Quan thị nói: “Tiểu thư định thế nào?”
Ngọc Sính Đình nói: “Ta muốn đón hai con hát kia vào phủ, để ngay trước mắt cũng dễ xử lý. Hơn nữa trước mặt Vương gia càng cho thấy ta độ lượng hiền thục.”
Quan thị vội nói: “Tiểu thư, vạn lần không thể.”
“Tại sao?”
“Vương gia không nói với tiểu thư tức là không muốn để tiểu thư biết. Nếu tiểu thư khơi ra chuyện này, Vương gia sẽ biết tiểu thư phái người điều tra hành tung của ngài ấy. Vậy há chẳng phải sẽ nảy sinh hiềm khích sao? Tiểu thư vạn lần không thể nóng nảy, cần phải tính kế lâu dài. Cho dù là nữ nhân bên ngoài sinh con cũng không sao, nay Hoàng thượng vẫn ngập ngừng khó lòng quyết đoán, chính là vì Vương gia không có con, bất luận là ai sinh con, chỉ cần là con của Vương gia Hoàng thượng sẽ yên tâm. Chỉ cần Vương gia đăng cơ, tiểu thư trở thành Hoàng hậu, lúc đó con của những nữ nhân kia chẳng phải là con kiến trong tay tiểu thư sao?”
Ngọc Sính Đình nghĩ cũng thấy có lý, tức tối nói: “Nhưng ta nuốt không trôi cơn giận này.”
Quan thị khuyên: “Tiểu thư phải nhẫn nại. Việc quan trọng nhất hiện nay là ngôi Thái tử của Vương gia, những việc khác từ từ hẵng tính, không thể để hậu phương nổi lửa, khiến đối thủ có dịp thừa cơ.”
Ngọc Sính Đình miễn cưỡng bị Quan thị thuyết phục, oán hận đầy bụng ủ suốt một đêm, sáng hôm sau thức dậy liền trút giận lên Mai Doanh.
“Trân châu trên trâm đuôi phụng rơi mất một hạt ngươi cũng không phát giác, mắt ngươi làm bằng đá sao?”
Mai Doanh cẩn thận không dám lên tiếng, vội thay một cây trâm ngọc thiền[1] phỉ thúy. Không dễ gì mới hầu hạ nàng ta búi tóc ổn thỏa, Quan thị vẻ mặt vui mừng bước vào: “Tiểu thư, Vương gia về rồi.”
[1. Thiền: con ve.]
Ngọc Sính Đình vừa nghe, lập tức đẩy Mai Doanh, đích thân ra cửa đón.
Vén rèm lên đã thấy Gia Luật Ngạn đi đến dưới hiên, hắn mặc áo ngoài xanh thẫm bước tới, trên người mang theo khí lạnh ngày đông, càng lạnh lùng tuấn lãng.
Hắn ngước mắt nhìn sang, đôi mắt lạnh lùng trong suốt, phiền muộn trong lòng Ngọc Sính Đình cũng nguôi đi mấy phần, vốn muốn chất vấn nhưng lại biến thành những lời nũng nịu dịu dàng.
“Tối qua Vương gia đi đâu vậy? Thiếp lo lắng suốt cả đêm.”
Gia Luật Ngạn vừa bước vào đại sảnh, vừa cởi áo ngoài, miệng nói: “Nàng lo lắng làm gì, chẳng phải ta cho Quản gia báo tin cho nàng rồi sao?”
“Nhưng không biết Vương gia đi đâu, thiếp vẫn không yên tâm.”
Mai Doanh hai tay đón lấy áo ngoài của Gia Luật Ngạn. Gia Luật Ngạn nhìn Mai Doanh, ánh mắt hơi khác thường.
Ánh mắt xem xét quá mức này khiến lòng Ngọc Sính Đình có chút không thoải mái. Tư sắc của Mai Doanh chẳng qua chỉ ở mức trung bình, vẫn chưa bằng Trân Châu và Ngọc Hoàn, không biết tại sao hôm nay Gia Luật Ngạn lại nhìn nàng ta thêm mấy lần.
Sau khi rửa tay, Ngọc Sính Đình đích thân dâng trà cho Gia Luật Ngạn.
Gia Luật Ngạn nhấp vài ngụm rồi nghiêm túc nói: “Có chuyện ta muốn cho nàng biết.”
“Chuyện gì vậy?” Lòng Ngọc Sính Đình lập tức căng thẳng, thầm nghĩ lẽ nào muốn nói chuyện hai con hát kia? Định đem về phủ chăng? Gia Luật Ngạn nói: “Mấy ngày nay ta không về vì xảy ra chuyện, Mộ Dung Tuyết bị người của Thành Hi vương bắt, nghiêm hình bức cung ép nàng ấy viết lời khai đẩy ta vào chỗ chết.”
Ngọc Sính Đình cả kinh, vội vàng hỏi: “Có thành công không?”
“Vẫn chưa.”
Ngọc Sính Đình vỗ ngực, cảm thấy vô cùng may mắn: “Vậy thì tốt.”
“Xem ra Hoàng thượng đã không còn nhiều thời gian nữa, bởi vậy Thành Hi vương mới không chờ được mà ra tay, không ngờ lần này khéo quá hóa vụng, bản cung đó không chỉ rơi vào tay ta mà thủ hạ cũng bị ta bắt.”
Ngọc Sính Đình mừng rỡ nói: “Chúc mừng Vương gia, đây là chuyện đại hỉ, Vương gia mau vào cung gặp Hoàng thượng, để tránh đêm dài lắm mộng, nhân chứng có bề gì.”
“Không có bề gì đâu, người đang bị giam ở Hoa Thịnh biệt viện, canh giữ rất chặt chẽ.”
“Không những đề phòng bị cướp mà còn phải đề phòng tự tận nữa, Vương gia vẫn nên cẩn thận, sớm ngày giao cho Hoàng thượng thì thỏa đáng hơn.”
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Nàng nói đúng, sáng mai ta sẽ nhập cung giao nhân chứng vật chứng cho Hoàng thượng.”
Ngọc Sính Đình tâm trạng rất tốt, so với chuyện lật đổ Thành Hi vương, chuyện hai con hát kia vốn không đáng nhắc tới. Thành Hi vương vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh của Gia Luật Ngạn, lần này lật đổ ông ta, Hoàng vị nhất định thuộc về Gia Luật Ngạn. Ngọc Sính Đình dường như nhìn thấy Hậu quán của Hoàng hậu đang lấp lánh trước mắt, niềm hân hoan lay chuyển trong mắt, nhan sắc càng rực rỡ khác thường.
Gia Luật Ngạn thấy mắt nàng ta lóe sáng, trong sóng mắt đều là niềm vui không gì che giấu nổi, hắn bất giác nghĩ, trong mắt nàng ta mình chẳng qua chỉ là bàn đạp lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, nắm quyền Hậu cung mà thôi.
Tâm trạng hắn bỗng trầm xuống.
Không ai thích bị lợi dụng, càng không ai thích trong tình cảm còn mang theo lợi ích, hắn cũng vậy, lúc đầu đối với Mộ Dung Tuyết không lạnh không nóng, không chút động lòng, cũng chỉ vì đoán rằng nàng yêu mình chẳng qua là lợi dụng để tránh nhập cung mà thôi. Mãi đến sau này hắn mới nhìn thấy chân tình của nàng.
Hắn nhìn Ngọc Sính Đình đang đắm chìm trong vui sướng, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nay đã lạnh nhạt với nàng rồi.”
Ngọc Sính Đình cười ngọt ngào, “Mấy ngày nay Vương gia nhất định rất vất vả, không còn sớm nữa, thiếp cho người chuẩn bị nước, tắm rửa xong rồi nghỉ sớm đi.”
“Cũng được.”
Ngọc Sính Đình lập tức dặn Mai Doanh đi chuẩn bị nước.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, cành mai mấy ngày trước Gia Luật Ngạn bẻ ở Mai quán vẫn cắm trong bình, hương thơm nồng nàn như cũ. Gia Luật Ngạn đưa mắt nhìn đóa mai, lòng hiện lên nụ cười của Mộ Dung Tuyết. Chỉ có bước lên chỗ cao nhất hắn mới có thể cho nàng tất cả những điều nàng muốn.
Nghĩ đến khoảnh khắc đó, hắn bất giác có hơi kích động, nhưng sắc mặt vẫn điềm đạm ung dung. Hắn đưa tay vuốt ve hoa mai trên bàn, ngón tay lướt qua nhụy hoa, tựa như vuốt lên má Mộ Dung Tuyết.
Sau khi tắm rửa, Ngọc Sính Đình nằm trên giường, phát hiện Gia Luật Ngạn vẫn ngồi trước bàn, không hề có ý đi ngủ. Nàng ta do dự không biết có nên vứt bỏ tôn nghiêm mời mọc hắn không, tuy nàng ta không cuồng nhiệt trong chuyện phòng the, nhưng rất cần có một đứa con.
Còn chưa chờ nàng ta đấu tranh tư tưởng xong, Gia Luật Ngạn đã nói: “Chút nữa ta còn phải ra ngoài, nàng ngủ trước đi.’’
Ngọc Sính Đình ngẩn ra: “Đêm đã khuya rồi Vương gia còn muốn đi đâu?”
Ngón tay Gia Luật Ngạn nhẹ vuốt lên hoa mai trong bình, mỉm cười nói: “Nếu ta đoán không sai, chút nữa ở biệt viện sẽ có động tĩnh.”
“Sao Vương gia lại nói vậy?”
Gia Luật Ngạn nói: “Thành Hi vương biết thủ hạ bị giam ở đâu, nhất định sẽ phái người diệt khẩu. Ta đã bố trí cạm bẫy chờ ông ta rồi.”
Ngọc Sính Đình hiểu ra, cười nói: “Vương gia anh minh.”
Gia Luật Ngạn đặt hoa mai trong tay xuống, nhàn nhã hỏi: “Nàng có biết ai đi báo tin không?”
“Báo tin?” Ngọc Sính Đình cả kinh, lập tức hiểu được ý hắn, tiếp lời ngay: “Không thể đâu Vương gia, nhũ nương và Mai Doanh tuyệt đối không bán đứng thiếp đâu.”
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Ta cũng hi vọng không phải, bởi vậy vừa rồi đã thử một phen.”
Ngọc Sính Đình bị hắn nói vậy, cũng không còn lòng dạ đi ngủ.
Gia Luật Ngạn ngồi đọc sách dưới đèn, nàng ta nằm trên giường trằn trọc qua lại, vẫn không thể nào tin nổi. Vì Mai Doanh và Quan thị vẫn luôn được Ngọc mẫu tin tưởng, bởi vậy mới cho nàng ta mang vào Chiêu Dương vương phủ. Quan thị là nhũ mẫu của nàng ta, từ khi nàng ta sinh ra đã hầu hạ bên cạnh, Mai Doanh từ nhỏ đã được bán vào phủ, có thế nào cũng không ngờ rằng trong hai người này có gian tế của Thành Hi vương, rốt cuộc là ai?
Đến nửa đêm, cuối cùng Gia Luật Ngạn cũng chờ được tin ở biệt viện.
Trương Long đứng dưới hiên thấp giọng nói: “Bẩm Vương gia, có hai mươi bốn người đến, chết mười bảy tên, có bốn tên tự tận, vẫn còn ba người sống sót.”
Gia Luật Ngạn chắp tay nhìn vào trời đêm, lộ ra nụ cười nhạt lạnh nhạt xa xôi, tràn đầy tự tin.
“Canh giữ cho kĩ, vốn dĩ một mình Lịch Vạn Thịnh đã đủ, thêm mấy tên càng tốt.”
Ngọc Sính Đình trong phòng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, chờ đến khi Gia Luật Ngạn quay vào phòng, nàng ta không nhịn được hỏi: “Vương gia, có thật không?”
Gia Luật Ngạn đứng bên giường, trầm giọng nói: “Chuyện nàng cần làm là điều tra xem hai người này ai là người của Thành Hi vương, có khi là cả hai.”
Trong bóng tối, bóng hắn cao dong dỏng, lờ mờ toát lên uy thế khiến người ta sợ hãi, Ngọc Sính Đình lòng rối như tơ vò, đáp lại một tiếng “Dạ”.
“Nàng ngủ đi, ta đến biệt viện.”
“Vương gia cẩn thận.”
Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Nàng yên tâm, ta chờ ngày này đã lâu, vô cùng chắc chắn, tuyệt đối không sơ suất.”
Ngọc Sính Đình nhìn theo bóng hắn mất hút sau rèm, sau đó cửa đóng lại, không còn tăm tích.
Ngọc Sính Đình nói: “Ta muốn đón hai con hát kia vào phủ, để ngay trước mắt cũng dễ xử lý. Hơn nữa trước mặt Vương gia càng cho thấy ta độ lượng hiền thục.”
Quan thị vội nói: “Tiểu thư, vạn lần không thể.”
“Tại sao?”
“Vương gia không nói với tiểu thư tức là không muốn để tiểu thư biết. Nếu tiểu thư khơi ra chuyện này, Vương gia sẽ biết tiểu thư phái người điều tra hành tung của ngài ấy. Vậy há chẳng phải sẽ nảy sinh hiềm khích sao? Tiểu thư vạn lần không thể nóng nảy, cần phải tính kế lâu dài. Cho dù là nữ nhân bên ngoài sinh con cũng không sao, nay Hoàng thượng vẫn ngập ngừng khó lòng quyết đoán, chính là vì Vương gia không có con, bất luận là ai sinh con, chỉ cần là con của Vương gia Hoàng thượng sẽ yên tâm. Chỉ cần Vương gia đăng cơ, tiểu thư trở thành Hoàng hậu, lúc đó con của những nữ nhân kia chẳng phải là con kiến trong tay tiểu thư sao?”
Ngọc Sính Đình nghĩ cũng thấy có lý, tức tối nói: “Nhưng ta nuốt không trôi cơn giận này.”
Quan thị khuyên: “Tiểu thư phải nhẫn nại. Việc quan trọng nhất hiện nay là ngôi Thái tử của Vương gia, những việc khác từ từ hẵng tính, không thể để hậu phương nổi lửa, khiến đối thủ có dịp thừa cơ.”
Ngọc Sính Đình miễn cưỡng bị Quan thị thuyết phục, oán hận đầy bụng ủ suốt một đêm, sáng hôm sau thức dậy liền trút giận lên Mai Doanh.
“Trân châu trên trâm đuôi phụng rơi mất một hạt ngươi cũng không phát giác, mắt ngươi làm bằng đá sao?”
Mai Doanh cẩn thận không dám lên tiếng, vội thay một cây trâm ngọc thiền[1] phỉ thúy. Không dễ gì mới hầu hạ nàng ta búi tóc ổn thỏa, Quan thị vẻ mặt vui mừng bước vào: “Tiểu thư, Vương gia về rồi.”
[1. Thiền: con ve.]
Ngọc Sính Đình vừa nghe, lập tức đẩy Mai Doanh, đích thân ra cửa đón.
Vén rèm lên đã thấy Gia Luật Ngạn đi đến dưới hiên, hắn mặc áo ngoài xanh thẫm bước tới, trên người mang theo khí lạnh ngày đông, càng lạnh lùng tuấn lãng.
Hắn ngước mắt nhìn sang, đôi mắt lạnh lùng trong suốt, phiền muộn trong lòng Ngọc Sính Đình cũng nguôi đi mấy phần, vốn muốn chất vấn nhưng lại biến thành những lời nũng nịu dịu dàng.
“Tối qua Vương gia đi đâu vậy? Thiếp lo lắng suốt cả đêm.”
Gia Luật Ngạn vừa bước vào đại sảnh, vừa cởi áo ngoài, miệng nói: “Nàng lo lắng làm gì, chẳng phải ta cho Quản gia báo tin cho nàng rồi sao?”
“Nhưng không biết Vương gia đi đâu, thiếp vẫn không yên tâm.”
Mai Doanh hai tay đón lấy áo ngoài của Gia Luật Ngạn. Gia Luật Ngạn nhìn Mai Doanh, ánh mắt hơi khác thường.
Ánh mắt xem xét quá mức này khiến lòng Ngọc Sính Đình có chút không thoải mái. Tư sắc của Mai Doanh chẳng qua chỉ ở mức trung bình, vẫn chưa bằng Trân Châu và Ngọc Hoàn, không biết tại sao hôm nay Gia Luật Ngạn lại nhìn nàng ta thêm mấy lần.
Sau khi rửa tay, Ngọc Sính Đình đích thân dâng trà cho Gia Luật Ngạn.
Gia Luật Ngạn nhấp vài ngụm rồi nghiêm túc nói: “Có chuyện ta muốn cho nàng biết.”
“Chuyện gì vậy?” Lòng Ngọc Sính Đình lập tức căng thẳng, thầm nghĩ lẽ nào muốn nói chuyện hai con hát kia? Định đem về phủ chăng? Gia Luật Ngạn nói: “Mấy ngày nay ta không về vì xảy ra chuyện, Mộ Dung Tuyết bị người của Thành Hi vương bắt, nghiêm hình bức cung ép nàng ấy viết lời khai đẩy ta vào chỗ chết.”
Ngọc Sính Đình cả kinh, vội vàng hỏi: “Có thành công không?”
“Vẫn chưa.”
Ngọc Sính Đình vỗ ngực, cảm thấy vô cùng may mắn: “Vậy thì tốt.”
“Xem ra Hoàng thượng đã không còn nhiều thời gian nữa, bởi vậy Thành Hi vương mới không chờ được mà ra tay, không ngờ lần này khéo quá hóa vụng, bản cung đó không chỉ rơi vào tay ta mà thủ hạ cũng bị ta bắt.”
Ngọc Sính Đình mừng rỡ nói: “Chúc mừng Vương gia, đây là chuyện đại hỉ, Vương gia mau vào cung gặp Hoàng thượng, để tránh đêm dài lắm mộng, nhân chứng có bề gì.”
“Không có bề gì đâu, người đang bị giam ở Hoa Thịnh biệt viện, canh giữ rất chặt chẽ.”
“Không những đề phòng bị cướp mà còn phải đề phòng tự tận nữa, Vương gia vẫn nên cẩn thận, sớm ngày giao cho Hoàng thượng thì thỏa đáng hơn.”
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Nàng nói đúng, sáng mai ta sẽ nhập cung giao nhân chứng vật chứng cho Hoàng thượng.”
Ngọc Sính Đình tâm trạng rất tốt, so với chuyện lật đổ Thành Hi vương, chuyện hai con hát kia vốn không đáng nhắc tới. Thành Hi vương vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh của Gia Luật Ngạn, lần này lật đổ ông ta, Hoàng vị nhất định thuộc về Gia Luật Ngạn. Ngọc Sính Đình dường như nhìn thấy Hậu quán của Hoàng hậu đang lấp lánh trước mắt, niềm hân hoan lay chuyển trong mắt, nhan sắc càng rực rỡ khác thường.
Gia Luật Ngạn thấy mắt nàng ta lóe sáng, trong sóng mắt đều là niềm vui không gì che giấu nổi, hắn bất giác nghĩ, trong mắt nàng ta mình chẳng qua chỉ là bàn đạp lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, nắm quyền Hậu cung mà thôi.
Tâm trạng hắn bỗng trầm xuống.
Không ai thích bị lợi dụng, càng không ai thích trong tình cảm còn mang theo lợi ích, hắn cũng vậy, lúc đầu đối với Mộ Dung Tuyết không lạnh không nóng, không chút động lòng, cũng chỉ vì đoán rằng nàng yêu mình chẳng qua là lợi dụng để tránh nhập cung mà thôi. Mãi đến sau này hắn mới nhìn thấy chân tình của nàng.
Hắn nhìn Ngọc Sính Đình đang đắm chìm trong vui sướng, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nay đã lạnh nhạt với nàng rồi.”
Ngọc Sính Đình cười ngọt ngào, “Mấy ngày nay Vương gia nhất định rất vất vả, không còn sớm nữa, thiếp cho người chuẩn bị nước, tắm rửa xong rồi nghỉ sớm đi.”
“Cũng được.”
Ngọc Sính Đình lập tức dặn Mai Doanh đi chuẩn bị nước.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, cành mai mấy ngày trước Gia Luật Ngạn bẻ ở Mai quán vẫn cắm trong bình, hương thơm nồng nàn như cũ. Gia Luật Ngạn đưa mắt nhìn đóa mai, lòng hiện lên nụ cười của Mộ Dung Tuyết. Chỉ có bước lên chỗ cao nhất hắn mới có thể cho nàng tất cả những điều nàng muốn.
Nghĩ đến khoảnh khắc đó, hắn bất giác có hơi kích động, nhưng sắc mặt vẫn điềm đạm ung dung. Hắn đưa tay vuốt ve hoa mai trên bàn, ngón tay lướt qua nhụy hoa, tựa như vuốt lên má Mộ Dung Tuyết.
Sau khi tắm rửa, Ngọc Sính Đình nằm trên giường, phát hiện Gia Luật Ngạn vẫn ngồi trước bàn, không hề có ý đi ngủ. Nàng ta do dự không biết có nên vứt bỏ tôn nghiêm mời mọc hắn không, tuy nàng ta không cuồng nhiệt trong chuyện phòng the, nhưng rất cần có một đứa con.
Còn chưa chờ nàng ta đấu tranh tư tưởng xong, Gia Luật Ngạn đã nói: “Chút nữa ta còn phải ra ngoài, nàng ngủ trước đi.’’
Ngọc Sính Đình ngẩn ra: “Đêm đã khuya rồi Vương gia còn muốn đi đâu?”
Ngón tay Gia Luật Ngạn nhẹ vuốt lên hoa mai trong bình, mỉm cười nói: “Nếu ta đoán không sai, chút nữa ở biệt viện sẽ có động tĩnh.”
“Sao Vương gia lại nói vậy?”
Gia Luật Ngạn nói: “Thành Hi vương biết thủ hạ bị giam ở đâu, nhất định sẽ phái người diệt khẩu. Ta đã bố trí cạm bẫy chờ ông ta rồi.”
Ngọc Sính Đình hiểu ra, cười nói: “Vương gia anh minh.”
Gia Luật Ngạn đặt hoa mai trong tay xuống, nhàn nhã hỏi: “Nàng có biết ai đi báo tin không?”
“Báo tin?” Ngọc Sính Đình cả kinh, lập tức hiểu được ý hắn, tiếp lời ngay: “Không thể đâu Vương gia, nhũ nương và Mai Doanh tuyệt đối không bán đứng thiếp đâu.”
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Ta cũng hi vọng không phải, bởi vậy vừa rồi đã thử một phen.”
Ngọc Sính Đình bị hắn nói vậy, cũng không còn lòng dạ đi ngủ.
Gia Luật Ngạn ngồi đọc sách dưới đèn, nàng ta nằm trên giường trằn trọc qua lại, vẫn không thể nào tin nổi. Vì Mai Doanh và Quan thị vẫn luôn được Ngọc mẫu tin tưởng, bởi vậy mới cho nàng ta mang vào Chiêu Dương vương phủ. Quan thị là nhũ mẫu của nàng ta, từ khi nàng ta sinh ra đã hầu hạ bên cạnh, Mai Doanh từ nhỏ đã được bán vào phủ, có thế nào cũng không ngờ rằng trong hai người này có gian tế của Thành Hi vương, rốt cuộc là ai?
Đến nửa đêm, cuối cùng Gia Luật Ngạn cũng chờ được tin ở biệt viện.
Trương Long đứng dưới hiên thấp giọng nói: “Bẩm Vương gia, có hai mươi bốn người đến, chết mười bảy tên, có bốn tên tự tận, vẫn còn ba người sống sót.”
Gia Luật Ngạn chắp tay nhìn vào trời đêm, lộ ra nụ cười nhạt lạnh nhạt xa xôi, tràn đầy tự tin.
“Canh giữ cho kĩ, vốn dĩ một mình Lịch Vạn Thịnh đã đủ, thêm mấy tên càng tốt.”
Ngọc Sính Đình trong phòng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, chờ đến khi Gia Luật Ngạn quay vào phòng, nàng ta không nhịn được hỏi: “Vương gia, có thật không?”
Gia Luật Ngạn đứng bên giường, trầm giọng nói: “Chuyện nàng cần làm là điều tra xem hai người này ai là người của Thành Hi vương, có khi là cả hai.”
Trong bóng tối, bóng hắn cao dong dỏng, lờ mờ toát lên uy thế khiến người ta sợ hãi, Ngọc Sính Đình lòng rối như tơ vò, đáp lại một tiếng “Dạ”.
“Nàng ngủ đi, ta đến biệt viện.”
“Vương gia cẩn thận.”
Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Nàng yên tâm, ta chờ ngày này đã lâu, vô cùng chắc chắn, tuyệt đối không sơ suất.”
Ngọc Sính Đình nhìn theo bóng hắn mất hút sau rèm, sau đó cửa đóng lại, không còn tăm tích.
Danh sách chương