Tiếp theo kiểm tra đồ đạc trong ba lô, cô phát hiện ngoại trừ một số đồ ứng dụng đã thay đổi thì một số đồ vệ sinh cá nhân của cô cũng đã thay đổi thành bao bì của niên đại này, nhưng khi mở nó ra ngửi thử thì vẫn là đồ vật trước đó, không thay đổi.
Hộp thuốc y tế mang theo người cũng ở đó, cái này bây giờ có thể dùng đến.
Cô kéo quần ra xé lớp thuốc dán mà nhà họ Lận đã dán cho cô trước đó, tìm nước rửa sạch xong, cô khử trùng bằng thuốc khử trùng, sau đó tự băng bó lại. May mắn thay, cô có tầm nhìn xa và đã mang theo một số loại thuốc thường dùng, ít nhất là trong thời gian ngắn không lo bị ốm hay bị thương nhẹ.
Bởi vì không chịu được việc mặc quần áo hai ngày không thay, cô đã thay một chiếc áo len dài rộng, sau đó lấy chậu của nhà họ Lận để giặt.
Đợi đến khi cô đem đồ ra phơi thì tay của cô sắp đông cứng rồi, rõ ràng cô nhớ vẫn chưa đến mùa đông mà, sao lại lạnh như vậy chứ? Sau khi giặt quần áo và kiểm tra lại cái ba lô xong, cô đóng nó lại để sang một bên, nhưng trong tay cô còn cầm hai mươi tệ và hai tấm phiếu để cảm ơn nhà họ Lận đã chăm sóc cô, đồng thời cô cũng muốn sống ở đây, bởi vì cô thật sự không muốn đi bất cứ nơi nào khác, cảm thấy không an toàn.
Lúc cô đang phát sầu thì nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, sau đó có người mở cửa bước vào.
Đó là một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi, trên lưng đang mang một chiếc cặp sách chắp vá, nhìn thấy Tô Tô thì dường như có chút thận trọng, cậu bé đưa tay xoa xoa và nói: “Lúc sáng mẹ nói em đến xem chị thử, có chuyện gì thì chị cứ nói, lát nữa anh cả em sẽ đưa cơm đến cho chị.”
“Chị không sao đâu, cảm ơn em nhé. Đúng rồi, chị tên Tô Tô, còn em?” Trong sách viết nam xứng có ba cậu em trai, cậu bé này chắc là đứa em nhỏ nhất.
“Em tên Lận Giang, chị không sao thì em đi trước đây.” Nói xong cậu bé liền cầm cái gáo, uống chút nước rồi quay người rời đi.
“Em ăn cơm trưa chưa?” Sắp đến trưa rồi, chạy về một chuyến mà không ăn cơm à.
Mặc dù đứa trẻ này sau này là phần tử vô lại có tiếng của cả nước, ra vào nhà giam ba lần, nhưng bây giờ thì không nhìn ra được.
“Không đói.”
“Em đợi một lát.” Tô Tô chạy về phòng, mở ba lô và lấy ra một túi bánh, vốn dĩ cô mang một đống đồ ăn vặt, nhưng bây giờ đều đã biến thành bánh ngọt, bánh đào, của thời đại này rồi, ngoại trừ hai hộp socola ra thì không giữ lại gì cả.
Cô đưa bánh ngọt cho Lận Giang, cậu bé vậy mà lại kinh ngạc nhìn Tô Tô, khua tay nói: “Thứ đồ đắt quý như vậy để người thành phố các chị ăn đi, em không ăn đâu.”
Nhưng mà nói xong, cổ họng cậu bé rõ ràng có chuyển động, xem ra rất đói.
Đứa trẻ này gia giáo tốt như vậy, sao cuối cùng lại bước vào con đường như thế chứ, Tô Tô không nghĩ ngợi gì nhét cái bánh vào tay cậu bé, nói: “Mau quay về đi, sắp vào học rồi nhỉ?”
Lận Giang do dự một lúc, cuối cùng vẫn đặt cái bánh sang một bên rồi chạy ù đi mất, Tô Tô cầm lên đuổi theo vài bước, nhưng chân đau cô đành phải dừng lại.
Gia đình này mặc dù nghèo, nhưng lòng tự tôn hình như siêu mạnh nha, sau này muốn dùng đồ đạc đem đến để chiếu cố một chút cũng hơi khó.
Cô còn muốn ở lại nhà của họ nữa đấy, thế này phải làm sao?
Trong lòng cô có chút thấp thỏm, thầm nghĩ nếu có những cô gái xuyên không khác lợi hại hơn chút thì chắc bây giờ sẽ nấu bữa tối cho gia đình người ta, dù sao thì họ về cũng phải ăn cơm. Nhưng cô thì sao, không biết gì cả, cô nhìn bếp củi thì muốn ngất, cô thực sự chưa sử dụng nó bao giờ.
Vả lại thời buổi này gia đình nào cũng eo hẹp, điều này có thể thấy được từ bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay.
Cô có lòng tốt nhưng cũng không thể làm hỏng chuyện được, lỡ như lãng phí đồ ăn thì sẽ không hay. Hay là, cứ ngoan ngoãn ở đó thôi?
Hộp thuốc y tế mang theo người cũng ở đó, cái này bây giờ có thể dùng đến.
Cô kéo quần ra xé lớp thuốc dán mà nhà họ Lận đã dán cho cô trước đó, tìm nước rửa sạch xong, cô khử trùng bằng thuốc khử trùng, sau đó tự băng bó lại. May mắn thay, cô có tầm nhìn xa và đã mang theo một số loại thuốc thường dùng, ít nhất là trong thời gian ngắn không lo bị ốm hay bị thương nhẹ.
Bởi vì không chịu được việc mặc quần áo hai ngày không thay, cô đã thay một chiếc áo len dài rộng, sau đó lấy chậu của nhà họ Lận để giặt.
Đợi đến khi cô đem đồ ra phơi thì tay của cô sắp đông cứng rồi, rõ ràng cô nhớ vẫn chưa đến mùa đông mà, sao lại lạnh như vậy chứ? Sau khi giặt quần áo và kiểm tra lại cái ba lô xong, cô đóng nó lại để sang một bên, nhưng trong tay cô còn cầm hai mươi tệ và hai tấm phiếu để cảm ơn nhà họ Lận đã chăm sóc cô, đồng thời cô cũng muốn sống ở đây, bởi vì cô thật sự không muốn đi bất cứ nơi nào khác, cảm thấy không an toàn.
Lúc cô đang phát sầu thì nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, sau đó có người mở cửa bước vào.
Đó là một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi, trên lưng đang mang một chiếc cặp sách chắp vá, nhìn thấy Tô Tô thì dường như có chút thận trọng, cậu bé đưa tay xoa xoa và nói: “Lúc sáng mẹ nói em đến xem chị thử, có chuyện gì thì chị cứ nói, lát nữa anh cả em sẽ đưa cơm đến cho chị.”
“Chị không sao đâu, cảm ơn em nhé. Đúng rồi, chị tên Tô Tô, còn em?” Trong sách viết nam xứng có ba cậu em trai, cậu bé này chắc là đứa em nhỏ nhất.
“Em tên Lận Giang, chị không sao thì em đi trước đây.” Nói xong cậu bé liền cầm cái gáo, uống chút nước rồi quay người rời đi.
“Em ăn cơm trưa chưa?” Sắp đến trưa rồi, chạy về một chuyến mà không ăn cơm à.
Mặc dù đứa trẻ này sau này là phần tử vô lại có tiếng của cả nước, ra vào nhà giam ba lần, nhưng bây giờ thì không nhìn ra được.
“Không đói.”
“Em đợi một lát.” Tô Tô chạy về phòng, mở ba lô và lấy ra một túi bánh, vốn dĩ cô mang một đống đồ ăn vặt, nhưng bây giờ đều đã biến thành bánh ngọt, bánh đào, của thời đại này rồi, ngoại trừ hai hộp socola ra thì không giữ lại gì cả.
Cô đưa bánh ngọt cho Lận Giang, cậu bé vậy mà lại kinh ngạc nhìn Tô Tô, khua tay nói: “Thứ đồ đắt quý như vậy để người thành phố các chị ăn đi, em không ăn đâu.”
Nhưng mà nói xong, cổ họng cậu bé rõ ràng có chuyển động, xem ra rất đói.
Đứa trẻ này gia giáo tốt như vậy, sao cuối cùng lại bước vào con đường như thế chứ, Tô Tô không nghĩ ngợi gì nhét cái bánh vào tay cậu bé, nói: “Mau quay về đi, sắp vào học rồi nhỉ?”
Lận Giang do dự một lúc, cuối cùng vẫn đặt cái bánh sang một bên rồi chạy ù đi mất, Tô Tô cầm lên đuổi theo vài bước, nhưng chân đau cô đành phải dừng lại.
Gia đình này mặc dù nghèo, nhưng lòng tự tôn hình như siêu mạnh nha, sau này muốn dùng đồ đạc đem đến để chiếu cố một chút cũng hơi khó.
Cô còn muốn ở lại nhà của họ nữa đấy, thế này phải làm sao?
Trong lòng cô có chút thấp thỏm, thầm nghĩ nếu có những cô gái xuyên không khác lợi hại hơn chút thì chắc bây giờ sẽ nấu bữa tối cho gia đình người ta, dù sao thì họ về cũng phải ăn cơm. Nhưng cô thì sao, không biết gì cả, cô nhìn bếp củi thì muốn ngất, cô thực sự chưa sử dụng nó bao giờ.
Vả lại thời buổi này gia đình nào cũng eo hẹp, điều này có thể thấy được từ bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay.
Cô có lòng tốt nhưng cũng không thể làm hỏng chuyện được, lỡ như lãng phí đồ ăn thì sẽ không hay. Hay là, cứ ngoan ngoãn ở đó thôi?
Danh sách chương