Vừa hừng đông, anh, cô và trợ lý Khang lên đường về lại thành phố, mới yên vị vào chỗ ngồi chưa gì cô đã ôm anh nhắm mắt ngủ tiếp, do trời còn sớm với lại cô thức cũng chẳng làm gì nên thôi ngủ sướng hơn.

" Lát nữa không cần tới công ty, hôm nay cho cậu nghỉ một ngày " anh không nhanh không chậm lên tiếng.

" Cảm ơn chủ tịch " trợ lý Khang vui mừng đáp.

Sao đột nhiên hôm nay anh lại tốt như vậy? Cho hắn nghỉ hẳn một ngày, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là đi làm.

Hoàng Thiên hôm nay cũng lười đến tập đoàn, anh muốn ở bên cô nhiều một chút, khá lâu anh chưa dẫn cô ra ngoài nên tiện thể hôm nay đưa cô và Hoàng Yến đi luôn, muốn đi đâu thì anh đưa hai người đến đó.

.....

Tầm 6h30 sáng thì Tỉnh Ngọc Nhiên thức dậy, Võ Tấn Bình thức trước thay đồ xong thì đi ra, ông ta nhìn Ngọc Nhiên cười một cái.

" Phần thưởng của em, tối qua làm rất tốt " ông ta đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc thẻ vàng cho cô ta.

" Cảm ơn anh, em đây sẵn lòng phục vụ nếu như anh cần " cô ta nhanh chóng nhận lấy, miệng nở nụ cười tươi.

" Được, nếu em chịu làm tình nhân của anh thì anh sẽ bồi em thật tốt "

" Em đồng ý "

Lời đề nghị đó của ông ta đối với Ngọc Nhiên mà nói là chuyện bình thường, cô ta không ngại việc Võ Tấn Bình đã có tuổi, cái cô ra quan tâm bây giờ là tiền thôi, chỉ có tiền mới khiến Tỉnh Ngọc Nhiên vui lên được.

" Anh có việc phải đến công ty, hẹn gặp em sau "

" Được "

Hai người tạm biệt bằng một nụ hôn, đợi ông ta đi khuất thì Ngọc Nhiên cầm tấm thẻ lên nhìn miệng cười vui vẻ. Cả tá đàn ông xếp hàng dài đang chờ cô ta vậy thì hà cớ gì cô ta phải đi cầu xin cái tên như Bùi Minh Luân đó chứ, bây giờ cô ta cũng chẳng thèm để ý đến hắn.

Tỉnh Ngọc Nhiên khoác áo choàng đi vào phòng tắm, cô ta ngâm mình trong bồn tắm hai mắt nhắm lại tận hưởng cảm giác thoải mái nhất.

* Reng.... reng.... reng *

" Tôi nghe " cô ta cầm điện thoại lên xem là ai gọi đến, không ai khác là quản gia Kim.

" Tiểu thư mau đến bệnh viện gấp bà chủ đột nhiên ngất xỉu phải nhập viện " quản gia Kim vội vàng nói.

" Sao? Tôi tới ngay "

Tỉnh Ngọc Nhiên hoảng hốt khi nghe nói Hứa Mỹ Dung nhập viện, cô ta nhanh chóng thay đồ rồi lái xe đến bệnh viện. Hôm qua cô ta vẫn thấy mẹ mình bình thường kia mà, tại sao hôm nay lại ngất xỉu đột ngột như vậy chứ.

Không lâu sau đó Ngọc Nhiên chạy đến, cô ta thấy mọi người đứng tập trung đầy đủ trước phòng của mẹ, Ngọc Nhiên quay qua nhìn Tỉnh Văn Học hỏi.

" Thế nào rồi ba? Bác sĩ có nói gì không? "

" Vẫn còn đang khám "

Chưa đầy 10p thì cánh cửa phòng được mở, vị bác sĩ trung niên bước ra, Tỉnh Văn Học, Tỉnh Ngọc Nhiên và quản gia Kim vội đi tới hỏi thăm tình hình.

" Bác sĩ vợ tôi thế nào? " Tỉnh Văn Học lên tiếng trước.

" Huyết áp bệnh nhân lên cao nên mới ngất xỉu, người nhà nên cẩn thận một chút, nếu để trường hợp này xảy ra thường xuyên thì không tốt cho bệnh nhân, hiện tại huyết áp đã ổn định chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe "

" Vâng cảm ơn bác sĩ "

Cô ta cùng ba mình đi vào xem Hứa Mỹ Dung thế nào? May là đưa đến kịp thời nếu không thì không biết chuyện gì đã sảy ra, Ngọc Nhiên cảm thấy nhẹ lòng kha khá.

" Ba đến công ty làm việc đi, ở đây có con và quản gia Kim được rồi " Ngọc Nhiên nói.

" Được, có gì thì cứ gọi cho ba "

" Vâng "

Có cô ta ở đây thì Tỉnh Văn Học cũng đỡ lo hơn, ông ta xoay người đi, rời khỏi bệnh viện đến Tỉnh thị làm việc.

" Tôi ra ngoài mua cháo cho bà chủ, làm phiền tiểu thư canh chừng giúp tôi "

" Được "

Quản gia Kim ra ngoài mua ít cháo, còn Tỉnh Ngọc Nhiên ở lại phòng hồi sức để xem chừng bà ta, chỉ mới sáng sớm thôi chưa gì đã xảy ra những chuyện không hay rồi.

Nữa tiếng sau thì Hứa Mỹ Dung từ từ tỉnh dậy, Ngọc Nhiên nhìn thấy mẹ mình đã tỉnh thì vui mừng hiện rõ.

" Mẹ thấy thế nào rồi? " cô ta đưa tay đỡ Hứa Mỹ Dung lên, để bà ta ngồi dậy lưng dựa vào đầu giường.

" Không sao rồi, con đừng lo "

Sắc mặt của Hứa Mỹ Dung không tốt lắm, đầu thì vẫn còn hơi đau nhưng thấy Ngọc Nhiên lo lắng như vậy, bà ta không nở để con gái mình lo thêm nên đành nói dối.

" Mẹ ăn cháo chút đi " cô ta cầm hộp cháo mà quản gia Kim mua, đút từng muỗng cho bà ta.

Trước đây cô ta rất ít chăm sóc bà ta như thế, bây giờ Hứa Mỹ Dung bệnh mới được chính tay con gái mình đút cháo cho.

Tỉnh Ngọc Nhiên thấy Hứa Mỹ Dung đã ăn hết phần cháo mà quản gia Kim mua, cô ta cũng thầm vui vì sức khỏe của bà ta vẫn còn khá tốt, không lâu sau đó bác sĩ quay lại khám cho bà ta thêm lần nữa.

" Mẹ tôi đã ổn chưa bác sĩ "

" Bệnh nhân nghỉ ngơi cho khỏe là có thể xuất viện được, người nhà chú ý một chút "

" Vâng, cảm ơn bác sĩ "

Hứa Mỹ Dung nhớ lại, lúc sáng bà ta vẫn thức sớm như mọi ngày, nhưng sáng nay thì khác, bà ta vừa bước xuống giường đã thấy đầu óc choáng váng, bản thân bà ta cứ nghĩ rằng một chút thì hết nhưng đi chưa được vài bước thì ngất luôn, may mà có Tỉnh Văn Học chồng bà ở đó nếu không thì bà ta không biết đã đi về đâu.

" Mẹ nghỉ ngơi chút đi, đến chiều ba làm về sẽ đón chúng ta về nhà "

" Con cũng về nghỉ đi, gọi quản gia Kim đến đây là được rồi "

" Không sao, dù gì con cũng không có việc gì làm nên ở đây với mẹ " cô ta không yên tâm khi để bà ta ở đây một mình, quản gia Kim còn phải lo việc nhà nữa.

" Vậy cũng được "

Cô ta nhẹ nhàng để mẹ mình nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho bà ta, sau đó Tỉnh Ngọc Nhiên đi đến chiếc giường còn lại ngồi xuống, do đây là phòng chăm sóc đặc biệt nên có hẳn hai chiếc giường, và phòng cũng đầy đủ những vật dụng cần thiết, nên không sợ phải thiếu gì cả.

Ngọc Nhiên còn định sáng nay đi TTTM mua một vài thứ cần thiết, vài ngày nay cô ta chưa sắm gì cho mình rồi, cứ nghĩ mọi chuyện êm đẹp nhưng nào ngờ mẹ cô ta phải vào viện, nên để lần khác vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện