“Sư đệ nhọc lòng vì vi huynh rồi.”
Người nói chuyện, dường như ở nơi vách núi, Tô Bằng nghe thấy, đang lúc tò mò, chợt thấy một người, chậm rãi bay lên từ phía dưới vách núi.
Tô Bằng nhìn thấy, lập tức ngạc nhiên, hắn không thể không ngạc nhiên, cho dù có người từ phía dưới vách núi trực tiếp bò lên cũng sẽ không khiến hắn ngạc nhiên như thế, nhưng mà lúc này đây xuất hiện người này, đúng là chầm chầm 'bay' lên!
Rõ ràng không phải là mượn lực tung bay, mà đang thực sự bay lên.
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tô Bằng, Độc Cô Thắng thấp giọng nói:
“Võ công đại sư huynh đã siêu phàm, ngự khí phi hành ở khoảng cách ngắn, vẫn có thể làm được.”
“Chỉ là ngự khí phi hành thôi sao?”
Tô Bằng nghe xong, vẫn đang đè nén không được rung động trong lòng, không ngờ có thể ngự khí phi hành? Nội gia chân khí này, phải tu luyện tới cảnh giới kinh người như thế nào đây? Người kia từ dưới vách núi bay lên, cũng không phải có lòng khoe khoang, bay đến bên vách núi, bèn bước lại một bước, đi lên vách núi.
Lúc này, Tô Bằng mới tỉ mỉ nhìn rõ gương mặt của người này, lại phát hiện, mình không cách nào miêu tả chính xác gương mặt của người này.
Cũng không phải đối phương trưởng thành không có điểm đặc sắc nào, mà là quá đặc sắc, ngược lại khiến cho Tô Bằng không cách nào miêu tả được.
Chẳng hạn như tuổi tác, người này nhìn sơ qua, cảm giác giống như là khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy, lại cảm giác như ngoài bốn mươi tuổi, nhưng chăm chú cẩn thận quan sát, lại khiến người khác cảm thấy rằng, nếu như người này thật sự cạo râu đi rồi, không quá trên dưới hai mươi tuổi.
Mà khí chất của người này, khiến người khác cảm nhận một loại cảm giác đọc đủ mọi thi thư, không giống như là nhân vật võ lâm, trái lại giống như là lão gia tiến sĩ nào đó bụng đầy kinh luân thông suốt thấu đáo.
Nhưng mà khí chất thỉnh thoảng bộc lộ, lại khiến người khác có cảm giác người này căm ghét thế tục.
Thế nhưng mỗi người cũng sẽ không phủ nhận, lúc này thứ hắn mang đến cho người khác, đều là một loại cảm giác lộ ra suy sụp tinh thần, cho dù là từ chòm râu giống như đã lâu rồi vẫn chưa cắt tỉa tỉ mỉ, hay là hồ lô rượu màu tím trong tay, đều là như thế, nhưng một thân y phục của người này, cho dù nhìn cũng không giống mặt hàng cao cấp, nhưng đặc biệt sạch sẽ, khiến người khác cảm giác rằng người này hết sức xem trọng dáng vẻ.
Tóm lại, những điểm xung đột đôi chút mâu thuẫn nhỏ bé thế kia, nhiều vô số kể trên con người này, khiến người khác thấy rằng, không biết nên miêu tả con người này của hắn như thế nào nữa đây.
“Đây là đại sư huynh sao? Trong miệng những người giang hồ kia tuy rằng chưa hẳn tôn kính như thần thánh, nhưng cũng là nhân vật không kém xa lắm chăng?”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Lúc này đây, nam nhân kia nhìn thấy Tô Bằng, thoáng gật đầu, nói:
“Có lẽ ngươi chính là người nắm giữ bốn tấm Hắc Thiết lệnh.”
Tô Bằng gật đầu, người này sắc mặt tuy rằng hơi lộ vẻ suy nhược, nhưng trong lời nói lại có một loại cảm giác tĩnh mịch tách biệt, hoàn toàn khác hẳn so với cảm giác giếng nước tĩnh lặng của Độc Cô Thắng, là một mùi vị làm cho người khác cảm thấy huyền diệu khó giải thích, có chút cảm giác kẻ sĩ đạt được mục đích.
Mặc dù lúc này hắn có chút uể oải, nhưng lại khiến cho người khác vẫn không thể nào khinh thường được, cảm giác từng câu từng chữ của hắn giống như phù hợp một loại quy luật huyền diệu nào đó, làm cho người khác không thể nào kháng cự, lại phối hợp không muốn kháng cự.
“Tiểu tử Tô Bằng, bái kiến đại sư huynh.”
Tô Bằng cảm giác người này khí độ bất phàm, lại thêm trình độ võ công cao cường đến mức kinh người, bản thân lặng lẽ phối hợp một chút cũng không có thiệt thòi gì, ra mắt chào hỏi người kia.
Người này gật đầu, nói:
“Ta tên là Đạo Kỳ, bốm tấm Hắc Thiết lệnh là ta phát ra, lệnh bài kia đối với ta... có một chút ý nghĩa kỷ niệm, có thể trả lại cho ta được chứ?”
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, bước qua đem lệnh bài đưa cho Từ Đạo Kỳ.
Sau khi đưa Hắc Thiết Lệnh kia cho Độc Cô Thắng xem, Độc Cô Thắng đã trả lại cho Tô Bằng, lúc này đại sư huynh Từ Đạo Kỳ kia nói, lại khiến người khác cảm thấy thoải mái, cảm giác một điểm bắt buộc cũng không có, khiến người khác cảm thấy trong lòng muốn làm theo những gì hắn nói, Tô Bằng cảm thấy, mạc dù bản thân nói không, đại sư huynh kia cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng lại có cách khác khiến cho mình lấy ra.
Lúc này, Tô Bằng đi đến bên vách núi, cũng nhìn rõ vừa rồi vị đại sư huynh này ở nơi nào, phía dưới vách núi bốn năm mét, có một hõm đá vươn ra ngoài vách núi, có thể chứa được một người nằm xuống, trên hõm đá kia còn có một phiến đá nhô ra, khiến mưa gió không thể nào xối xuống, ngược lại là một nơi rất tốt, chỉ là người thường không có can đảm ở nơi này uống rượu ngắm mặt trời lặn được.
Đem Hắc Thiết lệnh đưa cho đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, Từ Đạo Kỳ nhìn Hắc Thiết lệnh bài, nhìn thật lâu, thở dài một tiếng, sau đó nói:
“Sư đệ, ngươi dẫn Tô Bằng đi gặp sư phụ đi, nói ta cũng tiến cử người này... Chuyện mười năm trước, dù sao cũng liên lụy sư đệ sư tôn hao tâm tổn trí.”
“Sư huynh sao lại nói như vậy.”
Độc Cô Thắng nói, cự hán này dường như vô cùng kính phục Từ Đạo Kỳ, với hiểu biết trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi của Tô Bằng với Độc Cô Thắng mà nói, có thể khiến loại người như Độc Cô Thắng khâm phục, tuyệt đối không chỉ có mỗi võ công cao, đại sư huynh Từ Đạo Kỳ nhất định có phương diện khác khiến người khác bội phục.
Có điều lúc này Tô Bằng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, cáo từ đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, Tô Bằng và Độc Cô Thắng, dọc theo vách núi, tiếp tục đi vào trong núi.
Đi được một đoạn, Tô Bằng mới hỏi Độc Cô Thắng nghi vấn trong lòng, hắn nói:
“Độc Cô sư huynh, đại sư huynh dường như có chút uể oải, có phải có chuyện gì thương tâm hay không?”
Độc Cô Thắng một hồi lâu vẫn không thấy trả lời, đi một lúc lâu mới thở dài một tiếng, nói:
“Đại sư huynh mặc dù đã tu luyện được tinh túy của công pháp xuất thế, nhưng đối với tình cảm lại cực tình cực tính, chí tình chí nghĩa, có chuyện thương tâm của chính hắn.”
Sau đó hắn không muốn tiếp tục nói thêm gì nữa.
