Cho đến khi cô gái kia như cái hồ lô lăn lông lốc xuống bên dưới ghế, mấy bà tử đang chuyên tâm hành hình mới phát hiện có điều không đúng, lập tức hoảng sợ thất thanh:

“Tam tiểu thư! Trời ạ! Tại sao tam tiểu thư lại ở đây?”

“Chúng ta tại sao lại động chạm tới Tam tiểu thư cơ chứ, xong rồi xong rồi, phen này phu nhân nhất định sẽ giết chúng ta mất!’’

“Ông trời ơi, tại sao có thể như vậy chứ!”

….

Thì ra thiếu nữ thanh cao xuất trần này là nữ nhi thứ hai của Bạch thị, Tam tiểu thư Minh Sương Nguyệt!

Nhất thời, trong viện náo loạn cả lên, bà tử hồn phi phách tán vứt bay cây gậy trong tay chạy ra cửa, ba chân bốn cẳng nâng Tam tiểu thư đã hôn mê bất tỉnh dậy. Cùng lúc đó, bọn nha hoàn mới vừa rồi bị dọa cho ngây ngốc rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần, luống cuống tay chân chạy lên xem xét tình hình.

Nhìn thấy tam tiểu thư cắn chặt hàm răng bất tỉnh nhân sự, bọn nha hoàn cũng biết đã gặp phải họa lớn, các nàng tất nhiên không thoát khỏi tội danh không bảo vệ được chủ tử, nói không chừng còn bị người luôn yêu chiều nữ nhi như Bạch thị đánh cho một trận rồi đuổi ra ngoài. Lúc này, ai nấy đều cảm thấy bất an, vài người nhát gan thậm chí còn khóc ra thành tiếng.

Vốn là đang nhàn nhã uống trà trong phòng, Hứa ma ma nghe được tiếng khóc, ban đầu còn tưởng là Minh Hoa Dung sợ quá khóc, đang muốn thừa cơ quở trách vài câu, cùng Trúc Chi giễu cợt người tiểu thư hoang dã này, nào biết được tiếng khóc lại ngày càng lan rộng, rõ ràng không phải một người đang khóc.

Đẩy ra cửa phòng, bà ta không khỏi ngờ vực hỏi:

“Không phải các ngươi là người bên cạnh Tam tiểu thư sao, ở chỗ này làm cái gì?”

Vừa nhìn sang bên cạnh, phát hiện người mà bà tử vừa ôm từ cửa vào dĩ nhiên lại là Minh Sương Nguyệt, Trúc Chi đã sợ tới mức ngã xuống đất, Hứa ma ma chỉ cảm thấy hồn phi phách tán:

“Trời cao đất dày ơi, chuyện gì thế này?”

Mấy bà tử cuống quýt mồm năm miệng mười đem ngọn nguồn mọi chuyện nói lại một lượt, cũng hết lần này đến lần khác nhấn mạnh là Tam tiểu thư đột nhiên dẫn người xông tới, không phải là lỗi của mấy bà. Đám nha hoàn đương nhiên không thừa nhận, khăng khăng nói là bọn họ không chịu nhường đường, cứ thế va chạm vào Tam tiểu thư.

Hai bên tranh cãi biện luận ầm ĩ không ngừng, cho đến khi Hứa ma ma quát lên một tiếng, mới vội vàng im bặt:

“Đủ rồi! Không nhìn thấy tiểu thư đang bất tỉnh sao, mau mang nàng về phòng đi, nhanh chóng mời đại phu đến mới là chuyện cấp bách!’’

Nàng tự nhận việc này không liên quan đến mình, cộng thêm tai họa này quả thực không nhỏ, tuy là nàng có lòng muốn bán cho bọn nha hoàn của Tam tiểu thư một nhân tình nhưng thật sự cũng không thể bao che hết, liền dứt khoát bày ra dáng vẻ ta đây không liên quan.

Một nha hoàn có vẻ lớn tuổi hơn tiến lên một bước, rưng rưng mà nói:

“Là Thu Tễ không hầu hạ tốt tiểu thư, bị phạt cũng là cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ ma ma và Trúc Chi tỷ tỷ đã ở chỗ này, tất nhiên phu nhân cũng nhất định sẽ chất vấn…”

“Ngươi…”

Hứa ma ma giận run lên, nhưng đột nhiên nghĩ lại thấy Thu Tễ nói quả không sai. Theo sự cưng chiều của phu nhân đối với Tam tiểu thư, phàm là mọi người ở đây đều không tránh khỏi có liên quan.

Phải nghĩ cách tránh được tai họa này…

Đang cân nhắc, Hứa ma ma lại nhìn thấy Minh Hoa Dung dường như đã sợ đến nỗi ngây người đứng ở một bên, lập tức hai mắt tỏa sáng: Đúng rồi, nếu như đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Đại tiểu thư mà trước nay phu nhân luôn chán ghét, phu nhân đang cơn thịnh nộ chắc chắn sẽ không mảy may nghi ngờ, đến lúc đó bà liền có thể tránh khỏi một kiếp này! May mà Minh Hoa Dung này nhu nhược đã quen, tất nhiên không dám phản bác, mọi chuyện không phải là tuân theo sự bố trí của bà hết hay sao? Nghĩ đến điểm này, Hứa ma ma đang định mở miệng nói chuyện Thì Minh Hoa Dung đã giành trước một bước, nàng đứng lên, vẻ mặt kinh hoàng nói:

“Người này là Tam muội muội Minh Sương Nguyệt sao? Nàng hôn mê lâu như vậy, các ngươi lại không lo lắng cho nàng gì cả? Ta muốn bẩm báo cho mẫu thân, để người mau chóng tới đây với muội muội mới được!”

Vừa nói, Minh Hoa Dung liền nhấc váy bước nhanh ra ngoài. Hứa ma ma theo bản năng muốn ngăn cản nàng nhưng xung quanh có nhiều người, bà ta hơi chậm trễ một chút, thân ảnh mảnh mai của Minh Hoa Dung đã biến mất ở ngoài cửa viện.

Nghe được câu cuối cùng nàng nói là muốn đi tìm Bạch phu nhân, Hứa ma ma lại rủa thầm trong bụng: nha đầu chết tiệt kia còn không biết phu nhân không thích gặp nàng đến nhường nào hay sao, đằng này lại muốn đi tìm phu nhân cáo trạng, vậy thì cứ chờ đấy, để xem phu nhân tin lời ai! Không bằng bà ở lại đây chăm sóc Tam tiểu thư, nói không chừng còn có thể lập công lớn nữa.

Nghĩ như vậy, Hứa ma ma liền sai mấy bà tử nhanh chóng đem Minh Sương Nguyệt đưa trở về tiểu viện, lại phân phó đại nha hoàn Thu Tễ và Trúc Chi cùng nhau đến chỗ Lão phu nhân bẩm báo chuyện này, thuận tiện còn lệnh cho hai bà tử khác cầm danh thiếp đi mời đại phu đến.

Minh Sương Nguyệt vừa được đặt nằm lên giường trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, thì cửa viện cũng vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn. Hứa ma ma thầm nghĩ đến nhanh thật, liền tận lực quát tháo:

“Các ngươi quanh quẩn ở đây làm cái gì, còn không mau mang nước đến hầu hạ tiểu thư, hạ màn xuống đi. Lát nữa có đại phu tới khám, mỹ mạo của tiểu thư há có thể để cho người ngoài nhìn thấy?!”

Phân phó một hồi, tiếng bước chân đã đi đến cửa phòng ngủ, Hứa ma ma lúc này mới làm bộ như mới phát hiện có người đến, cố làm ra vẻ kinh hoàng vén áo thi lễ:

“Nô tì nhất thời không kịp thu xếp, lại không ngăn cản Tam tiểu thư lại, khiến cho tiểu thư bị kinh hãi mà hôn mê, quả thật tội đáng muôn chết!”

Trong lòng bà ta tràn đầy tin tưởng cho là nói vài câu là phu nhân sẽ bỏ qua cho bà ngay, còn quay ra trách cứ Minh Hoa Dung luôn ấy chứ, nào ngờ đáp lời bà lại là một người khác:

“Không bảo vệ được chủ tử, chủ tử bất tỉnh lại chỉ lo đùn đẩy trách nhiệm, ngươi đúng là đáng tội chết!”

Nghe được thanh âm ngoài dự đoán vang lên, Hứa ma ma trợn mắt há miệng không thể nào tin vào hai mắt mình:

“Lão phu nhân, sao lại là người?”

Vừa nghe lời này, lão phu nhân lập tức giận dữ nói:

“Sao lại không thể là ta? Cháu gái ta xảy ra chuyện tất nhiên ta phải đến xem, nếu không còn không biết nó bị ngươi ngược đãi đến mức nào! Thứ điêu nô như ngươi, ngay cả chủ nhân của ngươi cũng đừng mơ thoát khỏi tội này!”

Lời này quả thực quá nặng nề, Hứa ma ma vội vàng quỳ xuống dập đầu hùng hục cả lần, run rẩy nói:

“Nô tì quan tâm đến tiểu thư quá nên nhất thời sơ xuất nói sai, kính xin lão phu nhân bỏ qua cho nô tỳ”

Nhưng vừa cầu xin tha thứ, bà lại vừa suy nghĩ, đến tột cùng là ai đã âm thầm thông báo đến tai lão phu nhân?Trong lúc đang suy tư, mắt bà đột nhiên bắt được một góc áo quen thuộc, mà chủ nhân của nó đang nhỏ nhẹ tỉ tê với lão phu nhân:

“… Lúc ấy máu me tung tóe, con bị dọa không dám động đậy, cũng không chú ý tới Tam muội đi vào từ lúc nào, lại nghe thấy Hứa ma ma đang mắng chửi người khác, nói Tam tiểu thư đều do các nàng làm hại, không liên quan đến bà. Chỉ là cháu lại nghĩ khác, vô luận là trách nhiệm của ai, điều quan trọng nhất là phải mời đại phu tới xem bệnh, Tam muội ngất xỉu lâu như vậy, để lâu lỡ chẳng may gây ra di chứng gì thì sau này có hối hận vạn lần cũng không đủ. Chuyện như vậy mà Hứa ma ma lại không cho người mời đại phu, còn hù dọa những người khác không cho phép bước chân khỏi chỗ này, thật sự là khiến người ta rất khó hiểu. Còn nữa, nếu như tạo thành gương xấu, về sau nếu xảy ra chuyện tương tự thì có ai nguyện ý che chở cho chủ nhân nữa?”

Lời này muốn dễ nghe có dễ nghe, muốn đạo lý có đạo lý, chẳng những người xung quanh gật đầu liên tục, ngay cả lão phu nhân vốn chỉ muốn mượn cớ ra oai sau khi nghe xong cũng không nhịn được cơn tức:

“Quý phủ ta không phải Bồ tát mà mỗi tháng mới phát bạc cho các ngươi! Loại nô tài lòng dạ độc ác như ngươi nhất định phải răn đe lấy gương!”

Nghe vậy Hứa ma ma không khỏi tức giận cãi lại:

“Lão phu nhân, nô tỳ cũng được coi là một lão nô làm việc lâu năm trong quý phủ, bao nhiêu năm nay đều cúc cung tận tụy phục vụ chủ tử, người có mắt đều có thể thấy rõ, tại sao người chỉ nghe lời từ một phía của Đại tiểu thư đã trách tội nô tỳ? Những lời mà Đại tiểu thư vừa nói nô tỳ chưa hề nói qua! Còn nữa vừa rồi ngài tận mắt nhìn thấy, nô tỳ đang bận rộn chăm sóc cho Tam tiểu thư, có lý nào lại thờ ơ đáng tội như Đại tiểu thư nói?”

Nghe bà ta nói, lão phu nhân cũng cảm thấy có lý, không khỏi đem ánh mắt hoài nghi hướng về phía Minh Hoa Dung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện