Mùng bảy là ngày đầu tiên khai triều, tuy rằng vừa qua lễ tất niên, nhưng tấu chương lại được dâng lên tới tấp. Thân mình của Tần Ca không khỏe, chỉ ở trong Tây Noãn Các gặp vài vị đại thần trong triều. Lại có người đưa ra chuyện chức vị còn bỏ trống của Lại Bộ Thượng Thư và Lại Bộ Thị Lang, bị Tần Ca lạnh lùng quét mắt đáp trả.

“Trẫm tự biết cân nhắc về chức vị của Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang. So với việc ở đây lo lắng cho hai chức quan béo bở kia thì không bằng đem tâm tư tập trung cho dân chúng gặp nạn ở ba tỉnh Thanh Hóa, Cao Đường và Tứ Phi.”

“Hoàng Thượng giáo huấn rất phải.” Mấy vị quan viên vừa đề cập đến chuyện Lại Bộ Thượng Thư và Lại Bộ Thị Lang liền vội vàng cao giọng hô to, trong đó có cả đại thần Nội các Trần Hí Ngôn.

Nạn tuyết tuy rằng đã qua, nhưng cuộc sống của dân chúng gặp nạn vẫn khó khăn như trước. Tần Ca hạ lệnh trích ra hai mươi vạn ngân lượng từ quốc khố dùng cho việc an trí những dân chúng gặp nạn, mua lương thực và hạt giống. Đồng thời hắn chiếu theo công bộ, Đô Sát Viện phái ra vài quan viên đi đến những nơi gặp nạn để giúp đỡ dân chúng khôi phục cày bừa vụ xuân và chăn nuôi, cùng với việc giám sát tình hình sử dụng ngân lượng cứu tế.

Khấu Xà bẩm tấu, “Hoàng Thượng, hàng năm tháng bảy là lúc lũ lụt nghiêm trọng nhất ở Hoài Giang. Hoài Nam Bố Chính Sứ Trương Thanh Tắc thượng tấu triều đình, thỉnh cầu triều đình trích ngân lượng để tu sửa đê điều.”

Tần Ca trầm mặt xuống, “Trẫm nhớ rõ đã liên tục cấp cho Hoài Nam ngân lượng tu sửa đê điều, vì sao đến nay vẫn còn chưa hoàn thiện? Liễu khanh.”

Liễu Nhiễm lập tức nói, “Bẩm Hoàng Thượng, ba năm qua tổng cộng triều đình đã trích ra năm mươi tám vạn ngân lượng đến Hoài Nam.”

Tiếu Thọ kinh hô, “Năm mươi tám vạn ngân lượng còn hơn tổng quốc khố nhập vào trong bốn tháng!”

Lúc này Trần Hí Ngôn mới nói, “Hoàng Thượng, đây là tấu chương mà các vị tri phủ ở Hoài Nam buộc tội Trương Thanh, thỉnh Hoàng Thượng xem qua.”

Tần Ca tiếp nhận, xem xong thì lập tức cả giận, “Tên Trương Thanh này! Trẫm cấp ngân lượng cho hắn để tu sửa đê điều, không phải để tư lợi cá nhân! Lột mũ ô sa của hắn xuống cho trẫm, áp tải về kinh thành! Bạch khanh, tự ngươi thẩm vấn vụ án này.”

Bạch Lộc Niên tiến lên, “Dạ, tuân chỉ.”

Phiền Tử cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng Thượng một chút, “Hoàng Thượng, Nữ Trinh quốc thỉnh cầu liên minh với chúng ta, mong rằng muôn đời sẽ hòa hợp.”

Tần Ca nhất thời nhíu mi lại, Phiền Tử lập tức nói, “Hoàng Thượng, bộ lạc Nữ Trinh gần đây càng ngày càng cường đại. Phía Bắc của Đại Đông chúng ta có Đột Quyết, phía Tây có Khương Bộ, Nam có Lộc Nhi, Nữ Trinh cùng ba quốc gia, nhìn Đại Đông như hổ rình mồi. Cùng Nữ Trinh liên minh thì có thể củng cố Nam Cương, cũng có thể uy hiếp Khương Bộ ở phía Tây, thần thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc.”

Khấu Xà khom người nói, “Hoàng Thượng, triều đình Đại Đông của chúng ta ngày càng phồn vinh, Hoàng Thượng cũng nên thú phi lập hậu, để nối tiếp huyết mạch của hoàng thất.”

Tiếu Thọ trực tiếp quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thần khẩn cầu Hoàng Thượng thú phi lập hậu, để nối tiếp huyết mạch của hoàng thất.”

“Hoàng Thượng–” Những người khác thấy thế cũng đều quỳ xuống. Vốn đã tức giận trong lòng, lúc này toàn thân của Tần Ca lại tỏa ra hàn khí. Hắn đấm mạnh xuống bàn, khiến những người liên can đều phải phát run.

“Trẫm còn chưa chết mà các ngươi liền muốn lập thái tử!”

“Hoàng Thượng bớt giận! Thần tuyệt đối không có ý này….Hoàng Thượng bớt giận…”

“Hừ!” Tần Ca đứng dậy rồi phất y mệ rời đi, những người liên can không còn dám lên tiếng, không rõ vì sao Hoàng Thượng lại chán ghét việc thú phi như thế.

Tức giận rời khỏi Tây Noãn Các, Tần Ca trực tiếp quay về tẩm cung. Thân mình không khỏe luôn luôn nhắc nhở một đêm hoan ái của hắn và Ngũ Tử Ngang ở gian phòng bé nhỏ tối hôm ấy, nhắc nhở hắn không thể chấp nhận tình sự với nữ tử. Sắc mặt không tốt nằm trên giường, Tần Ca nhắm mắt bình phục lửa giận trong lòng. Trừ phi hắn thú phi có thái tử nối dõi, bằng không chuyện này về sau còn có thể tiếp diễn, nghĩ đến như vậy thì hắn lại phi thường căm tức.

Ôn Quế biết vì sao long nhan nổi giận, hắn đuổi xuống bọn thái giám tùy thị, chỉ còn một mình hắn im lặng canh giữ bên ngoài tẩm cung.

Liễu phủ đang bận rộn chuẩn bị hôn sự cùng với Lương Vương. Lần này hôn sự được Hoàng Thượng coi trọng, địa vị của Liễu Nhiễm ở trong triều trở nên khác biệt so với dĩ vãng. So sánh với Liễu phủ vui mừng nhộn nhịp thì Lương Vương phủ có vẻ an bình hơn rất nhiều. Ngũ Tử Ngang không nói một tiếng mà đã rời kinh đi Lương Châu, trong Vương phủ tuy rằng cũng rất vui mừng nhưng hành động này của Ngũ Tử Ngang hoặc ít hoặc nhiều sẽ làm người ta cảm thấy hắn lạnh nhạt đối với chuyện này. Nhất là Liễu Song, sắp trở thành Vương phi mà nàng lại chính là người cuối cùng biết được Ngũ Tử Ngang đã đi Lương Châu, trong lòng khổ sở biết bao nhiêu.

Trong quân trướng của Kinh Thành Thủ Bị Quân, Quan Độ đập lên vai của tân tiền nhiệm Tham phó tướng, “Tử Anh, vừa qua tất niên mà đã rầu rĩ không vui như vậy rồi sao?”

Ngũ Tử Anh sửng sốt, lập tức nói, “Không có.”

“Ha ha, Tử Anh, đừng khẩn trương.” Nghĩ rằng Ngũ Tử Anh không có thói quen nói chuyện như vậy, Quan Độ nhiệt tình lên tiếng, “Trong quân là nơi tốt nhất để xử sự. Ngươi chỉ cần thành tâm đối đãi với binh sĩ thì bọn họ sẽ xem ngươi như huynh đệ. Có cái gì không hiểu hoặc khó xử thì cứ tới tìm ta. Đại ca của ngươi là hảo hữu của ta, ngươi đừng khách khí.”

Ngũ Tử Anh hơi đỏ mặt, “Ta có chỗ nào không đúng thì ngài cứ nói với ta. Nếu không đảm đương nổi chức vụ thì ta đã phụ lòng Hoàng Thượng và đại ca.”

Quan Độ vỗ hai tay vào nhau, “Ha ha, ngươi có thể nghĩ như thế là tốt rồi. Đừng khẩn trương, dù sao nơi này cũng có ta, cứ từ từ.”

Không quen giao tế cùng người khác nên Ngũ Tử Anh càng đỏ mặt hơn, “Cảm tạ Quan tướng quân.”

“Đi, hôm nay chính thức là ngày đầu tiên của ngươi, ta dẫn ngươi đi gặp những người khác.”

“Ân.”

Ngũ Tử Anh bị Quan Độ kéo ra ngoài, chỉ có thể đặt nỗi chua xót trong lòng sang một bên. Trong phủ nơi nơi đều là nhan sắc đỏ thẫm, giống như một phen chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào ngực hắn.

……

Từ Ngày Tần Ca tức giận ở Tây Noãn Các thì không khí trong triều rất khẩn trương, bởi vì sắc mặt của Tần Ca từ ngày ấy vẫn rất tệ. Ngay trong thời điểm mấu chốt như vậy mà Hoài Nam Bố Chính Sứ Trương Thanh Tắc trên đường bị áp giải về kinh thành lại bị cướp đi. Tần Ca càng thêm tức giận, còn các đại thần thì đều cảm thấy bất an, lo sợ nếu không cẩn thận mà làm cho long nhan thịnh nộ thì sẽ dẫn đến họa sát thân.

Ở trong ngự thư phòng, Tần Ca lãnh mặt nghe các đại thần dâng sớ. Ngũ Tử Ngang rời kinh đã gần mười ngày, trong khi Tần Ca sống một ngày bằng một năm. Thói quen có người nọ hằng ngày ở bên cạnh, lần này không gặp được người nọ, hắn phi thường khổ tâm. Hơn nữa gần đây những chuyện phiền lòng cứ liên tục kéo đến, Tần Ca đương nhiên càng không hòa nhã.

“Hoàng Thượng…” Phiền Từ nhìn những người khác vài lần, mở miệng một cách khó khăn, “Hoàng Thượng….Nữ Trinh quốc đưa thư đến, ít ngày nữa bọn họ phái sứ thần cùng triều đình chúng ta ký kết hiệp ước hữu nghị. Nữ Trinh quốc hy vọng….cùng chúng ta…liên minh.” Dứt lời, hắn bất an lui ra sau vài bước.

Tiếu Thọ vội vàng nói, “Hoàng Thượng, thần đã nói rõ ý tứ của Hoàng Thượng với bọn họ, bất quá Nữ Trinh quốc vẫn hy vọng có thể cùng chúng ta liên minh. Bọn họ phái sứ thần cũng là vì để cho chúng ta thấy rõ thành tâm của bọn họ.”

Tần Ca lạnh lùng nói, “Việc này chờ sứ thần của Nữ Trinh quốc đến đây rồi tái nghị.”

Chư vị đại thần liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt cúi đầu, “Dạ.”

“Có tin tức của Trương Thanh Tắc hay chưa?”

Thân mình của Bộ Binh Thượng Thư Xa An Quốc run lên, “Bẩm Hoàng Thượng, thần vô năng, lúc này vẫn chưa có tung tích của Trương Thanh Tắc. Bất quá gia quyến của hắn đã bị truy nã toàn bộ, ba ngày sau sẽ áp giải vào kinh thành.”

“Không được xảy ra sự cố.”

“Thần lấy đầu của mình ra đảm bảo!”

Lễ Bộ Thượng Thư lên tiếng, “Hoàng Thượng, năm nay xuân tế là ở Đế Xuân Thai hay là Thiên Ngự Sơn?”

Lúc này Tần Ca mới nghĩ đến xuân tế sắp tới, “Hôm nay mùng mấy?”

“Bẩm Hoàng Thượng, hôm nay là mười sáu, cách xuân tế vừa đúng một tháng.”

Đế Xuân Thai ở Đế Thai Sơn cách kinh thành ba trăm dặm, trong khi Thiên Ngự Sơn ở huyện Thiên Ngự cách kinh thành chỉ hơn một trăm dặm. Sau khi Tần Ca cân nhắc một hồi thì mở miệng, “Ở Thiên Ngự Sơn đi.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

“Thiên tai vừa qua, lần này xuân tế không cần xa hoa quá mức.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng, chức vị Hoài Nam Bố Chính Sứ…” Quan Thường mở miệng.

Tần Ca nhíu mi nói, “Các ngươi dâng tấu sớ tuyển chọn cho chức vị Hoài Nam Bố Chính Sứ, trẫm sẽ cân nhắc.”

“Dạ.”

Quan Thường lại nhân cơ hội, “Hoàng Thượng, vừa qua khỏi tất niên nên Nội các rất bận rộn. Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang vẫn bỏ trống, Lại Bộ có rất nhiều sự tình không thể quyết định.”

Tần Ca nói, “Truyền ý chỉ của trẫm, thăng Đô Sát Viện – Cấp Sự Trung Triệu Bình làm Lại Bộ Thượng Thư, Lại Bộ Lang Trung Phương Khuê làm Lại Bộ Thị Lang.”

“Hoàng Thượng! Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!” Tần Ca vừa truyền chỉ thì chư vị đại thần đều trợn to hai mắt, suýt nữa muốn bất tỉnh.

“Hoàng Thượng, tuyệt đối không thể a!” Tiếu Thọ là người đầu tiên quỳ xuống, “Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang liên quan đến việc bổ nhiệm quan viên trong triều đình, liên quan đến việc ổn định triều đình, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc…”

“Hoàng Thượng, Triệu Bình và Phương Khuê có tư chất bình thường, một người là quan tứ phẩm, một người là quan ngũ phẩm, ngay lập tức thăng lên nhất phẩm thì đại thần trong triều làm sao tâm phục? Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!” Phiền Tử cũng kiên quyết không đồng ý.

“Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!”

Tần Ca không hề bị lay động, “Việc này trẫm đã quyết định, các ngươi không cần nhiều lời. Vô sự thì lui ra.”

“Hoàng Thượng!” Tiếu Thọ còn muốn lên tiếng nhưng bị ánh mắt của Tần Ca khiến toàn thân run rẩy, hắn bất đắc dĩ hành lễ lui ra. Những người khác thấy thế cũng chỉ có thể lui ra. Đợi sau khi bọn họ đi thì Tần Ca mới thở dài một hơi, xoa xoa vào thái dương. Sau khi Ngũ Tử Ngang rời đi thì không hề gửi về một phong thư, làm cho hắn vừa nhớ mong vừa phi thường hờn giận.

“Ôn Quế.”

“Có nô tài.”

“Không cho bất luận kẻ nào vào quấy rầy trẫm.”

“Dạ.”

Ôn Quế lui ra, sau khi đuổi những kẻ khác lui xuống thì hắn đi đến trước mặt Khổng Tắc Huy rồi nhỏ giọng hỏi, “Khổng thống lĩnh, không hề có tin tức của Vương gia, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Khổng Tắc Huy thản nhiên nói, “Không biết.”

Ôn Quế vội la lên, “Như vậy là sao? Khổng thống lĩnh, ngài có thể tìm cách liên lạc với Vương gia được hay không? Bảo hắn gửi cho Hoàng Thượng một phong thư để báo bình an.”

Khổng Tắc Huy dựa vào tường mà đứng, đôi mắt đang nhắm lại, hắn nói một cách ôn hòa, “Ôn công công đừng xen vào chuyện của Hoàng Thượng và Vương gia.”

“Cái gì mà xen vào!” Ôn Quế nổi giận, “Chẳng lẽ Khổng thống lĩnh không biết tâm tư của Hoàng Thượng hay sao?”

Khổng Tắc Huy vẫn lạnh nhạt mở miệng, “Chuyện của Hoàng Thượng sẽ có người lo lắng, nếu Ôn công công nhàn rỗi thì đến ngự thiện phòng lấy vài món cho ta ăn.”

“Khổng thống lĩnh tự mình mà đi, người lắm chuyện đang bận bịu.” Tức giận không thôi, Ôn Quế quay đầu nhanh chóng rời đi, ở trong lòng oán thầm Khổng Tắc Huy vô tình vô nghĩa. Khổng Tắc Huy mở mắt liếc nhìn bóng người đang buồn bực mà ly khai, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.

Đầu của Tần Ca rất đau. Khi còn trẻ hắn đã mắc chứng đau đầu, sau đó đã được Thái y chữa trị nên đỡ hơn một chút, nhưng một năm gần đây chứng đau đầu lại tái phát. Uống thuốc cũng không thấy đỡ hơn, vì vậy Tần Ca không tiếp tục dùng thuốc. Chỉ cần chuyện phiền lòng không nhiều, cho dù là đau đầu thì hắn vẫn chịu đựng được, nhưng mấy ngày nay nhiều chuyện phiền lòng như vậy làm cho đầu của hắn vô cùng đau nhức.

Nện vào đầu nửa ngày nhưng cơn đau vẫn không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nặng. Tần Ca nhịn đau mà cầm lấy tấu chương, biện pháp trị liệu đau đầu tốt nhất chính là phê duyệt tấu chương. Nếu ngày hôm nay Ngũ Tử Ngang không gửi thư báo về thì sau này hắn cũng đừng tiến vào cung! _________________

Don't worry about anything

Just do what you love and you believe it's true

Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện