Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Bút Tiên vốn đã là một trò chơi gọi hồn ma quỷ, giờ Ngô Băng vừa cất tiếng thét đám người chơi đã giật mình thon thót, vội quay đầu nhìn cô ta.

Điện thoại của Ngô Băng được đặt ngay trước mặt cô ta, màn hình di động hắt quầng sáng xanh lên gương mặt Ngô Băng, khiến trông cô ta chẳng khác nào một hồn ma nhợt nhạt u ám trong các bộ phim kinh dị kinh điển xứ Cảng.

Ngô Băng run lên bần bật, đôi môi mấp máy không ngừng, cặp mắt bị hàng bóng đổ che khuất trợn trừng lớn cực đại, cô ta kinh hãi nhìn chằm chằm góc phòng, mắt không chớp lấy một cái.

Ngay lập tức, những người chơi khác cũng đưa mắt nhìn về hướng cô ta đang chỉ.

Nơi đó là bục giảng, ánh sáng từ màn hình điện thoại không chiếu tới nổi, chỉ có ánh trăng rọi từ cửa sổ vào, nhưng các người chơi đều đã tăng cường thị lực, chẳng tới mức không nhìn nổi gì.

Chỉ thấy bục giảng trống trơn, không có gì thay đổi so với lúc bọn họ mới tiến vào phòng học.

Vậy tại sao Ngô Băng... lại tỏ ra sợ hãi như vậy? Vương Đại Long ho khan, nhẹ nhàng hỏi: "Ngô Băng, sao đột nhiên cô lại thét lên vậy?"

Tiếng Vương Đại Long vang lên khiến Ngô Băng từ trạng thái hoảng loạn từ thoáng hoàn hồn lại, rồi cô ta lại chợt giật mình, khẽ hé miệng, nghe giọng cô ta vừa yếu ớt vừa run rẩy: "Ở đó có ma... mọi người... không thấy sao?"

Ngay trên bục giảng, có một hồn ma máu me bầy hầy đang ngồi bất động. Ánh sáng mờ ảo ảm đạm khiến Ngô Băng chẳng thể đoán được hồn ma này là nam hay nữ, nhưng lại thấy rõ đầu hồn ma đã chẳng còn trên cổ mà đang được nó bao lấy trong vòng tay, ôm ngay trước ngực. Một chân nó buông xuống trước bục giảng gỗ, chân còn lại... nó không có cái chân còn lại.

Dù rằng chẳng thấy rõ nổi cái đầu đang an vị trong lòng hồn ma, nhưng Ngô Băng vẫn cứ cảm thấy cặp mắt trên đó đang nhìn mình chòng chọc, đến mức khiến sống lưng cô ta buốt lạnh.

Mà những hình ảnh cô ta đang nhìn, những người chơi khác đều chẳng ai thấy được, nhưng...

Bạch Thiên là người đầu tiên cất tiếng: "Tôi thấy rồi."

Vương Đại Long cũng nói: "Chỉ là một con ma thôi mà cô cũng phải hét toáng lên à? Tôi còn tưởng cô thấy thứ gì tôi không nhìn được. Bọn tôi đều thấy cả rồi, sao mà phải sợ?"

Người dàn ông trung niên tên Chung Liêm cũng nhẹ nhàng thốt: "Từ ngày phải tham gia trò chơi này, loại ma nào chúng ta cũng đều thấy cả rồi, cháu không phải người mới, sao đến giờ này vẫn còn bị ma dọa cho hết hồn?"

Mã Duy Duy liếc nhìn Ngô Băng đầy vẻ thông cảm, rồi lại vội giấu nét mặt mà cười nhẹ an ủi cô ta: "Không sao đâu, bọn tôi đều thấy nó cả, nếu nó tiến về phía chúng ta thì cũng sẽ giết kẻ ngồi gần bục giảng nhất đầu tiên, cô đừng sợ."

Dư Tô lại nhìn lên bục giảng, vẫn chẳng thấy ai. Cô quay sang liếc Phong Đình nãy giờ không thốt một câu, trông vẻ mặt anh, Dư Tô đoán được chắc hẳn Phong Đình cũng không thấy ma.

Vậy đương nhiên, người nhìn thấy ma duy chỉ có mình Ngô Băng.

Nhiệm vụ lần này ép đám các chơi mỗi ngày đều phải tham gia Trò chơi Bút Tiên bằng mọi giá, mà theo mô tả nhiệm vụ, có vẻ sẽ có người phải bỏ mạng ngay từ đêm đầu tiên.

Giờ đây, chỉ có một mình Ngô Băng nhìn thấy ma. Vậy người phải chết hôm nay chính là cô ta sao?

Khi biết Ngô Băng nhìn thấy ma, đây là ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu Dư Tô. Cô biết những người chơi khác đều đang nghĩ giống mình.

Nhưng Trò chơi Bút Tiên chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn chưa đến lúc kết thúc. Trong thông báo nhiệm vụ có nói rõ đám người chơi phải [Cùng nhau hoàn thành trò chơi một lần], nếu trong trước khi hoàn thành trò chơi có xảy ra bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào, khiến Trò chơi Bút Tiên bị gián đoạn, có lẽ nào sẽ dẫn đến một tình huống ngoài dự liệu không?

Đương nhiên các người chơi đều không dám mạo hiểm, hiện giờ mọi người cùng bắt tay nhau dối gạt Ngô Băng, bảo cô ta tất cả đều thấy ma, mục đích là để phòng trừ trường hợp Ngô Băng đột nhiên buông tay, khiến trò chơi thất bại.

Dư Tô thấy Ngô Băng trông có vẻ như vẫn không thật tin tưởng bọn họ, bèn nói: "Mời Bút Tiên chắc chắn sẽ triệu vong lên, không phải trước khi trò chơi bắt đầu chúng ta đều biết rõ rồi sao, nhìn thấy ma cũng là việc nằm trong dự liệu. Còn cô, khi nãy đột nhiên cô thét lên, suýt nữa khiến tôi giật mình rụt tay về, cô chưa nghe người ta nói sau khi mời Bút Tiên đến mà không tiễn nó đi, người chơi sẽ phải nhận hậu quả gì sao?"

Dư Tô nói vậy, đương nhiên Ngô Băng cũng chẳng dám buông tay kết thúc trò chơi giữa chừng. Chỉ là sắc mặt cô ta vẫn vô cùng khó coi, nhìn mà thấy sợ. Ngô Băng chỉ có thể cúi thấp đầu, cũng chẳng dám ngước mắt lên nữa, cô ta vô cùng sợ mình sẽ lại nhìn thấy hồn ma kia.

Lúc này Phong Đình mới nói: "Hỏi một câu rồi kết thúc trò chơi mau lên."

Những người khác cũng chỉ mong có thể hoàn thành trò chơi thật nhanh, Mã Duy Duy lập tức nhìn cây bút bi, hỏi: "Bút Tiên, Bút Tiên, hoa hồng đỏ có màu đỏ phải không?"

Cho dù có là Bút Tiên cũng thấy câu hỏi này rất ngớ ngẩn. Cây bút bi bị mọi người kẹp trong tay dường như khẽ run lên, rồi chầm chậm di chuyển tới chữ "Đúng".

"Tay phải người bình thường có năm ngón tay phải không?"

"Có phải nước sôi thì không có vị gì không?"

"..."

Mỗi người chơi đều cất lời hỏi những câu tương tư như vậy, nếu Bút Tiên có thể nói được, chắc chắc nó sẽ chửi đám người này té tát: "Khốn nạn, chúng mày gọi tao lên đây để hỏi mấy câu này à?"

Người hỏi cuối cùng chính là Ngô Băng, cô ta do dự hồi lâu, rồi run giọng cất tiếng trước những cặp mắt đang lom lom nhìn mình của dám người chơi: "Bút Thiên, tối nay ai sẽ phải chết? Xin ngài hãy khoanh tròn chữ cái viết tắt của tên người này."

Cô ta không ngu đến mức hoàn toàn tin tưởng lời những người khác nói, mới nãy khi các người chơi bắt đầu lần lượt đặt câu hỏi, cô ta mới bình tĩnh lại được phần nào, nghĩ thông được vài chuyện.

Hiện giờ, chỉ cần Bút Tiên khoanh tên mình, Ngô Băng sẽ buông bút ngay lập tức.

Dù sao có đi đường nào cũng phải chết, không chừng gián đoạn trò chơi cô ta còn có cơ hội sống sót!

Mà những người khác nghe được câu hỏi của Ngô Băng xong, trong lòng không kiềm nổi kinh sợ.

Nhưng tình huống sau đó lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người...

Chiếc bút bi được kẹp giữa ngón tay của bọn họ từ từ chuyển động, nhưng đầu tiên cây bút dịch chuyển tới chữ M, sau đó lại xê dịch sang Z, khẽ nguệch ngoạc một nét mực rồi lại bỗng nhiên chuyển sang chữ W, tiếp sau đó, chiếc bút bắt đầu di chuyển hỗn loạn, nó lướt qua lướt lại trên tấm giấy viết đầy chữ cái, chẳng để lại bất cứ tin tức hữu dụng nào, chỉ lưu lại từng đường cong lộn xộn không có trật tự.

Dư Tô nhìn chiếc bút bi đang dịch chuyển liên tục, thoáng suy nghĩ cô đã hiểu ra ngay.

Bút Tiên chẳng có vấn đề gì, mà là do chính nó cũng không thể chắc chắn người tối nay phải chết là ai.

Theo phỏng đoán của các người chơi, tối nay người phải chết sẽ chỉ có mình Ngô Băng đã tận mắt thấy được hồn ma, nhưng giờ Ngô Băng lại bật ra câu hỏi này, có thể coi như cô ta đang ủ mưu, nếu Bút Tiên trả lời người chết là mình, Ngô Băng sẽ buông bút khiến trò chơi bị gián đoạn ngay lập tức.

Như vậy, có thể người phải chết hôm nay sẽ không còn là cô ta.

Đây là một kết quả có thể sẽ bị xê xích biến đổi bởi quyết định của Ngô Băng, vì vậy trước khi sự tình xảy ra, đến chính Bút Tiên cũng không thể cho bọn họ một câu trả lời chuẩn xác.

Ngô Băng ngẩn ra, cô ta đã hoàn toàn không biết mình nên làm gì.

Đột nhiên Mã Duy Duy lại cất tiếng: "Mẹ ơi, tôi vừa thấy hồn ma kia cử động! Mau lên, chúng ta tiễn Bút Tiên đi nhanh lên!"

Ngô Băng quay phắt đầu lại nhìn bục giảng, nhưng khi nãy cô ta cúi gằm đầu chẳng dám nhìn con ma nọ, giờ đương nhiên cũng không biết được rốt nó có thực sự cử động không?

Ngô Băng sắp sửa sụp đổ mất rồi, hai hàng nước mắt lăn xuống từ hốc mắt, cô ta khóc hỏi: "Tôi xin các người đấy, hãy nói thật cho tôi biết đi, thật sự mấy người có nhìn thấy ma không? Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết

Nhà tôi nghèo lắm, chỉ có mỗi một đứa con gái là tôi thôi, thế mà sức khỏe tôi lại chẳng ra gì, mắc bệnh ung thư, nếu không phải tình cờ tham gia trò chơi này, khôi phục lại sức khỏe nhờ điểm thuộc tính thì tôi đã chết từ đời nào rồi! Tôi xin mấy người thương cho tôi, nói cho tôi biết sự thật đi!"

Chung Liêm cười nhẹ, dịu dàng nói: "Cô bé, bọn chú thật sự có thấy nó, bọn chú lừa cháu làm gì?"

Ngô Băng hỏi ngay: "Con ma chú thấy trông như thế nào?!"

Chung Liêm sững sờ, lắc đầu: "Tối qua nên chú nhìn không rõ, chỉ thấy người nó đầy máu."

Rất hiếm hồn ma nào mà thân mình không nhuốm đầy máu, hơn nữa hồn ma có thể dọa cho người chơi đã từng kinh qua nhiều nhiệm vụ thét lên vì sợ chắc chắn phải có vẻ bề ngoài rất ghê rợn. Ông ta dựa vào đây để bịa ra một lời nói dối mơ hồ.

"Đừng kéo dài thời gian nữa, chúng ta tiễn Bút Tiên đi mau lên thôi!"

Mã Duy Duy tiếp tục cất lời, vừa nhắc đến tiễn Bút Tiên, đột nhiên Ngô Băng lại bật cười một tiếng, dưới ánh mắt của đám người chơi, cô ta buông ngay cây bút đang kẹp dưới ngón tay mình ra.

Ngay lúc đó, cây bút vang lên một tiếng "cạch" nho nhỏ, toàn bộ vỏ bút vỡ tan tành.

Màn chơi Bút Tiên đầu tiên, đã kết thúc trong thất bại.

Đám người chơi đồng loạt ngây ngẩn, Chung Liêm đứng bật dậy trợn trừng mắt nhìn Ngô Băng, lạnh giọng hỏi: "Tự dưng cô ngu ngốc buông tay làm gì?!"

Ngô Băng bật cười, cũng đứng thẳng dậy, khom người trước ông ta, cất chất giọng nhỏ nhẹ dịu dàng: "Cảm ơn chú đã nhắc tôi, nếu không nhờ có chú có lẽ tôi đã bị lừa thật. Con ma đó người dính đầy máu thật. Cứ như chú không nhìn rõ nhưng chẳng lẽ đến cái cổ nó trống hoác không có đầu mà chú cũng không thấy?"

Chung Liêm sững sờ.

Bạch Thiên giễu cợt: "Tự cho mình là thông minh."

Mã Duy Duy thở dài, nói: "Chuyện cũng thành ra thế này rồi, thôi đừng nói nữa, tiếp theo phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta ngồi đây một đêm chờ có người chết sao?"

"Không cần phải vậy," Phong Đình đứng dậy, chầm chậm nói: "Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi."

Dù sao màn chơi cùng chẳng kéo dài chỉ trong một ngày, bọn họ còn phải ổn định tinh thần để ứng phó với tình huống sau này.

Dù rằng đối với một trong số tám kẻ ở đây, không có thứ mang tên "sau này".

Dư Tô rất khâm phục Phong Đình, dù ở vào tình huống này, anh vẫn không mảy may sợ hãi.

Cô không can đảm được như Phong Đình, dù xác suất bỏ mạng chỉ là 1/8, nhưng nhóm Dư Tô đã chiếm mất tới bốn suất! Lỡ không may xui xẻo thì biết làm sao? Dù là cô chết, hay là ba người còn lại chết, Dư Tô cũng không thể tỏ ra điềm nhiên như không.

Nếu biết trước tình hình màn chơi thành ra thế này, cô đã tự đi một mình rồi.

Vệ Nghị nhìn người bên cạnh, nói với Phong Đình: "Nhân vật của tôi là sinh viên ngoại trú, khá phiền phức, tối nay tôi có thể ở nhờ phòng anh được không?"

"Không được," Phong Đình nói, "Bên cạnh có người tôi không ngủ được."

"..." Trong lòng Vệ Nghị thầm nghĩ, ở vào tình huống này, bên cạnh không có người cũng chẳng ngủ nổi mới phải chứ?

Vương Đại Long thở dài, nói: "Cậu đi với tôi đi, hình như phòng tôi chỉ có ba người, chắc sẽ có giường trống."

Chuyện này anh ta biết được cũng nhờ xem album ảnh trên Wechat của nhân vật.

Các người chơi thu dọn đám đồ bày trên bàn, Dư Tô cầm tờ giấy viết dày đặc chữ cái lên, nhìn đám đường cong rối tinh, cô suy nghĩ một lúc rồi gấp bỏ vào ngăn bàn của chiếc bàn học bên cạnh. Không biết tờ giấy này có gì hữu dụng không, cô cũng chẳng dám mang nó theo bên mình, lỡ không may dẫn hồn ma tới theo thì Dư Tô cũng xong đời.

Tiếp đó, Dư Tô cùng Mã Duy Duy và Ngô Băng trở lại ký túc xá nữ, còn mấy người đàn ông thì tiến về ký túc nam.

Tác giả: Bút Tiên không phải vấn đề then chốt của màn chơi này, không sợ đâu ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện