giống nhau cũng rất bình thường mà.”
“Cậu còn cười được!” Thi Tuyết Nhàn bây giờ gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng lo nghĩ bất an đi qua đi lại: “Không, không thể nào là con gái rơi được, chị hiểu rõ Lục Giản, anh ấy sẽ không ở bên ngoài làm chuyện này.”
Thi Duệ Tài châm chọc: “Chị vẫn rất tin tưởng anh ta à.”
“Cho dù là con gái rơi thì nó ngụy trang em gái Lục cũng quá tốt rồi.”
Thi Tuyết Nhàn càng nghĩ càng thấy không bình thường, Lục Yên không thể nào là con gái rơi được, nó… nó chính là em gái Lục.
“Là em gái Lục trở về rồi, nó tới tìm chị báo thù rồi!” Sắc mặt Thi Tuyết Nhàn trắng bệch, không có sức lực gì mà ngồi xuống ghế sô pha: “Hiện tại Lục Giản đã rất không kiên nhẫn được với chị nữa rồi, đều là do nó ban tặng, đều là nó… nó tới tìm chị báo thù rồi!”
Thi Duệ Tài khinh bỉ nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Chị đừng tự làm loạn trận tuyến nữa, tháng trước em vừa mới gọi điện thoại đến gia đình đó, em gái điên Lục gia kia vẫn đang êm đẹp ở nhà bọn họ, nếu chị không tin thì em lại gọi điện thoại cho bọn họ hỏi một chút.”
Thi Tuyết Nhàn thúc giục nói: “Vậy cậu còn chờ gì nữa, mau gọi đi!”
“Bây giờ đã mấy giờ rồi, quầy bán đồ vặt ở cửa thôn bọn họ có một cái điện thoại, bây giờ quầy bán hàng cũng đã đóng cửa rồi, chờ ngày mai rồi lại nói.”
Thi Tuyết Nhàn ngồi trên ghế sô pha một lúc, lại đứng lên, vui buồn thất thường hỏi Thi Duệ Tài: “Cậu chưa từng đến nhà đó nhìn thử đúng không?”
“Xa như vậy, ngồi xe lửa phải hai ngày, đến đó rồi còn phải leo qua mấy ngọn núi, em không có việc gì thì đến nhà bọn họ làm gì.”
“Cậu không đi thì làm sao cậu xác định được em gái Lục ở nhà bọn họ! Lỡ như bọn họ lừa gạt cậu thì sao! Nói không chừng em gái Lục đã sớm chạy mất rồi!”
Thi Duệ Tài gãi gãi sau gáy: “Không cần thiết mà, hơn nữa, không phải em gái Lục thiểu năng sao, một đứa thiểu năng thì nó có thể chạy đi đâu.”
“Vậy cậu làm sao giải thích cái người trong nhà chị…”
Thi Duệ Tài thật đúng là không có cách nào giải thích được, chỉ có thể một mực chắc chắn Lục Yên chính là con rơi bên ngoài của Lục Giản, chẳng qua là lớn lên giống em gái Lục mà thôi.
Thi Tuyết Nhàn đứng ngồi không yên, lập tức nói ra: “Không được, chị không thể yên tâm được, chị nhất định phải tự mình đến nhà bọn họ xem xem!”
“Tự mình đi?” Thi Duệ Tài ngạc nhiên nhìn về phía bà ta: “Không, không cần phải vậy chứ.”
“Sao lại không cần, nếu như Lục Yên thật sự là em gái Lục kia, vậy… nếu nó nói ra chuyện năm đó chúng ta làm, vậy…”
“Nó đến nhà chị đã nhiều năm như vậy rồi, muốn nói thì cũng đã sớm nói rồi, bây giờ chị buồn lo vô cớ thì có ý nghĩa gì không.”
“Mặc kệ, chị nhất định phải tận mắt nhìn thấy.” Trong lòng Thi Tuyết Nhàn có quỷ, bây giờ lòng đã rối như tơ vò, nếu như không tự mình nhìn thấy thì bà ta không thể nào an tâm được.
“Vậy khi nào thì chị đi.”
“Càng nhanh càng tốt, ngày mai cậu đi mua vé xe đi, mua chuyến gần nhất!”
Thi Duệ Tài có chút không vui: “Em… em cũng phải đi à?”
“Cậu đương nhiên là phải đi, nếu không thì chị làm sao tìm được chỗ đó!”
Thi Duệ Tài xoa xoa cái mũi: “Được thôi.”
Tiếng nói của hai người càng lúc càng lớn, hoàn toàn quên mất trong nhà không chỉ có hai người bọn họ.
Thi Nhã dựa lưng vào cửa phòng, bàn tay nắm chặt điện thoại không ngừng run rẩy…
Cuộc đối thoại của mẹ và cậu cô ta không nghe hết, chỉ nghe một nửa, loáng thoáng cũng có thể đoán ra đại khái, nói em gái Lục bây giờ vẫn đang ở một thôn nào đó, Lục Yên vốn dĩ cũng không phải là em gái Lục!
Trong mắt Thi Nhã lộ ra một loại ý vị thỏa mãn nào đó.
Cô ta vốn không phải con gái Lục gia, không khác gì mình, dựa vào cái gì mà có thể danh chính ngôn thuận ở tại Lục trạch!
*
Ba ngày sau đó, Thi Duệ Tài mới nói cho Thi Tuyết Nhàn biết đã mua được vé rồi, nhưng mà phải qua mười lăm tháng giêng mới được, vé mùa Tết không dễ mua.
Thi Tuyết Nhàn thật sự là có chút không chờ nổi nữa, nhưng loại thâm sơn cùng cốc kia cũng không có máy bay đến đó, chỉ có xe lửa và ô tô là có thể tới nơi đó thôi.
Cho dù có nôn nóng hơn nữa thì bà ta cũng chỉ có thể nhẫn nại sau ngày mươi lăm tháng giêng.
Trong khoảng thời gian này, Lục Yên luôn cảm thấy ánh mắt Thi Tuyết Nhàn nhìn cô là lạ, nhìn đến mức trong lòng cô run rẩy, cảm thấy giống như giây tiếp theo bà ta sẽ biến thành dã thú nuốt chửng cô.
Mà đêm mười ba tháng giêng hôm đó, Diệp Già Kỳ gọi điện thoại tới gọi Lục Trăn và Lương Đình bọn họ ra ngoài.
Trong căn phòng riêng ở quán bar ồn ào sục sôi nào đó, Lục Trăn gặp được Thi Nhã đã say như chết.
Diệp Già Kỳ đóng cửa phòng lại, bĩu môi, nhìn về phía Thi Nhã: “Hình như cô ta thất tình, uống rất nhiều, đúng lúc tớ cùng mấy người bạn mở party sinh nhật ở bên cạnh, nhìn thấy cô ta.”
“Cô ta có uống rượu hay không, thất tình hay không thì mắc mớ gì đến chúng ta, còn muốn chúng ta đưa cô ta về à.” Lục Trăn liếc mắt, quay người muốn rời đi luôn.
Lương Đình kéo anh lại: “Cậu nghe Diệp Già Kỳ nói xong đã có được không.”
Nếu chỉ là đơn thuần uống say thì chỉ gọi Lục Trăn Lục Yên tới là được rồi, Diệp Già Kỳ cũng gọi Lương Đình tới chứng tỏ sự việc không đơn giản như vậy.
Diệp Già Kỳ nói ra: “Cô ta uống say, nói một vài lời, tớ nghe… cảm thấy sự việc không bình thường.”
“Cô ta nói cái gì rồi?”
Diệp Già Kỳ cũng không thuật lại, anh ta kéo Lục Trăn đến trước mặt Thi Nhã say rượu.
Thi Nhã nhìn thấy Lục Trăn thì lập tức nhào tới: “Lừa đảo! Em gái anh là đồ lừa đảo! Cô ta lừa các anh rồi, cô ta vốn không phải em gái của anh!”
Lục Trăn đẩy Thi Nhã ra, cau mày nói: “Cô đang nói cái gì vậy!”
“Cô ta là đồ lừa đảo, cô ta vốn không phải em gái của anh!” Mắt Thi Nhã đỏ lên, cảm xúc kích động nó: “Em gái Lục chân chính, em gái Lục chân chính còn đang ở trong thôn đấy! Cậu tôi xác nhận rồi, cô ta vốn chính là đồ giả mạo, không xứng ở tại Lục gia!”
“Cô đang nói hươu nói vượn gì vậy!”
Lương Đình cũng nghe ra sự bất thường trong lời nói của Thi Nhã, đi đến trước mặt Thi Nhã, gằn từng chữ hỏi: “Cô nói… em gái Lục ở đâu?”
“Trong thôn, ha ha ha ha, nó còn đang ở trong thôn đấy! Người trong nhà kia là đồ giả mạo, giống như tôi, đều không mang họ Lục, là đồ giả! Ha ha ha!”
Thi Nhã dường như bị đè nén quá lâu, giọng cười đều sắp điên cuồng rồi, giống như người đàn bà điên.
Cảm xúc của Lục Trăn trong nháy mắt xông lên đầu, nắm lấy cổ áo Thi Nhã, kéo cô ta lại gần mình: “Cô nói, cô nói em gái tôi… con bé ở đâu!”
“Mẹ tôi, còn có cậu tôi, bọn họ đã mua vé xe lửa rồi, chờ đến khi bọn họ trở về… đồ giả mạo Lục Yên kia liền có thể cút ra khỏi Lục gia rồi ha ha ha ha!”
Lục Trăn ném Thi Nhã xuống, sa sầm mặt lại, quay người muốn rời đi.
Diệp Già Kỳ ngăn trước mặt anh: “Lục Trăn, cậu muốn làm gì.”
“Tớ muốn đi tìm Thi Tuyết Nhàn hỏi cho rõ ràng.” Lục Trăn thở hổn hển, tức giận đến mức trán cũng nổi gân xanh: “Tớ muốn tìm em gái tớ về!”
“Tin tớ đi, tớ còn muốn tìm em gái Lục về còn hơn cả cậu, con bé cũng là bạn của tớ.” Diệp Già Kỳ nói ra: “Nhưng bây giờ cậu đến hỏi bà ta thì cũng quá không thông minh rồi.”
Lương Đình suy nghĩ một lúc, cũng nói ra: “Diệp Già Kỳ nói không sai, bây giờ đến hỏi bà ta hoàn toàn có thể thề thốt phủ nhận, đến lúc đó cho dù cậu kéo bà ta đến cục cảnh sát, pháp luật cũng không có cách nào bắt bà ta.”
Lục Trăn đi qua, túm Thi Nhã say rượu lên: “Nhân chứng đều ở đây, bà ta có thể chống chế sao!”
“Cảnh sát có thể thu thập lời say rượu của cô ta làm chứng cứ sao?”
Lục Trăn gấp đến mức lỗ mũi đều bốc khói rồi, đi tới đi lui trong phòng: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ!”
Diệp Già Kỳ mở cửa phòng, liếc mắt ra hiệu cho mấy người bạn của mình ngoài hành lang, để bọn họ mang Thi Nhã ra ngoài, Thi Nhã mơ màng lảo đảo, rõ ràng là đã quá say rồi.
Một lần nữa đóng cửa phòng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Chuyện này, chi bằng bàn bạc kỹ hơn.” Diệp Già Kỳ ngồi xuống ghế sô pha, nói với Lục Trăn: “Nghe ý tứ của Thi Nhã thì mẹ cô ta mấy ngày nữa sẽ rời khỏi, muốn cùng cậu của cô ta đến thôn, hơn phân nửa là hoài nghi Lục Yên không phải em gái Lục, muốn đến hiện trường chứng thực, chỉ cần chúng ta đi theo bọn họ, không chừng có thể tìm em gái Lục về.”
Trong mắt Lục Trăn có ánh sáng: “Thật sao? Thật sự có thể tìm được con bé sao!”
“Gần như là vậy.”
Lương Đình lại nói ra: “Cậu nói đi theo bọn họ là ý gì? Theo dõi sao?”
“Chỉ có cách này thôi, nhưng tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện ra.”
“Rất dễ bị phát hiện, mẹ kế kia của Lục Trăn quen biết mấy người chúng ta!”
“Cho nên nếu như thật sự muốn theo hỏi thì tuyệt đối không thể là mấy người chúng ta được.” Diệp Già Kỳ hỏi Lục Trăn: “Không phải cậu có người bạn học ở trường cảnh sát sao?”
“Tần Hạo lên núi huấn luyện dã ngoại rồi, điện thoại bị tịch thu, hiện tại không liên lạc được.” Lục Trăn nói: “Mà cho dù cậu ấy có ở đây thì cũng không được, cậu ấy từng tới nhà tớ, Thi Tuyết Nhàn từng gặp cậu ấy rồi.”
“Dùng tiền thuê một người thì sao?” Lương Đình đề nghị.
“Chuyện này liên quan đến an nguy của em gái Lục, không nên rêu rao, cũng không thể tùy tiện tìm người làm được, lỡ như bị Thi Tuyết Nhàn phát hiện ra, chi nhiều tiền hơn để mua chuộc đối phương thì chúng ta phí công nhọc sức.”
Thời khắc này Lục Trăn hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được, anh nóng nảy nói: “Cái gì cũng không được, cậu nói xem làm sao bây giờ!”
“Ngược lại tớ thực có một ứng cử viên tốt.” Diệp Già Kỳ tỉnh táo nói: “Chỉ sợ Lục Yên không đồng ý.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Lương Đình thay đổi trước.
Thông minh như anh ta đã đoán được người Diệp Già Kỳ đề nghị… là ai.
Đầu óc Lục Trăn giống như bị mắc kẹt, vội vàng hỏi: “Có ứng cử viên tốt thì sao lại không đồng ý, Yên Yên chắc chắn ủng hộ chuyện tìm cô nhỏ của nó! Người cậu nói là ai?”
Diệp Già Kỳ liếm liếm môi dưới khô ráo, nói ra hai chữ: “Thẩm Quát.”
“Thẩm Quát?”
“Cậu ấy là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?”
Diệp Già Kỳ nói với Lục Trăn nhưng ánh mắt lại quét tới Lương Đình: “Cậu ấy thông minh hơn người bình thường, có thể tùy cơ ứng biến, theo dõi hẳn là sẽ không bị phát hiện; đồng thời cậu ấy cũng là anh em của Lục Trăn, hẳn là sẽ dốc hết toàn lực tìm em gái Lục về; mà quan trọng nhất chính là, Thi Tuyết Nhàn từ trước đến nay chưa từng gặp cậu ấy.”
Lục Trăn đấm tay trái vào tay phải: “Không sai! Thẩm Quát có thể! Cậu ấy là anh em tốt của tớ, cậu ấy nhất định sẽ giúp tớ, có cậu ấy làm chuyện này thì nhất định có thể tìm được em gái tớ trở về!”
Anh nói xong liền lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quát.
Lương Đình đè bả vai Lục Trăn xuống: “Chờ một chút, có phải là cậu nên… thương lượng với Tiểu Yên một chút không.”
“Không cần thương lượng, nó chắc chắn sẽ đồng ý.”
Sao lại không đồng ý được, Lục Yên muốn tìm cô nhỏ của con bé về hơn bất kỳ kẻ nào, hiện tại có đầu mối rồi, con bé chắc chắn việc nghĩa chẳng từ mà ủng hộ chuyện này!
Lương Đình nhếch miệng, ý vị thâm trường nhìn Diệp Già Kỳ một cái, Diệp Già Kỳ thoải mái đối mặt với anh ta, ý tứ trong ánh mắt cũng khá… rõ ràng.
Tên này mặc dù nói chắc như đinh đóng cột đều là vì tìm em gái Lục về nhưng cậu ta đề cử Thẩm Quát, chắc chắn là có yếu tố gian lận.
“Lục Trăn, cậu suy nghĩ cho kỹ.” Lương Đình kéo anh xuống, nói ra: “Nếu để cho Thẩm Quát đi làm chuyện này thì cậu ấy tất sẽ biết toàn bộ chân tướng, biết được Lục Yên không phải là em gái cậu, thậm chí biết được chuyện Lục Yên trọng sinh.”
“Biết thì biết chứ sao.” Lục Trăn nhún nhún vai: “Mọi người đều biết mà, đều là người một nhà, sẽ không nói ra ngoài.”
“Không sai, mọi người đều biết, thế nhưng vì sao Lục Yên không chịu để cho cậu ấy biết, cậu có từng nghĩ tới vấn đề này chưa.”
Lục Trăn mờ mịt lắc đầu.
Diệp Già Kỳ châm chọc nói: “Lương Đình, cậu hiểu con gái người ta hơn cả người ta làm bố, có ý tứ gì chứ.”
Lương Đình vốn không để ý tới Diệp Già Kỳ, đây chính là người quấy nước đục, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Lục Yên không muốn để cho Thẩm Quát biết, một là vì cô ấy chỉ muốn làm một người bình thường trước mặt Thẩm Quát, hai là… cũng là quan trọng nhất, cô ấy vốn thay đổi số phận tương lai phá sản của cậu mới tiếp cận Thẩm Quát, cậu cảm thấy, nếu như Thẩm Quát biết chuyện này thì sẽ nghĩ như thế nào, cậu ấy có thể chấp nhận được chuyện Lục Yên tiếp cận mình là có mục đích à.”
Lục Trăn rốt cuộc bình tĩnh lại, kinh ngạc nhìn qua Lương Đình: “Tớ không biết, có khả năng không?”
“Cậu không biết thì tớ đi đâu để biết được.”
Anh ta có thể suy đoán được tâm tư của rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả Diệp Già Kỳ, nhưng anh ta nhìn không hiểu Thẩm Quát…
“Cho nên Lục Yên ngàn giấu vạn giấu, cậu ngược lại thì tốt rồi, thế nào cũng phải vạch trần chuyện này trước mặt Thẩm Quát.” Lương Đình có chút tức giận nhìn về phía Diệp Già Kỳ: “Cậu đừng quá ích kỷ.”
Diệp Già Kỳ cười, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy sự vô lý: “Tôi chỉ là đang tranh giành thứ tôi muốn, ích kỷ cũng tốt hơn đồ hèn nhát, ngay cả nói cũng không dám nói ra.”
Lục Trăn nhìn hai người thương nhọn đấu với đao sắc, mờ mịt nói: “Hai người các cậu đang đánh đố cái gì vậy.”
Lương Đình không thèm để ý Diệp Già Kỳ, ngược lại nói với Lục Trăn: “Bất kể như thế nào, chuyện này cũng phải thương lượng với Lục Yên, có nên nói cho Thẩm Quát biết hay không cũng phải do cô ấy quyết định. Hơn nữa, Thẩm Quát cũng không phải là ứng cử viên duy nhất, vẫn còn có thể tìm được người khác.”
“Nhưng cậu ấy là người thích hợp nhất không phải sao.”
Diệp Già Kỳ nhìn về phía Lục Trăn: “Bỏ qua cơ hội lần này rồi thì Lục Trăn, cậu muốn gặp lại em gái của cậu có thể phải đợi đến kiếp sau.”
Lục Trăn ngồi một bên ghế sô pha, tay siết chặt đầu gối của mình, dường như cũng đang do dự: “Có thể nghĩ cách lấy được số chuyến xe lửa của bọn họ không?”
Diệp Già Kỳ nói: “Tớ đã để bạn tớ hỗ trợ đi thăm dò rồi, đây không phải là việc khó.”
“Chỉ cần biết nơi đến của bọn họ thì có thể thu nhỏ phạm vi, biết được Tiểu Yên cụ thể bị nhốt ở tỉnh nào.”
“Nhưng phạm vi vẫn quá lớn, mười vạn ngọn núi lớn, mấy trăm mấy ngàn hộ thôn xóm, cậu muốn tìm từng cái một, nói nghe thì dễ.” Diệp Già Kỳ nói: “Ngoại trừ lời tớ nói… theo dõi bọn họ thì không còn cách nào nữa.”
Lục Trăn xoa xoa đầu, đứng lên rồi lại ngồi xuống, ngồi một lúc lại bất an đứng lên, đi tới đi lui trong phòng.
Cuối cùng anh lấy điện thoại ra, giải quyết dứt khoát: “Gọi điện thoại cho Thẩm Quát.”
“Lục Trăn, cậu ít nhất phải cùng Lục Yên thương lượng một chút!”
“Trong lòng con nhóc kia không giấu được chuyện gì, nói cho nó biết, không chừng nó sẽ lộ ra sơ hở trước mặt Thi Tuyết Nhàn, chuyện liên quan đến mạng người, việc này lớn, để cho an toàn, tạm thời đừng nói.” Lục Trăn trầm giọng nói: “Chỉ có ba người chúng ta biết, cộng thêm Thẩm Quát.”
Những năm này Lục Trăn trưởng thành lên không ít, mặc dù tính tình vẫn vội vàng xao động như trước nhưng đã không còn lỗ mãng như thời cấp 3 nữa.
Lục Yên là con gái bảo bối của anh, em gái Lục là em gái ruột của anh, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì đều là thịt, nhưng nếu như lần này không tìm được em gái Lục…
Có lẽ thật sự như Diệp Già Kỳ nói, đời này cũng không thể gặp mặt nữa.
Lục Trăn gọi điện cho Thẩm Quát.
Danh sách chương