Hàn Triệu Nam cảm thấy bản thân mình sắp điên lên rồi, từ nhỏ đến dù có bị oan ức nhiều hơn đi nữa cũng không bị một nam nhân đè xuống ghế sa lon không thể động đậy được được!

Mà nửa người dưới của anh bị đầu gối của Giản Ngôn Tây mạnh mẽ ngăn chặn, nửa điểm tự do cũng không có, tay bị vặn, thậm chí ngay cả miệng cũng bị nhét gối vào. Trán Hàn Triệu Nam nổi gân xanh lên, anh thề chỉ cần Giản Ngôn Tây buông mình ra, sẽ lập tức giết tên khốn này.

Anh nổi giận phừng phừng, phút chốc trong đầu hiện lên rất nhiều chủ ý, bao gồm cả việc làm sao để khiến cho Giản Ngôn Tây không sống được trong giới giải trí nữa, làm sao cho cậu nhà tan cửa nát. Đang nghĩ hăng say, trên lưng đột nhiên truyền đến xúc cảm mát mẻ, thân thể Hàn Triệu Nam co rút lại, lui vào sâu trong ghế sofa.

Nam nhân kia dùng thanh âm nhàn nhạt nói: "Đừng nhúc nhích."

Thân thể Hàn Triệu Nam cứng đờ.

Trong phòng quá an tĩnh. Lương Văn Thanh ở trong nhà bếp nấu mì, thỉnh thoảng bát đũa lại chạm nhau, phát ra âm thanh lách cách, ngoài ra, Hàn Triệu Nam không nghe thêm tiếng gì nữa. Anh có thể cảm giác được nam nhân ở sau lưng mình dùng ngón tay dính thuốc mỡ chậm rãi thoa nhẹ trên lưng, đầu tiên là ở cần cổ rồi chầm chậm xuống tới giữa lưng.

Lạnh buốt.

Đầu ngón tay ấm áp xẹt qua vết thương, không biết đau là gì, kích thích thân thể run lên. Hàn Triệu Nam cắn răng, cật lực áp chế chính mình, lại nghe thấy phía trên truyền đến một trận cười khẽ. động tác trên lưng nhẹ nhàng, đồng thời buông cái tay đang ngăn chặn anh ra, hỏi. "Rất đau?"

Âm thanh quá mềm mại, lỗ tai Hàn Triệu Nam dần dần đỏ lên.

Trong phòng khách Hàn Triệu Nam không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để cho Giản Ngôn Tây bôi thuốc, trong phòng bếp, Lương Văn Thanh cũng đã nấu ăn xong, hắn nhìn thành phẩm là ba cái chén lớn, gật đầu hài lòng, lúc này mới rửa tay rồi ra phòng khách, đang muốn gọi hai người kia đến ăn, liếc mắt một cái lập tức kinh sợ đến mức sững sờ, hai người kia đang làm gì ở đó!? Ở trong phòng khách, Hàn Triệu Nam cởi áo khoác, cả người bị ép nằm trên ghế salon màu xám đen, áo sơ mi bị vén lên, lộ ra phần lưng trắng như tuyết, sống lưng thẳng tắp, giống như đụng một cái là có thể vỡ, cả người yếu ớt, không có chỗ nào khiến cho người ta liên tưởng đến loại công tử bột thường thấy. Giản Ngôn Tây đem đầu gối đặt ở nửa người dưới của Hàn Triệu Nam, tay phải đem đầu Hàn Triệu Nam áp trên cái gối. Từ góc độ này nhìn sang còn có thể thấy khóe miệng nở nụ cười như có như không của cậu. Ngón tay dài dính thuốc mỡ từng tấc từng tấc phủ lên tấm lưng bóng loáng của Hàn Triệu Nam.

Trong phút chốc, Lương Văn Thanh rất muốn tự tử, hắn phảng phất nhìn thấy được thứ mình nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn, trong sáng như nước lại tự biến mình thành cái bắp cải cho để cho con heo nào đó ăn. Quả thực là vô cùng khó coi. Hắn lập tức trợn to mắt, hét lớn: "Ngôn Tây!"

Trên ghế salông, thân thể Hàn Triệu Nam cứng đờ, còn Giản Ngôn Tây chỉ hơi nhíu mày, tiếp tục thoa thuốc, sau đó buông Hàn Triệu Nam ra, quay đầu hỏi Lương Văn Thanh. "Cái gì?"

"..." Lương Văn Thanh khóc không ra nước mắt. "Được, hai người tới đây đi."

Cũng không có mặt mũi nhìn thêm, quay người vội tránh xuống nhà bếp.

Hàn Triệu Nam ở trên ghế salon lỗ tai đã đỏ ửng, anh chậm rãi bò dậy, khuôn mặt giống như con tôm luộc, hoàn toàn quên mất lúc nãy mình đã tức giận đến mức muốn giết người, ho khan một tiếng đang muốn nói cái gì đó, vừa mới tự làm công tác tư tưởng cho mình xong, ngẩng đầu lên đã thấy Giản Ngôn Tây duỗi chân, dửng dưng rời khỏi phòng khách, đến nhà bếp ăn cơm, hoàn toàn không có bộ dáng muốn nói chuyện với anh.

Hàn Triệu Nam: "..." Loại chuyện này giống như sau khi bạn tỉnh dậy thì phát hiện người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình là một tên cặn bã.

Hạ lưu dơ bẩn. Cút!

Vô liêm sỉ buồn nôn. Phi!

Lương Văn Thanh mặc dù là một nam nhân, nhưng là một nam nhân hiền lành, tay nghề nấu cơm vô cùng tốt, so với cái loại đến ngũ cốc cũng không biết giống như Giản Ngôn Tây và Hàn Triệu Nam, quả thực là giống như sự khác biệt giữa Thiên Đường và Địa Ngục. Hai vị thiếu gia ngồi trên bàn ăn đều có thể nghe được mùi thơm phát ra từ bếp.

Sau khi mì được bưng lên, bên trên là một cái trứng chiên, màu trắng của củ cải xen lẫn với màu xanh của rau, nước dùng màu trắng sữa, không có ớt, bộ dạng vô cùng thanh đạm, màu sắc của ba loại rau củ không khỏi khiến người khác thèm nhỏ dãi.

Giản Ngôn Tây suốt ngày ăn thức ăn bên ngoài, tự nấu mì ăn, bây giờ thấy tô mì trước mắt, cậu chợt muốn khóc ròng.

Hoàng đế khổ nhất trên Thế giới chắc hẳn phải là cậu? Bây giờ đừng nói là ngự trù làm một bữa tiệc linh đình, một bát mì nhỏ như vậy cũng có thể đem cậu đi.

Nâng bát lên, bảo trì bộ dạng ăn ưu nhã, mãi đến khi ăn thấy đáy, Giản Ngôn Tây mới ngẩng đầu lên, phát hiện bộ dáng không hứng thú của Hàn Triệu Nam, cầm đũa cũng mất tập trung, Lương Văn Thanh ở phía đối diện liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam một cái, kỳ quái hỏi. "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"

Hàn Triệu Nam theo bản năng liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của Giản Ngôn Tây, trong lòng cả khinh nhưng trên mặt lại làm như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt dời đi chỗ khác, thuận miệng nói. "Nhớ lại xem những người hôm nay lai lịch như thế nào."

Lương Văn Thanh nghe vậy cũng nhíu mày. "Những người kia nhắm vào cậu, gần đây có có đắc tội với ai không?"

"Tôi không biết." Tính khi anh không tốt, mỗi ngày đắc tội với người khác nhiều không kể xiết, mấy tên công tử bột khác cũng oán hận anh không ít, rốt cuộc ai bị anh ép đến mức làm ra chuyện như vậy? Trong phút chốc không thể lý giải nổi.

Giản Ngôn Tây để đũa xuống, lại phì cười một cái. "Anh đắc tội với nhiều người, mà người có cái lá gan hại anh, danh tiếng chắc cũng không nhỏ. Tên cầm đầu có nhắc tới hẻm Thăng Chức, anh biết không?"

Hẻm Thăng Chức? Đó là nơi nào?

Lương Văn Thanh thấy bộ dáng mờ mịt của anh, lấy điện thoại ra tra baidu một chút, đưa một tấm ảnh cho Hàn Triệu Nam xem. "Nơi này, có ấn tượng gì không?"

Trên bức ảnh là một con hẻm thật dài, không đồ vật gì đặc biệt, hai bên có đèn đường, thoạt nhìn rất đơn sơ, xác thực không giống như là nơi Hàn Triệu Nam có thể tới. Nhưng Hàn Triệu Nam nhìn tấm ảnh kia một chút, đột nhiên cau mày. "Hóa ra là nơi này."

"Nơi nào?"

"Mấy ngày trước tôi đi mua đồ cổ," Hàn Triệu Nam nói: "Đã từng tới đây."

"Hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao?" Lương Văn Thanh hỏi.

Hàn Triệu Nam cười lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với chuyện này nhớ vô cùng. "Tôi nghe người ta nói bên đó có người bán tiền xu của thời Tần, lúc đến nơi mới biết hóa ra mình bị lừa."

Hàn Triệu Nam lớn như vậy, cũng không có nhiều sở thích, thu thập đồ cổ là một trong các sở thích của anh, mấy ngày trước, anh nghe một người bạn nói chỗ đó có một ông già mang kiếm, trong tay có 5 thông tiền thời Tần, tự nhiên hứng thú của anh tăng cao, tìm một ngày thích hợp đến cái ngõ đó, không ngờ hoàn toàn không thấy 5 thông tiền đâu, ngược lại còn thấy một thanh niên giả làm ông lão già bán tiền cho anh. Sao anh có thể nhịn nổi?

Lương Văn Thanh hiểu rõ: "Cho nên cậu tìm người chặn đường người kia?"

"Tôi tùy tiện tìm vài người anh em để đòi lại công đạo, còn người kia có phải ở hẻm Thăng Chức hay không thì tôi không rõ."

Được lắm, không nghĩ tới cái gã thanh niên bỉ ổi lừa gạt anh thì thôi đi, dạy cho một bài học còn dám tìm người đến trả thù. Con mẹ nó, hắn xem chuyện Hàn Triệu Nam lăn lộn ở đây là hữu danh vô thực sao? Hàn Triệu Nam càng nghĩ càng giận, ăn cũng không vào, để bát đũa xuống, phải gọi điện thoại để tra ra cái tên kia bây giờ đang ở nơi nào. Giản Ngôn Tây ở bên kia gõ nhẹ vào miệng bát, nói. "Chuyện sẽ không đơn giản như vậy."

Hàn Triệu Nam nhướn mày, để điện thoại di động xuống. "Chuyện này có gì phức tạp đâu?"

"Muốn trả thù một người lợi hại hơn mình rất nhiều lần lại còn nói cho người ta biết mình là ai sao? Tại góc tối đâm xong rồi bỏ trốn mới đúng lẽ thường." Giản Ngôn Tây im lặng liếc mắt nhìn anh.

"Cậu có ý gì?"

"Đầu tiên, chúng ta suy nghĩ một chút, những tên côn đồ hôm nay rốt cuộc có phải là đám lừa đảo thuê hay không. Anh tưởng chúng ta tìm thấy một bức ảnh, anh nhớ đây là nơi mình từng đi qua, sau đó lại nhớ đến tên lừa gạt kia ______ thử hỏi, tên lừa gạt kia rốt cuộc to gan lớn mật cỡ nào mới có thể trắng trợn nói với anh."Không sai, ngày đó là tôi thuê người đến đánh anh" à?"

Đúng vậy, ai sẽ ngu xuẩn như vậy?

Hàn thiếu, người ở Đế Đô này có năng lực hay không anh cũng biết. Tùy tiện hỏi một chút liền biết anh bị lừa đảo. Cho nên chuyện này có hai khả năng, thứ nhất, người kia thực sự ngu xuẩn đến mức độ này, không màng tính mạng, đánh anh một trận đã đời, sau đó thân bại danh liệt cun không sao. Khả năng này rất thấp, bọn lừa đảo đó bị đánh nhưng lại có tiền, chắc chắn là chịu đựng rất tốt."

Cũng đúng a, thân thể Hàn Triệu Nam không tự chủ được nghiêng người về phía Giản Ngôn Tây, hỏi. "Khả năng thứ hai là gì?"

Giản Ngôn Tây duỗi hai ngón tay ra, nói: "Thứ hai, chuyện ở hẻm Thăng Chức chỉ là cái cớ, có người biết chuyện này, cũng lợi dụng chuyện này, muốn cho tên lừa gạt kia làn người chết thay."

Hàn Triệu Nam cau mày: "Ai sẽ làm như vậy?"

"Rất đơn giản, người làm chuyện này có 4 đặc điểm, anh dùng 4 đặc điểm này quan sát người xung quanh anh, chắc chắn sẽ tìm thấy. Đầu tiên, người này vô cùng kích động, tính khí không tốt. Hàn gia ở Đế Đô thế lực rất lớn, nếu như không phải là mối thù giết cha, mối hận giết vợ, nếu người kia có lý trí thì sẽ không thuê đám lưu manh bên đường đến báo thù. Thứ hai, người này rất dốt nát, làm việc không đầu không đuôi, ngó trước lại không xem sau. Bởi vì mặc dù hắn lấy chuyện ở hẻm Thăng Chức ra làm cái cớ nhưng lại hoàn toàn không cân nhắc đến tính khả thi, hơn nữa người cầm đầu đám lưu manh đến chặn anh lại lái một chiếc xe không phù hợp với thân phận hắn, xe kia, nhất định là kẻ đứng phía sau rèm đen cho hắn mượn. Thứ ba, anh đã từng đem chuyện mình bị lừa đảo ở hẻm Thăng Cấp nói cho hắn biết, hoặc là hắn nghe chuyện này từ một nơi khác. Thứ tư, gần đây hai người đã xảy ra mâu thuẫn rất lớn làm cho hắn vô cùng tức giận, bị kích động nên mới thuê người." Khóe miệng Giản Ngôn Tây nhẹ nhàng câu lên, lần lượt duỗi 4 ngón tay ra, nói "Kích động, ngu dốt, biết đến chuyện ở hẻm Thăng Chức, gần đây cãi nhau với anh, Hàn thiếu anh có thể đoán ra ai chưa?"

Hàn Triệu Nam vốn đang nghe rất nghiêm túc, càng nghe trong đầu càng hiện lên một người, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Mẹ nó!

Tập hợp đủ bốn cái đặc điểm đó trên người, không phải là Hàn Vũ Đông - đứa con bảo bối thứ hai của mẹ kế sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện