Tâm trạng con người kỳ lạ như thế đấy.
Nếu như người khác đỡ bà, bà cụ chỉ cảm thấy đó là chuyện bình thường mà nói câu cảm ơn, trong lòng sẽ không có nhiều xao động. Nếu như không đỡ, đó mới là chuyện kỳ lạ đấy.
Nhưng đổi lại là người nhà họ Tô thì không giống vậy nữa. Người trước giờ chưa từng làm việc tốt, người luôn không quan tâm đến người khác, lúc này lại mang một vẻ mặt lương thiện đến giúp đỡ bạn. Điều này khiến người ta tự cảm thấy có chút… được yêu thương mà lo sợ.
Bà cụ vừa định nói cảm ơn Tô Mạn thì Tô Mạn đã quay người rời đi rồi.
Bà lập tức nói với người xã viên cũng đang kinh ngạc bên cạnh: “Đứa bé này, xem ra hiểu chuyện rồi. Vẫn có chút không giống với người nhà của nó.”
Bà cụ Thái đáp: “Lúc nãy ngoài sân phơi lúa cũng thế, nói là muốn giúp chúng tôi thu dọn nông cụ, muốn làm chút chuyện tốt. Tôi thấy chắc là tre xấu sinh được măng ngon rồi.”
Bà cụ vừa được đỡ dậy nói: “Nhìn đi, làm việc tốt còn không lưu danh, nói đi là đi luôn.”
Một người trước đây chưa từng làm việc tốt bỗng nhiên làm việc thiện, quả là hiếm có.
Thế là các xã viên lại có thêm chuyện để bàn tán rồi, trên đường mà gặp phải ai lập tức nói Tô Mạn đã là việc gì tốt.
Đương nhiên những người khác trong nhà họ Tô cũng nghe được.
Lý Xuân Hoa về nhà buông nông cụ xuống, lập tức đi tìm Tô Mạn hỏi chuyện.
Tô Mạn nói: “Con chỉ tiện tay đỡ thôi mà.”
Lý Xuân Hoa lập tức vỗ tay: “Vậy đúng là thật rồi. Cái bà lão Bạch này đúng là không phúc hậu gì cả, nhà chúng ta giúp bà ấy, vậy mà chẳng có chút lợi ích nào. Không được, mẹ muốn đi tìm bà ấy đòi chút gì đó mới được, làm chuyện giúp người thì không thể làm không công được. Cứ cho rằng nhà họ Tô chúng ta coi tiền như rác à.”
Nói xong bèn đi ra ngoài.
Tô Mạn: “…”
“Cảnh cáo cảnh cáo, nếu như chủ động yêu cầu vật tư từ người được giúp đỡ, hệ thống sẽ thu hồi phần thưởng.”
“Khoan đã!” Tô Mạn lập tức xông ra, đưa tay ra chặn Lý Xuân Hoa lại.
Lý Xuân Hoa bị dọa hết hồn: “Sao đấy con gái?”
Tô Mạn nói: “Mẹ đừng đi tìm người ta đòi đồ, con chỉ thuận tay làm chút việc tốt thôi mà, người khác nhìn thấy cũng muốn giúp, mẹ đừng đi tìm người ta đòi đồ.”
Lý Xuân Hoa không vừa ý: “Vậy thì không được, người khác là người khác, còn nhà ta thì chắc chắn là không giúp không công được. Chị lớn của con nói rồi, chúng ta giúp người ta, nói không chừng người ta còn coi mình là đồ ngốc đấy. Mấy người đó xấu tính lắm. Chúng ta không thể chiều lòng mấy người đó được.”
Lâm Tuyết Cúc trước giờ luôn bất hòa với mẹ chồng mình, nhưng chuyện này lại nói giúp cho mẹ chồng, vừa ngồi uống nước nguội vừa nói: “Em út à, không phải chị nói em đâu, chuyện tốt này sao có thể làm không công. Em gái lớn đã nói rồi, nhà họ Tô chúng ta không thể chịu thiệt được.”
“Nhìn đi, chị dâu con là người chất phác mà cũng biết lý lẽ này.” Lý Xuân Hoa muốn tiếp tục đi tìm bà lão Bạch.
Tô Mạn nghe bọn họ liên mồm nói em lớn chị lớn nói rồi. Thêm một lần nữa cô cảm nhận được sức ảnh hưởng của đồng chí Tô Thu Nguyệt này.
Xem ra ở cái nhà này, muốn có chỗ đứng ổn định thì phải nâng cao sức ảnh hưởng của bản thân.
Cô đưa tay ra chặn Lý Xuân Hoa lại: “Con làm thế là có mục đích đấy, mẹ vào phòng với con, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Nghe Tô Mạn nói như vậy, hàng lông mày của Lý Xuân Hoa nhăn lại, đột nhiên hiểu ra, bà ta đã nói rồi, đứa trẻ mà bà sinh ra sao có thể ngu ngốc được chứ. Thế là bà kéo con gái vào phòng, còn bảo con dâu cả Lâm Tuyết Cúc đi ra xa chút, đừng có nghe trộm.
Lâm Tuyết Cúc trộm hậm hực. Quay đầu thì thấy cha chồng mặt không biểu cảm nhìn mình, trong nháy mắt vội vã quay người chạy mất.
Lý Xuân Hoa vào phong thì giục Tô Mạn mau chóng nói xem là có chuyện gì.
Trong lòng Tô Mạn đã sắp xếp câu từ để nói rồi, kéo Lý Xuân Hoa đến bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay bà: “Mẹ, mẹ thấy sức khỏe con yếu thế này, vẫn luôn làm việc nhà nông, có phải không ổn lắm?”
Lý Xuân Hoa gật đầu, lúc này trong lòng có chút cảm động. Đã rất lâu rồi con gái chưa từng ngồi nói chuyện tử tế với bà.
“Điều này thì có liên quan gì đến việc con làm việc tốt?”
Tô Mạn đáp: “Liên quan nhiều lắm, chúng ta muốn đổi một công việc mới tốt hơn, nhưng lại không có chỗ dựa, vậy chúng ta có thể làm gì nào? Đương nhiên là phải đi vào nòng cốt của quần chúng. Con muốn nhân lúc con còn nhỏ, thay đổi ấn tượng của mọi người về con. Thời gian dài rồi thì trong đội có việc gì tốt, con tham gia tranh cử, bọn họ đều nhận được sự giúp đỡ từ con, còn có thể không chọn con à?”
Nếu như người khác đỡ bà, bà cụ chỉ cảm thấy đó là chuyện bình thường mà nói câu cảm ơn, trong lòng sẽ không có nhiều xao động. Nếu như không đỡ, đó mới là chuyện kỳ lạ đấy.
Nhưng đổi lại là người nhà họ Tô thì không giống vậy nữa. Người trước giờ chưa từng làm việc tốt, người luôn không quan tâm đến người khác, lúc này lại mang một vẻ mặt lương thiện đến giúp đỡ bạn. Điều này khiến người ta tự cảm thấy có chút… được yêu thương mà lo sợ.
Bà cụ vừa định nói cảm ơn Tô Mạn thì Tô Mạn đã quay người rời đi rồi.
Bà lập tức nói với người xã viên cũng đang kinh ngạc bên cạnh: “Đứa bé này, xem ra hiểu chuyện rồi. Vẫn có chút không giống với người nhà của nó.”
Bà cụ Thái đáp: “Lúc nãy ngoài sân phơi lúa cũng thế, nói là muốn giúp chúng tôi thu dọn nông cụ, muốn làm chút chuyện tốt. Tôi thấy chắc là tre xấu sinh được măng ngon rồi.”
Bà cụ vừa được đỡ dậy nói: “Nhìn đi, làm việc tốt còn không lưu danh, nói đi là đi luôn.”
Một người trước đây chưa từng làm việc tốt bỗng nhiên làm việc thiện, quả là hiếm có.
Thế là các xã viên lại có thêm chuyện để bàn tán rồi, trên đường mà gặp phải ai lập tức nói Tô Mạn đã là việc gì tốt.
Đương nhiên những người khác trong nhà họ Tô cũng nghe được.
Lý Xuân Hoa về nhà buông nông cụ xuống, lập tức đi tìm Tô Mạn hỏi chuyện.
Tô Mạn nói: “Con chỉ tiện tay đỡ thôi mà.”
Lý Xuân Hoa lập tức vỗ tay: “Vậy đúng là thật rồi. Cái bà lão Bạch này đúng là không phúc hậu gì cả, nhà chúng ta giúp bà ấy, vậy mà chẳng có chút lợi ích nào. Không được, mẹ muốn đi tìm bà ấy đòi chút gì đó mới được, làm chuyện giúp người thì không thể làm không công được. Cứ cho rằng nhà họ Tô chúng ta coi tiền như rác à.”
Nói xong bèn đi ra ngoài.
Tô Mạn: “…”
“Cảnh cáo cảnh cáo, nếu như chủ động yêu cầu vật tư từ người được giúp đỡ, hệ thống sẽ thu hồi phần thưởng.”
“Khoan đã!” Tô Mạn lập tức xông ra, đưa tay ra chặn Lý Xuân Hoa lại.
Lý Xuân Hoa bị dọa hết hồn: “Sao đấy con gái?”
Tô Mạn nói: “Mẹ đừng đi tìm người ta đòi đồ, con chỉ thuận tay làm chút việc tốt thôi mà, người khác nhìn thấy cũng muốn giúp, mẹ đừng đi tìm người ta đòi đồ.”
Lý Xuân Hoa không vừa ý: “Vậy thì không được, người khác là người khác, còn nhà ta thì chắc chắn là không giúp không công được. Chị lớn của con nói rồi, chúng ta giúp người ta, nói không chừng người ta còn coi mình là đồ ngốc đấy. Mấy người đó xấu tính lắm. Chúng ta không thể chiều lòng mấy người đó được.”
Lâm Tuyết Cúc trước giờ luôn bất hòa với mẹ chồng mình, nhưng chuyện này lại nói giúp cho mẹ chồng, vừa ngồi uống nước nguội vừa nói: “Em út à, không phải chị nói em đâu, chuyện tốt này sao có thể làm không công. Em gái lớn đã nói rồi, nhà họ Tô chúng ta không thể chịu thiệt được.”
“Nhìn đi, chị dâu con là người chất phác mà cũng biết lý lẽ này.” Lý Xuân Hoa muốn tiếp tục đi tìm bà lão Bạch.
Tô Mạn nghe bọn họ liên mồm nói em lớn chị lớn nói rồi. Thêm một lần nữa cô cảm nhận được sức ảnh hưởng của đồng chí Tô Thu Nguyệt này.
Xem ra ở cái nhà này, muốn có chỗ đứng ổn định thì phải nâng cao sức ảnh hưởng của bản thân.
Cô đưa tay ra chặn Lý Xuân Hoa lại: “Con làm thế là có mục đích đấy, mẹ vào phòng với con, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Nghe Tô Mạn nói như vậy, hàng lông mày của Lý Xuân Hoa nhăn lại, đột nhiên hiểu ra, bà ta đã nói rồi, đứa trẻ mà bà sinh ra sao có thể ngu ngốc được chứ. Thế là bà kéo con gái vào phòng, còn bảo con dâu cả Lâm Tuyết Cúc đi ra xa chút, đừng có nghe trộm.
Lâm Tuyết Cúc trộm hậm hực. Quay đầu thì thấy cha chồng mặt không biểu cảm nhìn mình, trong nháy mắt vội vã quay người chạy mất.
Lý Xuân Hoa vào phong thì giục Tô Mạn mau chóng nói xem là có chuyện gì.
Trong lòng Tô Mạn đã sắp xếp câu từ để nói rồi, kéo Lý Xuân Hoa đến bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay bà: “Mẹ, mẹ thấy sức khỏe con yếu thế này, vẫn luôn làm việc nhà nông, có phải không ổn lắm?”
Lý Xuân Hoa gật đầu, lúc này trong lòng có chút cảm động. Đã rất lâu rồi con gái chưa từng ngồi nói chuyện tử tế với bà.
“Điều này thì có liên quan gì đến việc con làm việc tốt?”
Tô Mạn đáp: “Liên quan nhiều lắm, chúng ta muốn đổi một công việc mới tốt hơn, nhưng lại không có chỗ dựa, vậy chúng ta có thể làm gì nào? Đương nhiên là phải đi vào nòng cốt của quần chúng. Con muốn nhân lúc con còn nhỏ, thay đổi ấn tượng của mọi người về con. Thời gian dài rồi thì trong đội có việc gì tốt, con tham gia tranh cử, bọn họ đều nhận được sự giúp đỡ từ con, còn có thể không chọn con à?”
Danh sách chương