Tô Bằng nghe xong, biết điều không tiếp tục truy hỏi nữa, có điều cũng biết đại khái rằng, chắc hẳn là có liên quan đến nữ nhân nào đó, đối với nhân phẩm của đại sư huynh vừa mới nhìn thấy kia, nói ra ắt hẳn là một câu chuyện tình yêu kinh điển rung động đến tâm can.
Độc Cô Thắng không muốn nói chuyện này, Tô Bằng muốn nói nhưng lại không nói chuyện này, hai người đặc biệt ngầm hiểu nhau, lần mò tiếp tục đi, lại đi qua trận pháp rừng tùng, Tô Bằng rốt cuộc đi đến chính điện sơn môn Tử Hà môn.
Chỉ thấy đó là một kiến trúc mang mác đạo quán, chỉ là toàn thân màu tím, Tô Bằng len lén líu lưỡi, phải biết rằng cho dù bây giờ quần hùng cắt cứ, nhưng cũng là bối cảnh cổ đại, ít nhiều có chút kiêng kị, không phải công khai tạo phản, vẫn không có mấy người dám đổi nơi ở của mình thành màu tím.
Độc Cô Thắng đối với điều này không để ý lắm, mang Tô Bằng đi vào trong tòa kiến trúc giống như đạo quán này, vào trong điện rồi, bên trong có hai đồng tử, có điều không ăn mặc như đạo đồng, chỉ thoáng gật đầu thi lễ với Độc Cô Thắng, liền vội vàng đi lo chuyện của mình.
Độc Cô Thắng dẫn Tô Bằng tiến vào hậu điện trong điện, bên trong lại là một đại điện giống như đạo trường cực kỳ rộng lớn, ngoại trừ không có thần điêu thần tiên, chỉ có một đạo nhân râu tóc bạc trắng, ngồi bên trên bồ đoàn, đang nhắm mắt nhập định.
Độc Cô Thắng cùng Tô Bằng bước tới, Độc Cô Thắng đầu tiên đứng lặng một hồi bên người đạo nhân này, hồi lâu mới nói:
“Bẩm sư tôn, đệ tử đại sư huynh thay mặt sư tôn lựa chọn, đã dẫn tới.”
Tô Bằng nhìn về phía đạo nhân kia, người này râu tóc đã bạc trắng, nhưng trên mặt hồng hào, già nhưng vẫn tráng kiện, cũng không phải dễ dàng phán đoán tuổi tác, có điều Tô Bằng suy đoán, người này ít nhất đã ngoài bảy mươi tuổi.
Lão đạo nhân kia, mở mắt ra, lướt nhìn Tô Bằng, Tô Bằng ngược lại không có cảm giác ánh mắt của đạo nhân này rét buốt đến cỡ nào, ngược lại là một loại cảm giác vô cùng dễ chịu, dâng lên từ đầu đến chân.
“Đạo nhân này tu hành thật thâm hậu! Ánh mắt lạnh lùng, vừa liếc mắt nhìn ta, ta đã cảm nhận được thân thể thông suốt, giống như thay da đổi thịt, đúng là lợi hại!”
Tô Bằng lập tức bừng tỉnh khỏi loại cảm giác này, lại nhìn lão đạo nhân kia, không khỏi có chút kính nể.
“Ha ha, không cần khẩn trương, ngươi tên gì?”
Đạo nhân kia mỉm cười hiền lành, trong lúc nhất thời Tô Bằng cảm giác mình như được tắm gió xuân, hết sức thoải mái, trong lòng âm thầm hô lợi hại, mở miệng đáp:
“Tiểu tử tên là Tô Bằng.”
“Không tồi, có điều vẫn không biết ngươi có ngộ tính tu hành ở núi Tử Hà hay không, mấy hững ngày này cứ ở đây trước đi đã, gần gũi với mọi người nhiều hơn chút đi.”
Lão đạo nhân này gật đầu nói, nói xong, lại nhắm mắt lại.
“Vậy là nhận đồ đệ rồi, hay là chưa?”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, nhìn về phía lão đạo nhân kia, lại phát hiện, lão đạo nhân này đã nhập định lần nữa.
Độc Cô Thắng cũng có chút hiểu rõ, hắn biết sư tôn mình có dị năng, hôm nay nói không tồi, chính là chỉ Tô Bằng nhân phẩm không tồi, không phải là người tà, nhưng không quyết định tâm tính ngộ tính tư chất còn lại của Tô Bằng, mấy ngày này, phải kiểm tra nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Thắng khẽ gật đầu, nói với Tô Bằng:
“Đi theo ta.”
Hai người đi ra khỏi kiến trúc này, Độc Cô Thắng dẫn Tô Bằng, đi đến Trúc Lâu hai tầng, nói:
“Ngươi trước hết ở nơi này đã, ta ở Mộc Các cách đó không xa, có chi phí gì, tất nhiên sẽ có người đưa cho ngươi.”
Tô Bằng mặc dù vẫn đang nghĩ lại chuyện nhận đệ tử, nhưng nhìn điệu bộ của các sư huynh ở đây, cũng biết đệ tử trong này đều không phải phàm tục, tất nhiên có phương pháp sàng chọn rõ ràng, cũng không nóng vội nhất thời, gật đầu nói:
“Như vậy ta sẽ ở đây.”
Độc Cô Thắng gật đầu, tự mình rời khỏi trước.
Tô Bằng vào bên trong Trúc Lâu, phát hiện không gian trong này cũng khá lớn, đặc biệt tĩnh mịch, đẩy cửa sổ ra cảnh sắc cũng khá đẹp, lầu trúc hai tầng có giường, có một cái bàn gỗ đằng, bên trên còn có vài cuốn sách, nhìn sơ qua, cũng không phải hàng thông thường, Tô Bằng không có chuyện gì, bèn ngồi xem một hồi.
Có điều không bao lâu, Tô Bằng liền nhìn thấy một đồng tử ở dưới lầu, là người mình từng thấy trong đạo quán, chợt nghe thấy một âm thanh trong trẻo, đồng tử kia gọi với lên trên lầu....
Người nói chuyện, dường như ở nơi vách núi, Tô Bằng nghe thấy, đang lúc tò mò, chợt thấy một người, chậm rãi bay lên từ phía dưới vách núi.
Tô Bằng nhìn thấy, lập tức ngạc nhiên, hắn không thể không ngạc nhiên, cho dù có người từ phía dưới vách núi trực tiếp bò lên cũng sẽ không khiến hắn ngạc nhiên như thế, nhưng mà lúc này đây xuất hiện người này, đúng là chầm chầm 'bay' lên!
Rõ ràng không phải là mượn lực tung bay, mà đang thực sự bay lên.
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tô Bằng, Độc Cô Thắng thấp giọng nói:
“Võ công đại sư huynh đã siêu phàm, ngự khí phi hành ở khoảng cách ngắn, vẫn có thể làm được.”
“Chỉ là ngự khí phi hành thôi sao?”
Tô Bằng nghe xong, vẫn đang đè nén không được rung động trong lòng, không ngờ có thể ngự khí phi hành? Nội gia chân khí này, phải tu luyện tới cảnh giới kinh người như thế nào đây? Người kia từ dưới vách núi bay lên, cũng không phải có lòng khoe khoang, bay đến bên vách núi, bèn bước lại một bước, đi lên vách núi.
Lúc này, Tô Bằng mới tỉ mỉ nhìn rõ gương mặt của người này, lại phát hiện, mình không cách nào miêu tả chính xác gương mặt của người này.
Cũng không phải đối phương trưởng thành không có điểm đặc sắc nào, mà là quá đặc sắc, ngược lại khiến cho Tô Bằng không cách nào miêu tả được.
Chẳng hạn như tuổi tác, người này nhìn sơ qua, cảm giác giống như là khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy, lại cảm giác như ngoài bốn mươi tuổi, nhưng chăm chú cẩn thận quan sát, lại khiến người khác cảm thấy rằng, nếu như người này thật sự cạo râu đi rồi, không quá trên dưới hai mươi tuổi.
Mà khí chất của người này, khiến người khác cảm nhận một loại cảm giác đọc đủ mọi thi thư, không giống như là nhân vật võ lâm, trái lại giống như là lão gia tiến sĩ nào đó bụng đầy kinh luân thông suốt thấu đáo.
Nhưng mà khí chất thỉnh thoảng bộc lộ, lại khiến người khác có cảm giác người này căm ghét thế tục.
Thế nhưng mỗi người cũng sẽ không phủ nhận, lúc này thứ hắn mang đến cho người khác, đều là một loại cảm giác lộ ra suy sụp tinh thần, cho dù là từ chòm râu giống như đã lâu rồi vẫn chưa cắt tỉa tỉ mỉ, hay là hồ lô rượu màu tím trong tay, đều là như thế, nhưng một thân y phục của người này, cho dù nhìn cũng không giống mặt hàng cao cấp, nhưng đặc biệt sạch sẽ, khiến người khác cảm giác rằng người này hết sức xem trọng dáng vẻ.
Tóm lại, những điểm xung đột đôi chút mâu thuẫn nhỏ bé thế kia, nhiều vô số kể trên con người này, khiến người khác thấy rằng, không biết nên miêu tả con người này của hắn như thế nào nữa đây.
“Đây là đại sư huynh sao? Trong miệng những người giang hồ kia tuy rằng chưa hẳn tôn kính như thần thánh, nhưng cũng là nhân vật không kém xa lắm chăng?”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Lúc này đây, nam nhân kia nhìn thấy Tô Bằng, thoáng gật đầu, nói:
“Có lẽ ngươi chính là người nắm giữ bốn tấm Hắc Thiết lệnh.”
Tô Bằng gật đầu, người này sắc mặt tuy rằng hơi lộ vẻ suy nhược, nhưng trong lời nói lại có một loại cảm giác tĩnh mịch tách biệt, hoàn toàn khác hẳn so với cảm giác giếng nước tĩnh lặng của Độc Cô Thắng, là một mùi vị làm cho người khác cảm thấy huyền diệu khó giải thích, có chút cảm giác kẻ sĩ đạt được mục đích.
Mặc dù lúc này hắn có chút uể oải, nhưng lại khiến cho người khác vẫn không thể nào khinh thường được, cảm giác từng câu từng chữ của hắn giống như phù hợp một loại quy luật huyền diệu nào đó, làm cho người khác không thể nào kháng cự, lại phối hợp không muốn kháng cự.
“Tiểu tử Tô Bằng, bái kiến đại sư huynh.”
Tô Bằng cảm giác người này khí độ bất phàm, lại thêm trình độ võ công cao cường đến mức kinh người, bản thân lặng lẽ phối hợp một chút cũng không có thiệt thòi gì, ra mắt chào hỏi người kia.
Người này gật đầu, nói:
“Ta tên là Đạo Kỳ, bốm tấm Hắc Thiết lệnh là ta phát ra, lệnh bài kia đối với ta... có một chút ý nghĩa kỷ niệm, có thể trả lại cho ta được chứ?”
Tô Bằng nghe xong, nhẹ gật đầu, bước qua đem lệnh bài đưa cho Từ Đạo Kỳ.
Sau khi đưa Hắc Thiết Lệnh kia cho Độc Cô Thắng xem, Độc Cô Thắng đã trả lại cho Tô Bằng, lúc này đại sư huynh Từ Đạo Kỳ kia nói, lại khiến người khác cảm thấy thoải mái, cảm giác một điểm bắt buộc cũng không có, khiến người khác cảm thấy trong lòng muốn làm theo những gì hắn nói, Tô Bằng cảm thấy, mạc dù bản thân nói không, đại sư huynh kia cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng lại có cách khác khiến cho mình lấy ra.
Lúc này, Tô Bằng đi đến bên vách núi, cũng nhìn rõ vừa rồi vị đại sư huynh này ở nơi nào, phía dưới vách núi bốn năm mét, có một hõm đá vươn ra ngoài vách núi, có thể chứa được một người nằm xuống, trên hõm đá kia còn có một phiến đá nhô ra, khiến mưa gió không thể nào xối xuống, ngược lại là một nơi rất tốt, chỉ là người thường không có can đảm ở nơi này uống rượu ngắm mặt trời lặn được.
Đem Hắc Thiết lệnh đưa cho đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, Từ Đạo Kỳ nhìn Hắc Thiết lệnh bài, nhìn thật lâu, thở dài một tiếng, sau đó nói:
“Sư đệ, ngươi dẫn Tô Bằng đi gặp sư phụ đi, nói ta cũng tiến cử người này... Chuyện mười năm trước, dù sao cũng liên lụy sư đệ sư tôn hao tâm tổn trí.”
“Sư huynh sao lại nói như vậy.”
Độc Cô Thắng nói, cự hán này dường như vô cùng kính phục Từ Đạo Kỳ, với hiểu biết trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi của Tô Bằng với Độc Cô Thắng mà nói, có thể khiến loại người như Độc Cô Thắng khâm phục, tuyệt đối không chỉ có mỗi võ công cao, đại sư huynh Từ Đạo Kỳ nhất định có phương diện khác khiến người khác bội phục.
Có điều lúc này Tô Bằng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, cáo từ đại sư huynh Từ Đạo Kỳ, Tô Bằng và Độc Cô Thắng, dọc theo vách núi, tiếp tục đi vào trong núi.
Đi được một đoạn, Tô Bằng mới hỏi Độc Cô Thắng nghi vấn trong lòng, hắn nói:
“Độc Cô sư huynh, đại sư huynh dường như có chút uể oải, có phải có chuyện gì thương tâm hay không?”
Độc Cô Thắng một hồi lâu vẫn không thấy trả lời, đi một lúc lâu mới thở dài một tiếng, nói:
“Đại sư huynh mặc dù đã tu luyện được tinh túy của công pháp xuất thế, nhưng đối với tình cảm lại cực tình cực tính, chí tình chí nghĩa, có chuyện thương tâm của chính hắn.”
Sau đó hắn không muốn tiếp tục nói thêm gì nữa.
Tô Bằng nghe xong, biết điều không tiếp tục truy hỏi nữa, có điều cũng biết đại khái rằng, chắc hẳn là có liên quan đến nữ nhân nào đó, đối với nhân phẩm của đại sư huynh vừa mới nhìn thấy kia, nói ra ắt hẳn là một câu chuyện tình yêu kinh điển rung động đến tâm can.
Độc Cô Thắng không muốn nói chuyện này, Tô Bằng muốn nói nhưng lại không nói chuyện này, hai người đặc biệt ngầm hiểu nhau, lần mò tiếp tục đi, lại đi qua trận pháp rừng tùng, Tô Bằng rốt cuộc đi đến chính điện sơn môn Tử Hà môn.
Chỉ thấy đó là một kiến trúc mang mác đạo quán, chỉ là toàn thân màu tím, Tô Bằng len lén líu lưỡi, phải biết rằng cho dù bây giờ quần hùng cắt cứ, nhưng cũng là bối cảnh cổ đại, ít nhiều có chút kiêng kị, không phải công khai tạo phản, vẫn không có mấy người dám đổi nơi ở của mình thành màu tím.
Độc Cô Thắng đối với điều này không để ý lắm, mang Tô Bằng đi vào trong tòa kiến trúc giống như đạo quán này, vào trong điện rồi, bên trong có hai đồng tử, có điều không ăn mặc như đạo đồng, chỉ thoáng gật đầu thi lễ với Độc Cô Thắng, liền vội vàng đi lo chuyện của mình.
Độc Cô Thắng dẫn Tô Bằng tiến vào hậu điện trong điện, bên trong lại là một đại điện giống như đạo trường cực kỳ rộng lớn, ngoại trừ không có thần điêu thần tiên, chỉ có một đạo nhân râu tóc bạc trắng, ngồi bên trên bồ đoàn, đang nhắm mắt nhập định.
Độc Cô Thắng cùng Tô Bằng bước tới, Độc Cô Thắng đầu tiên đứng lặng một hồi bên người đạo nhân này, hồi lâu mới nói:
“Bẩm sư tôn, đệ tử đại sư huynh thay mặt sư tôn lựa chọn, đã dẫn tới.”
Tô Bằng nhìn về phía đạo nhân kia, người này râu tóc đã bạc trắng, nhưng trên mặt hồng hào, già nhưng vẫn tráng kiện, cũng không phải dễ dàng phán đoán tuổi tác, có điều Tô Bằng suy đoán, người này ít nhất đã ngoài bảy mươi tuổi.
Lão đạo nhân kia, mở mắt ra, lướt nhìn Tô Bằng, Tô Bằng ngược lại không có cảm giác ánh mắt của đạo nhân này rét buốt đến cỡ nào, ngược lại là một loại cảm giác vô cùng dễ chịu, dâng lên từ đầu đến chân.
“Đạo nhân này tu hành thật thâm hậu! Ánh mắt lạnh lùng, vừa liếc mắt nhìn ta, ta đã cảm nhận được thân thể thông suốt, giống như thay da đổi thịt, đúng là lợi hại!”
Tô Bằng lập tức bừng tỉnh khỏi loại cảm giác này, lại nhìn lão đạo nhân kia, không khỏi có chút kính nể.
“Ha ha, không cần khẩn trương, ngươi tên gì?”
Đạo nhân kia mỉm cười hiền lành, trong lúc nhất thời Tô Bằng cảm giác mình như được tắm gió xuân, hết sức thoải mái, trong lòng âm thầm hô lợi hại, mở miệng đáp:
“Tiểu tử tên là Tô Bằng.”
“Không tồi, có điều vẫn không biết ngươi có ngộ tính tu hành ở núi Tử Hà hay không, mấy hững ngày này cứ ở đây trước đi đã, gần gũi với mọi người nhiều hơn chút đi.”
Lão đạo nhân này gật đầu nói, nói xong, lại nhắm mắt lại.
“Vậy là nhận đồ đệ rồi, hay là chưa?”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, nhìn về phía lão đạo nhân kia, lại phát hiện, lão đạo nhân này đã nhập định lần nữa.
Độc Cô Thắng cũng có chút hiểu rõ, hắn biết sư tôn mình có dị năng, hôm nay nói không tồi, chính là chỉ Tô Bằng nhân phẩm không tồi, không phải là người tà, nhưng không quyết định tâm tính ngộ tính tư chất còn lại của Tô Bằng, mấy ngày này, phải kiểm tra nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Thắng khẽ gật đầu, nói với Tô Bằng:
“Đi theo ta.”
Hai người đi ra khỏi kiến trúc này, Độc Cô Thắng dẫn Tô Bằng, đi đến Trúc Lâu hai tầng, nói:
“Ngươi trước hết ở nơi này đã, ta ở Mộc Các cách đó không xa, có chi phí gì, tất nhiên sẽ có người đưa cho ngươi.”
Tô Bằng mặc dù vẫn đang nghĩ lại chuyện nhận đệ tử, nhưng nhìn điệu bộ của các sư huynh ở đây, cũng biết đệ tử trong này đều không phải phàm tục, tất nhiên có phương pháp sàng chọn rõ ràng, cũng không nóng vội nhất thời, gật đầu nói:
“Như vậy ta sẽ ở đây.”
Độc Cô Thắng gật đầu, tự mình rời khỏi trước.
Tô Bằng vào bên trong Trúc Lâu, phát hiện không gian trong này cũng khá lớn, đặc biệt tĩnh mịch, đẩy cửa sổ ra cảnh sắc cũng khá đẹp, lầu trúc hai tầng có giường, có một cái bàn gỗ đằng, bên trên còn có vài cuốn sách, nhìn sơ qua, cũng không phải hàng thông thường, Tô Bằng không có chuyện gì, bèn ngồi xem một hồi.
Có điều không bao lâu, Tô Bằng liền nhìn thấy một đồng tử ở dưới lầu, là người mình từng thấy trong đạo quán, chợt nghe thấy một âm thanh trong trẻo, đồng tử kia gọi với lên trên lầu....
Danh sách chương