Bên ngoài vang lên giọng Thẩm Bằng: “Xin hỏi các hạ là…”

“Tại hạ là bằng hữu của Tô Quy, giao hẹn cùng Tô Quy hội hợp ở đây, cùng về Tô Châu.”

“À, thì ra là bằng hữu của Tiểu Tô.” Tiếp đó, cửa bị gõ mấy tiếng, Thẩm Bằng nói: “Tiểu Tô, cậu có bằng hữu đến này.”

“Ồ, đến đây.”

Mộ Dung Tuyết hốt hoảng lo sợ rút chân ra khỏi chậu nước, hoảng loạn lau khô nước, mang giày vớ, sau đó vẻ mặt khổ sở, miễn cưỡng mở cửa.

Ngoài cửa là một gương mặt anh khí bừng bừng, trong mắt lóe lên ánh sáng mừng rỡ như phát điên.

Mộ Dung Tuyết nặn ra một nụ cười khan cứng đờ, đón Hứa Trạch vào trong.

Đám người Thẩm Bằng thấy đích thực là bằng hữu của Mộ Dung Tuyết, ai nấy trở về phòng mình.

Mộ Dung Tuyết đóng cửa, quay đầu đón ánh mắt nóng bỏng của Hứa Trạch. Hắn có vẻ phong trần mệt nhọc, tóc dài ra dùng một chiếc khăn xanh cột lại, biểu hiện mừng rỡ như phát điên trên mặt càng khiến gương mặt anh tuấn lộ ra nét đáng yêu như trẻ con.

“Sao huynh lại tìm được tôi?” Lúc này Mộ Dung Tuyết không hề vui mừng khi gặp bằng hữu, ngược lại còn vô cùng căng thẳng bất an. Nếu Hứa Trạch tìm được nàng, vậy Gia Luật Ngạn chẳng phải cũng sẽ lần theo manh mối tìm đến sao? Nàng tự hỏi kế hoạch này rất chu đáo, rốt cuộc đã sơ hở chỗ nào?

Hứa Trạch thở phào một hơi, chắp hai tay thành kính nói: “Bồ tát phù hộ, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi.” Hắn vuốt ngực nói: “Nói ra dài lắm, ta phi nước đại suốt dọc đường, mệt đến sống dở chết dở rồi, xin Tiểu Tô công tử thưởng cho ta một ngụm nước, để ta từ từ kể lại.”

Mộ Dung Tuyết rót một ly trà đưa cho hắn.

Hứa Trạch một hơi uống hết, cười hi hi đặt chiếc ly xuống noi: “Nói ra thì mọi việc phải cảm tạ Đinh Hương.”

“Đinh Hương?” Mộ Dung Tuyết kinh ngạc trợn tròn mắt, có thế nào cũng không ngờ là nàng ta, nàng còn tưởng Bùi Giản đã tiết lộ cơ mật.

Hứa Trạch cười hi hi nói: “Nàng đặt cọc một ngàn lượng cho Thần Uy tiêu cục, Đinh Hương nghĩ nàng đã không còn, đương nhiên không cần hộ tiêu nữa, vậy là đến tiêu cục tìm Thẩm lão gia đòi tiền. Thẩm lão gia đương nhiên không trả, vậy là Đinh Hương liền đến tìm ta đi đòi nợ giúp. Vừa khéo Thẩm lão gia là bằng hữu thâm giao với sư phụ ta. Vừa thấy ta lập tức kể rõ sự tình. Ta từng tìm quanh ở Quy pha ba ngày, cứ cảm thấy chưa chắc nàng đã rơi xuống Oán giang, bởi vậy nghe thấy tên Tô Quy này ta đã lờ mờ cảm thấy có thể là nàng, lại nghe Thẩm lão gia miêu tả tướng mạo của nàng, liền chắc chắn bảy tám phần, lập tức cưỡi ngựa đuổi theo, quả nhiên là nàng.”

Hứa Trạch một hơi nói hết, lại rót một ly trà uống cạn, sau đó chằm chằm nhìn Mộ Dung Tuyết cười ngốc, cứ như nhặt được báu vật.

Mộ Dung Tuyết nghe vậy lập tức lo lắng hỏi: “Vậy… Đinh Hương có cho Gia Luật Ngạn biết chuyện này không?” Nếu Hứa Trạch có thể đoán được, vậy có lẽ Gia Luật Ngạn cũng sẽ đoán dược. Nàng hối hận lúc đầu không dặn dò Đinh Hương thêm vài câu, thật là trăm kín một hở, nha đầu này từ nhỏ đã sợ nghèo, đối với tài vật rất tiết kiệm, lúc tâm trạng nàng không tốt, nếu xé vải để giải tỏa một chút thì nàng ta sẽ xót đến mức ói máu mà chết.

Hứa Trạch cười nói: “Ta đã đưa Đinh Hương một ngàn lượng bạc, nói là Thẩm lão gia trả lại tiền đặt cọc. Đương nhiên cô ấy sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nàng yên tâm, ta đã dặn dò cô ấy, chuyện này quyết không để người thứ hai biết.”

Lúc này Mộ Dung Tuyết mới yên tâm. Nhưng trong lòng vẫn thấy có điều không thỏa đáng, Gia Luật Ngạn có phái người theo dõi Đinh Hương không? Trước đây hắn từng làm vậy, Đinh Hương mang điểm tâm cho Bùi Giản, mang đồ bổ cho Hứa Trạch, tất cả hắn đều biết rõ ràng, lần này có phái người theo dõi, phát hiện Đinh Hương từng đến tiêu cục, từng tìm Hứa Trạch không?

Nhưng nghĩ lại, lúc đó hắn phái người theo dõi Đinh Hương vì họ từng bị Thành Hi vương bắt, bởi vậy mới phái người bảo vệ, nay Thành Hi vương đã về đất phong, hắn cũng được lập làm Thái tử, đương nhiên không cần phái người bảo vệ Đinh Hương, hơn nữa nàng đã “chết”, chắc hắn không tiếp tục chú ý động tĩnh của Đinh Hương nữa đâu.

Hứa Trạch tỉ mỉ quan sát Mộ Dung Tuyết. Cho dù ở trong phòng, nàng vẫn đội nón quấn khăn, vì bên trong mặc y phục đi săn, bên ngoài là cẩm bào to rộng, thân hình được che chắn kĩ càng, không chút sơ hở, chính là một thiếu niên tuấn tú.

Hắn bất giác bật cười: “Nói ra thì nàng ăn mặc như vậy cũng thật sự giống một thiếu niên, thiếu niên xinh đẹp nhất trên thế gian này.”

Mộ Dung Tuyết hơi bối rối, cúi đầu không nói.

Trong phòng trở nên yên lặng, không khí bỗng có hơi ngượng ngập. Nàng nằm mơ cũng không ngờ Hứa Trạch lại đuổi đến, nhất thời lòng dạ hỗn loạn, muốn lập tức lên tiếng bảo hắn đi, nhưng nhìn nụ cười vui mừng mệt mỏi của hắn, nàng thật sự không nhẫn tâm.

Dọc đường hắn đi suốt ngày đêm mới đuổi kịp, dưới chiếc cằm xanh xao còn lởm chởm râu chưa cạo sạch.

Tâm ý này khiến nàng cảm động, cũng khiến nàng thấy rất nặng nề. Không phải nàng không biết tâm ý của hắn, nhưng trải qua chuyện lần trước, nàng cảm thấy mình không thể đón nhận tình cảm này, không thể liên lụy đến hắn.

Nên cắt đứt thì phải lập tức cắt đứt, không thể cho hắn hy vọng, nhưng không biết nên nói thế nào đây? Nàng chưa từng cảm thấy từ chối một người lại khó khăn đến vậy, lời đã dâng đến cổ họng, nhưng lại không thể nói ra.

Hứa Trạch phá vỡ im lặng trước, “Tại sao nàng không cho ta biết?” Hắn thu lại ý cười, thần sắc trở nên nghiêm túc nhưng Âu oán.

“Tự tôi có thể làm được, không muốn liên lụy đến huynh nữa.”

“Ta không sợ nàng liên lụy. Nàng có từng nghĩ làm vậy nguy hiểm đến dường nào không, vách núi cao như vậy, nếu nàng thật sự bất cẩn rơi xuống sông, nàng…” Hắn nghiến răng nói: “Ít ra nàng cũng phải nói với ta một tiếng. Bất luận nàng muốn ta làm gì ta đều có thể giúp nàng.”

“Tôi không cho bất kỳ ai biết.” Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt ân cần của hắn, lòng nàng vừa ấm áp vừa cảm động, không ngờ hắn lại tìm mình ở Quy pha ba ngày.

Hứa Trạch nhìn nàng, đau lòng hỏi: “Trong lòng nàng, lẽ nào ta không thể nương tựa, không đáng tin cậy đến vậy sao?”

Mộ Dung Tuyết vội giải thích: “Chính vì huynh là một bằng hữu đáng tin cậy, đáng nương tựa, bởi vậy tôi mới không thể liên lụy huynh. Lần trước suýt chút hại huynh bỏ mạng, bây giờ lòng tôi còn rất sợ hãi. Huynh là hậu nhân duy nhất của Hứa gia, trên người huynh gánh rất nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ, sao tôi có thể năm lần bảy lượt liên lụy đến huynh?”

Hứa Trạch lắc đầu: “Ta chưa từng cảm thấy đây là liên lụy.”

Mộ Dung Tuyết quyết tâm nói: “Huynh về đi. Tôi theo tiêu cục rất an toàn, huynh không cần lo lắng. Cha tôi đang chờ tôi ở Tô Châu.”

Hứa Trạch nhìn nàng thật lâu, lộ ra thần sắc bị tổn thương, “Tại sao nàng muốn đuổi ta đi, lúc đầu từng nói sẽ cùng về Giang Nam mà, nàng quên hết rồi sao?”

Mộ Dung Tuyết áy náy đáp: “Giang Nam thì lúc nào huynh cũng có thể đi, nhưng không thể đi cùng tôi, tôi từng là Trắc phi của Gia Luật Ngạn, từ nay chỉ có thể mai danh ẩn tính. Nếu huynh ở bên cạnh tôi, sẽ vĩnh viễn không thấy mặt trời.”

“Ta không ngại.”

“Nhưng tôi ngại.” Mộ Dung Tuyết nói: “Huynh không chỉ là Hứa Trạch, huynh còn là con trai của Tĩnh quốc Tướng quân, trên người huynh gánh trách nhiệm trùng hưng gia nghiệp, huynh không phải là bá tánh bình dân, có thể sống cuộc sống tự do không ràng buộc như tôi. Bắt huynh mai danh ẩn tính, từ bỏ tất cả những gì huynh nên có, vứt bỏ trách nhiệm nghĩa vụ của huynh, cả đời tôi sẽ đau khổ bất an. Nếu đổi lại là huynh, huynh có làm vậy không?”

Hứa Trạch lặng lẽ thở dài, trầm mặc hồi lâu không nói.

Mộ Dung Tuyết tưởng đã thuyết phục được hắn, liền dịu giọng nói: “Huynh cứ coi như tôi đã chết đi.”

Đôi mày kiếm của Hứa Trạch nghiêm lại, nói: “Không được nhắc đến chữ Chết nữa.” Trong mắt hắn như có xoáy nước chảy xiết, “Nàng biết ba ngày đó ta sống thế nào không?”

Mộ Dung Tuyết không đáp.

Hứa Trạch nói: “Đúng như nàng nói, trên người ta gánh vác trách nhiệm của Hứa gia, nhưng ta cũng có thể vẹn cả đôi đường, chỉ cần nàng cho ta thời gian.”

Mộ Dung Tuyết lắc đầu, cương quyết nói: “Tôi đối với huynh vĩnh viễn chỉ là bằng hữu.”

Ánh mắt Hứa Trạch bỗng tối đi, biểu hiện như có một kiếm xuyên tim đó khiến Mộ Dung Tuyết rất không nỡ, nhưng lại không thể không cứng rắn.

“Tôi không thể yêu một người nào như đã yêu Gia Luật Ngạn nữa, vĩnh viễn không thể. Chàng đã hao tổn hết dũng khí cả đời và tấm lòng của nửa đời tôi. Tôi nghĩ sau này tôi sẽ tìm một nơi không ai quen biết, tìm một nam nhân bình thường, sống những ngày bình dị, yêu thương tôn trọng nhau.”

Nàng mỉm cười, dường như đang hướng về tương lai vô hạn, đáng tiếc lại không liên quan đến hắn.

Hứa Trạch im lặng hồi lâu, niềm vui sướng như điên khi tìm được nàng dần dần lắng xuống.

Mộ Dung Tuyết áy náy nói: “Xin lỗi.”

Hắn cô đơn cười cười: “Không có gì phải xin lỗi, là ta cam tâm tình nguyện.”

Câu “Cam tâm tình nguyện” này khiến Mộ Dung Tuyết không kìm được mà cay cay sống mũi, phải rồi, nàng đối với Gia Luật Ngạn nào phải không cam tâm tình nguyện. Nhưng cam tâm tình nguyện này cuối cùng chỉ đổi lại đau thương, nàng không muốn Hứa Trạch cũng như vậy, do đó tuyệt tình là giúp ích tốt nhất cho hắn.

Nàng lại thành khẩn nói với hắn: “Huynh quay về đi. Tôi sẽ cẩn thận mọi việc, lần này nhờ tiêu cục hộ tống đồ vật thật ra là để che mắt, chẳng qua tôi muốn nhờ họ hộ tống mình thôi.”

Hứa Trạch im lặng trong chốc lát, cay đắng nói: “Vậy ta đưa nàng đến Tô Châu, giao cho bá phụ rồi mới đi. Nàng một thân một mình ta không yên tâm.”

Mộ Dung Tuyết chỉ đành đồng ý.

Đám người Thẩm Bằng không ngại thêm một người đồng hành. Hơn nữa Hứa Trạch võ công đầy mình, lúc rảnh rỗi thích trao đổi võ nghệ với đám người Thẩm Bằng, đoàn người đi chung rất hòa thuận.

Bảy ngày sau, chúng nhân ở khách điếm Khâm châu, chấn động nghe được tin tức Hoàng đế băng hà, Tân đế đăng cơ, niên hiệu Chiêu Hòa. Tin tức này vô cùng đột ngột, Mộ Dung Tuyết sửng sốt một hồi lâu mới sực tỉnh, cười với Hứa Trạch.

Hứa Trạch cười đáp lại.

Hai người rất hiểu nhau, không ai nhắc đến Gia Luật Ngạn. Còn đám người Thẩm Bằng lại mấy lần dè dặt nghị luận chuyện Tân đế đăng cơ, hơn nữa ở trà quán khách điếm dọc đường cũng nghe được một số tin tức. Lão Hoàng đế băng hà vì triều đình chinh phạt Tây Lương bất lợi, trận đầu tiên trúng mai phục hao tổn ba ngàn kỵ binh, lão Hoàng đế nhận được chiến báo, lửa giận công tâm, đột ngột băng hà.

Lão bá tánh lén lút nghị luận những chuyện này, không phải thương cảm đối với chuyện lão Hoàng đế băng hà mà lo lắng cho chiến sự, hiện nay thiên hạ chia ba, Tây Lương và Bắc Tề quốc lực yếu kém, Đại Châu là trù phú nhất, đối với bá tánh, ai làm Hoàng đế cũng không khác biệt gì nhiều, chỉ cần cho họ cuộc sống bình an sung túc, không cần đánh trận là được.

Gia Luật Ngạn vừa đăng cơ là phải ứng phó với chiến sự chinh phạt Tây Lương, một mặt phải củng cố tân triều, khôi phục và xây dựng kỷ cương, một mặt phải đàn áp thế lực, thanh trừ tàn đảng của Thành Hi vương, vô cùng vất vả gian nan. Mộ Dung Tuyết thầm lo lắng cho hắn, dọc đường để ý nghe ngóng chiến sự Tây Lương, cũng may những tin nghe được sau đó đều là tin tốt, khiến nàng cũng yên lòng.

Mấy ngày sau, đến Tô Châu. Trên đường cái ngoại thành, Mộ Dung Tuyết đưa một ngàn lượng ngân phiếu cho Thẩm Bằng, cáo biệt với chúng nhân.

Đưa mắt tiễn đám người Thẩm Bằng rời đi, Mộ Dung Tuyết thở phào một hơi, thời gian qua sớm tối tiếp xúc với họ, lòng nàng căng như dây đàn, không dám lơi lỏng, chỉ sợ lộ ra sơ hở gì. Bây giờ cuối cùng cũng có thể thoải mái rồi.

Hứa Trạch hỏi: “Nàng và bá phụ hẹn gặp ở đâu?”

“Phụ thân tôi có một bằng hữu chi giao ở Tô Châu, tên Ngô Thanh Viễn. Hẹn gặp ở nhà ông ấy, thiết nghĩ phụ thân đã đến đó nhiều ngày rồi.”

Mộ Dung Tuyết vừa nói vừa đưa Hứa Trạch đi về phía thành Đông.

Đến Ngô gia, Mộ Dung Tuyết bước lên gõ cửa.

Mở cửa là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, ông ta xem xét Mộ Dung Tuyết và Hứa Trạch hỏi: “Nhị vị tìm ai?”

Tuy Mộ Dung Tuyết biết đây là lão bộc Ngô Thất của Ngô gia, nhưng vì không thể bộc lộ thân phận, chỉ có thể giả vờ không biết, tiến lên thi lễ nói: “Lão nhân gia, tôi là cháu trai của Mộ Dung Lân, nghe nói cữu cữu đang làm khách ở quý phủ, có việc quan trọng cần tìm cữu cữu, phiền ông thông báo một tiếng.”

Ngô Thất nói: “Mộ Dung tiên sinh không ở nhà tôi, khoảng mùa xuân năm ngoái ông ấy có đến một lần, sau đó nghe lão gia nhà tôi nói ông ấy đến Kinh thành, không hề đến đây nữa.”

Mộ Dung Tuyết cả kinh.

Hứa Trạch hỏi: “Mộ Dung tiên sinh có từng phái người đưa thư từ gì đến không?”

Ngô Thất lắc đầu nói: “Không có.”

Hai người rời khỏi Ngô gia, Mộ Dung Tuyết cuống lên: “Sao cha tôi lại không đến đây? Lẽ nào trên đường xảy ra chuyện gì rồi sao? Ông ấy đi sớm hơn tôi nhiều ngày, lẽ ra phải đến từ lâu rồi.”

“Đừng vội, có nhiều túc vệ hộ tống như vậy, trên đường nhất định không xảy ra chuyện gì đâu. Có khi nào ông ấy ở Hồi Xuân y quán không? Vì lúc đầu nói là đưa ông ấy về huyện Nghi mà.”

“Vậy tôi về xem thử.”

Hứa Trạch nói: “Không, nàng ở lại đây, để ta thay nàng quay về.”

“Tại sao?”

“Cũng có thể vì túc vệ hộ tống vẫn ở huyện Nghi, bởi vậy bá phụ không cách nào thoát thân đến Tô Châu, ta thay nàng về xem xét tình hình, nàng ở đây tìm một khách điếm trú lại, chờ tin của ta.”

Mộ Dung Tuyết nghĩ lại, cảm thấy như vậy thỏa đáng hơn, liền nói: “Vậy phiền huynh đi một chuyến, nếu tìm được cha tôi, hai người hãy đến đây tìm tôi.”

Hai người thương nghị, tìm một khách điếm gần Ngô gia, như vậy cũng tiện cho Mộ Dung Tuyết mỗi ngày đến xem thử, lỡ như mấy ngày Mộ Dung Lân có đến nàng cũng kịp thời biết được. Còn Hứa Trạch lập tức lên đường đến huyện Nghi.

Mộ Dung Tuyết ở lại khách điếm, mỗi ngày đều đến dạo trước cửa Ngô gia, nhưng mãi vẫn không thấy Mộ Dung Lân.

Chớp mắt đã bảy tám ngày trôi qua, nàng áng chừng Hứa Trạch cũng sắp quay lại, từ sáng đã bắt đầu mỏi mắt chờ đợi.

Cơm trưa xong, nàng cầm nón định ra ngoài xem thử, đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lòng cả mừng, nàng vội mở cửa ra.

Chiếc nón trong tay “phịch” một tiếng rơi xuống đất, nàng ngạc nhiên đến mức suýt ngất đi.

~*~

Tiểu Ngạn: Phù… cuối cùng cô em cũng lọt lưới rồi.

Mẹ Kim: Từ “Lọt lưới” này có thể dùng cho cô em kia sao?

Tiểu Ngạn: Lưới tình! Ta nói là lưới tình đó…

Mẹ Kim : …..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện