Hoài Hâm cầm quyển sách, nước mắt làm ướt đẫm khóe mi, trái tim vừa ấm áp lại mềm nhũn.

Trái tim Hoài như bị cảm xúc chua xót và ngọt ngào bao phủ, cô cúi đầu gạt đi nước mắt, một chiếc áo len dày phủ lên bờ vai, mang theo mùi hương quen thuộc.

Anh ôm lấy cô từ sau lưng, cằm cọ vành tai cô, dịu dàng gọi: “Bé yêu.”

Hoài Hâm không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe tiếng hít thở đều đều của anh.

Hai người kéo một chiếc ghế tựa ra ngồi ở cửa, Hoài Hâm rúc trong lồng ngực anh, tách cà phê nóng trên bàn tỏa khói nghi ngút.

Bọn họ ngồi bên nhau ngắm cảnh tuyết tươi đẹp giữa vùng đất trắng tinh này, mặc dù hai bên không nói gì, nhưng tâm ý cũng đã tương thông.

Nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, bọn họ cùng nhau nắm tay vượt qua mọi chông gai, Hoài Hâm ôm quyển sách kia vào lòng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cả hai đang hưởng thụ bầu không khí tĩnh lặng yên bình này thì lại có bé con chạy tới từ xa, vừa chạy vừa giơ tay: “Chị ơi!”

Là Phan Diệu.

Lúc trước Phan Tuyển ở chung với cô không lâu, không biết nhóc con kia hoạt bát hiếu động như thế nên bất đắc dĩ chạy ở phía sau, cũng đi về phía này.

Hai đốm nhỏ dần dần tới gần, Hoài Hâm đứng dậy, mỉm cười gọi: “Tiểu Diệu!”

Cô bé nhào vào lòng chị dâu, cọ cọ làm nũng, thỏ thẻ nói: “Chỗ này vui quá đi!”

“Em đi đâu thế?”

“Em theo anh trai lên thị trấn dạo một vòng ạ!”

Hoài Hâm cười khẽ, Phan Diệu lại nhìn Phan Tuyển ở bên cạnh, đắc ý nhỏ tiếng chia sẻ bí mật: “Ban nãy em chơi ném tuyết với anh trai, anh ấy không thắng nổi em!”

Sắc mặt Phan Tuyển cứng ngắc, đứng bên cạnh thở hồng hộc, chống nạnh khom lưng, vừa rồi mới chơi trốn tìm với cô bé xong. Lúc trước anh ấy không biết trông trẻ con lại mệt như thế, bỗng nhiên hiểu ra mợ chủ ở nhà chăm con vất vả như thế nào.

Úc Thừa cũng mỉm cười, giọng nói trầm thấp êm tai lướt qua bên vành tai Hoài Hâm: “Tiểu Diệu chơi có vui không?”

Đôi mắt đen láy to tròn như quả nho của Phan Diệu sáng lấp lánh, gật đầu liên tục: “Vui ạ!!!”

Úc Thừa liếc nhìn Phan Tuyển như sắp hụt hơi ở bên cạnh một cái, mỉm cười dịu dàng hỏi: “Vậy Tiểu Diệu có thích chơi với anh trai không?”

Phan Diệu đảo mắt một cái, không có trả lời ngay, Phan Tuyển rũ mắt nhìn cô, che miệng ho nhẹ một tiếng.

Trước kia cô bé thấy anh ấy luôn tự động tránh cho thật xa, có lẽ là cảm thấy anh ấy không hay nói cười nên hơi sợ, tóm lại là không thân thiết cho lắm.

Đây là lần đầu tiên tích cực tương tác với nhau như thế.

Anh ấy đang định nói gì đó cho qua chủ đề xấu hổ này, đã thấy Phan Diệu gẩy gẩy quả châu màu đỏ treo trên cây thông nhỏ ở cửa, giòn giã đáp: “Thích ạ.”

Úc Thừa khẽ bật cười.

Anh quay sang Phan Tuyển: “Anh à, xem ra mấy ngày sắp tới cuộc sống của anh sẽ muôn màu muôn vẻ lắm đây.”

Tim của Phan Tuyển hẫng đi một nhịp, lúc này Phan Diệu lại quay đầu lại, ngước lên nhìn anh: “Anh ơi, em muốn chơi ném tuyết nữa.”

Đôi mắt của cô bé lấp lánh ngây thơ, thậm chí còn xen lẫn vẻ làm nũng, khóe miệng Phan Tuyển giật giật, mấy lần muốn nói lại thôi.

Một người ba mươi mấy tuổi như anh ấy, cuối cùng đành rũ mắt xuống xem như chấp nhận số phận.

Anh ấy cúi xuống, nghiêm túc vươn tay ra với Phan Diệu: “Đi thôi.”

Phan Diệu chớp mắt, vừa nắm tay anh ấy vừa vui vẻ nói với Úc Thừa và Hoài Hâm: “Anh chị ơi, tối nay em sẽ tới tìm anh chị sau.”

Một lớn một nhỏ đi xa dần trên mặt đất đầy tuyết, lờ mờ còn nghe thấy tiếng trò chuyện thấp thoáng.

“Buổi tối cũng đừng có qua đây suốt thế. Anh với chị còn nhiều việc bận đấy.”

“Bận gì thế?”

“À, không có gì.”

“Vâng!”

“Em biết rồi!”

“Có phải là anh với chị cùng nhau đọc sách không?”

“Hả?”

“Bởi lần trước em đến nhà anh trai ở, lúc ngoài phòng nghe thấy mấy tiếng sách rơi xuống mặt đất.”

“Hơn nữa chị Hâm Hâm là người viết truyện đúng không? Em cảm thấy hẳn là bọn họ cũng giống như anh và chị em, rất thích đọc sách.”

“Cái gì mà tiếng sách rơi xuống mặt đất chứ?”

Phan Tuyển còn chưa kịp hiểu chuyện gì.

“Thì là tiếng bạch bạch ấy. Em cũng không biết nữa.”

Cách một khoảng cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt cạn lời của Phan Tuyển.

Hoài Hâm thu hồi ánh mắt, nghe thấy tiếng cười cố nín của Úc Thừa ở phía sau. Suy nghĩ của cô không biết đã bay đến tận nơi nào rồi, giờ mang tai cũng hơi đỏ bừng lên.

Hơi ấm của đàn ông phả tới, anh nhếch môi, lồng ngực khẽ run lên: “Bé yêu, thế còn muốn cùng đọc sách không?”

Hoài Hâm: “...”

Gần đây sức chống cự của Hoài Hâm đã dần dần tăng lên rồi. Dù sao anh cũng đã đọc truyện ngôn tình do cô viết, chỉ cần anh không “quanh co lòng vòng” để quyến rũ trêu chọc cô thì cô vẫn có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

“Không phải tối qua vừa mới đọc sao?”

“Anh nói là sách thật, loại em viết ấy.”

Đôi mắt hoa đào của Úc Thừa hơi cong lên ghé vào tai cô, hỏi đầy thân mật: “Bé yêu đang nói đến cái gì vậy?”

Hoài Hâm: “...”

Đáng ghét!

Lại bị trêu chọc rồi!

Cô vội ho một tiếng, bưng tách cà phê nóng và ra vẻ uống một ngụm, cố ý kéo dài thời gian. Khóe miệng Úc Thừa cong lên, nhìn cô không nói gì.

Hoài Hâm buông tách xuống, cô đang muốn mở miệng nói thì cả người bỗng dưng bị anh ấy kéo vào lòng, nắm cổ tay hôn sâu.

Động tác cũng không quá mạnh mẽ, nhưng lại đủ dịu dàng. Hoài Hâm vô thức nhắm mắt lại, tay kia túm áo anh.

Thời tiết xung quanh lạnh lẽo, hơi thở ấm áp đan xen thấp thoáng khiến người ta vô cùng say mê.

Một lúc lâu sau, Úc Thừa buông cô ra. Hoài Hâm vỗ ngực thở khẽ, anh lại nhướng đôi lông mày tuấn tú, ôm cô trong lồng ngực dịu dàng của mình.

Ánh mặt trời dường như đẹp hơn cả lúc sáng thức dậy. Nơi đây mang lại cho người ta một cảm giác cực kỳ ung dung.

Hai người lười biếng dựa vào ghế nằm ra, nhìn ánh sáng biến đổi nhanh chóng trên đỉnh núi tuyết phía xa.

Một lúc sau, Hoài Hâm nghe thấy Úc Thừa nói với giọng điệu trầm thấp: “Thật ra, anh vẫn luôn hy vọng Tiểu Diệu có thể lớn lên không cần lo lắng gì hết.”

Hoài Hâm ngẩn ra một chút, sau đó hiểu ngay.

Sự hồn nhiên của Phan Diệu là thứ anh vẫn cố gắng giữ lại.

Cô bé càng có vẻ không biết gì, điều này càng trở nên đáng giá.

“Đến hiện tại nó vẫn không biết tại sao đột nhiên Cừu Minh Phàm không đến đón nó lúc tan học về nữa.”

“Anh cũng dặn dò mọi người xung quanh rồi, đừng có nói cho nó biết.” Úc Thừa thở dài: “Anh hy vọng con bé có thể biết việc này muộn một chút.”

Anh ấy chưa bao giờ chê trách Cừu Minh Phàm câu nào trước mặt Phan Diệu, trước cũng chưa bao giờ dặn cô bé phải đề phòng lòng tốt vô cớ như thế, mà lựa chọn âm thầm cử người bảo vệ, chỉ là bởi vì không muốn phá hủy một phần tình thân có vẻ tốt đẹp trong lòng Phan Diệu này mà thôi.

Tất nhiên, nếu biết điều này thật sớm, cô bé có thể sống sót và bảo vệ bản thân tốt hơn trong môi trường như vậy, nhưng sống quá tỉnh táo sẽ rất đau khổ. Cuộc đời còn rất dài ở phía trước, hiện tại Úc Thừa có thể dựa vào khả năng của mình để bảo vệ những người anh yêu quý, anh không muốn để em gái mình mắc phải sai lầm tương tự một lần nữa.

Anh hy vọng cuộc sống của cô bé lúc nào cũng có ánh mặt trời, còn có người nhà thân thiết.

Hoài Hâm nắm lấy ngón tay thon dài của Úc Thừa, dịu dàng nghiêng người về phía anh, nhẹ nhàng nói: “Sẽ ổn thôi, anh ạ.”

“Tiểu Diệu có người thân như anh, nó sẽ vẫn sẽ vui vẻ như vậy.”

Hoài Hâm ngừng lại một chút, rồi hôn nhẹ lên khóe anh, ngước đôi mắt đẹp: “Em cũng thế.”

Cử hành hôn lễ tại một thị trấn nhỏ xinh đẹp, tinh khiết của Bắc Âu thế này là chuyện lãng mạn nhất mà cô chưa bao giờ từng nghĩ tới.

Không có nhiều tiếng ồn ào, không nhiều người quấy rầy, chỉ có những bạn bè thân thiết nhất.

Úc Thừa đi với Úc Vệ Đông đến lễ đường. Anh đưa mắt nhìn xuống, chứng kiến vẻ tươi cười của người thân và bạn tốt, mà điều khiến trái tim anh mềm mại nhất là đôi mắt sáng rực của mẹ anh đang ngồi đó.

Hầu Tố Hinh ngồi ở hàng đầu, đang ngẩng đầu nhìn anh.

Trong ánh sáng, cặp mắt bà có màu nâu nhạt dịu dàng, mái tóc màu trắng bạc phất phơ theo gió, cuốn theo dòng thời gian.

Trong số nhiều người như vậy, điều mà Úc Thừa khát vọng nhất là để bà thấy mình hạnh phúc.

Ánh mắt chạm nhau giữa không trung khiến anh cảm nhận được, trong khoảnh khắc này mẹ vẫn hoàn toàn nhớ và yêu thương anh.

Úc Thừa hiểu rõ, bà đã hy vọng anh tìm được tình yêu của mình biết bao nhiêu.

Gương mặt Úc Vệ Đông cũng mang theo ý cười khó tả. Ông vỗ vai Úc Thừa, nói nhỏ với anh: “Con trai, tốt lắm.”

Úc Thừa đứng đây, bình tĩnh nhìn về cuối tấm thảm đỏ xa xa.

Anh nhìn thấy những bông hoa bay rải rác xuống mặt đất, Phan Diệu đóng vai rải hoa trong đám cưới. Cô bé mặc một chiếc váy xinh xắn đi phía trước, vẻ mặt lộ ra vẻ trẻ con và mới lạ.

Sau đó anh đã nhìn thấy cô.

Hoài Hâm nắm tay bố, xuyên qua biển người đi về phía anh.

Chiếc váy cưới kéo dài đung đưa trên sàn, trang trí phức tạp và đẹp mắt, là kiểu áo nịt ngực và áo ống yêu thích của cô, được khảm 999 viên kim cương, được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Lowita Hamors. Ông ta hỏi Úc Thừa muốn bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào. Anh nhớ đã trả lời rằng cô ấy là bông hồng nhỏ độc nhất vô nhị của tôi, và thế giới của tôi đầy màu sắc và rực rỡ vì cô ấy.

Muốn nói cho cô ấy biết tôi yêu cô ấy, vô cùng vô cùng yêu cô ấy.

Lúc đó nó chỉ là một bản thiết kế, sau khi điều chỉnh tỉ mỉ ngày đêm, không ngờ bây giờ khi mặc trên người Hoài Hâm, nó lại càng cảm động và đẹp đẽ hơn anh tưởng tượng.

Khi anh nhìn cô, giống như thế giới thật sự tỏa sáng vậy.

Cô đẹp tới khó lòng tả xiết, trong nháy mắt, Úc Thừa chỉ thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Không cần có bao nhiêu người chứng kiến, giây phút này bọn họ chỉ thuộc về nhau.

Hoài Hâm cũng quên đi nhưng người dưới khán đài, nắm tay bố đi từng bước kiên định về hướng anh, đi về hướng chú rể của chính mình.

Ánh sáng dịu nhẹ từ tấm kính trong suốt chiếu lên bàn thờ trắng tinh, nụ cười dịu dàng trong mắt Úc Thừa vẫn như trong ký ức.

Anh mặc một bộ vest tuxedo sẫm màu, dáng người dong dỏng, đôi lông mày đẹp và ánh mắt sâu thẳm nhìn cô trong giây lát, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên rực sáng và tình yêu vĩnh cửu.

Hoài Diệu Khánh giao Hoài Hâm cho anh, đồng thời nói với Úc Thừa: “A Thừa, bố giao con gái của bố cho con đấy.”

Hoài Hâm nhìn ánh mắt như ngấn lệ của bố, chóp mũi hơi cay cay. Cô cảm thấy Úc Thừa nắm chặt tay cô, trầm giọng nói với Hoài Diệu Khánh: “Bố, bố cứ yên tâm.”

Bọn họ trao đổi nhẫn, tuyên thệ, hôn môi nhau.

Trong nước mắt ướt át nóng bỏng, Hoài Hâm cảm thấy mình được người đàn ông ôm chặt vào ngực, trái tim đập mạnh không ngừng.

Những nụ hôn của anh rơi lên má, mắt và trán cô với sự quan tâm và chăm sóc hết sức, ngay cả sau khi khách đã giải tán, anh vẫn hôn lên trán cô, thể hiện sự chân thành của mình.

“Hoài Hâm, anh yêu em.”

Lúc này, giai điệu bài Lover lúc này từ từ gợn lên trong lòng, Hoài Hâm ôm cổ Úc Thừa, áp môi vào môi anh vừa khóc vừa cười. Tình yêu của cô đã đóng băng trong khoảnh khắc này vĩnh viễn.

So lover/ Người yêu của anh.

Will you carry my heart? Em có thấy chân tình của anh không?

Will you carry my scars?

Em sẽ vuốt ve vết sẹo của anh chứ?

Will you carry my soul?

Em sẽ bao dung linh hồn anh chứ?

Cô sẽ làm thế. Úc Thừa biết cô sẽ làm. Người trước mắt này là người anh yêu. Ở bất cứ nơi đâu, bất kỳ lúc nào, anh biết chỉ cần cô trông thấy anh là sẽ tình nguyện chạy về phía anh.

Không màng nhân quả, chẳng hỏi tương lai.

Bé hồ ly của hoàng tử nhỏ, hiện tại là bông hồng anh yêu nhất.

Trò chơi lãng mạn, giai đoạn khó quên.

Bạn đồng hành trong linh hồn duy nhất trên đời này.

“Em là âm nhạc mà Chúa mở ra trước mắt anh, là bầu trời, cung điện, dòng sông, bông hồng sâu thẳm, ẩn giấu vô tận.”

Anh bằng lòng cùng em đi một chặng đường dài, bằng lòng cùng em đi tìm mùa hoa nở, bằng lòng cùng em ngắm bình minh, bằng lòng cùng em trải qua ngày đêm.

Nguyện làm bến cảng che mưa gió cho em, càng nguyện làm người hầu trung thành không đổi của em.

Anh mãi mãi yêu em.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện