Ở một thị trấn nhỏ tại kinh thành, khi mặt trời tháng mười như ông lão chậm rãi leo lên đỉnh đầu thì dân chúng trong thôn mới mở chịu mở cửa, chuẩn bị một ngày kiếm sống bận rộn. Lò rèn duy nhất trên trấn nhỏ cũng được dọn hàng, thợ rèn với chùm râu xồm xoàm vừa ngáp vừa mở ra từng miếng ván cửa rồi dựng bên vách tường, khi hắn chuẩn bị đặt miếng ván cuối cùng xuống đất thì đôi mắt buồn ngủ cũng lập tức thanh tỉnh, hắn vừa kinh ngạc vừa chấn động mà trừng mắt nhìn một chiếc lá màu đen ở trên ván cửa. Phân nửa chiếc lá cắm thẳng tắp trên ván, một trận gió thổi qua, phân nửa chiếc lá còn lại rung rung theo gió.
Hán tử nhìn chằm chằm vào chiếc lá màu đen, sau khi kinh ngạc một lúc, đôi mắt của hắn dần dần lấp đầy một lớp thủy quang, hô hấp có một chút không thông, bàn tay đang run rẩy. Hắn cẩn thận rút xuống chiếc lá trên ván cửa, chiếc lá màu đen đại biểu cho thân phận của một người, mà nghe nói người nọ đã qua đời từ rất nhiều năm.
Cẩn thận kiểm tra chiếc lá, quả thật là thứ mà hắn rất quen thuộc. Hán tử lập tức cất vào chiếc lá, nhanh chóng đi đến bên tường rồi lắp những tấm ván cửa trở lại.
Ban đêm, cả ngày đều không đi ra ngoài, hán tử ở trong phòng lo lắng mà chờ đợi, ngay khi hắn nghĩ rằng chiếc lá màu đen mà buổi sáng mình nhìn thấy là giả thì trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa rất nhẹ, nhưng lại làm cho hán tử nhất thời toát đầy mồ hôi. Hán tử vội vàng tiếp cận, tiếng gõ cửa đã không còn, hán tử lấy ra chủy thủ từ sau thắt lưng, nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng. Đúng lúc này ngoài cửa có một luồng chưởng phong đột nhiên tập kích vào bên trong, hán tử nhẹ nhàng tránh ra, ánh nến trong phòng lung lay vài cái, cửa đóng lại, trong phòng có thêm một người.
Tránh đi công kích của người nọ, khi hán tử nhìn thấy người nọ kéo xuống mũ trùm đầu thì chủy thủ trong tay lập tức rớt ra, hắn quỳ thẳng xuống đất trước mặt người nọ, vạn phần kích động mà mở miệng, “Môn chủ!”
Người này thấp giọng nói, “Ngươi có biết những người khác hiện tại ở nơi nào hay không?”
“Dạ biết.”
“Đem mọi người tìm trở về, nghỉ ngơi nhiều năm như thế, có vài món nợ cũng nên tính toán sòng phẳng.”
“Môn chủ!” Hàm dưới của hán tử buộc chặt, “Mấy năm nay ngài….”
“Chuyện quá khứ đã qua, rời khỏi Ám Dạ môn đối với các ngươi mà nói cũng là chuyện tốt. Chẳng qua có người không muốn ta yên tĩnh, ta cũng không thể không nể mặt hắn. Ta ở nơi này chờ các ngươi, sau khi tìm được bọn họ thì dẫn bọn họ đến đó.” Nói xong, người này đưa cho hán tử một tờ giấy, sau khi hán tử thấy rõ địa điểm viết ở mặt trên thì liền đem đốt tờ giấy.
“Thuộc hạ lập tức lên đường.”
“Nhanh đi.”
“Dạ!”
Kéo lại mũ trùm đầu, người nọ lại lặng lẽ ly khai, nhìn thấy bóng dáng của hắn biến mất trong bóng đêm, hán tử thu hồi vẻ kích động rồi lập tức quay về phòng thu dọn hành trang. Chỉ chốc lát sau hắn cũng ly khai, trên cửa treo một tấm biển Hồi hương, không chắc ngày về.
…….
Trải qua bốn tháng lộ trình, đoàn người của Ngũ Tử Ngang rốt cục cũng đến đại đô của Phượng Minh quốc. Tiến đến nghênh đón bọn họ là trưởng tử Lô Nghĩa Vương Hà Sầu. Nhìn thấy hắn, Hà Hoan cũng không có gì vui mừng, Hà Sầu cũng chỉ hời hợt trấn an vài câu, sau đó liền dẫn đoàn người của Ngũ Tử Ngang đi bái kiến Quốc Quân.
Trong tám nước, Đại Đông có phạm vi lớn nhất, mặc dù trải qua nhiều năm chiến loạn nhưng khi Hoàng đế trước kia là Tần Di trị vì thì không chỉ dẹp ổn nội loạn mà còn làm cho các quốc gia xung quanh không dám tùy ý lỗ mãng, nếu không phải Tần Di sớm qua đời thì Đột Quyết, Nữ Trinh, Phượng Minh và cả Ni Sở cũng có thể đã bị gom vào bản đồ của Đại Đông. Chẳng qua sau khi Tần Di đánh đuổi Đột Quyết ra quan ngoại thì liền chấm dứt chiến tranh, không còn xuất binh bành trướng Đại Đông, vài năm sau thì Tần Di lại đột ngột qua đời. Cũng vì chuyện này, sau khi Tần Ca đăng cơ tuy rằng không còn nội ưu nhưng lại có họa ngoại xâm. Lần này Ngũ Tử Ngang đưa Hà Hoan quay về Phượng Minh trở thành một chuyện có ý nghĩa quan trọng đối với tương lai của Đại Đông.
Dọc đường đi, Ngũ Tử Ngang được Hà Hoan thuật lại rất nhiều sự tình về hai vị ca ca của mình, hắn cũng không bất ngờ khi Hà Sầu lãnh đạm đối với việc Hà Hoan trở về. So với Hà Hoan, Hà Sầu cường tráng hơn rất nhiều, không nói là lưng hùm vai gấu thì cũng là cao to lực lưỡng, bộ dáng của hai người không hề có chỗ tương tự. Nghe nói Phượng Minh Vương có khuôn mặt như nữ tử, dị thường xinh đẹp, bộ dáng của Hà Sầu rất bình thường, Ngũ Tử Ngang lặng lẽ quan sát một lúc lâu cũng không nhìn ra Hà Sầu và Hà Hoan làm sao lại là huynh đệ.
“Lương Vương dọc đường vất vả, Phụ Vương đã hạ chỉ đêm nay sẽ nghênh đón sứ đoàn của Lương Vương vào cung.” Hà Sầu dùng tiếng quan thoại của Đại Đông có mang theo tiếng địa phương của Phượng Minh, cư xử rất hữu lễ với Ngũ Tử Ngang, xác nhận là Phượng Minh Vương hạ lệnh, phải chiêu đãi nồng hậu.
Trên mặt của Ngũ Tử Ngang vẫn là nụ cười ôn hòa, hắn nói một cách khiêm tốn, “Bổn Vương phụng ý chỉ của Hoàng Thượng hộ tống tam hoàng tử về Phượng Minh, nhiệm vụ trọng đại, trên đường không xảy ra sơ suất, ta xem như không phụ lòng Hoàng Thượng và bệ hạ.”
Hà Hoan đi theo phía sau Ngũ Tử Ngang, thấp đầu không nói lời nào. Hắn tự mình lén lút rời khỏi Phượng Minh để đến Đại Đông, bất quá huynh trưởng của hắn tựa hồ cũng không hề lo lắng cho hắn, Hà Hoan cảm thấy có một chút khổ sở đối với chuyện này, nhưng hắn cảm thấy mất mát cũng không phải tất cả đều là vì bị huynh trưởng lạnh nhạt, mà là vì hắn lo lắng cho ngày sau của hắn và Phụ Vương. Gần mười tháng không gặp Phụ Vương, mặc dù có nhận được thư của Phụ Vương nhưng hắn vẫn thập phần lo lắng.
Lúc này đoàn người đã đến cửa cung. Hoàng cung của Phượng Minh quốc cũng uy nghiêm trang trọng, cũng lộng lẫy huy hoàng như Đại Đông của Hoàng đế Tần Ca. Đại môn của hoàng cung mở rộng, ý tứ chính là nghênh đón khách quý từ xa đến thăm. Ngay đại môn có một đội nhân mã đứng chờ, người dẫn đầu có thân hình cao gầy, mày kiếm mắt phượng, đầu đội ngọc quan của hoàng tử, Ngũ Tử Ngang đoán được thân phận của hắn. Sau đó hắn chợt nghe Hà Hoan gọi một tiếng cũng không quá thân thiện, “Nhị hoàng huynh.”
Người này chính là nhi tử thứ hai Hà Nhạc của Phượng Minh Vương. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng với Hà Hoan, “Rốt cục ngươi cũng đã quay về, không bị thất lạc cũng đã là vạn hạnh.”
“Ta biết tìm đường.” Hà Hoan rầu rĩ đáp lại, hắn nhích đến gần Ngũ Tử Ngang.
Đối phương không hề nhìn hắn mà chỉ nói với Ngũ Tử Ngang, “Ta phụng chỉ của Phụ Vương ở đây tiếp đón Lương Vương đại giá, Lương Vương dọc đường vất vả, thỉnh.”
“Không dám, đại điện hạ, nhị điện hạ, thỉnh.”
Ngũ Tử Ngang cùng Hà Hoan và thị vệ bên cạnh của hắn đi theo hai vị hoàng tử Hà Sầu và Hà Nhạc đi vào đại môn. Mà Thân Mộc tiến đến kinh thành tiếp đón Hà Hoan trở về đã sớm tiến cung diện thánh sớm hơn bọn họ một bước.
Ngũ Tử Ngang nghĩ rằng hai người sẽ đưa hắn đến chính điện, nhưng càng đi thì càng chứng tỏ hắn đã đoán sai, dường như bọn họ đang đi vào hậu cung của Phượng Minh Vương thì đúng hơn, thần sắc vẫn tươi cười, Ngũ Tử Nang lặng lẽ quan sát khắp tứ phía, nơi này có rất nhiều thị vệ, nhưng bầu không khí lại vô cùng khác thường, thị vệ tựa hồ hơi quá nhiều.
“Hoàng huynh, Phụ Vương không ở Thu Thảo Các hay sao?” Hà Hoan hỏi.
Hà Sầu trả lời không nhanh cũng không chậm, “Phụ Vương chuyển đến Thiên Phương Uyển, ngươi đã lâu không ở trong cung, đương nhiên là không biết.”
“Vì sao Phụ Vương lại chuyển đến Thiên Phương Uyển?” Vẻ mặt của Hà Hoan trở nên bất an, Phụ Vương thích nhất Thu Thảo Các, ngài đã nói đó là nơi mà mẫu phi hạ sinh hắn.
Sắc mặt của Hà Sầu thoáng lạnh lùng, “Đây là ý tứ của Phụ Vương, làm sao mà ta biết được, trong chốc lát gặp Phụ Vương thì ngươi cứ trực tiếp hỏi Phụ Vương.”
“….” Hà Hoan cúi thấp đầu, kiềm nén nghẹn ngào.
Tâm tư của Ngũ Tử Ngang lơ đãng vài vòng, sau đó vừa cười vừa nói, “Phượng Minh cũng lạnh không kém gì Đại Đông, Thiên Phương Uyển có lẽ ấm áp hơn.”
Hà Nhạc gật đầu mỉm cười, “Phụ Vương vẫn luôn ở tại Thu Thảo Các, có nhiều nơi cần phải tu sửa.”
Hà Hoan vẫn cúi thấp đầu không hé răng, Phụ Vương rõ ràng đã từng nói hắn không thích chuyển đến nơi khác, nhất định là đại ca và nhị ca đã làm cái gì đó mới khiến cho Phụ Vương phải chuyển đến Thiên Phương Uyển.
Tiếp theo Ngũ Tử Ngang cùng Hà Sầu và Hà Nhạc tán gẫu vài câu, đến khi hai người dừng lại cước bộ thì Ngũ Tử Ngang rốt cục cũng hiểu vì sao khi biết Phượng Minh Vương chuyển đến Thiên Phương Uyển thì Hà Hoan lại có phản ứng lớn như thế, nơi này cũng không phải là chỗ mà vua của một nước nên ở.
Bước vào viện tử trồng đầy thảo mộc, Hà Sầu và Hà Nhạc ở cửa cất tiếng, “Phụ Vương, nhi thần đã dẫn đến Lương Vương và Hà Hoan.”
“Mau mời bọn họ tiến vào?” Giọng hơi khàn khàn.
Một tên nô tài vén rèm cửa, Hà Hoan liền vọt vào trong. Ngũ Tử Ngang bước qua bậc cửa, hắn chợt nghe thấy tiếng hô to, “Phụ Vương! Ngài xảy ra chuyện gì? Ngài bị bệnh hay sao?”
Tâm trạng của Ngũ Tử Ngang đột nhiên lay động, chỉ thấy trên mặt của Hà Sầu và Hà Nhạc hiện lên một chút mất tự nhiên.
Bước nhanh vào bên trong, nhìn thấy người đang ngồi trên nhuyễn tháp, Ngũ Tử Ngang áp chế cảm xúc dưới đáy lòng rồi khom mình hành lễ, “Lương Vương Ngũ Tử Ngang của Đại Đông lĩnh chỉ của Hoàng đế bệ hạ nước ta để hộ tống tam hoàng tử hồi quốc, Ngũ Tử Ngang bái kiến Vương thượng.”
“Lương Vương dọc đường vất vả.”
“Trước khi đi, Hoàng Thượng đã từng dặn dò thần nhất định phải đưa tam điện hạ bình an quay về, thần xem như đã hoàn thành sứ mệnh.”
“Sau khi Lương Vương quay về thì thay quả nhân cảm tạ Hoàng đế của các ngươi, đêm nay quả nhân thiết yến tẩy trần cho Lương Vương.”
“Tạ bệ hạ.”
Phượng Minh Vương với sắc mặt tái nhợt, hắn không hề nhìn đại và nhị hoàng tử, mà chỉ choàng tay ôm lấy Hà Hoan ở bên cạnh rồi nói, “Quả nhân đã lâu không gặp Hoan nhi, muốn cùng hắn trò chuyện, các ngươi vô sự thì liền lui ra. Đến dạ yến thì các ngươi lại đến.” Không giống những người khác, Phượng Minh Vương lại sử dụng tiếng quan thoại của Đại Đông.
“Phụ Vương.” Hà Sầu và Hà Nhạc cùng lên tiếng, cũng không muốn rời đi.
Trên vẻ mặt dị thường tuấn mỹ của Phượng Minh Vương hiện lên sự tức giận, mặc dù giờ khắc này vẻ mặt của hắn có bệnh trạng, nhưng nhìn qua vẫn vô cùng xinh đẹp, ngay cả hàng lông mày lá liễu khi nhíu lại cũng chỉ có nữ tử mới có, chiếc cằm trơn bóng làm cho hắn căn bản không giống một nam tử đã quá tuổi tứ tuần. Nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng sắc bén, cho dù thân thể đang ở trong tình trạng suy yếu nhưng vẫn uy nghiêm như cũ, lời nói thể hiện khí thế của một bậc đế vương không cho phép làm trái.
Hà Sầu và Hà Nhạc có một chút căm giận mà trừng mắt nhìn Hà Hoan, sau đó mới nói một cách không cam lòng, “Nhi thần lui xuống.”
“Các ngươi cũng đều lui ra.”
Người hầu trong phòng khom người lui ra ngoài, cửa được đóng lại.
Sau khi bọn họ rời đi thì Hà Hoan liền ôm lấy Phụ Vương mà khóc lóc, “Phụ Vương, ngài xảy ra chuyện gì? Có phải Hoàng huynh lại chọc giận ngài hay không?”
Khác với vẻ lãnh đạm mới vừa rồi, lúc này Phượng Minh Vương lại lộ ra khuôn mặt ôn nhu đối với tiểu nhi tử của mình, hắn ho nhẹ vài tiếng, sau đó ôm chặt Hà Hoan rồi nhìn về phía Ngũ Tử Ngang, “Để cho Lương Vương chê cười, Hoan nhi không gây ra chuyện gì phiền toái ở kinh thành chứ?”
Ngũ Tử Ngang nói, “Không có, trước khi đi mà Hoàng Thượng vẫn còn quyến luyến hắn.” Trong lòng của hắn thầm nói: Nhìn thái độ của Phượng Minh Vương đối xử với tiểu nhi tử thì cũng khó trách hai vị hoàng tử đều bất mãn.
Phượng Minh Vương cười nhẹ, tựa hồ là đang nghĩ đến cái gì đó, trong mắt lướt qua một chút u ám không rõ, hắn vỗ về Hà Hoan đang khóc thút thít, “Đi lấy ghế cho Lương Vương đi.”
“Cứ để ta tự lấy là được, tạ bệ hạ.”
Ngũ Tử Ngang thuận tay kéo lấy một chiếc ghế ở kế bên rồi an tọa.
Hà Hoan vẫn ôm Phụ Vương không chịu buông tay, vừa khóc vừa hỏi, “Phụ Vương, vì sao ngài lại chuyển đến nơi này? Có phải Hoàng huynh làm cái gì hay không?”
Phượng Minh Vương lộ ra vẻ mặt yêu thương, “Bọn họ vẫn chưa có bản lĩnh như vậy, chẳng qua ta chỉ muốn chuyển đến một nơi thanh tịnh mà thôi. Hoan nhi, dọc đường cũng vất vả, đi tắm rửa đi, rồi thay đổi xiêm y, buổi tối Phụ Vương còn phải thiết yến chiêu đãi Lương Vương, ngươi phải ăn mặc trang trọng để tham dự mới được.”
“Ta…một chút nữa ta sẽ đi.” Hà Hoan không muốn rời xa Phụ Vương.
“Đi ngay đi, Phụ Vương bảo Thân Mộc đi cùng với ngươi.” Nói xong, Phượng Minh Vương giương giọng, “Thân Mộc.”
“Có nô tài” Thân Mộc từ bên ngoài mở cửa đi vào.
“Ngươi đi cùng điện hạ về cung.”
“Dạ.”
“Phụ Vương…” Hà Hoan không muốn đi.
“Đi đi, ngoan ngoãn nghe lời.” Phượng Minh Vương thu hồi nụ cười, nhìn ra ý tứ của Phụ Vương, Hà Hoan đứng dậy đi theo Thân Mộc.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Phượng Minh Vương và Ngũ Tử Ngang, Ngũ Tử Ngang nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, tất cả mọi người có lẽ đã lui xuống, hắn đứng lên rồi thấp giọng nói, “Bệ hạ lưu lại một mình Tử Ngang, nhất định là có điều gì muốn nói với Tử Ngang.”
Nào ngờ Phượng Minh Vương chỉ mỉm cười, vẻ mặt như chìm vào hồi ức, “Ngươi và phụ thân của ngươi rất giống nhau, bất quá hắn trầm tĩnh hơn ngươi, bất cứ thời điểm nào gặp hắn thì hắn đều chỉ lặng lẽ đứng phía sau Tần Di.”
Ngũ Tử Ngang sửng sốt, Phượng Minh Vương đã gặp qua phụ thân của hắn? Không, Phượng Minh Vương không chỉ gặp qua phụ thân mà còn gặp qua tiên Hoàng! Phượng Minh Vương dựa vào nhuyễn tháp ở sau lưng, rồi lên tiếng hỏi, “Hoàng Thượng có khỏe không?”
Ngũ Tử Ngang lại sửng sốt, hắn nghĩ rằng Phượng Minh Vương sẽ tiếp tục nói về việc của phụ thân hắn và tiên Hoàng, hắn cẩn thận trả lời, “Hoàng Thượng rất khỏe.”
Phượng Minh Vương nhếch khóe môi, nói một cách buồn bã, “Nhẩm đi nhẩm lại, năm nay hắn ắt hẳn đã hai mươi hai.”
“Tháng bảy vừa qua Hoàng Thượng vừa tròn hai mươi hai.” Tâm can của Ngũ Tử Ngang trở nên đau đớn, năm nay hắn lại không thể cùng mừng sinh thần với Tần Ca, bất quá hắn vẫn đang bảo trì vẻ mặt ôn hòa, trong khi thái độ của Phượng Minh Vương rất kỳ quái, hắn phải cẩn thận ứng đối.
“Lương Vương quả thật đề phòng đối với quả nhân.” Dung nhan diễm lệ của Phượng Minh Vương lộ ra vẻ mệt mỏi.
Ngũ Tử Ngang lập tức nói, “Tử Ngang không dám, Tử Ngang chỉ là có một chút hồ đồ.”
Phượng Minh Vương không lên tiếng mà chỉ nhìn kỹ Ngũ Tử Ngang, qua một lúc lâu, hắn vỗ xuống chỗ trống bên cạnh, Ngũ Tử Ngang do dự một chút, sau đó vẫn đi qua bên cạnh Phượng Minh Vương rồi ngồi xuống, bất quá vẫn cách một khoảng với đối phương.
Phượng Minh Vương tỉ mỉ quan sát dung nhan của Ngũ Tử Ngang, hắn nói một cách mơ hồ, “Nhìn kỹ lại thì người vẫn rất khác với phụ thân của mình, ngươi khôn khéo hơn phụ thân của ngươi một chút. Quả nhân nghe nói Lương Vương của Đại Đông rất ôn hòa chân chất, bất quá ta thấy ngươi có sự ôn hòa, còn chân chất chỉ là biểu tượng.”
“Tử Ngang không hiểu.” Ngũ Tử Ngang giả vờ hồ đồ.
Phượng Minh Vương nói, “Sự ôn hòa của Phụ thân ngươi xuất phát từ con người của hắn, còn vẻ chân chất lại mang theo sự quật cường phi thường. Khi ôn hòa, không có bất luận kẻ nào có thể nhẹ nhàng hơn hắn. Khi chân chất lại là một con ngưu có kéo cũng chẳng chịu đi. Làm ta muốn hận cũng không thể hận nổi.” Nói ra một câu cuối cùng, giọng điệu của Phượng Minh Vương rất lạnh, Ngũ Tử Ngang không cười, theo khẩu khí của Phượng Minh Vương thì hắn có thể nghe ra hận ý của người này đối với phụ thân hắn. fynnz.wordpress.com
“Ở trước mặt ngươi, phụ thân của ngươi có thái độ gì?” Phượng Minh Vương tựa hồ rất hiếu kỳ đối với Lương Vương trước đó.
Ngũ Tử Ngang cân nhắc mà nói, “Tiên phụ hàng năm vẫn hối hả ngược xuôi đi theo Hoàng Thượng, sau khi về đến nhà thì đều đối xử rất tốt với ba huynh đệ chúng ta, hắn chưa bao giờ chửi mắng chúng ta.”
“Hối hả ngược xuôi…..” Phượng Minh Vương nhếch môi mang theo ý tứ chê cười, nhưng hắn lại không nói tiếp, mà chỉ chuyển đề tài, “Hoàng Thượng của các ngươi đáp ứng thỉnh cầu của quả nhân, quả nhân cũng sẽ làm được việc đã hứa hẹn.”
Hắn ngồi dậy, tiến đến bên tai của Ngũ Tử Ngang rồi mở miệng.
————-