Hoài Hâm lại sửng sốt một lần nữa, mặc dù trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bởi vì mạch não của đứa trẻ không kiêng kỵ gì mà có chút cảm giác dở khóc dở cười, cô và Úc Thừa nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được mà bật cười.

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm của người đàn ông ẩn chứa sự hứng thú, anh dùng ánh mắt có chút không rõ ràng nhìn Hoài Hâm rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy, xem ra anh trai không giấu được, bị Tiểu Diệu của chúng ta phát hiện rồi.”

Đôi mắt của Phan Diệu sáng lên vỗ tay: “Em biết mà!”

"Nhưng mà không được nói cho người khác đâu nha.” Úc Thừa giọng ôn tồn: "Coi như là bí mật của anh và Tiểu Diệu được không?"

"Em biết rồi, em sẽ không nói cho người khác đâu, anh tiếp tục kim ốc tàng kiều đi.”

Hoài Hâm muốn nói lại thôi, vốn dĩ cô đã nghe tới mức tai đỏ bừng lên rồi, bây giờ khó khăn lắm mới nhạt đi giờ lại đỏ lên rồi.

Dường như Phan Diệu còn muốn nói gì đó, bị Úc Thừa ngăn lại: "Không được trêu chị, cô ấy rất dễ xấu hổ.”

Ngón tay Hoài Hâm hơi co lại: “…”

Nào! Có! Cô dễ xấu hổ lúc nào!

Nhưng ở trước mặt cô bạn nhỏ lại không tiện tranh cãi với anh, Hoài Hâm bực bội ngồi ngay tại chỗ, cô cắn môi.

Úc Thừa nhếch khóe mắt hỏi Phan Diệu: "Kim ốc tàng kiều, sách nào nhắc tới từ này?”

Phan Diệu nhận ra mình đã nói lộ cái gì, cô bé lè lưỡi, có chút chột dạ đáp: "Chính là... Một quyển tiểu thuyết."

"Phải không?" Cũng may Úc Thừa không truy cứu, chẳng qua là chậm rãi nói: "Chị em cũng viết tiểu thuyết."

Phan Diệu chớp mắt: "Hả? Chị viết tiểu thuyết gì!"

"Nói thật, anh cũng không biết." Úc Thừa nhướng mi nhìn màn hình: "Cô ấy chưa nói với anh."

Hoài Hâm: "..."

Quả thật, yêu nhau lâu như vậy rồi, cô cũng chưa từng nhắc tới bút danh của mình. Anh cũng rất tôn trọng cô, vẫn luôn không hỏi tới.

Có điều tất nhiên là, Hoài Hâm nghĩ nội dung của những đôi nam nữ X trước yêu sau kia tốt nhất là không nên để anh nhìn thấy thì tốt hơn, nếu không sẽ có chút xấu hổ.

Nhưng là ánh mắt của cô nhóc quá khao khát, Hoài Hâm chỉ đành cân nhắc dùng từ trả lời: "Ừ... Chính là một vài câu chuyện đô thị được làm quá lên thôi."

Cô dừng lại, chột dạ nói: "Ví dụ như, cuộc sống thông qua sự cố gắng phấn đấu của mình mà cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn và hiện thức hóa lý tưởng sống của đời người gì đó."

Phan Diệu cái hiểu cái không gật đầu: "Cho nên đó chính là câu chuyện rất nghiêm chỉnh đứng đắn rồi.”

“Không sai, có thể hiểu như vậy.”

Hoài Hâm trịnh trọng gật đầu, Úc Thừa vẫn luôn mỉm cười, tuy nhiên cũng không vạch trần cô. Đợi sau khi lại nói chuyện với cô bé một lúc, Úc Thừa đã dỗ cô bé ngủ say, Hoài Hâm thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Úc Thừa trở lại phòng ngủ, lần này đã khóa cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ cùng cô trò chuyện video.

Anh chậm rãi tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Bảo bối, anh thật sự rất tò mò em đã viết cái gì?” Ánh mắt Hoài Hâm né tránh, cứng miệng nói: “Không phải đã nói là một câu chuyện truyền cảm hứng sao?” “Ồ, yêu đương với cấp trên cũng là một phần của truyền cảm hứng à?”

Hoài Hâm: “???”

Đợi đã!? Cô không dám tin tưởng mà trả lời: “Sao anh lại biết được em viết gì?” Úc Thừa thong thả nói: “Lúc ở Ma Cao không cẩn thận thấy mấy trang, mở đầu có lẽ là cảnh tượng ở phòng làm việc, kế tiếp là một đoạn miêu tả phong cảnh tuyệt đẹp, gì mà rừng rậm xanh um rồi suối chảy róc rách, con đường nhỏ ngoắt nghéo dẫn đến nơi sâu thẳm.” Hoài Hâm: “...”

Aaa sao lại thế này! Quá nhục nhã rồi!!

Cô không muốn sống nữa! Cô! Không! Muốn! Sống! Nữa!

Đầu Hoài Hâm như nổ tung, vẫn cố vùng vẫy: “... Cái đó, phòng làm việc họ khá gần khu bảo tồn thiên nhiên.” “Bảo bối à, anh đã ba mươi rồi.” Úc Thừa nhàn nhạt cười nhìn cô: “Những gì em viết đều là những hình ảnh rất dễ hiểu.” “...”

Hoài Hâm nhắm mắt, bắt đầu có chút run rẩy, lại nghe người đàn ông mơ hồ nói: “Nhưng anh đúng thật là không ngờ, thì ra em thích ở phòng làm việc...”

“Aaa anh đừng nói mấy cái này nữa!” Hoài Hâm ngắt lời anh, vô cùng tức giận: “Còn nói em sẽ không để ý đến anh nữa!”

“Được rồi.” Úc Thừa trông có vẻ rất tiếc nuối, ôn tồn nói: “Thế đợi anh về công ty chúng ta lại nói.”

Hoài Hâm: “...”

May mắn người đàn ông vẫn có chừng mực, không lấy chuyện tiểu thuyết ra trêu cô nữa, Hoài Hâm hỏi anh tầm khi nào có thể trở về, Úc Thừa nói: “Anh đoán phải ở đây một thời gian nữa, đợi tình trạng của ông cụ ổn định hơn rồi lại nói.”

Hoài Hâm ôm lấy đầu gối nói: “Thế phải cần bao lâu?”

“Khó mà nói trước được.”

Hoài Hâm mím môi, rốt cuộc cũng không nói gì: “Thế, anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đó.”

Cô biết Úc Thừa ở Hồng Kông chắc chắn sẽ không thoải mái như Bắc Kinh, do dự nói: “Có chuyện gì không vui, có thể nói với em.”

“Ừm, anh biết rồi.” Giọng điệu Úc Thừa trầm xuống: “Cảm ơn bảo bối.”

Anh khựng lại một lát, hỏi cô: “Muốn đi ngủ rồi.”

“Ừm.”

Úc Thừa dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng, dịu dàng nói: “Thế thì mau ngủ đi, ngủ ngon. Mơ một giấc mộng đẹp.”

Hoài Hâm nhìn anh một lúc, cũng dịu giọng nói: “Vâng, anh trai ngủ ngon.”

Phan Tấn Nhạc vừa tỉnh vào hai ngày trước nói năng vẫn rất phí sức, chân tay tê dại, có lẽ hai ba ngày sau mới có thể hồi phục lại, quay về tập đoàn. Chuyện này có rất ít người biết được, chỉ lên tiếng với bên ngoài rằng ông ấy đang nghỉ ngơi điều dưỡng.

Phan Tấn Nhạc không hề né tránh chuyện Úc Thừa luôn bên cạnh, thực tế Úc Thừa tại công ty mẹ là hữu danh vô thực, có quyền hạn tự do ra vào, hiện nay những người bên dưới đều biết, vị cậu hai này đã giành được sự coi trọng từ chủ tịch hội đồng quản trị.

Trình Tranh từng lén lút hỏi anh, rốt cuộc làm sao làm được, Úc Thừa khẽ nở nụ cười, nói tôi chỉ cùng bố đánh một ván cờ. Ông ấy hỏi tôi có muốn tiếp quản công ty ở Hồng Kông bên này không. Tôi đã từ chối.

Thứ như quyền lực cũng giống như thạch tín, trao vào tay càng nhiều thì càng không nên nhận. Một lần nữa anh vượt qua thử thách của Phan Tấn Nhạc.

Vòng tròn ở thành phố Hồng Kông cũng không lớn, nhất thời có rất nhiều nghe tiếng gió mà đến, muốn móc nối quan hệ với Úc Thừa. Anh không tự ti không kiêu ngạo, cân nhắc lợi và hại, từng bước đi đều vô cùng vững chắc, cẩn thận chặt chẽ.

Công việc của Bác Nguyên có thể quản lý từ xa, lại thêm Phan Tấn Nhạc lệnh cho anh cùng nhau xử lý chuyện của tập đoàn, Úc Thừa đành ở lại trụ sở chính của công ty mẹ.

Bọn họ sở hữu một tòa nhà văn phòng thương mại ở nơi tấc đất tấc vàng như Trung Hoàn, Úc Thừa nhanh chóng quen thuộc và liên hệ với những người ở Hồng Kông bên này. Phan Tấn Nhạc, Phan Tuyền và những người khác đều có văn phòng riêng ở tầng trên cùng, tuy rằng bọn họ không thường xuyên xuất hiện, nhưng vẫn đụng mặt mấy lần.

Hứa Tông để Úc Thừa dành ra buổi tối thứ sáu, cùng bà ta và mấy vị trưởng bối nhà họ Tạ cùng ăn bữa cơm. Trong mấy gia tộc lớn ở Hồng Kông, trừ nhà họ Phó, chỉ có nhà họ Tạ là có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Phan.

Mấy vị chú bác này đều đã gặp qua Úc Thừa khi bé, anh đã gọi Trình Tranh chuẩn bị một ít quà gặp mặt, trước khi đến buổi hẹn, lại nhận được một cuộc gọi bất ngờ.

Đầu bên kia trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh hai, là em. Phan Duệ.”

Đây là lần đầu tiên Úc Thừa và cậu em trai này gặp mặt, Trình Tranh đã sắp xếp cho họ ở phòng trà riêng biệt. Hai người ngồi đối diện nhau, Úc Thừa chuyên tâm pha trà, không hề lên tiếng nói chuyện.

Anh không cần phải hỏi mục đích Phan Duệ đến, vì sự xuất hiện ở đây của đối phương đã nói rõ: Phan Duệ đã biết hành động trong bóng tối của Cầu Minh Phạn, nên mới đưa ra lựa chọn này.

Úc Thừa kiên nhẫn đợi anh ta mở miệng, một lúc lâu, Phan Duệ mới khó xử cúi đầu: “Lần trước... cảm ơn anh hai đã giúp em giải vây.”

Biên duyên hoá* và thực quyền ảo được anh ta nói đến cực kỳ êm tai. Nếu thế xem ra, ít nhất từ biểu hiện bên ngoài, thái độ quy hàng của Phan Duệ cũng khá tốt, Úc Thừa nhàn nhạt cười, không hề tiếp lời.

*biên duyên hoá (边缘化): Đây là một cách nói tương đối trừu tượng, chỉ sự chuyển dời, biến hoá theo hướng ngược lại với sự phát triển chủ lưu của người hoặc sự vật. Sự chuyển dời biến hoá này phi trung tâm, phi chủ lưu, hoặc có thể nói bị chủ lưu bài xích, không dung nạp. Nói một cách đơn giản, chính là từ trung tâm và chủ lưu dần bị bài trừ mà đi đến hướng phi trung tâm, phi chủ lưu.

Sắc mặt Phan Duệ tái nhợt, gần như cắn chặt răng, lúc này mới lấy ra một túi tài liệu bảo mật ở bên cạnh, rút ra một bản hợp đồng, đẩy đến trước mặt Úc Thừa.

Bên trên giấy trắng mực đen —— [Thoả thuận chuyển nhượng cổ phần du lịch Viễn Phong].

Úc Thừa nhìn mấy cái, hỏi: “Đây là ý gì?”

“Là công ty có doanh thu tốt nhất dưới tên em, trụ sở chính ở Bắc Kinh.” Phan Duệ hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Để thể hiện thành ý, em có thể chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho anh hai.”

Đây là một công ty du lịch quốc tế, căn cứ theo thông tin đính kèm của Phan Duệ, kết quả kinh doanh trong những năm trước quả thật không tệ, mỗi năm đều thu được hàng tỷ đồng.

Trên mặt Úc Thừa không có chút cảm xúc nào, thuận tay lật mấy trang chứng minh tố chất dày cộm, hứng thú hỏi: “Tài sản tốt như thế, cậu nỡ chắp tay dâng lên cho người khác?”

Lúc này Phan Duệ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Úc Thừa một hồi lâu mới chầm chậm nói: “Anh hai, em nguyện ý nhận thua.”

Suy cho cùng đều là doanh nhân, lấy lợi làm thân, huyết thống thân tình đều không đáng nhắc đến, Phan Duệ là người hiểu biết thời thế, anh ta biết rõ nhất định phải hi sinh mới có thể chứng minh giá trị của mình.

Khi Úc Thừa từ quán trà bước ra, tài xế đã đợi bên ngoài rất lâu. Anh đưa túi tài liệu đã niêm phong cho Trình Tranh, nhỏ giọng nói mấy câu, sắc mặt Trình Tranh bình tĩnh, gật đầu nói: “Tôi sẽ để ngài Norton kiểm tra điều kiện trong hợp đồng.”

Buổi tối hẹn với nhà họ Tạ ở một khu bất động sản nào đó của nhà họ Phạm, do Hứa Tông làm chủ, Úc Thừa đến sớm hơn mười lăm phút, đại sảnh đã vô cùng náo nhiệt, người hầu thì bận trước bận sau, các món ăn nguội tinh xảo theo phong cách phương Tây đã được bày sẵn trên bàn.

Không lâu sau, người nhà họ Tạ cũng đến, vừa bước vào cửa đã cao giọng chào hỏi, lại nhìn Úc Thừa: “ Ai da, không thể tin được. Đây là A Thừa sao? Không nhận ra nổi nữa rồi.”

Úc Thừa thái độ đúng mực, mỉm cười chào hỏi từng vị trưởng bối.

“Hẳn là đã gần mười mấy năm rồi, thật sự lâu lắm rồi mới gặp.”

“Còn không phải đã lâu mới gặp sao? Lần trước nhìn thằng nhóc này vẫn còn là đứa nhỏ lớn chừng này.”

“Người ta nói đi nước ngoài rồi thì sẽ khác, thằng nhóc thật là tuấn tú lịch sự.”

Hứa Tông khiêm tốn: “Đều là người nhà cả đừng khen nó nữa, mau ngồi xuống.”

Vì buổi họp gia đình này, bà ta đã đặc biệt mời một đầu bếp của nhà hàng Michelin. Các món ăn là sự kết hợp giữa món ăn Trung Hoa và ẩm thực Pháp, cách bày trí trang nhã và tinh tế, nhóm người hầu lần lượt nối đuôi nhau, bày lên các món tôm hùm canh bào ngư cho khách quý.

Hứa Tông nhìn quanh, cười hỏi: “Phương Dục đâu?”

“Đứa nhỏ đó nhất quyết muốn xem cái gì mà biểu diễn thời trang, chú nó đau lòng nó nên để nó đi rồi, có lẽ muộn một lát mới đến, mọi người không cần đợi nó…”

Vừa dứt lời, Tạ Phương Dục theo quản gia bước vào cửa.

Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu trắng được cắt may khéo léo, do nhà họ Hương đặc biệt làm cho mùa xuân, hiện ra phần cổ trắng như tuyết, cô gái xinh đẹp cầm theo một chiếc túi da cá sấu thướt tha bước vào: “Ngại quá, tôi đến trễ.”

Ngôn từ hối lỗi, nhưng biểu cảm trên mặt lại không thể hiện chút nào.

Cô út của nhà họ Tạ - Tạ Phương Dục, là đứa con nhỏ nhất trong sáu người con, cũng là vị thiên kim duy nhất, năm nay đã hai mươi sáu tuổi.

Nghe đồn khi cô ta sinh ra, bố cô ta từng bỏ ra gần ba bốn triệu đô la Hồng Kông đấu giá được hai viên kim cương hiếm có nặng mười cara, một viên màu tím một viên màu đỏ máu, đều thuộc danh nghĩa của cô ta, bây giờ đã trở thành tài sản trong số của hồi môn rồi.

Từ nhỏ Tạ Phương Dục đã là cô công chúa ngậm thìa vàng, từ đầu đến chân trên người không một điểm nào không lộ ra gia thế hiển hách của mình, ngay cả sợi tóc trên đầu cũng tinh xảo.

Chỗ ngồi bên cạnh Úc Thừa được để trống từ trước, do Hứa Tông giữ lại cho cô ta.

Thấy người đàn ông nheo mắt, biểu cảm không thay đổi, Hứa Tông ngồi bên cạnh lén đẩy anh một cái, cười nói: “Lâu lắm rồi không gặp nhau nhỉ? Còn không mau qua đó chào hỏi em gái của con đi.”

Tạ Phương Dục nghe vậy nhìn sang, trên mặt không nén nổi kinh ngạc: “Đó là...”

Người lớn trong nhà cười giới thiệu: “Đó là anh trai A Thành của con đó, con không nhớ à?”

Tạ Phương Dục chỉ sửng sốt trong chớp mắt, rất nhanh đã nhếch môi: “Ồ, hóa ra là anh A Thành.”

Cô ta tò mò liếc anh một cái, rồi đánh giá: “Anh thay đổi nhiều thật đấy, tôi sắp không nhận ra rồi.”

Úc Thừa đứng dậy kéo ghế dựa ra giúp cô ta, lại liếc nhìn Hứa Tông một cái, cất giọng ấm áp nói: “Mẹ không nói cho tôi em cũng muốn tới, đúng là niềm vui bất ngờ lớn.”

Tạ Phương Dục ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, nhìn anh cười khúc khích: “Với tôi mà nói cũng là niềm vui bất ngờ.”

Người trên bàn đều cười: “Cũng mấy năm rồi chưa gặp nhau, không ngờ hai đứa bé vẫn thân thiết như vậy, anh trai với em gái hiểu ý nhau quá.”

Khi Úc Thừa quen biết Tạ Phương Dục, anh là đứa con ngoài giá thú không được yêu thích, danh không chính ngôn không thuận, còn cô ta lại là viên ngọc quý ở tít trên cao, là cục cưng được người nhà họ Tạ yêu chiều, có lần nào gặp anh là không trốn tít đằng xa đâu, sao có thể bằng lòng nói chuyện nhỏ nhẹ với nhanh như bây giờ.

Người hai gia đình cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng không nói ra.

Trong lúc dùng bữa ai nói chuyện người đó, nhưng vẫn cố ý dành ra không gian riêng cho Úc Thừa và Tạ Phương Dục nói chuyện với nhau.

Tạ Phương Dục vừa nhấm nháp món trứng cá muối một cách tao nhã, vừa trò chuyện với Úc Thừa: “Tôi nghe nói anh A Thừa rất lợi hại trong phương diện tài chính, hiện tại đang làm việc ở quỹ tài chính lớn nhất trong nước, từng đầu tư cho rất nhiều công ty đã lên sàn chứng khoán cấp bậc trăm tỷ.”

“Đây vốn là chuyên ngành của tôi.” Úc Thừa cười nói: “Không đáng để nhắc đến.”

Câu trả lời này trực tiếp cắt đứt mọi khả năng phát triển cuộc trò chuyện, Tạ Phương Dục chưa kịp cau mày, Úc Thừa đã xây dựng lại chủ đề mới, hỏi cô ta ngày thường thích làm gì.

Hành động này khiến sắc mặt Tạ Phương Dục dịu đi, Úc Thừa học rộng hiểu nhiều, bất cứ đề tài nào đều có thể phụ họa một vài câu khiến cô ta rất thoải mái.

Tiệc tối chấm dứt, mấy người đứng dậy chào tạm biệt, Hứa Tông nói: “A Thừa, con đưa Tiểu Dục về nhé.”

Thật ra sao công chúa có thể không có tài xế riêng, nhưng Úc Thừa vẫn gật đầu, đi ra ngoài cùng Tạ Phương Dục với thái độ vô cùng tốt.

Anh tùy tiện lái một chiếc McLaren GT ra khỏi ga ra, mở cửa xe giúp Tạ Phương Dục dưới ánh mắt chăm chú của người lớn trong nhà, mái tóc dài của cô ta tung bay theo làn gió, mùi hoa nhài thoang thoảng lan tới, Tạ Phương Dục nhướng cằm nói: “Anh A Thừa, làm phiền anh rồi.”

Úc Thừa trả lời rất phong độ: “Không phiền.”

Trên đường chở cô ta về nhà, anh dẫm hết chân ga, Tạ Phương Dục nghiêng đầu chăm chú nhìn anh một lát, hiếm khi mới mở miệng vui đùa: “Lái nhanh như vậy làm gì?”

Úc Thừa mỉm cười, thản nhiên đáp: “Tôi tưởng em sẽ muốn về nhà sớm chút.”

Tạ Phương Dục nhướng mày, hơi nghiêng người về phía anh: “Vậy nếu tôi nói... Tôi không muốn thì sao?”

Mục đích của bữa cơm tối nay rất rõ ràng, người lớn trong nhà đều ngầm tán thành buổi xem mắt biến tướng này. Tạ Phương Dục tưởng rằng, anh có thể đến chứng tỏ đã chấp nhận. Vốn dĩ trước khi đến cô ta còn hơi khinh thường, nhưng vì không muốn làm mất thể diện của người trong nhà, mới không tình nguyện tới, ai ngờ sau khi gặp anh lại cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ.

Anh thật sự đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức suýt nữa cô ta phải nghi ngờ, rốt cuộc người hiện tại đang ở trước mắt có phải là thiếu niên gầy yếu trước kia hay không.

Ngoại hình của anh tuấn tú vô cùng, khí chất chững chạc sâu sắc, qua lời nói có thể thấy vốn kiến thức của anh rộng đến mức nào, thái độ thì săn sóc có thừa, phương diện tiền tài cũng hoàn toàn có thể xứng đôi với cô ta. Tạ Phương Dục từng gặp rất nhiều người đàn ông, vốn dĩ rất khó để sinh ra ý muốn tìm hiểu, nhưng Úc Thừa hôm nay thật sự khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác, khiến cô ta sinh ra hứng thú.

Mà lúc này, người đàn ông ấy đang dùng những ngón tay thon dài duyên dáng của mình nắm chặt tay lái, giọng nói vẫn ấm áp như trước: “Có chỗ nào khác muốn đi sao? Tôi đưa em qua đó.”

Tạ Phương Dục giật mình, nhạy cảm nhận ra thay đổi rất nhỏ trong giọng anh. Với hiểu biết của cô về Úc Thừa qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi, anh không thể nào không nghe ra ám hiệu của cô ta. Tạ Phương Dục nheo mắt lại, đột nhiên nói: “Dừng xe.”

Chiếc McLaren chuyển hướng phanh gấp lại, dừng ở ven đường.

Úc Thừa chống khuỷu tay lên vô lăng, bình tĩnh hỏi cô ta: “Làm sao vậy?”

Tạ Phương Dục nhìn chằm chằm vào anh, nói thẳng: “Anh không muốn liên hôn.”

Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, Úc Thừa nhìn cô ta không nói gì.

Ánh mắt Tạ Phương Dục hơi sa sầm xuống: “Nếu không muốn, vì sao lại tới?”

Úc Thừa bật cười, hỏi lại cô ta: “Cô Tạ cũng không muốn, không phải vẫn đến đó sao?”

Hiện tại ngay cả xưng hô anh cũng lười đóng kịch, sắc mặt Tạ Phương Dục hơi thay đổi, bực mình nhất là hiện tại cô ta đã thay đổi ý định rồi, lại bị anh lôi ra nói.

Nhưng lúc này cô ta vẫn còn vài phần kiên nhẫn với anh: “Tôi đâu bài xích chuyện này.”

“Thật sao?” Úc Thừa không tỏ ý kiến: “Nhưng mà cô Tạ không cảm thấy hiện tại vẫn hơi sớm để thảo luận vấn đề này sao? Trước kia chúng ta không hề quen biết, chưa chắc đã thích hợp với nhau.”

Câu nói này chính là một câu từ chối khéo léo, thậm chí ngay cả thử một lần anh cũng không muốn thử, mỗi câu nói đều lộ ra ý từ chối và xa lánh. Bởi vì trong tiềm thức Tạ Phương Dục vẫn cảm thấy thân phận của anh không xứng với mình, nên nén giận nhìn về phía anh, có điều khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của đối phương, bỗng dưng cô ta tỉnh táo lại.

... Anh đã hoàn toàn khác trước kia rồi, đường đường là cậu Hai nhà họ Phan, là con trai do vợ chính thức sinh ra, được bố tín nhiệm coi trọng. Úc Thừa hoàn toàn có tư cách nói chuyện ngang hàng với cô ta.

Tạ Phương Dục nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Cho nên, anh đang để ý tới chuyện trước đây tôi xa lánh anh sao?”

Úc Thừa bật cười, thản nhiên đáp: “Chuyện mười mấy năm trước rồi, tôi không đến nỗi hẹp hòi như thế.”

“Vậy rốt cuộc vì sao?” Tạ Phương Dục mỉm cười, muốn hỏi tới cùng: “Tôi cần một lý do.”

Úc Thừa tựa lưng vào ghế sau, giọng lười nhác: “Tôi vẫn chưa chơi đủ, không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân.”

“...”

“Dù kết hôn với em, tôi cũng sẽ không chung thủy một lòng với em. Câu trả lời này có làm cô Tạ hài lòng không?”

Đa số các cuộc liên hôn đến cuối cùng đều ai chơi phần người nấy, nhưng ngay từ đầu đã nói thẳng ra như vậy khó tránh khỏi khiến người ta mất hứng. Thật ra là anh không nhìn trúng cô ta mà thôi. Tâm trạng tốt đẹp của Tạ Phương Dục bị phá hủy hoàn toàn, cô ta lạnh lùng nói: “Lái xe, đưa tôi về nhà.”

Suốt quãng đường hai người đều im lặng, tới bên dưới biệt thự, Tạ Phương Dục định mở cửa xe rời đi, không ngờ cửa xe lại bị khóa trái.

Cô ấy quay đầu lại lườm anh: “Úc Thừa, anh làm vậy là có ý gì?”

Úc Thừa nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Vẫn phải làm phiền cô Tạ giúp tôi chút việc nhỏ.”

Cô ta chưa kịp châm chọc, anh đã mở miệng nói: “Nếu bố em hỏi, tôi sẽ nói là em không nhìn trúng tôi, hy vọng đến lúc đó cô Tạ có thể ăn nói thống nhất với tôi.”

Rõ ràng là anh không muốn, lại lịch thiệp giữ thể diện cho cô ta... Không, nói đúng ra thì, lời từ chối của anh đã bác bỏ thể diện của cô ta rồi. Úc Thừa tin chắc với sự kiêu ngạo của cô ta, cô ta sẽ không nói ra sự thật, chỉ có thể diễn trò với anh.

Anh cũng đoán chắc được với sự cưng chiều của nhà họ Tạ dành cho cô ta, bọn họ sẽ không bỏ qua ý kiến của cô ta mà cưỡng ép cô liên hôn.

Tạ Phương Dục siết chặt nắm đấm, trong lúc nhất thời tâm trạng cô ta cực kỳ phức tạp cũng bực bội không thôi. Sau đó cô ta lại nghe thấy Úc Thừa nói: “Tối nay tôi thất lễ rồi, hôm khác tôi sẽ đích thân mang quà đến tạ lỗi với em.”

“...”

Cuối cùng Tạ Phương Dục vẫn đồng ý.

Về đến nhà, Hứa Tông đang quấn khăn choàng bôi kem dưỡng da trong phòng, Úc Thừa đi đến trước mặt bà ấy, thản nhiên nói: “Chuyện với nhà họ Tạ, sao mẹ không thương lượng trước với con một tiếng.”

Hứa Tông đang bận đắp mấy lát dưa chuột tươi lên mặt, không thèm nhìn anh: “Đưa Phương Dục về chưa?”

Úc Thừa mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, bình tĩnh nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con sẽ không đồng ý liên hôn với Tạ Phương Dục.”

Hứa Tông sững người, lúc này mới quay đầu lại, trừng mắt dùng giọng nói kìm nén nói với anh: “Con đang nói cái gì vậy?”

“Biết bao người muốn trèo cao bám lấy nhà họ Tạ còn không bám nổi, vì hai nhà gần gũi chúng ta mới được ưu tiên, con có biết nếu sau này có sự ủng hộ của bọn họ, con sẽ nhận được trợ lực lớn thế nào không?”

Úc Thừa nhìn chằm chằm vào bà ấy, thong thả nói.

“Mẹ, hình như mẹ hơi nóng vội quá rồi.” Anh nói: “Con vừa đứng vững gót chân, mẹ đã làm ra hành động lớn như vậy, mẹ sợ bố quá tín nhiệm con sao?”

Lời nói trúng điểm quan trọng này khiến Hứa Tông ngẩn người, sau đó trầm mặc.

Mặc dù Phan Tấn Nhạc đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng dù thế nào ông ấy cũng là chủ gia đình. Hiện giờ ông ấy vẫn đang ngồi yên xem hổ đấu, nếu như cán cán cân hai bên mất cân đối, khả năng sẽ nhúng tay vào điều chỉnh, nói không chừng đến lúc đó sẽ thu lại một phần ban đầu kia của Úc Thừa. Cho nên, việc này vẫn phải từ từ, đợi nắm giữ thực quyền nhiều hơn rồi tính sau.

“Được rồi.” Hứa Tông nhíu mày: “Bản thân con cũng phải làm việc cẩn thận, đừng để người khác nắm được nhược điểm.”

Úc Thành thản nhiên đáp: “Mẹ, con biết rồi.”

Ngày hôm sau là thứ bảy, là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp của Hoài Hâm. Kế hoạch ban đầu của Úc Thừa là đến trường học đón cô, nhưng bây giờ anh đang bị giữ chân ở Hồng Kông không thể phân thân, đành xin lỗi đồng thời tiếc nuối vì đã bỏ qua thời khắc quan trọng như vậy trong cuộc đời cô. Ngược lại, Hoài Hâm còn cười an ủi anh, nói không sao cả.

Trường học sẽ phát trực tiếp, cũng có thợ chụp ảnh riêng, đến lúc đó sẽ thông báo cho anh,

“Em thật sự không giận à?” Trong cuộc gọi video, ánh mắt Úc Thừa hơi u ám, còn khẽ thở dài một tiếng.

Hình như anh hy vọng cô tức giận vậy. Hoài Hâm trừng mắt nhìn anh, nhõng nhẽo nói: “Được rồi, thật ra em cũng hơi giận.” Sau đó cô nhướng mày: “Anh định bồi thường cho em thế nào đây?”

Nghe vậy dường như lông mày của người đàn ông khẽ buông lỏng, khóe môi cong lên, cười nói: “Thế nào cũng được, anh đều nghe em.”

“Vậy à...” Hoài Hâm ung dung cười nói: “Vậy em ghi lại trước, đợi nghĩ kỹ rồi lại nói với anh.”

Ngày hôm sau, Úc Thừa bận rộn trong phòng làm việc cả ngày, từng hội nghị nối đuôi nhau, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có. Hoài Hâm gửi cho anh một vài tấm ảnh chụp kỷ niệm mình mặc đồng phục cử nhân, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, vô cùng bắt mắt trong đám đông. Úc Thừa bớt chút thời gian xem ảnh chụp, lưu lại từng tấm một, cũng chọn một tấm làm hình nền trò chuyện với cô.

Làm việc vất vả liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng chịu đựng được đến cuối tuần. Khi gần mười một giờ, Úc Thừa mới hoàn thành xong tất cả công việc. Trong lúc đi thang máy xuống lầu, lại vô tình gặp phải Phan Tấn Sùng, anh gật đầu chào hỏi: “Chú Út.”

“A Thừa.” Phan Tấn Sùng cười ấm áp, qua tâm hỏi: “Sao rồi? Đã quen chưa?”

“Cũng ổn ạ.” Úc Thừa khiêm tốn nói: “Có điều dù sao cũng là người mới, còn phải học tập chú Út nhiều hơn.”

Phan Tấn Sùng cười lớn: “Thằng nhóc này chỉ biết nói lời hay.” Ngừng một lát ông ấy nói tiếp: “Cũng lâu rồi không gặp, hôm khác cùng nhau ăn cơm nhé.”

Úc Thành cong môi, gật đầu: “Vâng.”

Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Úc Thừa đứng bên đường chậm rãi hút hết một điếu thuốc, mùi thuốc lá thoang thoảng xộc vào mũi, anh cắn điếu thuốc, gửi tin nhắn cho Hoài Tâm: [Bảo bối đang làm gì thế?]

Cô trả lời lại rất nhanh: [Ở nhà xem phim!]

Úc Thừa rũ mắt, mỉm cười: [Phim gì đấy?]

Hoài Hâm: [“Khi Harry gặp Sally”!]

Úc Thừa: [Hình như trước đây anh nghe tên rồi, nhưng mà chưa xem.]

Úc Thừa: [Có hay không?]

Trong lúc Hoài Hâm chưa trả lời, đột nhiên Phó Đình Hựu gửi tin nhắn đến, vứt qua cho anh một địa chỉ, ở khu vực cảng Victoria ngay bên cạnh, khu vực này có một con phố vô cùng náo nhiệt, ngoài trung tâm mua sắm, nhà hàng ra, còn có cả quán bar.

Úc Thừa trực tiếp gọi điện thoại lại cho anh ta, tùy tiện hỏi: “Sao thế? Muốn hẹn tôi đi uống rượu à?”

“Nói vậy cũng đúng.” Phó Đình Hựu nói: “Đừng hỏi nhiều nữa, cậu qua đây luôn đi.”

Trong giọng anh ta chứa ý cười không rõ hàm ý, nói xong lập tức cúp máy. Địa chỉ ở ngay cạnh công ty, chỉ cách mấy con đường, đi về phía bến cảng và vòng đu quay chọc trời.

Khắp nơi đều là khung cảnh phồn hoa trụy lạc, trên đường phố du khách đan xen nhau, vô cùng náo nhiệt. Ánh đèn màu tím từ vòng quay chọc trời phía xa nhẹ nhàng chảy xuống, phản chiếu trên mặt biển lấp lánh, đột nhiên trong lòng Úc Thừa dâng lên dự cảm vi diệu.

Sau đó, vừa quay đầu lại anh đã trông thấy cô.

Cô gái của anh, duyên dáng yêu kiều đứng ở đó.

Trong mắt cô luôn có ánh sáng, nhất là khi anh nhìn về phía cô, ánh sáng ấy càng sáng hơn, sáng như vì sao trên trời đêm vô tình rơi xuống vậy.

Tất cả mỏi mệt lập tức tan biến toàn bộ, khi Hoài Hâm lao tới Úc Thừa đã giang hai tay ra vững vàng đón được cô. Anh cười hỏi: “Hôm nay là ngày tốt lành gì thế?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện