Mộ Dung Tuyết thấy tình thế không hay, vội vàng giãy dụa, “Đừng, tay thiếp đau.”

Gia Luật Ngạn hậm hực nói: “Đâu cần nàng dùng tay.”

Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền đỏ mặt, cũng không biết hắn cố ý hay vô tình mà nói ra những lời xấu hổ như vậy. Trong lúc khẩn cấp, nàng lại giở tuyệt chiêu, “Thiếp đến tháng rồi.”

Gia Luật Ngạn vờ như không nghe thấy, đặt nàng xuống giường, vén váy nàng lên, Mộ Dung Tuyết vừa tức giận lại vừa xấu hổ, lẽ nào nàng đến tháng hắn cũng không định tha cho nàng sao? Sao hắn có thể đói khát đến vậy, trong Vương phủ chẳng phải có một vị Vương phi đầy đặn xinh đẹp đó sao? Trong lúc khẩn cấp, nàng một cước đạp xuống, Gia Luật Ngạn đưa tay chộp lấy cổ chân nàng. Vừa nhấc chân lên, váy nàng bị đẩy lên tận đùi trên.

Nàng càng căng thẳng hơn, trong lúc giãy dụa, gương mặt nhỏ mệt nhọc đỏ bừng, vô cùng xinh đẹp, trong tiếng thở dốc, vùng ngực phập phồng vô cùng kiều diễm. Gia Luật Ngạn càng cảm thấy dục hỏa thiêu đốt, khàn giọng nói: “Đừng động đậy, còn động đậy nữa ta sẽ làm thật đó.”

Mộ Dung Tuyết không dám tin nhìn hắn, nhưng cũng không dám dùng sức giãy dụa nữa, đôi má đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn.

Gia Luật Ngạn cởi vớ nàng ra, sau đó lấy trong tay áo ra một sợi dây vàng lấp lánh, tròng vào cổ chân nàng.

“Đây là cái gì?”

“Lần trước đẽo con cún nàng không thích, bởi vậy đền cho nàng một lễ vật khác, có vừa ý không?”

Mộ Dung Tuyết thầm thở phào, thì ra không phải hắn định cưỡng bức nàng, chỉ muốn đeo sợi dây vào chân nàng thôi.

Gia Luật Ngạn nhấc bàn chân nhỏ của nàng lên, làn da trắng tinh như sứ lấp lánh ánh vàng, vô cùng xinh đẹp, hắn không kìm được mà hôn lên mu bàn chân nàng.

Mộ Dung Tuyết bỗng cảm thấy bàn chân truyền đến một luồng điện tê dại. Nàng trợn to mắt, chằm chằm nhìn hắn, hệt như đang nhìn một người xa lạ. Chẳng phải xưa nay hắn bị bệnh sạch sẽ sao, không ngờ lại có thể hôn lên bàn chân nàng! Nhất thời lòng nàng ngổn ngang trăm mối, bỗng dưng có chút không nỡ.

Nhưng vừa nghĩ đến lời Ám Hương, Sơ Ảnh nghe được hôm nay, nói Ngọc Sính Đình đã mang thai, lập tức tim nàng lại như bị giáng một đòn thật mạnh, chút không nỡ kia liền bị cơn đau kịch liệt che lấp, nàng không thể mềm lòng nữa, không thể do dự nữa.

Nàng nhắm mắt, hít thở thật sâu, liều mình gia cố phòng tuyến trong lòng.

Ánh mắt Gia Luật Ngạn bị bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu của nàng thu hút. Trong lòng bàn tay là những ngón chân trắng trẻo mềm mại đáng yêu, là da thịt bóng mượt, hắn bất giác lại dâng trào dục niệm.

“Sao kinh nguyệt của nàng lại kéo dài đến nửa tháng lâu quá vậy, ngày mai bảo Lưu ma ma truyền đại phu chuyên phụ khoa đến xem cho nàng.” Hắn xưa nay không thích nữ sắc, nhưng đối diện với nàng luôn cảm thấy dục niệm bùng cháy. Đặc biệt là lúc này nàng được hắn chăm sóc trở nên đầy đặn hơn, châu tròn ngọc sáng, ôm trong lòng càng có cảm giác tiêu hồn.

“Không cần.” Kinh nguyệt của Mộ Dung Tuyết rất bình thường, nàng nói vậy chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian, không muốn chăn gối với hắn, nếu thật sự có thai thì cả đời này sẽ không đi được nữa.

“Sao lại không cần, cần phải điều dưỡng sức khỏe mới sinh con được chứ.”

Mộ Dung Tuyết tuy không phản bác, nhưng khẽ chu miệng, không kìm được lộ ra biểu hiện phản đối không bằng lòng, biểu hiện này càng khiến Gia Luật Ngạn thêm tức giận, hắn ôm nàng vào lòng uy hiếp: “Nàng đã hứa rồi. Lần này còn không giữ lời thì xem ta phạt nàng như thế nào.”

Mộ Dung Tuyết chỉ đành đáp một tiếng, “Được.”

Lúc này Gia Luật Ngạn mới vừa ý tha cho nàng.

Mộ Dung Tuyết vội xuống giường, chỉnh trang y phục đầu tóc, để tránh bị hắn ôm vào lòng sàm sỡ, nàng đến ngồi trên ghế hoa hồng, nghiêm túc nói: “Vương gia, cha thiếp muốn rời khỏi Kinh thành.”

“Tại sao?”

“Cha không thích ăn nhờ ở đậu, luôn cảm thấy Hồi Xuân y quán mới là nhà của mình.”

Gia Luật Ngạn lập tức nói: “Vậy ta mua một căn nhà lớn tặng ông ấy nhé?”

Mộ Dung Tuyết vội nói: “Không cần đâu. Cha thích Giang Nam, nếu không phải vì thiếp thì có thế nào cũng không đến Kinh thành đâu.”

“Ông ấy một mình ở Giang Nam nàng có thể yên tâm sao?”

Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: “Ở huyện Nghi còn có nhà cô cô cô phụ, phụ thân cũng có không ít bằng hữu, cha rất khỏe mạnh, vẫn muốn về huyện Nghi tiếp tục mở y quán. Cùng lắm lại chờ mấy năm nữa lại đón cha đến đây.”

Gia Luật Ngạn gật đầu, “Vậy được, ta phái người tiễn ông ấy về.”

Mộ Dung Tuyết thầm vui mừng, cười híp mắt nói: “Đa tạ Vương gia.”

Hai chữ “Vương gia” này thốt ra từ miệng nàng, nghe thế nào cũng thấy không vừa tai, hắn nhẫn nhịn đã nhiều ngày, cuối cùng bất mãn nói: “Sao bây giờ không gọi ta là Ngạn lang nữa?”

“Chẳng phải Vương gia không thích những lời buồn nôn sao?”

Hắn hơi mất tự nhiên đáp: “Nay… lại thích rồi.”

Mộ Dung Tuyết liếc mắt: “Vương gia hồi thì thích hồi lại không, thật khiến người ta không biết đâu mà lần.”

Hắn khó chịu nói: “Gọi Ngạn lang hoặc là phu quân, nhớ chưa?”

“Vương gia…”

Gia Luật Ngạn nhướng đôi mày kiếm, Mộ Dung Tuyết chỉ đành sửa lại, “Phu quân, sao chàng càng lúc càng lôi thôi vậy, chút chuyện nhỏ cũng tính toán chi li.”

Gia Luật Ngạn tức nghẹn.

Mộ Dung Tuyết đến ngồi bên sạp Quý phi, lấy hộp kim chỉ trên bàn ra, tiếp tục thắt cung thao. Đuôi mắt không giấu nổi niềm vui, vì kế hoạch đã thành công một nửa.

Gia Luật Ngạn nhìn thấy ngón tay thon thon, làn da trắng muốt, còn có hạt lúa thoắt ẩn thoắt hiện ở khóe môi, lòng mềm mại như có gió xuân thổi qua.

Hắn nhìn cung thao trong tay nàng hỏi: “Tặng ta đó sao?”

Mộ Dung Tuyết không ngước đầu đáp: “Không phải, tiện tay thắt chơi để luyện ngón tay thôi.”

“Vậy tặng ta đi.”

Mộ Dung Tuyết im lặng không đáp, lúc trước từng tặng hắn một chiếc cung thao trân châu màu tím, hắn cũng chỉ đeo một lần mấy ngày trước, bây giờ nghĩ lại, tặng hắn vật này chẳng thích hợp, hắn có nhiều ngọc bội như vậy, sao có thể vừa mắt một chiếc cung thao.

Gia Luật Ngạn ăn cơm tối ở biệt viện rồi mới quay về Vương phủ.

Ngọc Sính Đình mừng rỡ ra đón: “Phu quân, phụ thân phái người đến nói Thành Hi vương đã về đến đất phong.”

Gia Luật Ngạn cười cười nói: “Nói ra thì lần này cũng nhờ Mộ Dung Tuyết. Nếu nàng ấy viết lời khai, e là lúc này ta không phải chỉ rời Kinh về đất phong đơn giản vậy đâu.”

Ngọc Sính Đình không ngờ Gia Luật Ngạn lại nhắc đến Mộ Dung Tuyết, nàng ta cười qua quít: “Đích thực là công lao của cô ta.”

“Nàng ấy vì ta mà bị trọng thương, suýt chút bỏ mạng, lòng ta vô cùng áy náy, bởi vậy đã đón nàng ấy về biệt viện.”

Ngọc Sính Đình cả kinh: “Chẳng phải Vương gia đã hòa ly với cô ta rồi sao?”

Gia Luật Ngạn nhíu mày nói: “Thư hòa ly ta đã lấy lại rồi. Nay Triệu Chân Nương có vẻ như đang dần đắc sủng trở lại, Mộ Dung Tuyết là nghĩa muội của cô ta, vẫn nên thiện đãi thì hơn.” Bề ngoài hắn làm ra vẻ không quan trọng, lại có đôi chút khó xử, dường như không hề vui lòng làm vậy. Hắn biết sớm muộn gì Ngọc Sính Đình cũng biết Mộ Dung Tuyết ở biệt viện, chỉ có điềm nhiên như không mà nhắc đến mới có thể khiến Ngọc Sính Đình cảm thấy hắn không để tâm đến Mộ Dung Tuyết.

Ngọc Sính Đình bĩu môi, lộ ra chút khinh miệt, “Triệu Chân Nương nay muốn ngóc đầu trở lại cũng khó, cô ta đắc sủng chẳng qua vì sinh được Công chúa thôi, nhưng Văn Xương công chúa đã là con của biểu tỷ rồi.”

Gia Luật Ngạn nói: “Hoàng thượng biết rất rõ Công chúa do ai sinh, người có thể giao Công chúa cho Kiều Quí phi, cũng có thể đòi trả lại cho Triệu Chân Nương. Giống như Hoàng thượng có thể phong Triệu Chân Nương làm Thục phi, cũng có thể biếm cô ta vào Lãnh cung, lật tay là mây, trở tay là mưa, tất cả đều chỉ trong một ý nghĩ của người. Thánh ý khó lòng suy đoán, mọi việc đều phải cẩn thận, không thể gây thù chuốc oán.”

Lòng Ngọc Sính Đình bỗng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, lỡ như Triệu Chân Nương thật sự đắc sủng trở lại, Mộ Dung Tuyết có Triệu Chân Nương chống lưng, sau này sẽ trở thành kình địch của nàng ta. Nhưng hiện nay Gia Luật Ngạn đang bị sự trung liệt của Mộ Dung Tuyết cảm động, nếu mình phản đối quá rõ ràng, ắt sẽ khiến Gia Luật Ngạn bất mãn, phu thê trở mặt.

Cũng như Quan thị nói, quan trọng nhất là ngôi vị Thái tử của Gia Luật Ngạn, những chuyện khác từ từ hẵng tính.

Vậy là Ngọc Sính Đình mỉm cười nói: “Mộ Dung Tuyết là người có tình nghĩa, Vương gia làm vậy thiếp không có ý kiến gì, chi bằng thiếp đích thân đón cô ta vào Vương phủ.”

Gia Luật Ngạn nhàn nhạt nói: “Ta thu lại thư hòa ly chỉ là cảm động bởi sự trung trinh của nàng ấy, sợ sau này bị người ta nghị luận ta bạc tình bạc nghĩa. Cho nên nàng ấy ở biệt viện là được rồi, ăn mặc chi tiêu theo tiêu chuẩn của Trắc phi, chẳng qua chỉ là cho nàng ấy một danh phận, chừa đường lui phía Triệu Chân Nương. Còn những chuyện khác thì thôi đi.”

Câu cuối cùng này lập tức khiến Ngọc Sính Đình yên lòng, nói vậy thì hắn chỉ cho Mộ Dung Tuyết một danh phận mà thôi. Sắc mặt Gia Luật Ngạn bình thản, ánh mắt càng thâm trầm như biển, không nhìn thấy chút tình cảm nào. Ngọc Sính Đình thầm nói, xem ra hắn không có chút tình ý gì với nha đầu nhà quê kia, nếu không cũng sẽ không hòa ly, càng không tùy tiện xua đuổi cô ta đến ở biệt viện.

Xem ra quan trọng nhất trước mắt là phải giải quyết Triệu Chân Nương, bất luận thế nào cũng không thể để cô ta đắc sủng, nếu không sau này Mộ Dung Tuyết sẽ trở thành tâm phúc đại họa, nghĩ vậy, lòng nàng ta cũng có chút tính toán.

Sáng hôm sau, Mộ Dung Tuyết đến Cảnh Thái các muốn ăn cơm cùng phụ thân.

Mộ Dung Lân đang đánh Thái cực quyền trong sân, Mộ Dung Tuyết thấy dáng vẻ phụ thân vẫn phóng khoáng như xưa, lòng bất giác vô cùng hâm mộ mẫu thân. Bà qua đời đã mười mấy năm, nhưng phụ thân đối với bà vẫn tình thâm nghĩa trọng, không chịu tục huyền. Trên đời này không phải không có nam nhân si tình, chẳng qua mình không có duyên phận mà thôi.

Nàng buồn bã thở dài.

Mộ Dung Lân quay lại thấy nàng, bất giác bật cười: “Tuổi còn trẻ sao đột nhiên lại ra vẻ già dặn như vậy?”

Mộ Dung Tuyết cười vịn cánh tay phụ thân, nũng nịu thở dài: “Vì con không nỡ để cha đi mà.”

“Đi?” Mộ Dung Lân sửng sốt: “Đi đâu?”

Vào phòng, Mộ Dung Tuyết đóng cửa, kể lại những lời đã nói với Gia Luật Ngạn hôm qua.

Mộ Dung Lân nói: “Con à, tuy cha rất muốn về Giang Nam, nhưng để con một mình ở Kinh thành làm sao cha yên tâm được?”

Mộ Dung Tuyết cười híp mắt nói: “Cha, con cũng sẽ về.”

Mộ Dung Lân cả kinh nói: “Vương gia thả con đi rồi sao?” Thời gian qua, Gia Luật Ngạn quan tâm đến con gái thế nào ông đều thấy rõ, lòng biết Gia Luật Ngạn tuyệt đối không dễ dàng buông tay.

Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Chàng không thả con đi đâu, nhưng con sẽ nghĩ cách.”

“Con nghĩ cách gì?”

Mộ Dung Tuyết chớp mắt, tràn đầy tự tin nói:

“Cha cứ yên tâm đi, lẽ nào cha cũng không tin con gái mình sao?”

Mộ Dung Lân vội nói: “Cha biết con gái cha băng tuyết thông minh, đa mưu túc trí, nhưng chỉ sợ bị người của Thành Hi vương biết được, cha không thể để con tổn hại thêm một chút nào nữa.”

“Cha cứ yên tâm đi, lần này quyết không xảy ra sơ sót gì đâu. Vương gia sẽ phái người hộ tống cha về huyện Nghi, sau khi cha về đến Hồi Xuân y quán, ở lại ít lâu rồi đến Tô Châu chờ con. Con sẽ đi Tô Châu tìm cha. Lúc đó chúng ta du ngoạn hết các danh lam thắng cảnh có được không?” Trên mặt Mộ Dung Tuyết là nụ cười kỳ vọng, dường như cảnh đẹp thế gian đang ở ngay trước mắt.

Tuy viễn cảnh tuyệt diệu, nhưng lòng Mộ Dung Lân vẫn cảm thấy không thỏa đáng: “Tại sao con không về cùng cha?”

Mộ Dung Tuyết nói: “Vì con muốn làm một mẻ khỏe suốt đời, để trên thế gian này từ nay không còn Mộ Dung Tuyết nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện