Hôm nay anh có việc nên đã đến Thiên Hoàng sớm hơn mọi khi, Hoàng Yến thấy vậy cũng dẫn Liên Chi ra ngoài để dùng bữa sáng, sẵn tiện đi dạo cho thoải mái.

Từ lúc có Hoàng Yến ở đây thì cô cũng đỡ buồn hơn vì cô thường xuyên được Hoàng Yến đưa đi chơi, hết TTTM đến khu vui chơi....

" Chị dâu lát nữa chúng ta qua công ty anh hai chơi "

" Chị sợ phiền anh ấy làm việc, hay thôi hôm khác đến cũng không sao " Liên Chi không muốn đến nhiều để cho anh thời gian làm việc, với lại cô cứ tới công ty mãi thì người ta sẽ biết.

" Công nhận chị quan tâm người yêu thật, anh hai em quen được chị là may mắn lắm rồi " Hoàng Yến không ngại mà nói mấy lời nịnh nọt

" Nào có chứ, là chị may mắn khi quen Hoàng Thiên "

Cô phải cảm ơn ông trời đã ban anh cho cô, một người không ngại chăm sóc, quan tâm cô mọi thứ, anh cũng chẳng để ý tới khuyết điểm mà chấp nhận ở bên cô, vì vậy Liên Chi rất trân trọng anh.

" Chị ở đây chờ em xíu nhé, em đi vệ sinh "

" Được "

Liên Chi đứng cách nhà vệ sinh không xa để chờ Hoàng Yến. Cô đột nhiên cảm nhận được như có người sau lưng mình, Liên Chi theo bản năng xoay người lại thì cả khuôn mặt cô đâm trúng vào lồng ngực của người đó, cô chắc rằng đây là đàn ông vì mùi hương cho cô biết được điều đó.

" Xin lỗi.... xin lỗi tôi không cố ý " cô lùi lại, liên tục cúi đầu xin lỗi.

" Không sao, là tôi đụng trúng cô trước " người này chẳng ai khác là Bùi Minh Luân.

Đúng là hắn cố ý làm vậy, hắn có việc phải ghé qua TTTM và không ngờ hắn lại thấy cô đứng đó một mình nên hắn tiến lại gần hơn nữa, chuyện gì đến cũng phải đến, đây là lần đầu hắn tiếp xúc gần với cô, càng nhìn cô càng thu hút.

" Là tôi va vào anh trước, thành thật xin lỗi " cô nhẹ nhàng đáp.

" Tôi không sao, không cần phải xin lỗi nữa " hắn nhìn cô mãi không rời mắt.

Bùi Minh Luân biết cô bị mù nên hắn mới có thể làm như vậy được, hắn tính là sẽ tiếp cận cô nhiều hơn thế nữa, ông trời không phụ lòng hắn chưa gì hôm nay đã gặp lại cô.

" Cảm ơn anh, vậy tôi xin phép " cô không muốn nói chuyện quá lâu với người lạ.

" Cô muốn đi đâu? Tôi chưa nói xong kia mà " hắn nắm tay cô lại, vẫn một giọng trầm trầm đó mà nói với cô.

Liên Chi giật mình liền hất tay hắn ra, cô khó chịu ra mặt, cái tên này hắn đã nói không sao rồi kia mà, sao vẫn làm khó cô vậy chứ.

" Chẳng phải anh nói không sao à, xin lỗi thì cũng đã xin lỗi rồi, anh còn muốn gì nữa " cô nhíu đôi mày liễu mình lại, giọng nói cô rõ là đang tức giận.

Tức giận sao? Cũng thật đáng yêu quá đi.

Hắn nhìn cô đang xù lông giận dỗi mà mỉm cười, không ngờ cô lại dễ chọc như vậy.

" Đúng là tôi nói không sao, nhưng dù gì cô cũng va vào tôi, không ấy cô mời tôi một bữa cơm đi, coi như hòa nhau, được không? " hắn muốn nói chuyện với cô lâu nên mới lấy cớ.

" Không, chị ấy không rãnh " giọng Hoàng Yến cất lên, cô đã nghe cuộc nói chuyện giữ hai người, Hoàng Yến biết rõ hắn ta là người thế nào.

Hoàng Yến đi lên nắm tay Liên Chi kéo lùi về sau lưng mình, Hoàng Yến biết hắn chẳng có ý gì tốt đẹp cả với lại ánh mắt hắn nhìn Liên Chi cứ như ăn tươi nuốt sống thế kia, Hoàng Yến thật không thích chút nào.

" Anh đừng nhìn chị dâu tôi như thế, còn nữa chị ấy đã xin lỗi rồi anh có chấp nhận hay không thì tùy, làm phiền tránh đường "

Hoàng Yến nói xong thì kéo Liên Chi đi, cô rất ghét kiểu người đàn ông giống như Minh Luân, đã biết Liên Chi có bạn trai rồi mà vẫn tiếp cận cho bằng được, nhưng có Hoàng Yến ở đây cô không để hắn toại nguyện đâu.

Hắn đứng nhìn Hoàng Yến đưa Liên Chi đi, lòng hắn cho chút không vui nếu không có Hoàng Yến thì cô làm sao thoát được, nhưng dù gì hắn vẫn còn nhiều cơ hội.

Liên Chi đi theo Hoàng Yến ra xe cũng may là Hoàng Yến xuất hiện đúng lúc nếu không thì cô chẳng biết đường đâu mà lần.

" Chị dâu, chị phải nhớ giọng nói hắn ta, sau này có gặp thì phải tránh đấy "

" Chị biết rồi, cảm ơn em "

" Không cần cảm ơn em, việc nên làm mà "

Hai người đi thẳng về nhà luôn, vì gặp hắn ta nên cô và Hoàng Yến mất hứng nên không muốn đi đâu nữa.

Đến trưa cô ở trong phòng cùng với tiểu Sa vì hôm nay anh không về nên cô cho tiểu Sa lên giường nằm cùng mình.

" Bảo bối, nhớ anh không? " anh nhớ nên gọi điện hỏi han cô.

" Nhớ ạ, anh đã ăn gì chưa? Nhớ ăn đầy đủ đấy biết không? " giọng nói cô ngọt ngào truyền qua điện thoại.

" Anh biết rồi, thật nhớ em "

Hoàng Thiên rất muốn ôm cô vào lòng, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, chỉ có gần cô anh mới yên lòng được.

" Thiên, chiều nay em đi dạy nhé, đã hơn 1 tuần em chưa đến nhạc viện, có được không anh? " cô ra sức lấy lòng anh.

" Được, để anh kêu Hoàng Yến đưa em đi, tối anh đến đón " anh không nở từ chối cô nên chấp nhận cho cô vui.

" Vâng ạ "

Liên Chi mừng hết lớn, cô nhớ tiếng đàn, nhớ bọn trẻ, nhớ thầy, cô ở đó nữa, Liên Chi có sự yêu thích đặc biệt với Piano, Liên Chi còn có ước mơ sau này cô sẽ mở một trường dạy đàn Piano, đó là ước mơ lớn nhất cả đời của cô.

Anh tắt máy, xong tiếp tục gọi cho Hoàng Yến để căn dặn em gái mình vài thứ, anh không cho cô đi bộ nữa nếu không có Hoàng Yến thì anh sẽ là người đưa cô đi.

" Chiều nay em đưa Liên Chi đến nhạc viện giúp anh "

" Em biết rồi, anh sắp có thêm tình địch rồi đấy " Hoàng Yến định sẽ không nói nhưng vì lợi ích của anh mình nên cô đành nói.

" Ý em là sao? " giọng anh bắt đầu thay đổi.

" Lúc sáng em có đưa chị dâu đến TTTM, tình cờ gặp Bùi Minh Luân, hắn còn nắm tay chị ấy nữa, hình như hắn đang có ý với chị dâu, anh nên cẩn thận một chút "

" Anh biết rồi "

Nắm tay? Hắn ta dám nắm tay cô sao? Hoàng Thiên tay siết chặt điện thoại, khuôn mặt không hài lòng hiện ra, là anh quá lơ là rồi, Hoàng Yến nói đúng, anh nên cẩn thận hơn nữa.

Đến chiều Hoàng Yến đưa cô đi dạy, Liên Chi vui vẻ bước vào trong, đã lâu không gặp mọi người nên cô có chút phấn khích.

" Liên Chi, em làm gì mấy nay không đi dạy, chị nhớ em chết đi được " Quỳnh Ly thấy cô thì mừng rỡ.

" Em có việc bận ạ, em cũng rất nhớ chị " cô lấy lý do bận để nói, chứ thật ra là anh dụ dỗ cô ở nhà.

Quỳnh Ly cũng chẳng nghi ngờ gì, với lại cô là bạn gái của Hoàng Thiên, người mà cả thành phố này ai cũng đều nể vài phần, việc cô đi hay nghỉ thì chẳng ai dám nói câu nào, hai người ngồi lại nói chuyện đôi ba câu, đến giờ thì ai về lớp nấy.

Khoảng 8 giờ tối thì anh quay lại nhạc viện để đón cô, Hoàng Thiên đứng trước lớp dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn kia, nhìn cách cô ân cần chỉ dạy cho bọn trẻ là đủ để nói lên tính cách cô thế nào? Người phụ nữ dịu dàng, lương thiện như cô khiến ai cũng phải thích, ngay cả anh cũng không kìm lòng trước cô nữa mà.

Đợi thêm 1 tiếng đồng hồ thì cuối cùng cô cũng dạy xong, Hoàng Thiên từng bước đi vào lớp luôn chứ không đợi cô đi ra.

" Bảo bối, về thôi " anh nắm tay ôn nhu nói.

" Thiên, anh đến khi nào? Đợi em lâu không? " bàn tay ấm áp của anh là cô nhận ra ngay, Liên Chi nở nụ cười tươi với anh.

" Không lâu " đối với anh 1 tiếng đó chẳng là gì, anh có thể chờ cô cả đời cũng được.

Hai người tình tứ bước ra khỏi nhạc viện, anh mở cửa xe cho cô vào, cẩn thận thắt dây an toàn giúp cô.

" Bảo bối, sau này em không được tiếp xúc gần với người đàn ông khác, biết chưa? " anh nắm chặt tay cô, để lưu lại hơi ấm của anh, Hoàng Thiên muốn trên người cô đều phải có mùi hương của anh.

" Anh biết rồi sao? Anh đừng giận, sau này em sẽ không tiếp xúc với ai ngoài anh " cô ôm cánh tay anh làm nũng.

" Ngoan lắm " anh cười, đưa tay lên xoa đầu cô.

Liên Chi biết tính chiếm hữu của anh rất cao, đừng nói là đàn ông, ngay cả tiểu Sa anh còn không cho cô ngủ chung cơ mà. Nhưng chẳng sao cả vì ngoài anh ra cô cũng không muốn tiếp xúc với ai khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện