“Cho cháu một cơ hội đi mà, đội trưởng, để cháu giảng thử một bài, lỡ như mấy đứa nhỏ thích nghe thì sao.”

Lý Xuân Hoa cũng giúp đỡ con gái cưng diễn kịch, bắt đầu lau nước mắt: “Chúng tôi cũng chỉ là một đám nông dân chân đất, con gái của tôi lớn lên trong trong đám nông dân lại có thể trở thành một thành phần trí thức, người trong đội cũng không thể ức hiếp bọn tôi như vậy được. Ngay cả một cơ hội cũng không cho.”

Đại đội trưởng Quách rất không kiên nhẫn dây dưa với hai mẹ con nhà này.

Ông không có bất kỳ ấn tượng tốt gì với nhà họ Tô này. Nếu không phải nể mặt cô giáo Tô thì đã sớm đá bọn họ đi làm việc rồi.

“Vậy đi, đợi sau khi bắt đầu làm việc, cháu đi theo chú đến phòng họp bên kia giảng bài cho bọn nhỏ. Nếu như giảng hay, chú sẽ bảo cô giáo Tô san sẻ cho cô một ít công việc. Nhưng mà cho dù đi giảng bài cho bọn nhỏ thì lúc không lên lớp cũng phải xuống ruộng.”

Nghe đại đội trưởng Quách nói như vậy, Tô Thu Nguyệt lập tức vui vẻ đồng ý, trong lòng cực kỳ tự tin. Đợi đến lúc giảng bài cô ta thương lượng với em gái một chút, để cho cô ta giảng cả ngày, không phải là được rồi sao? Cô ta cũng không tin em gái là một đứa trình độ thấp cũng có thể giảng bài, còn cô ta là một học sinh cấp ba lại không thể giảng.

Thế là bên này Tô Mạn vừa dẫn hai đứa cháu long phượng thai nhà mình đến phòng họp lên lớp, bên kia đội trưởng Quách cũng dẫn Tô Thu Nguyệt đến đây.

Nét mặt Tô Thu Nguyệt hăng hái, tinh thần phấn chấn.

Đại đội trưởng Quách mặt mũi nghiêm túc chắp tay sau lưng: “Cô giáo Tô à, đồng chí Tô Thu Nguyệt cảm thấy mình cũng có thể giảng bài, chú để con bé đến thử xem. Nếu như giảng hay, chú sẽ để con bé thay cháu một ít công việc.”

Tô Mạn gật đầu, đương nhiên không từ chối.

Cô cảm thấy đồng chí Tô Thu Nguyệt kiêu ngạo như vậy, cũng nên nếm thử một chút mùi vị của sự thất bại, mới có thể nhìn thẳng vào bản thân mình.

Sau đó Tô Mạn bèn đưa sách giáo khoa cho tô Thu Nguyệt.



Bọn nhỏ thấy là Tô Thu Nguyệt thì có hơi bất ngờ.

Bọn chúng cũng biết Tô Thu Nguyệt, cô ta là học sinh cấp ba duy nhất trong đội. Nhưng bình thường rất ít tiếp xúc. Mà nhìn chị gái này cũng không thân thiện cho lắm.

Trần Nhị Đản giơ tay lên hỏi: “Chị sẽ làm cô giáo của bọn em sao, cô giáo Tô vẫn sẽ giảng bài cho bọn em chứ?”

Những đứa trẻ khác cũng rất chú ý vấn đề này.

Tô Thu Nguyệt mỉm cười nói: “Cô giáo Tô và cô sẽ giảng bài cho các em, chia sẻ công việc cho nhau.”

“Cô giáo sẽ dạy gì?” Lý Hổ Tử hỏi.

“Cô biết rất nhiều thứ, từ từ sẽ dạy hết cho các em, bây giờ chúng ta bắt đầu học trước.”

Nghe được Tô Thu Nguyệt nói mình biết rất nhiều, bọn nhỏ cũng không nói gì. Dù sao chị này cũng là chị gái của cô giáo Tô. Là chị nên chắc cũng không kém hơn bao nhiêu đâu.

Vì vậy cũng như đối xử với Tô Mạn, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.

Hai mươi phút sau, hơn phân nửa bọn nhỏ ngủ trong lớp.

Số còn lại không ngủ cũng chơi điên cuồng.

Đại đội trưởng Quách đứng ngoài cửa sổ đen mặt nhìn tình huống này.

Trước đó lúc cô giáo Tô dạy, ông cũng từng đến nhìn xem.



Không nói đến bọn nhỏ tích cực bao nhiêu, đều nghiêm túc nghe giảng bài, còn tranh nhau trả lời câu hỏi. Khỏi phải nói tràn đầy tinh thần học tập.

Nếu như học giống cái lớp này, vậy thà không dạy còn hơn.

Không đợi Tô Thu Nguyệt dạy xong một tiết, ông vẫy tay gọi Tô Thu Nguyệt ra.

Tô Thu Nguyệt hỏi: “Đại đội trưởng, cháu dạy như thế nào, những thứ trong sách cháu đều đều.”

Thiếu chút nữa đại đội trưởng Quách thở không ra hơi: “Cháu đương nhiên hiểu, nhưng bọn nhỏ có hiểu hay không? Cháu không thấy bọn nó ngủ hết rồi sao?”

“Cháu đã lớn tiếng nhắc nhở rồi, bọn nhỏ đồng ý sau đó vẫn cứ ngủ tiếp, cháu cũng đâu còn cách nào. Mấy đứa nhỏ này lì quá.”

Tô Thu Nguyệt không cảm thấy mình dạy không tốt. Thái độ học tập rất quan trọng, mà thái độ của mấy đứa nhóc này rất là kém.

Nghe cô ta nói như vậy, đại đội trưởng Quách càng tức hơn.

Ông đương nhiên biết mấy đứa nhỏ trong đội rất nghịch ngợm, cũng không chịu nghe quản lý. Nhưng mà chuyện này nếu như không so sánh với cô giáo Tô, ông cũng không trách tô Thu Nguyệt không có năng lực.

Nhưng đã có so sánh, lại lộ ra những lời nói này của Tô Thu Nguyệt đều là đang bao biện cho sự kém cỏi.

Ông nghiêm túc nói: “Không cần nói nhiều, cháu không thích hợp làm việc này, bắt đầu làm việc đi.”

Sau đó ông chắp tay sau lưng đến phòng làm việc bên kia tìm Tô Mạn.

Không lâu sau, Tô Mạn bắt đầu lên lớp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện