Đêm đó đến mười giờ Úc Thừa mới kết thúc công việc về đến nhà.
Hoài Hâm vừa mới thoải mái ngăm tắm hoa hồng trong nhà, lúc trùm khăn tắm đi ra cả người đều tràn ngập hơi nước tươi mát, hai gò má trắng hồng, sắc mặt vô cùng tốt.
Cô chỉ thả mình nằm ngang trên ghế sofa, không nói không rằng trốn ở sau lưng ghế bí ẩn thưởng thức dáng vẻ nhã nhặn của người đàn ông đang cởi áo khoác âu phục và áo vest ở cửa ra vào.
Người giúp việc ra nghênh đón nhận lấy áo của Úc Thừa, anh vừa nhìn điện thoại vừa đi vào trong, đầu cầu thang ở ngay mé sau ghế sofa, nếu như Úc Thừa đi lên lầu luôn thì sẽ không trông thấy cô.
Hoài Hâm vội vàng rụt đầu lại, tính toán đợi một hồi nữa, thừa dịp người đàn ông vào phòng tắm, cô sẽ đi theo lên.
Cô nín thở nhìn chằm chằm nửa ngày qua khe hở ghế sofa, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu, đang định ngẩng đầu lên để tìm hiểu thì một hơi thở chậm rãi thổi vào sau tai cô.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại trong nháy mắt kéo dài đến toàn bộ phần gáy, ngay cả da đầu cũng run lên, Hoài Hâm không kịp đề phòng bị giật nảy mình kêu lên thành tiếng.
"Sao anh đi đường mà không có tiếng vậy chứ?"
Úc Thừa chống lên tay vịn ghế sofa, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười dịu dàng, nhìn chằm chằm vào cô ở khoảng cách gần: "Vậy còn em? Sao nhìn thấy anh trở về mà không nói không rằng gì cả?"
Chẳng phải cô tính thừa dịp anh tắm rửa để trêu chọc anh một chút thôi sao, ai biết kế hoạch còn chưa được tiến hành đã bị bóp chết từ trong trứng nước rồi, Hoài Hâm trở mình, ánh mắt như có như không mà nhìn anh, cũng không chịu nói rõ.
Dường như Úc Thừa cũng hiểu ra điều gì đó, ý cười trong con ngươi đen nhánh của anh càng thêm sâu
Hoài Hâm nằm nghiêng, còn anh thì ngồi xổm ở bên cạnh ghế sofa, lúc trước hai người chưa từng nhìn nhau ở góc độ này.
Ánh mắt cô rơi vào từng cọng lông mi dài và dày của người đàn ông, trong lúc nhất thời Hoài Hâm có chút ngơ ngác.
Rốt cuộc người này lớn lên như thế nào vậy? Nhìn ở khoảng cách gần mà cũng rất hoàn mỹ.
Đường nét của anh rất ưu việt, sống mũi cao thẳng, xương lông mày có hơi nhô lên làm nổi bật hốc mắt thâm thúy, lông mi thanh mảnh đẹp trai.
Đôi mắt sắc như hồ sâu thăm thẳm, góc trong của mắt hơi chúi xuống dưới còn đuôi mắt lại nâng lên trên, giống như hình dạng cánh hoa đào, hơi nheo lại nhìn rất mê hồn.
Cặp kính gọng bạc giống như một bộ lọc vật lý khiến ánh mắt Úc Thừa càng có cảm giác xa xăm và cấm dục hơn.
"Anh…"
Hoài Hâm vừa mới mở miệng, anh đã cúi người hôn tới.
Anh ngậm mút đôi môi cô, nhẹ nhàng cọ xát giống như đang ăn một viên kẹo.
Hoài Hâm vô thức đưa tay bám vào cánh tay của anh, khi hơi dùng sức, cô chợt cảm nhận được những cơ bắp rắn chắc và căng cứng dưới lớp áo sơ mi trắng.
Tư thế này rất mất sức, Hoài Hâm bèn vịn vào anh rồi ngồi dậy, Úc Thừa cũng cúi người tới, hai tay đặt hai bên người cô rồi nhắm mắt tiếp tục hôn.
Kính mắt hơi vướng víu, Úc Thừa hơi dừng lại, trầm giọng nói trong lúc lấy hơi: "Lấy nó xuống giúp anh."
Hoài Hâm run lên một cái, sau đó đưa tay tháo kính ra và gấp gọng kính lại.
Cô vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt đen như biển đêm của Úc Thừa.
Anh siết chặt cổ tay còn lại của Hoài Hâm trên ghế sofa và hôn cô ngày càng sâu hơn.
Hoài Hâm ưm một tiếng, cầm kính mắt ôm cổ người đàn ông, cổ tay mềm mại nhiễm phải nhiệt độ của anh, bỏng đến mức giống như sắp bốc cháy.
Môi lưỡi khí thế hung hăng tiến công, Hoài Hâm bị anh ép vào lưng ghế sofa không còn đường trốn thoát.
Từ khóe mắt, cô có thể nhìn thấy bàn tay anh đang giữ chặt mình, đốt ngón tay rõ ràng, màu da trắng lạnh, trên mu bàn tay nổi lên đầy những gân xanh có cảm giác kiểm soát mạnh mẽ, nhìn qua lại vô cùng gợi cảm.
Trong lúc ý loạn tình mê, Hoài Hâm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hiện tại hình như…Có vẻ như, không phải chỉ có hai người bọn họ.
Dì Triệu còn đang ở đây a a a a a a a!!!
Hoài Hâm đã quen với việc trải qua thế giới hai người, suýt nữa thì quên mất còn có chuyện này, cô ngượng ngùng đỏ bừng cả chóp tai, chống tay lên ngực Úc Thừa thở hổn hển: "Khoan đã."
Thuận theo ánh mắt của Hoài Hâm, Úc Thừa cũng nhìn thấy dì Triệu giả vờ làm người trong suốt đang quét dọn vệ sinh ở bên cạnh.
Anh cong môi cười như không cười, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoài Hâm một chút, chậm rãi hôn trán của cô một cái rồi cười nhẹ: "Anh đi tắm trước nhé, cục cưng."
Nói xong anh đi lên lầu.
Hoài Hâm ngồi tại chỗ ngẩn người, chậm rãi bình phục tâm trạng.
Lúc này cô đã nhìn ra, thuê người giúp việc có lợi cũng có hại, nhưng mà hiển nhiên dì Triệu khá có mắt nhìn, lúc Úc Thừa mới vừa vào cửa, bà ấy không kịp tránh đi, nên hiện tại đang nhanh tay chân lanh lẹ về phòng của mình.
Nhưng mà bọn họ ở tầng một, có người ngoài ở đây nên làm thế nào thì Hoài Hâm cũng không thả lỏng nồi.
Cô mở tivi lên xem bộ phim thần tượng mà cô đang theo dõi để tìm linh cảm viết tiểu thuyết.
Khi Úc Thừa tắm rửa xong bước xuống lầu, nhìn thấy Hoài Hâm đang dùng máy tính gõ chữ.
Mái tóc đen dài của cô được búi lỏng lẻo, một lọn tóc tùy ý được vén bên tai, hàng mi dài rũ xuống khiến cô trông có vẻ lười biếng và xinh đẹp.
Màn hình TV vẫn sáng, thỉnh thoảng còn lần lượt hiện lên những video có lượng truy cập cao được gợi ý.
Úc Thừa mang dép lê trong nhà thong thả đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa nghe thấy tiếng động, Hoài Hâm rất cảnh giác khép máy tính lại, tiếng lạch cạch vang lên giòn rõ ràng.
Úc Thừa nhìn động tác phản xạ có điều kiện của cô, không nói gì mà chỉ hơi nhướng mày.
Hoài Hâm vội ho một tiếng, ánh mắt giả vờ lướt qua TV rồi cố gắng chuyển chủ đề: "Phim này có vẻ khá hay."
Úc Thừa nhẹ nhàng thuận theo lời cô: "Muốn xem không?"
Lời này đã nói ra, hai người đều không phải kiều người quen đi ngủ sớm nên vẫn dư dả thời gian xem một bộ phim, Hoài Hâm suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại anh: "Có thể chứ?"
"Đương nhiên." Úc Thừa khẽ cười một tiếng, anh duỗi cánh tay kéo cô lại, thân mật nói: "Em muốn xem thì chúng ta có thể xem.”
Nếu như là trước đây, Hoài Hâm chắc chắn sẽ chọn một bộ phim tình cảm để hai người cùng xem, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện trong nhà đang có thêm một dì Triệu, cô đột nhiên muốn dùng biện pháp khác.
Hoài Hâm đứng dậy và đột nhiên tắt đèn trần trong phòng khách, chỉ để lại một ngọn đèn sàn mơ hồ.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt của cô trông đặc biệt sáng, giống như là hai ngọn đèn lưu ly xinh đẹp: "Anh trai."
Hoài Hâm liếm môi: "Anh có muốn xem phim kinh dị không?"
Phim kinh dị, trước kia khi hai người cùng xem phim, sao lại không nghĩ tới phương án này nhỉ?
Thật ra lá gan Hoài Hâm không hề lớn, lại rất sợ tối, chỉ cần một cái bóng lạ nhỏ nhất cũng sẽ khiến cô sợ hãi nên gần như bị cách ly khỏi phim kinh dị.
Nhưng bây giờ có Úc Thừa ở bên cạnh, cô đột nhiên muốn thử một chút.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong ánh sáng mơ hồ lộ ra có chút lưu luyến, lòng bàn tay ấm áp của anh chạm đến ngón tay của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Em có muốn xem không?"
Hoài Hâm tháo giày bò lên trên ghế sofa, rúc vào lòng anh: "Một chút."
"Không sợ à?"
Hoài Hâm ôm lấy eo Úc Thừa, nói giọng ngọt ngào nũng nịu: "Không phải đã có anh bảo vệ em rồi sao?"
Trên đỉnh đầu có tiếng cười nhẹ êm tai dễ nghe của Úc Thừa truyền đến, cùng với giọng nói dịu dàng của anh, anh hơi ôm sát cô lại: "Được."
Sau khi chọn đi chọn lại, cuối cùng hai người đã quyết định chọn “The Conjuring- Ảm ảnh kinh hoàng”, một bộ phim cũ của đạo diễn James Wan vào năm 2013. So với các bộ phim khác của ông, như “Saw-Lưỡi cưa” và “Dead Silence-Sự im lặng chết chóc” thì càng giống phim kinh dị truyền thống hơn, một gia đình chuyển vào sống trong một ngôi nhà ma và không ngừng gặp phải các loại sự kiện ly kỳ.
Mấu chốt nhất là Hoài Hâm đã lên trên mạng xem thì thấy nói cả bộ phim chỉ chết có một con chó và một con chim, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Cô quyết tâm muốn xem thử một lần.
Trong phòng khách tối đến mức không thể tối hơn, chỉ có một màn hình tivi lớn phát ra một chút ánh sáng xanh le lói, Hoài Hâm nằm ở trong ngực Úc Thừa, mới xem phần chuyện xưa của con rối và âm nhạc u ám mở đầu, mà đã bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Nhịp tim cô dần dần tăng lên treo lơ lửng giữa không trung, cô biết mình có bao nhiêu cân lượng, nhưng lúc này vừa mới bắt đầu, cho dù có ý định lùi bước thì cũng không lên tiếng, chỉ hơi căng thẳng cơ thể rồi nhìn màn hình không chớp mắt.
Người đàn ông cảm nhận được phản ứng nhỏ xíu của cô, cánh tay ôm càng chặt cô vào trong ngực mình.
"Có thể không?" Úc Thừa chậm rãi nói: "Nếu em sợ thì chúng ta không xem nữa."
Thực ra cô đang bị một chút sức lực không chịu khuất phục từ trong xương quấy phá, Hoài Hâm cố gắng giữ lại một tia quật cường cuối cùng: "Không, em nhất định phải xem hết."
Sự thật chứng minh, Hoài Hâm hoàn toàn đánh giá quá cao bản thân.
Cô là một Tiểu Bạch trong giới phim kinh dị, trong toàn bộ quá trình, cô chỉ nín hơi, ngay cả thở cũng không dám, liên tục bị giật mình bởi những hình ảnh lần lượt nhảy ra trong ngôi nhà ma u ám, tất cả đồng hồ đều dừng ở ba giờ bảy phút, tiếng bước chân chậm rãi xuất hiện ngoài cửa, bóng dáng trôi nổi trong gương, bàn tay tái nhợt duỗi ra trong tủ quần áo.
Hoài Hâm không nhớ nổi mình đã không kiềm chế hét lên bao nhiêu lần, giống như một con heo nhỏ thơm thơm điên cuồng rúc vào trong ngực Úc Thừa, nước mắt cũng rớt xuống: “Anh trai, em sợ huhuhu…"
Có nhiều lúc cô hoảng sợ trước những vật thể đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn, nó thuộc về một loại căng thẳng, sau khi bình tĩnh lại sẽ không sao, cho nên trong số này cô nửa sợ thật nửa sợ giả, thật ra còn xen lẫn vài phần nũng nịu.
Úc Thừa biết nhưng vẫn vừa dùng giọng nói ấm áp dỗ dành cô, vừa vỗ nhẹ tấm lưng khẽ run lên của cô.
Dường như trong thế giới hắc ám này chỉ có hai người bọn họ đang dựa sát vào nhau lắng nghe tiếng tim đập của nhau.
Mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương tỏa ra, Hoài Hâm ngửi thấy mùi này rồi vùi đầu vào cổ Úc Thừa không muốn xa rời.
Đúng là bộ phim rất hiểu làm thế nào để khống chế tiết tấu.
Sau một đoạn tình tiết chầm chậm làm nền, đột nhiên một tiếng phần phật vang lên, ngay sau đó là cuồng phong mưa rào, sấm sét vang dội.
Trong âm thanh ầm ầm rung động, tà vật bị thầy trừ tà khóa trong tủ đột nhiên biến mất và xuất hiện trên chiếc ghế bập bênh đang đung đưa tự phát trong nhà cô bé.
Bả vai mảnh khảnh của Hoài Hâm rung lên như cánh bướm rung rinh trong mưa.
Bàn tay thon dài to lớn hạ xuống che kín lỗ tai của cô.
Hoài Hâm nhắm chặt mắt, trái tim giống như như tàu lượn siêu tốc đang lao qua điểm cao nhất, vòng tay rắn chắc và ấm áp của người đàn ông bao bọc lấy cô.
Trong chốc lát, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Đừng sợ." Cô chỉ nghe thấy tiếng Úc Thừa dịu dàng nói.
Hoài Hâm không tự chủ được mà run rẩy, anh càng tiến lại gần ôm lấy cô, ôm cả cơ thể cô vào ngực.
Hoài Hâm co hai chân lại, cong gối, nghiêng người ngồi trên đùi Úc Thừa, mắt cá chân cô mảnh đến mức một tay anh cũng có thể nắm trọn, cho nên bây giờ anh ôm chặt cả người cô cũng không thành vấn đề.
Hoài Hâm sợ sấm sét.
Từ lúc còn rất nhỏ.
Bởi vì bố mẹ luôn luôn về muộn nên những lúc mưa to, những cây cao bên ngoài nhà trông càng kỳ lạ hơn, ánh trăng nhợt nhạt và ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu lên tường, giống như một bóng ma của khu rừng trong phim kinh dị.
Chỉ cần có giông bão, những lá cây, thân cành kia sẽ múa may cuồng loạn trong gió táp, như thể có ai đó nhìn trộm vào nhà trong một thời gian dài và sẵn sàng phá vỡ cửa sổ bất cứ lúc nào.
Mỗi khi có sấm sét, tim Hoài Hâm đều sẽ đập nhanh, nó tương tự như một loại rối loạn căng thẳng sau chấn thương, đó là một bóng ma đã ngủ yên trong tim từ lâu.
Trước kia, nếu có Hoài Diệu Khánh ở bên cạnh, khi ông nhìn thấy cô sợ hãi thì sẽ ôm cô vào trong ngực rồi hát những bài đồng dao đơn giản để dỗ cô đi ngủ.
Sau này, khi cô trưởng thành, không còn có được sự gần gũi với bố như hồi còn nhỏ, càng nhận ra rằng đây chỉ là nỗi sợ hãi thông thường, cho dù đối mặt một mình cũng không sao cả.
Nhưng Hoài Hâm vẫn còn nhớ cảm giác được ai đó ôm chặt trong vòng tay khi còn nhỏ, cảm giác an tâm mà ỷ lại.
Giống như bây giờ.
Sợi tóc của cô dán vào chiếc cằm góc cạnh của Úc Thừa, má cô chạm vào chiếc áo len cổ lọ mềm mại của anh, mùi hương thoang thoảng của nắng và xà phòng dần làm nhịp tim như đang trên vách đá chậm lại.
Quanh thân ấm áp, được bao bọc trong vòng tay anh và đống chăn bông dày.
Không có âm thanh, bầu không khí kỳ dị dễ dàng bị quét đi như bụi bay trên mặt bàn...Thứ duy nhất mà Hoài Hâm có thể cảm giác được chính là cái chạm nhẹ nhàng rơi vào trên trán mình, một nụ hôn hết sức dịu dàng của người đàn ông.
Bộ phim cuối cùng cũng thăng hoa với chủ đề gia đình ấm áp, trở về với mặt trời và mọi thứ thật đẹp đẽ sau khi những bóng ma tan biến.
Mặc dù toàn bộ quá trình có phần quá kích thích, nhưng vẫn là một loại trải nghiệm khác, chỉ là Hoài Hâm đã quyết định sẽ không tiếp xúc với những bộ phim như vậy nữa trong một thời gian ngắn.
Di chứng khi xem hết một bộ phim kinh dị hết sức rõ ràng, đó chính là Úc Thừa có thêm một vật trang sức tuỳ thân.
Con đường từ phòng khách đến phòng ngủ đều do anh ôm đi, Hoài Hâm không dám ngủ một mình, ban đêm lúc nào cũng muốn dính lên người anh, quả thực mềm mại đến muốn mạng.
Cho dù anh có dỗ dành như thế nào cũng đều vô dụng, cô cứ không an phận rúc vào trong ngực Úc Thừa.
Không biết có phải là cố ý hay không, dù sao cũng cảm giác cô hơi có ý mượn chuyện này để mưu đồ chuyện của mình.
Ánh trăng dịu dàng lọt vào căn phòng tối đen như mực, Hoài Hâm lật qua lật lại giống như một bệnh nhân ADHD.
Úc Thừa từ từ nhắm hai mắt lại, dùng cả tay cả chân ôm cô, môi mỏng khẽ cong, để mặc cô tùy hứng làm loạn với mình.
Cánh tay anh đặt trên eo mềm mại của cô, giọng nói tràn ra từ cổ họng vừa từ tính vừa thâm trầm, lại lười biếng và gợi cảm: "Cục cưng, ngủ đi. Đừng làm rộn."
Hoài Hâm đơn giản là bị dọa tinh thần, tinh lực dư thừa không có chỗ giải phóng, tay khẽ kéo góc áo của anh, mềm giọng trả lời: "Em ngủ không được mà."
Úc Thừa vẫn nhắm mắt, chỉ là hơi thở của anh dường như nặng hơn một chút.
"Em nằm một hồi, tự nhiên sẽ buồn ngủ thôi." Anh nói.
Chủ yếu là khi cô nhắm mắt lại thì những hình ảnh kia sẽ tự động chiếu lại tuần hoàn trong đầu, làm thế nào cũng không thoát khỏi chúng được.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Hoài Hâm đã lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần, cô vốn đang đối mặt với Úc Thừa, nhưng lại cảm thấy phía sau lưng mình rất trống, thế là cô quay sang bên kia, dán lưng vào lồng ngực anh, lần này thứ lọt vào trong tầm mắt cô đều là một màu đen kịt, khiến cho người ta không khỏi nhớ đến căn phòng tối tăm trong phim.
"Ừm, hay là em dậy viết tiểu thuyết." Hoài Hâm phồng má lên.
Cô còn chưa dứt lời, Úc Thừa đã mở mắt ra, híp mắt nhìn cô.
"Em thật sự không ngủ sao?" Giọng anh hơi khàn khàn, như đang cẩn thận xác nhận với cô.
Hoài Hâm không biết tại sao, gật đầu định bật chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh, nhưng cổ tay đã bị anh giữ lại.
Lông mi giống như lông quạ tạo ra một cái bóng mê hoặc, người đàn ông ngước lên nhìn chằm chằm vào cô, ngũ quan anh tuấn rõ ràng bị ánh sáng ngoài cửa sổ phác hoạ thành một lập thể thâm thúy, dù trong ánh sáng lờ mờ cũng rất đẹp: "Không thể quên được những hình ảnh kia sao?"
Hoài Hâm nắm chặt ngón tay của anh, dáng vẻ rất khổ não: "Ừm, cho dù ngủ thiếp đi em cũng sợ sẽ gặp ác mộng"
Không khí chững lại trong một cái chớp mắt, Úc Thừa bỗng dưng xoay người đè lên, đôi môi hôn thật sâu lên gò má, trằn trọc mút.
Tay của anh lần xuống tìm kiếm, ánh mắt sâu thẳm quyến rũ, anh khẽ cười nhẹ một tiếng: "Vậy để anh tìm cách khác trị một chút cho cục cưng nhé!"
"Cam đoan quên hết không còn một mống, đêm nay mơ mộng đẹp."
Hoài Hâm vừa mới thoải mái ngăm tắm hoa hồng trong nhà, lúc trùm khăn tắm đi ra cả người đều tràn ngập hơi nước tươi mát, hai gò má trắng hồng, sắc mặt vô cùng tốt.
Cô chỉ thả mình nằm ngang trên ghế sofa, không nói không rằng trốn ở sau lưng ghế bí ẩn thưởng thức dáng vẻ nhã nhặn của người đàn ông đang cởi áo khoác âu phục và áo vest ở cửa ra vào.
Người giúp việc ra nghênh đón nhận lấy áo của Úc Thừa, anh vừa nhìn điện thoại vừa đi vào trong, đầu cầu thang ở ngay mé sau ghế sofa, nếu như Úc Thừa đi lên lầu luôn thì sẽ không trông thấy cô.
Hoài Hâm vội vàng rụt đầu lại, tính toán đợi một hồi nữa, thừa dịp người đàn ông vào phòng tắm, cô sẽ đi theo lên.
Cô nín thở nhìn chằm chằm nửa ngày qua khe hở ghế sofa, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu, đang định ngẩng đầu lên để tìm hiểu thì một hơi thở chậm rãi thổi vào sau tai cô.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại trong nháy mắt kéo dài đến toàn bộ phần gáy, ngay cả da đầu cũng run lên, Hoài Hâm không kịp đề phòng bị giật nảy mình kêu lên thành tiếng.
"Sao anh đi đường mà không có tiếng vậy chứ?"
Úc Thừa chống lên tay vịn ghế sofa, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười dịu dàng, nhìn chằm chằm vào cô ở khoảng cách gần: "Vậy còn em? Sao nhìn thấy anh trở về mà không nói không rằng gì cả?"
Chẳng phải cô tính thừa dịp anh tắm rửa để trêu chọc anh một chút thôi sao, ai biết kế hoạch còn chưa được tiến hành đã bị bóp chết từ trong trứng nước rồi, Hoài Hâm trở mình, ánh mắt như có như không mà nhìn anh, cũng không chịu nói rõ.
Dường như Úc Thừa cũng hiểu ra điều gì đó, ý cười trong con ngươi đen nhánh của anh càng thêm sâu
Hoài Hâm nằm nghiêng, còn anh thì ngồi xổm ở bên cạnh ghế sofa, lúc trước hai người chưa từng nhìn nhau ở góc độ này.
Ánh mắt cô rơi vào từng cọng lông mi dài và dày của người đàn ông, trong lúc nhất thời Hoài Hâm có chút ngơ ngác.
Rốt cuộc người này lớn lên như thế nào vậy? Nhìn ở khoảng cách gần mà cũng rất hoàn mỹ.
Đường nét của anh rất ưu việt, sống mũi cao thẳng, xương lông mày có hơi nhô lên làm nổi bật hốc mắt thâm thúy, lông mi thanh mảnh đẹp trai.
Đôi mắt sắc như hồ sâu thăm thẳm, góc trong của mắt hơi chúi xuống dưới còn đuôi mắt lại nâng lên trên, giống như hình dạng cánh hoa đào, hơi nheo lại nhìn rất mê hồn.
Cặp kính gọng bạc giống như một bộ lọc vật lý khiến ánh mắt Úc Thừa càng có cảm giác xa xăm và cấm dục hơn.
"Anh…"
Hoài Hâm vừa mới mở miệng, anh đã cúi người hôn tới.
Anh ngậm mút đôi môi cô, nhẹ nhàng cọ xát giống như đang ăn một viên kẹo.
Hoài Hâm vô thức đưa tay bám vào cánh tay của anh, khi hơi dùng sức, cô chợt cảm nhận được những cơ bắp rắn chắc và căng cứng dưới lớp áo sơ mi trắng.
Tư thế này rất mất sức, Hoài Hâm bèn vịn vào anh rồi ngồi dậy, Úc Thừa cũng cúi người tới, hai tay đặt hai bên người cô rồi nhắm mắt tiếp tục hôn.
Kính mắt hơi vướng víu, Úc Thừa hơi dừng lại, trầm giọng nói trong lúc lấy hơi: "Lấy nó xuống giúp anh."
Hoài Hâm run lên một cái, sau đó đưa tay tháo kính ra và gấp gọng kính lại.
Cô vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt đen như biển đêm của Úc Thừa.
Anh siết chặt cổ tay còn lại của Hoài Hâm trên ghế sofa và hôn cô ngày càng sâu hơn.
Hoài Hâm ưm một tiếng, cầm kính mắt ôm cổ người đàn ông, cổ tay mềm mại nhiễm phải nhiệt độ của anh, bỏng đến mức giống như sắp bốc cháy.
Môi lưỡi khí thế hung hăng tiến công, Hoài Hâm bị anh ép vào lưng ghế sofa không còn đường trốn thoát.
Từ khóe mắt, cô có thể nhìn thấy bàn tay anh đang giữ chặt mình, đốt ngón tay rõ ràng, màu da trắng lạnh, trên mu bàn tay nổi lên đầy những gân xanh có cảm giác kiểm soát mạnh mẽ, nhìn qua lại vô cùng gợi cảm.
Trong lúc ý loạn tình mê, Hoài Hâm đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hiện tại hình như…Có vẻ như, không phải chỉ có hai người bọn họ.
Dì Triệu còn đang ở đây a a a a a a a!!!
Hoài Hâm đã quen với việc trải qua thế giới hai người, suýt nữa thì quên mất còn có chuyện này, cô ngượng ngùng đỏ bừng cả chóp tai, chống tay lên ngực Úc Thừa thở hổn hển: "Khoan đã."
Thuận theo ánh mắt của Hoài Hâm, Úc Thừa cũng nhìn thấy dì Triệu giả vờ làm người trong suốt đang quét dọn vệ sinh ở bên cạnh.
Anh cong môi cười như không cười, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoài Hâm một chút, chậm rãi hôn trán của cô một cái rồi cười nhẹ: "Anh đi tắm trước nhé, cục cưng."
Nói xong anh đi lên lầu.
Hoài Hâm ngồi tại chỗ ngẩn người, chậm rãi bình phục tâm trạng.
Lúc này cô đã nhìn ra, thuê người giúp việc có lợi cũng có hại, nhưng mà hiển nhiên dì Triệu khá có mắt nhìn, lúc Úc Thừa mới vừa vào cửa, bà ấy không kịp tránh đi, nên hiện tại đang nhanh tay chân lanh lẹ về phòng của mình.
Nhưng mà bọn họ ở tầng một, có người ngoài ở đây nên làm thế nào thì Hoài Hâm cũng không thả lỏng nồi.
Cô mở tivi lên xem bộ phim thần tượng mà cô đang theo dõi để tìm linh cảm viết tiểu thuyết.
Khi Úc Thừa tắm rửa xong bước xuống lầu, nhìn thấy Hoài Hâm đang dùng máy tính gõ chữ.
Mái tóc đen dài của cô được búi lỏng lẻo, một lọn tóc tùy ý được vén bên tai, hàng mi dài rũ xuống khiến cô trông có vẻ lười biếng và xinh đẹp.
Màn hình TV vẫn sáng, thỉnh thoảng còn lần lượt hiện lên những video có lượng truy cập cao được gợi ý.
Úc Thừa mang dép lê trong nhà thong thả đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa nghe thấy tiếng động, Hoài Hâm rất cảnh giác khép máy tính lại, tiếng lạch cạch vang lên giòn rõ ràng.
Úc Thừa nhìn động tác phản xạ có điều kiện của cô, không nói gì mà chỉ hơi nhướng mày.
Hoài Hâm vội ho một tiếng, ánh mắt giả vờ lướt qua TV rồi cố gắng chuyển chủ đề: "Phim này có vẻ khá hay."
Úc Thừa nhẹ nhàng thuận theo lời cô: "Muốn xem không?"
Lời này đã nói ra, hai người đều không phải kiều người quen đi ngủ sớm nên vẫn dư dả thời gian xem một bộ phim, Hoài Hâm suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại anh: "Có thể chứ?"
"Đương nhiên." Úc Thừa khẽ cười một tiếng, anh duỗi cánh tay kéo cô lại, thân mật nói: "Em muốn xem thì chúng ta có thể xem.”
Nếu như là trước đây, Hoài Hâm chắc chắn sẽ chọn một bộ phim tình cảm để hai người cùng xem, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện trong nhà đang có thêm một dì Triệu, cô đột nhiên muốn dùng biện pháp khác.
Hoài Hâm đứng dậy và đột nhiên tắt đèn trần trong phòng khách, chỉ để lại một ngọn đèn sàn mơ hồ.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt của cô trông đặc biệt sáng, giống như là hai ngọn đèn lưu ly xinh đẹp: "Anh trai."
Hoài Hâm liếm môi: "Anh có muốn xem phim kinh dị không?"
Phim kinh dị, trước kia khi hai người cùng xem phim, sao lại không nghĩ tới phương án này nhỉ?
Thật ra lá gan Hoài Hâm không hề lớn, lại rất sợ tối, chỉ cần một cái bóng lạ nhỏ nhất cũng sẽ khiến cô sợ hãi nên gần như bị cách ly khỏi phim kinh dị.
Nhưng bây giờ có Úc Thừa ở bên cạnh, cô đột nhiên muốn thử một chút.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trong ánh sáng mơ hồ lộ ra có chút lưu luyến, lòng bàn tay ấm áp của anh chạm đến ngón tay của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Em có muốn xem không?"
Hoài Hâm tháo giày bò lên trên ghế sofa, rúc vào lòng anh: "Một chút."
"Không sợ à?"
Hoài Hâm ôm lấy eo Úc Thừa, nói giọng ngọt ngào nũng nịu: "Không phải đã có anh bảo vệ em rồi sao?"
Trên đỉnh đầu có tiếng cười nhẹ êm tai dễ nghe của Úc Thừa truyền đến, cùng với giọng nói dịu dàng của anh, anh hơi ôm sát cô lại: "Được."
Sau khi chọn đi chọn lại, cuối cùng hai người đã quyết định chọn “The Conjuring- Ảm ảnh kinh hoàng”, một bộ phim cũ của đạo diễn James Wan vào năm 2013. So với các bộ phim khác của ông, như “Saw-Lưỡi cưa” và “Dead Silence-Sự im lặng chết chóc” thì càng giống phim kinh dị truyền thống hơn, một gia đình chuyển vào sống trong một ngôi nhà ma và không ngừng gặp phải các loại sự kiện ly kỳ.
Mấu chốt nhất là Hoài Hâm đã lên trên mạng xem thì thấy nói cả bộ phim chỉ chết có một con chó và một con chim, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Cô quyết tâm muốn xem thử một lần.
Trong phòng khách tối đến mức không thể tối hơn, chỉ có một màn hình tivi lớn phát ra một chút ánh sáng xanh le lói, Hoài Hâm nằm ở trong ngực Úc Thừa, mới xem phần chuyện xưa của con rối và âm nhạc u ám mở đầu, mà đã bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Nhịp tim cô dần dần tăng lên treo lơ lửng giữa không trung, cô biết mình có bao nhiêu cân lượng, nhưng lúc này vừa mới bắt đầu, cho dù có ý định lùi bước thì cũng không lên tiếng, chỉ hơi căng thẳng cơ thể rồi nhìn màn hình không chớp mắt.
Người đàn ông cảm nhận được phản ứng nhỏ xíu của cô, cánh tay ôm càng chặt cô vào trong ngực mình.
"Có thể không?" Úc Thừa chậm rãi nói: "Nếu em sợ thì chúng ta không xem nữa."
Thực ra cô đang bị một chút sức lực không chịu khuất phục từ trong xương quấy phá, Hoài Hâm cố gắng giữ lại một tia quật cường cuối cùng: "Không, em nhất định phải xem hết."
Sự thật chứng minh, Hoài Hâm hoàn toàn đánh giá quá cao bản thân.
Cô là một Tiểu Bạch trong giới phim kinh dị, trong toàn bộ quá trình, cô chỉ nín hơi, ngay cả thở cũng không dám, liên tục bị giật mình bởi những hình ảnh lần lượt nhảy ra trong ngôi nhà ma u ám, tất cả đồng hồ đều dừng ở ba giờ bảy phút, tiếng bước chân chậm rãi xuất hiện ngoài cửa, bóng dáng trôi nổi trong gương, bàn tay tái nhợt duỗi ra trong tủ quần áo.
Hoài Hâm không nhớ nổi mình đã không kiềm chế hét lên bao nhiêu lần, giống như một con heo nhỏ thơm thơm điên cuồng rúc vào trong ngực Úc Thừa, nước mắt cũng rớt xuống: “Anh trai, em sợ huhuhu…"
Có nhiều lúc cô hoảng sợ trước những vật thể đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn, nó thuộc về một loại căng thẳng, sau khi bình tĩnh lại sẽ không sao, cho nên trong số này cô nửa sợ thật nửa sợ giả, thật ra còn xen lẫn vài phần nũng nịu.
Úc Thừa biết nhưng vẫn vừa dùng giọng nói ấm áp dỗ dành cô, vừa vỗ nhẹ tấm lưng khẽ run lên của cô.
Dường như trong thế giới hắc ám này chỉ có hai người bọn họ đang dựa sát vào nhau lắng nghe tiếng tim đập của nhau.
Mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương tỏa ra, Hoài Hâm ngửi thấy mùi này rồi vùi đầu vào cổ Úc Thừa không muốn xa rời.
Đúng là bộ phim rất hiểu làm thế nào để khống chế tiết tấu.
Sau một đoạn tình tiết chầm chậm làm nền, đột nhiên một tiếng phần phật vang lên, ngay sau đó là cuồng phong mưa rào, sấm sét vang dội.
Trong âm thanh ầm ầm rung động, tà vật bị thầy trừ tà khóa trong tủ đột nhiên biến mất và xuất hiện trên chiếc ghế bập bênh đang đung đưa tự phát trong nhà cô bé.
Bả vai mảnh khảnh của Hoài Hâm rung lên như cánh bướm rung rinh trong mưa.
Bàn tay thon dài to lớn hạ xuống che kín lỗ tai của cô.
Hoài Hâm nhắm chặt mắt, trái tim giống như như tàu lượn siêu tốc đang lao qua điểm cao nhất, vòng tay rắn chắc và ấm áp của người đàn ông bao bọc lấy cô.
Trong chốc lát, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Đừng sợ." Cô chỉ nghe thấy tiếng Úc Thừa dịu dàng nói.
Hoài Hâm không tự chủ được mà run rẩy, anh càng tiến lại gần ôm lấy cô, ôm cả cơ thể cô vào ngực.
Hoài Hâm co hai chân lại, cong gối, nghiêng người ngồi trên đùi Úc Thừa, mắt cá chân cô mảnh đến mức một tay anh cũng có thể nắm trọn, cho nên bây giờ anh ôm chặt cả người cô cũng không thành vấn đề.
Hoài Hâm sợ sấm sét.
Từ lúc còn rất nhỏ.
Bởi vì bố mẹ luôn luôn về muộn nên những lúc mưa to, những cây cao bên ngoài nhà trông càng kỳ lạ hơn, ánh trăng nhợt nhạt và ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu lên tường, giống như một bóng ma của khu rừng trong phim kinh dị.
Chỉ cần có giông bão, những lá cây, thân cành kia sẽ múa may cuồng loạn trong gió táp, như thể có ai đó nhìn trộm vào nhà trong một thời gian dài và sẵn sàng phá vỡ cửa sổ bất cứ lúc nào.
Mỗi khi có sấm sét, tim Hoài Hâm đều sẽ đập nhanh, nó tương tự như một loại rối loạn căng thẳng sau chấn thương, đó là một bóng ma đã ngủ yên trong tim từ lâu.
Trước kia, nếu có Hoài Diệu Khánh ở bên cạnh, khi ông nhìn thấy cô sợ hãi thì sẽ ôm cô vào trong ngực rồi hát những bài đồng dao đơn giản để dỗ cô đi ngủ.
Sau này, khi cô trưởng thành, không còn có được sự gần gũi với bố như hồi còn nhỏ, càng nhận ra rằng đây chỉ là nỗi sợ hãi thông thường, cho dù đối mặt một mình cũng không sao cả.
Nhưng Hoài Hâm vẫn còn nhớ cảm giác được ai đó ôm chặt trong vòng tay khi còn nhỏ, cảm giác an tâm mà ỷ lại.
Giống như bây giờ.
Sợi tóc của cô dán vào chiếc cằm góc cạnh của Úc Thừa, má cô chạm vào chiếc áo len cổ lọ mềm mại của anh, mùi hương thoang thoảng của nắng và xà phòng dần làm nhịp tim như đang trên vách đá chậm lại.
Quanh thân ấm áp, được bao bọc trong vòng tay anh và đống chăn bông dày.
Không có âm thanh, bầu không khí kỳ dị dễ dàng bị quét đi như bụi bay trên mặt bàn...Thứ duy nhất mà Hoài Hâm có thể cảm giác được chính là cái chạm nhẹ nhàng rơi vào trên trán mình, một nụ hôn hết sức dịu dàng của người đàn ông.
Bộ phim cuối cùng cũng thăng hoa với chủ đề gia đình ấm áp, trở về với mặt trời và mọi thứ thật đẹp đẽ sau khi những bóng ma tan biến.
Mặc dù toàn bộ quá trình có phần quá kích thích, nhưng vẫn là một loại trải nghiệm khác, chỉ là Hoài Hâm đã quyết định sẽ không tiếp xúc với những bộ phim như vậy nữa trong một thời gian ngắn.
Di chứng khi xem hết một bộ phim kinh dị hết sức rõ ràng, đó chính là Úc Thừa có thêm một vật trang sức tuỳ thân.
Con đường từ phòng khách đến phòng ngủ đều do anh ôm đi, Hoài Hâm không dám ngủ một mình, ban đêm lúc nào cũng muốn dính lên người anh, quả thực mềm mại đến muốn mạng.
Cho dù anh có dỗ dành như thế nào cũng đều vô dụng, cô cứ không an phận rúc vào trong ngực Úc Thừa.
Không biết có phải là cố ý hay không, dù sao cũng cảm giác cô hơi có ý mượn chuyện này để mưu đồ chuyện của mình.
Ánh trăng dịu dàng lọt vào căn phòng tối đen như mực, Hoài Hâm lật qua lật lại giống như một bệnh nhân ADHD.
Úc Thừa từ từ nhắm hai mắt lại, dùng cả tay cả chân ôm cô, môi mỏng khẽ cong, để mặc cô tùy hứng làm loạn với mình.
Cánh tay anh đặt trên eo mềm mại của cô, giọng nói tràn ra từ cổ họng vừa từ tính vừa thâm trầm, lại lười biếng và gợi cảm: "Cục cưng, ngủ đi. Đừng làm rộn."
Hoài Hâm đơn giản là bị dọa tinh thần, tinh lực dư thừa không có chỗ giải phóng, tay khẽ kéo góc áo của anh, mềm giọng trả lời: "Em ngủ không được mà."
Úc Thừa vẫn nhắm mắt, chỉ là hơi thở của anh dường như nặng hơn một chút.
"Em nằm một hồi, tự nhiên sẽ buồn ngủ thôi." Anh nói.
Chủ yếu là khi cô nhắm mắt lại thì những hình ảnh kia sẽ tự động chiếu lại tuần hoàn trong đầu, làm thế nào cũng không thoát khỏi chúng được.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Hoài Hâm đã lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần, cô vốn đang đối mặt với Úc Thừa, nhưng lại cảm thấy phía sau lưng mình rất trống, thế là cô quay sang bên kia, dán lưng vào lồng ngực anh, lần này thứ lọt vào trong tầm mắt cô đều là một màu đen kịt, khiến cho người ta không khỏi nhớ đến căn phòng tối tăm trong phim.
"Ừm, hay là em dậy viết tiểu thuyết." Hoài Hâm phồng má lên.
Cô còn chưa dứt lời, Úc Thừa đã mở mắt ra, híp mắt nhìn cô.
"Em thật sự không ngủ sao?" Giọng anh hơi khàn khàn, như đang cẩn thận xác nhận với cô.
Hoài Hâm không biết tại sao, gật đầu định bật chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh, nhưng cổ tay đã bị anh giữ lại.
Lông mi giống như lông quạ tạo ra một cái bóng mê hoặc, người đàn ông ngước lên nhìn chằm chằm vào cô, ngũ quan anh tuấn rõ ràng bị ánh sáng ngoài cửa sổ phác hoạ thành một lập thể thâm thúy, dù trong ánh sáng lờ mờ cũng rất đẹp: "Không thể quên được những hình ảnh kia sao?"
Hoài Hâm nắm chặt ngón tay của anh, dáng vẻ rất khổ não: "Ừm, cho dù ngủ thiếp đi em cũng sợ sẽ gặp ác mộng"
Không khí chững lại trong một cái chớp mắt, Úc Thừa bỗng dưng xoay người đè lên, đôi môi hôn thật sâu lên gò má, trằn trọc mút.
Tay của anh lần xuống tìm kiếm, ánh mắt sâu thẳm quyến rũ, anh khẽ cười nhẹ một tiếng: "Vậy để anh tìm cách khác trị một chút cho cục cưng nhé!"
"Cam đoan quên hết không còn một mống, đêm nay mơ mộng đẹp."
Danh sách chương