"Bảo bối, sao anh lại cảm thấy ăn em ngon hơn nhỉ?"

"..."

Này, nói cái gì vậy chứ! Hoài Hâm đánh anh một quyền, giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi: "Mau mua bánh bao đi!"

Cuối cùng cũng mua được hai cái bánh bao thơm ngon dưới cái nhìn trêu chọc của bác gái, bác gái cười hỏi: “Cô gái nhỏ, đây là bạn trai của cháu à?”

Hoài Hâm đỏ mặt gật đầu.

"Ồ, hợp nhau đấy." Bác gái chu đáo bọc thêm một lớp túi nhựa lên trên để vết dầu không thấm ra ngoài. "Chúc các cháu luôn bên nhau nhé."

Hoài Hâm sửng sốt một lát, nhỏ giọng nói cảm ơn. Bánh bao vẫn còn bốc hơi nóng, nhưng nhiệt độ cầm rất vừa tay.

Úc Thừa cụp mắt nhìn cô một lúc rồi dịu dàng nói với bác gái: “Cảm ơn bác, chúc công việc làm ăn của bác ngày càng phát đạt.”

Hai người rời khỏi quán cháo và mì, im lặng đi cạnh nhau một lúc. Hoài Hâm cúi đầu cắn một miếng bánh bao mềm. Nhân thịt thơm ngon nhiều nước, cô liếm khóe miệng, sau đó cánh tay Úc Thừa vòng qua ôm.

“Có ngon không?” Anh nghiêng người lại gần cô, môi cong lên hỏi.

"Ngon lắm."

Hoài Hâm gật đầu, đưa chiếc còn lại cho anh. Nhưng Úc Thừa đã nắm lấy cổ tay cô, cắn thẳng vào chỗ cô vừa ăn.

Chuyện chia sẻ như vậy có vẻ cực kỳ thân mật, lông mi Hoài Hâm rung lên, chóp tai hơi đỏ lên, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Sau khi anh ăn xong, cô dùng giấy cẩn thận lau khóe miệng cho anh, chớp mắt hỏi: “Thế nào?”

Úc Thừa cười thở dài: “Không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà hương vị vẫn không thay đổi.”

Thời gian trôi qua, lẽ ra thị trấn này bị kí ức của anh phong ấn mãi mãi, nhưng nó vẫn tồn tại vì những con người và sự thủy chung nhà anh nhớ thương.

Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông sau khi trở về Trung Quốc. Lúc đó anh đang học đại học năm 3, đang thực tập tại MGS Hồng Kông vào kỳ nghỉ hè, một ngày cuối tuần, anh lén mua vé xe buýt để về đây.

Trên thực tế, Úc Thừa rất thắc mắc tại sao việc liên lạc với bố mẹ anh dần dần chấm dứt.

Sau khi trở về nhà họ Phan, Hứa Tông không cho anh liên lạc lại với họ nên lần nào anh cũng tránh né sự giám sát chặt chẽ, cách thật lâu mới dám lén lút gọi điện thoại ở nơi không có người, khi đó anh tự nghĩ, chuyện này thật là thần kì, một sợi dây mỏng manh như vậy lại có thể kết nối suy nghĩ của mọi người lại với nhau và gửi đến từ xa.

Mỗi lần nghe thấy giọng nói của bố mẹ, Úc Thừa đều cảm thấy mình không cô đơn đến vậy nữa. Qua cuộc điện thoại, anh biết được cuộc sống của họ rất tốt, anh cũng cảm thấy an lòng.

Sau sự cố ngựa đâm, Úc Thừa ra nước ngoài

Khi gọi lại lần nữa thì số đó không tồn tại. Đêm đó, Úc Thừa ngồi một mình trên giường ôm đầu gối, ngoài cửa sổ là ánh trăng trắng tĩnh mịch cô đơn, anh liên tục bấm số điện thoại đã thuộc lòng, nhưng chỉ nhận được một giọng nữ máy móc trả lời lại.

Thế là anh viết một lá thư, anh vẫn nhớ địa chỉ, nhớ từng chi tiết của con hẻm, nhớ rêu mọc ở khe đá trước cửa, nhớ mái hiên gỗ sẽ nhỏ nước mưa, nhớ nhà bọn họ có một chiếc đèn lồng giấy màu đỏ do anh làm năm mười tuổi được treo quanh năm.

Mọi thứ ở đó rất khác so với những ngôi nhà sơn trắng rộng rãi, sạch sẽ, mái dốc ở đây, nhưng Úc Thừa chỉ có cảm giác muốn về nhà khi mơ về nó.

Anh luôn là một lữ khách lang thang.

Trước đây lịch trình trao đổi thư từ rất chậm, mỗi lần Úc Thừa viết thư luôn mong nhận được hồi âm. Nhưng đã hai ba tháng trôi qua, bố mẹ vẫn không có tin tức gì, chuyện này giống như hòn sỏi rơi xuống vực sâu, không một tiếng động.

Mùa đông ở New Haven rất lạnh, tuyết trắng rơi trên cành, khi bạn bè đang đón Lễ Tạ ơn ở nhà cùng người thân, nếm thử món gà tây nướng thơm ngon và khoai tây nghiền dưới ánh nến ấm áp, thì anh lại qua đêm trong ký túc xá.

Úc Thừa nghĩ có thể là người vận chuyển thư đi trên đường xảy ra chuyện gì đó, hoặc có thể mẹ anh không biết cách gửi thư ra nước ngoài.

Nhưng đây là suy nghĩ duy nhất của anh. Anh không thể để nó mất đi như thế này được.

Anh lại cầm bút lên viết thư, lần này cũng không có hồi âm, nhưng anh cảm thấy tốt hơn lúc đầu rất nhiều, như thể ngay cả hành động viết thư cũng có thể đạt được sự cứu chuộc nào đó.

Sau này Úc Thừa có thói quen hai tháng viết thư một lần, từ cấp ba đến năm cuối đại học, tổng cộng anh viết ba mươi bốn mươi bức thư, mỗi bức đều kể chi tiết về quá trình học tập ở nước ngoài, những tâm trạng chán nản hay phấn khích đó được chia sẻ sang bên kia đại dương qua những mảnh ghép câu chuyện xưa.

Mặc dù đến cuối anh cũng không biết những lá thư đó đã đi đâu hay rơi vào tay ai, nhưng trong tiềm thức anh vẫn tự nhủ rằng mẹ anh đã nhìn thấy nó, bà có thể hiểu được nỗi đau của anh.

Đại học năm 3 anh lại đến đây, đã gần mười năm, thị trấn này đã thay đổi nhiều đến mức anh không còn nhận ra nữa.

Lại bước vào con hẻm sâu đó, Úc Thừa cảm thấy sợ hãi khi đến gần quê nhà.


Không hiểu sao anh lại có chút sợ hãi, đứng ngoài cửa hồi lâu mới dám giơ tay gõ cửa.

Những chiếc đèn lồng giấy đỏ bên ngoài đã không còn, ngôi nhà dường như đã được sửa sang lại, Úc Thừa im lặng nhìn chằm chằm vào bức tường, nhưng lại nhìn thấy một góc miếng dán giấy đỏ vẫn chưa bị cạo đi.

Anh chợt nhớ ra, hình như đó là câu đối mùa xuân mà mẹ anh và anh đã cùng nhau dán vào dịp Tết Nguyên Đán năm đó, hóa ra nó vẫn còn ở đây.

Nhịp tim anh đập kịch liệt, bao nhiêu năm khao khát cứ như thế phun trào ra, Úc Thừa mím môi chờ đợi, cuối cùng cũng có người mở cửa từ bên trong.

Bên trong lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên da ngăm đen.

Không phải Hầu Tố Hinh.

Úc Thừa mở miệng nhưng không thốt ra một chữ, đối phương đánh giá anh trong chốc lát, dùng giọng bản xứ hỏi anh đến đây làm gì.

Úc Thừa không thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình, rất rối bời, anh đã đánh mất chiếc chìa khóa duy nhất để tìm thấy người thân của mình, hoàn toàn lạc lối.

Anh như người mất hồn đứng đó, người phụ nữ cau mày, nhìn anh một cách kỳ lạ rồi đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa gỗ không hề nặng nề nhưng lại khiến Úc Thừa cảm thấy tuyệt vọng không giấu được.

Anh cúi đầu nghĩ, bảy tám năm đã trôi qua, có lẽ nhiều chuyện đã không còn như xưa nữa rồi.

Lúc này có tiếng bước chân vang lên, tiếng đế cao su của giày vải rơi xuống phiến đá, nhẹ nhàng mà chậm rãi, Úc Thừa ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt hiền lành dưới ánh nắng rơi xuống, điều mà anh không bao giờ có thể quên được.

Hầu Tố Hinh đang cầm giỏ rau thì dừng lại khi cách anh gần vài mét.

Thời gian dường như dừng lại ngay lúc này.

Chàng trai trẻ đẹp trai cao lớn trước mặt chồng lên hình bóng trong ký ức của bà ấy, chiếc giỏ rơi xuống đất phát ra âm thanh trầm đục, Hầu Tố Hinh không thể tin được bước tới trước một bước, run giọng gọi: "... A Thừa?”

Tầm nhìn của Úc Thừa đột nhiên bị thứ gì đó bao phủ, hơi ấm lan tỏa, hòa quyện với ánh nắng vàng.

Anh hé môi, phát ra một giọng nói vô cùng khàn khàn: "Mẹ."

Trong một hào quang ấm áp, bà ấy chạy về hướng anh giống như trước đây. Đó là một cái ôm sâu đến mức mọi nỗi cô đơn, đau đớn đều bị đẩy ra ngoài, biến thành tro bụi trong ánh hào quang không nơi nào che dấu được này.

Hầu Tố Hinh gọi tên anh, nói mẹ nhớ con. Úc Thừa cảm thấy nóng và ẩm ướt, lúc này trong trái tim anh như được thứ gì đó lấp đầy.

Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn anh, Úc Thừa nhận ra anh đã cao hơn bà ấy rất nhiều. Anh không còn là đứa trẻ bà ấy ôm vào lòng dỗ dành năm đó nữa.

Bọn họ vừa khóc vừa cười tâm sự với nhau.

Sau đó Úc Thừa mới biết rằng trong những năm anh ra nước ngoài, gia đình anh đã xảy ra một sự thay đổi lớn như vậy, Hứa Tông đã đuổi Úc Vệ Đông ra ngoài, bọn họ buộc phải sống trong một cửa hàng để tiết kiệm tiền. Vài năm trở lại đây đã chuyển đi... chuyển sang một con phố khác.

Úc Thừa đau lòng nhìn hai chân của bà ấy, nhưng Hầu Tố Hinh lại không để lại dấu vết mà che lại, mỉm cười lau nước mắt: “Không sao đâu, con về là tốt rồi.”

Mẹ biết đó không phải là ý của con.

Mẹ biết con sẽ không vứt bỏ mẹ, bà ấy nói.

Chỉ là đã nhiều năm không liên lạc được với anh, không biết anh có khỏe không.

Khi nghe tin anh sắp đi du học, Hầu Tố Hinh mừng cho anh, ngập ngừng hỏi anh có thích nghi được không, Úc Thừa nhìn bà ấy, không hề đề cập đến đống thư gửi đi không được hồi đáp mà chỉ mỉm cười gật đầu một cái, nói với bà ấy tất cả mọi điều trong lòng.



Trong lúc nghe Úc Thừa nhớ lại chuyện cũ, Hoài Hâm vẫn ôm chặt cánh tay người đàn ông. Mặt trời lúc này đã rất ấm áp, nhưng cô vẫn muốn mang đến cho anh chút ấm áp nhất có thể.

Úc Thừa nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào sâu thẳm như chứa đầy sóng lấp lánh.

Cô cũng vậy.

Đôi mắt đen láy của Hoài Hâm ươn ướt, nhưng lại cong khóe môi, nhẹ nhàng nói: “Anh, em rất vui vì anh có thể chia sẻ câu chuyện này với em.”

Chia sẻ những mong đợi, niềm vui, nỗi buồn và sự cô đơn của anh.

Cô có thể đến gần anh, chạm vào anh, nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của anh.


Úc Thừa không nói gì, chỉ nắm tay cô, cụp mắt xuống dịu dàng hôn lên đốt ngón tay cô.

Hoài Hâm nhắm mắt lại, sau đó cái chạm ấm áp lại rơi xuống mí mắt mỏng manh của cô, sau đó lòng bàn tay thon dài và rộng lớn của anh bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“Anh cũng rất vui.” Giọng Úc Thừa hơi khàn khàn: “Vì có em ở bên, Tiểu Hâm.”

Anh vuốt ve chóp mũi cô một cách thân mật: “Anh biết em có thể hiểu anh.”

Kể từ khi Hầu Tố Hinh bị bệnh, bà ấy càng thích ngủ hơn, đầu óc mơ màng, đôi khi hơi nóng nảy, thường thức dậy vào buổi chiều.

Hoài Hâm theo Úc Thừa vào viện dưỡng lão có điều kiện tương đối tốt, nhịp tim dần dần nhanh hơn một chút.

Cô đã chuẩn bị tinh thần ngay từ đầu nhưng lại lo lắng sẽ có chuyện khác xảy ra. Không dám nói thêm lời nào, vẫn giữ thái độ bình tĩnh và kiên định trên mặt như anh.

Lòng bàn tay Úc Thừa nắm lấy cô vẫn ấm áp khô ráo như thường, nhưng đầu ngón tay lại có chút ẩm ướt khó nhận thấy.

Sau khi đi thang máy lên lầu, chưa đi vào phòng bệnh đã nhìn thấy Úc Vệ Đông ở hành lang đóng cửa đi ra ngoài.

Cụ ông tóc hoa râm vừa mới dọn cơm lên, dáng người cong xuống, nhìn thấy ánh mắt Úc Thừa thì dừng bước chân lại: “Tiểu Thừa?”

Úc Vệ Đông nhìn cô gái mà anh nắm tay kế bên, cô bé sạch sẽ xinh đẹp, đôi mắt tròn trong như ngọc.

"Đây là..." Ông ấy bắt đầu ngập ngừng.

Dù biết lần này quay lại chủ yếu là vì mẹ Úc Thừa chứ không phải thực sự đến gặp người lớn, nhưng Hoài Hâm không khỏi có chút lo lắng. Cô nắm chặt lòng bàn tay Úc Thừa, hàng mi dài khẽ run lên, môi hơi mím lại.

Ngược lại Úc Thừa nhẹ nhàng siết chặt ngón tay của cô, mỉm cười liếc nhìn cô, dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Bố, đây là bạn gái của con, Hoài Hâm."

"Ồ..." Úc Vệ Đông tiến lại gần mấy bước, mất tự nhiên mở miệng: "Con mang bạn gái về à?"

Vẻ mặt của ông ấy có chút phức tạp, nhưng Hoài Hâm có thể nhìn ra, tựa hồ có một hào quang bên trong lóe lên, ẩn chứa một phần vui mừng.

Sau đó cô nuốt nước bọt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại nói: "Con chào chú, chú cứ gọi con là Tiểu Hâm là được ạ."

Úc Vệ Đông chắp tay, vội ho khan một tiếng, mỉm cười thân thiện với cô một lúc: “Tiểu Hâm, chào con.”

“Con chào chú ạ.” Hoài Hâm lặp lại một lần nữa, sau đó mới nhớ ra mình có mang quà tới, vội vàng đưa túi trong tay ra: “Cái này cho chú và dì, là một ít lá trà và thuốc bổ.”

Đây là đồ cô cố ý chọn khi đến, Úc Thừa bảo cô không cần mang theo gì, nhưng Hoài Hâm cảm thấy lần đầu gặp mặt phải tuân thủ mọi lễ nghi nên nhất quyết đòi mua, anh cũng thuận theo cô.

Vẻ mặt Úc Vệ Đông có chút kinh ngạc, lo lắng xoa xoa mu bàn tay, cầm lấy túi liên tục cảm ơn: “Chú không biết con tới, A Thừa cũng không nói cho chú.”

Úc Thừa mím môi tiếp chuyện: “Con muốn cho bố một bất ngờ.”

Úc Vệ Đông ồ một tiếng, sau đó nhìn cô bé đang nhìn mình, khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn, nói với Úc Thừa: “Hôm nay có chút vội vàng, ngày mai con dẫn bạn gái tới nhà, bố nấu cơm cho hai đứa ăn.”

“Vâng.” Úc Thừa mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi vào cửa phòng bệnh, dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ tỉnh chưa ạ?”

Úc Vệ Đông gật đầu: “Ừ, vừa mới tỉnh.”

"Con dẫn Tiểu Hâm vào nhé?"

Úc Vệ Đông muốn nói gì đó, nhưng lại do dự, cuối cùng thở dài: "Đi đi."



Trong phòng bệnh cấp cao rộng lớn, bà lão tóc bạc đang nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trời xanh và mây trắng ngoài cửa sổ.

Đôi mắt bà ấy đã vô hồn, hay nói cách khác, suy nghĩ của bà ấy đã không còn ý thức, Hoài Hâm vừa bước vào đã phát hiện ra điều này, anh lập tức nín thở, thậm chí không dám bước thêm bước nào vì sợ làm phiền bà ấy.

Cơ thể Úc Thừa hơi căng thẳng, cô cảm nhận được.

Không biết phải làm gì khác vào lúc này, cô cũng cảm thấy bất an như anh, dần dần tiến đến người đang tái nhợt trên giường bận.

Hộp cơm thiếc mà Úc Vệ Đông vừa mang vào vẫn còn ở trên tủ đầu giường, thoang thoảng mùi thơm ấm áp, Hầu Tố Hinh trông có vẻ buồn ngủ, vẫn chưa tỉnh táo trước tiếng bước chân đột ngột.


Hoài Hâm cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Cô nhớ tới rất nhiều lời Úc Thừa miêu tả về mẹ mình, đó là một khuôn mặt rất hiền lành, đôi mắt sáng ngời khi cười, đáng ra bây giờ không nên như thế này, đồng tử đục ngầu, hơi thở yếu ớt, dáng vẻ già nua nằm trên giường.

“Mẹ, con đến rồi.” Giọng nói của Úc Thừa thì thầm trong căn phòng trống: “Con đến thăm mẹ đây.”

Động tác này khiến ánh mắt của bà ấy tập trung lại, trong lòng Hoài Hâm nhấc lên, cô nhìn thấy bà ấy quay đầu lại cực kỳ chậm rãi, sau đó nhìn về phía anh

Đó là một cái nhìn rất yên tĩnh.

Tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ trên tường gợi nhớ đến dòng thời gian, Hầu Tố Hinh co ngón tay lại, nhìn chằm chằm vào Úc Thừa.

Cơ mặt bà ấy co rút, như đang giãy giụa, chống chọi với thứ gì đó, trên môi lẩm bẩm, một cái tên sinh động thốt ra, Hoài Hâm cảm thấy cổ tay mình bị nắm đau, hơi thở gấp rút của người đàn ông truyền vào bên tai, mang theo âm thanh câm lặng của cơn gió.

Ngay khi mọi chuyện sắp đạt đến đỉnh điểm, vẻ mặt Hầu Tố Hinh dịu lại, giống như con tàu quay về bến cảng, cơn bão đột nhiên lắng xuống.

Bà ấy hơi hé môi, nhận ra anh: “Là A Thừa.”

"..."

“Dạ.” Giọng nói của Úc Thừa đã hoàn toàn khàn khàn, cúi xuống bên gối của Hầu Tố Hinh: “Là con đây, mẹ.”

Hầu Tố Hinh nhếch môi, vui vẻ cười: "Con tới thăm mẹ à."

Bà ấy ngày càng tệ hơn, nhưng khóe miệng cong lên khi đối diện với anh chưa bao giờ bị miễn cưỡng.

Ánh mắt Hầu Tố Hinh khẽ động, nhìn thấy cô gái bên cạnh thì có chút sửng sốt. Úc Thừa nắm chặt tay Hoài Hâm, kéo cô tiến lên, cười hỏi thăm: "Mẹ xem con mang ai tới nè!"

Giọng nói trầm thấp ôn hòa, Hoài Hâm cắn môi, nhất thời cảm thấy không biết làm sao.

Hầu Tố Hinh nhìn một lúc, có chút do dự, nhưng sau đó đột nhiên vui mừng nói: "Tiểu Hâm?!"

“Mẹ nhớ ư?” Úc Thừa cười như trút được gánh nặng.

"Sao mẹ có thể không nhớ được? Ngày nào mẹ cũng xem ảnh mà." Hầu Tố Hinh ngồi dậy, trong lòng vui mừng khôn tả: "Con, con đưa con bé đến đây là vì..."

“Vâng.” Úc Thừa ôm Hoài Hâm, cúi đầu hôn lên trán cô, trầm giọng nói: “Cô ấy là bạn gái của con rồi.”

“Cái này cái này…”

Bà lão vui mừng đến không nói nên lời, run rẩy đưa tay về phía Hoài Hâm, Hoài Hâm nhanh chóng cúi xuống cạnh giường, nắm lấy lòng bàn tay chai sạn và nhăn nheo của bà ấy, ngoan ngoãn nói: “Con chào dì ạ.”

Hầu Tố Hinh có ảnh Hoài Hâm đứng bên Hồ sữa bò trong điện thoại, bà ấy đã thích cô bé dễ thương này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Những sự kiện lớn trong đời của A Thừa luôn đi đến hồi kết khiến bà ấy cảm thấy lo lắng. Nhiều năm như vậy anh vẫn một mình, bà ấy biết trong lòng anh vô cùng cô đơn.

Hiện tại nhìn thấy hai người có tình cảm vô cùng tốt, trong lòng Hầu Tố Hinh vui vẻ vô cùng.

Bà ấy vuốt ve mái tóc đen dài mềm mại của Hoài Hâm, trong mắt có chút ngấn nước, cười khen: “Xinh quá…”

Hoài Hâm ngoan ngoãn đáp lại, nắm chặt tay bà cụ, nhẹ nhàng nói: “A Thừa thường xuyên nhắc tới dì với con, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp được dì, con rất vui.”

"Ồ, đứa trẻ này..."

Hầu Tố Hinh vui đến nỗi không ngậm miệng được, liếc nhìn Úc Thừa, thấy anh cũng đang cười, trừng mắt nói: “Con ra ngoài trước đi, mẹ nói với Tiểu Hâm vài câu đã."

Úc Thừa sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt đột nhiên thả lỏng.

Anh sờ đầu Hoài Hâm, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”

Sau khi nhìn Úc Thừa đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại, Hầu Tố Hinh lại quay về phía Hoài Hâm.

Bà lão không hề giấu diếm tình cảm của mình với cô, kéo cô nhìn xung quanh ngắm nhìn cô một lúc lâu mới thở dài: “Đứa nhóc này sao mà xinh thế.”

Hoài Hâm có hơi thẹn thùng, Hầu Tố Hinh cong môi nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng hỏi: "A Thừa đối xử với con như thế nào?"

Hai má Hoài Hâm hơi đỏ lên, mím môi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh ấy đối xử với con tốt lắm.”

"Vậy thì tốt rồi."

Hầu Tố Hinh cười như trẻ con, lén lút từ dưới gối lấy ra một vật gì đó, phát ra âm thanh leng keng, rất trong trẻo và ngọt ngào.

“Bé con, đây là đồ dì tự làm, cho con.”

Hai mắt Hoài Hâm hơi sáng lên: "Oa! Đẹp quá!"

Chiếc vòng bắt giấc mơ màu tím*, kỹ thuật dệt rất phức tạp, những sợi gân đậm và nhạt đan xen, chồng lên nhau tạo thành những nút thắt đẹp mắt trên chiếc nhẫn. Phía dưới có dãy chuông nhỏ kiêu hãnh được trang trí từ cao xuống thấp, khi gió thổi phát ra âm thanh mát lạnh như nước va vào đá.


*còn goi là Dream Catcher

Hoài Hâm rất thích, ôm chặt chiếc vòng bắt giấc mơ: “Cám ơn dì, con thích lắm.”

Hầu Tố Hinh lắc đầu, lặng lẽ mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn con đã chăm sóc A Thừa giúp dì.”

"..."

Tim Hoài Hâm đôt nhiên nhói lên, không nói gì nữa, bỗng nghe Hầu Tố Hinh tiếp tục nói.

“Dì biết sức khỏe của mình càng ngày càng tệ, trí nhớ mỗi ngày cũng rất lung tung… Mặc dù mọi người luôn giấu diếm căn bệnh, nhưng dì biết đó thực chất là bệnh Alzheimer, tương lai dì sẽ trở thành người như thế nào trong lòng dì rất rõ.”

Hầu Tố Hinh lạc quan nói: "Nhưng cuộc sống của dì trôi qua rất suôn sẻ, không có tâm nguyện nào chưa thực hiện được, người duy nhất dì quan tâm là A Thừa và gia đình."

Lòng bàn tay nhăn nheo thô ráp của bà ấy ôm lấy bàn tay Hoài Hâm, trong đôi mắt đen hơi đục có chút ánh sáng.

"Tiểu Hâm, thật ra hôm nay có thể gặp lại con dì cũng đã thỏa mãn rồi."

"Hy vọng con và A Thừa có thể mãi mãi hạnh phúc."

Hoài Hâm không biết vì sao hốc mắt lại ươn ướt.

Hạnh phúc mãi mãi.

Ai dám tiên đoán sớm sự vĩnh hằng chứ? Nhưng khoảnh khắc ấm áp này chính là điều cô muốn níu giữ.

Một người phụ nữ tốt bụng đã chữa lành cuộc sống của một đứa trẻ bằng tình yêu của mình. Có những người sinh ra đã biết làm một người mẹ tốt.

“Chúng con sẽ làm vậy.” Hoài Hâm kìm lại cái mũi đau nhức của mình, nghiêm túc nhập vai vào vai diễn của mình, nghiêm túc nói với Hầu Tố Hinh: “Dì đừng lo lắng, sau này dù anh ấy gặp phải khó khăn gì con cũng sẽ ở bên cạnh anh ấy.”

Hầu Tố Hinh nắm chặt tay cô, Hoài Hâm nói: “Dì là người rất quan trọng đối với A Thừa, cho nên dì cũng quan trọng với con.”

Cô lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn, là một chiếc chuỗi vòng bình an, độ dài có thể tùy ý điều chỉnh: “Cái này con tự tay làm, đã mời đại sự làm phép qua, hy vọng nó sẽ làm bạn với dì trong tương lai, cũng chúc dì có những giấc mơ đẹp nhất mỗi đêm.”

Khi Úc Thừa vào lại phòng, cô gái nhỏ đang mỉm cười trò chuyện với bà lão bên giường, không khí rất hài hòa và vui vẻ.

Anh chậm rãi đến gần, nói với giọng dịu dàng: "Trò chuyện thế nào rồi?"

Một già một trẻ dường như đã đạt được sự nhất trí thầm kín nào đó, đều mỉm cười không nói gì, ánh mắt Úc Thừa lướt qua sợi dây màu đỏ tươi trên cổ tay Hầu Tố Hinh, ánh mắt có chút sẫm lại.

Biết anh muốn nói chuyện với mẹ, Hoài Hâm tri kỉ nói rằng muốn đi dạo trong trấn nhỏ.

Úc Thừa bảo cô đừng chạy lung tung, liên lạc với anh bất cứ lúc nào nếu có chuyện gì xảy ra. Cô đáp lại bằng một nụ cười.

Trò chuyện khoảng bốn mươi phút, Hoài Hâm quay lại, nhưng không hiểu vì sao lại thở hổn hển, Hầu Tố Hinh nói trước: "Muộn như vậy mà còn chưa ăn cơm sao? Mẹ có bữa tối của bố con đưa rồi, con dẫn Tiểu Hâm đi ăn chút gì đi."

“Vâng.” Úc Thừa gật đầu, “Vậy buổi tối con sẽ quay lại.”

"Không, không cần." Hầu Tố Hinh xua tay, vui vẻ nói: "Không cần chút này làm gì, ngày mai đến cũng vậy thôi." Bà quay lại nhìn Hoài Hâm, lời ít ý nhiều nói: “Con dẫn bạn gái đến nhiều là được.”

Úc Thừa nheo mắt liếc nhìn Hoài Hâm, không biết trong lòng đang nghĩ gì, môi dưới khẽ nhếch lên: “Vâng ạ, bố nói tối mai sẽ tự nấu đồ ăn, bốn người chúng ta cùng ăn với nhau."

“Mẹ biết.” Hầu Tố Hinh hưng phấn ngồi ở trên giường, vẫy tay tạm biệt bọn họ: “Mẹ sẽ nhớ kỹ!”

Sau khi rời viện dưỡng lão, cả hai tìm đại một chỗ ăn vặt giải quyết bữa tối, sau đó trở về khách sạn.

Hành lý đã được dọn dẹp trước đó, Hoài Hâm lấy chiếc vòng bắt giấc mơ màu tím xinh đẹp treo ở nơi dễ thấy nhất trong phòng. Nhìn thấy Úc Thừa đi tới, cô thân mật ôm eo anh, xoa xoa bộ ngực rắn chắc của anh: “Anh ơi.”

Úc Thừa cúi đầu, dùng chóp mũi chạm vào môi cô, hôn lên môi cô lần nữa, cười nhẹ hỏi: “Thích không?”

"Đương nhiên rồi, là dì làm cho em đó!" Hoài Hâm nhếch khóe miệng liên, nhìn rất đắc ý.

Úc Thừa cười lớn, cụp mắt xuống nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô.

Anh không hề đề cập đến việc cô còn tặng lại một chuỗi vòng tay cho Hầu Tố Hinh, nhưng Hoài Hâm biết rằng anh sẽ nhớ kỹ. Giữa họ là vậy, không cần phải nói bằng lời.

“Ừm…” Hoài Hâm ngẩng cổ lên, ánh mắt trong trẻo nhìn anh, cố ý kéo dài giọng nói “Tất cả mọi người đều tặng quà rồi, anh à, anh có muốn có quà không?”

“Cái gì?” Úc Thừa nhướng mày, trong mắt có chút hứng thú không ngờ.

Hoài Hâm nghiêng đầu mỉm cười, giống như một trò ảo thuật, từ sau lưng móc ra một cái túi nhỏ, nhẹ giọng nói: “Cái này cho anh đó.”

Úc Thừa mở ra, bên trong là một chồng chữ dày đặc với chữ thảo tiếng Anh trên bìa đã hơi ố vàng.

[Từ Alvin Yu, Đại học Ale]

(Từ Úc Thừa, Đại học Yale)

Anh chợt ngước mắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm đến khó tin - chỉ trong vòng bốn mươi phút, cô lần theo ký ức trước đó, đến địa chỉ ban đầu để thử vận ​​may, cuối cùng cũng nhận được lá thư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện