Cô âm thầm cầm cây gậy về đến nhà họ Lận, uất ức tố cáo với mẹ Lận: “Bác gái, tay cháu hình như bị gai đâm rồi, đau.”
“Sao lại đâm vào tay thế? Để bác xem thử.” Mẹ Lận cầm tay Tô Tô lại, quả nhiên trên tay có cây gai đen, bà ấy liền lấy đèn dầu lại và nhổ cây gai đó ra cho cô.
“Còn không phải đồng chí Lận Xuyên sao, cháu đi đường không nhìn rõ, muốn nắm áo của anh ấy đi, kết quả anh ấy lại đưa cho con một cây gậy nhặt ở bên đường.” Tô Tô cảm thấy bác gái nhất định sẽ trả thù giúp cô.
Nhưng mà, sự chặt chẽ cẩn thận của thời đại này đã vượt qua sự tưởng tượng của cô. Mẹ Lận cười nói:
“Hơn mười tuổi Xuyên Tử đã tham gia quân đội, quân đội rất chú ý đến vấn đề tác phong, cho nên sao nó có thể tùy tiện để cháu tiến lại gần được, lỡ như bị truyền ra ngoài, làm hại đến danh tiếng của cháu thì phải làm sao đây?”
“Trời tối om ai mà nhìn thấy chứ?” Nếu nhìn thấy thì chắc thị lực cũng khá lắm.
“Dù sao thì cũng phải chú ý một chút, cùng lắm sau này bác nói với nó chú ý đừng nhặt cây gậy có gai.” Mẹ Lận nói xong, Tô Tô nghe thấy mà buồn cười.
Còn Lận Xuyên ở bên thì cảm thấy rất đau đầu, cô gái này vậy mà về còn tố cáo anh nữa, rõ ràng là anh muốn tốt cho cô đấy.
Hơn nữa còn uất ức như thế, được rồi, lần sau mình thật sự phải sờ thử cây gậy có gai không, ai biết tay của cô gái nhỏ lại non nớt như vậy chứ.
Nghĩ đến cảm giác đối phương vừa rồi ôm eo mình, anh hoảng loạn không biết vì sao, lẳng lặng cởi quần áo rồi lên giường.
Mặc dù là người sắp kết hôn, nhưng khi nghĩ đến người vợ chưa cưới đó của mình, anh không thấy có chút ấm áp nào, còn cô gái nhỏ chỉ ôm chặt lấy anh một chút, mà lại khiến anh suy nghĩ miên man.
Quả nhiên, vẫn cần phải chú ý vấn đề tác phong.
Không chú ý một lát là anh liền bị lạc đường.
Rõ ràng anh đã gặp mặt và truyền tin với vợ sắp cưới gần một năm rồi, nhưng mà chưa có kiểu kích động như thế này bao giờ.
Anh bị làm sao vậy? Không được, trước khi kết hôn, mình nhất định không được suy nghĩ lung tung.
Còn Tô Tô uất ức quay về phòng của mình, còn phải suy nghĩ kế hoạch làm thế nào để cứu nam xứng, với biểu hiện của một trai thẳng thắn như anh cũng cảm thấy anh có thể sẽ tiến hành hôn ước đến cùng.
Không liên quan gì đến tình cảm, chỉ là muốn thực hiện lời hứa. Đừng nghĩ rằng trên đời này không có người ngốc như vậy, thời đại này đúng là khác xa với mười năm sau.
Cô ngồi trên giường xoa xoa cái cằm của mình, nhớ lại tình tiết trong sách.
Thực ra ở đây thuộc về ký ức của nữ chính, cô ta luôn oán trách nam xứng thế này thế kia, không biết cách chăm sóc phụ nữ.
Trước khi kết hôn, còn bảo cô ta đi dọn dẹp nhà cửa, cũng không giúp đỡ cô ta làm việc nhà, cuối cùng, chỉ với một trăm tệ tiền sính lễ mà đã cưới cô ta, ngoài những thứ này ra thì không có gì nữa cả, ngay cả chăn mới cũng chỉ có một chiếc.
Nhưng mà cô ta không biết rằng, vì những số sính lễ và chăn mền này, bây giờ nửa đêm mẹ Lận vẫn còn ở trong phòng bàn bạc với cha Lận muốn bán hai con gà của nhà nuôi, và mượn tiền của người khác, nhưng chỉ sợ cũng không đủ một trăm tệ, sau đó là vấn đề phiếu vải.
Mặc dù mỗi năm Lận Xuyên đều mang phiếu về, nhưng may bộ quần áo thì đủ, còn may chiếc chăn thì vẫn còn thiếu, cái này cũng phải cần tiền để đi đổi.
Gia đình nào cũng rất lo khi cưới đứa con dâu, nhưng nhà họ Lận vừa trả xong nợ, tài sản trong nhà cơ bản là trắng tay, lần này phải vay tiền để tổ chức đám cưới.
“Haizz, thằng cả nhà chúng ta kết hôn xong thì thằng hai cũng sắp rồi. Đến lúc đó cũng không thể cho đồ ít hơn lần này, chỉ sợ đến lúc đó còn phải gom góp.” Mẹ Lận nói.
“Gom thì gom thôi, con trai con gái đều là nợ.”
“Nếu tôi có một đứa con gái thì tốt rồi, nhưng tiếc là nuôi giúp người ta một đứa con gái, kết hôn xong thì không về được ngày nào.”
“Sao lại đâm vào tay thế? Để bác xem thử.” Mẹ Lận cầm tay Tô Tô lại, quả nhiên trên tay có cây gai đen, bà ấy liền lấy đèn dầu lại và nhổ cây gai đó ra cho cô.
“Còn không phải đồng chí Lận Xuyên sao, cháu đi đường không nhìn rõ, muốn nắm áo của anh ấy đi, kết quả anh ấy lại đưa cho con một cây gậy nhặt ở bên đường.” Tô Tô cảm thấy bác gái nhất định sẽ trả thù giúp cô.
Nhưng mà, sự chặt chẽ cẩn thận của thời đại này đã vượt qua sự tưởng tượng của cô. Mẹ Lận cười nói:
“Hơn mười tuổi Xuyên Tử đã tham gia quân đội, quân đội rất chú ý đến vấn đề tác phong, cho nên sao nó có thể tùy tiện để cháu tiến lại gần được, lỡ như bị truyền ra ngoài, làm hại đến danh tiếng của cháu thì phải làm sao đây?”
“Trời tối om ai mà nhìn thấy chứ?” Nếu nhìn thấy thì chắc thị lực cũng khá lắm.
“Dù sao thì cũng phải chú ý một chút, cùng lắm sau này bác nói với nó chú ý đừng nhặt cây gậy có gai.” Mẹ Lận nói xong, Tô Tô nghe thấy mà buồn cười.
Còn Lận Xuyên ở bên thì cảm thấy rất đau đầu, cô gái này vậy mà về còn tố cáo anh nữa, rõ ràng là anh muốn tốt cho cô đấy.
Hơn nữa còn uất ức như thế, được rồi, lần sau mình thật sự phải sờ thử cây gậy có gai không, ai biết tay của cô gái nhỏ lại non nớt như vậy chứ.
Nghĩ đến cảm giác đối phương vừa rồi ôm eo mình, anh hoảng loạn không biết vì sao, lẳng lặng cởi quần áo rồi lên giường.
Mặc dù là người sắp kết hôn, nhưng khi nghĩ đến người vợ chưa cưới đó của mình, anh không thấy có chút ấm áp nào, còn cô gái nhỏ chỉ ôm chặt lấy anh một chút, mà lại khiến anh suy nghĩ miên man.
Quả nhiên, vẫn cần phải chú ý vấn đề tác phong.
Không chú ý một lát là anh liền bị lạc đường.
Rõ ràng anh đã gặp mặt và truyền tin với vợ sắp cưới gần một năm rồi, nhưng mà chưa có kiểu kích động như thế này bao giờ.
Anh bị làm sao vậy? Không được, trước khi kết hôn, mình nhất định không được suy nghĩ lung tung.
Còn Tô Tô uất ức quay về phòng của mình, còn phải suy nghĩ kế hoạch làm thế nào để cứu nam xứng, với biểu hiện của một trai thẳng thắn như anh cũng cảm thấy anh có thể sẽ tiến hành hôn ước đến cùng.
Không liên quan gì đến tình cảm, chỉ là muốn thực hiện lời hứa. Đừng nghĩ rằng trên đời này không có người ngốc như vậy, thời đại này đúng là khác xa với mười năm sau.
Cô ngồi trên giường xoa xoa cái cằm của mình, nhớ lại tình tiết trong sách.
Thực ra ở đây thuộc về ký ức của nữ chính, cô ta luôn oán trách nam xứng thế này thế kia, không biết cách chăm sóc phụ nữ.
Trước khi kết hôn, còn bảo cô ta đi dọn dẹp nhà cửa, cũng không giúp đỡ cô ta làm việc nhà, cuối cùng, chỉ với một trăm tệ tiền sính lễ mà đã cưới cô ta, ngoài những thứ này ra thì không có gì nữa cả, ngay cả chăn mới cũng chỉ có một chiếc.
Nhưng mà cô ta không biết rằng, vì những số sính lễ và chăn mền này, bây giờ nửa đêm mẹ Lận vẫn còn ở trong phòng bàn bạc với cha Lận muốn bán hai con gà của nhà nuôi, và mượn tiền của người khác, nhưng chỉ sợ cũng không đủ một trăm tệ, sau đó là vấn đề phiếu vải.
Mặc dù mỗi năm Lận Xuyên đều mang phiếu về, nhưng may bộ quần áo thì đủ, còn may chiếc chăn thì vẫn còn thiếu, cái này cũng phải cần tiền để đi đổi.
Gia đình nào cũng rất lo khi cưới đứa con dâu, nhưng nhà họ Lận vừa trả xong nợ, tài sản trong nhà cơ bản là trắng tay, lần này phải vay tiền để tổ chức đám cưới.
“Haizz, thằng cả nhà chúng ta kết hôn xong thì thằng hai cũng sắp rồi. Đến lúc đó cũng không thể cho đồ ít hơn lần này, chỉ sợ đến lúc đó còn phải gom góp.” Mẹ Lận nói.
“Gom thì gom thôi, con trai con gái đều là nợ.”
“Nếu tôi có một đứa con gái thì tốt rồi, nhưng tiếc là nuôi giúp người ta một đứa con gái, kết hôn xong thì không về được ngày nào.”
Danh sách chương