Xem qua dấu vết ám khí trên tảng đá, Tô Bằng không khỏi quay đầu lại nhìn Chung Linh Tú, cô nương này, không phải là có cừu oán với Độc Cô Thắng, muốn mượn cơ hội làm thí nghiệm ám khí để giết Độc Cô Thắng đó chứ? Ngưu Mao Kim Châm nhỏ như vậy lại có lực đạo mạnh như vậy, dựa theo nguyên lý diện tích tiếp xúc càng nhỏ áp lực động lực càng lớn, hộ thể chân khí nào có thể chống lại được?

Tô Bằng suy nghĩ, không khỏi nhìn thoáng qua Độc Cô Thắng, vị đại ca này thân thể không phải là đã trở thành cái sàng, thoáng cái sẽ ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử chứ?

“Tiểu sư muội, ám khí lần này của ngươi uy lực không tệ, thiên hạ hộ thể chân khí nếu không tu luyện tới đỉnh, ít nhất có thể phá được bảy thành, chẳng qua là hơi có vẻ âm độc."

Ngay lúc này, Độc Cô Thắng bỗng nhiên mở miệng nói.

Tô Bằng thấy Độc Cô Thắng giống như là không có chuyện gì, rất là giật mình, đi tới trước mặt Độc Cô Thắng nhìn thoáng qua, chỉ thấy bãi đất cách hai thước trước mặt Độc Cô Thắng, một đống Ngưu Mao Kim Châm rơi trên mặt đất, không ngờ chẳng có cái nào đến gần được thân thể của hắn!

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như thế, nếu như trực tiếp đánh chết cũng thôi đi, nếu như không có chết những châm này đâm vào trong da thịt sẽ đau lắm, còn có thể theo máu chảy vào tim, vừa thử nghĩ cả người ta liền trở nên run rẩy."

Chung Linh Tú giống như là rất nghe lời nói, sau đó nhìn bộ dạng kinh ngạc của Tô Bằng, nói:

“Không cần phải ngạc nhiên như vậy, Nhị sư huynh tu hành nhiều loại nội công, trong đó có một loại là Vô Cực Nguyên Từ Công, có thể thi triển ra lực trường vô hình, phá hết thảy mọi ám khí binh khí trong thiên hạ."

“Luyện công cũng có thể luyện ra từ lực sao?"

Tô Bằng nghe xong công pháp này, lại bị chấn động một chút, nghĩ đến ngày hôm qua Đại sư huynh biểu diễn một môn phi hành thần công còn chưa nói, Nhị sư huynh Độc Cô Thắng còn có bản lãnh Vạn Từ Vương, chẳng qua là không biết tu hành đến cực hạn nào mới có thể có Vạn Từ Vương mạnh như vậy?

“Thế nào, cảm thấy uy lực của ám khí do ta làm ra sao?"

Thấy bộ Tô Bằng dáng hơi khiếp sợ, Chung Linh Tú vẻ mặt đắc ý, hỏi Tô Bằng.

“Rất lợi hại, gần như vượt qua cả sự lợi hại của Khổng Tước Linh trong truyền thuyết..."

Tô Bằng nói, không để ý nhắc đến một loại ám khí tuyệt đỉnh trong tiểu thuyết võ hiệp mà mình nhớ được.

“Khổng Tước Linh? Đó là cái gì? Ta nghiên cứu ám khí thiên hạ lâu như vậy, vẫn chưa nghe nói qua loại ám khí nào có tên như vậy..."

Chung Linh Tú nghe xong cái tên này, cảm thấy hiếu kỳ nói.

Tô Bằng lúc này mới phát giác chính mình lỡ miệng, chẳng qua cũng không có gì đáng ngại, liền giải thích:

“Khổng Tước Linh, là một loại ám khí cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ lợi hại, trong truyền thuyết, ngoại trừ người có được Khổng Tước Linh ra, không có ai có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của nó, bởi vì, người gặp qua ám khí xinh đẹp này, đều đang trong một giây như khổng tước xòe đuôi mà chết hết..."

Tô Bằng nói, đem hết thảy những chi tiết liên quan đến "Khổng Tước Linh” trong tiểu thuyết mà kể ra.

“Thật cảm động... người này cũng thật ngu ngốc..."

Nghe xong Tô Bằng nói qua chuyện về Khổng Tước Linh, nhất thời Chung Linh Tú vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí của chuyện xưa, ánh mắt có chút mê ly, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, hỏi:

"Vậy cặp kia cuối cùng thế nào?"

“Ta cũng không biết, chẳng qua có thể vẫn còn sống rất tốt cũng nên."

Tô Bằng nói.

“Quả thật là đáng thương, người yêu mình như vậy, nhưng lại đã chết..."

Chung Linh Tú có chút tiếc nuối nói.

Tô Bằng lắc đầu, hắn cho tới bây giờ đều có một quan niệm, chính là nữ nhân đều đem tiểu thuyết võ hiệp xem thành tiểu thuyết ngôn tình, nam nhân đều đem tiểu thuyết ngôn tình xem thành tiểu thuyết võ hiệp, quan niệm này lại được xác minh một lần nữa.

“Chuyện xưa này không tệ."

Ngay lúc này, Độc Cô Thắng vốn vẫn luôn không nói gì, yên lặng mà nghe bỗng mở miệng, nói:

“Vũ khí cường đại nhất của con người, chính là của lòng tin hắn, lời này rất đúng. Còn có tiểu Vũ kia, cũng rất cao cường, đều không tệ."

Tô Bằng gật đầu, ngay lúc này, hắn phát hiện góc trái tầm mắt mình xuất hiện thông báo: "Độ thiện cảm của Chung Linh Tú đối với bạn tăng thêm năm điểm", "Độ thiện cảm của Độc Cô Thắng đối với bạn tăng thêm bảy điểm."

“Kể chuyện xưa cũng có thể tăng độ thiện cảm?"

Tô Bằng nhìn thấy, thoáng có chút kinh ngạc, có điều ngẫm lại cũng hiểu được, sách của các bậc tiền bối thời xưa, tuy rằng có chút kỳ bí quỷ dị nhưng vẫn rất có tinh thần và cốt lõi của nghĩa hiệp, bản thân Độc Cô Thắng chính là đại hiệp, nghe xong tất nhiên cảm khái, mà còn Chung Linh Tú nghe xong cũng dung nhập vào câu chuyện, chuyện xưa võ hiệp ở thế giới võ hiệp giống như là chuyện xảy ra bên cạnh, đương nhiên càng dễ thấm hơn.

"Đợi một chút, ta đã có linh cảm, ta rời đi trước đây."

Ngay lúc này, Chung Linh Tú đột nhiên giống như là phục hồi tinh thần lại, kêu một tiếng, sau đó tự mình nhảy như bay về chỗ của mình.

“Tiểu sư muội có đôi khi sẽ có những cử chỉ kỳ quái, quen được là tốt rồi."

Độc Cô Thắng giải thích với Tô Bằng, sau đó nói:

“Ta muốn luyện kiếm."

“Sư huynh nếu không ngại có thể cho ta đứng xem một chút được không?"

Tô Bằng hỏi Độc Cô Thắng, Độc Cô Thắng gật gật đầu nói:

“Không sao."

Tô Bằng gật đầu, đi đến một bên tảng đá lớn nhảy lên ngồi, kiếm pháp của Độc Cô Thắng nhất định là tuyệt cao, dù sao quan sát người khác luyện võ cũng có thể tăng kinh nghiệm võ đạo, Tô Bằng dù sao cũng không có việc gì, coi như là tích lũy kinh nghiệm cho mình.

Độc Cô Thắng cũng không thèm để ý Tô Bằng ở một bên quan sát hắn, bắt đầu luyện kiếm.

Hôm nay hắn không có sử dụng trọng kiếm mà Tô Bằng nhìn thấy của ngày hôm qua, mà là cầm một thanh trường kiếm bằng thép cứng bình thường, chẳng qua là trường kiếm này ở trong tay Độc Cô Thắng, hơi có vẻ nhỏ một chút.

Độc Cô Thắng cầm trường kiếm, thong thả thi triển một bộ kiếm pháp.

Tô Bằng ở trên tảng đá lớn, nhìn Độc Cô Thắng luyện kiếm, chỉ cảm thấy bộ kiếm pháp kia, hết sức huyền diệu, bản thân mình tuy rằng không thể hiểu thấu đáo, nhưng Độc Cô Thắng luyện vô cùng chậm, giống như đang bày ra kiếm ý, dần dần, bản thân Tô Bằng tựa hồ cũng dung nhập vào trong đó, mặc dù không hiểu nguyên cớ, nhưng nhìn từ từ cũng cảm thấy được một loại cảm giác huyền diệu, bất tri bất giác, ý niệm của Tô Bằng đã sát nhập vào vào đó, thậm chí đến quên mất cả thời gian.

...

Khi Tô Bằng từ trong trạng thái lĩnh hội sự huyền diệu khôi phục lại, mới giật mình quái lạ phát giác, thời gian đã đến lúc mặt trời chiều ngã về tây, bản thân mình bất tri bất giác, không ngờ xem người khác luyện kiếm xem đến nhập định!

Tô Bằng kiểm tra kinh nghiệm võ đạo của mình một chút, không nhìn không biết, lúc này vừa nhìn khiến hắn sợ hết hồn hết vía, kinh nghiệm võ đạo của mình, không ngờ lại trong lúc bất tri bất giác, từ hơn ba trăm bay mươi điểm tăng tới hơn sáu trăm điểm rồi!

"Ngày hôm nay, việc ta không ngờ lại được nhiều như vậy?”

Tô Bằng không khỏi kinh ngạc, nếu như nói đây là xem Độc Cô Thắng luyện kiếm liền tăng nhiều điểm như vậy, thật sự là quá khoa trương rồi.

Cẩn thận suy tư lại, Tô Bằng nhìn về phía Độc Cô Thắng, chậm rãi lĩnh ngộ ra, có thể là Độc Cô Thắng cố ý triển lộ kiếm ý, là kiếm ý của đối phương dẫn dắt tinh thần của bản thân, thay vì nói là bản thân mình ngộ kiếm, không bằng nói là Độc Cô Thắng sử dụng kiếm ý để uy chiêu cho mình, tăng cảnh giới kiếm đạo của mình lên.

Hiểu rõ ràng điểm này, Tô Bằng nghiêm nghị cung kính, truyền công là đại ân, Tô Bằng thi lễ một cái với Độc Cô Thắng.

Độc Cô Thắng cũng biết Tô Bằng đã tỉnh táo lại, cũng không khách khí, gật gật đầu, nói:

"Ta đến sơn tuyền tẩy rửa một lát, hẹn gặp lại lúc ăn cơm."

Tô Bằng gật đầu, tạm thời cáo biệt với Độc Cô Thắng, Tô Bằng nhắm mắt, nhớ lại một chút thành quả của hôm nay, cảm giác một ngày hôm nay, về phương diện võ đạo được lợi không ít.

Từ từ, Tô Bằng đi vào phòng bếp, bệnh kiếtbeenhjcuar đầu bếp kia còn chưa khỏe, Tô Bằng hôm nay vẫn định làm cơm tiếp, nhưng mà, khi hắn vừa tới phòng bếp, lại phát hiện một lão nhân tràn đầy khí chất cao thủ, đang đứng ở cửa phòng bếp!

Người này, râu xám trắng, một đôi mắt như sơn dương, đầu cột mảnh khăn của đầu bếp, thân khoác tạp dề, chân mang một đôi giày màu đen, ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, toàn thân đều là dáng điệu của một cao thủ, từ trong lỗ mũi phát ra hơi thở của một loại khinh thường, nhìn Tô Bằng, sau một lúc lâu mới nói:

“Ta nghe nói Tử Hà Sơn mới có một cao thủ đến, là cao thủ làm bếp, hôm nay đợi hồi lâu, chẳng lẽ chính là tiểu tử nhà ngươi?"

Tô Bằng nhìn người này, đây là ai vậy?

Có điều tâm tư Tô Bằng chuyển động cực kỳ nhanh chóng, lập tức liên tưởng tới một người, chắp tay nói:

“Tiền bối chẳng lẽ chính là Nhị sư tổ Tử Hà Môn, sư đệ của chưởng môn, Phạm lão tiền bối?"

“Hừ! Trong lúc này không có sư đệ của chưởng môn gì cả, cũng không có gì gọi là sư tổ, chỉ có... Đầu bếp! Ta hôm nay thật ra muốn cùng ngươi so tài, xem tài nấu nướng của ai mạnh hơn!"

Vị lão nhân này, thổi râu, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, không khỏi lộ ra một nụ cười, ngày hôm qua hắn nghe Tam sư huynh Trần Kỳ Trận nói qua, chưởng môn sư tôn còn có một vị sư đệ, ở cùng với mọi người trên Tử Hà Sơn, vị Nhị sư tổ này tinh thông độc dược, còn rất thích nghiên cứu thân thể con người, nhưng việc thích nhất chính là làm cơm, chỉ tiếc thiên phú thật sự là... Thật sự là thuộc về số âm, ai cũng không chịu ăn đồ ăn do ngài làm.

Lúc này, Tô Bằng thấy vị Nhị sư tổ này tới khiêu chiến mình, nghẹn ngào cười nói:

“Nhị sư tổ nếu có nhã hứng này, cũng được, chúng ta cùng nhau trao đổi tài nấu nướng một chút cũng rất tốt."

"Lời này nghe còn được..."

Lúc này Nhị sư tổ mới gật gật đầu, thần sắc hòa hoãn lại, sau đó lại cảm thấy mất thân phận, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:

“Cũng được, hôm nay ta liền chỉ điểm cảnh giới nấu nướng cho hậu bối các ngươi một chút."

Tô Bằng nhịn cười, cùng với lão nhân kia tiến vào phòng bếp.

“Hôm nay ta sẽ để cho ngươi làm một ván, cho ngươi làm cơm trước, ta sẽ đứng xem thử, ngươi có tuyệt kỷ gì!"

Nhị sư tổ nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, cũng không già mồm cãi láo, rất nhanh làm lên ba món ăn.

“Tục tằng! Bình thường! Tục tằng!"

Lão nhân này nhìn đồ ăn Tô Bằng làm xong hết sức lắc lắc đầu xem thường mà nói:

“Kỹ thuật xắt rau thật sự là quá kém, quá kém, quá kém! Căn bản không cách nào so sánh được với ta! Món ăn có hình thù như vậy mà cũng có thể ăn sao? Còn chưa ăn đã khiến cho người ta mất hết cả hứng thú!"

Nói xong, hắn đẩy Tô Bằng ra, còn mình đến trước thớt, một trận khoái đao, phải gọi là hoa cả mắt, ngay cả tỏi được vận chuyển từ dưới chân núi lên đều bị hắn khắc thành đóa hoa, Tô Bằng xem mà hoa cả mắt, há hốc mồm, thầm nghĩ thủ pháp điêu khắc này, nếu áp dụng vào võ lâm, cũng xem như là đao pháp nhất đẳng đi? Chỉ tiếc áp dụng ở phương diện nấu ăn...

“Thấy sao? Đây mới là tài nấu nướng!"

Lão giả này điêu khắc hết một trăm ba mươi chín củ tỏi, trên mỗi một củ tỏi đều được khắc thành một con rồng một con phượng, tổng cộng chưa tới thời gian một chung trà, công phu dùng đao quả thật là rất cao siêu, sau đó, hắn đem những củ tỏi này thả vào trong nồi bắt đầu xào lên.

Xào mấy cái, những củ tỏi này liền đã bị lấy ra, Tô Bằng nhìn, không khỏi kêu lên:

“Tiền bối, tỏi còn chưa có chín mà..."

“Ngươi biết cái gì? Nếu xào tiếp nữa, những thứ đã được khắc này sẽ mất hết, làm sao mà cho vào miệng được nữa?"

Lão giả này răn dạy Tô Bằng, sau đó đem tỏi trang trí lên đĩa, lại xào thêm vài món thức ăn rồi mới dừng lại.

Tô Bằng lắc đầu, từ chối cho ý kiến, lão giả này, giống như đem nấu cơm trở thành điêu khắc.

Sau đó, hai đồng tử đi tới, đem đồ ăn Tô Bằng cùng với lão giả này đều bưng lên nhà ăn.

“Ngươi không thể đi! Đây là trận quyết đấu lần thứ nhất của chúng ta, phải xem thử kết quả như thế nào!"

Lão giả này, giữ chặt Tô Bằng đang muốn rời khỏi lại mà nói.

Tô Bằng bất đắc dĩ, đành phải không thể làm gì khác hơn là chờ đợi, sau một lúc lâu, có một đồng tử trở về bẩm báo kết quả cho hai người.

Đồng tử này, cũng là đồng tử ngày hôm qua ăn phải đống thức ăn khẩu vị nặng mà nghẹn xỉu đó, chỉ thấy hắn ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Nhị sư tổ một cái, sau đó nói:

“Nhị sư tổ, đồ xào của Tô tiên sinh đã được mọi người ăn hết toàn bộ, còn đồ xào của ngài, mọi người... đều ném vào trong thùng nước."

Lão giả kia nghe xong, nhất thời ngây ra như phỗng, một hồi lâu sau bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tạp dề cùng với khăn đầu bếp cuốn trên đầu bị nội kình cường đại phá vỡ thành phấn vụn, sau đó hắn... Không ngờ lại nhảy qua cửa sổ mà đi rồi!

Nhìn cửa sổ bị gãy nát trên mặt đất, Tô Bằng một trận im lặng, không có ai chặn cửa chính lại mà, không nhảy qua cửa sổ thì người ta không biết là ngày đang xấu hổ sao? Giờ phải sửa chữa lại nữa...

Mà lúc này đây, Tô Bằng bỗng nhiên phát góc trái tầm mắt mình xuất hiện một hàng thông báo: "Độ thiện cảm của Phạm Kiến đối với bạn giảm xuống năm điểm..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện